CHƯƠNG 86 THÁI SINH QUAY VỀ BẠCH PHỦ
Thái Sinh cúi đầu cảm thấy mấy chuyện xảy ra gần đây quá hoang đường.
Giống như mỗi người đều trở nên không giống với lúc trước, tất cả việc này có phải là lỗi chính mình hay không? Nếu lúc trước mình không đáp ứng tỷ tỷ, nếu là tỷ tỷ chịu gả đi…có phải tất cả sẽ không giống lúc này .
Nói vậy hắn cũng sẽ không biết đại thiếu gia , không biết đại thiếu gia cũng sẽ không yêu hắn, không yêu hắn cũng sẽ không……
Thái Sinh đột nhiên cảm thấy tim của mình đau, không, hắn cho tới bây giờ không hối hận mình đã gặp đại thiếu gia,cũng không có hối hận bản thân yêu thương hắn.
Đời này có thể trở thành người của hắn, bị hắn ôm , hôn môi, âu yếm, là việc hắn đời này trân quý nhất……
Vừa cúi đầu nghĩ, ánh mắt quét tới quét lui trên mặt đất không có tiêu điểm.
Bỗng nhiên một đôi hài quen thuộc xuất hiện ở trong tầm mắt Thái Sinh, hắn chợt dừng lại bước chân, ngẩng đầu nhìn thẳng vào con ngươi mang theo giận giữ.
Áo trắng như trước, tuấn lãng như trước, làm cho người ta nhìn thấy tim liền đập thình thịch như trước.
“Đại thiếu gia?” Thái Sinh nhìn Bạch Tấn Vân, có chút bất ngời lại có chút vui vẻ, cho tới bây giờ hắn không nghĩ tới rời khỏi Bạch Tấn Vân chính mình lại cô đơn như vậy.
Bạch Tấn Vân chau lại mày kiếm, ánh mắt nóng giận, ánh mắt từ người Thái Sinh chuyển sang người đứng phía sau.
Thái Sinh theo ánh mắt của Bạch Tấn Vân xoay người, phát hiện Bạch Tấn Uy đang đi về phía hắn, trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, không chừng đại thiếu gia lại hiểu lầm gì nha.
Bạch Tấn Vân thật ra đã đến đây thật lâu , hắn đi đến y quán tìm Thái Sinh, mẹ Thái Sinh nói cho hắn biết Thái Sinh bị một thiếu gia anh tuấn gọi ra ngoài.
Căn chứ theo trí nhớ của mẹ Thái Sinh nhớ lại, hai người hẳn là đi ra bờ sông. Lúc đi đến bờ sông hắn vừa lúc thấy Bạch Tấn Uy vươn tay nắm chặt cổ tay Thái Sinh, đương nhiên hắn cũng thấy được Thái Sinh giãy dụa, thấy được Thái Sinh phẫn nộ đứng lên, bỏ tay của Bạch Tấn Uy ra sau đó nhanh rời đi.
Những chi tiết nhỏ đó làm cho trong lòng Bạch Tấn Vân cảm thấy được rất thoải mái, bởi vì lúc hắn ôm Thái Sinh, hắn cũng không phản kháng ,điều này chứng minh trong long Thái Sinh mình có địa vị nhất định.
Nhưng mà tên tiểu tử Bạch Tấn Uy kia lại thật sự chạy tới ! Nghĩ đến đây tim của Bạch Tấn Vân cảm thấy khó chịu.
Bạch Tấn Uy cũng thấy được Bạch Tấn Vân nhưng mà hắn không có lùi bước, dù sao đại ca đã hưu Thái Sinh, hai người đã không có liên quan gì không phải sao!
Cho nên hắn bước lại đây,lúc Bạch Tấn Vân chưa nói chuyện hắn dẫn đầu mở miệng nói:“Đại ca, đệ đã biết Thái Sinh là nam nhân,huynh kiêng kị thân phận của hắn, nhưng mà đệ sẽ không! Cho nên đệ quyết định sau này sẽ chăm sóc hắn thật tốt……”
Lời của Bạch Tấn Uy còn chưa nói xong thì nắm tay của Bạch Tấn Vân cũng đã vung lại, không lưu tình chút nào một quyền đánh vào trên mặt Bạch Tấn Uy, nắm đấm này tương đối mạnh làm cho Bạch Tấn Uy lảo đảo vài bước, đưa tay sờ soạng khóe miệng, phát hiện chảy máu .
“Đại thiếu gia, ngươi làm cái gì vậy nha!” Thái Sinh vội vàng tiến lên kéo tay của Bạch Tấn Vân ra, sợ hắn lại đánh Bạch Tấn Uy.
Bạch Tấn Vân không nói chuyện, ánh mắt hung ác từ trên người Bạch Tấn Uy chuyển qua trên mặt Thái Sinh, lúc này vẻ mặt hắn lo lắng nhìn chính mình.
Lo lắng? Hắn đang lo lắng cho Bạch Tấn Uy sao?
Đáng giận!
Nghĩ đến đây,Bạch Tấn Vân đưa tay kéo Thái Sinh, một câu cũng không nói kéo hắn về phía trước.
“Đại thiếu gia, ngươi rốt cuộc làm sao vậy!” Thái Sinh có chút không dám tin tưởng hắn lại thô bạo như thế ,hắn thật sự là đại thiếu gia hắn biết sao?
Lúc ban ngày không phải hắn đã nói không cần đến tìm mình sao! Vì sao vừa hoàng hôn hắn lại xuất hiện .
Trên đường người đến người đi, nhìn thấy hai nam nhân này có chút kỳ quái cũng không tự giác ghé mắt xem bọn họ.
Cũng không biết đi bao xa, thẳng đến Bạch Tấn Vân cảm thấy được tim chính mình bình tĩnh mới dừng bước chân, xoay người lại nhìn Thái Sinh đứng ở phía sau.
Hắn muốn mắng vật nhỏ vài câu,mắng hắn tại sao đi chung với Bạch Tấn Uy, mắng hắn tại sao để Bạch Tấn Uy lôi kéo tay, gào thét nói cho hắn biết hiện tại giờ này khắc này trong lòng hắn nghĩ như thế nào, nhưng mà một khi đối mặt với Thái Sinh lại làm hắn muống mắng gì cũng mắng không được .
“Theo ta trở về đi.” Rốt cục đã bình tĩnh lúc sau Bạch Tấn Vân bỏ qua những lời muốn nói, nói thẳng ra suy nghĩ của hắn.
“Đại thiếu gia còn nói gì nửa nha, ta không phải đã nói với huynh không cần lại đến tìm ta sao.” Thái Sinh vô cùng bình tĩnh, nếu hắn đã hạ quyết định,hắn sẽ kiên trì đến cùng.
Bạch Tấn Vân cúi đầu nhìn tay hai người gộp cùng một chỗ, hắn không có buông ra Thái Sinh cũng không có giãy.Điều này phông phải là ý hắn cũng giống mình thích hắn,vật nhỏ thích hắn nha!
“Thái Sinh!Nếu là bởi vì Đường Hiền Nhạc biết ngươi là thân phận nam nhân dung nó áp chế ngươi.Người không cần lo lắng ta sẽ bảo vệ ngươi, ta cũng sẽ bảo vệ tốt chính mình và thanh danh Bạch gia.” Bạch Tấn Vân lần này đến chính là muốn nói cho Thái Sinh biết hắn không sợ Đường Hiền Nhạc.Hắn bất quá chỉ là một con tôm nhỏ làm sao có thể gây sóng gió ở biền lớn .
Thái Sinh nghe Bạch Tấn Vân nói, nếu nói không vui đó là giả,Bạch Tấn Vân vì hắn mất nhiều tâm tư như vậy, điều này làm cho hắn rất cảm động thực cảm động, nhưng mà nếu mình vì nghe lời của Bạch Tấn Vân mà trở về,Bạch Tấn Vân nhất định sẽ trở thành đối tượng để mọi người chỉ trích, hắn không hy vọng Bạch Tấn Vân sống khổ sở như vậy.
“Đại thiếu gia, ngươi, ngươi vẫn là quên ta đi, chúng ta ở cùng một chỗ vốn là sai lầm không phải sao? Ngươi vẫn nên tìm một nữ tử đáng yêu, sinh mội hài tử đáng yêu, có cuộc sống hạnh phúc không phải tốt lắm sao?” Mặt ngoài của Thái Sinh bình tĩnh bên trong lại liều mạng che dấu suy nghĩ muốn rơi nước mắt.
“Hạnh phúc? Ngươi cảm thấy ta như vậy sẽ hạnh phúc sao?” Bạch Tấn Vân rốt cục bị chọc giận, hắn đối với Thái Sinh rống lớn,“Tùy tiện lấy đại một nữ nhân, sinh một đống con, ta sẽ hạnh phúcsao ? Ta chỉ muốn sống cùng một chỗ với người mình thích!”
“Lúc trước khi huynh lấy Thái Liên cũng không phải không vui sao!” Thái Sinh cũng kích động cãi lại, tuy rằng thanh âm không có lớn bằng Bạch Tấn Vân nhưng cũng đủ khiến cho người qua đường chú ý .
“Nhưng mà người ta lấy chính là Thái Liên nha!” Bạch Tấn Vân rống giận một tiếng, một tay kéo Thái Sinh vào trong ngực gắt gao ôm lấy hắn, giống như chỉ cần buông lỏng tay một chút hắn sẽ chạy trốn.
“Đại thiếu gia……”
Một cái ôm hóa giải tất cả cường ngạnh, tim hai người đều nhuyễn xuống,hai tay nhỏ bé của Thái Sinh gắt gao nắm chặt y phục trước ngực Bạch Tấn Vân, đem mặt mình chôn sâu ở trong đó,“Đại thiếu gia,huynh có biết huynh đang làm cái gì không?”
“Ta đương nhiên biết, Thái Sinh, trở lại đi, ta không rời khỏi ngươi, ta thích ngươi, ta yêu ngươi, ta mỗi ngày nhìn ngươi, ôm ngươi, hôn ngươi, vuốt ve ngươi, trở về đi Thái Sinh, ta cảm thấy được bản than muốn điên rồi……”
Bạch Tấn Vân buộc chặt hai tay, một lần nói mình yêu hắn như thế nào, sở dĩ chọn đường lớn có nhiều người đi lại hắn chính là muốn nói cho Thái Sinh biết chỉ cần hắn trở về, hắn cái gì cũng không để ý.
“Trở về đi, được không?” Bạch Tấn Vân đưa cằm hắn đặt ở trên đầu Thái Sinh, dịu dàng hỏi lại.
“Ừ……” Thái Sinh gật đầu, nước mắt đã muốn mơ hồ tầm mắt, nghẹn ngào nói không nên một lời.
Trở lại Thái gia, đối mặt ánh mắt không thể tin của cha và mẹ Thái Sinh, Thái Sinh cố khua lên dũng khí, nói bản thân và Bạch Tấn Vân trong lúc đó đã nảy sinh cảm tình.
Mẹ Thái Sinh thật ra đã sớm nhìn ra, nhưng mà lúc được chứng thật bà cảm thấy có chút không thể chấp nhận,cha Thái Sinh còn tức giận đến thiếu chút nữa chết đi, nhà họ Thái có một mình Thái Sinh là nam nhân, nếu hắn không cưới thê tử Thái gia không phải là tuyệt hậu sao?
“Tiểu tử này, súc sinh a, con bảo cha nên làm thế nào … liệt tổ liệt tông thất vọng a!” Cha Thái Sinh thống khổ khóc thét đưa tay lên muốn đánh Thái Sinh quỳ trên mặt đất, nhưng chung quy đứng ở giữa không trung luyến tiếc xuống tay.
“Nghiệt duyên a, nghiệt duyên……” Cha Thái Sinh đặt mông ngồi ở trên ghế, thật ra ông hiểu được, nếu lúc trước Thái Liên không đào hôn,Thái Sinh sẽ không gả vào đó,việc này sẽ không sẽ xảy ra , tất cả đều là nghiệt duyên a.
“Thái lão gia,Thái lão phu nhân, các ngươi yên tâm ta nhất định sẽ đối tốt với Thái Sinh, tuyệt đối sẽ không làm cho hắn đã bị một chút ủy khuất. Ta thật tình thích hắn,mong hai người giao hắn cho ta.” Bạch Tấn Vân đứng ở bên người Thái Sinh cung kính nói, hắn cho tới bây giờ chưa nói lời thành khẩn như vậy.
“Đại thiếu gia……” Thái Sinh quỳ trên mặt đất ngẩn lên nhìn Bạch Tấn Vân, tuy rằng bọn họ hiện tại không được cha mẹ tán thành, nhưng mà hắn cảm giác rất hạnh phúc.
Bạch Tấn Vân cúi đầu nhìn Thái Sinh, không nói gì chẳng qua là đưa tay vuốt ve mặt hắn, ánh mắt hai người giao nhau phát ra yêu hỏa.
Nhìn thấy một màn như vậy, bản thân là phụ mẫu nên làm gì bây giờ nha! Bạch gia thế lực lại lớn, đại thiếu gia Bạch gia kia có thể nói người quyền quý, thân thể cha Thái Sinh dựa vào phía sau,nhắm lại hai mắt xem như cam chịu , mẹ Thái Sinh thì lau nước mắt kéo Thái Sinh lại nhìn Bạch Tấn Vân nói, hy vọng đại thiếu gia Bạch gia có thể đối xử tử tế với Thái Sinh.
Cứ như vậy, Bạch Tấn Vân lôi kéo tay Thái Sinh,cả hai đi ở ngã tư đường thật dài dưới ánh trăng.
Hạnh phúc trên mặt hai người hoàn toàn khác nhau,Bạch Tấn Vân là loại hiện rõ nụ cười, nụ cười này giống như bộc lộ tình cảm chỉ cần nhìn cũng biết hắn gặp chuyện vùi. Mà Thái Sinh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, trên mặt lộ vẻ thản nhiên đỏ ửng, dùng ánh mắt lén ngắm mỗi nét mặt của Bạch Tấn Vân.
Thái Sinh mấy lần muốn thoát khỏi tay của Bạch Tấn Vân , hắn cảm thấy nơi này dù sao cũng là ở trên đường lớn, bị người ta thấy hai đại nam nhân nắm tay còn gì là thể thống nha. Nhưng mà Bạch Tấn Vân mới không có để ý, hắn chính là muốn quang minh chính đưa Thái Sinh về nhà.
Đêm tối có thể che dấu cho bọn họ vô cùng tốt, ngay cả gia đinh mở cửa cũng chưa thấy rõ đại thiếu gia đi với thiếu niên nào về.
Vào sân quen thuộc, đi ngang qua hồ nước quen thuộc, xuyên qua hành lang gấp khúc thật dài quen thuộc, ở cửa phòng nhìn thấy Tiểu Nguyệt đáng yêu.
Tiểu Nguyệt vô tình ở cửa coi chừng giùm đại thiếu gia, bởi vì nghe nói nhị thiếu gia bị đại thiếu gia đánh, nhị phu nhân liền kéo nhị thiếu gia đi đến lão gia ầm ĩ, không có cách nào lão phu nhân cho người đến gọi, nói đại thiếu gia phải đi đến đó một chuyến.
“Đại thiếu gia, lão phu nhân bảo ngài lúc trở về phải đến tiền viện, nghe nói……” Tiểu Nguyệt vừa muốn truyền lời, đột nhiên thấy Thái Sinh đứng ở phía sau Bạch Tấn Vân, nhất thời giống như gặp quỷ hai mắt mở to, bất khả tư nghị nói: “Thiếu phu nhân?”
Nhìn thấy Tiểu Nguyệt giật mình, Thái Sinh nhìn Tiểu Nguyệt thản nhiên cười,“Tiểu Nguyệt.”
“Thiếu phu nhân……” Tiểu Nguyệt kích động chạy tới lập tức ôm cổ Thái Sinh,“Thiếu phu nhân, ta rất nhớ người a……”
“Ha ha, ta này không phải đã trở lại sao.” Thái Sinh có chút xấu hổ đứng ở nơi đó, Tiểu Nguyệt mỗi lần đều là nhiệt tình như vậy, làm cho chân tay hắn có chút luống cuống.
Bạch Tấn Vân đứng ở một bên chẳng qua không vui, hắn đưa tay liều mạng tách hai người ra, có chút táo bạo quát:“A, hai người các ngươi như vậy, làm cho ta cảm thấy không vui! Tách ra, nhanh lên tách ra cho ta –”
Tiểu Nguyệt bị kéo ra, trên mặt có chút nước mắt nhưng vẫn cười hì hì đưa tay lau nước mắt, nhìn Bạch Tấn Vân dậm chân,“Đại thiếu gia người làm gì nha , ta ôm thiếu phu nhân một cái người làm gì không vui nha , ta cũng không phải nam nhân.”
Lời nói của Tiểu Nguyệt làm cho Bạch Tấn Vân sửng sốt, không biết trả lời như thế nào.
Thái Sinh đứng một nên cúi đầu cười, đúng vậy, Tiểu Nguyệt ôm hắn, theo như người ngoài nhìn thấy đúng là không có gì, nàng không phải nam nhân. Nhưng mà trên thực tế thì quả thật không ổn bởi vì hắn là nam nhân a.
“Tốt lắm, Tiểu Nguyệt, ngươi tìm đại thiếu gia có việc gì, nói nhanh lên đừng chậm trễ chính sự.” Thái Sinh cười, đem không khí xấu hổ hòa tan .
“Ađúng rồi, đại thiếu gia, ngài hôm nay có phải ngài đánh nhị thiếu gia không?” Tiểu Nguyệt lúc này mới nhớ tới đến, mang theo vẻ mặt không thể ngờ nhìn Bạch Tấn Vân, cảm tình huynh đệ bọn họ luôn luôn tốt lắm tại sao có xung đột nha.
“Ừm.” Bạch Tấn Vân không phủ nhận.
“Nhị phu nhân đi tìm lão gia cáo trạng , hiện tại bọn họ đang ở tiền viện chờ ngài nha.” Tiểu Nguyệt kỳ thật cũng không quá khẩn trương, vì trong nhà này địa vị của hắn không phải ai đều có thể dao động được .