CHƯƠNG 89 CHẾ TÀI ĐƯỜNG HIỀN NHẠC
Từ lúc Thái Sinh rời khỏi Bạch gia đến khi về tới bạch gia, trong nhà to như vậy chỉ có bốn người biết.
Bạch Tấn Vân, Thái Sinh, Tiểu Nguyệt và Bạch Tấn Uy.
Trong chuyện này người biểu hiện nhiệt tình nhất chính là Tiểu Nguyệt , nàng giống như tiểu chim én suốt ngàu líu ríu vây quanh Thái Sinh, đôi khi Bạch Tấn Vân cảm thấy cảm thấy khó nhịu nhưng lại khó mở miệng, dù sao người ở bên ngoài nhìn vào cũng là hai nữ tử.
Hôm nay thời tiết thật là tốt,Bạch Tấn Vân muốn đưa Thái Sinh đi dạo ở tiền trang.Lúc trước hắn có đáp ứng qua nhưng không có thực hiện, tiếp theo chính là liên tiếp hiểu lầm cho nên lần này nhất định phải bù lại.
“Mặc có vừa không?” Bạch Tấn Vân tựa vào trên cánh cửa, phía sau là hai cánh cửa đang được đóng chặt,ngoài cửa truyền đến tiếng phá cửa không ngừng, còn kèm theo tiếng kêu bất mãn của Tiểu Nguyệt:“Đại thiếu gia ngài làm sao có thể như vậy nha, hầu hạ thiếu phu nhân thay quần áo là bổn phận của ta, ngài tại sao có thể nhốt ta bên ngoài!”
Nghe được giọng nói bất mãn của Tiểu Nguyệt, Thái Sinh cũng chỉ là bất đắc dĩ cười cười, thật ra hắn cũng có chút sợ, Tiểu Nguyệt đối hắn thật sự là quá mức nhiệt tình , hắn cũng không biết vì sao nha đầu kia thích đi theo hắn.
Thái Sinh vừa cười vừa sửa sang lại lần cuối cùng,kiểu dáng của y phục rất đơn giản, một bộ quần lụa mỏng xanh biển, khiến cho cả người hắn đều phiêu dật,mái tóc dài màu đen xõa xuống dưới, ở phía sau được vấn thành một cái búi tóc,cuối cùng lấy cây trâm cài do Bạch Tấn Vân đưa cho cài lên.
Một lúc sau tất cả đều chuẩn bị tốt, Thái Sinh xoay người lại nhìn Bạch Tấn Vân mỉm cười,“Tốt lắm.”
Bạch Tấn Vân cũng nhìn Thái Sinh cười, cười đến thật vui vẻ,“Tốt lắm, nhưng ta sẽ dụ chim én nhỏ vào đến đây.” Nói xong thân thể hắn nhích sang một bên,dung lực kéo mạnh cửa ra, bởi vì trước đó không hề có dấu hiệu,nên lúc Tiểu Nguyệt ghé vào trên cánh cửa lập bị té vào, lảo đảo vài bước mới đứng vững.
“Ha ha ha ha — thú vị thú vị –” Bạch Tấn Vân nhìn dáng vẻ bối rối của Tiểu Nguyệt vui vẻ cười ha hả, trước kia thật đúng là không cảm thấy được nha đầu kia thú vị như vậy.
“Đại thiếu gia ngài còn cười!” Tiểu Nguyệt tức giận đến mức cắn răng, đảo mắt thấy Thái Sinh đứng một bên cho nên vội vàng đi qua,kéo hắn ngồi xuống trước gương đồng, miệng còn không quên lẩm bẩm :“Thiếu phu nhân, búi tóc không phải quấn như vậy !”
Nói xong kéo trâm cài ra, lưu loát giúp Thái Sinh một lần nữa chải tóc.
Hôm nay tâm trạng của Bạch Tấn Vân phá lệ rất tốt, kéo tay Thái Sinh thoải mái đi vào tiền trang,mà mọi người ở tiền trang đều hướng mắt nhìn hai người đang đi vào.
Hậu viện tiền trang rất lớn, nơi này tuy rằng gọi là tiền trang tư nhân, nhưng tất cả cửa hàng trên danh nghĩa Bạch gia vận hành đều do nơi này quyết định,Bạch lão gia đã sớm giao tất cả cho Bạch Tấn Vân quản lý, vừa mới bắt đầu chỉ muốn rèn luyện tiểu tử này sau này phát hiện hắn có thiên phú về việc buôn bán.
Vài năm sau,Bạch lão gia hoàn toàn yên tâm giao tất cả gia nghiệp Bạch gia cho Bạch Tấn Vân, cho nên mỗi ngày việc chờ Bạch Tấn Vân xử lý cũng rất nhiều.
Thái Sinh ngoan ngoãn ngồi ở một bên nhìn Bạch Tấn Vân làm việc ,thỉnh thoảng nói chuyện với quản gia đứng bên cạnh, đối với việc buôn bán Thái Sinh không biết gì, hắn chỉ biết xem bệnh.
Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc lọt vào trong lỗ tai của Thái Sinh.
Đường Hiền Nhạc……
Thái Sinh lập tức liền chú ý, cẩn thận nghiêng tai lắng nghe hai người bên kia đang nói gì, mà Thái Sinh cũng không phải là người ngoài,Bạch Tấn Vân và quản lý cũng không có tránh.
“Đại thiếu gia, làm như vậy có chút không ổn nha?” Ngữ khí của quản gia mang theo nghi vấn hỏi Bạch Tấn Vân, quản lý này cũng làm ở nhà họ Bạch gia vài thập niên ,là thủ hạ của Bạch lão gia từ hồi trẻ đến hiện tại là cùng Bạch Tấn Vân, cho nên Bạch Tấn Vân cũng vô cùng kính trọng hắn.
“Có gì không ổn?” Bạch Tấn Vân biết rõ còn cố ý mang theo nụ cười tà khí mười phần nhẹ giọng hỏi.
“Việc bố trí cửa tiệm, phòng trọ, đồ cổ, hiệu cầm đồ, tửu lâu tất cả đều là danh nghĩa Đường gia, chúng ta làm như vậy có được không……” Quản lý thật không phải sợ Đường gia sẽ làm Bạch gia như thế nào, lấy thực lực Bạch gia đừng nói là dùng chút thủ đoạn đánh sụp bọn họ,dùng giá cao để thu mua, nhưng mà Bạch gia và Đường gia là thân thích, cho nên làm như vậy có điểm không hợp tình lý .
Bạch Tấn Vân hiểu được ý của quản lý, hắn đưa tay lấy tờ giấy trong tay quản lý xé nát vứt xuống mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn quản lý đứng một bên, tà mị cười nói:“Chúng ta chẳng qua chỉ điều chỉnh các cửa hàng của mình, không có liên quan đến người nào.”
Quản lý liền hiểu được dụng ý của Bạch Tấn Vân, lập tức gật đầu đồng ý, sau đó xoay người đi ra ngoài chấp hành.
Nhìn quản lý đi rồi, Thái Sinh mới thật cẩn thận đi đến bên người Bạch Tấn Vân, nhẹ giọng hỏi:“Đại thiếu gia là muốn đánh sụp Đường gia?”
Bạch Tấn Vân đưa tay kéo Thái Sinh về phía mình,để cho hắn ngồi ở trên đùi chính mình,ôm hắn vào trong ngực, lấy ngón tay quấn quanh lọn tóc dài hắn,vuốt vuốt.
“Ai bảo Đường Hiền Nhạc kia không biết sống chết khi dễ ngươi, ta chỉ là đưa cho hắn một phần quà đáp lễ thôi.” Nói xong Bạch Tấn Vân thăm dò đến cổ,hôn lên môi Thái Sinh một cái.
“Đại thiếu gia đây là ở bên ngoài!” Thái Sinh hoảng sợ nhìn Bạch Tấn Vân, lại cảnh giác nhìn xem ngoài cửa có ai không may mắn là không ai thấy.
“Sợ cái gì, hiện tại ai chẳng biết đệ là người của ta?” Khóe miệng Bạch Tấn Vân gợi lên vẽ ra một chút độ cong tà ác, đang nắm cái cằm nhỏ nhắn của Thái Sinh đột nhiên nâng lên không kiêng nể gì hôn môi hắn.
Bảy ngày sau đến giờ ngọ, ánh mặt trời biếng nhác chiếu vào trong viện, Thái Sinh ngồi ở trong đình trên hồ hoa sen, trước mặt để một cái đàn tranh, mười ngón tay đặt lên trên lúc sau phát ra một thanh âm không điệu.
“A.” Thái Sinh nhụt chí thở dài, hắn nghe nói Bạch Tấn Vân đặc biệt thích nghe đàn tranh cho nên mới muốn học,nhưng mà vô luận hắn học như thế nào,đàn ra tới là âm điệu không dễ nghe.
“Thiếu phu nhân, ta thấy người vẫn là buông tha đừng học đàn tranh nửa.Nếu người không buông tha nó thì người hãy tha cho ta, đã đến ngọ giờ Tiểu Nguyệt bị thiếu phu nhân làm cho đầu on gong lên……” Tiểu Nguyệt thống khổ không chịu nổi nhìn Thái Sinh.
Thái Sinh bị Tiểu Nguyệt nói như vậy, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, thản nhiên nở nụ cười,“Có thể là ta quá ngu ngốc.”
Lúc nàymột tiểu nha đầu rất nhanh tiêu sái lại đây, ở bên tai Tiểu Nguyệt thì thầm vài câu sau đó Tiểu Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đã biết, tiểu nha đầu kia liền lui xuống.
“Thiếu phu nhân.” Tiểu Nguyệt đi đến bên cạnh Thái Sinh, cùng lúc đó Thái Sinh cũng ngẩng đầu nhìn nàng,“Biểu thiếu gia đến đây.”
Thái Sinh trong lòng cả kinh, Đường Hiền Nhạc lại tới nữa?
Trong lòng Thái Sinh thật là không muốn nhìn thấy hắn, nhưng mà lại nghĩ hiện tại mình cũng không có gì hay sợ hắn.Nếu hắn thật sự lấy thân phận nam nhân của mình đi cáo trạng với Bạch lão phu nhân,vậy để cho hắn đi cáo trạng đi.
Hắn là vì cái gì tới? Chẳng lẽ là vì mấy ngày trước Bạch Tấn Vân đánh sụp mấy chỗ sản nghiệp dưới danh nghĩa Đường gia sao? Như vậy hắn phải đi tìm Bạch Tấn Vân mới đúng, vì sao hết lần này đến lần khác tìm đến hắn?
Nghĩ đến đây Thái Sinh đứng dậy nhìn Tiểu Nguyệt nói:“Đi thôi, không thể để cho khách đợi lâu.”
Tiểu Nguyệt gật gật đầu, nhu thuận theo sát ở phía sau Thái Sinh, chủ tớ hai người đi tới phòng khách.
Xa xa Thái Sinh đã thấy Đường Hiền Nhạc, hắn ngồi ở chỗ kia, trên mặt trước sau như một lộ nụ cười tà ác, không có ý tốt nhìn Thái Sinh.
Mà Thái Sinh so với lúc trước bình tĩnh hơn rất nhiều, ngẩng đầu nện bước đi đến.