Công Tử Nhà Giàu Lấy Kiều Lang

Chương 102: Chương 102: Dụ hắn đi vào




Bạch Tấn Vân đang hôn lên cần cổ trắng noãn,rồi ngẩng đầu lên ngửi mùi vị của hắn, mùi vị này thật xa lạ……

Bạch Tấn Vân đột nhiên ngừng hôn môi,hai tay chống đỡ thân thể đứng dậy, tuy rằng tầm mắt mơ hồ nhưng vẫn trừng mắt nhìn người dưới thân, giận giữ hỏi:“Ngươi không phải là Thái Sinh, ngươi là ai?”

“Đại thiếu gia huynh làm sao vậy, ta là Thái Sinh a……” Thái Liên còn cảm thấy thân thể chưa đủ vui thích ,Bạch Tấn Vân lại nghi ngờ nàng.

“Không, ngươi không phải là Thái Sinh……” Bạch Tấn Vân chỉ cảm thấy đầu mơ mơ màng màng , nguyên bản dục vọng cũng không có lui giảm, nhưng mà hắn tận lực kéo lại lý trí của mình, lắc lắc đầu cẩn thận phân biệt người dưới thân , lúc này mới khẳng định nói:“Ngươi là Thái Liên!”

Nghe được thân phận bản thân bị vạch trần , Thái Liên mang theo nụ cười bất đắc dĩ ngồi dậy, vươn một bàn tay đến vuốt ve hai má của Bach Tấn Vân, dịu dàng nói:“Ta là Thái Liên thì như thế nào, chàng vừa rồi không phải rất có cảm giác sao?”

“A, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta vừa rồi chỉ cảm giác giống như Thái Sinh.” Bạch Tấn Vân đây tay Thái Liên ra, sau đó hung hăng rời đi.

“Đại thiếu gia chàng ngoài miệng luôn cường ngạnh như vậy, kỳ thật thân thể rất cần……” Thái Liên cũng tức giận đứng dậy, nửa quỳ ở trên giường, hai tay khoát lên trên người Bạch Tấn Vân, nửa người trên toàn bộ đến gần còn thổi lên tai hắn, lổ tai của Bạch Tấn Vân ngứa, đồng thời cũng khơi dục vọng trong người, nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Tấn Vân như vậy,Thái Liên cười quyến rũ,“Cần gì đè nén chính mình?”

Nói xong Thái Liên lại vươn một ngón tay vuốt ve qua lại trên cổ của Bạch Tấn Vân,“Đại thiếu gia muốn cái gì, thiếp cho càng cái đó……”

“Đừng nói giỡn……” Bạch Tấn Vân đẩy Thái Liên ra, cũng không biết lão thái thái kia cho mình uống thuốc gì, ngón tay của Thái Liên chỉ cần nhẹ nhàng đụng vào hắn, hắn liền cảm thấy được cả người như hỏa thiêu rất khó chịu.

“Thiếp không có nói giỡn,thiếp nói chính là thật sự, đại thiếu gia, chàng nhất định sẽ yêu thiếp, thiếp so với bất luận kẻ nào cũng không thua kém!” Thái Liên thấy Bạch Tấn Vân còn kiên trì như vậy, liền tự mình động thủ cỡi quần áo.

Bạch Tấn Vân cố nén t xúc động thân thể, một tay đẩy Thái Liên đang đến gần nhìn nàng gầm nhẹ :“Ta nói rồi,chúng ta không thể ngươi nghe không rõ sao?”

Thái Liên bị đẩy ra liền đưa tay giật lấy mảnh y phục cuối cùng xuống, đem thân thể mê người hiện ra ở trước mặt Bạch Tấn Vân,“Đại thiếu gia hãy nhìn thiếp xem, chẳng lẽ chàng một chút động tâm sao? Cho dù chàng không thích thiếp, thiếp cũng cam tâm tình nguyện đưa cho chàng, đại thiếu gia……”

Nói xong Thái Liên thấy Bạch Tấn Vân chần chờ, lập tức nhào vào trong ngực của Bạch Tấn Vân, dùng đôi môi cực nóng hôn lên mặt lên cổ, ngay lúc muốn hôn lên môi thì bị Bạch Tấn Vân hung hăng đẩy ra.

Bạch Tấn Vân vội đứng dậy, đối mặt với người trên giường, nghiêng ngả lảo đảo lui về phía sau mấy bước, xôn xao trong cơ thể làm cho hắn càng ngày càng khó chịu, trên mặt không ngừng có mồ hôi, nếu còn như vậy hắn thực sợ chính mình mất đi lý trí làm ra chuyện bản thân sẽ hối hận.

Hắn đi đến ngăn tủ bên cạnh,lấy một cây chủy thủ trong ngăn tủ ra, kéo ống tay áo lên giương mắt nhìn vẻ mặt khó hiểu của Thái Liên,cuồng vọng cười.

Chủy thủ thật sâu đâm vào cánh tay hắn, chảy ra một dòng máu tươi thật dài.

“A……”

Bạch Tấn Vân nhíu nhíu mày phát ra một tiếng than nhẹ.

“Đại thiếu gia chàng đang làm cái gì!” Thái Liên nhìn đến choáng váng, nàng không rõ vì sao, làm nam nhân thì phải thích nữ nhân,hắn vì sao khống chế mình đến nước này, không tiếc dùng chủy thủ đâm vào cánh tay mìn, làm cho đau đớn để giữ vững lý trí.

“Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải vì bảo vệ trong sạch của ngươi. Ta chỉ là hy vọng lần sau nhìn thấy Thái Sinh, lòng của ta có thể bằng phẳng không cảm thấy áy náy……” Khóe miệng của Bạch Tấn Vân giương lên nở nụ cười,máu trên cánh tay không ngừng chảy ra.

“Vì sao!” Thái Liên quỳ gối trước giường, giống như bị điên nhìn về phía Bạch Tấn Vân điên cuồng hét lên :“Vì sao thiếp làm đến tình trạng này vẫn không được! Thái Sinh rốt cuộc tốt ở đâu!”

“Thái Sinh…… Ha ha.” Bạch Tấn Vân rũ cánh tay xuống, nhìn máu loan đầy máu, hắn lại nhìn bộ dáng của Thái Liên cảm thấy buồn cười, mặc dù bên trong còn xao động không thôi, nhưng đầu óc cuối cùng khôi phục bình tĩnh, hơn nhìn cảnh tượng trước mắt càng ngày càng rõ ràng.

“Thái Sinh cái gì cũng tốt, duy nhất không tốt chính là hắn có người tỷ tỷ như ngươi vậy……” Bạch Tấn Vân nói xong đi đến cạnh cửa, một cước đá văng cánh cửa ra, nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài.

“A –” Thái Liên ngã ngồi ở trên giường thống khổ hô to , nàng biết bản thân không có hy vọng, nàng ngay cả tự tôn cũng bán đứng bây giờ còn có cái gì có thể bán !

Bạch Tấn Vân đá văng cánh cửa, hai gã hộ viện đồng thời nâng cánh tay lên chặn đường đi của Bạch Tấn Vân.

“Cút!” Bạch Tấn Vân đứng ở nơi đó, thịnh nộ trên mặt như là mãnh thú đang phát cuồng, hắn đã xác mẹ mình không có giấu Thái Sinh, như vậy mẹ hắn không có cớ gì ngăn lại hắn .

Hai gã hộ viện nhìn thấy bộ dáng lúc này của Bạch Tấn Vân, cũng biết cho dù bọ họ có ngăn lại, bọn họ cũng không phải đối thủ của hắn,cho nên biết điều đứng qua một bên để cho Bạch Tấn Vân đi.

Ra khỏi Bạch phủ,long đề phòng lập tức buông lỏng, xôn xao trong cơ thể cũng càng ngày càng kịch liệt, Bạch Tấn Vân đi vài bước rồi dừng lại,vịn lên vách tường thở hổn hển.

A, lão thái thái này thật đúng là ra thuốc quá nhiều, có phải muốn cho con của mẹ chết ở trên giường không?

Xem ra không tìm nơi phát tiết một chút là không được, nghĩ đến đây Bạch Tấn Vân liền đi đến phía trước.

Túy Thanh Lâu trước sau như một vô cùng náo nhiệt, các nữ nhân trang điểm xinh đẹp, vung tay lắc mông,cười quyến rũ để câu dẫn khác.

Bạch Tấn Vân mới đứng ở cửa, tú bà tử liền tự mình chạy ra nghênh đón .

“Ai da, ta nói đại thiếu gia, ngài mấy hôm không có tới , các cô nương mỗi ngày đều nhắc tới ngươi, nói trắng ra có phải đại thiếu gia tìm được người rồi,nên quên hết các cô nương ở đây”

“Bà đừng có nói nhiều, tìm gian một phòng trống cho ta.” Bạch Tấn Vân nói xong, tùy tay quăng ra một ít ngân phiếu,“Chuẩn bị chút nước ấm,và một ít thuốc kim sang!”

“Dạ dạ dạ, mời ngài đi bên này thỉnh……”

…………..

Bạch Tấn Vân phất tay để cho các người khác lui ra, sau đó bản thân thật cẩn thận rửa sạch vết thương, bôi thuốc rồi băng bó lại.

Tất cả đều chuẩn bị xong,Bạch Tấn Vân nằm thẳng ở trên giường, cánh tay khoát lên trên trán, trong cơ thể vẫn tiếp tục xôn xao, vốn định tìm một chỗ yên tĩnh đến khi thuốc mất hiệu lực,nhưng tiếng cười đùa ngoài cửa lại làm trong lòng hắn thêm bất an.

Vì thế Bạch Tấn Vân đơn giản xoay người dậy, đẩy cửa đi ra ngoài, đứng ở rào chắn bên cạnh hành lang, hai tay khoát lên mặt trên, ánh mắt nhìn quét người dưới lầu.

Nhưng mà Bạch Tấn Vân không biết ở phía sau hắn, có một đôi mắt cực nóng đang gắt gao theo dõi hắn, nhìn thân ảnh thon dài của hắn, nhìn hai gò má ửng đỏ của hắn, nhìn vết thương trên cánh tay hắn.

Chu Hằng Quân trong lúc vô ý phát hiện Bạch Tấn Vân .Hắn tuy rằng thích nam nhân nhưng mà cũng thường đến đây nếm hương vị nữ nhân, vừa mới vui thích chấm dứt, đang chuẩn bị ra cửa lại thấy hắn.

……….

Bên trong, nữ tử đang ngồi ở trên giường mặc xiêm y, không nghĩ tới vừa mới ra cửa Chu Hằng Quân đã trở lại, vì thế ngẩng đầu khó hiểu hỏi:“Chu công tử tại sao lại trở lại? Không phải muốn đem bảo bối nhét vào ta nửa chứ?”

Chu Hằng Quân nhìn nữ tử đó cười sáng lạn, xoay người ngồi vào bên cạnh nàng, vươn tay ôm lấy eo nàng, đem thân thể mềm mại dựa vào chính mình rồi nói:“Tích Tích, có thể giúp ta một chuyện? Nếu làm tốt ta sẽ không bạc đãi nàng”

“Giúp? Giúp cái gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Tích tích nghiêng qua nhìn nam nhân bên người khó hiểu hỏi.

“Ngoài cửa có một con cá lớn, nàng dụ hắn vào trong phòng, sau đó nghĩ biện pháp để cho hắn ở lại một mình……” Chu Hằng Quân đem môi dán ở bên tai Tích Tích nhỏ giọng nói.

Tích Tích tuy rằng không biết Chu Hằng Quân muốn làm cái gì, nhưng mà theo ánh mắt hắn liền có thể nhìn ra, hắn nhất định đang có kế hoạch gì.

“Được,chuyện này thật đơn giản.” Nói xong Tích Tích vươn bàn tay nhỏ bé ra để ở trước mặt Chu Hằng Quân,“Vậy để xem chàng cho ta bao nhiêu bạc .”

“Ha ha, vật nhỏ, thực quỷ quái!” Chu Hằng Quân cười, lấy ngón tay kéo cái mũi khéo léo của nàng, sau đó từ trong vạt áo lấy ra một xấp ngân phiếu,“Nhiêu đây đủ chưa.”

Nhìn con số trên ngân phiếu,Tích Tích bật người cười,“Đã đủ, cũng không biết là người nào có phúc như vậy, để cho Chu Hằng Quân bỏ tiền còn hắn hưởng lạc.” Nói xong Tích Tích đứng lên, sửa sang lại y phục, đẩy cánh cửa phòng ra, liếc mắt một cái liền thấy đứng ở ngoài cửa chính là Bạch Tấn Vân.

“Thế nào, chỉ nhìn một cái liền mê muội ?” Chu Hằng Quân thấy vẻ mặt Tích Tích dại ra, liền đứng ở bên người nàng nhỏ giọng trêu chọc.

“Đúng vậy, thật là làm cho ta mê muội.” Vẻ mặt Tích Tích lạnh lẽo quay đầu nhìn về phía Chu Hằng Quân,“Ta dụ hắn vào phòng, sau lại để hắn lại một mình?”

“Đúng vậy,để hắn lại một mình. Ta đi ra ngoài một chút, lập tức sẽ trở lại.” Trên mặt Chu Hằng Quân lộ ra nụ cười che dấu không được, đây là ông trời cho hắn cơ hội, hắn làm sao có thể bỏ qua nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.