Công Tử Nhà Ta Là Hồ Ly

Chương 14: Chương 14




Đi ngang qua hành lang , sân đình màu sắc rực rỡ . Sau núi giả , Cố Viễn xoa bóp bàn tay nhìn tảng đá bên cạnh như muốn tùy ý đẩy ra.

Tảng đá hoạt động nổ , một cái ánh lửa loé mơ hồ sâu không thấy đáy để để động thất xuất hiện trước mặt bọn họ ( Động thất : hang động mật thất ).

Thư Kỳ cũng không kinh ngạc . Tình cảnh của nàng đang ở tuồng võ hiệp thì đúng hơn. Hễ một chút là giang hồ hỗn loạn . Chung quy cũng ở trong nhà chính mình có cái hang động để giấu bảo tàng, giấu người , giấu sách quý hoặc khai thông với con đường bên ngoài ” Lục Sắc Thông Đạo ” chạy đến trối chết.Chẳng lẽ Cố Viễn bọn họ bí mật xây dựng nhà lao dưới lòng đất.

Hai người lập tứa vào động. Cửa động giống như hệ thống thiết bị cảm ứng tự động ,bình thường lại lập tức đóng cửa . Bên ngoài núi giả khôi phục nguyên trạng.

Trong động hai bên ngọn đèn được để trên các khối thạch bích , ánh sáng tạm được. Trong động quả thật rất khô ráo. Dưới chân giẫm chính là thềm đá đường nhỏ ngoằn nghèo. Mặt đường có chút chật.

Chuyển qua mấy vòng , bỗng chốc không gian trống trải hiện lên. Bọn họ đi vào một gian nhà đá . Bên cạnh cửa có hai đệ tử trông coi. Nhìn thấy Cỗ Viễn đều cung kính quỳ gối , miệng nói :” Bái kiến công tử”.

Cố Viễn thần sắc tự nhiên , cười nói :” Mang cô nương này đi gặp tên trộm hôm qua tới.”

” Dạ.” Trong đó có một người đứng dậy dẫn Thư Kỳ đi vào nhà đá.

Trong nhà đá đèn đuốc sáng trưng , bên trong không có một bóng người , bát hương xông khói không biết loại tên mà thơm mát ,có cái gì đó giống như tủ dựa vào một bên tường . Bên trong có chút sách và ít công văn . Bên cạnh có bàn có ghế . Bố trí thật giống cái thư phòng.

” Thỉnh cô nương.” Đệ tử dẫn đường đằng trước thuận tiện nói ra đem nàng tiến vào phòng có người ở. Chính là nơi này ánh sáng ảm đạm , không khí tựa hồ có chút trầm lặng , hai bên phòng ở được bày biện hé ra chiếc giường , trên giường đều có người nằm hoặc ngồi yên. Bọn họ có trẻ có già , có nam có nữ , quần áo cũng đặc sắc , có người mặc rộng thùng thình, có người mặc bó sát , có người mặc váy , có người xen kẽ váy -quần , có người mặc y phục của Hồ . Thư Kỳ thậm chí phát hiện tại đây có chừng 30 người. Thế nhưng còn có người mặc y phục của Hoà Thượng.

Trên giường vẫn có người nằm không nhúc nhích , cảm tưởng như không còn chút sinh khí , giống như là người đã chết . Những người này đều như tượng gỗ , vẻ mặt dại ra , ánh mắt trống rỗng.

Không khí nơi nay rất áp lực , không , quả thực âm u khủng bố . Thư Kỳ một hồi váng đầu mắt hoa.

Góc bên phải có chút sáng sủa , nam tử quần áo rách nát cúi đầu , cả người phát run , như đang nói trong giấc mộng thì thào nói :” Thả ta ra ngoài , thả ta ra ngoài..”

Đệ tử kia đem nàng chỉ đến người trước mặt liền khom người bẩm báo :” Người đó đã đánh lén cô nương đêm qua.”

Thư Kỳ sửng sốt , người này có chút quen mắt , nhất thời không nghĩ ra là ai.

Giống như nhận thấy được có người đến gần , nam tử ngẩng đầu , trong mắt có tia sợ hãi .Dĩ nhiên hắn là Ngô Tịch.

Thư Kỳ lập tức hiểu ra vấn đề, Ngô Tịch này thấy nàng ra tay hào phóng , liền có suy nghĩ cưỡng ép nàng để vơ vét tài sản tiền bạc . Thật sự là bất hạnh , bị người phát hiện , bắt , cào , cấu nhốt vào nơi này.

Ngô Tịch vừa thấy Thư Kỳ liền giống như tìm được một cây cứu mạng rơm rạ , vội vàng cứu người nghĩ muốn tiến đến giữ chặt tay nàng , chưa chạm được tay thì bị tên đệ tử dùng sức đẩy , té ngã trên đất thật mạnh.

” Còn dám làm càn.” Đệ tử lớn tiếng quát.

” Không , không.” Ngô Tịch một mặt đi đến bên chân Thư Kỳ , một mặt xin tha :” Tiểu nhân có mắt không tròng , không biết cô nương là người của Thuật Thiện Đường , cô nương đại nhân có rộng lượng , bỏ qua cho tiểu nhân lần này .. Tiểu nhân có vợ sắp sinh….”

Tất cả vốn si ngốc ngơ ngác giờ phút này đều như tỉnh lại , cùng nhau quay đầu nhìn phía Thư Kỳ.

Ánh mắt vốn dại ra trống rỗng khoảng cách trong lúc đó trở nên tràn ngập oán hận cùng độc ác . Sau đó miệng tất cả đều như nguyền rủa tự lẩm bẩm cái gì đó.

Thư Kỳ cả người nổi da gà , trong lòng đột nhiên dâng nỗi chán ghét mãnh liệt. Mặc kệ bên cạnh còn có đệ tử của Thuật Thiện Đường . cảm thấy nơi này không nên ở lại quá lâu , liền quay đầu chạy ra khỏi nhà đá.

Cửa nhà đá không thấy Cố Viễn. Nàng không rảnh bận tâm . Trong lòng nghĩ muốn gian phòng vừa đến quả thực giống cảnh tượng bệnh viện tâm thần , không phải nơi giam ngục ! Bây giờ lưng nàng lạnh cả người , không dám dừng lại một lát , hướng khỏi cửa động mà vội chạy đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.