Công Tử Nhà Ta Là Hồ Ly

Chương 18: Chương 18




Hài đồng hiển nhiên không bị bối rối này nọ , thô bạo cắt nàng lời nói của nàng :” Dù sao ngươi là của ta , phải chết cùng ta!”.

Thư Kỳ giật mình nhìn hài đồng trước mắt , trong mắt của hắn ngoài hung ác ra còn giống vài phần cầu xin. Nàng không khỏi chút hoài nghi , bản tính hắn cũng không ác , chỉ là do cô đơn tịch mịch mà tạo nên.

Một tia ánh mắt thương hại rơi xuống trên người hắn. Hài đông rất kinh ngạc , những nữ nhân trước kia bị hắn bắt không giống nhau , giờ phút này đang dùng ánh mắt thương xót nhìn mình . Hắn giống như cảm giác được chính mình căn bản không làm nàng sợ hãi , hắn không cần loài người yếu ớt thương hại.

Hài đồng nhất thời tức giận :” Ngươi dám xem thương ta?”

Thư Kỳ cười :” Ngươi không phải là tiểu hài tử sao?”

Dám xem thường hắn , hài đồng giận dữ , vung tay đánh tới.

” Đánh chết ta , tối nay người vẫn chỉ là u hồn cô đơn thôi.” Thư Kỳ không khỏi nhanh chóng hù doạ nói.

Tay hắn dừng ở giữa không trung . cuối cùng không đánh xuống , nhưng sắc mặt âm trầm nói :” Không cần dùng trò lừa bịp , ngoan ngoãn đi theo ta . Nếu không ta sẽ giết ngươi.”

Thư Kỳ giật mình , nhẹ nhàng thở ra . Quả nhiên vẫn chỉ là một đứa nhỏ.

Không biết đi theo tên hài đồng được bao lâu , cuối cùng đi tới nơi gọi là Thiên La Âm.

Một cánh rừng đủ loại cây cối rậm rạp .

Thư Kỳ cẩn thận vào sâu trong rừng , ban đêm sương mù rất nặng , nhân cơ hội ánh trăng đi lên nàng ngẫu nhiên phát hiện trong bụi cỏ rậm mơ hồ vài bộ xương khô . Tuy rằng nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý , cùng lắm đến lúc đó chỉ cảm thấy đáng sợ.

Những thây ma ở đây là ai? Hay là cũng như nàng , bị hắn bắt đến làm bạn ? Thư Kỳ định tâm lại nhớ tới tiếng nói vừa nãy.

Đột nhiên , tiểu hài tử áo trắng đến đứng ở trước gốc cây đại thụ liền dừng lại , quay đầu lại nhìn Thư Kỳ , ánh mắt như quỷ mị , quỷ dị cười ( quỷ : quỷ . mị : mê hoặc )

Kiểu cười quái dị của người này không rét cũng run. Thư Kỳ rùng mình một cái.

Hài đồng quả nhiên nhắm mắt đọc thần chú , trong miệng thốt ra hàng loạt sợi tơ tằm tuyết trắng một cái thật dài , rậm rạp hướng về phía xung quanh nàng bó chặt lại.

” Ngươi đang làm cái gì?”. Thư Kỳ sợ tới mức lui về sau , trực giác nói cho nàng biết đấy không phải thứ tốt . Vì thế liều mạng tránh né như rắn thoát khỏi động bàn tơ.

Hài đồng ” hì hì ” cười không ngừng , trên cao nhìn xuống thấy nữ tử áo đỏ thất kinh lo sợ như đang nhảy múa linh hoạt trong sợi tơ tuyết trắng , cảm thấy được rất mới lạ , võ tay kêu lên :” Tốt ! Tốt !”

Chẳng lẽ lại trở thành bộ xương khô cho hắn chơi đùa? Thư Kỳ định thần , sợi tơ kia giống như thứ có tri giác , vài sợi tơ hướng tới nàng kéo tới , nàng chần chừ nửa giây , liền bị một cỗ sợi tơ tằm mềm dẻo quấn quanh người.

Trên đùi bất quá cũng hơn mười sợi , Thư Kỳ cảm thấy được như vòng trang sức cứng như thép chắc chắn , nàng càng dùng sức ngược lại càng quấn chặt nàng . Một dòng sợi tơ cũng nhân cơ hội cuốn chặt lấy thắt lưng của nàng , khiến nàng không thể động đậy . Lại một luồng sợ tập trung lại đây ….

Càng ngày càng nhiều sợi tơ hướng về thân thể của nàng , giãy dụa cũng không được nên mặc kệ nó . Bất quá chung quanh nàng đã bị sợi tơ quấn chặt giống như gói đồ. Cái đầu lộ ở bên ngoài.

Tưởng tượng giờ phút này mình giống như tằm cưng mập mạp kia , tự nhiên nàng cười sằng sặc . Thật là khó nhịn nổi.

Hài đồng kia từ trước tới nay thích xem người kinh hoàng giãy dụa , kêu cứu , xem nàng thần sắc tự nhiên , không để ý chút nào , cảm thấy vô vị nhạt nhẽo.

Thư Kỳ nhìn bộ dáng hắn trầm tư không nói , đoán đại khái hắn đang suy nghĩ trò chơi mới để ép nàng , trong lòng không khỏi sợ hãi.

” Chơi không đủ sao?”

Âm thanh quen thuộc trong trẻo vang lên ở sau lưng , Thù Kỳ cảm thấy gió xuân dịu dàng lướt nhẹ qua nên sốt ruột nội tâm . Tinh thần nàng hơi bị rung lên ( á , cái này của tác giả đấy , hăm phải tại ta ), chẳng lẽ là hắn đến đây? Nghĩ muốn xoay đầu lại xem , bất đắc dĩ thân mình thành cái kén , không thể động đậy được.

Hài đồng kia sắc mặt đột nhiên biến , kinh hãi , không trung ở giữa lui ra phía sau vài bước :” Ngươi vào bằng cách nào?”.

” Tất nhiên là phá kết giới của ngươi.” Người tới nhẹ nhàng cười , theo trên cây thả người nhanh nhẹn hạ xuống , màu trắng tung bay tay áo , giống như được đặt hoa trong đêm tối.

Là hắn ! Nhất định là hắn ! Nàng kích động nghĩ.

Thư Kỳ cảm thấy ngực đột nhiên trở nên ấm áp . Thật tốt ! Giờ phút này hắn xuất hiện đã làm cho những thành kiến của nàng đối với hắn đã bác bỏ . Mặc hệ hắn có cứu mình hay không , chỉ cần hắn đến đây , lòng nàng liền tràn đầy vui mừng cảm kích.

Hài đồng hoảng sợ vạn phần , người này , không , người này như thế nào có thể phá được kết giới của hắn? Âm thanh hắn không khỏi trở nên dồn dập gay gắt :” Rốt cuộc ngươi là ai?”

” Ta là ai không quan trọng?” Hắn đáp nhẹ khinh công bên người Thư Kỳ.

Thư Kỳ tập trung nhìn , quả nhiên người đứng bên cạnh là hắn.

Vị cứu tinh ! Nàng chưa từng thấy giờ phút này hắn lại đáng yêu như thế ( xạo quá pà cố , Viễn Ca của e từ trước tới nay đẹp zai rồi ).

Cố Viễn quay đầu đi , cẩn thận nhìn bộ dáng của nàng , cái đầu quật cường quay ngang , tỉ mỉ lông mi buông xuống , trong mắt có vài phần ngấn nước . Không hiểu sao trong lòng hắn dâng lên một tia thương tiếc . Nhìn thấy sợi tơ bao lấy nàng như bánh chưng , thực đáng yêu , hắn lại không nhịn được cười ( đừng có hỏi vì sao thời đại này có bánh chưng các nàng ná. Dĩ nhiên thôi , bởi vì bánh chưng có từ thời Vua Hùng mà >”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.