Công Tử Nhà Ta Là Hồ Ly

Chương 52: Chương 52




Sân Cố phủ lại khôi phục yên tĩnh. Thư Kỳ cũng dần dần khôi phục lý trí. Nghĩ đến việc mình ở trước mặt nhiều người như vậy không một chút ngượng ngùng thổ lộ với Cố Viễn, trên mặt của nàng bây giờ là một mảng đỏ hồng. Bất quá trải qua việc nàng náo loạn như vậy, thuộc hạ của Cố Viễn bao gồm cả Thường Thừa Ảnh, tất cả đều đối đãi với nàng như là phu nhân chính thức của Cố Viễn, trong mắt bọn họ thêm phần kính trọng. Hiện tại Cố Viễn không ở đây, nàng nghiễm nhiên thành Cố gia chủ mẫu.

Trong thư phòng, vẫn sáng đèn.

Thư Kỳ mở bản đồ địa hình, cùng Thường Thừa Ảnh một bên thương lượng bày trí phục binh như thế nào, một bên chờ thám tử hồi báo tin tức.

Nghe nói kia họ Dư là tâm phúc đắt lực bên cạnh Tạ Đông Lâu —— Dư Chính Vũ, là quan nhị phẩm tán kỵ Thị Lang. Hiện tại hắn áp tải Cố Viễn đi đến Lục Dã trang nơi ở của Tạ Đông Lâu.

Nơi đây cách Lục Dã ước khoảng hai mươi dặm đường, cách nơi đây mười lăm dặm có một chỗ gọi là “Mã Gia Lĩnh”, hai mặt là núi cao, thế núi hiểm trở, cửa vào hay ra đều cực kỳ hẹp, dễ thủ khó công, đúng là nơi mai phục rất tốt.

Thư Kỳ xem qua chút sử sách, cũng biết một chút kế sách hành quân bài bố mai phục của cổ nhân.

Nhưng mà Thường Thừa Ảnh không muốn cho Thư Kỳ mạo hiểm, sợ phụ sự ủy thác của công tử.

Thư Kỳ lại là một phen thuyết phục, cuối cùng cũng làm cho Thường Thừa Ảnh gật đầu, hắn phái tứ đại cao thủ trong viện thủ toàn quyền phụ trách an toàn của Thư Kỳ.

Vì thế Thư Kỳ lập tức phân phó Thường Thừa Ảnh lưu lại thủ trong phủ, lại triệu tập ba trăm cung thủ, chính mình tự mình dẫn dắt, rẽ đường nhỏ đi tới Mã Gia Lĩnh trước, phong kín cửa ra vào trong khẩu, bố trí mai phục.

Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, không tới nửa khắc, Dư Chính Vũ quả nhiên dẫn ba ngàn nhân mã của hắn chậm rì rì tiến nhập Mã Gia Lĩnh.

Theo ánh sáng lờ mờ, nàng mơ hồ nhìn thấy Cố Viễn ở trong đội ngũ .

Thư Kỳ ra lệnh một tiếng, rất nhiều tảng đá lớn đã chuẩn bị liền đồng loạt”Ào ào” lăn xuống núi, đánh tới hướng đội ngũ của Dư Chính Vũ.

Vốn là đội ngũ đang chỉnh tề, liền bị biến cố thình lình xảy đến thất linh bát lạc. Không ít binh lính sớm sợ tới mức không nghe hiệu lệnh, chung quanh chạy tứ tán. Trong sơn cốc quá hỗn loạn.

“Người tới là ai?” Dư Chính Vũ biết mình trúng mai phục, đã có chút sợ, trong âm thanh mang theo một chút run run.

Trong lúc nhất thời, sơn cốc sáng ngời như ban ngày, chỉ thấy hai bên trên sườn núi đột nhiên đứng đầy nhân mã, lưng đeo cung tiễn, tất cả đều cầm đuốc.

Cầm đầu cũng là nữ tử áo trắng tướng mạo thanh tú đã gặp trong phủ. Chính là lúc này trên mặt nàng không phải là thái độ của tiểu nhi nữ mảnh mai, mà hiện ra nét kiên nghị cùng bình tĩnh.

Dư Chính Vũ hừ lạnh một tiếng, chính mình đã xem thường nữ nhân này.

“Thả người!” Nàng thấp giọng nói.

Cố Viễn từ trong đội ngũ bước ra, hắn vẫn là một bộ dáng ung dung tự tại, nhìn thấy Thư Kỳ thì khẽ cười lên. Nữ nhân này vĩnh viễn có bản lĩnh làm cho hắn giật mình.

Thư Kỳ cũng cười xoay người xuống ngựa, chậm rãi theo triền núi hướng hắn đi tới, nghĩ rằng có lẽ hắn muốn trách cứ mình hồ nháo.

“Cám ơn ngươi.” Cố Viễn cầm tay nàng, sóng mắt như nước nhìn nàng nhẹ giọng nói.

Thư Kỳ kinh ngạc, giương mắt nhìn thấy, trên mặt của hắn tràn ngập sự thành thật chưa bao giờ có.

Dư Chính Vũ tựa hồ không cam lòng, sắc mặt khó coi. Thình lình ba gã Hắc y nhân phi thân lướt gần, xuất hiện ở trước mặt hắn. Mà hắn không hề phòng bị, đủ thấy người này võ công rất bí hiểm.

“Là ai?” Hắn hét lớn một tiếng, phụ cận hắc y giáp sĩ lập tức che trước người hắn, đem hàn đao nhất tề chỉ hướng người mới tới.

Thư Kỳ nhìn lại, nguyên lai là ba gã hồ ly áo đen mà mình đã từng gặp. Thật sự là âm hồn bất tán.

Tuyệt Phong sắc mặt lãnh đậm, nghiêng mắt nhìn Dư Chính Vũ, liền có chút ngạo mạn nói : “Ngươi là chủ sự nơi này?” Nhưng mà, không đợi Dư Chính Vũ trả lời, hắn lại dùng khẩu khia ra lệnh nói : “Nghe nói ngươi đả thương tiểu tử họ Cố, đang áp giải của hắn? Mau đem hắn giao ra đây.”

Dư Chính Vũ nhìn đối phương ba người cho rằng, không hề giống là người trên giang hồ, mà mình lớn nhỏ cũng là nhị phẩm tán kỵ Thị Lang, hắn lại dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với mình, thật sự là không biết sống chết . Hắn liền mắt lộ ra hung quang, trách mắng: “Các ngươi là cái gì?, dám ra lệnh cho mệnh quan triều đình? Các ngươi muốn đối nghịch với triều đình?”

Tuyệt Phong cười hai tiếng: “Cái gì triều đình không triều đình, chúng ta trông không cần biết, hiện tại bản trưởng lão bảo ngươi đem tiểu tử họ Cố kia giao ra đây, nếu không khó bảo toàn cái đầu ở trên cổ ngươi!”

Dư Chính Vũ mấy năm này là thủ hạ tâm phúc của Tạ Đông Lâu, tại triều đình rất có thế lực, làm sao để người khác uy hiếp như thế, huống hồ lại đang ở trước mặt nhiều binh lính như vậy. Vì thế, trong lòng giận dữ, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, huy kiếm chém tới.

Sơ Vũ bật nhảy lên, tiếp được hắn một kiếm. Hai kiếm đánh nhau, tóe ra nhiều tia lửa. Dư Chính Vũ hổ khẩu tê rần, nhẹ buông tay, trường kiếm loảng xoảng một tiếng rơi xuống.

Không thể tưởng được nữ tử trẻ tuổi này nội lực thâm hậu, hắn không khỏi nhìn nàng liếc mắt một cái. Mà ánh mắt của nàng lại là màu đỏ , tự dưng làm cho hắn cảm thấy kinh tâm. Muốn dời tầm mắt, nhưng mà thân thể không nghe sai khiến của hắn, như muốn đi ngủ.

Hắc y giáp sĩ phía sau Dư Chính Vũ vừa thấy tình thế không ổn, lập tức sẽ xông lên chém giết. Sơ Vũ lại dễ dàng kéo Dư Chính Vũ xuống ngựa, phản thủ đem kiếm đặt trên cổ hắn, nói : “Ai dám tiến lên, ta liền giết hắn!”

Hắc y giáp sĩ đều dừng lại, trong tay nữ tử kia dù sao cũng là đại nhân của bọn họ, ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Sơ Vũ thấy thế, lộ ra nụ cười quỷ dị, kề sát vào bên tai Dư Chính Vũ, ôn nhu hướng dẫn: “Đem Cố Viễn giao cho ta!”

Dư Chính Vũ lúc này hai mắt dại ra, ánh mắt tan rã, nhìn trong trời đêm hư ảokhông tập trung, giống như một Mộc Đầu Nhân, lúng ta lúng túng nói : “Phải . . . . .”

Thư Kỳ kinh dị không thôi,một người cuồng vọng như Dư Chính Vũ tại sao lại nghe theo lời nói của Sơ Vũ?

“Đây là nhiếp tâm thuật.” Cố Viễn giải thích nói, “Thiên Hồ Tộc đã cấm tu luyện thuật pháp này.”

Bên kia Dư Chính Vũ quay đầu đối với hắc y giáp sĩ của mình gằn từng chữ, dùng giọng điệu kỳ quái ra lệnh cho bọn họ: “Đem Cố Viễn giao cho chủ nhân của ta.”

“Đại nhân, nhưng mà. . . . . .” Bộ hạ của hắn cũng phát giác khác thường, đối mặt với mệnh lệnh như vậy có chút không biết phải làm sao.

“Còn không mau đi!” Sơ Vũ nhịn không được quát lớn, trong tay lực đạo rõ ràng tăng thêm, trên cổ Dư Chính Vũ lập tức có một vết máu.

Vài quản sự, binh lính nghe vậy chạy về hướng Cố Viễn .

Thư Kỳ đang muốn điều động nhân lực, Cố Viễn lại đè tay nàng, nhẹ giọng nói: “Bọ ngựa rình ve.”

Thư Kỳ gật gật đầu, mặc cho Cố Viễn bị binh lính Dư Chính Vũ binh lính dẫn đi.

Cảnh Dạ vừa thấy Cố Viễn, đầu tiên là giận không kềm được, lại vừa thấy trước ngực hắn bị thương cùng áo trắng nhuốm máu, lại buông lỏng cơ bắp co quắp trên mặt, cười nói: “Không thể tưởng được ngươi cũng có hôm nay.”

Cố Viễn cũng là cười nhẹ: “Các ngươi thật đúng là tin tức linh thông.”

“Chuyện này còn phải cám ơn nha đầu Tuyết Tình của ngươi đã mật báo cho chúng ta.” Cảnh Dạ trên mặt thật là đắc ý, “Ngươi xem, ngay cả Thánh nữ cũng vứt bỏ ngươi mà đi, ngươi cũng nên đem thánh vật giao ra đây .”

Sắc mặt Cố Viễn trắng bệch, luôn luôn cười ôn hòa dung lý pha lẫn một chút bất đắc dĩ : “Nếu ngay cả Thánh nữ cũng không đồng ý vì ta thủ hộ hai thứ thánh vật này, ta quả thật cũng không còn tư cách lưu trữ chúng. ” Hắn buồn bã cười, từ trong tay áo rút Long Văn đao ra, hình như có chút không đành lòng, giống như vuốt ve phiếm hàn quang trên thân đao, nhưng lập tức lại đem đao ném ra ngoài.

Cảnh Dạ thả người nhảy lên, bất được chuôi đao, rơi xuống đất lại.

“Quả nhiên là thánh đao!” Hắn ngăm đen trong tầm mắt tràn ngập mừng như điên, tinh tế đánh giá trên thân đao Long Văn. Truyền thuyết đao này chính là đúc kiếm đại sư Âu Dã Tử dùng Huyền Băng hắc thiết rèn bảy bảy bốn mươi chín thiên mà thành bảo đao, vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn, còn có linh tính, có thể cùng chủ nhân tâm ý tương thông, do đó đạt tới Nhân Kiếm Hợp Nhất cảnh giới.

“Ha ha, sau này chủ nhân của ngươi chính là ta rồi!” Cảnh Dạ không che dấu được sự cuồng vọng cười to.

“Chu Thần châu đâu?” Tuyệt Phong trầm giọng hỏi. tên tiểu tử họ Cố rất đa mưu túc trí, nên cẩn thận vẫn hơn.

Cố Viễn từ trong lòng ngực lấy ra một hạt châu sáng trong xanh biết lớn bằng ngón tay cái, không chút luyến tiếc ném ra.

Tuyệt Phong thấy thế, sắc mặt đại biến, cố gắng khom lưng cẩn thận tiếp được hạt châu thiếu chút nữa là rơi xuông đất.

Chu Thần châu trên bàn tay Tuyệt Phong lóe lên lục quang nhu hòa. Thư Kỳ nhìn thế nào cũng không thấy có gì đặc biệt.

Cố Viễn đã lặng lẽ trở về bên cạnh Thư Kỳ, nháy mắt cười nói: “Chớ xem thường nó, thoạt nhìn càng bình thường thì càng không tầm thường. Đây là bảo bối do nương của ta vớt được trong Bích Lạc hải. Nó hấp thụ tinh hoa trên vạn năm, nuốt nó vào có thể làm người chết hồi sinh, kẻ sống trú nhan, người bệnh sẽ khỏi hẳn, người tập võ mang theo nó có thể hóa giải lệ khí, tăng cường nội lực.”

Thư Kỳ bán tín bán nghi gật đầu. Đối với một người của thế kỷ 21 như nàng mà nói, quả thật rất khó tin tưởng trên đời có vật như vậy. Nếu không, các khoa học gia cùng bác sỹ đều phải thất nghiệp.

Cảnh Dạ nhận lấy Chu Thần châu từ trong tay Tuyệt Phong, cẩn thận nắm chặt, nhịn không được lại phát ra một trận cuồng tiếu: “Có hai thứ đồ này, ta đã có thể danh chính ngôn thuận làm tộc trường! lời nói của Cảnh Dạ ta, ai dám không theo!”

Nhưng mà, hắn không thể không ngưng cười .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.