Năm 211 Trước Công Nguyên, Tần Thủy Hoàng Đế năm ba mươi sáu. Thượng Quận.
Ngựa mang theo bụi phong trần, y phục trên người qua loa chống rét. Biên ải khô cằn lạnh buốt, sương gió cuộn trào.
Năm đó hoàng trưởng tử mài giũa trong phong sương, đã vô tình đánh mất đi khí chất cao quý đơn thuần ngày trước. Có lẽ hôm nay, bệ hạ nhìn hắn, nói chung cũng sẽ không khiển trách hắn không quyết đoán, nhu nhược, ngu dốt, nhi tử mà chẳng có điểm nào giống cha. Trong trướng, Phù Tô siết thật chặt áo choàng khoác trên người, vừa mới bừng tỉnh từ trong ác mộng, trong đầu vẫn còn nguyên lời phụ hoàng mắng chửi lúc hai phụ tử giằng co trong noãn các ở Hàm Dương ngày hôm đó.
Lớn rồi là không chịu nghe lời trẫm nữa, ngươi quả thực nhất định phải chống đối với trẫm như thế này sao?
Nhịn không được cười khẽ, Tần Thủy Hoàng Đế nhất định không muốn người thừa kế của mình mặt mày nhu thuận ôn hoà. So với Doanh Tương Lư hay Doanh Cao, luận về diện mạo, hắn có chút giống phụ hoàng hơn. Đáng tiếc từ nhỏ đến lớn, hắn cũng là kẻ bị cầm lấy dây mây kia, áp vào tiêu chuẩn của người kế thừa đế quốc mà đánh.
Nghe bên ngoài từng trận móng ngựa, chắc là Mông Điềm đã trở về, đứng dậy xốc rèm trướng, nhìn một thân giáp đen ngồi trước trại uống một ngụm nước lớn, hỏi: “Mông Tướng quân, lại là binh mã xâm phạm ranh giới?”
“Đánh nhau vớ vẩn thôi.”
Mông Điềm tiện tay đặt dưới chén, nhìn thần sắc lo lắng trên mặt hắn, cười nói: “Không ảnh hưởng đến việc tu sửa xây dựng Trường Thành, Đại công tử đừng lo.”
“Ngươi biết mà, ta không lo lắng.”
Phù Tô liếc mắt nhìn tráng đinh gác phía xa, đáy mắt không gợn sóng. Hắn có thể lo lắng cái gì? Lo lắng của hắn thì có thể vãn hồi được cái gì?
Suy nghĩ đang trôi về Hàm Dương cung năm ngoái. Phụ hoàng vẫn ngồi ngạo nghễ ở vị trí trên cao vốn thuộc về người. Nhìn các thần tử của mình câm như hến chắc là niềm vui lớn nhất của người, đương nhiên còn có con trai của người, cũng câm như hến. Ngay bây giờ nhớ tới cái lúc ngồi ở chỗ đó, nghe phụ hoàng nổi giận mắng chửi, cũng nhịn không được run rẩy. Thế mà ngày đó chẳng biết dũng khí ở đâu ra, dám chọc vào điều tối kị, đó là bất luận kẻ nào cũng không được chống đối hoàng đế.
Giống như việc dù là học trò xuất sắc nhất của phu tử, hắn vẫn sợ phu tử đột nhiên gọi tên mình, thì khi nghị sự hắn cũng sợ nhất là phụ hoàng đột nhiên gọi tên hắn. Mỗi một lần đều là sợ cái gì thì sẽ gặp phải cái đấy, về sau, lôi đình mưa móc đều là quân ân.
Sự thật là, cho dù hắn nói đạo lý nói nhiều như vậy, chẳng vãn hồi được cái gì, kẻ đáng chết cũng đã bị giết, chôn vùi sạch sẽ rồi. Năm trước, tuyết ở Hàm Dương, rơi một hồi là có thể che dấu hết thảy. Tuyết, rơi nhiều tràn ngập, hắn dường như cũng hoàn toàn bị quên lãng khỏi Hàm Dương.
Phù Tô quay lưng đi vào trong trướng, bản tính không quen nhìn cảnh tượng bừa bãi lộn xộn, nhưng cũng chẳng thể làm gì.
“Đại công tử hôm nay hình như có tâm sự?”
Mông Điềm theo hắn đi vào trướng, Phù Tô cười cười, ngồi xuống bên cạnh địa đồ dưới sàn đất, phía trên đắp một luỹ cát dài, bên trên còn cắm mấy cái cờ nhỏ màu đen, là ranh giới Đại Tần, là Vạn Lý Trường Thành bảo vệ lãnh thổ. Phù Tô tiện tay cầm một cái cờ, nói:
“Trường Thành không dễ tu kiến, càng khiến bệ hạ sốt ruột nóng lòng.”
“Ba tháng qua, ta thực sự kiệt sức, sắp mệt chết rồi.”
Mông Điềm ngồi đối diện, mở miệng: “Việc này, có nên bẩm báo với bệ hạ không?”
“Bệ hạ sẽ không nghe đâu.” Phù Tô nhẹ nhàng nói: “Ly Sơn hay Trường Thành cũng thế, đều bất chấp đẩy nhanh tiến độ, ta gần đây luôn có một dự cảm mơ hồ, bệ hạ dường như muốn lúc sinh thời phải hoàn thành xong những công trình này.”
Mông Điềm trầm mặc, nhìn bộ dạng hời hợt của Phù Tô, không thể không thừa nhận, lời ấy là sự thật.
“Không gạt ngươi, hôm nay gặp ác mộng.” Phù Tô rốt cuộc cũng có chút dậy sóng.
“Đại công tử, mời nói.”
“Ta mơ thấy phụ hoàng băng hà, ta giương kiếm... giết Hồ Hợi.” Trong thanh âm thậm chí mang theo một chút run rẩy.
“Đại công tử không cần quá lo lắng.' Mông Điềm hơi suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui bên Hàm Dương xác thực chẳng có thông tin gì nói là sức khỏe bệ hạ không tốt cả. Nghĩ thế ghé tai Phù Tô nói khẽ: “Ác mộng đều ngược lại với đời thật ấy.”
Đúng vậy, Phù Tô bật cười. Nhịn không được nhớ tới bao nhiêu năm về trước, mười mấy tuổi, thời điểm gặp ác mộng ở cung Hàm Dương liền chạy đi tìm phụ hoàng, lúc đó người vẫn còn là Tần vương Doanh Chính, người cũng dỗ dành mình giống y như vậy.
“Tô nhi, đừng sợ, ác mộng đều ngược lại với đời thật.”
————
Tần Thuỷ Hoàng thống nhất các chư hầu, trở thành hoàng đế đầu tiên của Trung Hoa, nhưng lúc này các con gái đã được gọi là Công chúa, còn các con trai vẫn dùng danh xưng gọi con của các quân chủ chư hầu thời Xuân Thu - Công tử.