"Vô Thường thúc thúc, sao rồi?" Bên trong
phòng, Cổ Đinh Đang không thể chờ đợi hỏi dồn, đáy mắt có chút khẩn trương.
"Tiểu Ngoan, con thật đúng là làm càn." Chậm
rãi thu hồi ngón tay thon dài chẩn mạch, vẻ mặt từ trước đến giờ vẫn lạnh lùng
của Ân Vô Thường càng thêm nặng nề, nhíu mày nhẹ trách, "Con ấy! Y thuật
gà mờ mà cũng dám đi chữa cho người ta?"
Nghe vậy, Cổ Đinh Đang cả kinh, biết mình khẳng định
đã sai lầm, gấp đến độ vội vàng hỏi, "Là thế nào? Con biết lúc con vừa mới
bắt đầu dùng độc công độc hóa giải 『hàng đêm sầu』, tình trạng của đại thúc quả thật
không ổn lắm, nhưng trước kia con cố ý dùng 『hàng đêm sầu』 với mình, xem mình có
cách tự giải độc không, cũng dùng cách giống hệt như của đại thúc mà! Lại nói,
đại thúc trừ lúc đầu tình huống có không ổn ra, giờ đã có chuyển biến tốt,
không phải sao?" Nàng không hiểu vấn đề ở đâu ra?
"Cho nên ta mới nói con là gà mờ, học nghệ chưa
thông!" Nhẹ trách một tiếng, Ân Vô Thường giải thích, "Ban đầu, lúc
con dùng 『hàng đêm sầu 』 trên người để chơi, là
lúc còn khỏe mạnh vô cùng, một bên còn có ta ngày ngày giám sát tình trạng thân
thể con, giúp con bảo trụ nguyên thể.
"Nhưng hắn lại là lúc thân mang nội thương, lại
dám chuyển độc từ cơ thể người khác lên người mình, độc tính từ lúc đó đã thâm
nhập vào gân mạch cùng lục phủ ngũ tạng, tình huống có thể nói là phức tạp gấp
trăm lần, sau đó lại bị con đông một loại độc, tây một loại linh dược loạn cả
lên, mấy chục loại độc tính, linh dược đối chọi nhau kịch liệt trong cơ thể,
người khỏe mạnh hơn cũng chịu không nổi, huống chi là cái thân thể hư hỏng của
hắn đang bị 『hàng đêm sầu 』 dày vò còn chưa
lành?"
"Nhưng... nhưng đại thúc bây giờ rõ ràng đang có
chuyển biến tốt..." Nàng luống cuống, sợ sai lầm của mình hại Hoàng Phủ
Thiếu Phàm, hốc mắt không khỏi phiếm hồng ngấn lệ.
Ô... Làm sao bây giờ? Đại thúc sẽ bị nàng hại chết
sao?
"Đinh Đang, đừng hoảng hốt!" Trầm tĩnh lắng
nghe đoạn đối thoại giữa hai người, Hoàng Phủ Thiếu Phàm lại không kinh hoàng
cũng không trách cứ, thấy bộ dạng như sắp khóc của nàng, không khỏi dịu dàng an
ủi. "Ta không sao cả, nàng đừng lo lắng."
"Đại thúc..." Đôi mắt ngấn lệ mơ hồ nhìn
hắn, Cổ Đinh Đang cố hết sức để mình không rơi nước mắt, nhưng trong lòng thực
khổ sở.
Nhìn khuôn mặt trầm tĩnh ôn nhã của hắn một cái, Ân Vô
Thường âm thầm gật đầu. Được... Nam nhân
Tiểu Ngoan muốn kéo về này thật sự rất được, hiếm có người nào nghe xong tình
trạng của mình be bét thành như vậy, còn có thể bĩnh tĩnh được.
"Tiểu Ngoan, đừng để Vô Thường thúc thúc con lừa,
hắn khẳng định còn nói chưa hết lời." Rảnh rỗi ngồi hóng mát ở một bên, Ân
Vô Mệnh cuối cùng cũng không chịu nổi cô đơn chen miệng vào.
"Cần ngươi lải nhải?" Hàn quang lạnh lẽo bắn
tới, ngay lập tức khiến cho người nào đó sợ đến im thin thít, Ân Vô Thường mới
mở miệng khen ngợi, "Tiểu Ngoan, thật ra thì con cũng làm không tệ, cứ
theo phương pháp của con, không quá hai tháng nữa, độc trong cơ thể hắn sẽ hoàn
toàn được hóa giải, chẳng qua là..."
"Chẳng qua là cái gì?" Khẩn trương hỏi tới.
"Chẳng qua là gân mạch cùng lục phủ ngũ tạng đã
sớm bị tổn thương, cho dù sau này có bồi bổ thế nào, ít nhất cũng phải tổn hại
mười năm tuổi thọ." Hắn nói thật, muốn nàng có chuẩn bị trước.
Mười năm?
Cổ Đinh Đang nghe vậy thất thần, sau khi ngây người
một lúc lâu, đột nhiên "Oa" một tiếng, nhào vào trong ngực Hoàng Phủ
Thiếu Phàm khóc lớn. "Oa ----- đại thúc, thật xin lỗi! Ta không chỉ hại
chàng bạc đầu, còn hại chàng sống ít đi mười năm, không phải ta cố ý, thật xin
lỗi...."
Mưa to giàn dụa rơi thẳng tắp, nàng khóc đến khản cả
giọng, nước mắt lan tràn lập tức thấm ướt vạt áo trước ngực hắn, có thể thấy
được thương tâm đến đâu.
Cảm nhận được những giọt nước mắt ấm áp kia xuyên thấu
qua lớp áo, từng giọt từng giọt mềm mại thấm vào đáy lòng, Hoàng Phủ Thiếu Phàm
khẽ vuốt ve nàng, dịu dàng cười khẽ, "Đứa ngốc, nàng khóc cái gì chứ? Ít
đi mười năm tuổi thọ, ta vẫn còn sống được mấy chục năm mà! So với ba tháng,
thì đã là quá nhiều, nhiều lắm. Ta nên cảm ơn nàng đã để ta chiếm tiện nghi lớn
như vậy mới đúng, thật sự đáng giá!" Nếu không phải có nàng, hắn ngay cả
ba tháng cũng không có, đâu còn có mười năm tuổi thọ mà thiếu hụt, phải không?
Tại sao mỗi lần lúc nàng khổ sở khóc lớn, đại thúc
luôn có thể suy nghĩ lạc quan như vậy?
Ngước khuôn mặt nhỏ nhắn giàn giụa nước mắt lên, Cổ
Đinh Đang kinh ngạc nhìn hắn, cảm thấy vừa khổ sở lại vui vẻ. Nàng nghĩ, đại
thúc thực sự là nhân vật không đơn giản.
Nhìn nàng vừa rơi lệ vừa sợ run, Hoàng Phủ Thiếu Phàm
nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt loang lổ trên gò má mịn màng, dịu dàng hỏi thăm:
"Sao rồi?"
Lắc đầu một cái, nàng cảm thấy sự yêu thích của nàng
dành cho hắn lại sâu hơn một tầng, trái tim bị cảm xúc kia lấp đầy... tràn
ngập....
"Đại thúc, ta muốn hôn chàng!" Cổ Đinh Đang
chợt kêu lên, cảm thấy chỉ có thể đoạt lấy môi hắn tận tình giày xéo, mới có
thể phát tiết ra hết nỗi xúc động tràn ngập trong lòng kia.
"Khụ khụ khụ...." Một trận ho khan sặc sụa,
mắt đẹp liếc về phía hai nam nhân đang nhướn mày trong phòng, mặt Hoàng Phủ
Thiếu Phàm đỏ bừng.
Ông trời ơi! Sao nàng có thể nói ra những lời này
trước mặt hai vị trưởng bối chứ? Thế này... thế này thì hắn nhận cũng không
được, mà không nhận cũng không được, lúng túng cực độ.
"Vô Thường, Tiểu Ngoan của chúng ta vẫn chưa đến
tuổi làm sói hổ nhỉ?" Chính chủ còn chưa đáp lời, Ân Vô Mệnh đã cười ha ha
mở miệng chế nhạo trước.
"Tuổi làm sói hổ là ngươi ấy!" Ngầm bực giận
dữ mắng, Ân Vô Thường nghĩ đến chuyện hắn hàng đêm đòi hỏi vô độ, trong lòng
đều bốc hỏa. Ghê tởm! Mỗi lần chỉ ứng phó với tên dâm ma này thôi, đã khiến hắn
nhận đủ.
"Sao lại nói như vậy chứ?" Tà khí cười một tiếng,
Ân Vô Mệnh cố ý trêu ngươi. "Chưa nói đến tuổi làm sói hổ là để chỉ nữ
nhân, cho dù ta có hàng đêm làm sói hổ, người hưởng thụ không phải là
ngươi...."
"Ân Vô Mệnh, ngươi câm miệng!" Khuôn mặt
cương nghị đạm mạc mơ hồ hiện lên một mảng màu hồng, Ân Vô Thường không hề hoài
nghi một ngày nào đó, mình sẽ lỡ tay mà giết luôn cái tên sư đệ từ nhỏ đến lớn
luôn khiến người ta căm tức này.
"Ha ha ha... Được! Ta câm miệng, tối lại há miệng
hầu hạ ngươi tử tế...." Hắng giọng cười to, ngôn ngữ mập mờ khiến cho người
khác đỏ mặt nóng tai.
Đây... chính là bộ mặt thật của "Hắc Bạch song
sát" ư....
Mắt thấy hai người không ngượng ngùng chút nào mặt mày
đưa tình trước mặt hắn và Cổ Đinh Đang, Hoàng Phủ Thiếu Phàm hoàn toàn câm nín.
Aiz... Có những vị trưởng bối như vậy, Đinh Đang vừa mới đòi hôn trước mặt
người khác, cũng chẳng có gì ngoài ý muốn!
Mình còn chưa đòi được hôn, hai vị thúc thúc đã náo
loạn hết cả lên, Cổ Đinh Đang đã bực trong lòng, lại nghe tiếng cười lớn không
ngừng, lập tức giận chó đánh mèo chỉ trích ào ào --------
"Vô Mệnh thúc thúc, đại thúc trúng độc đều do
thúc làm hại! Thúc nói đi, vì sao độc môn độc dược của thúc lại rơi vào tay
người khác?" Hừ, chuyện Bạch Mộ Nam kia
có được "Hàng đêm sầu" đến giờ vẫn thật kỳ lạ.
"Đúng vậy! Vì sao người ngoài lại có độc môn độc
dược của ngươi hả?" Mắt lạnh liếc xéo, vẻ mặt của Ân Vô Thường rất nguy
hiểm.
Tên dâm ma này trước kia có một thói xấu, hễ ngủ cùng
nam nhân nào một đêm xong, sẽ tặng người ta một bọc kịch độc tự chế, để chỉ ra
"Tiền hàng đã giao", mặc dù sao khi ở chung một chỗ với hắn, thói
quen này đã bỏ được hai mươi mấy năm, nhưng hôm nay... Hừ! Tốt nhất không phải
như hắn nghĩ, nếu không thì mọi người cứ chờ xem!
"Oan uổng quá!" Biết rõ mình mà không giải
thích rõ ràng, e rằng sau lần này sẽ bị "Ruồng bỏ", Ân Vô Mệnh khẩn
trương vội vàng giơ tay lên thề tỏ rõ trong sạch. "Kể từ khi hai chúng ta
ở chung một chỗ, hai mươi năm nay ta tuyệt đối chưa từng phản bội ngươi, nếu
không đúng thì phạt ta cả đời không thể chạm vào ngươi, dục hỏa đốt người mà
chết!"
"Ngươi đồ dâm ma này, phát thệ mà cũng hạ lưu như
vậy!" Tức giận, hỏa quyền không chút khách khí vung về phía gương mặt tuấn
mỹ kia.
"Đánh không được! Đánh không được! Đánh vào thân
ta, đau ở tâm ngươi đó..." Trải qua hung hiểm, miệng vẫn còn rất đê tiện.
Đây chính là "Hắc Bạch song sát" danh chấn
giang hồ ư... Một lần nữa im lặng cảm thán, Hoàng Phủ Thiếu Phàm có một cảm
giác bất lực sâu sắc.
"Hai vị thúc thúc, đừng làm loạn!" Vội vàng
nhảy ra ngăn lại, Cổ Đinh Đang một tay tách hai người ra, ngay sau đó nghiêng
đầu trừng Ân Vô Mệnh, giận dữ nói: "Vô Mệnh thúc thúc, Bạch Mộ Nam kia có
độc môn độc dược của thúc là sự thật, thúc nghĩ lại coi, có từng đem 『hàng đêm sầu』 tặng cho hắn
chưa."
"Bạch Mộ Nam kia
là cái thá gì mà ta phải đem 『hàng đêm sầu 』cho hắn?" Nhục nhã bội phần, Ân
Vô Mệnh căm tức cực kỳ. Đừng nói là hắn đã hai mươi mấy năm rồi không ăn ngoài,
cho dù muốn đi ăn ngoài, cái hạng như họ Bạch kia hắn cũng không để vào mắt.
"Nhưng sao hắn lại có 『hàng đêm sầu 』?" Quyết hỏi cho ra đáp án.
"Cái này à..." Trầm tư xong, Ân Vô Mệnh lại
hỏi Hoàng Phủ Thiếu Phàm, "Ngươi biết họ Bạch kia bái người phương nào làm
thầy chứ?" Hai mươi mấy năm trước, khi Vô Thường còn chưa nguyện ý tiếp
nhận hắn, hắn từng bởi vì nhất thời thương tâm cùng bi phẫn mà ngủ cùng với một
nam nhân có tướng mạo rất giống Vô Thường, xong chuyện đem "Hàng đêm
sầu" tặng, đó là lần duy nhất trong đời hắn đem loại độc này tặng cho
người khác.
Biết Bạch gia huynh đệ cùng bái một thầy, Hoàng Phủ
Thiếu Phàm nhanh chóng nói ra danh hiệu của người nọ, lập tức, chỉ thấy Ân Vô
Mệnh gãi gãi mũi, cười đến có chút lúng túng.
"Cái đó... họ Bạch kia đại khái là trộm được từ
chỗ sư phụ hắn." Ha ha.... Sao chuyện lại khéo như vậy chứ? Hố lớn! Hố
lớn!
"Sư phụ hắn?" Hàn quang quét về phía hắn,
ánh mắt của Ân Vô Thường rất lạnh. "Rất tốt, vô cùng tốt!" Dứt lời,
cười lạnh đi thẳng.
"Vô Thường, đừng giận ta mà, đó là chuyện trước
khi ngươi tiếp nhận ta! Mấy năm nay, ta đối với ngươi trùng thành nhất mực
mà.... Vô Thường... Vô Thường...." Tiếng kêu thảm thiết cầu xin một đường
đuổi theo, càng lúc càng xa.
"Vô Mệnh thúc thúc thảm rồi!" Không nhịn
được phì cười một tiếng, Cổ Đinh Đang nhìn có chút hả hê.
"Hai vị thúc thúc của nàng..." Trầm ngâm
xong, cố gắng tìm ra từ thích hợp để hình dung. "Rất thú vị!"
"Thú vị?" Hốc mắt vì vừa mới khóc xong còn
hơi sưng đỏ, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại lộ ra nụ cười tà ác. "Đại thúc,
chúng ta tới làm chuyện thú vị hơn đi!"
Thấy nàng hai mắt lóe sáng tiến gần từng bước, cái
miệng nhỏ nhắn nhắm thẳng cánh môi mình mà tới, Hoàng Phủ Thiếu Phàm cười.
"Chuyện thú vị đây hả....."
Tiếng lẩm nhẩm nhẹ nhàng biến mất giữa hai bờ môi từ
từ dính chặt, lúc này vô thanh thắng hữu thanh....
Lại nói, Ân Vô Thường, Ân Vô Mệnh dưới sự mời mọc
nhiệt tình của Cổ Đinh Đang cùng Hoàng Phủ Thiếu Phàm, ở lại Lục Ba sơn trang
mấy ngày liền cáo từ rời đi.
Trước khi đi, Ân Vô Thường còn kín đáo đưa cho Cổ Đinh
Đang không ít linh đang diệu dược, ngoài miệng mặt dù chưa nói, nhưng ý tứ
chính là để cho nàng tẩm bổ cho nam nhân nhất định phải bị nàng kéo về gặp phụ
thân kia; về phần Ân Vô mệnh, đương nhiên cũng không quên bày ra cả bàn độc
dược mới nghiên cứu ra cho nàng chọn, phi thường cay độc nói ---- Hoàng Phủ
Thiếu Phàm mà làm chuyện có lỗi với con thì trực tiếp tung độc ra.
Tóm lại, hai cái người sát tinh người gặp người sợ
tiếng xấu trong giang hồ rõ ràng, khiến cho Cổ Đinh Đang buồn buồn không vui
tận mấy ngày sau mới khôi phục lại tính tình yêu cười yêu đùa giỡn của nàng.
Hôm nay, nàng bưng thuốc đã sắc xong, tiểu tử đi theo
đằng sau, một lớn một nhỏ đứng ngoài cửa phòng Hoàng Phủ Thiếu Phàm.
"Tiểu quỷ, ta nói cho ngươi biết, chờ lát nữa đi
vào, thấy đại thúc phải mở miệng gọi người, nhớ chưa?" Hung dữ uy hiếp, Cổ
Đinh Đang dặn thêm lần nữa.
Mấy ngày nay, chỉ cần ở lúc nào ở chung một chỗ với
tiểu quỷ này, nàng sẽ lấy khổ hình véo tai ép tiểu quỷ kia nói ra nửa câu, trừ
huấn luyện năng lực nói chuyện của thằng nhóc ra, cũng giúp nó bớt phong bế bản
thân, tránh cho càng lớn càng không bình thường.
Lẳng lặng nhìn nàng, Bạch Vân Kỳ đến kêu cũng không
kêu một tiếng.
Thấy vậy, Cổ Đinh Đang biến sắc, nheo mắt đang muốn
cảnh cáo, "Tiểu quỷ...."
"Đinh Đang? Đinh Đang ở ngoài đó hả?" Bỗng
dưng, bên trong truyền đến tiếng ôn nhã của Hoàng Phủ Thiếu Phàm.
Nhanh chóng trợn mắt liếc tiểu quỷ một cái, Cổ Đinh
Đang lúc này mới cất giọng đáp lại, đồng thời cười hì hì đẩy cửa vào, nhanh
chóng bước tới bên chiếc giường.
"Đại thúc, uống thuốc!" Giọng nói cất lên,
chén thuốc đã được đưa đến tay hắn.
"Cám ơn!" Theo thói quen nói cám ơn, Hoàng
Phủ Thiếu Phàm từ từ uống thuốc, nhưng ánh mắt nghi hoặc trước sau vẫn dừng
trên người nàng cũng tiểu tử.
Xảy ra chuyện gì? Vì sao tay của Đinh Đang cứ dính
trên người Kỳ Nhi vậy? Một lớn một nhỏ này có bí mật gì sao?
Lẳng lặng uống thuốc, hắn nghĩ mãi mà không ra, lập
tức cũng bất động thanh sắc, định yên lặng theo dõi diễn biến.
Tiểu quỷ này, rõ ràng nói nó vào phòng phải gọi người,
bây giờ lại giả bộ câm điếc với nàng, đúng là muốn tìm chết mà!
Chọc mấy cái mà không thấy nhóc con mở miệng, Cổ Đinh
Đang cáu, không nói hai lời ôm lấy tiểu quỷ lên giường, nhoáng cái đã nhét vào
trong ngực Hoàng Phủ Thiếu Phàm.
"Sao vậy?" Đặt chén thuốc xuống, Hoàng Phủ
Thiếu Phàm ôm tiểu tử mỉm cười hỏi, không hiểu bọn họ đang chơi trò gì.
"Tiểu quỷ-----" Kéo dài giọng, nàng giơ ngón
tay mảnh mai lên xoay xoay, không ngại thi triển thần công véo tai lần nữa.
Nhìn chằm chằm ngón tay linh động kia của nàng, Bạch
Văn Kỳ theo bản năng dịch sát vào Hoàng Phủ Thiếu Phàm, ngay sau đó cảm nhận
được nhiệt độ ấm áp trong lồng ngực dày dặn kia, thân thể nhỏ bé không khỏi run
lên, nhớ tới những điều tốt đẹp mà chủ nhân cái ôm này dành cho mình, khuôn mặt
nhỏ nhắn vốn đờ đãn lại hiện lên vẻ xấu hổ....
"Nghĩa phụ...." Tiếng như muỗi, cậu bé vùi
đầu trong lồng ngực nhỏ giọng gọi.
Nghĩa phụ? Hắn vừa mới nghe thấy Kỳ Nhi gọi hắn là
nghĩa phụ, đúng không? Hắn không nghe nhầm chứ, đúng không?
Thực sự không dám tin, Hoàng Phủ Thiếu Phàm kích động
khó khăn nâng khuôn mặt nhỏ bé kia lên, giọng nói khẽ run, "Kỳ Nhi... Kỳ
Nhi.. Vừa nãy con nói chuyện, đúng không? Con gọi ta là nghĩa phụ, đúng không?
Kỳ Nhi, nếu hai tiếng vừa nãy là con nói, vậy con gọi nghĩa phụ một lần nữa
được không..."
"Nghĩa phụ..." Lần này, giọng nói trẻ con
tuy rằng vẫn rất nhỏ, nhưng đã lớn hơn lúc nãy một chút, đủ khiến cho người ta
tin tưởng đây không phải nghe lầm.
"Kỳ Nhi, thật tốt quá! Nghĩa phụ cuối cùng cũng
đợi được đến lúc con mở miệng nói chuyện!" Mừng như điên ôm lấy người
trong lòng, hốc mắt Hoàng Phủ Thiếu Phàm có chút ướt át.
A... Chịu mở miệng rồi, cho dù chỉ là một, hai chữ,
cũng là một sự tiến bộ, sau này tình huống sẽ tốt hơn.
Nhẹ nhàng, Bạch Văn Kỳ dang cánh tay nhỏ bé ra ôm lại
hắn, khóe miệng tựa hồ như có ý cười.
"Đại thúc, tiểu quỷ cuối cùng cũng mở miệng nói
chuyện, chàng vui chứ?" Ngồi xuống bên giường, nàng rung rung đôi ủng nhỏ
trêu chọc, trên mặt đầy ý cười dịu dàng.
Hì hì, nàng biết ngay là đại thúc nhất định sẽ rất vui
mà, rất rất vui.
Nghe tiếng, Hoàng Phủ Thiếu Phàm ngước mắt nhìn khuôn
mặt cười đắc ý của nàng, nhớ lại những hành động cổ quái khi nãy của nàng với
Kỳ Nhi, cuối cùng cũng hiểu ra, hắn không nhịn được cười cảm động, giọng nói
trầm thấp khàn khàn: "Đinh Đang. Cám ơn nàng!" Hắn biết, đây là niềm
vui nàng dành cho hắn.
"Ta biết ta rất lợi hại, không cần quá..."
"Không cần quá cảm động!" Nàng còn chưa nói
xong, Hoàng Phủ Thiếu Phàm đã tự động tiếp lời, trên khuôn mặt nho nhã tràn
ngập ý cười.
Trố mắt nhìn chằm chằm hắn, Cổ Đinh Đang phì cười một
tiếng, đầu ngón tay vỗ vỗ trên vai hắn, cực kỳ hài lòng gật đầu. "Đại
thúc! Chàng càng ngày càng hiểu rõ ta, không tệ! Không tệ!"
Nha đầu này thật là...
Bật cười lắc đầu, hắn vươn cánh tay còn rãnh rỗi ôm
lấy nàng, sự biết ơn cùng cảm động tràn ngập trong lòng cuối cùng hóa thành
hành động, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Bạch Văn Kỳ, môi mỏng nhẹ nhàng
hạ xuống, lần đầu tiên chủ động hôn lên cánh môi đỏ tươi kia...
Sau một lúc lâu, hai người mới thở dốc tách ra, nhìn
khuôn mặt ôn văn tuấn tú đỏ bừng kia, Cổ Đinh Đang hiếm khi ngượng ngùng cười
-----
"Đại thúc, chờ thân thể chàng tốt lên, để ta kéo
về gặp phụ thân đi!"
"..." Trầm mặc một lúc lâu, hắn than thở yêu
cầu. "Cưỡi ngựa về có được không?"
Bốn tháng sau.
Cỏ xanh rợp bóng, muôn hoa nở rộ, bên trong thâm sơn u
cốc, một đôi tình nhân nam tuấn nữ kiều cưỡi một con tuấn mã chậm rãi đi, tiếng
cười tiếng nói thỉnh thoảng vang lên, thật lâu không dứt...
"Đại thúc, sắp đến nhà ta rồi, chàng có sợ không
hả?" Dí dỏm cười hỏi, trong đôi mắt to lanh lợi của Cổ Đinh Đang tràn ngập
vẻ trêu chọc.
"Sợ cái gì?" Hoàng Phủ Thiếu Phàm cười khẽ
hỏi ngược lại, vẻ mặt trầm ổn, khiến cho người ta khó mà nhìn ra được tâm tình.
"Sợ cha ta gây khó dễ cho chàng đó!" Nhăn
nhăn cái mũi nhỏ, nàng biết nhất định phụ thân sẽ gây khó dễ.
"Dĩ nhiên sợ!" Cười cười, hắn thành thật
thừa nhận. A... Phải biết là, "Nhiếp hồn thiên ma" Cổ Vân Thiên cũng
không phải dạng hời hợt, muốn bắt cóc hòn ngọc quý của ông ấy, gây khó dễ là
chuyện nằm trong dự liệu, chẳng qua chỉ cần có thể được làm bạn với nàng cả
đời, cho dù có gây khó dễ bao nhiêu, hắn cũng không e ngại.
Một chuối tiếng cười duyên dáng như chuống bạc vang
lên, Cổ Đinh Đang đồng tình an ủi, "Đại thúc, chàng đừng lo, cha ta sẽ
không thịt chàng đâu, nhiều lắm là bị chỉnh cho toàn thân tàn phế thôi!" A
a... Nàng có nên cảnh báo cho đại thúc trước là trước khi gặp được cha nàng,
phải qua năm cửa, chém được lục tướng đã?
Thôi! Cho qua đi! Đại thúc qua được thì tốt, còn không
qua được, nàng cứ bỏ trốn luôn với đại thúc là xonng, đợi đến lúc sinh được em
bé rồi ẵm về cho phụ thân coi, cũng không sai!
"Đa tạ nàng đã an ủi đấy!" Liếc xéo một cái,
giọng nói Hoàng Phủ Thiếu Phàm có chút chua chát. Nha đầu này còn làm hắn hồi
hộp hơn.
Làm cái mặt quỷ, nàng tươi cười hớn hở ngâm nga một
bài hát trẻ con, chốc lát sau, như nhớ ra chuyện gì, chợt ảo não kêu lên:
"Ai da! Đại thúc, chàng còn nhớ giao dịch của chúng ta không vậy?"
"Dĩ nhiên!" Nhướn mày, hắn chờ câu tiếp theo
của nàng.
"Hôm nào chúng ta so một trận đi! Ta còn phải
đánh bại chàng, lên làm đại ma đầu nữa đó!" Hăng hái bừng bừng, ánh mắt
nàng tỏa sáng lòe lòe.
A.... Cái "Ý nguyện vĩ đại" này của nàng vẫn
chưa từ bỏ sao?
Tuấn nhan dâng lên một nụ cười khẽ, hắn lắc đầu.
"Không cần so."
"Tại sao?" Bĩu cái miệng nhỏ, vô cùng không
phục. "Chàng cho là ta đánh không lại chàng sao?"
"Không phải vậy!" Bật cười không dứt, Hoàng
Phủ Thiếu Phàm dịu dàng nói, "Là ta đánh không lại nàng." A... Đánh
nhau với nàng, nàng mà thua, chắc sẽ buồn bực mấy ngày nhỉ? Nhưng hắn chỉ muốn
thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của nàng thôi, cho nên cho dù có đánh đến trăm
trận ngàn trận, hắn cũng vĩnh viễn không muốn thẳng được nàng.
Tựa hồ hơi hiểu ra được tâm tình của hắn, Cổ Đinh Đang
hờn dỗi trừng hắn một cái, chẳng qua là cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
Hai người im lặng, ăn ý mười phần đắm chìm trong không
khí ngọt ngào này, cho đến một lúc sau, nàng đột nhiên nhẹ giọng mở
miệng--------
"Đại thúc, ta tin chàng cho dù có giảm mất mười
năm tuổi thọ cũng vẫn sống được đến tám mươi tuổi, mà ta nhất định có thể sống
đến bảy mươi tuổi, đến lúc đó hai chúng ta cùng nhau đi nha!"
Trong lòng rung động, Hoàng Phủ Thiếu Phàm vươn tay về
phía nàng, đợi nàng đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào trong lòng bàn tay hắn,
siết chặt lấy tay nàng, bờ môi cong lên một nụ cười tràn ngập nhu
tình."..."
Đột nhiên một trận gió núi thổi qua, cuốn theo câu trả
lời của hắn, trừ nàng ra, không ai nghe rõ được hắn nói gì, song bên trong u
cốc tựa hồ như mơ hồ quanh quẩn từng tiếng nói dịu dàng -----------
Cùng nhau sống như vậy đến già nhé...