Thời tiết mù mịt, mây mù dày đặc nơi cuối trời, từng
hạt mưa lớn như hạt đậu rào rào rơi xuống, khiến cho bên trong tiểu điếm ở nơi
hoang vu thường ngày vắng vẻ, nhất thời có không ít khách mắc mưa trốn vào, làm
quán nhỏ vốn đã chật lại càng thêm chật chội.
Trong điếm, tiểu nhị ca vội vàng châm trà, bưng thức
ăn, hận không thể phân thành hai người mà làm, ngoài cửa lại có hai vị khách
mắc mưa đi vào.
"Chủ tử, chúng ta trước ở trong điếm này tránh
mưa nghỉ ngơi một chút đi!" Một thị đồng tuổi chừng 14, 15 vội vàng thu
hồi dù giấy, cầu y không có kết quả khiến cho khuôn mặt thanh tú nhanh nhẹn trẻ
tuổi có chút hơi ảo não, hôm nay ông trời lại còn đổ một trận mưa lớn bất thình
lình như vậy, khiến cho chủ tử vốn đã có bệnh trong người sắc mặt càng thêm tái
nhợt.
"Ừ."
Thanh âm như gió xuân dễ nghe nhè nhẹ đáp lại, nam tử
mặc đồ trắng mặt mũi thanh tịnh khiến người ta nhìn vào không tự chủ mà sẽ gác
địch ý lại, thả lỏng tinh thần chậm rãi cười yếu ớt, tâm trạng vui vẻ tựa hồ
như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi trận mưa lớn này.
"Khách quan, mời vào trong! Mời vào trong!"
Thấy lại có khách tới cửa, tiểu nhị trong điếm vội vàng tiến ra tiếp đón, nhanh
chóng nhìn quanh một cái, phát hiện mấy cái bàn đều đã bị khách mắc mưa tới
ngồi đầy, chỉ còn lại có một cái bàn có một tiểu cô nương áo tím độc chiếm, lập
tức trên mặt hiện lên nụ cười đầy áy náy. "Khách quan, ngại quá, bên trong
bàn đều chật kín cả rồi, không ngại ngồi cùng bàn chứ?"
Nghe vậy, thị đồng trẻ tuổi tựa hồ có chút bất mãn,
còn nam tử mặc đồ trắng lại cực kỳ hiền hòa, lễ độ cười nói: "Không sao!
Làm phiền tiểu nhị ca."
Tựa hồ có chút kinh ngạc trước thái độ hiền hòa lễ độ
của nam tử áo trắng bất phàm mang theo quý khí trước mặt, điếm tiểu nhị đột
nhiên cảm thấy được tôn trọng, nụ cười chuyên nghiệp trên mặt lập tức chuyển
thành cực kỳ nhiệt tình: "Không phiền toái! Không phiền toái! Hai vị khách
quan, xin mời đi theo ta."
Dẫn thẳng hai người đến cái bàn còn trống duy nhất
trong góc , điếm tiểu nhị cúi chào khom người thương lượng với thiếu nữ xinh
đẹp.
"Cô nương, thật sự ngại quá, quán của ta nhỏ, hôm
nay lại đông người, không biết hai vị khách quan này có thể ngồi chung bàn với
cô được chứ?"
Vươn chiếc cổ nhỏ nhắn, thiếu nữ kiều nhỏ ngước mắt
nhìn nam tử vận đồ trắng một cái, cảm thấy hắn nhìn trông cũng thuận mắt, lập
tức cười hi hi gật đầu đồng ý.
"Đa tạ, tiểu cô nương." Giọng nói ấm áp nhẹ
nhàng vang lên, nam tử áo trắng nhu hòa nói cảm ơn xong, mới ưu nhã ngồi xuống.
"Khách quan, muốn dùng gì?" Vội vàng giúp
khách châm trà, điếm tiểu nhị ân cần cười hỏi.
"Mang mấy đĩa thức ăn tươi một chút là được, tiểu
nhị ca, làm phiền ngươi." Nam tử áo
trắng trước sau vẫn cười nhẹ tao nhã, không có một chút vênh mặt hất hàm nào
chỉ vì đối phương là tiểu nhị trong tiểu điếm, giọng nói vẫn khách khí như vậy.
"Được, tới ngay!" Cảm giác mình được tôn
trọng một lần nữa, điếm tiểu nhị tâm tình rất tốt, nhanh chóng lui xuống thu
xếp.
"Kiếm Nhi, ngươi cũng ngồi, đừng đứng nữa."
Giọng nói nhàn nhạt mềm mại, muốn thị đồng đứng phía sau cũng cùng ngồi xuống.
"Chủ tử, như vậy sao được? Kiếm Nhi vẫn nên đứng
thì tốt hơn..." Cuống quít lắc đầu, thị đồng trẻ tên gọi Kiếm Nhi trong
lòng biết chủ tử trước đến nay đối đãi với người dưới như thân thích, nhưng vẫn
không dám đi quá giới hạn, cẩn thủ bổn phận muốn đứng hầu hạ chủ tử.
"Điếm này lớn thế nào? Ngươi đứng sau lưng ta, sợ
là sẽ làm phiền tiểu nhị ca đi lại, vẫn là ngồi xuống đi!" Thần thái nhu
hòa, nam tử áo trắng mỉm cười nói.
Trong lòng biết tâm tư chủ tử tinh tế, săn sóc, tìm cớ
muốn hắn cùng nhau ngồi xuống nghỉ ngơi, Kiếm Nhi biết chủ tử kiên trì, lúc này
mới ngượng ngùng gãi gãi đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Một bên, thiếu nữ mặc đồ tím vốn đang thoải mái vui vẻ
thưởng thức bát mì canh của mình, vừa nghe thấy đoạn chủ tớ đối thoại như vậy
xong, không nhịn được tính tình trời sinh bướng bỉnh phụt một tiếng bật cười.
"Ngươi cười cái gì?" Kiếm Nhi còn trẻ khí
thịnh, lập tức trừng mắt nhìn chất vấn, cảm thấy tiểu cô nương này bỗng dưng
lại cười loạn, thật là không có lễ phép.
"Làm sao? Cười cũng không được sao?" Gương
mặt xinh đẹp cười như hoa xuân rực rỡ, tiếng cười của thiếu nữ áo tím như
chuông bạc trong trẻo rất dễ nghe, chẳng qua là lời nói phun ra không thể gọi
là xuôi tai được. "Ta cười chủ tử ngươi đối xử với ngươi thật chẳng tốt
lành gì, tên hay thì không lấy, lại lấy cái gì mà Tiện Nhi với không Tiện Nhi,
cho dù mệnh không tiện, chỉ sợ gọi lâu cũng thành tiện." Hì hì, người bên
ngoài thật là quái dị, sao lại gọi là Tiện Nhi được chứ? Ngại mệnh mình còn
chưa đủ tiện sao? Quái lạ! Quái lạ!
"Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Cuối cùng cũng
hiểu ra tên mình đang bị cười nhạo, khuôn mặt Kiếm Nhi đỏ lên, tức đến hư người
nói: "Ta là Kiếm trong kiếm khách!"
"Đúng nha! Tiện trong tiện khách, không sai
chứ!" Thiếu nữ áo tím cười đến ranh mãnh.
"Là Kiếm trong đao kiếm!" Nghe ra ý ở ngoài
lời của nàng, Kiếm Nhi lập tức chữa lại rống giận, mặt đã giận đến mức xanh
mét.
Đáng ghét! Nữ nhân quái lạ này rốt cuộc có biết chữ
hay không vậy?
"Đao tiện?" Đôi mắt sáng long lanh lại
thoáng qua nét cười tinh ranh, thiếu nữ cố ý lắc đầu than thở, lục lạc nhỏ nhắn
đeo trên người làm trang sức cũng phát ra tiếng đinh đinh đang đang lanh lảnh
dễ nghe. "Một cây đao đang tốt lành, làm gì lại nói nó tiện chứ?! Nên biết
là, đao thì không có sinh mạng, tiện chính là cái người dùng đao ấy..."
Lúc này mà có lỡ tay giết người, chủ tử chắc sẽ tha
thứ chứ?
Cố gắng đè xuống nỗi xúc động muốn rút kiếm chém
người, Kiếm Nhi vô cùng xác định, nữ nhân trước mặt này là cố tình gây sự.
"Tiểu cô nương, thị đồng của ta còn nhỏ tính tình
đơn thuần thẳng thắng, cô đừng trêu chọc hắn nữa." Giọng nói nhu hòa nhẹ
nhàng vang lên, nam tử áo trắng cười nhẹ hòa giải, đối mắt ôn hòa trong trẻo
lấy phương thức làm cho người ta không cảm thấy uy hiếp âm thầm quan sát thiếu
nữ xinh đẹp trước mặt, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
Là người lớn cái dạng gì, mà lại yên tâm để cho một
tiểu cô nương xinh đẹp như vậy đi lại một mình bên ngoài, chẳng lẽ không sợ
thói đời hiểm ác, đụng phải ác đồ sao?
Mặc hắn nhìn, thiếu nữ phát ra một tiếng cười thoải
mái như chuông bạc, khuôn mặt nhỏ giả làm cái mặt quỷ, tính trẻ con lại ngúng
nguẩy cái cổ xinh xắn, vui vẻ ăn tiếp bát mì canh của mình, không để ý đến hai
người nữa, giống như là hứng thú trêu chọc người khác đã hết, cảm thấy chẳng
còn gì vui nữa.
Thấy thế, nam tử áo trắng khẽ mỉm cười, lấy ánh mắt
trấn an thị đồng nhỏ tuổi, cũng không đáp lời cùng thiếu nữ nữa.
Chỉ chốc lát sau, điếm tiểu nhị bưng lên thức ăn nóng
hổi xong, hắn mới ôn nhu lễ phép mở miệng --------
"Tiểu cô nương, không chê, cùng nhau dùng
đi!"
Thiếu nữ ngước mắt nhìn hắn một cái, ngay sau đó cười
dịu dàng, ngay cả câu cảm ơn cũng chưa nói, liền tự mình động thủ hạ đũa, gắp
thức ăn bỏ vào trong cái miệng xinh xắn.
Này... này... Nữ nhân này có biết lễ phép hay không
vậy, cả câu cám ơn cũng không biết nói sao?
Một bên, Kiếm Nhi nhìn mà nhíu cả chân mày, lòng tràn
đầy mất hứng, ngược lại nam tử mặc đồ trắng vẫn ẩn ẩn cười nhẹ như cũ, hoàn
toàn không thấy không vui chút nào.
"Kiếm Nhi, ngươi cũng mau dùng đi!" Dặn dò
thị đồng nhỏ cùng nhau dùng cơm, hắn cũng nhấc đũa lên.
Trên bàn thức ăn, nam tử áo trắng nhai kĩ nuốt chậm,
ăn được chẳng là bao, ngược lại thiếu nữ không khách khí chút nào, đổi khách
làm chủ trắng trợn hưởng dụng, nhìn mà khiến thị đồng nhỏ rất là bất mãn, không
cam lòng yếu thế tăng nhanh tốc độ ăn cơm, tuyên bố tranh giành với thiếu nữ.
Ha! Cái tên thị đồng kêu Kiếm Nhi này chơi thật vui
nha!
Trong quá trình lớn lên, chưa bao giờ có bạn cùng tuổi
để chơi cùng, thiếu nữ đối với địch ý của thị đồng nhỏ trái lại cảm thấy thật
thú vị, lập tức hứng thú lại đến, chỉ cần đối phương hạ đũa xuống đĩa nào,
chiếc đũa của nàng cũng đi theo gắp trong đĩa đó, lúc nào cũng nhanh hơn một
bước mà cướp đi đồ ăn đối phương chọn trúng, khiến Kiếm Nhi giận đến sắc mặt
biến hồng biến xanh đến ba lượt, nếu không phải do chủ tử còn ở bên, chỉ sợ
cũng muốn lật bàn trở mặt.
Hai người tính tình trẻ con có qua có lại phân cao
thấp một cách đáng yêu, rơi hết vào trong đáy mắt nam tử áo trắng, tuấn nhan ôn
hòa nhã nhặn không khỏi dâng lên một nụ cười mỉm, nhưng cũng không có lên tiếng
ngăn lại, mặc cho hai người đùa giỡn.
"A---- ăn ngon thật!" Cướp bóc được một
miếng rau một hớp nhét vào trong cái miệng nhỏ, thiếu nữ ôm hai má đang phồng
lên sung sướng cười nói, căn bản là cố ý chọc giận người ta.
"Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi....." Thị
đồng nhỏ tuổi giận đến mức không thốt lên lời.
"Ta, ta, ta, ta, ta làm sao?" Lấy khuôn mặt
tươi cười tức chết người không đền mạng đáp lại, nàng còn mừng không kịp.
Hỗn trướng! Lần này mà còn thua nàng nữa, hắn sẽ rút
kiếm tự vẫn luôn cho xong!
Căm tức thầm nghĩ, tay cầm đũa của Kiếm Nhi thêm mau,
độc, chuẩn nhắm món măng tươi xào mà tới, thiếu nữ nheo mắt nhìn, đang chuẩn bị
chặn lại lần nữa, bàn trà bên cạnh lại vang lên tiếng nói chuyện của mấy đại
hán khiến nàng phân tâm...
"Bạch đại hiệp đáng thương sau khi qua đời, không
chỉ có sản nghiệp lớn như Lục Ba sơn trang đều rơi vào tay người ngoài, ta xem
không bao lâu nữa, ngay cả góa phụ, cô nhi cũng sẽ bị cái tên không hề có chút
quan hệ máu mủ nào kia tiếp nhận."
"Đúng vậy! Bạch đại hiệp cả đời nhân nghĩa, ai
ngờ lại phải chết sớm như vậy, đáng thương nhất chính là, tên nghĩa đệ hắn đã
kết bái khi còn sống tâm hoài bất quỹ, không chỉ thừa dịp Bạch đại hiệp qua đời
xâm chiếm gia nghiệp, nghe nói còn có ý muốn không an phận với góa phụ, quả là
heo chó không bằng..."
"Không sai! Tên Hoàng Phủ Thiếu Phàm đó đúng là
chẳng ra gì, không chỉ chiếm gia nghiệp của người ta, ngay cả tẩu tử của nghĩa
huynh cũng muốn nhúng chàm, thật đúng là ma đầu vô nhân tính..."
Thừa dịp thiếu nữ phân tâm, Kiếm Nhi quả nhiên cướp
được món ăn, đang muốn đắc ý cười to thì lại nghe thấy mấy lời của đám đại hán
kia, lập tức thần sắc biến đổi, không biết là cố ý hay là thất thủ, miếng măng
tươi kẹp giữa đũa thật đúng lúc lại vọt ra ngoài, chính xác dị thường đập lên
gáy của một tên đại hán mồm to.
"Kiếm Nhi..." Tiếng thở dài như có như không
nhẹ nhàng bật ra, nam tử áo trắng nhìn thị đồng nhỏ tuổi, vẻ mặt lạnh nhạt có
vẻ bất đắc dĩ.
"Chủ tử, Kiếm Nhi nhất thời dùng sức quá mạnh,
cũng không phải cố ý." Chớp mắt to giả bộ vô tội, Kiếm Nhi đánh chết đánh
chết cũng không thể thừa nhận là mình cố ý.
Cũng trong lúc đó, đại hán chỉ cảm thấy
"Bốp" một tiếng, ngay sau đó gáy bị đánh úp đau đớn, bàn tay theo bản
năng sờ sau gáy, thế mà lại sờ được một miếng măng tươi vẫn còn dính mỡ, lập
tức chớp mắt đứng dậy căm tức nhìn tất cả mọi người trong điếm một lượt, nổi
giận rống lên -------
"Đứa dê con vương bát nào dám đánh lén gia gia
ta? Cút ra đây cho ta!"
"Ta..." Nam tử áo
trắng mới mở miệng muốn tạ lỗi thay thị đồng, lại bị một tiếng nói lanh lảnh
như chuông bạc đoạt trước.
"Ngại quá, là ta gắp thức ăn không cẩn thận nhỡ
tay, xin lỗi, xin lỗi!" Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của nam tử áo
trắng, thiếu nữ cướp lời nhảy ra gánh tội thay, lập tức vọt tới trước mặt đại
hán, mỗi cử động giơ tay nhấc chân, tiếng đinh đang leng keng sẽ vang lên theo,
kèm theo nụ cười khôn khéo ngọt ngào: "Vị đại thúc này, ngươi đại nhân đại
lượng, sẽ không so đo với ta chứ?"
Được một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp cười duyên kêu một
tiếng đại thúc, hỏa khí bốc trời của đại hán giống như bị hắt nước trong nháy
mắt tắt ngúm, không tự chủ được vuốt gáy ngây ngốc cười lên: "Sẽ không! Sẽ
không! Lần sau cẩn thận một chút là được..."
"Đại thúc, ngươi không chỉ khoan hồng độ lượng,
lại là người tốt, trùng hợp từ nhỏ ta thích nghe người ta kể chuyện nhất, ngươi
không ngại nói thêm chuyện về ma đầu gì đó xâm chiếm gia sản, nhúng chàm huynh
tẩu cho ta nghe chứ?" Cười một cái với đại hắn, đôi mắt to long lanh của
thiếu nữ tràn ngập mong đợi.
"Cái đấy thì có vấn đề gì? Nói đến cái tên Hoàng
Phủ Thiếu Phàm heo chó không bằng đó, thật là khiến người căm phẫn..." Đột
nhiên nhảy ra một người nghe nhỏ nhắn khả ái, đại hán mừng vội, lập tức lòng
đầy căm phẫn nói đến ác nhân gần ba năm qua, người người phỉ nhổ mắng mỏ trên
giang hồ.
"Thừa dịp nghĩa huynh bị bệnh nặng qua đời, không
chỉ xâm chiếm gia sản, còn đuổi đệ đệ ruột của nghĩa huynh ra khỏi sơn
trang...."
"Đối với tẩu tử của nghĩa huynh có ý muốn không
an phận, chẳng ra gì..."
"Đáng thương mẹ góa con côi nhà Bạch đại hiệp,
phải nhìn sắc mặt của tên ác tặc ma đầu đó mà sống..."
Mấy tên đại hán ngồi cùng bàn cũng không chịu tịch
mịch tham gia náo nhiệt, ngươi một câu, ta một câu chỉ trích, nét mặt của mọi
người đều vừa căm phẫn vừa tức giận, thật giống như người chịu nhục là chính
bọn họ vậy.
"Các ngươi gặp cái người gọi Hoàng Phủ Thiếu Phàm
đó rồi sao? Hắn thật sự là người xấu xa như vậy?" Càng nghe càng thấy thú
vị, thiếu nữ không nhịn được hỏi.
"Ách... Gặp thì chưa gặp, bất quá mấy năm gần đây
giang hồ đều đồn đại như vậy, tuyết đối không sai được." Gãi gãi đầu, đại
hán có chút ngượng ngùng, nhưng khẩu khí lại chắc như chém đinh chặt sắt.
Ai nha! Nghe bọn hắn nói rất sống động, giống như là
tận mắt thấy vậy, thì ra là chẳng qua chỉ là giang hồ đồn đại thôi!
Có chút thất vọng, bất quá coi như có còn hơn không,
trong lòng thiếu nữ cuối cùng đã có mục tiêu, gương mặt xinh đẹp không khỏi lộ
ra nụ cười ngọt ngào, hỏi ra mối nghi hoặc trong lòng: "Nếu tất cả mọi
người đã bất mãn với cái người tên Hoàng Phủ Thiếu Phàm đó như vậy, lại đồng
tình với vợ con của Bạch đại hiệp như thế, sao không có ai đến Lục Ba sơn trang
tranh luận, cứu bọn họ thoát khỏi ma chưởng vậy?"
"Aiz... Tại sao không có? Những người đến Lục Ba
sơn trang thay Bạch đại hiệp ra mặt, đều bị tâm phúc của Hoàng Phủ tặc tử kia
đánh cho hoa rơi nước chảy, ngay cả vợ con của Bạch đại hiệp, nghe nói cũng bị
giam lỏng ở trong sơn trang, căn bản không ai có thể liên lạc được bọn họ, càng
không nói đến chuyện cứu được bọn họ." Lắc đầu không dứt, đại hán có chút
căm giận bất bình.
"Đúng vậy! Hoàng Phủ Thiếu Phàm kia căn bản chính
là tên súc sinh mặt người dạ thú..."
"Chỉ có thể nói là một tên cầm thú..."
"Thì ra là như vậy à!" Nghe đám đại hán
ngươi một câu, ta một câu, thiếu nữ bảy hợp lại tám thu lại đại khái hiểu
nguyên do mà mọi người khinh bỉ, lập tức cảm thấy thú vị cười cười, "Nói
như vậy, kẻ giang hồ nhân sĩ hiện giờ căm thù nhất đến tận xương tủy, chính là
Hoàng Phủ Thiếu Phàm đó?"
"Đúng vậy!" Đại hán dùng sức gật đầu mãnh
liệt.
"Hoàng Phủ Thiếu Phàm đó rất lợi hại phải
không?"Có thể làm cho người đến cửa chưa đánh đã chạy, phải là rất lợi
hại.
"Dĩ nhiên!" Bọn đại hán gật đầu như giã tỏi,
bảy miệng tám lời cống hiến ra những lời đồn đại mình nghe được -----
"Nghe nói Giang Nam Mộ Dung thế gia Thiếu chủ bị
tâm phúc tổng quản của Hoàng Phủ ác tặc đánh cho trọng thương, tu dưỡng một năm
vẫn chưa dậy nổi..."
"Không sai! Không sai! Lần trước ta còn nghe nói
thân đệ của Bạch đại hiệp cùng Đại công tử của Mã gia Bảo lên sơn trang muốn
lấy lại công đạo, lại bị tên thị đồng trẻ tuổi bên cạnh Hoàng Phủ ác tặc đánh
cho hoa rơi nước chảy, chật vật chạy ra khỏi sơn trang..."
"Chỉ là đám thuộc hạ bên cạnh thôi võ công đã cao
cường như vậy rồi, Hoàng Phủ ác tặc kia tu vi đáng sợ như thế nào thật đúng là
không dám tưởng tượng...."
Nhìn nét mặt vừa e ngại vừa thống hận, thiếu nữ chẳng
biết tại sao ngược lại cực kỳ vui vẻ; "Các vị đại thúc, đa tạ các ngươi
nói cho ta biết chuyện thú vị như vậy."
Trên thực tế, những lời đồn này đều là nghe được, để
cho thiếu nữ cám ơn như vậy, đại hán cũng hơi ngượng ngùng, theo bản năng gãi
đầu, lúng túng cười, "Không cần tạ không cần tạ! Những lời này chúng ta
cũng chỉ nghe được, cô nương cứ coi như nghe người ta kể chuyện xưa, không có
gì đâu!"
Khanh khách cười duyên, thiếu nữ lại nói tiếng cám ơn,
lúc này mới vui mừng trở lại vị trí của mình trên bàn, cầm lấy chiếc đũa vui vẻ
ăn.
Song ăn được vài miếng, nàng liền phát hiện sắc mặt
của thị đồng nhỏ xanh mét khó coi, âm u giống như bị người nào đạp trúng chỗ
đau vậy, có dấu hiệu sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào, ngược lại nam tử áo trắng dù
ánh mắt rủ xuống, nhưng vẻ mặt vẫn duy trì lạnh nhạt như cũ, khiến cho người ta
không đoán ra được tâm tư thật sự.
Mặc dù cảm thấy có chút cổ quái, nàng cũng chẳng có
tâm tư suy nghĩ nhiều, một lòng đắm chìm trong sự vui vẻ về tin tức mới thu
được... A,a thật tốt! Vừa ra khỏi cốc đã nghe thấy lời đồn thú vị này, nàng rốt
cuộc biết mình phải đi đâu để gây sóng gió quậy chơi rồi.
".. Nói hươu nói vượn, đó mới không phải là
thật..." Giống như không nén được bất bình trong lòng, Kiếm Nhi buồn bực
gảy gảy cơm, không nhịn được tức giận thấp giọng nói thầm.
"Phải không? Thế cái gì mới là thật?" Thiếu
nữ vểnh tai, lập tức cười hi hi hỏi ngược lại.
"Đương nhiên là..." Há mồm muốn nói, lại lập
tức bị quát bảo ngưng lại.
"Kiếm Nhi!" Một tiếng khiển trách không cất
cao cũng không nghiêm nghị nhàn nhạt bật ra, khiến cho thị đồng nhỏ không khỏi
im bặt, ngay sau đó nam tử áo trắng nhu hòa nói sang chuyện khác: "Tiểu cô
nương, cô một thân một mình muốn đi đâu vậy? Nếu thuận đường mà nói, chi bằng
kết bạn đồng hành, cũng an toàn hơn một chút." Tiểu cô nương này vừa nãy
tùy tùy tiện tiện bắt chuyện với một đám đại hán xa lạ, lá gan thực sự không
nhỏ, làm người ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay nàng.
Mặc dù qua lời nói có thể cảm thấy nàng cực kỳ thông
minh linh hoạt, tuy nhiên vẫn là một đứa trẻ ngây thơ chưa biết sự đời! Nếu để
nàng một mình đi lại, đụng phải ác đồ tâm hoài bất quỹ, thì lòng hắn sao có thể
yên được?
Nếu như có thế, hắn có thể bỏ chút thời gian đưa tiểu
cô nương này tới nơi nàng muốn đến, thứ nhất coi như là hồi báo nàng đã gánh
tội thay cho Kiếm Nhi, thứ hai cũng có thể khiến lương tâm mình yên ổn.
Như có điều suy nghĩ lặng nhìn một cái, có thể đoán sơ
sơ ra được tâm tư lương thiện của hắn, thiếu nữ chớp chớp đôi mắt to, cười đến
vừa tinh nghịch lại trêu chọc người: "Hì hì, con người ngươi tâm địa không
tệ, nhưng mà ta sợ ở một chỗ với mấy người tốt bụng lắm, sẽ nổi da gà cả
người!" Dứt lời, còn cố ý chà xát cánh tay, chứng minh là thật.
Nam tử áo trắng ngẩn ra,
còn chưa kịp đáp lời, lại nghe nàng khẩn cấp lên tiếng -----
"Không nói nữa! Không nói nữa! Ta còn phải bận đi
gây sóng gió, làm đại ma đầu lợi hại nhất!" Hai mắt rạng rỡ tỏa sáng,
thiếu nữ cười hì hì bắn ra ngoài điếm chạy trốn, trong chớp mắt người đã giống
như sao băng biến mất. "Đại thúc tốt bụng, dù sao đi chăng nữa, cũng đa tạ
hảo ý của ngươi, nhưng ta vẫn là tự mình đi đường cho tự do, hữu duyên sẽ gặp
lại!"
Tiếng cười lanh lảnh dễ nghe cùng với tiếng leng keng
vẫn còn phiêu đãng trong không khí, bóng người nhỏ nhắn kia đã đi xa, chớp mắt
đã không thấy bóng dáng đâu.
Thì ra là một cô nương biết võ công! Khó trách dám một
thân một mình đi lại bên ngoài, không sợ gặp phải ác đồ.
Đưa mắt nhìn bóng dáng của nàng biến mất nơi hoang vu
ngoài điếm, nam tử áo trắng lúc này mới phát hiện cơn mưa ào ạt không biết đã
tạnh lúc nào, xa xa nơi chân trời loáng thoáng lộ ra một tia sáng màu vàng rực
rỡ, cực kỳ xinh đẹp.
Giật mình lo lắng nhìn ánh sáng màu vàng kia, hắn trầm
mặc hồi lâu, rốt cục không nhịn được mở miệng hỏi thăm thị đồng ___
"Kiếm Nhi, ta nhìn trông giống Đại thúc lắm
sao?"
…
Một tháng sau, Lục Ba sơn trang
"Dịch cân kinh của Thiếu Lâm bị trộm?" Bên
trong sương phòng giản dị, một thân áo trắng, tướng mạo thanh tịnh nho nhã,
nhìn không giống ác nhân mà giang hồ đồn đại chút nào, Hoàng Phủ Thiếu Phàm
bình tĩnh lặp lại tin tức vừa mới nghe được.
"Dạ!" Gật đầu một cái, thân là tổng quản của
Lục Ba sơn trang Từ Triển Nguyên, khuôn mặt chữ quốc* xuất hiện nụ cười hiếm
thấy.
*chữ quốc nó như lày 国 ~ gần giống với chữ
điền.
Chậm rãi cởi áo ngoài, lập tức được Từ Triển Nguyên
đón lấy treo lên tử tế, Hoàng Phủ Thiếu Phàm nói cảm ơn xong, mới hỏi ra nghi
ngờ trong lòng: "Lại có người dám đi trộm kinh thư của Thiếu Lâm? Chuyện
gì xảy ra vậy?"
"Xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ, bất quá gần
đây những chuyện thú vị trên giang hồ không chỉ có mỗi chuyện này!" Khẽ
lắc đầu , Từ Triển Nguyên thấy quá mức thú vị.
"Chẳng lẽ còn có những chuyện khác phát
sinh?" Hoàng Phủ Thiếu Phàm có chút kinh ngạc.
Lúc trước, sau khi hắn từ bên ngoài trở về sơn trang,
vốn vì đi đường quá mức mệt nhọc, cộng thêm mầm bệnh trong người phát tác mà
nằm trên giường một thời gian, một tháng nay những chuyện lớn nhỏ trong sơn
trang đều do một tay Từ tổng quản xử lý, cũng không có ý định để cho hắn có cơ
hội phiền lòng, cho nên một chút tin tức cũng không cho hắn biết, đến mấy ngày
gần đây thân thể chuyển biến tốt, Từ tổng quản mới giống như nói giỡn từng chút
nói lại cho hắn.
Chẳng qua là không có ngờ tới, trừ chuyện Thiếu Lâm
Dịch cân kinh bị trộm ra, còn có cả "chuyện lý thú" khác đã xảy ra.
"Dĩ nhiên!" Nghĩ đến mấy "Chuyện lý
thú" kia, khóe miệng Từ Triển Nguyên cong lên đáng ngờ. "Một tháng
nay, trừ chuyện Thiếu Lâm Dịch cân kinh bị trộm ra, còn có chuyện Nhị công tử
của Mã gia Bảo bị chặt đứt một cánh tay, Khiếu Phong sơn trang bị phóng đuốc
thiêu sạch, đệ nhất mỹ nhân võ lâm kỳ quái bị độc hủy dung vân vân tham gia náo
nhiệt!"
Không ngờ hắn mới bị bệnh mấy ngày mà lại xảy ra nhiều
chuyện như vậy, Hoàng Phủ Thiếu Phàm không khỏi ngẩn người, trực giác liền hỏi:
"Biết là do ai làm sao?"
"Nghe nói là một tiểu yêu nữ mặc đồ tím không rõ
lai lịch."
"Đều là một người?" Càng thêm kinh ngạc.
"Nếu tin tức không có nhầm, thì đúng vậy!"
Từ Triển Nguyên cười cười, không muốn hắn phải suy nghĩ nhiều đỡ người lên
giường. "Chủ tử, những tin tức này là để cho ngài giải trí trước khi ngủ
thôi, ngài nên nghỉ ngơi đi"
Bị cưỡng ép đỡ lên giường, Hoàng Phủ Thiếu Phàm bất
đắc dĩ cười một tiếng, biết hắn muốn tốt cho mình, không đành lòng làm trái lại
ý tốt, lập tức thuận theo nằm lên giường.
Hài lòng gật đầu, Từ Triển Nguyên giúp hắn kéo chiếc
chăn gấm tử tế xong, lúc này mới xoay người bước khỏi phòng, linh hoạt khép cửa
lại rời đi.
Nghe tiếng bước chân đi xa xong, cuối cùng không còn
tiếng vang nữa, lúc này Hoàng Phủ Thiếu Phàm mới nhẹ nhàng xoa nhẹ lên lồng
ngực vẫn luôn khó chịu cố nén từ trước...
Đau nhức nóng bỏng như gai đâm mấy năm gần đây thường
bất ngờ đến lúc đêm khuya, hơn nữa một, hai năm gần đây, đau đớn càng ngày càng
mãnh liệt, chuyện này có phải nói lên rằng thời gian của hắn không còn nhiều
lắm?
Chua chát cười một tiếng, hắn không muốn nghĩ nhiều
hơn nữa, thở dài yếu ớt, chợp mắt chờ đợi nỗi đau nhức nhối kéo dài mỗi lần đều
kéo dài đến một canh giờ qua đi. Trong mơ màng, không biết qua bao lâu, một
tiếng vang rất nhỏ trên mái hiên vang lên khiến cho hắn mở mắt ra, thần thái
bình thản ngồi dậy từ trên giường.
"Người ở phương nào tới chơi, không ngại vào bên
trong để tại hạ dâng trà tiếp đón, kết giao bằng hữu." Thanh âm không
nhanh không chậm, cực kì ôn hòa lễ độ, tựa hồ đã sớm quen với việc nửa đêm có
khách không mời mà tới lắm rồi.
Trên nóc nhà, người lặng lẽ trốn trong địa bàn của
người ta bị phát hiện mà không khẩn trương chút nào, thậm chí còn vang lên một
chuỗi tiếng cười duyên lanh lảnh như chuông bạc dễ nghe cùng với tiếng vang
đinh đinh đang đang.
Tiếng cười kia cùng tiếng chuông kia nghe thật... quen
tai!
Chợt nghe thấy tiếng cười như chuông bạc cùng với
tiếng đing đang, Hoàng Phủ Thiếu Phàm chỉ cảm thấy quen thuộc, nhưng nhất thời
không nhớ nổi đến tột cùng đã nghe thấy ở đâu.
"Hi hi hi... Ta là tới tìm Hoàng Phủ Thiếu Phàm,
nếu ngươi không phải hắn, ta cũng lười phải xuống."
Nghe thấy lời đáp lại tự theo ý mình, còn mang chút
trẻ con, chẳng hiểu tại sao, Hoàng Phủ Thiếu Phàm lại cảm thấy buồn cười. A...
Làm sao lại có người lẻn vào địa bàn của người ta lúc nửa đêm, bị phát hiện
xong còn chẳng chột dạ, lại còn tự mình đưa ra điều kiện lộ diện chứ.
"Tại hạ chính là Hoàng Phủ Thiếu Phàm, nếu cô
nương là muốn tìm tại hạ, vậy xin mời lộ diện đi!" Thần sắc không thay
đổi, hắn chứng tỏ thân phận.
Xác định mình không có đi nhầm phòng, người trên nóc
nhà đắc ý sung sướng cười không dứt, ngay sau đó tung người nhảy xuống, xoay
người vào từ phía cửa sổ. Song khi nàng vừa mới đứng vững, đưa mắt nhìn nhau
với nam nhân ngồi bên mép giường, hai người không khỏi đồng thời bật lên tiếng
kêu --------
"Là ngươi!"
"Là cô!"