Eleanor lại một lần nữa nằm trong bồn tắm nhìn chằm chằm vào tập thơ Sonnet, nhưng chỉ vì đó là việc cô đã bảo mọi người là mình sẽ làm. Cô ghét Shakepeare. Ông ta thì biết gì về mối quan hệ giữa con người với nhau trên thực tế chứ? Có biết chúng phức tạp như thế nào không?
Tình yêu không thay đổi theo năm tháng. Có lẽ ông ta nói đúng điều đó, nhưng nó phức tạp hơn nhiều những gì câu nói đơn giản ấy hứa hẹn. Gideon vẫn yêu cô. Đúng là vậy. Shakespeare nói rằng tình yêu đối diện những cơn bão nhưng không bao giờ lung lay.
Vậy nhưng tình yêu cả cô đã lung lay. Không còn cách nào khác để miêu tả nó nữa. Tình yêu của cô đã thay đổi. Từng ấy năm trời cô đã yêu Gideon và không cho phép mình tức giận vì sự hèn nhát của anh, vì đã không yêu sâu sắc như cô yêu anh.
Nhưng đến giây phút quyết định thì chính cô mới là người thiếu độ sâu tình cảm.
Sau một lúc, mệt mỏi vì cố gắng phân tích ngọn ngành mọi chuyện, cô thả quyển sách xuống sàn cạnh bồn tắm. Rồi cô nhận ra là nó có thể bị ướt và đẩy mạnh đến mức nó bắn vào dưới gầm giường rồi biến mất.
Cô thậm chí còn không thấy ngạc nhiên khi cửa ban công mở hé ra. Thật sự thì cô thấy nhẹ nhõm.
Villiers – Leopold – không yêu cô, nên cô không cần phải sắp xếp tình cảm dành cho anh cho khớp với những tuyên bố được ghi trong một bài thơ tình. Cô chỉ cần tận hưởng việc bản thân mình không đứng đắn. Đáng xấu hổ. Vô đạo đức.
Khi cô không nghe thấy gì ngoài tiếng cửa đóng nhẹ nhàng, cô chậm rãi rút một chân ra khỏi nước và chĩa mũi chân. Cô có đôi chân đẹp, nếu cô tự nói với mình. Cô đặc biệt thích độ tròn của xương bánh chè của mình.
Sau khi phát hiện ra mình có tâm hồn nông cạn, thật an tâm khi có thể rút lui vào thực tại với một cái xương bánh chè. Dù cô không nghe thấy tiếng động nào, một đôi môi nóng rực đột nhiên ép vào cổ trái của cô. Cô ngoan ngoãn nghiêng đầu sang phải để cho anh nhiều không gian hơn, và hai bàn tay anh trượt từ sau lưng ra ôm ngực cô.
“Nhìn xem anh đã tìm được cái gì này”, giọng anh như một tiếng run trầm bên tai cô. “Một cô gái trơ trẽn, ngồi trong bồn tắm chờ một người đàn ông đi ngang qua để cô có thể quyến rũ anh ta bằng kỹ năng của mình”
Điều kỳ cục là giọng anh làm nhũn chân còn nhanh hơn cả hình ảnh tay anh âu yếm ngực cô, còn nhanh hơn cả cảm giác anh đang âu yếm cô.
“Villiers”, cô nói, ngả đầu vào vai anh, và lờ đi câu bình luận ngớ ngẩn đó.
Anh cắn tai cô và gầm lên. “Em vừa gọi anh làm gì.”
Nó là một mệnh lệnh, một dấu ấn, một biểu hiện đáng sợ của sự thống trị và uy quyền. Cô cảm thấy miệng mình cong lên. “Leslie”
Một tay trượt xuống bụng cô.
“Thử lại đi”
“Landry”
Anh khịt mũi và trượt tay xuống thêm vài inch nữa. lượn lờ ven vãn. Eleanor kịp thời ngăn hông mình không ưỡn về phía anh. Bên trong, cô liên tục nghĩ rằng, xin anh, xin anh, xin anh,…..
“Leopold”, cô thì thầm. “Leo”
Anh quay đầu và bắt lấy cô trong một nụ hôn, một nụ hôn khiêu gợi, hấp dẫn giống như một cuộc trò chuyện đến mức mà mới đầu cô thậm chí còn không nhận ra rằng tay anh đang đặt giữa hai chân mình. Rồi tất cả hòa trộn vào trong vị kem đánh răng của anh, được tẩm một loại hương nào đó – mùi quế, có lẽ là cả mùi hương của anh và sự mượt mà, tinh nghịch của những ngón tay ma quái đó.
“Chưa từng cưới nên anh không nói được. Nhưng trong trường hợp em đúng thì anh mừng vì chúng ta không kết hôn”, Villiers nói, ném cái khăn tắm sang một bên và đứng lùi lại như thể anh là một gã cướp biển sắp sửa cưỡng đoạt một trinh nữ đang ngất xỉu.
“Đừng có giống Lisette và giả vờ như luật lệ không quan trọng”, cô nói, ngẩng đầu dậy rồi lại nằm phịch xuống bởi vì anh không nhìn vào mặt cô. “Chúng quan trọng chúng ta không được phép làm tình như thế này khi chưa kết hôn bởi vì kết hôn rất quan trọng”
“Anh đồng ý. Nó đúng là quan trọng”
Cô quan sát hồi lâu như anh đã cúi xuống để có thể rẻ môi trên xương sườn và trêu chọc đường cong của ngực cô. Anh không bám sát cuộc trò chuyện này lắm.
“Vô đạo đức, trái luật… vậy nhưng cực kỳ… xinh đẹp. Cô thở dài”
“Nào, công chúa”, Villiers kéo cô ngồi thẳng dậy.
Cô đã không nhận ra là anh đang mặc áo choàng. Nó bằng nhung đen sậm, được trang trí ngọc trai uốn lượn
“Em không thích thứ vải này”, cô nói, đưa tay theo một họa tiết thêu
“Anh đâu có mua nó cho em”
Cô tách lớp nhung dày đằng trước ra. Đột nhiên cô không còn buồn ngủ chút nào nữa. Ngực Leopold rộng và đầy cơ bắp. Công tước không nói gì nên cô ép mặt vào người anh và hít vào.
Anh có mùi hương thật tuyệt vời. Thoang thoảng mùi vải lanh được hồ cứng. Nhưng cũng có mùi sa đọa, kín đáo và những thỏa thuận thẳng thắn.
Tuyệt vời hơn nữa, mùi tội lỗi bí mật.
Cô luồn tay vào trong áo choàng và mảnh vải rơi xuống cánh tay, quá dày, quá xa hoa. “Em không thích cái áo choàng này”, cô lẩm bẩm. Cô tìm ra đầu ngực của anh và liếm nó. Một cơn rùng mình khe khẽ lan đi khắp cơ thể của anh.
“Anh không xin lời khuyên về quần áo đâu”, anh nói. Anh xoay xở để cất được giọng lạnh nhạt nhưng cô không còn bị lừa nữa. Leopold đã mài giũa hoàn hảo cách hành xử hờ hững đúng chất công tước. Nhưng anh không hề lạnh nhạt.
“Anh có quan tâm mà”, cô nói, dùng răng cắn anh bởi vì công tước đã từng làm như vậy với cô. Và, cô khám phá ra, anh cũng thích nó nhiều như cô vậy.
Nên cô rê tay xuống mông anh. Nó rắn chắc, cơ bắp và khác hẳn mông Eleanor. Cô vẫn liên tục hôn anh, khám phá tất cả những đường cong và góc cạnh của cơ thể anh, những chỗ khiến anh phải đột ngột hít vào hoặc ngả người về phía cô.
Một vết sẹo trắng đáng sợ khắc ở bên phải người anh. “Trận đấu súng của anh à?”, cô hỏi, lần ngón tay dọc theo vết sẹo
“Nó không đủ lớn nhỉ?”
“Cho cái gì?”
“Cho cái chết”
Cô vươn tay ra và ép môi lên dấu vết đó. “Em rất mừng vì anh đã không chết”
“Vào thời điểm này”, anh nói và sự nhiệt thành trong giọng chẳng thể lẫn đi đâu được. “Anh cũng vậy”
Cô nhấm nháp, gặm cắn và thử nghiệm cho tới khi anh lẩm bẩm một câu gì đó giống như một tiếng cầu nguyện hoặc chửi thề nhưng có tên cô lồng vào trong… Và rồi vận mình một cái nhanh như chớp, cô nhỏm dậy và đẩy anh nằm xuống giường.
“Anh cần…”, anh thở dốc.
“Chưa được”, cô nói, cười toét miệng
“Tập luyện thế là đủ cho em rồi”, anh nói, nắm lấy cổ tay cô.
“Anh….”, anh có vẻ quyết tâm ngồi dậy nên cô cắt lời. “Có thể sẽ không có ngày mai đâu, Leo. Anh biết điều đó mà”
Anh lắc đầu, như để tỉnh táo đầu óc. “Em đang nói về cái gì vậy?”
“Mẹ em, Anne, và em sẽ về Luân Đôn sau hai hoặc ba ngày nữa”
Tay anh siết chặt lại. “Em không thể”
Cô đợi một chút và nhận ra rằng anh sẽ không nói gì thêm. “Em bắt buộc phải làm vậy”, cô nói, kéo tay anh ra. Tất nhiên, anh thả cô ra.
Nhưng cô sẽ không chìm vào sự trống rỗng đột ngột nãy sinh đang đe dọa sẽ nhấn chìm mình thế này. Đâu có phải là họ đang yêu, cái thứ tình yêu không thể rung chuyển, không thể thay đổi. Cô có thể thay đổi và sẽ thay đổi. Một khi cô đã bớt thèm muốn anh.
Lông mày anh nhíu lại và anh trông như thể đang cố ép buộc bộ não đàn ông ngu ngốc của mình phải đoán ra những gì cô đang nghĩ. Nên cô ngồi hẳn xuống, nó đặt cô đúng vị trí mình cần.
Anh thật nóng và thật đàn ông, hơi thở có vị xà phòng. Thậm chí đặt môi lên anh cũng làm hơi nóng bắn thẳng tới háng của cô. Không phải vì vị của anh hay thực tế rằng anh như mật ong nóng trên môi cô.
Mà nếu thành thật thì cô phải nói rằng đó là do quyền năng của nó. Leopold rõ ràng là đã ngừng suy nghĩ không thể suy nghĩ. Mỗi lần cô siết chặt môi anh, anh lại phát ra một tiếng rên. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi anh dường như đang vật lộn giành hơi thở. Mỗi lần anh rên lên thì một con sóng dục vọng nóng cháy da cháy thịt lại trào xuống hai chân cô.
Đột nhiên đôi bàn tay mạnh mẽ của anh tùm lấy cô, kéo cô lên đối diện với anh. Tất cả sự tự chủ lạnh lùng đã rời khỏi mặt anh, khỏi mắt anh. Anh hôn cô một cách khẩn cấp, tuyệt vọng, ngả người xuống giường, và kéo cô lên trên người mình. Chỉ mất một giây để gỡ bao cao su ra và rồi cô trượt xuống, đón nhận anh như thể họ vẫn luôn thuộc về nhau, như thể nhịp điệu mà họ tạo ra là nhịp điệu cuộc sống.
Cô chống hai tay ở hai bên đầu anh và nhìn xuống qua mái tóc mình. “Em biết vì sao anh lại mặc những bộ đồ hoa mỹ thế rồi”, cô bảo anh.
Anh không nghe. Thay vào đó anh đâm lên, các ngón tay cắn vào vai cô. Trong khoảnh khắc cô rơi vào khoái lạc bùng nổ đến mức làm các ngón chân cong lên trong lúc anh hạ xuống. “Đó là vì anh đang che giấu đôi mắt của mình”, cô thì thầm.
“Gì cơ?”
“Anh không muốn bất kỳ ai nhìn vào mắt mình nên mới ăn vận như một con cong trống”
Anh gầm gừ và lại đâm lên, làm một cơn sốc nóng rực trắng xóa lan đi khắp cơ thể cô. “Anh cho là em đang nghĩ mình rất thông minh phải không?”
“Em rất thông minh”, cô nói. “Ví dụ nhé, phải là một người phụ nữ thông minh mới đoán ra điều này…”
Điều cô làm sau đó khiến cho công tước Villiers phải thật sự hét lên.
Và đôi mắt ấy, đôi mắt mà anh che giấu cả thế giới sau một tấm kính bằng băng và mặt nạ từ chỉ vàng…. Chúng gần như đen sẫm lại vì dục vọng vậy nhưng anh chẳng hề khép chúng lại.
Anh cứ mãi nhìn cô, còn cô cứ mãi nhìn xuống anh.
“Anh biết anh nguy hiểm ở chỗ nào rồi”, đột nhiên anh nói, sau vài giây rùng mình.
“Gì cơ?”, cô thở dốc.
“Em nhìn thấy anh”
Anh lật cô lại bằng một động tác uyển chuyển, ghim cô xuống, cắn môi cô. “Em quá sức nguy hiểm, Eleanor, tiểu thư Eleanor”
Nguy hiểm mà không phải vì đam mê của chính cô. Nó làm cô cảm thấy ngượng ngùng.
“Eleanor của anh”, anh thì thầm.
Và cô không sửa lời anh bởi vì trái tim cũng đang ca vang giai điệu ấy và không cần thiết phải nói về nó nữa