Cuộc sống dù sao cũng phải có một mục tiêu, giải quyết xong vấn đề thuê phòng, Tần Cửu hỏi Trần Duyên kế tiếp có nguyện vọng gì. Trần Duyên nói đương nhiên tiếp tục gom tiền mở công ty.
Đây là một khoản tiền không nhỏ, Tần Cửu lắc đầu, nói ý của hắn là tiền lẻ tích góp được lúc bình thường.
Trần Duyên chậm rãi suy nghĩ, cậu không muốn gì cả.
“Em không muốn gì hết á.” Cậu nói.
“Muốn cái gì nhất?” Tần Cửu cọ mũi cậu, “Mua một cây đàn piano cho cục cưng được không?”
“Đàn khúc ca tình yêu hả? Được.” Trần Duyên ngẫm nghĩ, “Nhưng đàn piano thành phẩm rất đắt, chí ít cũng phải bảy, tám nghìn, chúng ta có thể thuê.”
Lúc trước cậu nhìn thấy quảng cáo ở cửa cư xá, là một tổ chức dạy những người bạn lớn chơi piano. Tờ rơi đã nói tạo ra mô hình báo lẻ đàn piano mới, nếu thuê đủ lâu, chiếc đàn kia sẽ thuộc về bạn.
“Lựa chọn sáng suốt, vĩnh hằng làm bạn.”
Bên trên viết như vậy.
Giá tiền chuộc của đàn piano không cao, một năm chỉ mất hai nghìn, Trần Duyên cảm thấy vẫn có không gian trả giá.
Tần Cửu tìm ống tiết kiệm ra, lau sạch sẽ bên trong bên ngoài, dán giấy dán nốt nhạc nhỏ, dựa theo tốc độ kiếm tiền của họ, tích góp đến năm sau đã đủ thuê một cây đàn piano chất lượng tốt. Trần Duyên nhấn máy tính, ngày tháng đón đàn piano có lẽ là mùng tám tháng giêng, một ngày trước sinh nhật của cậu.
A, chuyện tốt gần đây liên tục xảy ra giống như quân bài domino. Tần Cửu không khỏi cảm thán phong thủy luân chuyển, năm nay cuối cùng chuyển đến chỗ hắn và Trần Duyên rồi!
Chắc chắn đàn piano phải cùng họ với Trần Duyên, vẫn chưa đón đàn về mà hai người đã khí thế ngút trời bắt đầu nghĩ tên. Tần Cửu rút một tờ giấy ra, viết soạt soạt một đống tên hắn cảm thấy rất có ngụ ý, Trần Mỹ Diệu, Trần Bùi Tai gì đó. Nhưng Trần Duyên đều không hài lòng lắm, cuối cùng chọn cái tên họ viết lúc đầu, “Trần Âm”.
“Trần Âm, Trần Âm hay! Trình độ tốt!” Tần Cửu giỏi nịnh nọt, “Cái tên do Duyên Duyên đặt, địch lại mười cái của anh.”
“Chúng ta cùng đặt.” Trần Duyên thơm hắn một cái, mở trang web Chu Dịch đo vận mệnh. Cậu luôn rất thích dùng trang web này, lần trước đo được mức độ xứng đôi của cậu và Tần Cửu là chín mươi tám phần trăm, Trần Duyên kích động thưởng cho trang web năm hào.
“Trần Âm, ngũ hành thiếu mộc, có tài hoa, quyền uy kiên cường, đại cát. Ý chí kiên định, khí phách đột phá muôn vàn khó khăn là ưu điểm lớn nhất. Nếu quá vô lý tùy hướng, sợ phải thành thất bại, nếu lập chí dũng hướng về phía trước, tất thành công xây lên đại nghiệp, nhưng phải đặc biệt quan tâm phương diện sức khỏe, mới có thể bình an cả đời.”
Quả nhiên là tên hay hiếm có, Trần Duyên và Tần Cửu đắc chí, chẳng lẽ đây là ông trời sắp xếp từ nơi sâu xa!
Bọn họ cùng nâng cằm lên, vô cùng chờ mong nhìn chằm chằm vào ống tiết kiệm tiền. Giống như nhìn chằm chằm mãi nơi đó sẽ tự dưng nhảy ra một cây đàn piano.
Nằm mơ giữa ban ngày đủ rồi, Tần Cửu kéo bả vai Trần Duyên qua hôn cậu, dần dần không ở yên, Trần Duyên bắt đầu rời tay đến chỗ không thể miêu tả của hắn, “Ừm?”
“Duyên Duyên, từng nghe no bụng thì nghĩ đến dâm dục chưa…” Tần Cửu ôm cậu lên giường, tắt đèn kéo chăn làm liền một mạch.
…
Làm xong một lần, Trần Duyên để trần người nằm trong lòng Tần Cửu, chân cọ qua cọ lại dọc theo bắp chân hắn. Tần Cửu buồn cười xoa tóc cậu, “Vừa rồi nói đừng là em, bây giờ muốn quyến rũ anh cũng là em.”
“Ai nói em quyến rũ anh?”
“Đâu đâu của em cũng đang quyến rũ anh.” Tần Cửu sờ tấm lưng ướt mồ hôi của cậu, nhấc chăn phủ lên, “Mở máy điều hòa lạnh không?”
“Không lạnh, nóng lắm.” Trần Duyên đạp chăn ra, Tần Cửu kiên nhẫn bắt lấy đắp lên, vỗ cậu an ủi, “Đợi mồ hôi thấm vào lại thổi điều hòa.”
Trần Duyên miễn cưỡng đồng ý, năm phút sau lại chui ra khỏi chăn hấp thụ hơi lạnh, Tần Cửu đành phải chỉnh nhiệt độ của máy điều hòa lên cao hai mươi tám độ.
“Cục cưng sinh nhật thích gì?”
“Anh ở bên em là được rồi.”
“Vậy không được, phải có cảm giác nghi thức! Không phải lần trước sinh nhật anh em tặng anh một cây xà beng à? Còn dán hoa thắt nơ con bướm, anh rất thích.”
Người trong lòng hừ một tiếng, “Anh cũng không dùng nó.”
“Không nỡ dùng mà.” Tần Cửu chân thành nói, “Nếu sau này tiền sảnh của chúng ta đủ lớn, có thể làm cái bệ chống lên, buộc mấy chùm sáng lên trên.”
Trần Duyên một nửa thỏa mãn, một nửa cười một cách cạn lời, “Làm bảo vật gia truyền hả?’
“Còn phải nói?” Tần Cửu bóp cai cậu, xoa bóp chiều sâu, “Cục cưng, em nói xem nào, chuyện sinh nhật ấy.”
“Ừm… Đến lúc đó chắc là rất lạnh, tốt nhất tìm nơi ấm áp.” Trần Duyên nói, “Không cần bánh ngọt quá đắt, ít bơ thôi, rẻ hơn một chút, sau đó chúng ta cùng tìm một bộ phim cũ để xem, ôn lại tác phẩm kinh điển.”
“Được.” Tần Cửu tính toán, một lúc sau lại hỏi cậu, “Bánh ngọt vị dâu tây hay là oreo?”
“Oreo, càng nhiều miếng bánh càng tốt.”
Tần Cửu đã biết, càng nhiều oreo càng tốt, nếu chủ quán không cho thêm, hắn có thể tự mua túi oreo rồi nghiền nát, muốn thêm bao nhiêu thì thêm, kế hoạch hoàn hảo.
“Sau đó buổi tối em đàn cho anh nghe.” Trần Duyên bổ sung, “Anh chọn bài hát.”
“Khúc ca tình yêu.” Tần Cửu nói như chuyện đương nhiên.
“Chắc chắn là bài này rồi, còn gì nữa không?”
“Tình sâu mưa sâu.”
“Không thành vấn đề.” Trần Duyên hôn cơ ngực hắn, hôn dọc xuống đường nhân ngư, chậm rãi ngước mí mắt nhìn hắn. Tần Cửu có phản ứng, túm lấy tóc Trần Duyên không tự giác hạ xuống, nhếch khóe miệng, “Cho nên hôm nay xem như sinh nhật anh hửm?”
“Ăn chút bơ không?” Trần Duyên liếm láp từng chút một.
“Không phải em không thích ăn bơ à?” Tần Cửu chọc chọc cậu, Trần Duyên lập tức im bặt, mấy giây sau mới nói, “Loại anh làm, em thích.”
“Muốn ăn bao nhiêu?”
“Anh có bao nhiêu?” Trần Duyên thấp giọng nói, rồi nuốt vào hắn thật sâu. Tần Cửu rên lên, vừa thoải mái vừa không nỡ để cậu ăn nhiều quá, lùi đến chỗ cạn di chuyển đi đi về về, đến giây phút cuối cùng thực sự không nhịn được mới đâm mạnh vào.
Sự nghiệp của họ cũng liên tiếp lên cao giống như bơi, bây giờ đội đòi nợ do Tần Cửu dẫn đầu là bảng hiệu của công ty tài chính Hào Lợi, có rất nhiều người trong nghề muốn hỏi sếp Trương mượn “anh Tần”. Tiếc rằng tên bụng phệ vắt cổ chày ra nước này không cho mượn, bọn họ quay người tìm đến thủ lĩnh, thay phiên nhau gọi điện ném bom và mê hoặc Tần Cửu bằng tiền tài.
Nhưng mà Tần Cửu không hề bị lay động, làm người phải giữ chữ tín, nếu hắn đã hứa làm việc cho sếp Trương, cũng đã ký hợp đồng, lúc sau đi làm một vài chuyện trộm gà trộm chó, chẳng phải biến thành tiểu nhân nói một đằng làm một nẻo sao? Lại nói sếp Trương đối xử với hắn rất tốt, thường bí mật cho hắn lì xì, còn hứa hẹn cuối năm sẽ dấy lên một đợi đòi nợ trích phần trăm, hắn không thể vong ân phụ nghĩa.
Con người ra ngoài xã hội, không quan tâm làm gì, uy tín và lòng trung thành đáng quý nhất.
Tiền tiêu vặt họ tiết kiệm ngày càng nhiều, ống tiết kiệm sắp tràn đầy, trĩu nặng, không được một ngàn cũng được tám chín trăm. Mỗi ngày Trần Duyên cầm lên lắc lắc, cảm giác thỏa mãn đặc biệt, cảm giác thời gian đón Trần Âm về rút ngắn đi nhiều. Mấy ngày trước cậu vụng trộm đến thăm tổ chức huấn luyện kia, chọn ra một cái mình thích từ trong rất nhiều Trần Âm, phím đàn mới hoàn toàn, sáng bóng giống như mã não, chỉ mong trước khi bọn họ tích góp đủ tiền, đàn sẽ không bị người khác chọn.
“… Một nghìn hai, một nghìn hai trăm ba lăm, một nghìn bốn trăm… một nghìn năm trăm lẻ tám! Chồng ơi chúng ta có một nghìn rưỡi!” Cuối cùng Trần Duyên không nhịn được chạy đi đếm tiền.
“Nhanh vậy! Anh dứt khoát rút thêm năm trăm từ thẻ ngân hàng, góp đủ hai nghìn, hôm nay xác định Trần Âm luôn!”
“Không được.” Trần Duyên kiên quyết từ chối, “Không được, chúng ta đã nói tích lũy tiền lẻ, không thể đụng vào tiền trong thẻ ngân hàng, nhiều nhất là đầu tư quỹ ngân sách ổn định đuổi lạm phát, em có thể chờ đàn piano.”
“Duyên Duyên, em nghe anh nói, dù sao Trần Âm sớm muộn gì cũng đến nhà mình.”
“Không được, rốt cuộc nhà mình ai nghe ai?”
Tần Cửu cúi đầu xuống, “Anh nghe em.”
“Ừm.”
“Ừ.”
Thật ra Tần Cửu hơi tức giận, hơn phân nửa là giận bản thân. Nghĩ lại lúc trước bọn họ tiêu năm trăm tệ không cần chớp mắt, chuyện rất dễ dàng, ngặt nỗi cách kiếm tiền nhanh đều viết trên luật hình sự. Rất nhiều năm trước Tần Cửu hắn vì để đạt được đi bên sờ sông không ướt giày đã luyện được bảo lĩnh bay trên nước. Không sợ trời không sợ đất, bị hơi tiền che đậy mắt dám đến ranh giới đỏ của pháp luật nhảy Michael Jackson. Nhưng bây giờ không được, nếu như hắn ngồi trong cục cảnh sát, ai chăm sóc Trần Duyên đây?
Bên này Trần Duyên cũng đang tức, rõ ràng có thể đồng cam cũng có thể cộng khổ, Tần Cửu cứ đòi làm gì cũng phải dựa vào hắn. Không phải cậu không cảm kích, cậu hiểu tâm tư của Tần Cửu hơn ai hết. Nhưng với cách tiết kiệm tiền nắm chặt dây lưng quần của bọn họ bây giờ, đàn piano này nghệ thuật này tóm lại không phải nhu cầu của cuộc sống, không cần phải nóng lòng.
Quay đầu lại dựa lưng vào nhau, nhưng hai cái ót vẫn đang hôn, giằng co một hồi, cuối cùng Tần Cửu nói hắn đói, Trần Duyên bưng cơm trộn xì dầu tới, ngoài miệng nhận sai trước.
“Anh thật sự nghe em?”
“Duyên Duyên, cục cưng à, cục cưng ngoan, anh thật sự nghe em, không phải anh… câu kia nói sao nhỉ, hoàng đế không vội thái giám vội à?”
Trần Duyên bật cười, “Ai rủa anh làm thái giám?”
“Không ai không ai, anh tự rủa mình.” Tần Cửu ăn một miếng cơm trộn xì dầu, hoàn toàn ỉu xìu.
Cuối cùng hai người đạt thành nhận thức chung, đồng ý đầu tiên sẽ đợi, tích góp được hai nghìn tệ rồi lại nói.
Đợi sau đêm giao thừa không lâu, chỉ thiếu hai trăm tệ để đón Trần Âm về, nhưng mấy ngày nay tâm trạng Trần Duyên không tốt lắm. Tuy rằng sếp Trương đối xử với họ không tệ, nhưng đêm giao thừa còn phái Tần Cửu đi đòi nợ có phải hơi không có tình người không?
Ác nhất đó là Tàn Cửu còn muốn nói giúp sếp Trương, nói là đòi nợ không phân ngày nghỉ, hắn là một cây súng chỉ đâu đánh đó. Lại nói tiền lương gấp ba, số lượng tới tay vô cùng khả quan.
“Chồng ơi, mai là đêm giao thừa rồi.” Trần Duyên nhấn mạnh, “Ngày đoàn tụ.”
“Bọn Thuận Tử nhìn chòng chọc lão Lại này rất lâu, mẹ kiếp tính cảnh giác cao vãi, ra ngoài cũng phải đổi ba chiếc xe, nhưng bọn anh dò la đêm giao thừa hắn sẽ hoạt động ở phía Tây thành phố, đã lắp thiết bị nghe trộm và theo dõi.”
Trần Duyên trợn to mắt, “Hắn gian xảo như thế, còn bị các anh lắp máy nghe trộm à?”
“Không lắp trên người hắn.” Tần Cửu gắp miếng thức ăn, “Bọn anh lắm trong xe bồ nhí.”
Trần Duyên: “…”
Ma cao một thước đạo cao một trượng mà.
“Nhất định phải đi hả? Bọn Thuận Tử đã học thành nghề rồi.” Trần Duyên chưa từ bỏ ý định.
“Hết cách rồi, lão Lại này nợ rất nhiều, khôn lỏi như ranh, bọn họ đi anh không yên tâm.” Tần Cửu dữ tay cậu lại, “Đến phía tây thành phố một chuyến, trở về rất nhanh.”
Trần Duyên hỏi hắn mấy giờ, Tần Cửu đoán phải tám chín giờ, tiến độ thuận lợi có thể kịp tiệc tối liên hoan Tết xuân.
Đợi hắn lấy nợ xong, cùng làm ổ trên ghế sofa với Trần Duyên xem tiểu phẩm, tốt biết bao. Còn có tiết mục giữ lại cuối cùng “Khó quên đêm nay”, hắn phải mỗi người mỗi bài mỗi micro hát với Trần Duyên, lên cơn thần kinh.
Hôm giao thừa, bọn họ chia ra ở giao lộ, Tần Cửu và Vương Dũng đến bên phải đòi nợ, Trần Duyên đến bên trái mua hạt dưa và quýt đường cát, bởi vì Tần Cửu nói đi nói nhiều lần muốn ăn.
“Phải cẩn thận đó.” Trần Duyên dặn đi dặn lại hắn.
“Có thể có chuyện gì.” Tần Cửu hôn cậu một cái, “Quay về ngay thôi.”
“Được.”
Trần Duyên đến siêu thị mua ba loại hạt dưa khác nhau, vị óc chó gạch cua và hương thảo, quýt đường cát ở cửa tiệm trái cây bán theo thùng, Trần Duyên cẩn thận lựa chọn một thùng lớn khiêng về nhà.
Lau bàn, tách hạt dưa, thời gian bất tri bất giác đã trôi qua một nửa, cậu mở TV từ sớm, bên trên đang chiếu lời chúc mừng được ghi lại của các ngôi sao, còn có hiện trường chuẩn bị Đêm hội mùa xuân. Rất nhiều diễn viên bôi hai má đỏ như đít khỉ, có thể là vì hiệu quả sân khấu.
Trang điểm từ buổi sáng đến buổi tối đã bắt đầu loang lổ, tâm lý chủ nghĩa cầu toàn quấy phá, thỉnh thoảng Trần Duyên lại chạy đến trước gương soi, kịp thời dặm lại.
Múa mở màn của Đêm hội cuối năm đã diễn xong, trong hành lang vẫn không có tiếng động, năm phút đồng hồ Trần Duyên đã nhìn điện thoại tám trăm lần. Ngẫm lại Tần Cửu đang làm việc, tùy tiện gọi điện sẽ hỏng việc nên cậu cố gắng nhịn được.
Tiểu phẩm đầu tiêu kết thúc, toàn bộ quá trình Trần Duyên không cười, lúc diễn viên cúi đầu cậu cũng không nhớ ra vừa diễn cái gì, biểu cảm nghiêm túc nhìn chằm chằm di động, sắp đốt màn hình ra một cái lỗ.
Máy rút thưởng bắn ra mấy khán giả may mắn, mà điện thoại đặt trên đùi cuối cùng vang lên.
Trần Duyên cầm điện thoại lên, “Alo, chồng ơi?”
“Duyên Duyên.” Đầu bên kia điện thoại có tiếng gió vù vù, “Anh xong rồi, ờ… trong nhà có cồn không?”
“Anh bị chó cắn.”
Trần Duyên bắt đầu lo lắng, siết chặt ngón tay, “Có, chừng nào anh về?”
“Vừa tới nhà để xe.”
“Lên xử lý trước đã.” Trần Duyên cố gắng làm cho giọng nói của mình bớt run, “Em tìm cồn cho anh.”
“Ừ, vào thang máy rồi, tín hiệu không tốt, Duyên Duyên em cứ từ từ, không có chuyện gì lớn.”
Không có chuyện gì lớn cái cóc khô! Cậu đã nói mà! Giao thừa đi đòi nợ gì chứ! Trần Duyên đột nhiên bùng nổ, tức giận đến mức cúp điện thoại trước, lục tung tìm cồn. Khi Tần cửu đi vào với vẻ mặt cầu xin, Trần Duyên nhất tắt TV bằng điều khiển từ xa, kiên trì muốn xem vết thương của hắn.
Tần Cửu che che giấu giấu, che cánh tay không cho xem, Trần Duyên thấy trên quần áo hắn có máu, đau lòng nói không nên lời, ngay cả cánh tay của mình cũng đau nhức.
“… Tần Cửu anh bỏ tay ra!” Trần Duyên quát hắn, “Anh tự xoa sao được? Đợi lát nữa đến bệnh viện tiêm anh cũng che à?!”
Cậu kiên quyết đẩy tay Tần Cửu ra, chỉ thấy tám chín lỗ máu chảy ra ngoài, mắt và mũi lập tức xay xè, cậu cúi đầu xuống, cầm băng gạc cẩn thận đè lại, “Xảy ra chuyện gì hả…”
“Hầy, còn mẹ nó!” Tần Cửu ảo não, vừa nhắc đến chuyện này hắn lại giận, “Tính đi tính lại không tính đến mẹ kiếp trong biệt thự của lão Lại nuôi hai con Dobermann, Dobermann đấy! Tiên sư một ổ súc sinh gặp người là cắn giống như chó điên!”
“Anh ngốc hả chồng, không biết chạy à?”
Tần Cửu lắc đầu, “Hai cái chân chạy sao qua được bốn chân? Đằng sau anh còn có các anh em nữa, Thuận Tử và Tiểu Bạch cũng bị cắn, anh kêu hai đứa nó mau đến bệnh viện.”
“Sau đó anh tự đến đây gặp em.” Trần Duyên nhìn hắn một cái.
“Sợ em lo lắng mà.” Tần Cửu nhe răng cười, “Bọn Thuận Tử không có người yêu thương, nhưng anh có.”
Lúc nào rồi còn lắm mồm, Trần Duyên không tiếp lời, kéo hắn đến vòi nước xối ào ào, lại khử trùng các hướng vết thương cho hắn, Tần Cửu kìm nén không rên, chỉ shh một tiếng hít không khí.
“Anh ngồi đây đợi em hai phút, sau đó chúng ta đến bệnh viện, khám gấp hai tư giờ chưa đóng cửa.” Trần Duyên đè hắn xuống, “Em tẩy trang thay bộ quần áo, bệnh viện nhiều người già và trẻ con, dọa họ sẽ không tốt.”
“Đi đi.” Tần Cửu dùng một tay khác kéo cánh tay Trần Duyên lại, thơm mặt cậu một cái, “Em thế nào cũng đẹp.”
Trần Duyên vội vàng chạy vào trong nhà vệ sinh tẩy trang, thay chiếc quần jean và áo len trắng, lại túm áo khoác lông và khăn quàng cổ, lúc soi gương suýt không nhận ra bản thân. Cậu còn phát hiện hốc mắt mình rất dỏ, thế là chuyển sang nước ấm nhanh chóng rửa mặt, khóe mắt đảo qua một lon nước màu lam, không có nắp.
Trần Duyên ngẫm nghĩ rồi đổ hết tiền giấy ra, nhét vào trong túi.