Ngoại trừ muốn trở thành cá và biến thành chăn, thỉnh thoảng Trần Duyên còn muốn trở thành máy giặt. Mỗi năm ngày làm việc một lần, dáng vẻ trước và sau khi kết thúc không chênh lệch nhiều, sạch sẽ từ đầu đến chân.
Hôm nay cậu đang định khởi động giấc mơ đồ vật không có khả năng thực hiện, đột nhiên phúc chí tâm linh[1], cứu ra một cái lì xì từ trong quần bẩn của Tần Cửu, năm trăm tệ, số liên tiếp.
[1] phúc chí tâm linh – 福至心灵 – fú zhì xīn líng: phúc ở đây có nghĩa là hạnh vận, ý câu là khi vận khí đến thì tự nhiên tâm tư cũng mẫn tiệp linh động ra
Cậu sải bước đi đến trước mặt Tần Cửu, cầm lì xì đập lên bàn một cái, mắng hắn sao ném tiền lung tung khắp nơi, suýt nữa đã bị máy giặt vắt rồi biết không. Tần Cửu nhớ lại đây là lì xì trước đó ông chủ phát, số tiền không nhỏ, hắn nghĩ lại còn rùng mình vỗ vỗ ngực, cam đoan lần sau sẽ không như thế.
“Sếp Trương phát đúng không?” Trần Duyên đoán được.
“Đúng, anh phát hiện chỉ cần ông chủ vui thì sẽ phát tiền.” Tần Cửu xoa xoa ngón tay, “Nếu không anh mua quyển truyện cười đại vương, mỗi ngày ghé vào tai hắn đọc.”
Trần Duyên không nói gì nhìn hắn, “Cũng không phải cây ATM cuồng giọng nói, ông chủ đối tốt với các anh, chắc chắn hy vọng các anh đòi sợ ra sức hơn.”
“Cũng đúng, tiền không tự nhiên lấy được.” Tần Cửu đồng ý, “Hắn có nói thêm tiền thưởng cho em không?”
“Không có, bị bóc lột rồi, hơn nữa trên hợp đồng chỉ viết thưởng cuối năm,”
“Hắn bóc lột em?!” Tần Cửu hơi trợn to mắt, “Tình huống gì hả?”
“Chồng ơi anh biết nuôi gà con không?” Trần Duyên nói với vẻ mặt bi thảm.
“Sếp Trương còn mở trại chăn nuôi? Sao anh không nghe nói…”
“Không phải nuôi gà thật.” Trần Duyên lấy điện thoại ra, chuẩn bị giảng giải cho Tần Cửu, “Là phần mềm trả tiền gọi là chi chi gì đó, có thể nuôi gà bên trong, sếp Trương bảo bọn em bắt đầu sử dụng chức năng này sau đó mỗi ngày đưa đồ ăn cho gà con của hắn. Gà con của hắn đến gõ cửa bọn em không thể đuổi, đuổi rồi có thể sẽ bị làm khó dễ, trong nhóm công ty sẽ đặc biệt @ anh.”
Trần Duyên mở giao diện cho Tần Cửu xem, trong bảng xếp hạng bạn bè sếp Trương đứng đầu tiên, bông hoa trắng HR thứ hai, điểm tích lũy khống chế rất vừa vặn, vừa có thể cung cấp đồ ăn sung túc, vừa không đoạt danh tiếng của ông chủ. Tần Cửu cảm thán liên tục, ngược lại không nhìn ra bông hoa trắng lại nịnh nọt đến mức độ này.
Thứ ba thứ tư theo thứ tự và Thuận Tử và Tiểu Bạch, Trần Duyên xếp thứ năm, cậu vừa sử dụng không lâu, thứ năm đã là thành tích khá lắm rồi. Tần Cửu lướt lên danh sách bóc lột, có cảm giác mình bị bài trừ ra ngoài.
Lẽ nào hắn không phải tâm phúc của sếp Trương à! Tại sao sếp Trương không đòi đòi hắn đồ ăn cho gà?
“Duyên Duyên anh cũng muốn nuôi gà con, em dạy anh sử dụng đi.” Tần Cửu khẩn cầu.
Con gà nhép con nhà giàu kia của sếp Trương đúng lúc đến trang viên của Trần Duyên ăn nhờ ở đậu, mang theo cái bịt mắt đen, khí thế cực kỳ phách lối. Trần Duyên đau tim nhìn bát đồ ăn của mình, chậm rãi ngẩng đầu, “… Anh nói gì cơ?”
“Anh cũng muốn chơi.” Tần Cửu vô cùng ghen tị.
Trần Duyên khiến sợ nhìn hắn, ở chung lâu như thế cậu thật sự không phát hiện nội tâm của Tần cửu là cuồng bị ngược.
Máy giặt kêu tít tít, báo cáo hoàn thành công việc, Trần Duyên sai Tần Cửu đi phơi quần áo, nói quay về sẽ dạy hắn. Tần Cửu ôm chậu quần áo đi ra ngoài, bên ngoài trời nắng chang chang, Trần Duyên thấy quần áo hơi nhiều, ngẫm nghĩ vẫn đi ra ngoài phơi với hắn.
Hai người mỗi người một đầu tung ga giường ra, Tần Cửu lau mồ hôi trên đầu, hỏi Trần Duyên có muốn chuyển nhà không, đổi chỗ gần công ty hơn.
“Duyên Duyên em nhìn này, hai chúng ta đều làm việc, có thể thuê nổi một căn phòng, ví dụ như cư xá cũ, cơ sở vật chất hỗ trợ tốt, giá tiền cũng không đắt.” Tần Cửu bàn bạc với cậu.
Trần Duyên suy tư một lát, gần đây giá dầu lại tăng lên, Vương Dũng chạy tới chạy lui rất đốt tiền, chuyển đến trung tâm thành phố phương diện nào cũng đỡ lo hơn. Nhưng bây giờ phòng cho thuê lưu hành cọc một trả ba[2], bọn họ ít nhất phải tích góp được mười nghìn tệ.
[2] cọc một tháng tiền thuê nhà xem như là tiền đặt cọc, lại nộp tiền thuê ba tháng, cứ ba tháng sau đó lại nộp tiền, lúc trả phòng sẽ được trả số tiền cọc một tháng trước đó
Cậu quay đầu nhìn căn nhà trệt nhỏ của họ, dù sao ở lâu cũng có tình cảm, nghĩ rằng sẽ rời khỏi đây vẫn có phần không nỡ.
“Làm kế hoạch tiết kiệm tiền.” Trần Duyên híp mắt dưới ánh nắng, đồng ý rồi.
Ngân hàng trả lương rồi giữ lại, tiền lẻ trong tay cũng giữ lại, góp gió thành bão, mười nghìn tệ không phải là mơ. Sau này bọn họ còn phải tích góp một trăm vạn mở công ty mà.
Hai người ăn nhịp với nhau, phơi quần áo xong Trần Duyên giúp Tần Cửu sử dụng trang viên chi chi, Tần Cửu thì tìm một cái lon nước rỗng rửa sạch, dùng kéo cắt bỏ đầu. Năm trăm tệ sếp Trương hữu nghị tài trợ đã trở thành quỹ thuê phòng đầu tiên của họ.
Mạch não kín của họ đồng bộ một cách lạ thường, khoản tiền lương đầu tiên vẫn chưa phát, đã dám dùng năm trăm tệ làm giấc mơ đổi nhà.
Tần Cửu rất thành kính dùng hai tay bỏ năm trăm tệ vào, sau đó nhìn Trần Duyên, lại nhìn tủ quần áo, lại lấy ra hai tờ, nịnh nọt cười với Trần Duyên.
“Hử? Làm gì vậy?” Trần Duyên cảnh giác nhìn chằm chằm hai trăm tệ.
“Anh thấy lâu lắm rồi Duyên Duyên chưa mua quần áo mới.” Tần Cửu sờ cằm. “Rất lâu rồi nhỉ?”
Trần Duyên lắc đầu như trống bỏi, kiên trì muốn Tần Cửu bỏ tiền về. Nói thật, đợt cậu đến quán bar nhảy đã mua rất nhiều quần áo, nhưng hầu như cái nào cũng hở hang, Trần Duyên bèn giấu chúng đi, cũng không thể để Tần Cửu nhìn thấy, sẽ chết người đấy.
Tần Cửu cứ đè tiền lại, nói không được, hắn nhất định phải mua quần áo cho cậu.
“Không phải trước kia em thích mua quần áo lắm à?” Tần Cửu xúi giục cậu, “Muốn xem cục cưng mặc quần áo mới.”
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.” Trần Duyên liếc hắn một cái, “Anh sẽ không quên nguyên nhân trước kia hai ta vung tay quá trán chứ?”
“A ha ha ha…” Tần Cửu cười xấu hổ, lần đầu hắn quen Trần Duyên vẫn đang lăn lộn trên đường, ra vẻ nói mình bán trang sức. Một là sợ Trần Duyên xem thường hắn, hai là nghề ăn cướp tiệm vàng này thật sự không vẻ vang gì cho cam, hắn không biết nên nói ra như thế nào.
Lợi nhuận ăn cướp rất khả quan, hai mươi sợi dây chuyền vàng có thể co thành một sợi, Tần Cửu tích góp mãi, gom được mười sợi. Hoặc là kéo thành một sợi dây chuyền vàng quê mùa xu nịnh Trần Duyên, hoặc là đổi hết thành tiền nịnh bợ Trần Duyên, dẫn đến mỗi ngày hai người sống ngợp trong vàng son.
Trần Duyên có đôi cao gót hàng hiệu tên hai chữ, lúc ấy được Tần Cửu bán hai sợi dây chuyền vàng mua về. Tính ra đã đi được sắp năm năm rồi, dế giày dễ hỏng đã bị mài nát nhiều lần, thật sự không đi được nữa, Trần Duyên bèn đem nó xuống gầm cầu vượt dùng vỏ lốp xe sửa chữa kéo dài tính mạng.
Còn có chiếc áo khoác lông thỏ, giá trị năm sợi dây chuyền vàng.
Thế thì Trần Duyên làm thế nào phát hiện Tần Cửu cũng không phải kẻ lắm tiền đây, quá trình giải mã đơn giản ngoài dự đoán. Có buổi tối Tần Cửu “xã giao” bất hạnh bị bắt, cảnh sát gọi điện thoại báo cho cậu đến nộp tiền mặt bảo lãnh, Trần Duyên đen mặt, dùng hai mươi cây vàng thỏi chuộc tên lừa đảo chết tiệt về.
Tần Cửu vẫn nhớ rõ như in, đó là đầu xuân tuyết bay đầy trời, sinh nhật của ai đó, sau khi ra khỏi cục cảnh sát, Trần Duyên đút tay vào túi đi rất nhanh.
Tần Cửu đi theo từ xa, có chua xót có hổ thẹn, nhưng hắn không chịu được nhất là Trần Duyên che ngực nói, mẹ kiếp tim cậu lạnh hơn cả cái thời tiết quái quỷ này.
“Duyên Duyên sao em không mặc áo khoác… áo của anh đưa cho em nhé.” Tần Cửu lau mặt một cái.
Nhưng mà Trần Duyên thật sự quá buồn, với cậu mà nói có mặc áo khoác trong thời tiết âm năm độ hay không chẳng sao cả.
Hai người chia tay bốn mươi ba ngày lẻ mười chín tiếng, sau đó Tần Cửu đỏ mũi đi gõ cửa Trần Duyên. Nói rằng hắn đã rửa tay gác kiếm rồi, cắt đứt liên lạc với các anh em trong nghề, cũng đổi số điện thoại mới, thật lòng muốn sống yên ổn với Trần Duyên.
Trần Duyên nhìn xuyên qua mắt mèo, lạnh lùng nhìn gương mặt biến hình của hắn và vở kịch một vai đến nửa tiếng đồng hồ. Mãi đến khi Tần Cửu nói xin lỗi với cậu, nói mình không cố ý lừa cậu.
Nợ cũ lật lại, trên mặt Tần Cửu xấu hổ, kéo tay Trần Duyên qua vỗ vỗ, dịu dàng nói: “À, chúng ta đến trung tâm thương mại dạo đi, hôm nay là thứ sáu, hiếm khi rảnh rỗi, bọn mình còn có thể hóng điều hòa ở đó đúng không?”
Trần Duyên gật đầu, nhưng không muốn mang nhiều tiền như vậy, nên bảo Tần Cửu bỏ một trăm vào ống tiết kiệm, chỉ mang theo một trăm.
Buổi chiều, bọn họ đi vào trung tâm thương mại tổng hợp được xem là lớn nhất, trung tâm thương mại không chào đón xe mô-tô, Vương Dũng đành phải ở bên ngoài. Tần Cửu tìm một bóng râm của một tòa nhà để cho đồ bằng da duy trì mát mẻ.
Tần Cửu nắm tay Trần Duyên, Duyên Duyên của hắn rất đặc biệt, cậu chắc chắn là người mà mọi người trong trung tâm thương mại sẽ nhìn. Trước khi đi hắn lo lắng Trần Duyên đi dạo đau chân, nói toạc ra là giày chơi bóng, em đi giày chơi bóng cũng đẹp. Nhưng Trần Duyên không nghe, nhất định phải mang giày cao gót, cũng dùng đủ loại đồ sáng lấp lánh võ trang cho mình, uốn éo ra ngoài.
Bọn họ đi dạo từ tầng hầm lên tầng bốn, ưng ý một đôi tất chân rất gợi cảm, xác thực mà nói, là Tần Cửu ưng ý, Trần Duyên thích đôi bên cạnh nó hơn. Như cánh ve mỏng manh, sau chân có hai sợi dây dài, rất dễ khiến người liên tưởng đến lên giường.
“Em cam đoan anh sẽ thích nó.” Trần Duyên chống lên vai hắn nói.
Tần Cửu đầu hàng, từ bỏ chấp niệm với tất lưới của hắn, bỏ tiền mua đôi Trần Duyên thích.
Trần Duyên cảm thấy một trăm tệ không chỉ mua cho mình, thế là bảo Tần Cửu cũng chọn đồ mình thích, ngoài miệng Tần Cửu nói không cần nhưng cơ thể rất thành thật thử một chiếc áo không có tay, chất liệu cotton hoàn toàn, nhẹ nhàng hút mồ hôi, thích hợp với kiểu vận động dữ dội như đòi nợ và đánh nhau.
Chiếc gương trong cửa hàng cao và nhỏ, Tần Cửu xoay tới xoay lui thưởng thức hình thể của mình, cúi đầu nhìn giá cả nhãn hiệu, áo lót ít vải như thế, vậy mà còn đắt hơn nhãn hiệu tất chân của Trần Duyên mấy chục, mua áo lót sẽ không còn lại nhiều tiền, Tần Cửu kéo kéo góc áo, hơi xoắn xuýt.
“Không cần thiết, trong nhà rất nhiều áo lót.” Tần Cửu lắc đầu.
“Anh mặc cái này thoải mái mà, cũng vừa người, đợi chúng ta chuyển đến trung tâm thành phố, buổi tối đi dạo trong công viên, anh mặc áo lót, đi dép tông lào.” Trần Duyên tẩy não cho hắn, “Em kéo cánh tay anh đi ở ven sông, tốt biết mấy!”
Tần Cửu dao động, Trần Duyên thừa cơ kéo hắn đến quầy thanh toán.
Mua đồ của hai người xong, tiền còn lại sáu tệ, Tần Cửu tiêu cũng tiêu rồi, không bằng tiêu hết sạch luôn, vậy nên dẫn Trần Duyên đến phố ẩm thực bên cạnh mua kem sữa chua.
Bảng giá dán trong tủ, Trần Duyên thêm cái này thêm cái kia, tổng cộng vừa đủ sáu tệ, sau đó hỏi ông chủ xin hai cái thìa nhựa chia ra ăn cùng Tần Cửu.
Gần đến giờ tan làm, thành phần trí thức trên phố ẩm thực dần dần nhiều lên, bình an vô sự đi sượt qua vai họ. Nhưng có người đàn ông trung niên không biết sao xui xẻo, dưới nách kẹp cặp công văn, lúc đi ngang qua Trần Duyên thì quan sát cậu từ trên xuống dưới, lẩm bẩm nói “Mẹ mày biến thái à”.
“Đờ mờ.” Trần Duyên lập tức nổ tung, đặt kem sữa chua trong tay Tần Cửu, huỵch huỵch chạy theo người đàn ông kia, chỉ vào mũi ông ta bắt đầu chửi: “Cái l*n mẹ nó, con côi chết mẹ kia ông có gan thì đừng chạy! Con đĩ chết tiệt nói ai là biến thái hả? Cái thứ ngu l*n mẹ kiếp mày lăn từ đâu đến thì biến mẹ về đó cho bố mày…”
Dáng vẻ người đàn ông sợ hãi dám làm không dám nhận, giơ cặp công văn che mặt muốn tránh giống như gà mắc bệnh dịch, sao Trần Duyên chịu tha cho ông ta được, cậu chửi tục xối xả một trận, muốn ông ta nói xin lỗi, muốn ông ta xin lỗi với thái độ thành khẩn.
Mọi người ra ngoài đối nhân xử thế, đừng ai xem thường ai.
Trần Duyên biết rõ loại người như mình, muốn được người khác hiểu cũng giống như xiếc đi dây thừng, giữa không trung rất nguy hiểm. Nhưng nếu dừng lại tại chỗ không chống lại gì cả, sẽ bị thành kiến cùng nhau tiến lên đẩy tới vách núi.
Người khác có quyền từ chối và thấu hiểu, nhưng cậu cũng có quyền đối đầu với người nhục nhã cậu. Cậu muốn khóc lóc om sòm, chửi người một cách thỏa thích, đánh lại vì bản thân. Cậu muốn đấu tranh hết khả năng, muốn khiến những kẻ đê tiện kia kiến thức được thế nào là họa từ miệng mà ra.
“Cái l*n mẹ ông lại chạy?”
Trước mặt mọi người, da mặt người đàn ông trung niên thật sự mỏng, tránh trái tránh phải muốn bỏ chạy, Tần Cửu nhảy ra từ đầu khác làm chỗ dựa cho Trần Duyên, chiều cao của hắn rất có lực đe dọa, khi nhíu mày lại vô cùng hung ác.
Hai chọi một, không có gì phải xấu hổ.
Hắn vừa đi, vừa giả vờ muốn cởi quần áo đánh nhau, người đàn ông kia cuối cùng chịu nói xin lỗi, nhưng ấp úng không dám nhìn Trần Duyên, cúi người xuống chui ra từ khe hở trong đám người.
Trần Duyên tức giận đến độ tóc cũng sắp dựng đứng cả lên, cậu kéo Tần Cửu một cái, “Anh mặc quần áo lại.”
“Ừ.” Tần Cửu mặc quần áo tử tế, kéo vai cậu qua xoa xoa, “Còn ăn kem sữa chua không?”
“Không thấy ngon miệng,” Trần Duyên tức giận nói, “Thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi.”
“Về nhà?”
“Không thì đi đâu.” Giọng điệu của Trần Duyên hơi dữ dằn, nhưng cậu rũ hai cánh tay xuống, dáng vẻ như đưa đám, bờ môi cũng tái nhợt.
Tần Cửu khởi động mô-tô, Trần Duyên im lặng không lên tiếng dựa vào lưng hắn, sát khí chưa tiêu. Lúc đợi đèn đỏ Tần Cửu nhìn ra sau, Trần Duyên hít mũi, quay đầu đi, “Gió thổi.”
Con đường này chạy thẳng đến nhà, nhưng Tần Cửu rẽ phải chuyển lên đường núi.
Đỉnh núi có một đài ngắm cảnh ngắm mặt trời mọc, có điều thời gian này chỉ có thể ngắm mặt trời lặn. Trước kia Tần Cửu từng dẫn Trần Duyên đến một lần, năm giờ sáng đông chí, hai người rét cóng chảy cả nước mũi.
“À chồng ơi, em vừa nghĩ đến một câu mắng ông ta, sao lúc đó lại không nghĩ ra chứ?” Trần Duyên nhảy xuống mô-tô, ảo não nói.
“Lần sau nhất định có thể phát huy tốt.” Tần Cửu an ủi.
“Không muốn có lần sau.” Trần Duyên ôm lấy hắn, “Nhưng chắc chắn vẫn sẽ có lần sau đúng không?”
Tần Cửu ý thức được hình như mình nói sai, tại sao hắn không thể an ủi thông minh hơn hả? Tần Cửu sốt ruột suy nghĩ bù, nhưng Trần Duyên hất cằm về phía chân trời giống như không sao cả, “Ngày mai sẽ không có mưa.”
“Thật không?” Tần Cửu quay đầu nhìn.
“Trong sách tiểu học có ghi, ‘Trên trời đốm vảy cá, phơi gạo không cần lật’[3].”
“Em vẫn nhớ rõ à?” Tần Cửu bội phục.
Trần Duyên chỉ huyệt thái dương, “Trí nhớ của em rất tốt.”
“Chuyện tốt có thể nhớ, chuyện xấu không bằng không nhớ.”
“Cũng đúng.” Trần Duyên giẫm lên ghế dài chưa có người hỏi thăm, hít thở không khí mới mẻ của hoàng hôn. Cậu đi nhẹ vài bước, giơ hai cánh tay qua đỉnh đầu giống như chim chóc vỗ cánh, mu bàn tay đối nhau, cổ tay dán sát nhau, xoay một vòng vô cùng đẹp đẽ.
Gió thổi rối tóc cậu, Trần Duyên nhắm mắt lại, quét phiền não sạch sành sanh, Tần Cửu đưa lưng về phía vách núi, nhiệt liệt lại chăm chú nhìn đau đáu vào Trần Duyên. Dáng vẻ của cậu dưới ánh chiều tà rất đẹp, hy vọng khoảnh khắc này có thể kéo dài lâu thật lâu.
“Cục cưng… Anh phải nói với em một chuyện.” Đợi tâm trạng của Trần Duyên tốt hơn, Tần Cửu lo âu nhìn xuống núi, “Vương Dũng hết dầu rồi.”