Công Ty Đòi Nợ Hiệu Vợ Yêu

Chương 3: Chương 3: Trần Duyên cũng muốn có việc làm




Trên đường về, Tần Cửu kể với Trần Duyên sếp Trương kia chẳng những rất thích hắn, mà còn cho hắn làm thủ lĩnh.

“Vừa đến đã làm lãnh đạo! Chồng ơi anh giỏi quá, các anh nói những gì?”

“Ngồi chém gió, giám đốc kia là đàn ông độc thân giàu có, ly hôn nuôi một đứa con nhỏ, bên ngoài còn mở nhà hàng và nhà máy, bình thường cho vay tiền rồi thu tiền, cực kỳ nhàn hạ!”

“Cái này anh cũng hỏi thăm được?” Trần Duyên nghe xong ngẩn ra, “Quả thực rất giàu.”

“Cục cưng, em nói sau này anh cũng giống như hắn. Tốt biết mấy.”

Trần Duyên cảnh giác, “Anh muốn giống hắn? Phần có tiền, hay là phần ly hôn?”

Tần Cửu ở đằng trước cười ha ha, nói chắc chắn là phần có tiền rồi, đánh chết hắn cũng sẽ không rời khỏi Trần Duyên.

“Gặp ai anh cũng nói Trần Duyên em là người yêu anh mà! Em đuổi anh cũng không đuổi được.”

Trần Duyên thỏa mãn phát ra tiếng lẩm bẩm từ trong cổ họng. Sau đó hỏi Tần Cửu khi nào nhận chức, Tần Cửu đối diện với gió lớn hét một tiếng, “Ngày mai đã có đơn nhận!”

“Nhanh quá.” Trần Duyên ngẩng đầu, mây đen đang tụ tập trên đỉnh đầu, “Chồng ơi, hình như trời sắp mưa rồi.”

Thật vậy, vừa nói xong, mưa rào tầm tã hai giây sau đã dội ướt hết người.

“Ôi đệt Duyên Duyên! Miệng em từng được khai quang à!”

Mưa to làm mờ đường xá, Tần Cửu kéo kính che mặt bằng nhựa của mũ bảo hiểm lên, híp mắt nhìn đường. Nghĩ thầm người cũng ướt rồi, an toàn là quan trọng nhất nên giảm tốc độ.

Trên đường cái đang bị tắc đường, không biết là đoạn nào xảy ra tai nạn xe cội, đột nhiên xuất hiện thời tiết xấu luôn khiến người ta trở tay không kịp. Tần Cửu rẽ trái rẽ phải, vòng vào con đường tương đối ít xe cộ.

“Xui xẻo quá, đột nhiên trời mưa…” Tần Cửu nói nhỏ phàn nàn.

“Là chuyện tốt mà.” Trần Duyên nói, “Thủy sinh tài đấy, báo trước sau này chúng ta nước lên thì thuyền lên, ngân hàng nước chảy ào ào vào.”

Tần Cửu lại ôi một tiếng, “Cục cưng sao em khéo nói thế! Không đi làm quan hệ xã hội thì tiếc thật.”



Người phía sau đột nhiên yên tĩnh lại, Tần Cửu đợi mãi không thấy cậu nói chuyện, “Sao vậy?”

“Không có gì. Anh lái xe cẩn thận.” Trần Duyên ôm eo Tần Cửu, dán mặt lên lưng hắn.

Lái mấy cây số, mưa vẫn to như cũ, tầm nhìn giống như dán mười lớp thủy tinh mờ, Tần Cửu nhìn mặt đồng hồ, “Mẹ, hết dầu rồi.”

“Còn có bao nhiêu?” Trần Duyên hỏi hắn, “Sắp đến nhà rồi, Vương Dũng còn có thể kiên trì một lúc không?”

“Sợ không gắng sức được, mình tìm chỗ bơm dầu trước.” Tần Cửu rẽ vào một con đường khác.

Đợi Vương Dũng bơm dầu xong, mưa đã nhỏ đi nhiều, chí ít có thể thấy rõ đường. Nơi họ ở rất lệch, càng đi về phía đông, xe cộ xung quanh càng ít đi.

Tần Cửu lái từ đường nhựa đến đường xi măng rồi đột nhiên dừng xe lại.

“Hừm?” Tần Duyên tưởng đến rồi, mơ mơ màng màng ngẩng đầu, “Sao lại dừng ở đây?”

Tần Cửu dừng xe mô-tô, “Đợi anh một lát.”

Trần Duyên run như cầy sấy trong gió lạnh mưa lạnh, nhìn người đàn ông cao lớn này cong lưng, xuyên qua màn mưa chạy sang bên kia đường, nhìn hắn bẻ một cành hoa đỗ quyên, nâng trong tay như dâng báu vật.

“Nhìn thấy từ xa rồi.” Tần Cửu chạy về, nhét hoa vào trong tay cậu, “Thích không?”

Giọt nước mưa nhỏ giọt xuống thuận theo tóc Tần Cửu, trong mặt mày không hiền lành cho lắm có sự ấm áp, Trần Duyên nói không nên lời. Bờ môi Tần Cửu vừa ướt vừa lạnh, nhưng rất mềm mại, mê hoặc Trần Duyên kéo cổ hắn ôm hôn.

“Đã là vợ chồng già rồi, còn chơi trò này.” Trần Duyên cảm thấy hốc mắt hơi nóng.

“Sao là vợ chồng già? Có điều anh rất hoài niệm lúc bọn mình vừa yêu đương, rầm rộ cỡ nào.”

Trần Duyên dán trán vào trán của hắn, “Mưa lại sắp to rồi, chúng ta về nhà đi.”

Dường như Tần Cửu nhận ra tâm trạng của cậu không tốt, khi bọ cùng tắm nước ấm xong, hắn luôn đi theo sau mông nhỏ của cậu. Trần Duyên cố ý phớt lờ hắn, tìm chiếc bình cho hoa đỗ quyên, cắm chung với hoa tulip.

Ngoài cửa sổ là tiếng ồn mưa rơi, Trần Duyên cắm hoa xong, xoay người nhìn thấy chồng cậu trông mong mà nhìn cậu chằm chằm.

“Lại đây, ngồi ở đây.” Trần Duyên kéo tay hắn, dắt hắn đến bên giường ngồi. Cậu càng bình tĩnh thế này khiến Tần Cửu căng thẳng hơn.

“Thì ra hôm nay em thật sự không vui.” Tần Cửu nói.

Trần Duyên khoanh tay, bình thường cậu tùy tiện, trên mặt luôn mang theo vui vẻ lấy mình làm trung tâm. Nhưng lúc không nể mặt ánh mắt thật sự mang theo vẻ hung ác, Tần Cửu bị cậu nhìn chằm chằm đến rình mình.

“Hoa đỗ quyên.” Tần Cửu điên cuồng ám chỉ, “Duyên Duyên em hãy nghĩ đến hoa đỗ quyên.”

“Em còn hoa tulip mà.” Trần Duyên không kìm được run một cái, suýt nữa bị hắn chọc cười, “Em nói chuyện chính với anh.”

“Ừ anh nghe.” Tần Cửu vểnh tai.

“Em, muốn làm việc.” Trần Duyên nói thẳng.

Tần Cửu thở ra một hơi, hắn còn tưởng là chuyện gì cơ, kết quả một giây sau đã bị Trần Duyên nhéo tai lên, “Tần Cửu anh nghiêm túc xem nào!”

“Được được được được được.” Tần Cửu cuối cùng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, Trần Duyên đã giận đến mức gọi tên họ của hắn.

“Cưng à, em muốn làm việc, anh biết, nhưng tại sao em lại tức giận như thế? Tức giận không tốt, có hại cho gan.” Tần Cửu cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nhất của hắn để nói chuyện, nhưng nghe vào rất giống bà ngoại sói. “Anh đã nói gì không nên nói à?”

Trần Duyên rũ mặt xuống, dường như hơi buồn bã, cậu đã tẩy trang, thoạt nhìn chí ít nhỏ đi năm tuổi, lông mi thẳng, vẫn là dáng vẻ của thiếu niên.

“Chiều hôm nay, lúc ở công ty vay nặng lãi.” Trần Duyên nói, “Ông chủ hỏi em có muốn đến công ty họ đi làm không…”

Hình như Tần Cửu biết vấn đề rồi, “Là thế này, anh cảm thấy em làm việc quá cực khổ, tiền để anh kiếm là được rồi.”

“Nếu hai người cùng kiếm, có thể kiếm nhiều hơn mà, hơn nữa em cũng muốn có một công việc, suốt ngày ở trong nhà, người sắp bị nuôi thành đồ vô dụng rồi.” Trần Duyên ngước mắt nhìn hắn, “Anh hiểu ý em không?”

“Hiểu.” Tần Cửu nhích lại gần hơn, nhưng không dám hôn Trần Duyên, chỉ có thể nắm tay cậu. Ngón tay Trần Duyên trắng nhỏ dài, là đôi tay để chơi đàn piano.

“Còn có, rõ ràng ông chủ hỏi em, tại sao anh trả lời thay em?”

Tần Cửu cúi đầu, “Đúng là anh sai.”

“Câu hỏi của người khác, em có thể tự trả lời. Em cảm thấy ông chủ kia rất tốt, còn bắt tay với em.” Trần Duyên chớp mắt, “Rất tôn trọng người.”

“Nhân phẩm hắn rất tốt.” Tần Cửu gật đầu, “Thật ra anh cũng rất tôn trọng em.”

“Em biết, có thể là anh nói chuyện vội quá.”

“Đúng, anh nhất lời nóng lòng, có lúc bản thân không ý thức được, lần sau em phải nói thẳng ra với anh.” Tần Cửu bước xuống theo bậc thang, còn bước xuống thêm hai bậc.

Trần Duyên nghĩ ngợi, “Vậy không cần thiết, mọi người đều cần mặt mũi.”

“Cần thiết.” Tần Cửu quan sát vẻ mặt Trần Duyên, rất tốt, đã từ giông tố chuyển sang nhiều mây.

“Cho nên em cảm thấy em có thể làm công việc kia.” Trần Duyên nghiêm túc nói, “Anh cho em phương thức liên lạc của bộ phận nhân sự.”

“Vòng vèo quá, anh nói thẳng với ông chủ một tiếng là được, hắn cho anh số di động.”

“Gì cơ?” Trần Duyên mắt to mắt nhỏ, “Anh có cả số điện thoại riêng của ông chủ?”

“Chồng em là ai chứ?” Tần Cửu hơi kiêu ngạo, “Đến đâu cũng được chào đón.”

Trần Duyên mỉm cười, quyết định để Tần Cửu ra vẻ cho trót, rồi nhờ hắn nói giúp đãi ngộ tiền lương. Tần Cửu quả thực cầu còn không được, để ý hơn cả bản thân hắn đi xin việc, biên tập một đoạn văn dài nhiều lần mới gửi đi.

Mười phút sau, sếp Trương trả lời tin nhắn, Tần Cửu nói lại với Trần Duyên, nói là muốn tiền lương cao, nhưng phải luôn ở trong công ty, còn tiền lương thấp, có thể làm việc tự do, một tuần chỉ cần đến lấy tài liệu hai lần.

Trần Duyên ngẫm nghĩ rồi chọn cái thứ hai, Tần Cửu cũng vừa ý cái thứ hai. Hy vọng Trần Duyên có thêm một khoản thu nhập đồng thời cũng có thể ở bên mình nhiều hơn.

Nói lại, sếp Trương này cũng tinh ranh, mặc dù nói tiền lương thấp, nhưng Trần Duyên làm xong việc phải làm, nếu rảnh còn không đi theo Tần Cửu à, mà Tần Cửu đi theo công việc kinh doanh của công ty, tính thế nào cũng không lỗ.

Năm phút sau, ngoài cửa sổ tạnh mưa, Tần Cửu mở hai cánh tay về phía Trần Duyên, “Vậy, cho anh ôm một cái?”

Hai người vẫn chưa sấy khô tóc, Trần Duyên nhào vào lòng hắn, ngọn tóc ướt sũng cọ cằm hắn, áo ngủ trên người là váy cũ không dùng, giặt đến mức mỏng tanh, còn lộ hơn phân nửa vai ra bên ngoài.

Chóp mũi Trần Duyên hồng hồng, mặc quần áo càng khiến người ta tơ tưởng hơn cả không mặc gì. Tần Cửu cúi đầu hôn xoáy tóc của cậu, xoay người đè người lên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.