Công Ty Đòi Nợ Hiệu Vợ Yêu

Chương 1: Chương 1: Trần Duyên muốn đi đón chồng




Nhóm người tạo bầu không khí đã duy trì nhân khí lúc khách khứa vẫn chưa đầy, kiểu này kiếm được cũng chẳng là bao, muốn kiếm tiền nhanh thì lên sân khấu nhảy sexy.

Trần Duyên có cái eo mềm, uốn éo như một con rắn xinh đẹp, đi đôi giày cao gót tôn lên bờ mông vểnh, quyến rũ đến mức tự nhiên mà thành, khỏi phân biệt đực cái.

Hôm nay cậu bóc hộp lông mi giả mới, còn dán giọt nước sáng lấp lánh trên mí mắt, hoàn toàn mèo khen mèo dài đuôi. Bởi vì đàn ông dưới sàn nhảy chỉ quan tâm động tác của cậu có phóng đãng không, lộ ra có nhiều không.

Dáng người đẹp lại dám lộ, lại thêm cái mông hạng nhất, người đẹp như này ăn rất ngon, nhảy một vũ điệu ba trăm tệ, nhảy từ mười giờ đến mười một giờ ba mươi, có thể lấy được chín trăm tệ, không tính tiền típ.

Tiền này thanh toán theo ngày, buổi biểu diễn vừa kết thúc, Trần Duyên ném nụ hôn gió xuống sân khấu rồi bước cộp cộp cộp đến phòng trang điểm, ngồi đợi phát tiền.

Quản lý đẩy cửa đi vào, đưa phong bì đựng tiền cho cậu, Trần Duyên sờ độ dày, nhét vào trong túi, “Quản lý, tối mai em không tới đâu!”

“Này này này, sao lại không tới chứ?” Trước đó không lâu quản lý cạo đầu trọc, vẽ lông mày rất đậm, y cong một ngón tay lên, chỉ Trần Duyên qua không khí, “Cậu xem khách rất thích cậu mà.”

“Em đi đón chồng em.” Trần Duyên soi gương, đột nhiên cười lên.

“Hắn làm việc ở nơi khác? Sao chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến.” Quản lý nói thầm.

Trần Duyên không lên tiếng, nằm bò trên bàn trang điểm vẽ lông mày vẽ mắt.

“Duyên Duyên à…” Quản lý thở dài, “Vậy sau này cậu lại đến chứ?”

“Không tới nữa.”

“Đừng… mà…” Quản lý thất vọng kéo dài giọng, “Khách rất thích cậu đó.”

“Khách thích, nhưng chồng em không thích em làm nghề này.” Trần Duyên thu dọn đồ đạc, nở nụ cười xán lạn với quản lý, “Bàn bạc một chuyện, trước khi em đi, đến quầy bar ngồi một lúc được không?”

Quản lý sảng khoái đồng ý, làm cái nghề này của họ, tới tới đi đi cũng bình thường. Trần Duyên xem như đặc biệt, cậu chỉ phụ trách kéo bầu không khí và nhảy, không bán. Thong thả đến, lại thong thả đi, giống pháo hoa đi đứng một mình, kỳ lạ nhưng xinh đẹp, mà không ở lại lâu.

Không ai có thể ép cậu làm bất cứ chuyện gì.

Quản lý móc bộ đàm ra, dặn dò bartender ở quầy bar pha ly đồ uống, sau đó nở nụ cười tiếc nuối với Trần Duyên. Trần Duyên cong mắt, cúi đầu móc tiền típ khách nhét vào trong áo ngực và trong quần tất của cậu ra, cuộn tròn lại cất vào trong túi.

Hôm nay là cuối tuần, một đống cơ thể quấn quýt nhau vây quanh quầy bar, quản lý tốt bụng thêm một cái ghế cho cậu. Khi Trần Duyên đến Mojito đã được pha xong bày ra trên mặt bàn, đang nổi bọt khí xì xì.

(Mojito là thức uống Highball truyền thống của Cuba)

Trần Duyên hất tóc, vén sang một bên vai, mê ly nhìn chằm chằm sàn nhảy.

Có ngón tay không an phân mò lên lưng cậu, đi xuống dọc theo cột sống, cách thức vô cùng gợi tình. Trần Duyên né đi, thuận thế hất bàn tay kia ra, dứt khoát bảo gã cút.

Ba người đàn ông vây tới đây, nhìn thoáng qua ngực cậu, lại quan sát cậu từ trên xuống dưới.

Trần Duyên ngước mí mắt lên, “Vừa ý chị đây à?”

Gã nam xăm hình cong môi, chưa từ bỏ ý định lại sờ eo một cái.

“Đ!t mẹ mày.” Trần Duyên phủi tàn thuốc lên mặt gã, “Chị đây không thích mày.”

“Rất lẳng lơ, rốt cuộc cậu là nam, hay đã biến thành nữ rồi?” Gã nam xăm hình cười với hai đồng bọn như vừa phát hiện đồ chơi mới lạ, “Con hàng này miệng và đít bẩn như nhau.”

“Phắn.” Trần Duyên dí tắt tàn thuốc, hung tợn hỏi, “Tao bảo chồng tao chịch mày mày tin không?”

“Ha nóng tính nhỉ, chồng mày? Chồng mày ở đâu? Sao tao không thấy?” Gã nam xăm hình cười hì hì nhìn tới nhìn lui.

Trần Duyên cũng nhìn tới nhìn lui theo bọn họ, “Trong cục[1].”

[1] gốc là ju 子 (局子)

Gã đàn ông rõ ràng khựng lại. Trần Duyên lại hời hợt nói lần nữa, “Ngồi tù ấy.”

“Trong cục… Ha ha, mẹ mẹ mẹ kiếp hôm nay tao chịch mày, hắn còn có thể chạy ra ngoài chơi tao?”

“Không chạy ra được.” Trần Duyên gật đầu, “Có điều ngày mai anh ấy sẽ ra.”

Gã nam xăm hình gượng cười hai tiếng, Trần Duyên liếc nhìn bên dưới gã, “Hôm nay nếu mày không quản được thứ đồ chơi đó, ngày mai chồng tao sẽ kéo nó xuống nhét vào mồm l*n mày nếm mùi của mình.”

Nhìn biểu cảm của tên nhân yêu[2] chết tiệt này không giống phô trương thanh thế, ba người hơi không đứng vững, giá của lần chịch này quá lớn. Trần Duyên gọi gã xăm hình lại, “Đừng đi mà, mông một cái eo một cái, dù gì cũng phải tám trăm tệ?”

[2] dùng để gọi người chơi game sử dụng nhân vật khác giới tính thực tế của mình, ở đây ý nói em Duyên giả gái

“Đ!t mẹ mày lừa đảo?!” Gã xăm hình tức giận quay đầu, không hề nghĩ ngợi vung nắm đấm lên, Trần Duyên rút bộ đàm của bartender, gân cổ lên gọi bảo vệ.

Phút chốc năm chỗ ngồi xung quanh loạn như cháo, Trần Duyên tránh được nắm đấm, nhưng tóc giả bị giật xuống mấy nắm, trên đỉnh làm bằng tóc thật, đắt cắt cổ. Trần Duyên sắp tức xỉu rồi, giơ chân lên đạp vào háng gã, chưa đạp được mấy lần, đội trưởng bảo vệ đã dẫn người cấp tốc chạy tới hiện trường. Trước tiên kéo gã xăm hình và đồng bọn ra, Trần Duyên nhân lúc hỗn loạn xách túi chạy ra ngoài vòng, sửa sang lại tóc qua loa, uốn éo đi ra ngoài.

Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.

Trần Duyên tìm gương trong túi, vừa soi thì phát hiện son môi bị lau đi nhiều, liếm nguyên một vòng như đứa trẻ, cậu dừng lại, mượn ánh đèn đường kiên nhẫn trang điểm lại.

Cậu thậm chí còn nhận cuộc gọi của cô bạn, cô gái kia và chồng kết hôn ba năm, gần như ngày nào cũng cãi nhau, hễ cãi nhau là tìm Trần Duyên khóc lóc kể lể. Nói rằng bà nó đàn ông hy vọng cậu bình thường lạnh lùng đoan trang, trên giường thì yêu cầu cậu như gái đứng đường hành nghề hai mươi năm, quả thực không thể nói lý.

“Đừng chiều hắn.” Trần Duyên nghe âm thanh cộp cộp của giày cao gót của mình, “Không thể chiều đàn ông.”

“Hầy, đừng nhắc nữa, chị đợi mãi đến lúc hắn ngủ mới ra ngoài gọi điện thoại… Duyên Duyên dạo này em sao rồi?”

Trần Duyên thở dài, hạn thì chết hạn lụt thì chết lụt[3].

[3] nghĩa bóng dùng để chỉ sự chênh lệch giữa người giàu và nghèo, có người giàu có dư dả, cũng có người nghèo đến thảm thương

“Vẫn ổn, nghỉ việc bán thời gian rồi.” Cậu không có ý định nhắc đến chuyện xảy ra nửa tiếng trước.

“Nên nghỉ sớm, chị nghe nơi đó xong cũng nơm nớp lo sợ thay em.”

“Nhưng rất thích hợp với em.” Trần Duyên lấy chìa khóa ra, móng tay bị tách ra một ít hơi đau, “Cúp trước đây, hôm nay em nghỉ sớm.”

Cậu dừng một lát lại nói, “Ngày mai đón chồng em, nếu không thì sáng mai mặt sẽ sưng.”

“Ngày mai à? Nhanh vậy…”

“Em cũng cảm thấy giống như nằm mơ ấy.”

Trần Duyên cúp điện thoại, nghiêm túc tẩy trang xong, lại tìm miếng mặt nạ đắp lên, trước khi ngủ đột nhiên nghĩ rằng có nên tiện đường mua bó hoa tươi không.

Dù sao cũng là ngày trọng đại.

Mua đi, Trần Duyên nằm mở mắt, thêm nó vào lịch trình điện thoại của mình.

Ngày hôm sau, Trần Duyên ăn diện, chuẩn bị đi đón chồng. Tất chân rách một lỗ nhỏ, hơi rõ ràng, nhưng hôm nay cậu muốn đeo màu này nên xoay lỗ rách ra sau đầu gối.

Cửa hàng hoa cũng mở cửa sớm, ông chủ khiếp sợ cầm kéo, liếc nhìn ngực giả của Trần Duyên, lại nghe cậu dùng giọng đàn ông hỏi giá, trong mắt suýt nữa rơi ra ngoài.

Trần Duyên không để ý, tỉ mỉ chọn cành tulip, chọn một tấm thiệp nền trắng có trái tim màu hồng, ông chủ hoàn hồn lại, run rẩy hỏi cậu muốn viết gì trên thiệp, Trần Duyên nghịch nụ hoa, “Bình thường viết gì?”

“Nếu là sinh nhật, thì viết sinh nhật vui vẻ, nhận chức thì viết sự nghiệp suôn sẻ.”

Trần Duyên nghĩ ngợi đáp, “Vậy làm phiền viết giúp tôi ra tù vui vẻ đi.”

“Hả?” Ông chủ cầm bút, yếu ớt nhìn cậu, “Yue nào cơ?”

“Là yu, tù trong nhà tù.” Trần Duyên lấy bóp tiền ra chuẩn bị thanh toán, trong ngăn kép có tấm ảnh chụp chung của cậu và chồng. Nó được làm bằng máy in ở bên đường, đầu hai người kề sát nhau, vô cùng thân mật.

Chồng cậu tên là Tần Cửu, vừa đẹp vừa xấu, kỹ thuật tốt còn biết chiều người, Trần Duyên rất thích hắn.

Vì đón hắn, Trần Duyên còn chạy con mô-tô Tần Cửu thích nhất, lốp xe to, con ruồi xanh[4], âm thanh giẫm bộ ly hợp to hơn cả xe thể thao, ngông cuồng kinh khủng. Hoa màu tím đặt trên bình xăng, lá hơi rung động, không hiểu sao rất hợp.

[4] gốc là 苍蝇绿 mình không tra được nó là bộ phận gì của xe mô-tô hay liên quan gì đến xe, ai biết chỉ mình với

Cánh cửa sắt đầu tiên của nhà tù vang lên tiếng động, Trần Duyên dựa vào xe mô-tô, trong lòng cũng không bình tĩnh.

Chồng cậu mặc bộ quần áo khi đi vào, chất vải mỏng, không cài hết nút áo, đón gió hiện ra hình dạng cơ bụng.

Tần Cửu cũng đã liếc mắt nhìn thấy Trần Duyên, cậu mặc tầng tầng lớp lớp như con chim công, xinh đẹp đứng ở đó. Không cần cử động đã có thể khiến ánh mắt của người khác tập trung lên người cậu, khiến mọi vật xung quanh đều mất đi màu sắc.

A, Trần Duyên đang cười, sao cậu đẹp thế?

Tần Cửu hùng hùng hổ hổ, bước những bước của đại cao cũ, đi càng lúc càng nhanh.

“Duyên Duyên.” Tần Cửu ôm eo Trần Duyên, cúi đầu xuống, trực tiếp hôn môi cậu.

Bả vai Tần Cửu rất rộng, kéo cậu vào vào giống như muốn ôm cả người cậu vào trong ngực. Trần Duyên vòng qua cổ Tần Cửu, ngửa ra sau, đón nụ hôn khó bỏ khó rời với hắn.

“Duyên Duyên… cục cưng, sao em gầy thế này?” Tần Cửu đau lòng ôm chặt đoạn eo nhỏ kia, hắn không thể rời khỏi môi Trần Duyên, cứ nghiêng đầu tiếp tục hôn cậu.

Trần Duyên cọ xát răng môi với hắn, duỗi tay bóp bả vai Tần Cửu, lại bóp eo Tần Cửu, chồng cậu cũng không gầy, cơ bắp khắp người lại được rèn luyện thêm.

Chắc chắn hắn rèn luyện trong tù, cũng có thể là nhờ đánh người, trước giờ Tần Cửu sẽ không để mình chịu thiệt, điều này Trần Duyên rất yên tâm.

“Anh ở trong đó, có làm chuyện gì có lỗi với em không?” Trần Duyên ngậm lấy môi dưới của hắn, mút vào từng chút một.

“Không thể, tuyệt đối không thể!” Tần Cửu tìm tay cậu nắm thật chặt, “Nghĩ lung tung gì vậy?”

Tiếng còi vang lên, Trần Duyên nhướn đuôi mắt nhìn phía đó, Tần Cửu nắm cằm cậu vặn lại, không quan tâm mà hôn tiếp.

“Cục cưng, tiền để lại cho em tiêu bao nhiêu rồi?” Tần Cửu hỏi.

“Tiêu hết rồi! Biến thành nghèo rớt mồng rơi rồi.”

Tần Cửu cười ha ha, hôn chụt một cái lên trán cậu, “Được! Không bạc đãi bản thân!”

“Tiền mặt trong tay còn lại hai mươi lăm, mua bông hoa cho anh.” Trần Duyên ra hiệu cho hắn nhìn mô-tô, “Chúc mừng.”

“Ồ, đẹp đấy, có vẻ tây! Dũng cũng đến đây à, cục cưng có lòng quá.” Tần Cửu ôm cậu, đi lại gần nhìn hoa, “Ừ… Có điều Duyên Duyên nhà mình đẹp hơn.”

“Bớt ba hoa.” Trần Duyên quay mặt đi, len lén cười.

Vương Dũng là tên chiếc xe mô-tô của họ, nhũ danh là Dũng, bởi vì chủ tiệm lắp lại họ Vương, Tần Cửu bèn đặt tên xe mô-tô cùng họ với hắn ta.

Hắn còn muốn sến súa với Trần Duyên một lúc, nhưng cảnh sát tuần tra cuối cùng không nhịn được, hung tợn đuổi họ đi. Tần Cửu thở dài, lưu luyến không rời cắn mặt Trần Duyên một cái, tiêu sái chạy xe mô-tô.

“Cục cưng, sẵn sàng bị viết phiếu phạt chưa?” Tần Cửu nắm tay côn, cảm giác chấn động lâu ngày không gặp khiến adrenalin của hắn bùng nổ.

“Anh tỉnh lại đi! Vừa ra đấy.” Trần Duyên cài mũi bảo hiểm, túm eo hắn, “Mau lên, cớm sắp đi tới rồi.”

Tần Cửu nhìn lại, thật sự, cảnh sát kia có mục tiêu rõ ràng, đó là đi về phía Vương Dũng được cải tiến ống bô.

“Mau mau mau…”

Tần Cửu nói không thành vấn đề rồi cấp tốc thay đổi tay lái, cảnh sát chạy bước nhỏ tới, “Khoan đã! Xe gắn máy của các anh là…”

“Ôi trời! Làm biển số rồi! Làm biển số rồi!” Trần Duyên qua loa với anh ta, đồng thời Tần Cửu nhấn âm thanh của xe, nhạc múa của quý cô Thái Y Lâm nháy mắt lấn át câu hỏi của cớm. Tần Cửu huýt sáo một tiếng, lại làm một cú đầu rồng vẫy đuôi, mang cục cưng của hắn rời đi.

(đầu rồng vẫy đuôi mình đoán là bốc đít xe lên)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.