Ải thử thách mà Hồng Hài Nhi đều có thể nhẹ nhàng hoàn thành thì đối với Huyền Phinh mà nói, càng không đáng gì. Trong khi những người khác sau khi cõng bao mũi tên, cầm cung nhảy lên ghế sau xe đạp đều ít nhiều có chút chật vật, Huyền Phinh chỉ chấm nhẹ mũi chân khi xe đạp chạy ngang qua bên cạnh mình, nhẹ nhàng nhấc người, khinh phiêu phiêu ngồi vào trên ghế sau. Tiếp theo kéo cung bắn tên, trước khi huấn luyện viên kịp phản ứng lại thì cả năm mũi tên đều bắn đi ra ngoài, mà Huyền Phinh cũng nhẹ nhàng nhảy về đứng vững vàng trên mặt đất.
Còn thành tích, không cần xem cũng biết là năm vòng mười điểm.
Thành tích của ván thứ nhất đã vô cùng rõ ràng, “Thiên hạ đệ nhất” tạm thời dẫn trước.
Viên Tương Phàm có chút không cam lòng, cô nàng cứ tưởng rằng Huyền Phinh thuần túy là dựa mặt ăn cơm, nhưng không nghĩ tới chơi cái trò chơi thôi mà người ta còn có thể dựa vào thực lực.
Quả thực tức chết người đi được.
Vòng thi đấu thứ nhất kết thúc, mau chóng liền tới vòng thứ hai. Ở vòng thứ hai, trò chơi yêu cầu khách mời đan chéo hai cánh tay lại, một tay bịt mũi một tay cong lên làm thành thế con voi, nhanh chóng xoay vòng tại chỗ mười vòng, sau đó chạy đến quăng năm trái banh vào rổ, ai nhiều banh nhất sẽ chiến thắng.
Lần này Trần Nguyên Sinh là người đầu tiên lên sân khấu, sau khi xoay tròn tại chỗ mười vòng, hắn rõ ràng có chút tìm không thấy phương hướng, lòng bàn chân xiêu vẹo, thất tha thất thểu chạy đến bên dưới rổ, tốt xấu gì hắn cũng từng có kinh nghiệm chơi bóng rổ, năm trái quăng vào ba trái.
So sánh với hắn, Viên Tương Phàm liền có chút thảm hại. Cô nàng ngày thường chưa từng chơi bóng rổ, hơn nữa sau khi xoay vòng, đầu óc mê muội, ngay cả bộ dáng đều có chút hỗn độn, thiếu chút nữa té ngã tại chỗ, nên lúc chạy được đến dưới rổ, cả người không còn một chút sức lực nào, đừng nói có trái banh nào ném vào không, ngay cả vành rổ cũng không có trái nào chạm nổi.
Hồng Hài Nhi đứng bên cạnh xem cười to khặc khặc, MC nhịn không được lại sờ sờ đầu nó: “Đừng cười, tới phiên em bây giờ.”
Hồng Hài Nhi gấp không chờ nổi bắt đầu làm tư thế vòi voi, vừa xoay quanh vừa cười híp hết cả mắt, tốc độ mau muốn bay lên, mắt ai sắc đều có thể nhìn thấy dưới cái yếm bay bay là cái bụng trắng nõn của hắn.
Hồng Hài Nhi xoay mười vòng xong vẫn cảm giác chưa chơi đủ, đơn giản phóng một đường tới vạch ném rồi nhảy lên, một tay cầm bóng ném vào trong rổ, vậy mà chuẩn xác vào rổ.
So với độ chuẩn xác vào rổ của Hồng Hài Nhi, mọi người càng kinh ngạc cảm thán với bàn tay hắn hơn. Một bàn tay nhỏ như vậy, làm thế nào có thể một tay nâng một trái bóng rổ còn dứt khoát ném vào chuẩn xác như vậy?
Đây là tay sao? Không phải là giác hút chứ?!!!
Hồng Hài Nhi ghi năm điểm cho năm trái banh, Trần Nguyên Sinh hưng phấn tiến lên bế thốc Hồng Hài Nhi một phen, đặt nó lên trên cổ mình rồi chạy quanh sân khấu hai vòng.
Hồng Hài Nhi cười khặc khặc ôm cổ Trần Nguyên Sinh: “Ta nói anh chọn chúng ta là đúng mà, đúng không?”
Trần Nguyên Sinh: “Đúng đúng đúng, quả thực quá đúng!”
Mắt thấy sắp nằm không cũng thắng! Cảm giác này giống như trúng giải thưởng lớn 500 vạn vậy, ngoại trừ sướng vẫn là sướng!!
Huyền Phinh ra tay, không chỉ có vừa ổn lại chuẩn xác còn xinh đẹp, cảnh đẹp ý vui liền quăng trái banh vào, trực tiếp đem đánh cho niềm tin của đối thủ suy sụp.
Phân đoạn trò chơi trong trường quay có tổng cộng năm trò, đội “Thiên hạ đệ nhất” quả thực không lưu cho đối thủ đường sống, hai người Huyền Phinh cùng Hồng Hài Nhi đúng tư thái thiên hạ vô địch, càn quét hạng nhất của các trò chơi.
Sau khi các trò chơi trong phim trường kết thúc, ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một giờ, sau đó tổ tiết mục mang nghệ sĩ đến đại hình trò chơi vận động ở bên ngoài.
So với những trò chơi đơn giản đơn sơ lúc trước,, lần này tổ tiết mục thật sự dốc hết tài chính vào việc cải tạo này thiết kế đại hình trò chơi ngoài trời này.
MC nhìn vẻ mặt đầy thái sắc của khách mời, vui sướng khi người gặp họa nói: “Chúng ta hoàn toàn sửa mới lại kịch bản “điên cuồng khiêu chiến”, không chỉ có tăng số lượng ải qua cửa từ năm lên mười lăm, mà nội dung của tất cả các ải vận động này đều tham khảo những tiết mục trò chơi vận động khó nhất trên thế giới, có thể nói đây chính là độ khó cấp địa ngục. Cho nên, dù cái đại hình này đã thiết lập được một tháng rồi, nhưng vẫn chưa có ai có thể hoàn thành qua hết mười lăm cửa.”
Tạ Thành Minh không còn lời gì để nói mà nhìn MC: “Cho nên chúng tôi bị hố rồi phải không? Nếu không ai có thể qua được, vậy làm sao mới có thể phân ra thắng bại chứ?”
MC nói: “Rất đơn giản, ai qua được nhiều ải qua cửa nhất sẽ là người chiến thắng. Qua một ải thì được một điểm, qua hai ải thì được hai điểm, dùng phương pháp loại trừ, tổng điểm của đội nào cộng lại cao nhất sẽ là đội chiến thắng. Cuối cùng chúng ta sẽ cộng chung với số điểm đã thi đấu các trò trong trường quay, mỗi trò ban nãy ai thắng được một điểm, tổ nhiều nhất sẽ tiến hành thi để phân loại nhất, nhì, ba. Ba thứ hạng này đều được giải thưởng lớn của tiết mục.”
Tạ Thành Minh vừa nghe quy tắc xong thì mắt tức khắc sáng ngời, lúc trước mấy trò chơi trong phim trường bọn họ còn chưa được một điểm, nếu như trong trò này, bọn họ có thể hoàn thành được nhiều ải qua cửa hơn đối thủ, vậy liền có thể chuyển bại thành thắng.
Chỉ là......
Hắn thì không thành vấn đề, chỉ không biết hai cái đồng đội heo có kéo chân sau hay không.
Đội có điểm số thấp hơn sẽ bắt đầu thi đấu trước, Tạ Thành Minh bảo Viên Tương Phàm qua ải đầu tiên.
Đoạn đầu tiên của đại hình này là trò đi trên cọc hoa mai xoay chuyển, trò này cần phải hít sâu một hơi, dùng hết sức tự tin, quyết đoán bước nhanh qua, nếu như chần chờ một lát sẽ lập tức do không có chỗ đặt chân mà mất cân bằng, tiện đà rơi từ phía trên xuống.
Viên Tương Phàm đứng ngay vạch xuất phát, chỉ nhìn thoáng qua liền tay chân bủn rủn, vành mắt tức khắc đỏ lên: “Tôi không dám đâu, trò này quá dọa người rồi.”
MC cũng biết hiện giờ độ khó của toàn bộ cái đại hình này có hơi hố người, nhưng cũng không có cách nào khác. Ngoại trừ việc cần mời minh tinh tới tham gia tiết mục, ngày thường cũng có vô số các gameshow vận động kiểu như vầy phải cạnh tranh. Cho nên không có khả năng vì nhân nhượng khách mời mà hạ thấp độ khó của trò chơi, như vậy thì việc sửa kịch bản không còn ý nghĩa.
Đường Hách Nhiên thấy Viên Tương Phàm đứng trên đài khóc đến hoa lê đái vũ, chỉ có thể tiến lên vỗ vỗ bả vai cô nàng: “Thôi cô nghỉ ngơi đi, tôi đi trước cho.”
Viên Tương Phàm do dự một chút rồi gật gật đầu: “Vậy cô cẩn thận một chút.”
Đường Hách Nhiên đổi vị trí với Viên Tương Phàm, hít sâu một hơi, nhìn đám cọc xoay tròn theo hình hoa mai rồi vọt qua.
Sau khi dẫm lên cái cọc cao thứ nhất, thân thể Đường Hách Nhiên hơi lung lay một chút, nhưng cô có bản lĩnh vũ đạo không tồi, rất nhanh chóng cân bằng thân thể, thất tha thất thểu vượt qua ải thứ nhất.
Đường Hách Nhiên ổn định thân thể, nhìn về phía ải thứ hai. Ải thứ hai yêu cầu tuyển thủ xông lên một cái cầu độc mộc lơ lửng giữa không trung rồi nhảy lên cao bắt lấy sợi dây thừng treo phía bên kia cầu độc mộc, đu dây đến một vị trí trên cao ở đối diện.
Đường Hách Nhiên hít sâu một hơi, dùng tốc độ nhanh nhất vọt lên, khi đã có thể bắt lấy được dây thừng lại không khống chế tốt tốc độ, có chút hơi quá mức, trực tiếp từ không trung rớt xuống.
Khán giả phát ra tiếng thở dài tiếc nuối, có chút tiếc hận cho cô.
Đường Hách Nhiên khiêu chiến thất bại nên đến phiên tổ “thiên hạ đệ nhất”, lúc này không cần Hồng Hài Nhi thúc giục, Trần Nguyên Sinh tự giác liền đi lên. Chỉ tiếc thành tích của hắn còn không bằng Đường Hách Nhiên, ngay lúc chạy qua cọc hoa mai lại dẫm chân sai, rơi xuống phía dưới đống đệm dày.
Tốc độ thất bại của Đường Hách Nhiên cùng Trần Nguyên Sinh quá nhanh, Viên Tương Phàm còn chưa kịp điều chỉnh tốt cảm xúc liền lại đến phiên mình, cô nàng cắn cắn môi, tuy rằng không nói gì, nhưng thần sắc kháng cự đã thập phần rõ ràng.
Tạ Thành Minh nhìn cô nàng một cái: “Để tôi đi.”
Tạ Thành Minh đã hơn 30 tuổi, cơ hội diễn cũng tương đối nhiều nhưng vẫn luôn không được diễn vai nam 1 lần nào, kỹ thuật diễn cũng không tệ nhưng vẫn không nổi tiếng mấy, có thể xem như là một trong những diễn viên thời vận không tốt.
Trong lòng mỗi một người diễn viên đều có giấc mơ được sáng chói rạng rỡ, cũng có không ít diễn viên khi đến trung niên mới đột nhiên nổi lên, Tạ Thành Minh vẫn luôn tin tưởng cơ hội luôn có cho người có tâm chuẩn bị, bởi vậy nên bất luận là công việc gì, hắn đều vô cùng để bụng.
Hắn là người nghiêm túc trong công việc như thế, nên khi đến tham gia cái gameshow này hắn vẫn có nghiên cứu và chuẩn bị trước. Trước khi tham gia tiết mục, hắn cố ý tìm một huấn luyện viên để dạy riêng về cân bằng cơ thể, hy vọng có thể toả sáng rực rỡ trong tiết mục lần này, tăng thêm cái duyên của mình với khán giả qua đường.
Sửa sang lại bao bảo vệ cổ tay, Tạ Thành Minh nhẹ nhàng qua được hai ải đầu tiên, ải thứ ba cần phải bắt lấy tuần tự ba cái vòng tròn to treo lơ lửng trong không trung, giữa mỗi vòng treo đều có một khoảng cách, cần khách quý dựa vào trọng lực bản thân mà quăng người qua, ải này yêu cầu tuyển thủ phải có lực tay vô cùng mạnh mẽ mới có thể hoàn thành.
Tạ Thành Minh hàng năm đều tập thể hình, đối với cái ải này còn có chút tin tưởng, nhưng đến khi hắn duỗi tay bắt lấy vòng treo mới phát hiện, cái ảo này thật sự còn khó hơn so với trong tưởng tượng của mình nhiều. Bởi vì khoảng cách giữa hai cái vòng treo tương đối xa, cần phải buông tay quăng mạnh người qua sau đó từ trong lăng không bắt lấy vòng treo.
Hắn nắm thật chặt tay, dùng sức nhảy, nhưng khi tay trái chộp một cái chỉ bắt được hư không, tay phải khó khăn lắm mới bắt được vòng tròn, trên mu bàn tay tức khắc lộ rõ gân xanh, mồ hôi trên trán cũng nhỏ giọt xuống dưới.
Camera kịp thời cho một góc cận cảnh, lúc này Tạ Thành Minh ngừng thở nâng bang tay trái lên, một lần nữa bắt lấy vòng tròn, điều chỉnh tốt thân thể rồi lại tiếp tục quăng người qua vòng tròn tiếp theo.
Lần này thì may mắn hơn vừa rồi, hắn vững vàng bắt lấy vòng tròn, nương theo lực nhảy đến vị trí đầu ải thứ tư cứng nhắc.
Ải thứ ba có chút khó, nhưng ải thứ tư này liền hơi đơn giản hơn một ít, chỉ cần liên tục đi qua ba cái cầu độc mộc liền tính là qua ải.
Tạ Thành Minh không liều lĩnh, đôi tay mở ra, ổn thỏa qua được cầu độc mộc.
Ải thứ năm là hai cái miếng xốp khổng lồ hình chữ U không ngừng xoay tròn, Tạ Thành Minh hướng lên trên nhảy, ôm lấy một miếng xốp, nhưng còn chưa kịp tiến hành bước tiếp theo đã bị miếng xốp đưa tới trên không trung rồi lật ngược hắn xuống. Không có điểm để bám vào, Tạ Thành Minh chật vật từ phía trên rớt xuống dưới, vẻ mặt bất đắc dĩ hướng về phía camera cười.
Tuy rằng chỉ vượt được tới ải thứ năm, nhưng hắn cảm thấy đã là một thành tích rất không tồi.
Từ sân thi đấu đi ra, Tạ Thành Minh hướng về phía Hồng Hài Nhi cười cười: “Cái trò này hệ số khó khăn hơi bị lớn đó, cũng có chút nguy hiểm, người nhỏ như em đây tốt nhất đừng nên tham gia.”
Tuy rằng biểu hiện của Ngưu Hồng Hải ở vòng thi đấu trong trường quay không tồi, nhưng bất luận là bắn tên hay là ném rổ đều không có cái gì nguy hiểm cả, còn cái trò ngoài trời này thì xác thực là ngay cả MC cũng do dự không dám để Ngưu Hồng Hải chơi thử.
Đưa mắt nhìn Viên Tương Phàm nhu nhược đáng thương đứng một bên, MC nhân cơ hội nói: “Không bằng hai đội chúng ta đều có quyền cho một thành viên lựa chọn từ bỏ đi............”
Ý thức được MC muốn nói gì, Ngưu Hồng Hải không chờ MC nói xong liền xông ra ngoài. Nhìn thấy nó trực tiếp chạy ào về phía đài đại hình cao cao, không chỉ có Lý Tiểu Tiểu gấp đến độ đứng lên, ngay cả khán giả cũng ngừng hô hấp lại.
Nhân viên công tác vừa định đi lên cản, Ngưu Hồng Hải đã nhẹ nhàng nhảy lên cọc hoa mai. Mấy cái cọc này trong mắt người lớn đều có chút khó khăn, nhưng dưới chân Ngưu Hồng Hải phảng phất đơn giản giống như trò nhảy lò cò, nhẹ nhàng liền nhảy qua. Tiếp theo nó nhanh chóng chạy vội tới trên cầu độc mộc, lăng không nhảy đến giữa không trung bắt lấy dây thừng, tự quăng chính mình trực tiếp lên vị trí cao của đầu ải thứ ba.
Ở ải thứ ba, đám vòng treo được treo lên cao tầm hai mét, người đàn ông Tạ Thành Minh hơn 1 mét 8 cũng phải nhảy lên mới có thể bắt được, mà Ngưu Hồng Hải mới 1 mét 2, phải có hai đứa như nó đứng chồng lên nhau mới có thể với tới cái vòng treo này.
Ngay khi MC nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy Ngưu Hồng Hải sẽ từ bỏ, lại thấy nó nhẹ nhàng nhảy vèo lên bắt được vòng treo. Thân hình nhỏ xíu của thằng bé như con khỉ linh hoạt, ngay cả Tạ Thành Minh phải dùng đến hai tay nắm lấy vòng treo thì nó chỉ dùng một tay liền nắm được, sau khi buông tay hất người lên không dưới tiếng hét chói tay của khán giả, nó nhanh chóng giơ một cái tay khác bắt được cái vòng treo thứ hai, giây tiếp theo lại bay đi, chạm vào cái vòng treo thứ ba một chút rồi trực tiếp dừng trước cây cầu độc mộc của cửa thứ tư.
Đạo diễn ngồi xem tại hiện trường thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, trái tim treo cao của hắn khẩn trương đến mức nói không nên lời, khi có thể nói được liền nhanh chóng hạ lệnh cho nhân viên công tác: “Mau đem thằng bé xuống dưới, quá nguy hiểm.”
Tựa hồ nghe được thanh âm của đạo diễn, Ngưu Hồng Hải quay đầu nhìn hắn cười, vài giây tiếp theo liền chạy xong ba cái cầu độc mộc. Nhân viên công tác lúc này đã tới chỗ vị trí hai miếng xốp chữ U để ngăn cản, mà Ngưu Hồng Hải nhảy một cú diều hâu xoay người, trượt qua khỏi cánh tay của nhân viên công tác, trực tiếp nhảy tới hai miếng xốp chữ U đang xoay tròn, lúc này mọi người đã cho rằng nó lần này khẳng định sẽ rơi xuống, ai ngờ nó còn không thèm dùng tay, trực tiếp dẫm lên giao điểm đang xoay tròn liền qua ải.
Tạ Thành Minh đứng ở trên đài quan sát nhịn không được bưng kín mặt, cứ cảm giác như Ngưu Hồng Hải không có chơi cùng một trò với mình vậy.
Ải tiếp theo là một cái cầu quay cuồng dữ dội, một cây gậy thật dài, mặt trên là một khối vuông đang chuyển động, chỉ cần chạm và khối vuông một chút sẽ kích phát cây cầu này quay cuồng lên, người đang đạp lên mặt trên cũng sẽ mất đi cân bằng ngã xuống. Sau khi cái trò này được thiết lập xong, nhân viên công tác đã cố ý mời một ít vận động viên, huấn luyện viên thể hình tới thử qua ải, nhưng cái ải này đúng là ải tử vong, không có mấy ai qua được.
Nhưng Ngưu Hồng Hải chạy đến trước cây cầu mà bước chân vẫn không dừng lại, cầu dài chừng mười mét nhưng Ngưu Hồng Hải dùng không đến ba giây liền chạy đến, tốc độ nhanh đến mức làm cho khối vuông dưới chân chưa kịp vuông phản ứng lại thì người đã chạy qua rồi. Lúc này không chỉ có người xem sợ ngây người, ngay cả đạo diễn cũng trợn tròn con mắt.
Mấy ải sau đó nhân viên công tác cũng không biết làm sao ngăn cản, bọn họ chạy chậm theo ở bên dưới vậy mà còn không bằng Hồng Hài Nhi đang vèo vèo chạy phía trên, chuyện này thì phải tìm ai nói lí lẽ chứ.
Một ải lại một ải có thể gọi là ải địa ngục qua chân Hồng Hài Nhi giống như đất bằng, mười lăm ải qua cửa với độ khó không nhẹ nhưng thằng bé đã dùng thời gian chỉ hơn một phút đã chạy đến ải cuối cùng ——— một cái đường dốc đứng cong một trăm độ dài 3 mét, vô cùng trơn nhẵn.
MC rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần trong tiếng vỗ tay như sấm dậy của người xem, vội vàng giải thích một ải cuối cùng: “Đây chính là ải khó nhất để đạt tới đỉnh thắng lợi, mọi người có thể nhìn thấy độ dốc của con dốc này hầu như thẳng đứng, toàn bộ mặt sườn cũng thập phần trơn nhẵn, không có bất cứ nơi nào dừng chân hoặc cái gì để bám vào m, chỉ có thể dùng lực quán tính thật lớn vọt lên đỉnh. Hạng mục này của chúng tôi vô cùng khó hoàn thành với người thường, đối với một số vận động viên chuyên nghiệp đặc thù đi nữa cũng không ít khó khăn.”
Ngưu Hồng Hải đứng dưới con đường dốc lộ ra biểu tình nghi hoặc, tựa như có chút không biết làm sao.
MC nhân cơ hội vội vàng khuyên nhủ: “ Biểu hiện hôm nay của bé Hồng Hải chúng ta đã vô cùng khiến mọi người kinh ngạc cảm thán, tuy rằng một ải cuối cùng không thể hoàn thành, nhưng trong lòng chúng ta em ấy đã hoàn toàn xứng đáng là một quán quân.”
“Sao mới đến đây đã quán quân rồi? Huyền tỷ tỷ còn chưa có thi đấu mà.” Hồng Hài Nhi gãi gãi đầu, nói ra thắc mắc trong lòng của chính mình: “Cái ải này ta thật sự không hiểu cho lắm, đây là kêu ta bò lên hay nhảy lên cũng được?”
Bò lên trên đã đủ lao lực, ngươi còn muốn nhảy lên hả???
MC trong lúc nhất thời cũng không biết dùng từ gì diễn tả cảm giác của mình: “Khẳng định là bò chứ, còn muốn nhảy lên thì phải có công phu tu luyện gì mới nhảy được chứ.”
Ngưu Hồng Hải hiểu rõ gật gật đầu, ngay khi MC chuẩn bị kêu nó về lại trên đài, liền thấy nó nhảy về hướng đường dốc, căn bản không thấy mượn lực hay dựa vào quán tính gì, tựa như một con khỉ nhỏ linh hoạt, vài bước liền chạy tót lên, cuối cùng làm một cú diều hâu xoay người, trong tiếng reo hò của toàn hiện trường mà “Thắng lợi đạt đỉnh”!
Tất cả người xem ở đây đều không tự chủ được đứng lên, tiếng hoan hô cùng vỗ tay không dứt vang lên rộn rã bên tai, Ngưu Hồng Hải nhìn người xem đang vẫy vẫy tay về phía mình, nở một nụ cười thật hài lòng.
Được phàm nhân yêu thích sẽ có được năng lượng, có được năng lượng nó sẽ có thể dần dần trưởng thành như những người bạn nhỏ khác. Sống mấy ngàn năm vẫn mãi là thằng con nít cởi truồng, nhìn khắp tam giới, ngoại trừ hắn cũng chỉ có Na Tra là thảm như vậy.
Hồng Hài Nhi phất phất tay, tư thế hưng phấn nhảy từ trên đài cao ba mét xuống dưới, lại chạy vèo ngược lại mấy ải qua cửa một lần như giẫm trên đất bằng, hướng về trên sân khấu, vui vẻ ôm lấy đùi Huyền Phinh.
Đạo diễn: “............” Có thể cho tổ tiết mục chút mặt mũi không? Về sau chúng ta làm sao còn có thể quảng cáo đây là gameshow thử thách có độ khó cấp địa ngục được đây?
MC cũng trợn tròn mắt: Mười phút trước ta vừa mới nói toàn bộ hạng mục kiến thành xong đã một tháng cũng chưa từng có ai thành công đi hết các ải, kết quả thằng nhóc này không chỉ có đi qua xong còn quay trở về lại một lần, là cảm thấy vả mặt ta một lần chưa đã ghiền nên thế nào cũng phải lại vả thêm một lần nữa???
Tiếng hoan hô so càng vang dội hơn so với vừa rồi, tựa hồ muốn xuyên qua mây xanh xông thẳng lên tận trời.
Trợ lý dày dặn kinh nghiệm của Tạ Thành Minh ngồi ở thính phòng kích động đến vỗ đỏ cả tay, quay đầu hưng phấn nhìn Lý Tiểu Tiểu: “Nghệ sĩ nhà cô là khỉ thành tinh hả?”
Không đợi Lý Tiểu Tiểu nói chuyện, Hồng Hài Nhi tai nghe vạn dặm đã nổi giận trước, hướng về phía tiểu trợ lý quát: “Ngươi mới là con khỉ ấy! Cả nhà ngươi đều là con khỉ!!!”