Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 3: Chương 3




Lão Thổ không phát hiện cảm xúc Lý Tiểu Tiểu đang hạ xuống, hứng thú bừng bừng mà giới thiệu cho Lý Tiểu Tiểu: “Nghệ sĩ của công ty chúng ta đều đa tài đa nghệ, chỉ là không gặp được cơ duyên thích hợp, bằng không chắc chắn có thể nổi như cồn.”

Trong lòng Lý Tiểu Tiểu nặng nề thở dài, đã gặp lão Táo cùng lão Thổ, cô thật sự không ôm bất kỳ hy vọng gì với nghệ sĩ của công ty này. Ngay cả hai vị cụ ông đều có thể được tuyển thành nghệ sĩ công ty, mấy nghệ sĩ kia phỏng chừng cũng chẳng ra gì, bằng không sao có thể nhiều năm nay đều không nhận được một hoạt động nào chứ.

Nhớ tới lúc trước lão Thổ có nói đến cuộc thi tuyển tài năng, trong lòng Lý Tiểu Tiểu lại dâng lên một tia hy vọng: “Ông à, lúc nãy ông có nói với con, là nghệ sĩ của công ty đã được tuyển chọn qua cuộc thi tài năng có đúng không ông?”

Lão Thổ gật đầu: “Đúng vậy, lúc đó mở đại hội tuyển chọn trên Đông Hải đó!”

Lý Tiểu Tiểu: “............”

Đại gia à, ngài hiểu như thế nào là tuyển chọn tài năng không, có vẻ như không giống người thường hiểu lắm thì phải?

Cũng may câu tiếp theo của lão Thổ làm Lý Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở ra: “Người đăng ký tham gia quá nhiều, ta tính bậy bạ ít gì cũng hơn một vạn nha!”

“Thật sao?” Lý Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn lão Thổ: “Vậy lúc đó cuộc tuyển chọn này quả thật là quy mô khổng lồ nha!”

Lão Thổ nhớ lại năm đó, ký ức về cuộc tuyển chọn tài năng rầm rộ đó vẫn còn mới mẻ như cũ: “Quy mô lúc đó tương đối long trọng, chiêng trống vang trời, pháo nổ khắp nơi, tại ta lùn quá nên không chen vào được. Tham gia tuyển chọn đều là những người tài nghệ xuất chúng, tất cả đều muốn đến công ty giải trí Tiên Phàm của chúng ta làm nghệ sĩ. Nhưng mà số lượng tuyển chọn cũng có giới hạn, đám giám khảo nói nhiều nhất chỉ tuyển sáu người.”

Lý Tiểu Tiểu tưởng tượng đến cảnh tượng kia liền hai mắt tỏa ánh sáng: “Cuộc tuyển chọn rất kịch liệt nha?”

“Tất nhiên là rất là kịch liệt rồi!” Lão Thổ vuốt vuốt râu rồi cảm thán: “Trời đất tối tăm, đánh nhau một tháng cũng chưa đánh ra kết quả, ngay cả giám khảo đều không biết kết cục. Mấy người già yếu chân tay bủn rủn như ta đây làm sao dám đi lên phía trước chứ, sợ bị đánh gãy xương. Sau này vẫn là đám giám khảo nghĩ ra một ý kiến hay lại công bằng, rút thăm phân định thắng bại!”

“Cái trò gì?” Biểu tình Lý Tiểu Tiểu nứt toạc, thanh âm nháy mắt cao lên tám độ, không tự giác căng thẳng chân: “Con không nghe lầm chứ? Cuộc thi tuyển chọn nghệ sĩ, kết quả lại dựa vào rút thăm?”

Lão Thổ thở dài: “Đây cũng là một biện pháp trong lúc không có biện pháp mà, chỉ dựa vào đánh nhau thì phân thắng bại quá khó, còn quậy lên một trận cuồng phong bão tố trên Đông Hải của người ta.”

Lý Tiểu Tiểu cảm thấy chén chè thạch hạt sen ăn không trả tiền vừa rồi của mình đã tiêu đâu mất, cô bình tĩnh cảm xúc đang bắt đầu sôi trào, huyệt Thái Dương nhảy dựng thẳng thình thịch: “Chuyện này có liên quan gì đến đánh nhau chứ? Tuyển chọn tài năng không phải so diện mạo, so kỹ thuật diễn, so tài nghệ hay sao?”

Lão Thổ vẻ mặt mờ mịt: “A? Lúc đó giám khảo còn chưa kịp nói, dù sao mọi người vừa đến liền xông vào đánh nhau rồi.”

Lý Tiểu Tiểu một tay che trán một tay che tim, cũng không biết nên che bên nào chắc hơn.

“Cho nên nghệ sĩ công ty ta chính là mấy vị cuối cùng rút trúng thăm đó hả?”

“Đúng rồi, đám giám khảo khẩn cấp mở họp thảo luận, sau đó mở rộng phạm vi tuyển chọn tài năng, quyết định cuối cùng là dựa vào rút thăm để phân định thắng bại. Mấy người lúc trước không thể ghi danh cũng tới tham gia, thế là tổng số thăm rút lập tức vượt qua ba vạn.” Lão Thổ hồi tưởng lại tình cảnh ngay lúc đó, mặt mày vẫn đầy hưng phấn như cũ: “Tiểu Tiểu à cô nói xem, không dựa vào năng lực, chỉ bằng vận may mà rút được cái thăm nghệ sĩ trong số ba vạn thăm, cái khí vận này không phải mạnh mẽ đến nghịch thiên không?”

Vẻ mặt Lý Tiểu Tiểu sống không còn gì luyến tiếc: “...... Mạnh......”

Lão Thổ sâu kín thở dài: “Ai, đáng tiếc ta lúc ấy vận khí không tốt lắm, không bắt được thăm nghệ sĩ. Nhưng may mắn ta cũng có sở trường đặc biệt là biết dưỡng hoa trồng cây, mấu chốt nhất là tòa nhà này cũng là do ta quyên góp cho công ty, cho nên cũng thuận lợi ký hợp đồng làm nhân viên luôn.”

Lý Tiểu Tiểu càng muốn khóc, cái bất động sản mà gọi là thừa kế này trên thực tế cũng là của người khác, cho nên cô thừa kế một công ty giải trí kỳ thật chỉ có một cái vỏ rỗng phải không?

Lão Thổ nói xong chưa đã thèm, sải bước đi về hướng ký túc xá nhân viên: “Đi nào, ta mang cô đi gặp mấy vị “thiên tuyển chi tử” của công ty chúng ta.”

Hai mắt Lý Tiểu Tiểu đăm đăm, mất hồn mất vía đi theo phía sao lão Thổ, trong đầu không ngừng nhớ lại cái hiệp nghị thừa kế mà chính mình ký tên: Cần phải tuân thủ theo các điều lệ, điều khoản của công ty, cần phải ở tại ký túc xá nhân viên của công ty, cần phải cố gắng công tác, cố gắng đẩy nghệ sĩ công ty nổi tiếng........... Trong đó cái quan trọng nhất, chính là đang nhậm chức thì không được từ chức.

Lý Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt, lúc ấy cô thật sự là bị chuyện ăn ở che mờ đầu óc, mới có thể ký một cái hiệp nghị thừa kế kỳ kỳ quái quái như vậy. Cô có chút không cam lòng, kéo xuống cái cặp đang cõng phía sau lưng, từ bên trong lấy ra một cái folder chứa hiệp nghị, nhanh lật đến điều khoản bồi thường khi vi phạm hiệp nghị: Nếu như vi phạm qui ước, cần phải trả tiền vi phạm hợp đồng 9000000000 đồng, cũng phải chịu hình phạt hồn phi phách tán.

Bốn chữ “hồn phi phách tán” đối với Lý Tiểu Tiểu mà nói, căn bản không tính là trừng phạt. Là một sinh viên thời đại mới, học chính trị triết học nhiều năm như vậy, không mê tín là nguyên tắc cơ sở nhất. Nhưng mà cái khoảng tiền bồi thường mới nhìn liền đếm không nổi bao nhiêu số 0 kia mới chân chính là tiếng thét chấn kinh trong lòng cô, Lý Tiểu Tiểu cảm thấy khi mình nhìn thấy chuỗi con số này mới gọi là hồn phi phách tán!

Lý Tiểu Tiểu cảm thấy bao nhiêu tiền kỳ thật đã không còn quan trọng, dù sao với những con số này, đây chính xác là số nợ mà đời này cô đừng mong trả nổi. Mấu chốt là lúc trước khi cô ký hiệp nghị, sao lại như thế nào không chú ý tới cái điểm này chứ, cô rõ ràng nhớ rõ mình đã đọc kỹ cái hiệp nghị từ đầu tới đuôi một lần nha, nhưng chuyện tiền bồi thường này sao cô thật sự không có chút ấn tượng gì.

Nhưng nếu biện hộ là mình không có ấn tượng gì thì không có ý nghĩa trên pháp luật, dưới cái điều khoản bồi thường này còn rõ ràng có con dấu và chữ ký của cô còn gì, chứng minh cô tán thành cái hiệp nghị này, muốn nói ngược lại cũng không thể.

Ông cậu à, lúc này ông đúng là hố chết con! . Đam Mỹ H Văn

Ngay khi Lý Tiểu Tiểu chuẩn bị tìm góc tường ôm đầu khóc rống một hồi, một giọng nói trẻ em thanh thúy dễ nghe từ phía sau vang lên: “Cái nữ này là ai nha?”

Lý Tiểu Tiểu theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thằng bé khoảng bốn năm tuổi đang đứng phía sau, trên làn da trắng mịn lộ ra một khuôn mặt nhỏ hồng hào, đôi mắt to tròn như quả nho đen lay láy, môi nhỏ hồng hồng chúm chím, trên cái đầu trắng bóng lại búi hai trái đào, thân mình trắng nõn bọc trong một cái yếm đỏ, toàn thân liền lộ ra hai chữ: Đáng yêu!

Lý Tiểu Tiểu nháy mắt liền quăng chuyện buồn rầu của chính mình ra sau đầu, trên mặt đã cầm lòng không đậu lộ ra nụ cười của bà dì nhỏ, nhìn thằng bé trước mắt cảm thấy trái tim mình sắp hòa tan thành nước: “Ai nha nha, đứa nhỏ này lớn lên cũng thật đẹp.”

Thằng bé nhìn cô một cái, ngẩng đầu nhìn lão Thổ, lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Cái nữ này là ai vậy?”

“Cô ấy là Lý Tiểu Tiểu.” Lão Thổ cong eo giới thiệu với thằng bé: “Là cháu gái của vị Lý tổng trước kia, là người phụ trách mới của công ty giải trí Tiên Phàm chúng ta.”

Biểu tình lãnh khốc của thằng bé trong nháy mắt liền hòa tan, ánh mắt xinh đẹp liền cong lên, ngay cả nốt ruồi đỏ dưới mi tâm cũng tựa hồ như sáng lên theo: “Hoá ra là Tiểu Tiểu tỷ tỷ, chào tỷ tỷ, tỷ tỷ thật xinh đẹp.”

“Ối miệng của cục cưng này thật quá ngọt!” Lý Tiểu Tiểu vội vàng gỡ ba lô xuống, từ trong túi móc ra một cây kẹo que đưa cho nó, trên mặt lại xuất hiện ánh sáng từ ái ấm áp: “Cục cưng nhỏ, tỷ tỷ mời em ăn kẹo nha.”

Thằng bé tháo giấy gói kẹo ra, bỏ vào trong miệng, ngoan ngoãn lễ phép nói: “Cảm ơn tỷ tỷ.”

Tay Lý Tiểu Tiểu ngo ngoe rục rịch nhanh chóng muốn sờ soạng khuôn mặt thằng bé một chút, thằng bé tựa hồ muốn tránh, nhưng tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, chịu đựng không nhúc nhích. Lý Tiểu Tiểu biết mình tự tiện sờ mặt người ta là không tốt, nhanh chóng rụt tay về, nhưng đôi mắt lại luyến tiếc không dời khỏi khuôn mặt của thằng bé: “Lão Thổ, đây là con cái nhà ai vậy? Lớn lên cũng quá đẹp đi! Nhìn giống y chang Kim Đồng Ngọc Nữ đứng kế Phật bà Quan Âm mà con khi còn nhỏ hay thấy bà con dán trên tường ấy.”

Thằng bé nghe thế, liền giơ tay chỉ chỉ cô, mỉm cười ngọt ngào: “Tỷ tỷ thật có mắt nhìn.”

Lão Thổ vuốt râu cười: “Đây là một trong các “thiên tuyển chi tử”, nghệ sĩ Ngưu Hồng Hải của công ty ta nha.”

Khoé miệng Lý Tiểu Tiểu cứng đờ một chút, trong lúc nhất thời không biết nên văng tục cái công ty này dám ký hợp đồng với nghệ sĩ nhỏ tuổi như vậy, hay là văng tục cái tên Ngưu Hồng Hải mà cha mẹ thằng bé đặt cho. Một đứa bé xinh đẹp như vậy, sao lại gọi tên như vậy chứ?

Ngưu Hồng Hải đang ăn kẹo que ngon lành, Lý Tiểu Tiểu liền kéo lão Thổ đến một bên, hạ giọng hỏi: “Đứa nhỏ này quá nhỏ đi? Công ty chúng ta ký hợp đồng với nghệ sĩ nhỏ như vậy thật sự không thành vấn đề sao?”

“Không có vấn đề gì.” Lão Thổ đặc biệt thành thật nói: “Người ta tự mình bắt được thăm mà, ký hợp đồng với chúng ta mới đúng đó.”

Huyệt Thái Dương của Lý Tiểu Tiểu nhảy dựng, cô cảm thấy ý nghĩ của mình và lão Thổ đại gia thực sự không cùng chạy một cái đường. Hít sâu một hơi, Lý Tiểu Tiểu nỗ lực khống chế cảm xúc, lộ ra một nụ cười mỉm trên mặt: “Tuổi thằng bé quá nhỏ, hơn nữa hiện tại công ty không có công việc gì, dưới tình huống này nó không phải nên ở bên cạnh cha mẹ nó để được đi nhà trẻ sao? Chẳng lẽ cha mẹ nó cũng ở nơi này với nó?”

Lão Thổ nháy đôi mắt nhỏ, vô tội lắc lắc đầu: “Cha mẹ nó lúc trước cũng đâu rút được thăm, khóc rống một hồi sau liền chạy đi rồi.”

Lý Tiểu Tiểu: “............”

Cha mẹ ơi, đây đều là đám kỳ ba từ chỗ nào tìm tới a!

Nhưng mà ngoại trừ vấn đề tuổi nhỏ ra, Ngưu Hồng Hải này lớn lên lại thật là đẹp mắt, giá trị nhan sắc này tuyệt đối đủ tiêu chuẩn nghệ sĩ nha!

Ngưu Hồng Hải liếm kẹo que, vẻ mặt khờ khạo nhìn Lý Tiểu Tiểu: “Tỷ tỷ, ta muốn làm minh tinh, ta muốn nổi tiếng!”

Lý Tiểu Tiểu: “............”

Cái công ty này từ nghệ sĩ đến nhân viên, mục tiêu cuộc sống cũng còn rất thống nhất.

Lý Tiểu Tiểu xoa xoa huyệt Thái Dương thở dài một hơi: “Chuyện công tác không cần vội vàng, tỷ tỷ lát nữa mua cho em mấy bộ quần áo về, phải che lại mông nhỏ của em trước rồi lại nói!”

***

Đội ngũ đi đến ký túc xá từ hai người tăng thành ba người, lão Thổ vẫn bước đi như bay, đi tuốt đàng trước, Lý Tiểu Tiểu bám theo phía sau, đặc biệt chấp nhất muốn cướp rương hành lý về, Ngưu Hồng Hải đi cuối cùng, vui vẻ thoải mái mà liếm kẹo que.

Ba người rất mau liền đến một cái sân ở mặt sau, chỉ thấy trên sân có một cây đại thụ cành lá um tùm, dưới tàng cây có một cái bàn đá, cành lá xum xuê vừa lúc che lại ánh sáng chiếu vào trên bàn đá, tưới xuống một mảnh mát lạnh.

Lúc này có ba cô gái ngồi bên bàn đá uống trà, một người vừa lúc có thể nhìn thấy trực diện, một người thì có thể nhìn thấy mặt nghiêng, còn có một người đưa lưng về phía cửa viện.

Một đường chạy chậm lại đây, Lý Tiểu Tiểu lướt mắt qua bên này, đột nhiên dừng bước, trên mặt lộ ra biểu cảm kinh diễm. Chỉ thấy hai cô gái đối diện cửa viện thoạt nhìn cũng chỉ khoảng đầu hai mươi, dáng người nhỏ yếu, dung mạo kiều mỹ, hơi hơi mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp rũ xuống, giơ tay nhấc chân đều quý khí mười phần.

“Mẹ ta ơi, cô gái này cũng quá xinh đẹp rồi! Cô ấy không phải cũng là nghệ sĩ chúng ta công ty đấy chứ?”

Lão Thổ nhân lúc nghe được Lý Tiểu Tiểu kinh hô cũng dừng bước chân: “Ba vị này đều là nghệ sĩ của công ty chúng ta, người đang đối diện chúng ta tên là Ngụy Giai Ý, ngoại trừ vận khí tốt ra thì không có gì đặc thù. Vốn dĩ lần tuyển chọn nghệ sĩ này cũng không tới mức thân phận như cô ấy có thể tham gia, nhưng mà sau đó giám khảo quyết định rút thăm, lại phóng khoáng không hạn chế thân phận, cô ấy mới có tư cách tham gia. Không nghĩ tới cô gái này khí vận vẫn quá tốt, trong sáu suất nghệ sĩ lại bắt được một cái.”

Đây là lần thứ hai Lý Tiểu Tiểu nghe lão Thổ nói hải chuyện cuộc thi tuyển chọn phóng khoáng không hạn chế thân phận, đang buồn bực muốn hỏi, liền thấy hai cô gái còn lại đều xoay người lại nhìn qua đây. Cô gái lúc nãy chỉ lộ mặt nghiêng đúng là một mỹ nhân xinh đẹp vô song, thiên kiều bá mị, nở một nụ cười lười biếng, phảng phất là có thể câu hồn đoạt phách người ta đi.

Mà cô gái lúc nãy đưa lưng về phía mình vừa xoay người qua liền khiến cho Lý Tiểu Tiểu chấn kinh rồi, phảng phất toàn bộ thế giới đều biến mất ngay trước mắt, trong lòng trong đầu chỉ còn lại có thân ảnh của cô gái này.

Cô hiện tại mới biết được, cái gì gọi là kinh vi thiên nhân.

Lý Tiểu Tiểu ngây ngốc nhìn cô gái, lộ ra nụ cười mê muội: Tỷ tỷ này là thiên tiên hạ phàm đúng không, xinh đẹp đến như vậy, nếu không nổi tiếng được quả thực là thiên lý khó dung a!

Đúng lúc này, cô gái thiên tiên kia nâng mí mắt lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Đây là tổng tài tân nhiệm của công ty đúng không, tiên cốt tiên cách, lại rất có linh khí.”

Mắt Lý Tiểu Tiểu lấp lánh: Tiên nữ tỷ tỷ nói rất đúng, cảm ơn tiên nữ tỷ tỷ quá khen!

Lão Thổ:???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.