7 năm sau…..
-Ông làm cái trò gì đây hả Khang????-Anh Nghi cầm hộp bánh
không,gằn giọng hỏi.
-Ừ thì tại bánh của mama bà chị làm ngon quá nên
em….-Khang nhe răng cười e lệ-Lỡ ăn hết rồi tính sao bây giờ …
-Phải đó . Bà
2 ích kỉ quá,có đồ ăn ngon mà giấu một mình -Tuấn An chớp chớp mắt tỏ vẻ vô
tội.
Thằng Thiện cũng trưng ra cái bản mặt hết sức ngây thơ.
-Cho 3 đứa
tụi bây chết nè !!-Nó bẻ tay và bắt đầu đuổi theo 3 đứa kia.Khỏi nói cũng
biết,đó là 3 thằng nhóc lúc nhỏ ưa bắt nạt Vũ Khánh đó mà.
-AAAAAA !!!!!-Cả 3
hét to lên,giọng thích thú -Ma nữ nổi giận kìa !!! Chạy thôi !!!!
Giờ thì Anh
Nghi và bọn chúng đã là bạn bè thân thiết rồi,chung phố,chung trường,lại học
chung lớp,không có ngày nào mà không diễn ra những cái trò quậy phá như thế
này.Hở cái là Nghi lại dùng vũ lực để giải quyết tất cả mọi chuyện cho nên việc
bị Anh Nghi đánh đập là điều không tránh khỏi ,9 năm karate cũng có cái bề dày
lịch sử mà.
Đang đuổi theo với vận tốc ánh sáng để bắt 3 con tiểu yêu đó
thì….
” Rầm ”
Nó ngã nhoài xuống đất,nó đã va phải một ai đó.Chính xác là
một chàng trai.Hắn ta đội cái nón lưỡi trai phủ xuống nhưng vẫn không che được
khuôn mặt đẹp lung linh hoàn hảo.Dáng người cao ráo khoảng 1m83,bên tai trái đeo
thêm chiếc khuyên thánh giá cho thêm phần cuốn hút.
-Ai da ~ Bạn đi đứng phải
nhìn đường chứ !-Nó bực dọc nói sau đó xách cái cặp và lao thẳng về phía
trước,quên cả việc để ý hắn ta mặc đồng phục trường mình.
Hắn đứng ngẩn ngơ
nhìn theo cái bóng dáng quen thuộc đang xa dần xa dần,lòng dâng lên bao cảm
xúc.Dù chỉ mới gặp thoáng qua thôi nhưng cũng làm tim hắn như ngừng đập,vì cái
khoảnh khắc mà Anh Nghi mở to mắt nhìn hắn trong ánh nắng ban mai thật đẹp vô
cùng.Mái tóc Anh Nghi tung bay trong gió,mắt to,da trắng,môi đỏ như quả anh
đào,sống mũi lại cao…..Nó đẹp một cách lạ lùng.
-Giờ vợ xinh đẹp thế này rồi
sao?-Hắn khẽ mỉm cười.
Rồi hắn thu nụ cười đó lại,lấy cái iphone ra và gọi
cho tài xế,giọng lạnh tanh:
-Chở tôi đến trường Blue.
Thoáng chốc,con
Mercedes đen bóng loáng chạy đến rước hắn đi.
Giờ này thì Anh Nghi đang ở
trong trường,đi dọc hành lang để lên sân thượng hóng gió.Nó khẽ cầm chiếc nhẫn
đang được xỏ trong sợi dây chuyền và tự hỏi rằng lúc này nhỏ ngốc sống ra sao,có
bị người ta bắt nạt không,có mạnh mẽ lên được chút nào không hay vẫn yếu đuối
như thế……7 năm không gặp….7 năm mất liên lạc,chẳng biết lúc này nhỏ ngốc đó có
còn nhớ tới nó không ….
Nó bất giác thở dài và bước từng bước lên bậc cầu
thang.Đang nghĩ ngợi lung tung thì có tiếng nói run rẩy của con gái vang lên
trên sân thượng.
-Mấy người….mấy người tính …tính làm gì?
-Chỉ định chụp
lại vài tấm mát mẻ thôi-Tên kia cười rú lên.
-Á ! Buông ra…..đồ hèn hạ. Quân
đê tiện !!!!!-Cô ta la hét hoảng loạn.
”Rầm”
Cánh cửa bật tung ra,Anh Nghi
tống một phát làm cái cửa lung lay lung lay rồi đổ luôn xuống đất.Nghi đứng dựa
cửa và nói một câu nhàn nhạt:
-Tụi bây có 10 giây để biến khỏi đây ~
Bạn
gái kia mừng rỡ vung tay gã đó ra,nhưng bị túm chặt lại.
-A ha ! Thêm một đứa
nữa càng hay !-Tên đó cười nham nhở.Tên khác cũng hứng chí cười theo.
Anh
Nghi nhếch môi cười nhạt rồi chậm rãi đi lại gần tên đó.Bằng một động tác nhanh
nhẹn,nó xoay người lên gối anh ta,và vung khuỷu tay vào thẳng mặt không thương
tiếc.Máu trong mũi chảy ra,tên đó đưa tay ôm mặt nhăn nhó.Tên đồng bọn thấy vậy
liền rút con dao bấm ra và lao đến chỗ nó,nó tung 1 đá vào tay gã làm con dao
rớt xuống đất.Nó nhặt lên và quay quay trong ngón tay,ngông cuồng hỏi:
-Có
muốn tôi cho bạn vài nhát vào mặt không?
-Ơ…..xin lỗi xin lỗi !-Hai tên đó
cuống cuồng xin lỗi,sau đó chạy nhanh khỏi sân thượng.Còn dây dưa thì chắc sẽ bị
băm ra thành cám mất.Đến lúc này bạn gái đó mới lí nhí được vài chữ:
-Cám
…cám ơn.
-Ồ không có gì!-Nghi nháy mắt cười tinh nghịch-Bạn tên gì
nhỉ?
-Mình…mình là Nhã Linh..
-Nhã Linh về lớp đi!-Nó hất mái tóc đen dài
bồng bềnh ra phía sau-Tôi nghĩ Nhã Linh nên đi học võ.Bye ~
Anh Nghi bước
xuống cầu thang và về lớp.Nó đưa mắt nhìn trời,bước chân vô định dọc hành
lang,vốn dĩ cái ý định hóng gió đã bị mấy thằng dở hơi phá tan tành.Thượng sách
là về lớp.
”Bộp”
Nó lại va phải ai đó.Sáng nay là ngày gì thế không biết
mà cứ đụng trúng người khác hoài,nó quay mặt sang nhìn .Là một gã con trai.Nó
tròn mắt nhìn hắn.Người này có nét rất quen thuộc,dường như Anh Nghi đã quen
biết từ lâu lắm rồi,nhất là đôi môi,đôi môi mọng đỏ giống con gái.Nó đứng nhìn
hắn hồi lâu….Sau 2 phút mới nhớ ra,đây là cái người va phải nó lúc sáng.
Anh
Nghi nhăn mặt:
-Lại là bạn à?
-Lại là bạn à?
Hắn mỉm cười ấm áp,đưa tay nâng nhẹ mái tóc đen dài bồng
bềnh của Anh Nghi.
-Tóc Nghi dài thế này rồi ư?
Nó đơ người nhìn hắn
ta.Hắn đang làm cái trò gì vậy?Muốn cua gái bằng cách này ư?
-Nè! Bạn bị điên
hả?-Anh Nghi hất mái tóc ra phía sau,mặt mày hầm hố.
Hắn mỉm cười ôn nhu,nụ
cười đẹp rạng ngời như mặt trời tỏa nắng.Nó có cảm giác rất quan,như là trước
đây đã bắt gặp nụ cười này ở đâu rồi thì phải…..Nó cố tìm về hồi ức xem đã từng
thấy ở đâu.
Chuông reo báo hiệu giờ vào lớp đôt ngột vang lên làm cắt ngang
dòng suy nghĩ của nó.Nó quay bước bỏ đi,không thèm nhìn lại.Và như một thói
quen,hắn lại đứng đấy nhìn theo cái bóng dáng thanh mảnh pha chút ngông cuồng
đang dần dần đi khuất.Hắn cũng lẳng lặng bước đi theo sau,bất giác thở
dài.
-Nghi quên cả tôi luôn rồi ư?
11 class….
Anh Nghi ngồi vào chỗ của
mình,tâm trạng có chút khó chịu.Rốt cuộc cái tên lạ mặt đó là ai nhỉ?Hoàn toàn
không nghĩ ra…..Thật hết nói nổi.Nó đưa mắt nhìn trời,quên luôn cả việc phải
trừng trị bọn tiểu yêu khi nãy.
Mà không có cái ngu nào giống cái ngu nào,nó
đã quên rồi thì thôi,tự nhiên Tuấn An-tên nịnh thần của mọi thời đại lại tự dẫn
xác đến ra vẻ hỏi han.
-Có chuyện gì hả bà 2?
Nó liếc Tuấn An:
-Tôi còn
chưa hỏi tội ông đó,khỏi cầu hòa.
-Tại hồi sáng tui bị thằng Khang với thằng
Thiện nó lôi kéo rủ rê làm chuyện trái với luơng tâm,bà 2 tha cho tui hen!-Tên
nịnh thần cười hòa nhã,vẻ mặt dễ thương hết sức.
-Mua chuộc hả?Ra về thục xì
dầu 100 cái cho tôi-Nó phán một câu xanh rờn.
Tuấn An lộ vẻ mặt yếu đuối, hai
mắt rưng rưng thật giống chú cún con bị người ta bỏ rơi.
-Đi chết đi mày!-Anh
Nghi không hề động lòng mà còn vung chân đạp tên nịnh thần một đạp làm Tuấn An
bay qua bên kia trái đất.
Rồi Nghi ngã người ra sau ghế,nhắm mắt lại và thả
hồn về nơi nào đó xa xôi….
Sau 30 giây im lặng….
-Wa !!!!!!!!
Mấy đứa
con gái trong lớp đột nhiên rú lên một cách mãnh liệt.Có chuyện gì vậy
trời?
-Đẹp trai quá !!!-Một đứa không kìm nổi sự thích thú,hét lớn.
Thế là
một lũ bàn môn tả đạo được nước nháo nhào lên như cái lớp vừa hứng quả B52
vậy.
Còn nó thì nó vẫn giữ nguyên hiện trạng,không thèm mở mắt ra nhìn xem đó
là ai,mà dù sao cũng đoán được,một con sinh vật lạ từ ngoài hành tinh xuất
hiện,tự dán lên mình cái mác ” đẹp trai huyền thoại ”,còn mấy đứa con gái thì
tha hồ tôn thờ sùng bái ! Điên hết cả lũ.
-Các em trật tự nè!-Cô Trang hắng
giọng trấn áp bầy yêu nữ đang làm loạn.
Tình hình có vẻ hơi im im,cô nói
tiếp:
-Đây là học sinh mới chuyển về từ lớp chúng ta.Đề nghị chúng ta hoan
nghênh bằng một tràng pháo tay.
Cô Trang vừa dứt lời thì hành loạt tiếng vỗ
tay vang lên như pháo nổ,tụi nó hưởng ứng nhiệt tình cậu học sinh mới này vì
khuôn mặt hắn quá ư là cool boy đi.
-Nhìn qua đây nè bạn ơi !!!!-Vài đứa con
gái vẫy vẫy tay
Cậu học sinh mới đó không chú ý gì tới bọn chúng,ánh mắt của
cậu chỉ nhìn thẳng vào chỗ Anh Nghi đang ngồi,cô nàng lúc này đã gục đầu xuống
bàn yên giấc nồng dù cái lớp nó đang ồn ào ầm ĩ.
-Trật tự!!Để cho bạn này
giới thiệu đã chứ !!!!
-Tôi tên là Tô – Vũ – Khánh!-Hắn cố tình nói to,rõ
ràng và chậm rãi 3 từ cuối cùng như để thông báo cho ai đó biết.Anh Nghi vừa
nghe tới đó đã giật mình nhổm dậy.Chẳng phải đây là cái tên của nhỏ con gái năm
xưa ư?Nó ngước mặt nhìn Khánh,thật không ngờ …. là người hồi sáng mà nó chạm
mặt.Bất ngờ xen lẫn sự hoài nghi,nó thật sự không biết đây có phải là nhỏ ngốc
mít ướt không,hay đơn giản chỉ là tên giống tên…Nó đưa ánh mắt khó hiểu sang
nhìn thằng Khang,rồi tới Tuấn An và cuối cùng là Thiện.Căn bản là 3 đứa này từ
bé đã hành xác Vũ Khánh nên ít nhiều gì phải có ấn tượng khó phai chứ.Thằng
Khang nhún vai,2 đứa còn lại cũng lắc đầu nguầy nguậy.Nó lại lướt ánh mắt nhìn
sang hắn,hắn khẽ mỉm cười rồi ung dung vác cái cặp xuống chỗ nó ngồi.Cái thằng
kế bên đang say mê đọc sách nên không biết trời trăng gì,Vũ Khánh khều vai tên
mọt sách và nhìn mọt sách bằng ánh mắt lạnh lùng sát khí.Thế là tên đó tự động
ôm cặp dời gót ngọc sang bàn kế bên an phận mà không cần hắn phải nói một lời
nào.
-Vậy…..ổn định rồi thì cả lớp bắt đầu học nha!
Anh Nghi nhìn chằm
chặp vào Vũ Khánh,rõ ràng đôi mắt hồi bé to tròn long lanh chứ đâu sắc sảo như
mắt phượng thế này,khuôn mặt bầu bĩnh chứ đâu cương nghị như vậy,hơn nữa tính
tình lại yếu đuối ủy mị,không hề biết chút võ phòng thân…..Hàng trăm câu hỏi cứ
xoáy mạnh như sóng trong đầu Anh Nghi…Một lúc sau nó mới ngập ngừng hỏi
hắn:
-Bạn….là Vũ Khánh?
Hắn gật đầu.
-Tôi …. gặp bạn từ lúc còn
nhỏ…..phải không?
Vũ Khánh cười nhẹ nhàng,ghé môi và thì thầm vào tai của
nó:
-Nghi còn nhớ sao?
-Ra về….tôi với bạn cần nói chuyện-Nó mím môi nét
mặt căng thẳng.
Kim đồng hồ vẫn ì ạch nhấc mình quay….
Đồng hồ điểm 11:30 AM
Vũ Khánh cùng Anh Nghi bước song song xuống cầu
thang.
-Nghi qua nhà mới của tôi nha!-Hắn mỉm cười ấm áp.Và không đợi nó trả
lời,hắn ôm lấy nó và bế ra khỏi cổng trường với bao nhiêu cặp mắt nhìn ngang
ngổn.
-Ê ! Buông tôi xuống!!!!-Anh Nghi đỏ mặt,quờ quạng tay trong không
khí.
-Anh không còn yếu ớt như ngày xưa đâu vợ à!-Hắn cố tình không hiểu,mở
cửa xe và đặt nó vào trong xe,sau đó vào ngồi cùng và ra hiệu cho anh tài xế
chạy đi.
-Nè!Bạn muốn chết hả?-Nó túm cổ áo hắn.
-Bằng một thái độ trân
trọng nhẹ nhàng,hắn cầm lấy tay Anh Nghi,giọng có chút buồn:
-7 năm không
gặp,tôi cứ tưởng khi thấy tôi thì Nghi sẽ ôm chầm,nhưng ai ngờ,Nghi coi tôi như
người xa kẻ lạ…thật sự mà nói thì tôi có hơi đau lòng
Nó vội rút tay ra,vẻ
mặt vô cùng ngờ vực,cho đến bây giờ nó vẫn chưa tin được đây là nhỏ ngốc năm
nào.Và nó hỏi một câu cực kì ngớ ngẩn:
-Bạn…bạn là Vũ Khánh thật á?
-Ôi
trời-Hắn thốt lên với vẻ mặt thất vọng-Giờ này Nghi vẫn chưa định dạng được tôi
là ai sao?
-À…cái đó tại vì….tôi thấy Khánh khác xưa quá-Nó nhăn nhó mặt
mày.
-Tôi thay đổi cũng vì ai đó thôi!-Hắn giả bộ ngó lơ đãng không quan
tâm,chứ thực ra là trong lòng đang bối rối.
-Yêu nhỏ nào rồi hả?
Anh Nghi
nhướng nhướng chân mày,đẩy đẩy vai hắn và mỉm cười gian xảo cứ y như rằng vừa
phát hiện được cái bí mật cực kì vĩ đại của hắn.
Vũ Khánh quay qua nhìn Anh
Nghi,mỉm cười khổ sở.Thật không ngờ nó lại thuộc tuýp người….ngu có thành
tích,người hắn yêu đang ngồi cạnh hắn luôn nè,còn ai vào đây nữa mà lại như
thế!Đúng là….không biết nói gì luôn,nếu không vì Anh Nghi thì hắn chả thèm vác
xác về Việt Nam làm gì trong khi ở bên Mỹ điều kiện sống vô cùng tốt hơn nữa
hằng hà sa số mớ con gái theo đuổi hắn.Nghi ơi là Nghi !
Xe từ từ dừng lại,nó
mở cửa xe bước ra,hắn cũng bước xuống sau nó tiện tay giật luôn cái cặp từ tay
Anh Nghi.
-Làm gì vậy?
-Để chồng xách cho!-Hắng nghiêng đầu và kề đôi môi
đỏ mọng vào sát tai Nghi thì thầm một câu xanh mơn mởn.
Bốp
Anh Nghi vung
tay để nguyên một nắm đấm vào mặt hắn,giọng có phần bực dọc:
-Nhỏ ngốc muốn
chết hả?Chồng cái mốc xì ấy!
Hắn ôm mặt nhăn nhó,rên khe khẽ có vẻ như rất
đau đớn.Và hắn đứng không vững nữa,gục luôn xuống đất.Hắn nằm đó bất động.Anh
Nghi hoảng hồn nhìn hắn.Thôi rồi…lỡ hắn chết lâm sàng thì Anh Nghi phải vào nhà
đá lột lịch mất thôi ! Lạy chúa tôi …..Nó hoàn toàn không cố ý mà .Không lẽ…sáng
mai trang nhất báo đưa tin kẻ sát nhân 17 tuổi nỡ giết một chàng trai yếu đuối
thì chỉ còn nước chết.Nó vốn biết rõ,ngay từ bé thể trạng hắn đã rất yếu ớt,sức
khỏe lại không có,hay khóc nhè…nay lãnh nguyên cái đấm vào mặt chắc bị chạm tới
dây thần kinh não và ngất luôn rồi.Phải làm sao đây?Nếu mà Vũ Khánh chết…nếu như
thế thì…Vũ Khánh vẫn nằm đó,không động đậy.Anh Nghi càng hoảng sợ hơn,nó không
biết làm gì ngoài việc đưa tay kiểm tra xem hơi thở của hắn có còn không….Hắn
không thở nữa!Nó vội đặt tay xuống ngực hắn,tim ngừng đập luôn rồi! Sao bây
giờ?
-Ê ! Nhỏ ngốc!Tỉnh dậy nhanh lên!Không có giỡn!-Nó giật giật cổ áo
hắn,run rẩy nói và lạc giọng hẳn đi.
Vũ Khánh vẫn bất động….
Một không khí
tang tóc ập đến
Nắng lúc này vẫn còn chói chang….
-Vũ Khánh!-Mắt nó đỏ
hoe,sắp khóc đến nơi rồi-Tỉnh lại nhanh…..Hức..
Nó đơ người luôn.Hắn đã ngồi
dậy và đặt vào môi nó một nụ hôn bất ngờ tràn đầy mật ngọt.
Sau 20 giây…
A
Hahahahahahahahahahaha !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Vũ Khánh bật cười thích
thú.Chưa bao giờ hắn lại vui như vậy.Và có lẽ những nụ cười thật lòng này,mãi
mãi chỉ dành cho Anh Nghi thôi.Hắn không ngờ Anh Nghi lại sợ hãi đến như vậy,vì
nó vốn là đứa con gái mạnh mẽ,chuyện gì làm cho nó rơi lệ thì hẳn phải khủng
khiếp lắm.Đáng lẽ Vũ Khánh định nằm đó thêm chút nữa để dọa Anh Nghi,nhưng mà
hắn không thể đành lòng nhìn Anh Nghi khóc.Hắn không thích Nghi khóc,càng không
thích người con gái hắn yêu phải khóc,hắn đau lòng.Nhưng Vũ Khánh lại vui vì
biết Anh Nghi vẫn còn quan tâm yêu thương tới hắn,nhân tiện để trừng phạt cái
việc hành thích vị hôn phu tương lai .
Lúc này mặt nó đỏ ửng lên,đầu bốc khói
nghi ngút như cái bình nhan.Vì cái phản ứng của nó quá đỗi dễ thương nên làm hắn
bật cười vui vẻ.
-Bạn….sao bạn…..sao dám hôn … tôi?Nụ hôn đầu của tôi…???-Nó
nói không thành lời,dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ngay lập tức.
Hắn
nháy mắt , ra vẻ rất hãnh diện:
-Xét về nụ hôn đầu thì Nghi…đã mất lúc 10
tuổi rồi!Lúc đó Nghi đang say sưa ngủ nên tôi … (hihi)
Nó đứng phắt dậy,định
điện thoại cho tài xế rước về thì bị hắn đoạt lấy chiếc điện thoại từ tay.
-A
làm gì vậy?Trả đây!!-Nó mím môi giật lại,nhưng không được vì căn bản là hắn cao
hơn nó.
-Không trả. Vào nhà đi-Vũ Khánh nắm tay nó kéo vào.Hơi ấm bàn tay
quen thuộc ngày nào đó lại trở về.
Đây chính xác là một căn biệt thự cao
cấp,rông rãi thoáng mát,3 tầng hẳn hoi.Cách trang trí nội thất trang nhã,toàn đồ
đắt tiền hiện hữu trong này.Con trai của tập đoàn đá quý Diamon Sunday mà vừa
gì…
-Ê nhỏ ngốc!Sống một mình trong căn nhà bự vậy không cảm thấy quá lãng
phí hay sao?-Nó nhìn quanh rồi hỏi hắn.
-Rộng vậy cho vợ tôi dễ ở!-Vũ Khánh
nhìn nó bằng ánh mắt quyến rũ,đôi môi đỏ mọng chu lên khiến Anh Nghi phải bật
cười.Nhưng mà đúng là,hắn thật quá khác xưa,từ tính cách đến ngoại hình,một chút
cũng không giống trừ đôi môi kia.Hồi đó hắn baby như con gái,lại thấp lè tè,chứ
đâu cao như vậy.Anh Nghi đã 1m72 rồi còn gì…
-Lại đây nè nhỏ ngốc!-Nó ngoắc
ngoắc ngón tay,hắn cũng ngây thơ đi lại.Sỡ dĩ hắn như vậy thì cũng có lí do,cái
biệt danh nhỏ ngốc này có từ lâu lắm rồi,hễ nghe Anh Nghi gọi nhỏ ngốc là hắn
biết gọi hắn ngay..Chậc !
-Rõ ràng đâu có giống!
Nó lại gần nhìn hắn rồi
bình luận.Đúng là một chút cũng không giống,hắn cool boy lạnh lùng thế này cơ
mà,đặc điểm duy nhất để nhận dạng được là đôi môi đỏ mọng của hắn,đôi môi đỏ mềm
mại,ngay từ lúc nhỏ thì môi của hắn đã mềm mại và ướt át như con gái.Ai da,thật
khác xa mà!
Chụt…
Vẻ mặt ngờ nghệch của nó khiến hắn không kìm lòng được
mà hôn thêm một cái nữa.Anh Nghi đẩy hắn,cứ tưởng hắn sẽ phản kháng lại nhưng ai
dè để cho ngả xuống luôn.Lúc này hiện trường là vậy nè:Một gã lưu manh đang đè
lên người một cô gái yếu ớt không sức phản kháng.Hắn đưa tay ôm nó vào lòng,khẽ
thì thầm vào tai nó:
-Để yên vậy đi….
Sau 120 giây…
Nó đứng dậy và đạp
đạp hắn vài đạp không thương tiếc.
-Cho mày chết nè!Dám giỡn mặt nè!Đạp mày
nè!Chọc tao nè!!!
Mỗi một câu nói là một đạp dành cho tấm thân liễu yếu đào
tơ mỏng manh như dải lụa của hắn.
-Tin chết lần nữa luôn hông?-Hắn chu mỏ
phụng phịu.
-Ngon chết đi!
-Chết rồi vợ thành góa phụ thì tội nghiệp…-Hắn
ra vẻ thông cảm.
-Hừm…vợ gì…
-À nhắc mới nhớ ! Cái nhẫn đâu ?-Hắn đứng dậy
nhìn nó.
-Bỏ rồi!-Anh Nghi đáp gọn lỏn,vẻ mặg khiêu khích Vũ Khánh.
Mặt
hắn sầm lại,có vẻ rất tức giận ,vài phần thất vọng.
-Sao lại vứt bỏ?Vật định
tình mà dám vứt bỏ?Nghi nói rõ xem !!!!!-Vũ Khánh quát lớn.
Thấy hắn làm dữ
quá nó cũng hồi hộp.Mới đùa chút thôi đã…vậy rồi !
-Đây nè!-Nó vừa nói vừa
lôi ra chiếc nhận xỏ trên sợi dây chuyền-Có bỏ đâu.
Hắn lúc này mới thở phào
nhẹ nhõm,sau đó cốc lên đầu Nghi một cái đau điếng.
-Cấm giỡn kiểu đó nghe
chưa!!!
-Đau nha nhỏ ngốc -Nó nhăn mặt xoa xoa đầu,trừng mắt nhìn Vũ
Khánh.
Hắn bật cười.Một nụ cười vô cùng ấm áp.Đừng hỏi tại sao….