-Liêu Nhật Anh Nghi,17 tuổi,mẹ là Nguyễn Phi Yến,ba là Liêu Anh Hải,là con
một của tổng giám đốc công ty New fashion,chuyên sản xuất quần áo và các phụ
kiện thời trang phân phối trên toàn quốc.Hiện cô ta đang học tại trường Blue,lớp
11/3,nhà ở đường Trần Hưng Đạo,đó là những thông tin cơ bản mà chúng tôi thu
thập được thưa cậu chủ!
-Vậy sao?-Dương vân vê mái tóc dài thẳng mượt của
mình,giọng thoang thoảng-Xem ra con nhỏ cũng không tệ đấy chứ?
-Vâng thưa cậu
chủ!-Người đàn ông trung niên gật đầu.
Kì Dương chống cằm,ánh mắt mơ hồ nhìn
ra ngoài song cửa.
-Thủ tục chuyển trường đã hoàn tất chưa?
-Thưa rồi
ạ!
-Trường đặc cách cho tôi mặc thường phục chứ?-Kì Dương khẽ nhếch môi cười
nhạt.
-Dạ thưa việc đó ông chủ lên tiếng thì xong xuôi hết rồi ạ!-Ông ta mỉm
cười,đáp lại nụ cười của Dương.
-Tốt!Chú lui đi!-Kì Dương phất tay cho ông ta
lui ra ngoài.Coi bộ những ngày tháng sau này có rất nhiều chuyện đáng để vui
đây.Tất nhiên,Anh Nghi là nguồn gốc của niềm vui ấy.Kì Dương khẽ liếm môi,ngẩng
mặt nhìn trời…..
♥♥♥
Nó từ từ mở mắt,khẽ cựa quậy thân mình,một cảm giác
nhức nhối chạy đến tận sống lưng.Cánh tay nó đau ê ẩm đến nỗi nhấc lên không
muốn được.Gì vậy trời?Rõ ràng hôm qua đâu có đau như thế này cơ chứ…Nó vô tình
đụng trúng vết thương,khẽ nhăn mặt kêu đau một tiếng.
-Ui da….
Ngay lập
tức hắn bừng tỉnh giấc,hắn hỏi han với ánh mắt lo lắng:
-Vợ có sao không?Có
đau lắm không?
-A……..ui…..bị lụi một dao tất nhiên là đau rồi….-Nó nhăn mặt
rên rỉ.
Vũ Khánh nhìn nó:
-Vậy mà hôm qua cứng miệng bảo không đau!Hay quá
ha?Nhưng nếu dậy rồi thì đi rửa mặt mau lên!
Nó nằm suy nghĩ tiếp.Dường như
có chuyện gì không đúng cho lắm.Sao vậy ta?Sao kì vậy ta?Sao Vũ Khánh lại ở
trong này nhỉ?Ở trong này….ở trong này….Nó quay qua nhìn hắn.Rồi nhìn lại cái
gối nó đang lót đầu….Chính xác là nó đang nằm trên cánh tay của Vũ Khánh….Ủa
?…Mà….?!
-Sao….sao….-Nó hét lên-Sao bạn ở trong phòng
tôi???????????
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!
Đầu hắn ong ong vì
tiếng hà mã rống của nó.Con nhỏ này….Thiệt tức chết mà….Hắn đưa tay che miệng nó
lại,nhằm để giảm bớt lượng volume đang bùng phát dữ dội từ khuôn miệng nhỏ nhắn
kia.
-Nghi!Đừng có hét như thế!Thật ra chuyện là vầy nè…..
♥ Tối hôm qua
♥
Nó vào toilet thay ra bộ đồ Pijama ngắn tay màu cam,sau đó bê bê lại cái
giường yêu quý và nằm lăn ra ngủ.Vũ Khánh bước đến gần nó,đưa tay vuốt tóc nó và
khẽ nói:
-Tôi về nha Nghi….
Vừa định xoay bước thì chẳng hiểu sao lúc đó
Anh Nghi lại mơ màng ngồi dậy,đưa tay ôm lấy hắn và nhắm mắt ngủ luôn trên người
hắn.Vũ Khánh vô cùng ngỡ ngàng trước hành động của Anh Nghi,miệng thì lắp
bắp:
-Ơ….Nghi……
Vũ Khánh nhẹ gỡ tay của nó ra,nhưng không được.Vì căn bản
là nó cứ níu lại không buông.Hắn bất giác thở dài,và không biết làm gì nữa ngoài
việc ôm nó vào lòng và nhẹ nhàng nằm xuống nệm,cứ thế để yên cho nó ngủ.Ai
ya,Nghi cứ như vậy thì có lẽ hắn sẽ giở trò mất thôi….
-Em đúng là ma nữ
mà!-Vũ Khánh cười khổ sở,đưa ánh mắt bất lực nhìn nó.Hắn mỉm cười,một nụ cười
hạnh phúc của người đang yêu,hắn đang ôm trong tay một siêu cấp ma nữ-cũng là vợ
chưa cưới của hắn.
-Quản gia à,tối nay tôi không về nhà!Ông khỏi đợi cửa!-Vũ
Khánh lấy điện thoại ra và gọi cho ông quản gia thông báo một câu ngắn gọn xong
ngắt máy.Căn bản là hắn không muốn làm Anh Nghi thức giấc giữa đêm
khuya….
”Em như thế này thì bảo anh phải làm sao đây Nghi ơi…..?”-Suy nghĩ
trong lòng.
♥ Trở về thực tại ♥
-Tóm lại là vậy đấy!-Hắn đỡ nó ngồi
dậy,cánh tay thì mỏi vô cùng,bị nó gối đầu cả đêm mà lại…
Anh Nghi đỏ mặt,tâm
trạng lúc này vô cùng bối rối.Là mình tấn công người ta trước sao?Nếu vậy
thì….đúng là chết tiệt mà…..!!!!!AAAAAAAAAAAAAA ( Gào thét nội tâm )
Sau 15
phút….
Nó lấp lửng bước xuống cầu thang,đi nhón nhón như kẻ trộm vào nhà bếp
để tìm đồ ăn sáng ( nhà của mình mà mất tự tin gớm ).Nó ngó đông ngó tây xem Vũ
Khánh còn ở đó không.
-Vậy là đi rồi!-Nghi thở phào nhẹ nhõm.
Một vòng tay
ấm áp choàng qua cổ nó,hắn thì thầm:
-Đi đâu?
-Á!-Nó giật mình.Vũ Khánh
xuất hiện từ lúc nào thế không biết!!Trời ơi…….Chuyện hôm qua….Chuyện hôm qua
bảo nó phải làm sao đối mặt đây??
-Nghi không cần phải mất tự nhiên như
vậy,tôi có làm gì Nghi đâu?-Vũ Khánh buông nó ra,sau đó nắm lấy tay nó và kéo đi
đến bàn ăn.Hắn kéo ghế cho nó ngồi và dịu dàng bảo:
-Nghi ăn phở nha!Ăn để mà
uống thuốc rồi tôi còn chăm sóc vết thương cho Nghi nữa…Tôi…
-Rồi…rồi…biết
rồi!-Anh Nghi gật đầu liên tục,giọng điệu cứ như là”biết rồi khổ lắm nói
mãi”.Hắn quan tâm nó còn chu đáo hơn là một bảo mẫu chuyên nghiệp
nữa.
-A……nóng!-Nó vì ham ăn nên quên là tô phở đang còn rất nóng.-Phù…nóng
quá…
-Thiệt là!-Hắn nhíu mày, trắc lưỡi một tiếng-Ngồi đó tôi đi lấy nước cho
Nghi!
10 giây sau hắn quay lại bàn ăn cùng với cốc nước lạnh.
-Nè uống
đi!
Ực ực…
-A ~ Nó thở ra và mỉm cười thoải mái.
Vũ Khánh đứng đó nhìn
Anh Nghi.Vẻ mặt ngây ngô của cô nàng làm cho hắn bật cười thích thú.Người gì đâu
mà dễ thương dữ vậy nè?Em ngốc thật sao Nghi?……Nhưng mà…..Em cứ cười như thế này
nhé,vì lúc em nở nụ cười,cả thế giới xung quanh anh bừng sáng lên như vừa được
phủ thêm một phép lạ,vì lúc em nở nụ cười,ánh mắt em trở nên lung linh hơn,có
đôi lúc lấp lánh như pha lê,có đôi lúc lại thẳm sâu như biển cả,em khác với
những đứa con gái mà anh từng tiếp xúc.Đó là do tính cánh em vốn đã đặc biệt hay
do em là vợ của anh nên anh cảm thấy như thế?Nghi ơi,anh…..-Hắn tự đặt câu hỏi
trong đầu,thoáng chút bâng khuâng.
Hắn thôi suy nghĩ nữa,lấy đôi đũa trong
tay nó ra,nhẹ giọng bảo:
-Tôi đút Nghi ăn nha !
-Hớ?-Nó khựng lại sau vài
chục giây để tiếp thu cái thông tin đó,rồi xua tay-Không…không cần đâu!Tôi tự
làm được mà!
Vũ Khánh véo mũi nó:
-Không có cãi!……A…..
-Ùm!-Nó ngậm
miệng lại và bắt đầu nhai nuốt,hành động này khiến hắn cười to.Nó đúng là siêu
cấp dễ thương mà,như vậy thì bảo sao hắn không yêu nó cho được…
Chị Nga cùng
lúc đi ngang qua và vô tình bắt gặp được khung cảnh hạnh phúc của đôi ác
ma,không khỏi cười thầm một tiếng.Và sau 10 ngày,vết thương ở tay nó đã hoàn
toàn lành hẳn,vậy là nó lại tiếp tục đến trường….
Đụng độ
Tik tok ! Tik
tok! Tik tok!
Reeeeenngggg !!!!Reeng!!!
Cái đồng hồ nhảy dựng hết công
suất mà Anh Nghi vẫn không sao dậy được.Căn bản mà nói thì nó là một con sâu ngủ
chính hiệu,nó ngủ tới nỗi hai mắt híp lại nên có một thời gian nó bị gọi là ”
Nghi híp ” Ai ya,thiệt tức chết mà,cái đồng hồ cứ réo rắt in ỏi như vậy thì làm
sao mà ngủ đây?
-Bực mình!
Anh Nghi với tay lên đầu giường,chụp cái đồng
hồ và quăng ra ngoài cửa chính.Cứ tưởng nó sẽ bay vào cánh cửa nhưng ai dè đúng
lúc đó Vũ Khánh mở cửa bước vào thì bị nguyên cái vật thể lạ chọi thẳng vào mặt
làm xây xẩm tâm hồn.Hắn thấy trước mắt mình sao trời xẹt qua xẹt lại tứ tung,mở
cửa gọi nó thức dậy mà phải hưởng cái hậu quả này đây !
-Vợ ơi,tới giờ đi học
rồi!
Hắn bê bê mò lại giường,ngọt ngào nói.
-Ư………tránh ra để tôi ngủ đi…..-Nó đưa tay hất mặt Vũ Khánh qua chỗ
khác.
Vũ Khánh ngồi xuống giường đưa mắt nhìn nó.Lúc ngủ trông Nghi thánh
thiện vô cùng,nhìn sao cũng dễ thương.Hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài bồng bềnh
của Anh Nghi,sau đó kề môi vào tai Anh Nghi và khẽ nói:
-Anh bế vợ ra khỏi
giường nhé?
Một phút….hai phút….hai phút 30 giây…..
Chiêu này quả nhiên có
công dụng,vừa nghe hết câu là Anh Nghi đã phóng như bay xuống giường,khuôn mặt
mê ngủ bất giác đỏ ửng lên.Và nó hét bằng 30 phần công lực đang bị dồn nén nãy
giờ:
-Đi ra ngoàiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii !!!!!!
-Tôi đợi Nghi ở dưới nhà
đó!-Vũ Khánh nháy mắt tinh nghịch,sau đó ung dung bước ra khỏi phòng.
15 phút
trôi qua……
Chị giúp việc từ từ xuất hiện,chị kéo ghế ngồi đối diện với
hắn,hai mắt chớp chớp ra vẻ rất đáng yêu.
-Có gì không chị?
-Bà chủ sáng
nay đi công chuyện rồi,em đến tìm bé Nghi hả ? ( đổi cách xưng hô
)
-Dạ.
-Vậy sao ngồi đây làm gì?
Chị Nga hỏi,mắt vẫn dán chặt vào khuôn
mặt cool boy kia,chậc,người đâu đẹp lạ lùng,con nhà ai mà khéo nuôi thế không
biết!Nhất là đôi môi,môi gì mà đỏ mọng như quả dâu chín,phải chi được cắn một
miếng thì có chết cũng cam lòng ( nguyên văn của chị ý ).
-A,chị nhắc em mời
nhớ!
Vũ Khánh đứng dậy và chạy lên phòng Anh Nghi.Thảo nào hắn ngồi từ nãy
đến giờ mà hoàn toàn không hiểu mình ngồi ở đây để làm cái gì,vợ ơi là vợ!
”
Cốc cốc cốc ”
Hắn lịch sự gõ cửa.
…………………Im lặng.
-Nghi ơi!-Hắn đẩy cửa
phòng bước vào.
…………………Im lặng.
-Vợ ơi vợ đâu rồi?
………………Vẫn im
lặng.
-Nghi ở đâu mà không trả lời tôi thế?
………………….Hoàn toàn im lặng,hắn
có vẻ như đang tự biên tự diễn,không một tiếng đáp trả.Vũ Khánh đưa mắt nhìn
xung quanh,không thấy nó ở đâu hết,chạy đi đâu mà chóng đến thế được.Hắn bước
lại toilet,có hơi thở đều đều vang lên trong đó,hắn ( lại) tiếp tục gõ
cửa.
-Nghi ơi!
…….Im lặng.
Hắn nhẹ mở cánh cửa,bên trong là hình ảnh
của một thiên thần đang say sưa ngủ dù cho đồng phục đã thay xong.Ngủ ở đâu
không ngủ ai đời lại ngủ trong toilet bao giờ,thiệt đúng là…..
Hắn ngồi
xuống,nhìn Anh Nghi hồi lâu.Đúng là rất xinh đẹp.Hàng mi dài cong vút đang khép
lại,cánh mũi xinh phập phồng đang thở đều,môi thì đang hé mở để lộ vài cây răng
trắng muốt,dáng người thanh mảnh với mái tóc dài tung xõa nhẹ nhàng càng làm Anh
Nghi trở nên hấp dẫn.
-Chết tiệt!Sao càng lúc lại càng đẹp ra thế này?Lỡ có
ai……để ý rồi sao đây??
Hắn hậm hực lẩm bẩm trong miệng.Cũng may cái dáng vẻ
này hắn thấy thôi,chứ nếu mà người khác thì…..Haizz,đúng là chết tiệt mà.Hắn chỉ
muốn Anh Nghi là của riêng hắn,dù biết vậy là vô cùng ích kỉ,nhưng mà,trong tình
yêu,nhân nhượng với tình địch là tàn nhẫn với bản thân,ai mà có ý định cướp nó
thì phải bước qua xác hắn đã.
Vũ Khánh bế nó ra khỏi toilet và đi xuống cầu
thang,chị Nga khi thấy cảnh đó thì hai mắt chị bắt đầu trở nên lấp la lấp
lánh,chị đang rất rất ngưỡng mộ cái thứ tình cảm mà Vũ Khánh dành cho Anh
Nghi.
-Em đi nha chị!
-Ừ chào em !
……….Chiếc xe lăn bánh………..
Trước
cổng trường Blue