Và cứ thế,cô ta xem như đây là chốn không người,quấn lấy Vũ Khánh một cách rất
là thân mật.Hắn thì đang bị thương,nên chỉ còn biết lấy tay đẩy cô ta ra trong
sự khổ sở,nhưng,hoàn toàn vô dụng,cô ta cứ mặt dày nép vào người hắn.À mà
quên,nãy giờ chưa giới thiệu,đây là cô con gái lớn của phó giám đốc công ty mì
ăn liền Sakura-Quách Nhã Lệ.
Nhã Lệ vốn lớn hơn Vũ Khánh 3 tuổi,và ngay
từ năm 10 tuổi đã sang Mĩ học tập,cho nên,cô ta có phần rất Tây so với các cô
gái khác.Từ khi bắt gặp cậu nhóc Vũ Khánh lúc cậu nhóc 14 tuổi,khi đó hãy còn
yếu đuối,và thật không thể ngờ,một cô ả đanh đá kiêu kì coi thường bọn đàn ông
như cỏ rác lại trót đem lòng yêu thương thằng bé ủy mị kia,Nhã Lệ nhận ra ở Vũ
Khánh có một sức hút mãnh liệt kì dị,không thể không có cảm tình từ cái nhìn đầu
tiên.Và hơn ai hết,Nhã Lệ hiểu rõ,Vũ Khánh cần phải thuộc về mình.
Cô ta
nghiêng đầu tựa vào bờ vai rắn chắc của hắn,giọng e ấp:
-Khánh à! Anh có
biết rằng em nhớ anh lắm không?Em đã phải về Việt Nam chỉ để ở cạnh anh,vậy mà
anh lại đẩy em ra…đã vậy lúc em xuống sân bay không đến đón em mà còn đánh nhau
tới nhập viện nữa chứ…
Giọng nói nhừa nhựa của cô ta thật khiến người
nghe cảm thấy khó chịu,không chỉ hắn có cảm giác như thế mà còn cả Kì Dương và
Anh Nghi nữa.Cứ như đang đóng cải lương vậy.Vũ Khánh khẽ nhăn mặt,sự bất lực thể
hiện rõ ràng hơn bao giờ hết,nếu gặp nhỏ khác,thì hắn đã một cước đá văng đi
không thương tiếc rồi,nhưng….đằng này lại là Nhã Lệ,vạn lần cũng không thể quát
mắng lớn tiếng,lí do thì các bạn sẽ biết trong thời gian gần đây,hiện tại thì
hắn chỉ còn biết nói khéo ả ta:
-Này Mia,chị có thể buông tay em ra
không?Chị làm em cảm thấy đau….vết thương trên người em vẫn còn chưa lành
hẳn…
Nhã Lệ nghe vậy,lừng khừng còn chưa muốn buông tha hắn,nhưng nghe
hắn than đau thì không thể không rút lui,cô ta hứ một tiếng,ra bộ hờn
dỗi:
-Anh Khánh cứ gọi em là chị!Anh chê em già nua xấu xí phải
không?
Vâng,cái âm thanh nhừa nhựa ấy vẫn lúc trầm lúc bỗng,thật khiến kẻ
khác dễ nổi da gà.
Khốn kiếp!
Quen chị ấy lâu rồi,mà hiếm khi thấy
chị ấy lồng lộn rủa xả mình như những thằng kia…Không biết đây là phúc hay họa
nữa đây…-Vũ Khánh lắc đầu ngán ngẩm,nghĩ thầm trong bụng.
Tình hình này
đúng là tiến thoái lưỡng nan,hắn nhích sang bên trái một chút,cốt làm sao cách
xa được Nhã Lệ,nhìn cô ta và mỉm cười.Một nụ cười khổ sở.
-Đâu có!Chị quả
thật xinh đẹp…Nhưng vì chị hơn em 3 tuổi….Vả lại,vả lại em cũng có người
yêu…
Nói tới đây,Vũ Khánh bất chợt chột dạ đưa ánh mắt về phía Anh
Nghi.Khỏi phải nói,nét mặt của nó đang dần dần biến sắc.Mùi sát khí đang phảng
phất trong này…
Kềm lại!
Kềm lại!
Nó không nói một lời,đưa
tay vớ lấy quả táo và…
Crốp!
Một âm thanh giòn giã vang lên.Quả
táo dần dần hiện ra những vết nứt…
Thái độ này,hành động này….đến kẻ ngu
đần cũng phải hiểu,
đó là nó đang ghen!
Trước phản ứng của Anh
Nghi,hắn bỡ ngỡ nhìn nó,đôi mắt màu hổ phách ánh lên sự ngạc nhiên tột
độ.Nghi….Nghi mà cũng biết ghen sao?
” Nghi ghen ư?
Nghi ghen vì
tôi ư?
Nghi….thật sự ghen sao?
Tôi…tôi có nằm mơ không
vậy?”
Con tim nhỏ bé của hắn phút chốc đập loạn nhịp như đang chạy
marathon,trong dạ thì mừng vui khấp khởi.Vui quá!Vậy là trong mắt Nghi vẫn còn
có hắn rồi!
Lạy trời lạy phật!
Lạy cả thánh ala!
Nhờ có Nhã
Lệ xuất hiện đúng lúc mà vô tình nâng tầm quan trọng của hắn lên một tầm cao
mới,thật tuyệt vời!!!
” nhưng mà…
Nghi có vẻ không
vui…
Nghi không vui…
tôi cũng không vui…
không vui chút
nào….
Nghi à,tôi…”
Hắn vẫn nhìn nó,ánh nhìn xoáy sâu tận tâm
can.Nó bắt gặp đôi mắt như biết nói của hắn đang đổ dồn về nó,bèn quay mặt
đi,không nói năng gì…
Đừng có tưởng,nó như vậy là bĩnh tĩnh tuyệt
đối!
Nó thật sự rất giận,giận vô cùng…
Vậy ra bấy lâu nay hắn
chung sống vui vẻ bên cô gái kia ư? Vậy ra bấy lâu nay chỉ có nó là hằng đêm vẫn
thầm cầu nguyện nhớ mong hắn ư? Vậy ra bấy lâu nay hắn và cô ta vẫn ôm nhau như
thế sao? Đã vậy còn thân mật trước mặt nó nữa….
Rốt cuộc,hắn xem nó là
cái quái gì?!
Một chút cũng không ưa!
”Cô ta đẹp sao?
cô ta
có quyền nũng nịu với bạn sao?
cô ta có thể thản nhiên dựa vào người bạn
sao?
Vũ Khánh,
bạn….bạn là đồ tồi!!! ”
Nó đang rơi vào
trạng thái hụt hẫng lẫn hoang mang xen chút ghen tị,và lồng ngực tưởng chừng như
muốn vỡ tung ra.
Thật khó chịu!
Thật đau nhói!
” đồ đáng
ghét Vũ Khánh…
tôi…vạn lần ghét bạn!!! ”
Một không khí ảo não nặng
nề bao trùm lấy chỗ nó đang ngồi.Nhã Lệ khẽ liếc mắt sang nó,khóe môi đỏ tươi
màu son của cô ta bất chợt nhếch lên và nở một nụ cười đắc ý,có vẻ như cô ta đã
hiểu được điều gì…
Riêng Kì Dương,cậu ta không chút biểu cảm,vẻ mặt vẫn
bí ẩn kì lạ,và cậu rất thích thú với nhân vật mới này.Nếu Anh Nghi,bực tức,cáu
giận thì Kì Dương,tâm trạng của cậu hoàn toàn ngược lại.Một cảm giác thoải mái
lan tỏa trong người Kì Dương…
Thú vị thật!
Xem ra cậu đã có thể
từng bước,từng bước,từng bước một loại bỏ Vũ Khánh ra khỏi cuộc chiến tình cảm
này rồi.Ai là người bắt đầu trò chơi,cậu không cần biết,vấn đề ở đây người kết
thúc phải là cậu ta! Và tất nhiên,cái công lao to lớn này hẳn một phần là của
Nhã Lệ.Nhìn cái kiểu cách hành xử của cô ả thì Kì Dương đã biết,con người ả tham
vọng,mưu mô,kiêu căng và đặc biệt là yêu mù quáng!
” điểm yếu này tốt cho
cô đấy,cô gái à…”
Kì Dương nghĩ tới đó,nhếch môi một cái,cười tựa không
cười…
Mái tóc dài nhẹ bay trong gió sớm…
Nếu nói là thừa nước đục
thả câu thì hoàn toàn chính xác!
Nếu mai này Anh Nghi thuộc về tôi….có
trách thì trách ả kia đi,và trách luôn cả bản thân cậu nữa Vũ Khánh
à!
Bởi vì,tôi yêu Nghi! Chưa bao giờ,tôi lại muốn có được Nghi như lúc
này…
Xin lỗi!
Nhưng thực tế mà nói…
…nhân nhượng với kẻ
địch là tàn nhẫn với bản thân!