Vũ Khánh nhìn Kì Dương bằng ánh mắt đằng đằng sát khí,đó là một lời cảnh cáo
ngầm rằng” nếu cậu giở trò thì cậu sẽ không yên với tôi đâu”.Sau đó,hắn ôn nhu
xoa đầu nó,nhẹ giọng hỏi:
-Giữa tôi và con đàn bà biến thái kia,Nghi chọn ai?
Giọng nói rất dịu dàng,nhưng tiềm ẩn biết bao nỗi đe dọa.Nó túa mồ hôi
hột,mặt tái xanh như tàu lá chuối,chuyện này mà giải quyết không êm đẹp thì nó
chắc rằng sẽ xảy ra một cuộc ẩu đả điên cuồng giữa hai tên con trai này.Chọn ai
đây?Vũ Khánh và Kì Dương?Ai trong số đó cũng là bạn bè hết…
Cứu tôi với !!!! Chúa ơi!!!
-Tôi…-Nó ngập ngừng,trì hoãn thời gian.
Kì Dương nhăn nhó thúc giục Anh Nghi:
-Bạn nói đi!Nhanh lên!
-Tôi…
Vũ Khánh thấy nó cứ lắp ba lắp bắp mãi nên cũng nóng máu lây.Hắn trừng mắt
nhìn Anh Nghi.Ép buộc chiếm tỉ lệ cao hơn là năn nỉ.
-Tôi muốn Vũ Khánh…
Cuối cùng nó cũng đưa ra được câu trả lời chuẩn xác.Nghe tới đây thì hắn thở
phào nhẹ nhõm.Vợ hắn mà!Có lí nào lại đeo theo tên bán nam bán nữ đó chứ ( á ha
ha ha ) .Vũ Khánh hả hê trong bụng.
Vẻ mặt Kì Dương sầm lại,u ám nhuốm màu sát khí nồng nặc.
-Tôi muốn Vũ Khánh….đi cùng tôi với Kì Dương!
Nó nhắm tịt mắt và nói luôn phần còn lại.Căn bản là hiện giờ nó chưa nghỉ ra
được cái gì hay ho cả.Cái vế cuối cùng này thật tình làm hắn tức chết mà!
Nghi ơi là Nghi!
Hắn nghiến răng ken két,giận run cả người,im lặng không thèm nói lấy một
lời.
***
21:30 PM
-Gió mát ha!Mát ha Khánh!
Nó giở trò cầu hòa,tươi cười lay lay tay của hắn với thái độ của một tên nịnh
thần siêu cấp.
Hắn nín thin,ngó lơ chỗ khác.Muốn thì cứ bắt chuyện với tên Kì Dương chết
giẫm đó đi,còn chèo kéo hắn làm gì cho hao hơi tổn sức…
Con đường mờ mờ ảo ảo dưới ánh đèn đường nhạt màu.Đêm nay trời rất nhiều
sao,thật là đẹp!
-Rốt cuộc là đang đi đâu vậy?-Kì Dương chựng lại,quay đầu sang nhìn nó.
-Không biết luôn….-Anh Nghi gãi gãi đầu đáp lại.
Lúc này Vũ Khánh mới hừ nhẹ một tiếng,liếc xéo Anh Nghi và nắm lấy bàn tay
thanh mảnh của nó.
-Không đi đâu vậy thì đi về!
yes!
Đó có lẽ là ý kiến hay nhất mà cả ba từng nghe,chứ nãy giờ cứ đi vòng vòng
như vậy hoài thì hết sức là nhảm nhí.Nếu tản ra đi về,vậy thì Kì Dương phải tạm
chia tay mùa giải với Anh Nghi rồi.Dương bất chợt thở dài,cứ y như một kẻ thua
cuộc.Đành chịu vậy,ai bảo cậu ta là người đến sau …
Vừa mới quay chân bước được vài bước thì….
-Tụi bây định đi đâu?
Một giọng nói ồ ồ cất lên như tiếng con bò rống.Anh Nghi ngước mặt lên
nhìn.
Gì vậy trời?! Hai….hai mươi sáu tên côn đồ tay cầm hung khí đứng ở phía sau
đợi sẵn tự bao giờ.Mặt tên nào tên nấy thì vô cùng hung dữ.Cái quái gì đang diễn
ra vậy???
-Lũ tép riu này chán sống rồi chắc !-Kì Dương nhún vái bình luận.Hình như cậu
ta chưa ý thức được mình đang ở trong tình cảnh nào.Không hề cân bằng giữa con
số 3 và con số 26.
-Kẻ chán sống là cậu đó tên ngốc!Bọn chúng đông như vậy thì chống cự làm
sao?
Vũ Khánh nhìu mày,nét mặt có vẻ đăm chiêu.Thật đúng là,dính vào con đàn
bà này bảo đảm 100% là không có gì tốt đẹp.Bao nhiêu cái xui cái rủi cứ thi nhau
ập tới một lượt.Thằng điên này cầm tinh sao chổi chắc luôn.Chung quy lại từ đầu
nếu không có cái thứ bán nam bán nữ này thì những rắc rối vớ vẩn như thế này hắn
sẽ không bị vướng vào rồi!
-Ê thằng tóc dài!Tưởng là con xã hội đen thì ngon lắm sao mày???Bữa nay tao
thề là sẽ cho mày một trận nên thân!-Tên cầm đầu hất hàm đe dọa-Anh Dầu đây đã
nói thì làm!!
Vũ Khánh ồ lên một tiếng.
Ngay boong mà!
Cái lũ ngu xuẩn này gây chuyện cũng chỉ vì cậu ta mà ra!Đã bảo lúc đầu vợ
đừng xen vô chuyện người khác mà!Nói rồi mà có chịu nghe đâu!
Người gì mà khó dạy chết đi được!
-Thì ra anh là anh Dầu!-Anh Nghi kêu lên,vẻ mặt ngạc nhiên siêu cấp.
-A!Con bé này!Mày cũng biết anh sao?-Anh Dầu nghênh mặt tự hào.
-Anh là anh trai của thằng Hôi phải không?-Nó hỏi tiếp.Căn bản mà nói thì nó
đang đánh trống lãng.
-Hôi nào?
-Thì hai anh em nhà Dầu Hôi đó !
Kì Dương nghe tới đây liền bật cười thích thú.Hài hước không thể tưởng tượng
được.
-Mày giỡn mặt với tao hả??Tụi bây luộc nó cho tao!!
Thằng Dầu hô to.Bọn đàn em vừa chuẩn bị tư thế xáp lá cà thì bất thình
lình,từ đâu 10 tên khác lại ập đến.Là địch hay là ta?
Rồi sẽ rõ!
Thôi rồi Lượm ơi! Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!Gặp đâu không gặp lại gặp đúng
ngay chăng cái tình cảnh này!!
-Là mày à con nhỏ trời đánh?-Tên mập gằn giọng,vẻ mặt điêu ngoa tột cùng,bao
nhiêu thù oán ngày xưa được dồn nén bây giờ bộc phát ra trong từng câu nói-Tao
đợi ngày này lâu lắm đấy !!
-Đợi ngày mày bị bà dần tập hai à?
Anh Nghi cười mỉa.Đây chính xác là cái thằng mập ú vô dụng mà nó từng hành
xác ở trong con hẻm và kết thúc câu chuyện bằng một cú đạp nhẹ nhàng.Nhẹ nhàng
đến nỗi tên đó phải bay bay vào thùng rác.Không ngờ vẫn còn ôm mối hận và nung
nấu trong lòng đợi ngày trả thù cơ đấy!
Nghĩ đến đây nó liền bật cười một cách rất ư là thần kinh,quên rằng mình,Vũ
Khánh lẫn Kì Dương đang ở trong tình thế có thể nguy hiểm đến tính mạng.
-Vậy là 36 tên,số lượng vượt chỉ tiêu tăng lên 10 tên!Nếu chạy không xong thì
chỉ là 1 chọi 12 đó mấy đứa!-Vũ Khánh khởi động chân tay,dịu dàng nhắc nhở hai
tên đồng bọn yêu quý.
-Đông thật!Tình hình này quân địch chết 3 còn quân ta chết hết là chắc cái
chắn rồi!-Anh Nghi lau mồ hôi đang rịn trên trán,nhỏ giọng bảo-36 kế chuồn là
thượng sách!!
Đếm…
One
Two
Three…
Và…
Vũ Khánh,Kì Dương lẫn Anh Nghi quay lưng lại và bắt đầu chạy.Gì thì gì chứ
món võ ” bảy chọ ” này thì cho dù là kẻ yếu đuối cũng phải biết sử dụng thông
thạo.
Một đám côn đồ điên cuồng đuổi theo sau.Tiếng hò hét,tiếng quát tháo,tiếng
bước chân hì hục trên mặt đường ầm ĩ ồn ào ngày một lớn dần.Cả ba tẻ ra ba hướng
khác nhau cho dễ bề hành động.Vũ Khánh khá là lo lắng cho nó,nên còn phân vân
chưa dám để nó đơn độc một mình.Nhưng cứ yên tâm,với một ma nữ có bề dày 9 năm
karate như nó thì việc bảo vệ tính mạng của chính mình là một điều dư sức với
nó.
Anh Nghi rẻ vào con hẻm nhỏ.Sáu tên lạ mặt đuổi theo sau.
Đuổi kịp nó à?Đợi kiếp sau đi mấy em!
Nó hào hứng và lao vút giữa màn đêm….
Mấy tên đần độn dần dần bị thụt lùi,không thể đuổi kịp nó nữa.
Két két!!!!!
Nó khựng chân lại,vẻ mặt hốt hoảng.
Thôi rồi,đường cùng!!!