Phòng 215
Phòng VIP.Phòng có Very Important Person.
Hội đủ 3 con
người rất VIP.
Con trai cưng của mafia,cậu chủ thừa kế tập đoàn đá quý
Diamond Sunday,con gái rượu của giám đốc New Fashion.
Cả 3 đều nằm trong
một căn phòng,3 giường riêng biệt.
Yêu cầu kì quặc này là của người nhà
Vũ Khánh và cả Kì Dương.
Phần vai bị thương của Anh Nghi đã được khâu chỉ
tươm tất,nó phải nằm nghiêng mình một bên,tránh cho vết thương bị
động.
Hắn-băng bó ở cánh tay-bị trật khớp khá là nghiêm trọng,suýt chút
nữa sẽ dẫn đến gãy xương.Đôi môi đỏ mọng của hắn ngày nào giờ đây có màu tím tím
đen đen,phải thoa thuốc để tránh vết rách ở khóe miệng nhiễm trùng.Một bên mặt
bị sưng lên,trông hắn hiện tại cứ như là…yêu quái!Mất hết vẻ đẹp cool boy thường
ngày.
Cậu ta-Phải đi gắp miễn.Vài ba mảnh vỡ của thủy tinh ghim vào
người,phần lưng bị xây xát không nhẹ,nguy kịch hơn nữa là vùng chấn thủy của cậu
ta đã bị tổn thương.
Cả nó và hắn lẫn Kì Dương,ai nấy cũng ê ẩm,tàn tạ và
đang nằm đấy để cái đau nhức thấm dần vào cơ thể.Hậu quả của cuộc ẩu đả điên
cuồng là thế này sao trời??? Cái giá hơi bị đắt.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ
lại,thấy cũng thật tức cười.Tình hình là bị 36 tên côn đồ truy đuổi lộn xộn,chỉ
có nó là bị đâm một nhát dao,còn hai tên kia thì hoàn toàn lành lặn.Đã yên phận
rồi,không có chịu,lôi chuyện ra cự cãi và kết cục dẫn đến một cuộc xung đột sắc
tộc vô cùng hoành tráng và dư âm sau cuộc chiến là phải dẫn xác vào nhà thương
tịnh dưỡng.
Thật là tức cười đến chết mà!
A hahaha!!!
Anh
Nghi từ từ trở mình,nặng nhọc ngồi dậy.Nó không biết mình đã ngủ bao lâu rồi,và
lúc nó thức giấc là 5 giờ sáng.Căn bản vì vết dao kia hành nó nhức nhối da
thịt,và nó không thể nào ngủ tiếp được nữa.
Đầu óc thì nữa tỉnh nữa
mê,đêm qua hình như nó bị sốt thì phải,cái khăn vẫn còn nguyên trên trán
nè.
-Ai da!-Nó nhăn mặt,kêu đau một tiếng.Gì mà cứ ong ong trong đầu như
tiếng động cơ máy bay vậy trời!Anh Nghi chậm chạp quay đầu ra sau
nhìn.
Ôi chúa ơi!!!
Cái quái gì sao bị khâu chỉ tùm lum hết !Giống
y chang cái dây kéo may đồ.Không lẽ bị nặng như thế á??Anh Nghi đổ mồ hôi
lạnh,khẽ liếc mắt sang hai chiếc giường cạnh bên song song với giường
nó.
Hơ hơ….
Có phải không đó?!
Nhốt….nhốt mình chung với
hai con người ngoài hành tinh…..
Một con tóc dài.
Một con tóc
ngắn…
Hai con này hai vợ chồng chắc luôn…!
Nhất là cặp mắt nâu nâu
đen đen tím bầm như con gấu trúc,thật là thấy ghê quá
đi!!!!
(AAAAAAAA)-Gào thét nội tâm.
Khủng khiếp!
Vô cùng
khủng khiếp!
Sau 30 giây nghĩ ngợi lung tung,nó ngồi đó hồi
lâu….
Vũ Khánh và Kì Dương,sau hai người bọn họ lại thành như vậy chứ?Anh
Nghi nhớ là,họ đâu có bị đánh đập hay chặt chém gì đâu nhưng sao nhan sắc đẹp đẽ
lại xuống cấp một cách nghiêm trọng thế này.
Bộ điên rồi
chắc???!
Nó liếc nhìn xuống dưới đất.Ba nó đang nằm ngủ say sưa cùng với
ông quản lí của Kì Dương và ông quản gia của Vũ Khánh.
Làm gì mà nằm xấp
hàng xấp lớp y chang cá mòi đóng hộp,tự dưng nguyên một đám kéo nhau vào bệnh
viện hết trơn….Thật kì quặc mà!
Nó mím môi,chậm chạp bước chân xuống
giường,đi về hướng toilet.
Sau 5 phút…
Anh Nghi quay trở ra,vẫn
cái bộ dạng tàn tạ thê thảm lúc nãy,thần sắc không khá hơn được một tí nào.Nó
mệt nhọc lê từng bước đến cái túi xách để ở chân giường,lục cây bàn chải và kem
đánh răng để đánh bay mấy con vi khuẩn đang đeo bám ”mặt tiền” của
nó.
Róc rách
Róc rách
Tiếng nước xả đều đều trong toilet
làm hắn bừng tỉnh giấc.Vũ Khánh he hé con ngươi,quan sát mọi vật trong phòng
bằng ánh nhìn mờ mờ ảo ảo.Hắn nặng nề ngồi dậy,đưa tay ôm đầu rên khẽ một
tiếng.
-Đau thật!
Rồi hắn ngồi đó,lờ mờ nhớ đến chuyện tối
qua.Hình như hắn đã đánh nhau với kẻ nào thì phải…
Đánh nhau…
Đánh
nhau…
Bingo!Hắn đã choảng một trận tơi bời hoa lá với con đàn bà khốn
kiếp ấy!!!
-Ai da!-Vũ Khánh kêu đau lần thứ hai.Hắn cảm nhận được đốt
xương thanh cao của hắn đang biểu tình âm ỉ.Cứ nhức nhối một cách kì dị,lại có
mùi thuốc thoang thoảng rất khó chịu nữa chứ! Tay thì quấn mớ băng trắng nhìn
khá là hài hước.
Thôi rồi!Không thể phủ nhận được,hắn đã bị trật
tay,nhưng cũng mừng là còn chưa gãy.
Vũ Khánh ngồi dựa tường,liếc mắt
sang chiếc giường bên cạnh.
Ôi chúa ơi!
Một chút nữa,một chút nữa
thôi nếu hắn không kìm lại được thì có lẽ hắn đã la làng lên
rồi!!!
Yêu….yêu quái!
Mái tóc xõa bù xù,thân hình bầm dập như trái
chuối chín,con yêu quái đó nằm ngay đơ trên giường,hai mắt nâu nâu đen đen y như
con gấu trúc…
Không ai khác đó chính là tên bán nam bán nữa kia!Vũ Khánh
trợn mắt lên nhìn Kì Dương,thở dốc.
Thật là thấy ghê mà!
Vậy
còn,Anh Nghi đâu?
Đúng rồi!
Anh Nghi đâu?
Ánh mắt sắc bén
của Vũ Khánh bất chợt lóe lên một tia hoảng loạn.Vợ hắn đâu?
Hắn phóng xuống
giường ngay lập tức….
Róc rách
Róc rách
Tiếng…tiếng nước
chảy?
Vũ Khánh không nói không rằng,tiến về phía toilet….cùng lúc đó,Anh
Nghi bước ra ngoài,và,cả hai chạm mặt nhau…
Hắn cười ôn nhu nhìn
nó.
Anh Nghi khựng lại,lùi lùi về sau mấy bước.Sắc mặt vốn đã nhợt nhạt
đến giờ còn khủng khiếp hơn.
Người….người ngoài hành tinh!!!