Tiểu Thất tiếp thu rất nhanh, Hàn Tú chỉ cần hướng dẫn
một lần là anh đã ghi nhớ được mọi thứ. Cuối cùng, Hàn Tú cũng hiểu được ý
nghĩa sâu sắc của câu nói: “Sư giả truyền đạo, thụ nghiệp, giải hoặc dã [1]”.
[1]
Người làm thầy phải truyền đạo lí, dạy nghề nghiệp và giải thích những điều
nghi hoặc của học trò.
Lần này, sau khi ăn cơm xong, cô đã có thể yên tâm
giao bát đũa cho anh rửa, lau miệng rồi bình thản đi sang phòng điều hoà để
nghỉ ngơi. Tắm xong, Hàn Tú vào giường nằm, tận hưởng không khí mát lạnh, cảm
thấy vô cùng sảng khoái, dễ chịu.
Hàn Tú bỗng nhận thấy, việc người đàn ông mà cô đã
từng phỉ nhổ, mắng chửi cả trăm ngàn lần đó bị mất trí nhớ cũng có cái hay của
nó. Trước đây, anh ta không hề bước qua cửa bếp lấy một lần, thế mà bây giờ,
không những biết nấu thức ăn ngon lành, đẹp mắt theo cẩm nang mà ngay cả việc
rửa bát phiền phức, nhàm chán, anh cũng đảm nhiệm luôn. Đây đúng là chuyện tốt
hết xảy! Nếu có thể khai thác và phát huy những giá trị khác của anh, biết đâu
cô sẽ nhận được nhiều tài lộc hơn. Vậy thì Hàn Tú sẽ miễn cưỡng thu nhận anh
thêm một thời gian nữa. Dù anh có ăn không, uống không, ở không trong nhà cô
trong một tháng trời thì sau đó, liệu cô có thể mặt dày mày dạn yêu cầu cô giáo
Đỗ hoàn trả toàn bộ chi phí không? Hiển nhiên là không rồi! Thế nên, cô phải
mau chóng nghĩ cách thu lại số tiền đó trong tháng này mới được.
Nên phân anh ta vào tổ nấu ăn hay vào tổ lau chùi dọn
dẹp nhỉ? Cô nhất định phải tính toán, cân nhắc thật kĩ lưỡng rồi mới đưa ra
quyết định. Tóm lại, Hàn Tú không thể để tên đàn ông đáng chết đó quỵt tất cả
chi phí ăn ở trong một tháng được, nếu không thì thật có lỗi với bản thân.
Càng nghĩ tới việc sắp kiếm được nhiều tiền, Hàn Tú
càng vui vẻ, cứ ôm cái chăn mùa hè mà cười sung sướng.
Khi làm xong tất cả mọi việc cũng là lúc Tiểu Thất mồ
hôi mồ kê nhễ nhại, anh liền lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm. Đã hơn một tuần
nay, anh không tắm táp tử tế rồi. Hai hôm trước, anh đã tháo băng, những vết
thương đều đã liền miệng, nhưng lúc đó, anh vẫn chỉ dám kì cọ nhẹ nhàng mà
thôi. Hầu hết vết thương không nặng lắm, chủ yếu là bị lúc anh nhảy ra khỏi bức
tường thuỷ tinh và rơi xuống dưới, va chạm vào cành cây, bây giờ chúng đều đã
bong vẩy, da non cũng mọc rồi.
Cảm giác dinh dính trên người khiến anh vô cùng khó
chịu, nhất định hôm nay, anh phải tắm thật kĩ càng mới được.
Làn nước ấm chảy lên người đã giúp anh trút bỏ mọi bụi
bặm, mệt mỏi sau một ngày vất vả. Không khỏi cảm thấy xót khi nước chảy qua
những vết thương mới liền miệng nhưng được thư giãn như lúc này đã khiến anh
thấy rất sảng khoái, dễ chịu.
Nhưng khi tắm xong, Tiểu Thất lại cảm thấy toàn thân
như phát nhiệt. Mặc kệ đầu tóc ướt nước, anh nằm xuống chiếc sô pha bọc vải,
người nóng rực như bị thiêu đốt. Anh khẽ thở dài, đứng dậy rồi đi ra ngoài ban
công, hi vọng cơn gió đêm mùa hè sẽ thổi mát cơ thể. Thế nhưng gió trời không
làm giảm chút nào sự nóng nức trong anh, từng đợt khí nóng cứ rực lên không
ngừng. Chỉ một lát sau, người anh lại lấm tấm mồ hôi.
Mới có hơn một tuần mà sao thời tiết lại thay đổi
nhanh chóng đến thế, anh sắp không chịu đựng nổi nữa rồi!
Quay vào phòng, đặt người lên ghế sô pha, Tiểu Thất
lại nhăn mặt, trong lòng thầm nghĩ: “Sao người ta có thể ngủ trên chiếc giường
vừa mềm, vừa nhỏ như vậy chứ? Lại còn nóng bức nữa!”.
Ánh mắt anh vô tình lướt qua phòng ngủ của Hàn Tú, cửa
phòng đang mở he hé. Lúc bước từ buồng tắm qua đó, anh không hề để ý đến điều
này.
Tiểu Thất đã sống ở đây hơn một tuần rồi, ngoại trừ
nơi ngủ hàng đêm, ban công để tập thể dục vào mỗi sáng và căn phòng bếp mà tối
nay anh đã kiên quyết phớt lờ đi tờ giấy “Cấm vào”, những nơi còn lại đều thuộc
phạm vi cấm cả, thế nên anh chưa bao giờ có ý định nhìn qua chúng dù chỉ một
lát.
Ánh đèn mờ ảo hắt ra từ phòng ngủ của Hàn Tú.
Khoé miệng anh hơi giật giật, cuối cùng, lòng hiếu kì
đã chiến thắng, anh đi về phía đó. Vừa bước lại gần, anh cảm nhận được một
luồng khí mát lạnh đang thổi ra ngoài qua khe cửa mở. Anh mím môi, nhẹ nhàng
đẩy cửa, không khí mát lạnh tràn ra, lập tức phủ lên cơ thể đang bức bối khiến
anh cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Ánh mắt Tiểu Thất dừng lại trên chiếc giường to đặt ở
giữa phòng, lúc này anh mới biết, thì ra thế giới con người có loại phòng to
rộng hơn rất nhiều so với chiếc giường của anh ở phòng thí nghiệm. Anh lại nhìn
chiếc điều hoà treo trên tường, đôi môi mím chặt hơn. Trước nay, anh cứ tưởng
rằng trong căn phòng này chẳng có gì cả, hoá ra là không phải như vậy, cô gái
đang nằm trên giường kia đã một mình hưởng thụ hết.
Không khí nóng bức ngoài phòng khách khiến anh vô cùng
khó chịu, còn ở đây, anh lại được sống trong sự mát mẻ như trước kia. Tiểu Thất
quyết định rằng bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ ngủ ở phòng này, nằm trên ghế sô pha
không thoải mái chút nào. Anh đóng cửa phòng ngủ lại, phớt lờ đi người phụ nữ
có dáng ngủ không hề nhã nhặn chút nào, đi về phía giường. Thấy đèn ngủ vẫn
sáng, anh đưa tay tắt công tắc rồi nằm xuống giường.
Không được nằm trên chiếc giường dễ chịu thế này từ
hơn một tuần rồi nên chắc chắn đêm nay, anh sẽ có một giấc ngủ ngon. Mấy ngày
ngủ trên ghế sô pha, vai và cánh tay đều phải khép lại nên máu ở toàn thân
không tuần hoàn tốt, khiến anh luôn cảm thấy người tê dại, nhức mỏi. Anh cố
gắng cử động thật nhẹ nhàng để không đánh thức Hàn Tú đang nằm kế bên, từ từ
kéo chăn đắp lên người, điều chỉnh tư thế nằm rồi nhắm mắt, chìm dần vào giấc
ngủ.
(2)
Đang mơ màng ngủ, Hàn Tú bỗng choàng tỉnh dậy. Mở mắt
ra, cô thấy căn phòng tối đen như mực. Cô chui ra khỏi chăn, nhìn đi nhìn lại,
tại sao lại không có bố mẹ ở bên cô chứ?
Nắm chặt lấy chiếc chăn, Hàn Tú sợ hãi nhìn về phía
cửa phòng ngủ. Lấy hết can đảm, Hàn Tú hét to: “Bố ơi, mẹ ơi, bố ơi, mẹ ơi…!”.
Cô đã hét rất lâu mà chẳng hề nghe thấy tiếng ai trả lời nên lại càng hoảng sợ
hơn. Trườn người ra khỏi giường, cô mò mẫm xỏ dép lê rồi từ từ bước ra cửa. Đột
nhiên, một con chó rất to từ đâu xông tới chặn ngang cửa, vừa nhìn cô chằm chằm
vừa lè ra chiếc lưỡi đỏ, hàm răng trắng ởn, nhọn hoắt, trông vô cùng đáng sợ.
Quá đỗi sợ hãi, cô ngồi bệt xuống đất và khóc rống
lên…
“Á!”. Hàn Tú hét lớn rồi ngồi bật dậy, toàn thân ướt
đẫm mồ hôi. Cô thấy tim mình đang đập thình thịch liên hồi.
Nhất định là do cô nằm ngủ sai tư thế, tay đè lên
ngực, mỗi lần như vậy, cô lại gặp ác mộng, hầu hết là mơ về hồi nhỏ, khi bố mẹ
quên khoá cửa và để cô ở nhà một mình, sau đó, có một con chó lớn xông vào, giơ
nanh nhe lợi với cô…
Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa nhỏ khiến căn
phòng sáng lờ mờ.
Hàn Tú lau mồ hôi lấm tấm trên trán rồi buộc tóc lên.
Nhìn về phía cuối giường, cô cảm thấy có điều gì đó là lạ. Hử? Cô vốn rất sợ
bóng tối nên luôn bật đèn ngủ suốt đêm, tại sao hôm nay, đèn lại tắt chứ?
Ngoài cửa sổ, mặt trời đang lên cao, căn phòng cũng
theo đó mà sáng dần lên.
Ánh mắt Hàn Tú dừng lại khi thấy chiếc chăn ở bên cạnh
đang cao vổng, ngẩn người vài giây rồi quay ngoắt sang, cô bắt gặp một đôi mắt
đen láy đang chăm chú nhìn mình. Ngay lập tức, cô la thất thanh: “Á!”
Tiểu Thất đã tỉnh dậy ngay từ tiếng hét đầu tiên của
cô. Giữa buổi bình minh tuyệt đẹp, âm thanh đầu tiên lọt vào tai anh không phải
là tiếng chim kêu thánh thót mà lại là tiếng hét khủng khiếp của một người phụ
nữ. Tạp âm này réo vút ngay bên cạnh khiến nhịp tim anh bất giác tăng nhanh.
“Sao anh lại có mặt trong phòng ngủ của tôi hả? Tại
sao anh nằm trên giường của tôi? Đêm qua, anh có làm những việc không nên làm
với tôi hay không?”. Hàn Tú vừa hét vừa vơ lấy gối, đập không ngừng lên kẻ đang
nằm trên giường.
Tiểu Thất không lường trước được biến cố này nên cả
mặt và người đều bị Hàn Tú đập cho mấy phát khá đau. Khi chiếc gối sắp giáng
lên mặt mình lần thứ ba, anh vội đưa tay ra chặn rồi ngồi bật dậy.
Vũ khí đã bị nắm chặt nên Hàn Tú chuyển sang tấn công
Tiểu Thất bằng tay. Anh khẽ kêu lên một tiếng, vết thương trên vai anh vừa bị
Hàn Tú đập mạnh, cảm giác đau nhói lan đến tận tim gan.
“Sao anh lại chạy vào phòng ngủ của tôi?”. Vừa hỏi,
tay chân Hàn Tú vừa khua loạn xạ.
Hai người giằng co một lúc lâu, đến khi sự nhẫn nại
của Tiểu Thất lên tới cực điểm, anh liền nắm lấy hai tay Hàn Tú rồi ấn cô xuống
giường. Cô vừa định phản kháng thì ngay lập tức bị anh siết chặt tay, cô lại
nhấc chân lên để đạp anh nhưng vô ích, anh đã nhanh hơn cô một bước, dùng chân
đè lên hai chân của Hàn Tú, khiến cô không thể giãy giụa được nữa.
Tư thế của hai người lúc này vô cùng “hài hoà”, đúng
tiêu chuẩn “nam trên nữ dưới”.
Vừa trải qua một cuộc tranh chấp kịch liệt nên Tiểu
Thất liên tục thở dốc, hơi thở ấm nóng của anh phả lên khuôn mặt Hàn Tú. Giây
phút đó, cô hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng trái tim của cô và anh đang đập
mãnh liệt.
Xấu hổ vô cùng, Hàn Tú tức giận đến mức muốn ngay lập
tức dùng đầu đập chết tên đàn ông đang ở phía trên mình, chỉ cần anh hạ thấp cơ
thể xuống chút nữa là có thể trực tiếp “tấn công” cô rồi.
“Đường Trạch Tề, tôi cứu anh, để anh sống trong nhà
tôi là vì nghĩ đến chuyện chúng ta đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, vì nể mặt mẹ
anh nữa. Anh làm thế này là có ý gì? Nửa đêm nửa hôm chui vào giường tôi, bây
giờ, anh còn định cưỡng hiếp tôi sao? Nếu anh cần đàn bà thì sao không nói
thẳng ra, tôi sẽ gọi giúp anh. Những người muốn lên giường với anh nhiều tới
mức có thể xếp thành hàng dài từ đây đên trung tâm thành phố đấy”. Đúng là cô
đã dẫn sói vào nhà mà! Hàn Tú cảm thấy vô cùng căm phẫn, nhìn anh chằm chằm.
Hai hàng lông mày của Tiểu Thất càng lúc càng nhíu
chặt, đôi mắt trở nên sâu thẳm. Tới khi cô nói hết, biểu hiện trên khuôn mặt
anh lại càng khó hiểu. Một hồi lâu sau, anh mới hỏi Hàn Tú với vẻ mặt không mấy
tự tin: “Cô tưởng tôi định cưỡng hiếp cô nên mới phản ứng kịch liệt như vậy à?”
“Lẽ nào lại không phải?”. Trên đời này lại có loại đàn
ông nửa đêm lén lút trèo lên giường của phụ nữ chỉ để ngủ hay sao?
“Tôi không hề nhận thấy bất cứ tín hiệu mời gọi nào từ
cô, cũng chẳng có cảm giác biểu bì đại não hoạt động mạnh hơn, càng không có
biểu hiện hoóc môn đang tăng, thế nên không thể có chuyện tôi bắt ép cô giao
phối với tôi được. Có phải cô đã nghĩ quá nhiều rồi không?”. Anh nói rành mạch
từng câu từng chữ bằng giọng điệu rất thản nhiên.
“Giao phối?” Tên Đường Trạch Tề đó có hiểu rằng từ này
chỉ dùng cho súc vật hay không? Tại sao anh cứ mở miệng là lại khiến cô có cảm
giác mình đang bị treo cổ như thế chứ? Có điều, qua khẩu khí của anh, Hàn Tú có
thể nhận thấy anh không hề có chút “dã tâm” nào. Cô cảm thấy hơi khó hiểu nên
hỏi dồn: “Chẳng phải bây giờ, anh đang đè lên người tôi hay sao? Rốt cuộc là
anh có ý gì hả? Nếu anh không muốn làm chuyện đó thì đêm hôm khuya khoắt lén
lút trèo lên giường tôi làm gì chứ?”
“Đi ngủ”. Câu trả lời của anh không thể đơn giản, ngắn
gọn hơn.
“Đi ngủ? Nếu nghe người đàn ông khác nói như vậy thì
có lẽ tôi còn tin, nhưng anh nói chỉ đi ngủ thì quỷ cũng không tin được. Anh mau
bỏ tay tôi ra! Nó sắp bị anh đè gãy rồi đây này!”. Hàn Tú nhăn nhó nói.
Nhìn khuôn mặt đau khổ và ánh mắt phẫn nộ của cô lúc
này, Tiểu Thất lập tức buông tay Hàn Tú ra rồi bật dậy khỏi giường, sau đó lạnh
lùng nói: “Dạo này, nhiệt độ buổi tối ngoài phòng khách thường vào khoảng 33 –
34 độ C, tôi vẫn nghĩ rằng ở đó không thể mát mẻ như trong phòng của tôi trước
kia, nhưng tối qua, cửa phòng cô không đóng, khi bước lại gần, tôi mới biết căn
phòng này có nhiệt độ khác hoàn toàn so với phòng khách. Còn nữa, tôi cứ tưởng
rằng mọi người đều ngủ trên ghế sô pha, khi đi vào phòng cô, tôi mới biết là
không phải như vậy, hoá ra cô cũng ngủ trên giường”. Anh ngừng lại trong giây
lát, ánh mắt thể hiện rõ vẻ giễu cợt, khinh thường: “Cho nên tôi chỉ đơn giản
là bước vào đây để ngủ thôi, cô đừng suy diễn lung tung nữa!”
Thân thể vừa bị khống chế của Hàn Tú cuối cùng cũng
được tự do. Nghe Tiểu Thất nói thế, cô nghẹn lời, nhất thời không thể phản kích
trước lời chỉ trích này.
Anh không mấy khi mở miệng trong suốt hơn một tuần
nay, thế mà bây giờ lại nói một thôi một hồi về lí do của việc nửa đêm nửa hôm
anh lén lút leo lên giường cô ngủ. Thì ra phòng mát lạnh, đảm bảo chất lượng
giấc ngủ mới là nguyên nhân thực sự của hành động đó. Cô đã nghĩ quá xa rồi!
Anh trưng ra bộ mặt không chút biểu cảm, không mảy may
biến đổi khi tố cáo cô đang ngược đãi anh, thái độ lạnh lùng giống như đang
thông báo: “Thời tiết hôm nay rất tốt, mọi người hãy cùng nhau chơi đùa thỏa
thích” vậy.
“Ai bảo lúc nào anh cũng nằm trên sô pha chứ? Tôi đã
chuẩn bị chăn mỏng cho anh rồi còn gì! Sao anh không trải chăn ra sàn rồi nằm
lên đó mà ngủ hả?”. Hàn Tú ngồi bật dậy, nhìn anh với đôi chút thương cảm. Sao
anh lại ngốc nghếch đến thế, suốt ngày nằm trên chiếc sô pha bọc vải để làm gì?
Đúng là vì cô muốn trả thù anh một chút nên mới không chuẩn bị quạt điện, nhưng
rõ ràng vẫn có quạt tay mà! Với tiết trời oi bức như mấy ngày hôm nay, nếu phải
ngủ trên ghế sô pha thì đừng nói là hơn một tuần, chỉ cần một đêm thôi là làn
da mẫn cảm của cô sẽ nổi đầy mẩn ngứa.
Hàn Tú ghét anh nhưng lại thấy anh tội nghiệp, không
thể không cho anh ở nhà mình. Mâu thuẫn trong lòng cô vẫn luôn gay gắt như thế.
Thực ra, cô còn có một ý nghĩ chẳng mấy nhân đạo, đó là hi vọng anh chịu không
nổi hoàn cảnh nóng nực đó mà rời khỏi đây. Thế nhưng, trái với mong muốn của
Hàn Tú, trong suốt thời gian đó, anh không hề có bất cứ ý kiến nào, thậm chí
chẳng thèm phàn nàn gì hết. Cô cứ tưởng rằng anh biết thân biết phận nên mới
cam chịu như thế, ai dè anh bị chấn thường đầu nghiêm trọng đến mức hỏng luôn
cả não, không biết trên thế giới này tồn tại giường và điều hoà, đã thế, cô còn
cho rằng anh định cưỡng hiếp mình nữa chứ! Thật là quá mất mặt!!!
Câu trả lời của Tiểu Thất khác xa so với suy nghĩ của
cô: “Buổi tối hôm cô đưa tôi về đây, cô đã nằm trên sô pha này, cho nên tôi mới
nghĩ đó là giường.”
“Cái gì? Nó không phải là giường đâu. Hôm đó, tôi ngủ
ở đấy là vì anh bị sốt cao, với lại tuần trước, nhiệt độ ngoài trời không nóng
như bây giờ”. Cô chỉ muốn cười phá lên, nhưng tự thấy làm như vậy là không ra
gì nên lại thôi.
“Giờ biết cũng chưa muộn”. Tiểu Thất quay mặt sang một
bên để che giấu sự ngại ngùng.
Hàn Tú nhớ lại vẻ mặt ngạc nhiên, ngơ ngác của anh lúc
bị cô đánh, hai má cô bỗng đỏ ửng lên. Cảm thấy hơi có lỗi, cô nhìn về phía
anh, lắp bắp nói: “Bây giờ, anh…. anh đang chỉ trích tôi ngược đãi anh sao?”
Tiểu Thất không trả lời, quay lại nhìn cô, ánh mắt
tràn đầy ẩn ý - “Lẽ nào không phải vậy?”.
Thấy thế, Hàn Tú lại càng cảm thấy có lỗi, cố nói
cứng: “Đây… đây là nhà tôi, tôi đang nằm trên giường của mình, sử dụng điều hoà
do chính tôi bỏ tiền ra mua, tiền điện nước đều do tôi chi trả, cho nên những
thứ này tôi hưởng thụ là điều đương nhiên. Hiện giờ, anh chỉ tạm thời ăn ngủ ở
đây thôi. Nếu anh không thích, không chịu đựng được thì có thể rời khỏi đây, dù
gì, mấy vết thương trên người anh cũng đã lành cả rồi. Anh có rất nhiều bạn bè
mà, anh có thể đi tìm bọn họ. Còn nếu anh không muốn gặp bạn bè thì nên tới chỗ
mấy người phụ nữ của anh trước kia, tôi có thể liên lạc miễn phí cho anh, miễn
phí đưa anh đến đó luôn.”
Tiểu Thất nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hàn Tú, một lúc
sau mới mở miệng, giọng nói rất trầm: “Cô không cần chọc tức tôi đâu, đừng
tưởng vì thế mà tôi sẽ rời khỏi đây nhé! Khi nào tôi thấy cần phải đi, tự khắc
tôi sẽ đi. Bắt đầu từ tối nay, tôi sẽ ngủ trên chiếc giường này.”
Lại là một câu bức ép người quá đáng nữa, như thể anh
đang cảnh cáo “Cô cứ liệu mà làm!” ấy. Tuy rằng câu nói này chưa bao giờ được
trực tiếp phát ra từ miệng Tiểu Thất, nhưng ánh mắt anh thì không thể nào phớt
lờ được.
Hàn Tú đang định nổi cơn tam bành, nhưng trước sự uy
nghiêm của anh, cô đành nhẫn nhịn cho qua. Cô nắm chặt hai tay, nghiến răng, hạ
giọng nói: “Sở dĩ tôi có thể bỏ qua cho anh hết lần này đến lần khác là vì tôi
nghĩ rằng anh đang bị tổn thương não bộ, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi
đồng ý cho anh được ngủ cùng giường với tôi. Những chuyện mà anh không biết,
tôi có thể nói cho anh. Những gì anh không hiểu, tôi sẽ giải thích. Nhưng anh
không thể đòi hỏi vô lí thế được! Anh có hiểu thế nào là “Nam nữ khác biệt”
không? Thế nào là “Nam nữ thụ thụ bất thân” không? Một nam một nữ nằm chung
trên một chiếc giường, nếu không phải là vợ chồng thì là tình nhân hay gian phu
dâm phụ, hoặc là khách làng chơi và gái bán hoa. Chúng ta đã chia tay nhau từ
lâu rồi, bây giờ, tôi và anh là hai người không có quan hệ gì. No relationship!
Anh có hiểu không hả?”
Hàn Tú suýt chút nữa là lấy tay ôm ngực, không ngờ
rằng có lúc mình bị bức bách đến mức phải dùng tiếng Anh để giao tiếp.
Anh nhướng mày, thản nhiên đáp: “Cô không cần giải
thích nhiều như thế với tôi đâu! Tôi chỉ muốn bảo đảm giấc ngủ đủ chất lượng,
đủ chiều sâu thôi, thế nên tôi không làm gì cô cả. Tôi chưa đến giai đoạn gặp
động vật giống cái là sẽ phát dục mà. Nếu không thấy yên tâm, cô có thể nằm ở
ghế sô pha.”
Ngất mất hôi! Chắc chắn đây là ví dụ minh hoạ sinh
động cho câu nói “Cưu chiếm thước sào [2]”
đấy!
[2]
Con tu hú chiếm tổ của chim hỷ thước: câu này ám chỉ việc chiếm chỗ ở của người
khác một cách trắng trợn.
Giao tiếp với những người có vấn đề về não quả là khó
khăn, Hàn Tú đành giơ hai tay hai chân đầu hàng: “Thôi được rồi, bắt đầu từ tối
nay, anh vào thư phòng mà ngủ, tôi đảm bảo là anh sẽ có giường và điều hoà mát
lạnh. Nhưng cũng từ hôm nay trở đi, anh phải nghe theo mọi mệnh lệnh của tôi,
dù tôi sai bảo việc gì, anh cũng không được phép từ chối, cho tới khi anh kiếm
đủ tiền trả cho chi phí ăn ở, sinh hoạt ở nhà tôi thì mới thôi. Đương nhiên là
tôi sẽ không bắt anh phải phóng hoả, giết người, gian dâm, gái gú hoặc làm
những chuyện bất nhân bất nghĩa đâu. Nếu anh đồng ý thì từ bây giờ, tôi sẽ coi
anh như thượng khách. Bằng không, chúng ta đường ai nấy đi.”
Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của cô rồi. Cùng lắm thì
liều mình, đằng nào Hàn Tú cũng chỉ có một tính mạng mà thôi.
Tiểu Thất nhếch mày hỏi: “Mọi thứ trên đời này đều
phải mua bằng tiền sao? Mà tiền thì phải kiếm thông qua lao động đúng không?”
“Đúng thế, không có bữa ăn nào là miễn phí hết.”
“Được, đồng ý!”
Hàn Tú thở phào nhẹ nhõm. Ngày mai phải bảo anh tới
công ty mới được, cô nhất định sẽ kiếm lại toàn bộ chi phí ăn ở, sinh hoạt mà
anh đã tiêu tốn.
Đúng vào lúc cô tưởng rằng mình có thể tiếp tục giấc
ngủ thì rất tự nhiên, Tiểu Thất lại ngồi vào giường rồi nằm xuống, động tác vô
cùng nhẹ nhàng, nhanh gọn.
Cô hét ầm lên: “Này, anh đang làm gì thế hả? Sao anh
không ra ngoài đi?”
“Vẫn còn một tiếng đồng hồ nữa, đúng sáu giờ sáng, tôi
sẽ dậy.” Nói xong, anh nằm quay lưng về phía Hàn Tú.
“Này!”. Hàn Tú muốn ói ra máu ngay lúc này!
Á! Cô nắm chặt tay, hét thầm trong lòng: “Hỡi Thượng
đế, xin ngài ban cho con một bìa đậu phụ để con đập đầu vào đấy chết luôn cho
xong!!!”.
(3)
Sau khi bị Tiểu Thất trắng trợn chiếm giường, Hàn Tú
không dám ngủ bên cạnh anh, mà có dám cũng chẳng ngủ nổi, vậy là cô đành dậy
sớm, tắm rửa rồi ra phòng khách, ngồi ngây ra đó.
Bây giờ mới chỉ chớm hè, nhưng thời tiết năm nay rất
kì lạ, cuối tháng năm đầu tháng sáu mà đã nóng như thế này rồi. Lúc nào cô cũng
cảm thấy vô cùng bức bối trong người. Hàn Tú mới ngồi trên ghế sô pha được
khoảng nửa tiếng mà toàn thân đã muốn bốc hoả, nếu tối nào cũng ngủ ở đây thì
không hiểu sẽ khó chịu đến mức nào nữa. Nghĩ thế, cô cảm thấy có chút tội lỗi.
Phải chăng cô chính là một chủ nô ác độc, bóc lột người quá đáng? Hàn Tú nhìn
chiếc ghế sô pha như đang bốc lửa nghi ngút, trong lòng bất giác cảm phục Đường
Trạch Tề khi anh có thể nhẫn nhịn ngủ ở đây những hơn một tuần, đúng là tinh
thần thép, không tầm thường chút nào.
Cô đứng dậy, đi về phía thư phòng. Khi đẩy cánh cửa đã
rất lâu rồi không mở ra, cô giật mình hoảng hốt.
“Thư phòng” là tên gọi mĩ miều thôi, chứ nói thẳng ra,
đó là phòng-để-đồ-không-dùng. Lúc mới mua căn hộ này, cô đã vô cùng thích thú
khi tự tay trang trí thư phòng, nhưng sau đó, cô cảm thấy mình nên sinh hoạt ở
một căn phòng “3 in 1”: phòng ngủ, phòng làm việc và phòng ăn hợp nhất. Cứ thế,
thư phòng dần dần bị bỏ hoang, để rồi trong đó chất đầy theo năm tháng toàn
những thứ linh ta linh tinh mà cô lôi về, có thứ hữu dụng, có thứ không: nào là
máy chạy bộ, máy chơi game, nào là quần áo, giày dép…, tất cả đều được mua về
trong giây phút hứng lên nhất thời của cô. Không nhìn thì sẽ bớt phiền lòng,
Hàn Tú không muốn ngày ngày đều ca thán, hối hận khi đã ném tiền qua cửa sổ nên
đã tống chúng vào gian phòng không mấy khi bước tới này. Nhưng bây giờ, thư
phòng phải nhường cho Đường Trạch Tề ở, những thứ đồ đó, cô biết để ở đâu đây?
Hàn Tú đau khổ vò tóc mình, ngay lập tức hối hận. Sao
cô lại kích động đến mức hứa cho anh ở đây cơ chứ? Đã thế, cô còn phải mua
giường và một loạt các thứ khác nữa. Đường Trạch Tề chỉ sống tạm ở nhà cô một
tháng thôi, vậy mà tại sao chưa gì Hàn Tú đã có cảm giác quãng thời gian đó dài
lê thế đến thế?
Nhưng nếu không cho anh ở đây, cô sợ nửa đêm anh lại
phá cửa phòng ngủ xông vào, trèo lên giường của cô rồi… Và đó mới là việc nguy
hiểm nhất!
Nghĩ vậy, Hàn Tú liền xắn tay áo, bắt đầu dọn dẹp căn
phòng. Tất cả các chi phí phát sinh trong một tháng ăn nhờ ở đậu, cô nhất định
sẽ bắt anh hoàn trả đầy đủ, không thiếu một đồng!
Tiểu Thất rất đúng giờ, đã nói sáu giờ sẽ dậy thì
tuyệt đối không nằm cố thêm phút nào trên giường.
Dọn dẹp xong thư phòng, Hàn Tú đã mệt gần chết, nằm
bẹp trên ghế sô pha, uể oải ra lệnh cho Tiểu Thất làm cơm rang trứng. Ngay lúc
đĩa cơm vàng rộm được đặt xuống trước mặt, cô có cảm giác não mình xuất huyết
đến nơi rồi! Điều khiến tâm trạng cô mất đi thăng bằng chính là: đây là lần đầu
tiên anh rang cơm, chưa cần kiểm tra mùi vị, mới chỉ nhìn màu sắc của trứng và
cơm đã thấy đẹp mắt hơn món cô làm gấp nhiều lần!
Vậy mới nói, càng so sánh càng khiến cho người ta tức
phát điên mà!
Hàn Tú đã quyết định rằng từ này về sau, một ngày ba
bữa cơm, công việc tốn cả sức lực lẫn trí lực này sẽ giao cho Đường Trạch Tề
đảm nhiệm. Như vậy, cô sẽ tiết kiệm được tiền thuê các thím các cô đến làm.
Sau khi ăn xong bữa sáng, theo đúng giao ước, Hàn Tú
dẫn anh đến công ty của mình.
Đã được trải nghiệm một lần khi đi siêu thị vào tối
qua, Tiểu Thất bắt đầu thích ứng với dòng người càng ngày càng tấp nập trên
đường phố.