Đã bốn năm tháng ta không quay trở lại, trước khi mở cửa ta đã cảnh báo đứa trẻ kia trước nhưng đứa trẻ lại không để vào tai lời nói của ta mà đoạt lấy chìa khóa nhanh tay mở cửa trước. Vào thời khắc cánh cửa va một cái mạnh vào tường, có rất nhiều bụi tích tụ ở cửa mịt mù bay ra.
- Khụ! Khụ! Khụ!_ hắn đưa tay che lấy mũi của mình.
- Đáng đời.
Đưa trẻ vươn đôi mắt vô tội nhìn ta.
Ta bỏ ra hơn nửa giờ đồng hồ để mang hết tất cả bụi trong nhà quét sạch, lớp bụi được quét sạch cũng là lúc hắn như cái đuôi mà bám theoo sau ta làm loạn, vệ sĩ của đứa trẻ cũng phải di theo sau lưng hắn để dọn dẹp tàn cuộc. Không phải làm việc gì nhiều, nên hắn luôn hào hứng mà gọi ta. Phút chốc lại “Ca ca, giấy dán tường của ngươi thật đẹp”, phút chốc lại hỏi “Này có phải hay không là bông hoa lúc nhỏ chúng ta hay hái?”
Tuy rằng những thứ này vì hắn mà chuẩn bị,... thế nhưng hắn không nên tiếp tục hỏi nha, hắn hỏi đến độ giống như ta làm tất cả chỉ để trả lời mấy câu hỏi của hắn.
Thời điểm ta bước vào phòng, đứa trẻ đã đứng tại thước đo chiều cao ở mặt sau cánh cửa của ta, chớp đôi mắt đến mấy lần, cười đến rất xán lạn mà quay đầu hỏi ta:“ Tại sao ở đây có thật nhiều vạch đo chiều cao a? “_ còn không đợi đến khi ta quay đầu lại, hắn đã giảo hoạt nói_ Ca ca không còn cao thêm nữa sao?... Tại sao lại có biểu đồ đánh dấu chiều cao?
Mặt ta nóng bừng lên.
Mỗi khi đứa trẻ này hướng ta báo cáo chiều cao, ta sẽ ở trên tường mà đánh một cái dấu, dù sao thì ta và hắn cũng ở cách xa nhau, ta chỉ có thể làm như vậy để tưởng tượng hình dáng của hắn ở trước mặt ta. Đứa trẻ này cao dần từ vai đến ngang cằm ta, sau đó là còn cao thêm một chút nữa. Nếu ta nhàn rỗi không có gì làm ta liền mang ra xem, làm bài tập mệt hay trước khi ngủ cũng mang nó ra xem một chút. Lấy tay so với chiều cao đó của hắn, sau đó lại đè tay xuống một chút, như thể hiện tại ta có thể xoa đầu đứa trẻ kia.
Sự tình như vậy rất xấu hổ, nên tuyệt đối ta không thể nói cho hắn nghe được. Vì vậy ta đã không kể với đứa trẻ này.
Nhưng hình như đứa trẻ kia đã đoán được, cao hứng mà đứng thật gần, còn muốn vệ sĩ của hắn giúp ghi lại chiều cao hiện tại. Hắn rất nghiêm túc mà nhìn chằm chằm ta, mắt mở to hết cỡ miệng cũng cười đến độ không thể không chế mà tạo nên một đường cong.
Đúng là một tên tiểu gieo vạ. Ta không tự chủ được mà mà nghĩ, mang gương mặt này ra ngoài chắc chắn sẽ lừa gạt không ít con gái nhà người ta.
Chủ nhà trọ này thật sự là một người tốt, thời gian vừa rồi ta chỉ bỏ ra có phân nửa tiền thuê nhà nhưng họ đã giúp ta giữ lại căn phòng mà không cho người khác đến thuê. Khi ta trở về vào lúc xế chiều, người đàn ông trung niên tóc vàng này đã nhiệt tình đến gõ cửa nhà của ta, rồi hướng đứa trẻ nhà ta liên tục thốt lên:
- Đây chính là em trai của cậu a, bao lâu nay không nhìn thấy thật sự rất đáng tiếc. Thật sự là một đứa trẻ đẹp trai.
Những người quen biết ta trong tòa nhà này, ai cũng sẽ biết đứa trẻ này sẽ tới đây với ta, làm cho ta thật sự có chút xấu hổ. Ta ho khan một cái, nháy mắt với đứa trẻ kia, hắn đưa tay lôi kéo y phục ta, cười thật tươi rồi dùng tiếng Anh để trả lời:
- Cám ơn vì lời khen!
Chủ nhà trọ hà hốc mồm, sau đó mang hết việc của ta lúc trước tất cả đều kể lại cho hắn nghe. Thay đổi đồ gia dụng, cuồng trang trí nhà cửa, có lúc nửa đêm còn ở ngoài ban công để chỉnh chuông gió. Lúc bắt đầu, mọi người còn tưởng ta sẽ mang bạn gái về phòng. Đứa trẻ kia chăm chú lắng nghe từng chữ, còn không ngừng hỏi thêm, khiến ta thẹn quá hóa giận mà đưa tay bịt tai của hắn:
- Không cho ngươi tiếp tục nghe. Dựa vào đâu mà hiện tại tiếng Anh của ngươi có thể tốt như vậy?
Che tai nhưng việc này cũng không thể ngăn hết âm thanh, hắn ngửa đầu nhìn ta, một mặt hồn nhiên nói:“ Thanh tích tiếng Anh của ta trong lớp đều đứng đầu. “
Lúc trước, khi ở với ta, nói đến tiếng Anh đứa trẻ này đều phải quỳ gối. Đây chắc là do cách dạy dỗ của Việt gia quá tốt đi.
Muộn một chút, vệ sĩ bị chúng ta lưu lại giúp ta rửa nồi, còn ta thì đưa đứa trẻ kia ra ngoài mua ít đồ ăn. Đứa trẻ lần đầu ra nước ngoài, mọi thứ đều mới mẻ, cứ liên tục hỏi hết cái này đến cái kia, bình thường ta chỉ cần nửa giờ để mua sắm nhưng hiện tại đi cùng hắn thời gian đã tăng lên gấp ba.
Về không bao lâu, cửa phòng trọ của ta lại một lần nữa ồn ào.
Vừa mở cửa, Lạc Chi đã tạo ra hiệu ứng âm thanh 'taaa đaaaaa', em trai của nàng cũng như vậy mà phối hợp, nâng cao chiếc túi xách trong tay lên.
“ Hôm nay thịt bò thượng hạng ta mua được giảm giá nhaa “_ Nàng đưa đến cho ta xem_ Đến sớm không bằng đến đúng lúc, xem như vì nguyện liệu hoàn mỹ này, đại ca, cho chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi.
Cũng không chờ ta nói được hay không được, hai chị em nàng đã vào đến nơi rồi, quá quen thuộc cũng không tốt cho lắm. Nghe tiếng động, đứa trẻ kia đã chạy vội ra đến nơi. Đôi dép lê hắn mang to hơn chân rất nhiều, quảng đường hắn đi đều phát ra âm thanh lạch bạch.
Hắn nghiêng đầu, hỏi:
- Đây là ai?
- Hàng xóm của ta._ ta hướng hắn giới thiệu.
- Xin chào._ hắn cười, chào hỏi chị em nhà Lạc Chi.
Hắn nhìn chằm chằm Lạc Chi hồi lâu, khiến cho nàng ngượng đến độ phải đưa tay che lấy mặt, quay đầu:“ Đệ đệ của ngươi thật đáng yêu, ta không có cách nào có thể đối mặt quá mười giây a. “
- Ngươi nói như vậy, ta cảm giác mình so với đứa trẻ này cũng không bằng._ ta quay đầu, uy hiếp kẻ yếu_ Nhanh, ngươi nói một chút, là ta đẹp trai hơn hay ngươi đẹp trai hơn?
Đứa trẻ ngẩn đầu, nhìn chăm chú ta, không trả lời loại vấn đề nguy hiểm này mà lảng sang chuyện khác:“ Ca ca, vào bếp với ta, ta vừa mang mọi thứ rửa xong, chỉ còn cho ngươi thôi. “