Cốt Nhục Kết Thân

Chương 5: Chương 5




Từ sau hôm đó, ta và hắn mỗi ngày đều hoài niệm về bữa ăn Wallace ngày hôm đó.

Vừa thi học kì xong, ta lập tức phải học bù... dù sao cũng là cuối năm cấp 3 phải học thật tốt. Tiểu tử nhà ta bây giờ đã được nghỉ hè nhưng vẫn cùng ta mỗi sáng thức dậy ăn điểm tâm.

Trước khi rời nhà, hôm nào ta cũng nghiêm mặt nói với hắn:“ Chờ ta học xong có thời gian rãnh, ta sẽ dẫn ngươi đi ăn. “

Hắn nghiêm túc cùng ta gập đầu một cái thật mạnh.

Sinh nhật tiểu tử này là ngày 23 tháng 1, do ta cùng hắn quá lười đếm ngày nên ta đã quyết định dùng ngày cuối tháng để tổ chức sinh nhật hằng năm cho hắn. Như vậy ta vừa lãnh lương có thể lặp tức tổ chức sinh nhật cho hắn.... nhất cử lưỡng tiện.

Không biết năm nay, cha ta có cấp tiền cho chúng ta mua quần áo tết không! Nhưng nếu có, ta chắc cũng sẽ không mua. Dù gì cũng đã là một nam nhân, thiếu đi một bộ quần áo cũng không thành vấn đề, mang tiền kia đi tiết kiệm đề phòng trường hợp sau này còn cần dùng.

Đáng tiếc, người đàn ông đó ngày càng keo kiệt, đến giờ cũng chẳng nói gì.

Trước đây, khi mẹ ta còn, ông có dẫn ta về quê nội ăn tết một lần để gặp mặt bà con thân thích. Điểm số của ta khi ấy ít nhiều cũng khiến ông nở mày nở mặt, năm đó là năm đầu tiên cũng là năm duy nhất ông ấy cấp cho ta 50 tệ. Sau đó khi đứa trẻ này ra đời, ông chưa từng mang chúng ta quay lại đó nữa thế là ta mất đi một cơ hội kiếm tiền.

Năm nay, cha ta quay về vào 30 tết, ta phải làm thêm đồ ăn dọn ra một bàn thật lớn... dù gì cũng là một đêm “đoàn viên“. Đứa trẻ nhà ta hôm nay cũng trở nên đặc biệt ngoan ngoãn, không dám làm càn.

Cha ta ngồi ở ghế chính, sau khi ăn đủ cơm liền mang ra một bình rượu tự mình bồi mình uống hết nửa chai... rồi bất ngờ mà hướng ta rót một ly, lớn tiếng nói:

- Ngươi dù sao cũng đã thành niên, đến... cùng lão tử uống một ly.

Thứ rượu màu vàng kia vừa nhìn đã khiến ta buồn nôn nhưng tay ta vẫn cầm lấy cái ly trên bàn một hơi uống cạn. Thấy ta như vậy, cha ta liền “haha” cười, nói:“ Thôi! “

Đứa trẻ tội nghiệp kia ngồi cạnh ta, dáng vẻ sợ sệt mà rúc sát đầu vào chén cơm. Chai rượu trên tay chạm đáy, cha ta liền đưa chân đá vào ghế của đứa nhỏ. Hắn hoảng sợ như con thỏ con từ trên ghế mà nhảy xuống.

- Đi, lấy cho lão tử thêm một bình rượu! . Tìm truyện hay tại * TRЦмtr цуen. m e *

Hắn vội vàng chạy đi lấy, vừa trở lại liền bị ta đoạt lấy bình rượu. Cúi sát người, ta thì thầm với hắn:

- Mau quay về phòng chờ ta._ đứa nhỏ miệng dính đầy cơm chưa kịp rửa đã ba chân bốn cẳng quay về phòng.

Cha ta quan sát bóng lưng của hắn hừ lạnh một câu:“ Mẹ nó, cái thứ chết tiệt này, đúng là không thuận mắt. “

- Ngươi lại mắng hắn làm gì?_ta cau mày

Nhìn thái độ của ta, người đàn ông trước mặt liền cười rộ lên:“ Con trai, ngươi biết vì sao ta chán ghét nó không? “

Người thần kinh như ông ấy nghĩ cái gì người bình thường như ta làm sao mà biết được... ta lắc đầu.

Ông ta nở nụ cười khinh bỉ, cầm lấy chai rượu trực tiếp ngửa cổ nốc một ngụm lớn. Sau đó thì trả lời ta bằng con ma men trong người ông ấy:

- Ngươi nhìn xem, tên nhóc đó có điểm nào giống ta? hahahahahaaaaaaaaa!

Ngồi đối diện lão già này, lòng ta không ngừng mắng ông ấy thần kinh nhưng ngoài miệng thì chỉ có thể cố gắng dẹp cái đề tài này đii.

Vì đã lớn tuổi, tửu lượng cũng kém nên không bao lâu cha ta đã úp sấp xuống bàn. Ta thì ngược lại, vẫn có thể đứng dậy đi lại như chẳng có việc gì.

Mang ông ta về giường, sau đó ta mới tự mình quay lại giường chẳng thèm tắm rửa mà leo lên giường.

Đứa nhỏ nhà ta, hắn vẫn còn chưa ngủ, trên người mặc một bộ đồ màu vàng tươi từ dưới đất mà bò lên giường ta:

- Ta ngủ một chút._ ta nhìn đứa trẻ rồi nói với hắn.

Đứa trẻ liền hiểu chuyện mà ngoan ngoãn nằm xuống, chẳng nói lời nào. Cứ như vậy, ta ngủ gật hồi nào cũng chẳng hay, một lúc sau mới phát hiện hắn đang thì thầm với ta cái gì.

- Nói lớn lên._ ta lấy tay che mắt_ Tai của ta không nghe rõ, không phải ngươi không biết.

Hắn ngẩng đầu, nhìn vào mắt ta mà nói:“ Ta chán ghét mùi rượu, thật giống ông ta. “

- Ta cũng không thích._ ta hướng hắn mà trả lời_ Thật kinh tởm, ta đây đang rất muốn nôn.

Chuyện này không nói thì thôi, nói đến thì lại khiến ta muốn ói. Nhưng hiện tại không thể rời khỏi phòng liền gọi đứa trẻ kia mở cánh cửa sổ ra, ta cầm túi nilong hướng cửa sổ mà nôn. Đứa trẻ nhỏ đứng sau lưng ta, nhón chân dùng bàn tay nhỏ của mình mà vỗ lưng ta.

- Mẹ nó, đợi lão tử sau này luyện ra tửu lượng cao liên mang lão già kia chuốc đến nôn mới ngừng._ ta nhỏ giọng nguyền rủa.

Tên nhóc tán thành, liên tục gật đầu:“ Ca ca nói rất đúng. “

Sau khi dìu ta quay về giường, hắn lại tròn mắt nhìn ta:

- Sau này ngươi có thể không uống rượu được không?

Ánh mắt của hắn trong suốt, cứ như thế mà nhìn ta khiến ta thật sự muốn nói dối cũng không được. Ta dùng tay xoa xoa gương mặt của hắn, nói:“ Ta sẽ cố gắng. “

- Không phải “sẽ cố gắng“..._ hắn nhíu mày.

- Chứ không thì làm sao?_ ta cười nhạo_ Ngươi sẽ thay ta uống?

Nghe ta nói như vậy, hắn lúng túng cắn cắn môi dưới. Ta một lần nữa nằm xuống, hắn liền cúi người lắc đầu nói:

- Vậy chỉ còn cách ta sẽ thay ca ca cai rượu. Ta sau này tuyệt đối sẽ không uống!

Chuyện này cũng có thể làm giúp sao? Sao ta lại có một đệ đệ ngốc như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.