Couple 50

Chương 39: Chương 39




Lao lên đứng chắn trước Ma Thu Thu, giang hay tay ra như chú gà mẹ đang bảo vệ đàn gà con, giấu Ma Thu Thu về phía sau lưng mình, tôi nói lớn!

- Cô là ai? – Nhìn thấy tôi từ đâu đó bước ra, Mông Thái Nhất thoáng khựng lại, anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới như thầm đánh giá, bỗng dưng chau mày lại, tiếp tục “lên cơn”, - Đừng tưởng cô là con gái thì tôi không dám ra tay! Mau tránh ra!

- Anh là Mông Thái Nhất phải không? Tôi là bạn của Tô Hựu Tuệ, Bạch Tô Cơ, anh đừng hiểu lầm, cô ấy chỉ giúp tôi hoàn thành bài luyện tập của câu lạc bộ mà thôi. Cô ấy chẳng có quan hệ gì với Tiểu Long cả.

Tôi nghiêm túc giải thích cho Mông Thái Nhất nghe.

- Bạn? – Khuôn mặt đen nhẻm của Mông Thái Nhất cau lại, khóe miệng nhếch lên. – Bạch Tô Cơ! Nếu đã là bạn sao cô lại có thể lợi dụng chim sẻ như vậy? Tôi biết rồi, đều tại cô! Đều tại cô làm chim sẻ của tôi hư hỏng!

- Anh đúng là đồ ích kỷ, Ma Thu Thu đâu phải là sở hữu của cá nhân anh.

- Cô ấy là người phụ nữ của tôi! Sao cô dám để bọn con trai khác đụng vào người phụ nữ của tôi?

- Đầu anh được làm bằng đá phải không? Tôi nói rồi, Thu Thu là bạn tôi!

- Bạn? Cô đối xử với bạn mình như thế sao?

- Tôi làm như thế có gì không đúng? Thu Thu sau khi được tôi rèn luyện đã trở nên tự tin hơn, như vậy là không đúng sao?

- Vậy cô có hỏi cô ấy là cô ấy có muốn làm vậy không? – Cuối cùng, Mông Thái Nhất hét lên.

Nếu không phải vì Tô Cơ… Tớ sẽ không đồng ý làm việc này đâu.

Nhớ lại những lời Ma Thu Thu nói, tôi thoáng giật mình.

- Mông Thái Nhất, đừng!

Mông Thái Nhất xô Tiểu Long lúc đó đang thở hổn hển về một bên, sau đó bước từng bước dài về phía tôi, giơ tay ra đẩy tôi, sau đó không hề do dự, nắm lấy tay Ma Thu Thu, quay người đi thẳng.

- A… a…

Mông Thái Nhất còn chưa đi được bước nào, bỗng dưng tay anh ta buông ra, kêu lớn.

Tôi chỉ thấy Kỷ Minh với sắc mặt bình tĩnh, hai tay đang giữ chặt hai cánh tay của Mông Thái Nhất, sau đó nhẹ nhàng tách hai tay của Mông Thái Nhất sang hai bên, sau đó ép chặt lên gáy!

Mông Thái Nhất không động đậy được, chỉ ra sức giậm mạnh hai chân!

- Mông Thái Nhất! Kỷ Minh!

Không bị Mông Thái Nhất giữ nữa, Ma Thu Thu nhanh chóng lùi về sau hai bước, đứng sát vào tôi.

Mặc dù cô đã thở phào một hơi nhưng vẫn hồi hộp xoắn hai bàn tay vào nhau, lo lắng nhìn cảnh tượng trước mắt.

- Mày là thằng ******** nào? Tao quen mày sao?

Mông Tháo Nhất vừa giãy giụa, vừa hét lên với Kỷ Minh, nhưng Kỷ Minh hình như không cảm nhận được lời uy hiếp trong giọng nói của hắn, chỉ lặng lẽ nhìn hắn mà không lên tiếng.

Bỗng, bình…

Lại là một tiếng động lớn. Đúng vào lúc Mông Thái Nhất đang ra sức mắng ****, chỉ thấy Kỷ Minh nhẹ nhàng buông tay ra, cả người Mông Thái Nhất giống như “vật thể rơi tự do”, đổ ầm xuống mặt đất.

- Ôi, cái mông của tôi!

Biểu cảm trên khuôn mặt của Mông Thái Nhất giống như cả trăm năm nay mới gặp phải chuyện này, mặt mũi nhăn nhó tới mức khiến ai cũng phải buồn cười! Nhưng ngay sau đó, hắn lại hất khuôn mặt đen như mực của mình lên, nắm tay lao về phía Kỷ Minh!

Bình! Bình! Bình!

Mông Thái Nhất còn chưa kịp tới gần, Kỷ Minh đã hơi nhếch mép lên, hai tay dựng đứng, nhanh, chuẩn, mạnh và tốc độ, thụi ngay vào vai và ngực của Mông Thái Nhất, Mông Thái Nhất lại đau đớn ngã phịch xuống đất!

- Á… a… a

Có lẽ vì thấy Kỷ Minh hoàn toàn không coi mình ra gì, Mông Thái Nhất nổi giận! Hắn lại lao về phía Kỷ Minh, hét to:

- Mày… mày… Mày là thằng ********! Chắc gì mày đã biết võ, đừng có giả bộ trước mặt tao.

- 15 tuổi tôi đã có đai đen rồi.

Kỷ Minh thong thả nói. Mông Thái Nhất khi đó như một quả cam bị vắt hết nước, ỉu xìu ngồi trên đất, không nói được lời nào.

- Mông Thái Nhất…

Giọng nói lo lắng của Ma Thu Thu vang lên bên tai tôi, tôi vỗ nhẹ vai cô an ủi.

- Không sao đâu, Thu Thu, Kỷ Minh giỏi lắm! Chắc chắn lát nữa anh ấy sẽ khuyên được Mông Thái Nhất, cậu cứ yên tâm đi!

Nhưng vào lúc Kỷ Minh tóm chặt hai tay Mông Thái Nhất một lần nữa thì một việc nằm ngoài dự đoán đã xảy ra!

Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Ma Thu Thu bất chấp tất cả lao ra. Cánh tay của Kỷ Minh đập mạnh vào mặt cô, nhưng hình như cô không phát hiện ra, chỉ biết ôm chặt lấy Mông Thái Nhất đang đau đớn nằm dưới đất, sau đó quay đầu lại, im lặng một lúc, cuối cùng kiên quyết nói:

- Tô Cơ, xin lỗi, chắc tớ không giúp cậu được nữa…

- Cái gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.