Cp Này Tôi Ship Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 15: Chương 15: Một nhóm ba người chơi có vui không? Hửm?




Editor: Nơ

Phòng khách có tổng cộng bảy người, ngoài phòng phát sóng trực tiếp thì có vô số khán giả.

Dưới cái nhìn chăm chú của nhiều cặp mắt, Hình U ngập ngừng quay đầu lại, hết nhìn đồng đội Minh Trầm, rồi lại ngó sang người không có đồng đội là Ôn Tuấn: “Vậy, chung nhóm với nhau?”

Không những thế, cô còn cố ý hỏi đồng đội của mình: “Cậu thấy sao?”

“Được chứ, nhiều người cũng rất thú vị.” Nụ cười trên mặt anh vẫn không giảm đi, chỉ là giọng điệu đó khiến người ta cảm thấy xót xa.

[Ha ha ha ha Hình U thật sự có cảm tình với Ôn Tuấn rồi]

[Không phải đâu mà, đừng hủy CP của emmm]

[Một nhóm ba người, tất có một người làm bóng đèn]

Từ những hành vi biểu hiện trước mắt, thì rõ ràng là Minh Trầm đơn phương hướng đến Hình U, nhưng Hình U lại có cảm tình với người khác.

Nhưng đây cũng chưa phải phần quan trọng, kế tiếp, ba CP tạm thời sẽ chọn bối cảnh khác nhau để bắt đầu hẹn hò, phân đoạn này là cơ hội tuyệt vời để khách mời nam thể hiện sự quyến rũ của mình, vì vậy địa điểm là do khách mời nam chọn.

Loa thông báo: “Ba khách mời nam được chọn ngày hôm qua sẽ được tự do chọn địa điểm hẹn hò.”

Điều này có nghĩa là, Ôn Tuấn không có quyền chọn.

Minh Trầm, Phó Diệc Bạch và Hứa Hàn Thiên cùng nhau bước vào căn phòng bí mật để thảo luận và lựa chọn, sau ba phút thì cùng nhau đi ra.

CP tạm thời của Phó Diệc Bạch là Hạ Úy Lam, dựa theo dáng vẻ yếu ớt thường ngày của cô ta, Phó Diệc Bạch chọn một nơi tương đối nhẹ nhàng: “Công viên hải dương.”

Bắt cặp với Hứa Hàn Thiên là Tô Mông Mông.

Tô Mông Mông là một cô gái đáng yêu tràn đầy sức sống, hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo thun màu hồng in hình móc treo đồ, dây chun buộc tóc có họa tiết con thỏ ôm củ cà rốt, thoạt nhìn rất trẻ con.

Vậy nên anh ta chọn: “Công viên giải trí.”

Tô Mông Mông nghe xong thì cười rộ lên, giống như rất hài lòng với kết quả này.

Cuối cùng là đến lượt Minh Trầm, anh kẹp tấm ảnh mà mình vừa chọn vào giữa hai ngón tay, chậm rãi nói ra địa điểm hẹn hò dưới ánh mắt của mọi người: “Trại nuôi ngựa.”

Ôn Tuấn: “???”

[Há há há há há há trại nuôi ngựa, cái này chắc chắn là cố ý]

[Minh Trầm xấu tính thật nha]

[Ôn Tuấn: Chọn hay lắm, lần sau không cần chọn nữa]

Những bình luận đầy ẩn ý tràn ngập trên màn hình, ​nó xuất phát từ việc tối hôm qua.

Buổi tối, sau khi khách mời vào phòng thì không tiện ghi hình và phát sóng trực tiếp, nhưng tổ tiết mục đã đặc biệt bố trí camera man vào phòng để quay một đoạn ngắn đưa lên website Official như một quả trứng phục sinh.*

*Quả trứng phục sinh: Ngôn ngữ mạng, ám chỉ những tình tiết thú vị trong phim sẽ bị bỏ qua nếu không xem kỹ; hoặc những phân đoạn (thường là một số cảnh hài hước hoặc manh mối cốt truyện liên quan đến phần tiếp theo).

Lựa chọn hôm qua của Hình U khiến Minh Trầm và Ôn Tuấn rơi vào trạng thái “tình địch”, tổ tiết mục đã chọn phòng của hai người để ghi hình và đặt câu hỏi.

Một trong những câu hỏi được đặt ra là: “Nếu cho các bạn quyết định địa điểm hẹn hò với khách mời nữ, các bạn sẽ chọn nơi nào?”

Địa điểm mà hai người đưa ra hôm qua giống hệt các lựa chọn hôm nay.

Khi đó, Ôn Tuấn không biết nguyên tắc chia nhóm cho ngày hôm sau, nên lần lượt miêu tả công viên hải dương và những nơi khác, duy chỉ có nhắc đến trại nuôi ngựa là liên tục lắc đầu: “Cái này không hợp với tôi.”

Anh ta thú nhận rằng mình đã từng bắt gặp cảnh cưỡi ngựa trong lúc quay MV, cảm thấy bản thân rất sợ môn thể thao này, và nếu hẹn hò thì chắc chắn sẽ không chọn cái này.

Ngược lại, mấy năm gần đây chất lượng quay phim của Minh Trầm rất cao, trong đó các cảnh quay có liên quan đến cưỡi ngựa về cơ bản đều là quay thật, nên anh tương đối am hiểu việc này.

Đoạn video ngoài lề kia chỉ người xem biết, các khách mời có mặt tại đây đều không biết.

Sau khi nói ra địa điểm, Minh Trầm quay đầu nhìn người bên cạnh: “Cậu thấy sao?”

Câu này nghe rất quen tai.

Chẳng phải lúc nãy Hình U đưa ra lựa chọn cũng hỏi anh như vậy sao?

Thời thế thay đổi, Hình U cũng mỉm cười: “Được chứ, cưỡi ngựa cũng rất thú vị.”

Trại nuôi ngựa đã được nhóm chương trình đặt trước, ba người chỉ việc đến đó.

Trong khi Hình U và Minh Trầm đi thay quần áo cưỡi ngựa, Ôn Tuấn đứng tại chỗ lắc đầu: “Thôi, để hai người họ chơi đi, tôi ngồi đây hóng mát.”

Tổ tiết mục nào chịu?

Mục đích của việc tạo nhóm ba người là để tận dụng cơ hội gây đề tài, nên đương nhiên không thể để Ôn Tuấn trở thành người tàng hình.

Nhân viên mang đến cho anh ta con ngựa ngoan nhất, hơn nữa còn hứa: “Chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho anh.”

Chúng tôi không cần anh thể hiện kỹ năng cưỡi ngựa thần sầu, nhưng ít nhất anh cũng phải chứng minh sự tồn tại của mình trên đường đua chứ.

Hình U thay trang phục cưỡi ngựa màu đen, tóc buộc cao thành đuôi ngựa, vừa hiên ngang lại nhanh nhẹn.

Lúc này Minh Trầm đang chờ ở bên ngoài.

Màu sắc trang phục cưỡi ngựa của anh đối lập với Hình U, nút cổ áo màu trắng vẫn được cài ở nơi cao nhất, chiếc quần tây đen được cắt may gọn gàng càng làm tỷ lệ cơ thể kéo cao hơn.

Giày bốt cưỡi ngựa sáng màu, dáng người thẳng tắp đi ngược sáng, chậm rãi bước từng bước.

Hình U nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, một hình ảnh khác chợt hiện lên trước mắt cô.

Khi còn nhỏ, thấy nhân vật chính trong phim truyền hình cưỡi ngựa với tư thế hiên ngang và dũng mãnh, cô liền quấn lấy ông nội đòi học, cuối cùng có thêm Minh Trầm làm người đồng hành.

Cô muốn học cưỡi ngựa, nhưng lại nhát gan sợ bị đau, sợ bị hất ngã, cho nên tiến độ của cô rất chậm.

Sau một ngày học tập là mệt nhoài đến mức không thở nổi, nằm trên giường chỉ cảm thấy đau nhức khắp người.

Nhưng Minh Trầm thì khác, anh coi việc cầm cương như một trò chơi, dù có bị ngã cũng sẽ phủi bụi đứng dậy, từ bị thương đến lúc thuần phục được con ngựa, gương mặt ấy vẫn tràn đầy tự tin và kiên định.

Trong khi Hình U chỉ có thể cưỡi ngựa chạy từ từ, thì Minh Trầm đã học được các kỹ năng mà cô không thể với tới.

Học được thì sao, thế nào cũng chạy đến trước mặt cô khoe khang cho coi. Cũng không biết ngày nào đó đã khơi dậy khát vọng chiến thắng trong Hình U, cô đột nhiên bừng bừng ý chí tập luyện, kỹ năng tiến bộ vượt bậc.

Từ đó về sau, bọn họ bắt đầu đua ngựa.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, mới đây mà ký ức về khoảng thời gian tuyệt vời ấy đã trôi qua nhiều năm.

Hai người đứng đối diện nhau dưới ánh mặt trời, nhóm Học giả ship CP trong phòng phát sóng trực tiếp đều phấn khích không chịu được.

Lúc này, một bóng người bất ngờ xông vào máy quay: “Hai người đã thay đồ xong rồi sao? Tôi cũng thế.”

Người xem: “...”

Suýt nữa thì quên mất còn một bóng đèn siêu cấp sáng chói.

Cả ba chọn ngựa cho mình dưới sự giới thiệu của nhân viên công tác.

Con ngựa ngoan nhất của Ôn Tuấn có màu trắng.

Hình U chọn màu đỏ, lý do rất đơn giản, cô liếc mắt một cái liền nhìn trúng nhan sắc của con ngựa này, cảm thấy nó rất đẹp.

Minh Trầm chọn một con tuấn mã màu đen, dũng cảm bất khuất, oai phong lẫm liệt.

Khi nhân viên công tác hướng dẫn ba người, Ôn Tuấn chần chừ không dám lên ngựa, tư thế không đúng, động tác cũng sai nốt.

Lúc Hình U chuẩn bị lên ngựa thì đột nhiên bị gọi lại: “Tiểu U, em xem cái này...”

Đồng đội kêu đích danh để tìm kiếm sự giúp đỡ ở trước mặt mọi người, đương nhiên Hình U phải đi qua.

Thật ra chút vấn đề này hoàn toàn có thể nhờ nhân viên công tác hỗ trợ, nhưng Ôn Tuấn thích hỏi Hình U hơn. Mỗi khi cô cho rằng mình sẽ rời đi sau khi trả lời xong, thì Ôn Tuấn đều có các loại vấn đề khác để gọi cô lại.

Thế nên, hình ảnh trên màn hình trở thành Ôn Tuấn và Hình U đứng chung một khung hình, còn nhân vật chính của CP thì trở thành nhân vật phụ.

[Mị đoán Ôn Tuấn cố ý]

[Nhất định là trả thù vụ Minh Trầm chọn trại nuôi ngựa]

[U U trả lời các câu hỏi rất nghiêm túc luôn í, chắc em ấy am hiểu nó lắm]

Ôn Tuấn chậm chạp không chịu lên ngựa, dường như tổ tiết mục cũng không muốn xen vào.

Minh Trầm đứng ở một bên rốt cuộc cũng di chuyển.

Anh đi thẳng vào giữa hai người, lòng bàn tay đặt lên vai Ôn Tuấn: “Anh Ôn Tuấn, hay là tôi giúp anh lên ngựa?”

Sức nặng trên vai đột nhiên ập đến, Ôn Tuấn ngoài cười nhưng trong lòng không cười, từ chối khéo: “Không cần, tôi có thể tự lên được.”

Xoay tới xoay lui, Ôn Tuấn ngồi trên lưng ngựa một cách khó khăn, đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Minh Trầm và Hình U gần như xoay người lên ngựa cùng một lúc, hành động dứt khoát nhanh gọn, không một động tác thừa.

Do sự sắp xếp của tổ tiết mục, vị trí của Ôn Tuấn bị kẹp giữa hai người, có người dắt ngựa, điều này khiến anh ta cảm thấy yên tâm không ít, hơn nữa còn có thể dành chút sức lực để trò chuyện với người khác: “Trông hai người rất chuyện nghiệp.”

Biết Ôn Tuấn sợ hãi, Hình U trấn an theo phép lịch sự: “Anh Ôn Tuấn, anh đừng sợ, nó không khó như anh tưởng đâu.”

Bởi vì Ôn Tuấn lớn tuổi hơn nên mọi người đều gọi như vậy.

Nhưng lời xưng hô ngọt ngào này khi lọt vào tai người nào đó thì lại mang một ý nghĩa khác.

Minh Trầm nắm chặt dây cương, tầm mắt lướt qua người đàn ông ở giữa rồi nhắm thẳng vào Hình U: “Không biết là ai đã từng sợ đau sợ ngã ấy nhỉ, khiến thời gian dạy học kéo dài gấp đôi.”

Trước mặt mọi người mà dám nhắc đến quá khứ đen tối của cô, Minh cẩu đúng là không phải người.

Hình U cao giọng: “Quá trình không quan trọng, kết quả tốt là được.”

“Phải không?” Minh Trầm đưa ra yêu cầu trong không khí, “Nếu không hôm nay đấu lại một trận?”

Hình U hỏi lại theo bản năng: “Thắng có được thưởng gì không?”

“Nếu cậu thắng, về sau việc rửa chén tôi thầu.” Dựa theo kết quả lựa chọn hôm qua, hôm nay đến phiên hai người họ nấu cơm rửa chén.

Có lợi thì ngu gì mà không lấy, tuy Hình U ở nước ngoài nhưng cũng không mất hứng thú với bộ môn này, cô rất tự tin với kỹ thuật của mình: “Một lời đã định!”

[Hai người này cá cược thực tế vãi ha ha ha]

[Tui với chồng của tui cũng hay cá cược vậy á, ai thua thì làm việc nhà...]

[Ôi cái cảm giác quen thuộc của đôi vợ chồng già]

Trận cá cược đã được quyết định, đôi bên đều nhìn nhau với ý chí chiến đấu mãnh liệt.

Ôn Tuấn ngồi trên lưng ngựa, cả người cảm thấy choáng váng.

Tôi mới học được cách cho ngựa đi bộ thôi mà, vậy mà hai người đã muốn đua rồi sao?

Hình U nắm chặt dây cương trong tay, nóng lòng muốn thử sức, trước khi xuất phát một giây thì chợt nhớ đến còn một người: “Anh Ôn Tuấn, anh học từ từ với huấn luyện viên đi, chúng em đấu trước một trận.”

Lời nói vừa dứt, cô và Minh Trầm liếc nhìn nhau, hai chân kẹp chặt bụng ngựa rồi phi như bay ra ngoài.

[Đẹp trai quá má ơi!!!]

[Chòi má, lần đầu tiên thấy chuyện này trên TV luôn á]

[Đua ngựa thiệt luôn kìa trời, quá đỉnh]

Trong lúc mọi người đang hăng say ngắm nhìn, đột nhiên phát hiện bóng người trên màn hình càng lúc càng nhỏ.

Hai con tuấn mã phi như bay trên đồng cỏ rộng lớn, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, trực tiếp thoát khỏi ống kính.

Tưởng Tử Dục đang nhìn trộm màn hình: “???”

Con mẹ nó đùa nhau à?

Tổ hậu kỳ còn đang mong đợi vào việc cắn ghép cảnh hai người vui vẻ cưỡi ngựa để tạo hot search, nào ngờ cả đôi đã dắt nhau chạy không thấy bóng dáng đâu.

Tốc độ của cả hai ngang nhau, trận đấu này dường như không có hồi kết.

“Có thấy hàng cây phía trước không? Ai đến đó trước thì sẽ thắng.”

“Được!”

Trong mắt Hình U chỉ còn điểm đích, cô tăng tốc chạy về phía trước, hoàn toàn không để ý đến người bên cạnh cố tình giảm tốc độ, chỉ lao về đích sau cô một giây.

Người phụ nữ ở trên lưng ngựa, đắc ý hất tung đuôi tóc, dùng giọng điệu của kẻ chiến thắng: “Tôi thắng rồi.”

Minh Trầm nhìn chằm chằm người trước mặt: “Ừ, là cậu thắng.”

Lúc này Hình U mới chú ý đến cảnh vật xung quanh: “Hình như chúng ta chạy xa quá rồi thì phải.”

Cô ngồi trên lưng ngựa, chợt thấy Minh Trầm nhảy xuống ngựa, sau đó buộc dây dẫn ngựa vào gốc cây.

Hình U không rõ lý do, trơ mắt nhìn một loạt hành động này của anh.

Sau khi Minh Trầm buộc dây xong thì đi về phía cô, Hình U nhìn theo: “Cậu làm gì vậy?”

Còn chưa kịp hỏi rõ ràng, lồng ngực nóng rực của anh đã áp vào lưng cô.

Minh Trầm nhảy lên lưng ngựa, giật dây cương trên tay cô, sau đó thúc ngựa chạy một lần nữa.

Tự mình cưỡi ngựa thì có thể khống chế, nhưng hiện tại cô đang bị giam cầm, không thể không quan tâm đến nguồn sức mạnh to lớn phía sau.

Con ngựa đỏ giương móng lên, Hình U mất trọng tâm, bất ngờ ngã vào vòm ngực ấm áp.

Trong lòng cô cảm thấy không ổn, hoảng sợ nắm chặt dây cương, liền chạm phải cổ tay nóng rực: “Minh Trầm! Cậu muốn làm gì?”

Vó ngựa chạy như điên, tiếng gió không ngừng đánh vào màng nhĩ.

Người đàn ông cười hừ một tiếng, hơi thở hỗn loạn đầy mạnh mẽ chui vào tai: “Một nhóm ba người chơi có vui không? Hửm?”

- --------------

Nơ: Mấy ngày tới bạn Nơ thi kết thúc môn nên không ra chương được nha, hẹn mọi người tuần sau nhá ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.