Editor: Nơ
Không cẩn thận bị lộ vị trí, Hình U đứng nghiêng người sau cửa sổ, ra lệnh qua điện thoại: “Anh đứng yên đó, không được nhúc nhích.”
Mệnh lệnh đến nhanh chóng.
Bước chân của Minh Trầm dần chậm lại, đôi mắt khóa chặt bóng người qua ô cửa sổ rỗng chạm khắc gỗ, khóe miệng nở một nụ cười nhạt: “Sao tôi phải chạy?”
Hình U cầm điện thoại: “Tôi sợ mình nhịn không được lao tới đập vỡ đầu anh.”
Người đàn ông tặc lưỡi: “Hành vi này có phần vi phạm pháp luật đấy.”
Hình U khinh thường “Ừ” một tiếng: “Cho nên tôi đang kiềm chế đây.”
Đương nhiên cô không sợ gặp mặt, cô chỉ không muốn làm ầm ĩ trước khi mọi chuyện rõ ràng.
Minh Trầm đứng yên tại chỗ, cơ thể như không xương dựa vào tường, ánh mắt vẫn dán chặt về hướng đó: “Không bằng em đi ra ngoài, tôi sẽ cho em lời giải thích?”
“Ai thèm nghe anh giải thích.” Hình U lầu bầu hai tiếng, rồi chạm vào cánh nóng bừng của mình, nhanh chóng tránh đi ánh nắng chói chang bên ngoài, “Tôi muốn bàn với anh về việc từ hôn.”
“Hôm nay không rảnh.” Người đàn ông không nhanh không chậm thốt ra lời từ chối.
Không rảnh?
Hình U rút tay trái về rồi dựa vào tường, năm ngón tay đỡ khuỷu tay phải gõ nhẹ hai lần, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên: “Cũng đúng, buổi tối còn phải tập diễn với bạn gái tin đồn kia mà.”
“Ồ.” Một tiếng cười khẽ vang lên từ đầu bên kia điện thoại, sau quá trình xử lý máy móc, chợt hiện lên vài phần hứng thú: “Hình U, vu khống và phỉ báng người khác cũng là hành vi vi phạm pháp luật.”
Hình U rất muốn mắng người, nhưng tiên nữ không thể dùng ngôn từ thô tục.
Có ai mà không biết cách viện cớ đàng hoàng cho mình? Chắc là đã quen với mấy lời mời ám chỉ 'Buổi tối' dùng làm cái cớ tập diễn chứ gì? Huống chi vụ lùm xùm giữa hai người đang được lan truyền rộng rãi trên mạng, nếu chỉ đơn giản là ngồi tập diễn thì có ma mới tin.
Hình U cười lạnh qua điện thoại.
Giống như cảm nhận được nhiều bất mãn của vị hôn thê, anh liền rộng lượng đưa ra bậc thang cho cô: “Thế này đi, đến lúc đó em hãy đến nhà của tôi, chúng ta nói chuyện.”
Hình U hừ nhẹ: “Dựa vào đâu mà tôi phải đến nhà của anh?”
“À.” Ngón tay gõ nhẹ vào thành lan can, người đàn ông thản nhiên đưa ra thêm nhiều lựa chọn: “Hay là em thích khách sạn hơn? Nhà hàng? Phòng trà hay tiệm café?”
“Anh sợ mình chưa đủ nổi tiếng sao?” Với kinh nghiệm ăn dưa nhiều năm trên Weibo, những địa điểm mà Minh Trầm vừa nói ra, chỉ sợ giây trước vừa mới bước vào cửa thì giây sau đã được lên hot search.
“Cho tôi địa chỉ.”
Tuy hiện tại cô không tính là ngôi sao nhưng cũng không phải là người ngoài giới, dù sao năm đó cái tên “Nam Trầm Bắc U” đã thực sự nổi đình nổi đám một thời.
Điện thoại vừa tắt thì ngay lập tức nhận được tin nhắn, bên trên viết địa chỉ và mật khẩu vào cổng: Số 28 Kim Giang Khê, xxx.
Hình U đọc địa chỉ, vừa chuẩn bị tìm kiếm thì trợ lý Tiểu Viên đã vội vã gọi điện hỏi cô đang ở đâu. Cuối cùng cả hai cũng gặp nhau, Tiểu Viên vội vội vàng vàng sợ cô đi lạc: “Chị Hình U, vừa rồi chị đi đâu vậy? Em gọi mãi cũng không được.”
Hình U cất điện thoại: “Xin lỗi em, vừa rồi nhận điện thoại nên không để ý.”
“Không sao, không sao, chủ yếu là em sợ chị đi lạc, chị Ngải Chanh nói chị... Không biết đường.” Tiểu Viên đã quen thuộc với ngỏ ngách xung quanh, điều duy nhất cô ta nghĩ đến chính là lời nhắc nhở của Khương Ngải Chanh, rằng Hinh U là một người mù đường.
Biết Tiểu Viên muốn nói gì, Hình U bất mãn sờ mũi: “Tôi có hơi mù đường.”
May mắn vì được sinh ra ở thời hiện đại, ra ngoài là có thể dựa vào chỉ dẫn, sẽ không cần lo lắng về việc lạc đường.
Tiếng nói chuyện của hai người xa dần, không ai để ý đến gác lửng phía sau.
Minh Trầm gập ngón tay lại chống lên cằm, cánh tay còn lại thì gác lên trên bệ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng xinh đẹp thật lâu.
Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt nâu, nụ cười nơi khóe miệng đầy vẻ ẩn ý.
*
Hình U trở lại đoàn phim, chào đón cô là một cái ôm ấm áp: “Nhớ cậu chết mất.”
Có một người chị em giỏi nói lời ngon tiếng ngọt, lỗ tai tỏ vẻ rất hạnh phúc.
Tình bạn nhỏ này thật phi thường, lâu ngày gặp lại cũng không có cảm giác xa lạ, hơn nữa cả hai cũng thường xuyên liên lạc với nhau trên mạng, cùng tán ngẫu những chuyện thú vị xung quanh.
Khương Ngải Chanh kéo tay cô: “Đi nào, mình dẫn cậu đi gặp đạo diễn.”
Lúc này, mọi người mới phát hiện ra Hình U và Khương Ngải Chanh đều rất tương đồng về chiều cao và ngoại hình.
“Đạo diễn Trịnh, đây là người bạn mà tôi đã nhắc với anh.”
Đạo diễn nhìn cô nhìn từ trên xuống dưới, không thể tìm ra một sai sót nào, nói ba lần liên tiếp, “Được, được, được.”
Kế tiếp là xem kỹ thuật của Hình U.
Trước khi quay cần phải thay quần áo, Hình U vừa vặn đưa ra yêu cầu của mình: “Lúc quay phim trên sân khấu, tôi cần đeo khẩu trang.”
“Hả?” Đạo diễn cảm thấy khó hiểu, trước đây anh ta chưa từng gặp qua diễn viên đóng thế nào muốn che mặt.
Hình U truyền ra một ánh mắt.
Biết là sau khi lên phim sẽ được chỉnh sửa, khuôn mặt của diễn viên đóng thế sẽ không được đưa vào ống kính, nhưng hình ảnh tại hậu trường chắc chắn sẽ được ghi lại. Cô không ngại đối mặt với ống kính, nhưng hôm nay chỉ chơi một bản nhạc để giúp đỡ bạn thân, tốt hơn hết vẫn nên khiêm tốn một chút.
Nhận được tín hiệu, Khương Ngải Chanh lập tức nói với người bên cạnh: “Đạo diễn Trịnh, bạn của tôi cảm thấy ngại ấy mà.”
“À, rồi rồi.” Vốn cũng không để người đóng thế lộ mặt, đạo diễn Trịnh vui vẻ đồng ý.
Hình U mặc chiếc váy trong bộ phim rồi bước lên sân khấu, tao nhã ngồi bên cây đàn dương cầm màu đen, những nốt nhạc tuyệt vời bật ra từ đầu ngón tay, dẫn dắt người nghe tại hậu trường đến một thế giới khác.
Tiết tấu của bản dương cầm rõ ràng từng nhịp, đầu tiên là tiếng nước chảy róc rách, sau là từng đợt sóng dập dờn, cảnh tượng trước mắt như biến thành một vùng biển cuộn trào mãnh liệt, như thể đắm chìm vào trong khung cảnh kỳ diệu, tận hưởng bữa tiệc thính giác tuyệt vời này.
Bọn họ không phải đang làm việc, mà là đang lắng nghe một buổi hòa nhạc hấp dẫn.
Không ai nỡ làm phiền cô gái chơi đàn trên vùng biển, chỉ mong cô cưỡi sóng đạp gió chiến thắng trở về.
Sau khi bản nhạc kết thúc, đạo diễn quên hô dừng lại, trong mắt anh ta tràn đầy vẻ phấn khích.
Ngoại hình của Hình U chắc chắn không có gì để bàn cãi, cộng với cảnh tượng kinh diễm bốn phía vừa rồi, cho dù khẩu trang có che gần hết khuôn mặt, cũng không thể che giấu được sức hấp dẫn của cô.
Đạo diễn cảm thấy như mình đã nhặt được bảo vật: “Chanh Chanh, bạn của em là ai thế? Có muốn phát triển trong giới giải trí không?”
Khương Ngải Chanh nghiêng đầu hỏi lại: “Đạo diễn Trịnh, anh không biết cậu ấy là ai sao?”
Đạo diễn lộ ra vẻ nghi hoặc.
Khương Ngải Chanh cầm điện thoại gõ vài chữ trên trình duyệt, phần giới thiệu trang chủ hiện lên khiến đạo diễn trợn mắt há mồm.
Nghệ sĩ violin Stella, từ năm bốn tuổi đã bắt đầu tiếp xúc với âm nhạc, mười tuổi đã giành được giải thưởng tại cuộc thi âm nhạc nhi đồng thế giới và được nhận vào Học viện Âm nhạc Trung ương, được mệnh danh là “Thần đồng âm nhạc”, năm 18 tuổi được nhận vào học tại Học viện Âm nhạc Curtis, năm 20 tuổi giành được giải thưởng cao nhất tại cuộc thi violin quốc tế – Huy chương vàng cuộc thi violin của Ý...
Đã hiểu, là anh ta không đào được kho báu này.
Bản nhạc chấm dứt, Hình U bước xuống sân khấu: “Chanh Chanh, OK không?”
Khương Ngải Chanh giơ ngón tay cái lên: “Đỉnh lắm con yêu.”
Ở trong mắt những người không chuyên, một màn vừa rồi có thể nói là hoàn mỹ, ngay cả đạo diễn bắt bẻ có tiếng trong giới cũng muốn có được cô.
“Mọi người nghỉ ngơi một chút trước đi.” Đạo diễn vui vẻ hớn hở xem lại video, tạm thời cho nhân viên nghỉ giải lao.
Khương Ngải Chanh kéo Hình U ngồi sang một bên, hai người bạn đã lâu không gặp nhau: “Này, Minh Trầm cũng đang quay phim ở đây, cậu có gặp anh ta không?”
Hình U ôm mặt thở dài, đã nhìn thấy rồi.
“Cậu đã thấy những chuyện xảy ra trên mạng rồi chứ hả? Minh Trầm và Hạ Úy Lam hiện đang ở cùng một đoàn phim, mỗi ngày đều chạm mặt nhau, chậc chậc chậc.” Khương Ngải Chanh chọc vào cánh tay cô, “Cậu là vị hôn thê chính thức của Minh Trầm, bên ngoài đều đồn đại như vậy mà cậu vẫn không quan tâm à?”
Hình U liếc mắt nhìn cô ấy: “Rốt cuộc thì cậu muốn nói cái gì?”
Khương Ngải Chanh thừa nhận: “Mình không vừa mắt với bậc thầy Hạ.”
Hình U khó hiểu: “Bậc thầy?”
“Hạ Úy Lam là bậc thầy trà xanh*, cậu không biết sao?” Khoảng thời gian sau đó, Khương Ngải Chanh gần như đã phàn nàn không ngừng về Hạ Úy Lam.
*Trà xanh: là một từ lóng của cộng đồng mạng Trung Quốc – ám chỉ những cô gái tỏ vẻ trong sáng, ngây thơ, thảo mai.
Cả hai từng xảy ra mâu thuẫn khi đóng phim cùng nhau, Hạ Úy Lam luôn tỏ ra hiền lành và tốt bụng trước mặt người khác, người xưa có câu “không ai ra tay đánh khuôn mặt tươi cười”, là người của công chúng, Khương Ngải Chanh không thể trực tiếp xé rách mặt nạ của Hạ Úy Lam, nên lúc này chỉ có thể tận lực phàn nàn trước mặt Hình U.
Cuối cùng chủ đề cũng quay trở lại chuyện hôn ước: “Chỉ cần một ngày chưa giải trừ hôn ước thì anh ta sẽ không thể làm loạn, chẳng lẽ cậu định trồng cả đồng cỏ xanh trên đầu mình sao?”
Nghĩ đến hình ảnh bãi cỏ xanh mướt được trồng trên đỉnh đầu mình, Hình U cảm thấy ớn lạnh, sâu sắc nói: “Quả thật không được.”
“Vậy nên mình càng phải giải trừ hôn ước.”
Khương Ngải Chanh ngả người ra phía sau: “Nếu bây giờ cậu giải trừ hôn ước, chẳng phải bọn họ sẽ được hời sao?”
Hình U sờ cằm, kể chuyện buổi hẹn tối nay cho bạn thân nghe, Khương Ngải Chanh nghe xong thì liên tục líu lưỡi: “Á à, hiểu rồi, vị hôn thê lẻ loi hiu quạnh ở một mình trong khách sạn, người ta tình chàng ý thiếp hẹn nhau tập diễn vào buổi tối.”
Hình U nhíu mày, như thể tận mắt nhìn thấy hình ảnh chán ghét đó.
“Cậu nói rất đúng.” Hình U hơi nheo mắt lại, lộ ra vẻ nguy hiểm: “Dựa vào đâu mà anh ta vui vẻ tập diễn với bạn gái tin đồn, còn mình lại phải trơ trọi ở trong khách sạn chứ.”
Đó há chẳng phải nhường miếng bánh ngon cho người khác sao?
Thấy cô đổi tư thế, Khương Ngải Chanh nghiêm túc tiếp lời: “Vậy cậu định làm gì?”
Hàng mi dài hơi cụp xuống, Hình U vuốt ve lòng bàn tay rồi cười xấu xa: “Anh ta sống ở nhà mình một năm cấp ba, còn chưa trả tiền thuê nhà đâu, sao mình lại không đến nhà anh ta ngủ ngược lại.”
Khương Ngải Chanh: “...”
Sao câu này nghe kiểu gì cũng có chút không đúng?
Nhưng lại giống như rất có lý.
Chỉ là hơi tò mò: “Ngủ mặn hay ngủ chay?”
Hình U: “...”
Chưa thắt dây an toàn mà đã đạp ga.
Cô dừng lại hai giây, như thể đang suy nghĩ, cuối cùng nghiêng đầu thì thầm vào tai bạn mình hai từ.
Khương Ngải Chanh hít sâu một hơi.
Những người thèm muốn Minh Trầm cũng giống như rau hẹ, càng cắt càng mọc. Có hai cách để giải quyết vấn đề, hoặc là bán rau hẹ cho người khác, hoặc là tự mình nhổ tận gốc.
Tạm biệt Khương Ngải Chanh, Hình U trở về khách sạn, sau đó lại vội vã cầm hành lý rời đi.
Chập tối, Minh Trầm nhận được cuộc gọi từ bảo vệ của Kim Giang Khê, nói rằng Hình U đã đến.
Chủ sở hữu ở Kim Giang Khê không giàu có thì cũng lắm quyền, nên việc ra vào rất nghiêm ngặt, những vị khách đến lần đầu tiên cần được chủ sở hữu xác minh, Minh Trầm chào hỏi vài câu trước, Hình U thuận lợi tiến vào.
Chỉ là cảm giác lúc này có chút vi diệu.
Nghĩ lại thì từ trước đến nay, Hình U cô đây luôn chơi theo lẽ thường, “hành động bất ngờ” như thế này hoàn toàn không phù hợp với phong cách của cô.
Trợ lý Ôn thấy anh cầm điện thoại đứng ở nơi đó rất lâu, trong lòng vừa sốt ruột vừa trả lời tin nhắn: “Anh Minh, bên kia đang hối.”
Minh Trầm liếc xuống màn hình, sau đó nhấn tắt điện thoại.
Lúc trở lại xe, anh lại mở thông tin liên lạc ra, gọi một cuộc về nhà: “Dì Thu, một lát nữa có khách đến nhà, dì hãy tiếp đãi thật tốt.”
Bên này có rất ít khách đến thăm, có thể được Minh Trầm cố ý dặn đi dặn lại như vậy thì nhất định là người rất quan trọng, dì quản gia giắt cây lau nhà ở bên hông: “Ai thế?”
“Là...” Do dự hai giây, câu trả lời quanh quẩn trong miệng, Minh Trầm khẽ gõ ngón tay xuống đầu gối, mỉm cười nhìn về phía trước: “Vị hôn thê của cháu.”
Dì Thu chợt hiểu ra.
Nào có phải là khách, rõ ràng là cô chủ.
—————
Tác giả có lời muốn nói:
Dì Thu: Tôi hiểu mà!