Crossfire: Chạm Mở, Soi Chiếu, Hoà Quyện

Chương 54: Chương 54: Chương 14




Tim đập thình thịch, tôi vội vàng tắt chuông cái điện thoại của Gideon rồi cất hẳn vào một ngăn nhỏ có dây kéo trong túi xách. Tôi nhìn quanh xem còn có thứ gì bất thường phải giấu nữa không. Và tôi nghĩ tới bó hoa và tấm thiệp trong phòng ngủ.

Nhưng nếu không có lệnh khám nhà thì họ không thể tự tiện vô tới đó được.

Tôi chạy vào đóng cả cửa phòng tôi lẫn phòng Cary lại. Lúc chuông cửa reo, tôi vẫn còn thở hổn hển, nên cố bước thật chậm lại, hít một hơi rất sâu rồi mới mở cửa.

“Xin chào thanh tra.”

Thanh tra Graves, một người phụ nữ rất cao, ốm, có gương mặt khắc khổ và đôi mắt xanh lanh lợi dẫn đầu. Theo sau là người đồng nghiệp Michna, lớn tuổi hơn, ít nói, đầu hói, bụng phệ. Giữa họ dường như có sự phân công rất rõ ràng: Graves sẽ tấn công dồn dập với hàng tá câu hỏi khiến đối tượng bận rộn và mất cảnh giác, trong khi Michna để ý quan sát mọi thứ còn lại. Với cách đó hẳn họ làm việc khá hiệu quả.

“Chúng tôi vào nhà được không, cô Tramell?” Câu hỏi của Graves nghe gần như lời yêu cầu. Bà ta buộc mái tóc nâu xoăn lên cao, mặc cái áo khoác che khẩu súng ngắn đeo bên mình, tay cầm cặp táp.

“Dĩ nhiên rồi.” Tôi mở rộng cửa ra. “Hai vị dùng nước hay cà phê không?”

“Cho tôi xin nước nhé.” Michna lên tiếng.

Hai người bước vào nhà, đứng chờ ở bàn ăn trong khi tôi qua tủ lạnh lấy nước. Graves nhìn tôi không rời mắt, trong khi Michna đảo mắt khắp xung quanh.

“Cô vừa đi làm về hả?” Ông ta hỏi.

Tôi thừa biết là họ đã có câu trả lời, nhưng vẫn đáp. “Vừa về được vài phút thôi. Các vị muốn vô phòng khách không?”

“Ở đây được rồi.” Graves ngắn gọn, đặt cái cặp táp lên bàn. “Nếu không phiền, bọn này chỉ muốn hỏi cô vài câu và đưa cô xem mấy tấm hình thôi.”

Tôi chết điếng. Chẳng lẽ lại là hình Nathan chụp tôi? Hay biết đâu có thể là hình hiện trường lúc hắn chết, hay thậm chí cả hình giải phẫu tử thi? Chắc không phải rồi.

“Về việc gì vậy?”

“Vừa có thêm một số manh mối có thể liên quan tới cái chết của Barker.” Michna đáp. “Chúng tôi đang tiến hành điều tra, biết đâu cô sẽ giúp được gì đó.”

Tôi hít một hơi dài, run run. “Sẵn lòng thôi, nhưng tôi không biết liệu mình sẽ có ích không.”

“Cô có biết ai tên Andrei Yedemsky không?” Graves hỏi.

Tôi nhíu mày. “Không. Ai vậy?”

Bà ta lấy từ cặp táp ra một xấp hình để trước mặt tôi. “Là người này đây. Cô gặp anh ta lần nào chưa?”

Tôi run rẩy cầm lấy tấm hình đầu tiên kéo lại gần. Trong hình là một người đàn ông mặc áo măng tô, đang nói gì đó với một người khác khi chuẩn bị bước lên xe. Anh ta khá đẹp trai, mái tóc vàng óng, da rám nắng. “Tôi không biết người này. Anh ta cũng chẳng phải thuộc dạng người gặp xong rồi dễ quên.” Tôi ngước nhìn Graves. “Mà tôi có nên biết anh ta không?”

“Ở nhà hắn có rất nhiều hình của cô, toàn hình chụp lén những lúc cô đang đi ngoài đường. Barker cũng có mấy tấm hình giống vậy.”

“Tôi không hiểu, hắn ta có được bằng cách nào?”

“Có thể là từ Barker.” Michna đáp. “Yedemsky khai như vậy hả? Mà tại sao Nathan lại đưa hình của tôi cho hắn?”

“Yedemsky không khai gì cả. Hắn chết rồi. Bị mưu sát.” Graves trả lời.

Đầu tôi nhức như búa bổ. “Tôi không hiểu gì cả. Tôi không hề quen biết người này, và cũng không biết lý do tại sao hắn lại biết tôi.”

“Andrei Yedemsky là thành viên của một nhóm tội phạm Nga.” Michna giải thích. “Ngoài buôn lậu rượu và vũ khí ra thì bọn chúng còn đang bị nghi ngờ buôn bán phụ nữ nữa. Rất có thể Barker đang thương lượng để bán cô cho chúng.”

Tôi giật mình lùi lại một bước, lắc đầu, chưa kịp hiểu ông ta vừa nói gì. Chuyện Nathan theo dõi tôi thì tôi hiểu được, vì hắn lúc nào cũng căm ghét tôi, căm ghét chuyện cha hắn lấy vợ lần nữa chứ không ngồi khóc thương mẹ hắn suốt đời. Hắn căm thù tôi vì đã khiến hắn bị đưa đi giam lỏng để điều trị, và vì đã lấy mất năm triệu đô tiền bồi thường mà lẽ ra là tài sản thừa kế của hắn. Nhưng tội phạm Nga? Rồi đường dây buôn người? Chuyện đó vô cùng khó hiểu.

Graves lật xấp hình lựa ra một tấm chụp cái vòng đeo tay bằng bạch kim nạm ngọc bích. Trong hình, cái vòng được đặt cạnh một cây thước hình góc vuông, cho thấy là do cảnh sát chụp.

“Cô có nhận ra vật này không?”

“Có. Cái vòng đó của mẹ Nathan. Hắn đã cho sửa lại để đeo vừa tay mình, và lúc nào cũng đeo hết.”

“Lúc chết Yedemsky đeo cái vòng này trên tay.” Graves nhấn nhá. “Chắc là chiến lợi phẩm.”

“Từ cái gì?”

“Từ việc giết Barker.”

Tôi nhìn Graves chằm chằm. Bà ta biết rõ sự thật mà. “Ý bà là Yedemsky có thể là thủ phạm giết Nathan hả? Vậy thì ai giết Yedemsky?”

Bà ta nhìn thẳng vào mắt tôi, hiểu rõ tôi đang nghĩ gì. “Hắn bị đồng bọn sát hại.”

“Các vị chắc chứ?” Tôi muốn khẳng định là Gideon không có liên quan tới chuyện này. Đúng là anh đã giết người vì tôi, nhưng anh sẽ không bao giờ giết người để trốn tội.

Michna hơi nhăn mặt khi tôi hỏi câu đó. Graves trả lời. “Khẳng định là như vậy. Chúng tôi có chụp được hình làm bằng chứng hẳn hoi. Một đồng bọn của Yedemsky trả thù khi biết Yedemsky có quan hệ với cô con gái vị thành niên của gã này.”

Hy vọng lóe lên, nhưng theo sau đó là nỗi sợ hãi rụng rời. “Vậy bây giờ tính sao?”

“Cô có biết ai có liên quan tới đường dây tội phạm Nga không?”

“Chúa ơi, không có.” Tôi nói ngay. “Tôi không biết gì về thế giới đó cả, mà tôi cũng không hình dung được tại sao Nathan lại có quan hệ với bọn họ. Nhưng… đúng là biết bao nhiêu năm rồi tôi không có liên lạc với Nathan, nên cũng khó nói…”

Tôi đưa tay xoa chỗ đau nhói trên ngực. “Tôi muốn quên hết tất cả mọi chuyện này đi. Tôi muốn cuộc sống của mình không bị Nathan phá hoại nữa. Chuyện đó có bao giờ xảy ra không? Liệu hắn ta, dù đã chết rồi, có còn tiếp tục ám ảnh tôi nữa hay không?”

Graves nhanh tay cất xấp hình vào cặp, mặt vẫn lạnh như tiền. “Chúng tôi đã làm hết những gì có thể. Từ giờ trở đi là tùy thuộc vào bản thân cô.”

Tôi có mặt ở CrossTrainer lúc sáu giờ mười lăm, vì đã lỡ hẹn với Megumi và áy náy vì vụ hủy kế hoạch ngày hôm trước. Hơn nữa tôi cũng cảm thấy trong người rất bồn chồn, khó chịu, nếu không vận động chắc sẽ phát điên mất. Ngay khi hai vị thanh tra đi khỏi tôi có nhắn tin cho Gideon nói là tối nay muốn gặp anh, nhưng cho tới khi tôi bỏ túi xách vô tủ giữ đồ thì vẫn chưa thấy anh trả lời.

Cũng như tất cả những thứ Gideon sở hữu, phòng tập rất hoành tráng, cả về kích thước lẫn tiện nghi. Khu phức hợp ba tầng này, một trong hàng trăm phòng tập cùng hệ thống trên cả nước, có đủ hết tất cả mọi thứ một người đi tập thể dục cần, cộng thêm dịch vụ thư giãn và quầy sinh tố.

Megumi hơi bị choáng ngợp và không biết sử dụng một số thiết bị, nên cô nàng tham gia lớp hướng dẫn dành cho khách mới đến lần đầu. Còn tôi bước lên máy, đi bộ nhanh một lúc để khởi động rồi bắt đầu chạy. Khi đã vào nhịp, tôi để đầu óc mình trôi theo từng sải chân.

Liệu tôi và Gideon đã được tự do để xây dựng cuộc sống mới hay chưa? Vì sao? Làm cách nào đây? Tôi cứ mải đếm từng câu hỏi mà mình sẽ hỏi Gideon, và hy vọng anh cũng không biết gì như tôi. Anh không thể nào có liên quan tới cái chết của Yemensky được. Tôi không tin anh làm chuyện đó.

Tôi cứ thế chạy tới khi hai chân mỏi nhừ, mồ hôi chảy thành dòng trên người và buồng phổi đau buốt.

Cuối cùng tôi ngừng lại khi Megumi đứng ngay sát bên, vẫy vẫy tay trước mặt tôi. “Mình hoàn toàn bị ấn tượng rồi. Bồ khỏe như cái máy vậy.”

Tôi chạy chậm lại, rồi chuyển sang đi bộ trước khi ngừng hẳn. Xong tôi cầm cái khăn với chai nước lên, bước xuống sàn, thấm thía dần hiệu quả của cú vận động lâu và nặng đó.

“Mình ghét chạy bộ ghê.” Tôi thú nhận. “Còn bồ tập thế nào?”

Ngay cả khi mặc đồ tập thể dục thì Megumi cũng rất sành điệu. Cô nàng mặc áo ba lỗ màu vàng nhạt có đường viền xanh da trời rất tiệp với cái quần thun ôm sát người. Cả bộ đồ hợp thời trang và tươi sáng, đúng phong cách mùa hè.

Megumi huých vai tôi. “Bồ làm mình xấu hổ quá. Nãy giờ mình chỉ đi vòng vòng ngắm nghía mấy anh chàng đẹp trai thôi. Người hướng dẫn cho mình rất khá, nhưng phải chi được anh chàng kia chăm sóc thì tốt hơn.”

Tôi nhìn theo hướng tay cô. “Đó là Daniel. Muốn giới thiệu với cậu ấy không?”

“Muốn!”

Tôi với Megumi đi qua chỗ tấm thảm khu vực giữa phòng, vẫy tay khi Daniel cũng vừa ngước lên nhìn thấy hai đứa. Megumi vội tháo dây buộc tóc ra, dù tôi nghĩ có buộc lên nhìn cũng đẹp. Cô nàng có làn da rất đẹp và cái miệng xinh xắn đáng ganh tị.

“Chào Eva, rất vui gặp lại cô.” Daniel bắt tay tôi. “Cô đưa ai đi cùng vậy?”

“Đây là bạn tôi, Megumi. Cô ấy mới đến lần đầu tiên.”

“Hồi nãy tôi thấy cô tập với Tara.” Daniel nở nụ cười hết cỡ với Megumi. “Tôi là Daniel, nếu cần giúp gì cứ gọi tôi nhé.”

“Tôi sẽ nhớ câu đó.” Megumi nói khi bắt tay Daniel.

“Rất sẵn lòng. Cô có đề ra mục tiêu cụ thể nào cho việc tập thể dục không?”

Khi hai người bắt đầu trò chuyện, tôi đưa mắt nhìn quanh tìm xem có gì đơn giản để tập đỡ trong lúc chờ đợi không. Nhưng thay vào đó ánh mắt tôi gặp phải một thứ khác quen quen.

Tôi vắt khăn lên vai, nhìn cô nàng phóng viên mình vốn không ưa gì. Hít một hơi dài, tôi bước tới chỗ cô ả đang đẩy tạ. Mái tóc nâu tết thành bím, cặp chân dài phô ra dưới cái quần ngắn, bụng phẳng lì, chắc nịch. Cô nàng nhìn rất ổn. “Chào Deanna.”

“Đáng lẽ tôi định hỏi là cô có tập ở đây thường không.” Deanna gác tạ lên rồi đứng dậy. “Nhưng câu đó nghe kịch quá. Cô khỏe không, Eva?”

“Tôi khỏe. Còn cô?”

Nụ cười của Deanna luôn có cái gì đó làm tôi cảnh giác. “Cô không thấy tức khi Gideon Cross cứ dùng tiền che đậy hết mọi tội lỗi hả?”

Vậy là Gideon nói đúng về việc Ian Hager nhận tiền xong là biến mất luôn. “Nếu tôi tưởng là cô đang theo đuổi sự thật thì tôi đã đồng ý với cô rồi.”

“Tất cả đều là sự thật hết, Eva à. Tôi đã nói chuyện với Corinne Giroux.”

“Vậy hả? Chồng cô ấy khỏe không?”

Deanna cười lớn. “Gideon nên thuê cô quản lý hình ảnh cho anh ta mới phải.”

Câu nói móc gần đúng đó làm tôi cực kỳ khó chịu. “Sao cô không tới thẳng công ty chửi vào mặt anh ấy. Cho một cái tát hay tạt ly nước chẳng hạn?”

“Có làm vậy anh ta cũng chả quan tâm đâu. Không thay đổi được gì hết.”

Tôi lau mồ hôi, nghĩ bụng Deanna nói đúng. Tôi thừa biết Gideon hoàn toàn có thể lạnh lùng tàn nhẫn tới mức độ nào. “Thì biết đâu chừng làm cô thấy dễ chịu hơn thì sao.”

Deanna với lấy cái khăn. “Tôi biết rõ cái gì sẽ làm mình dễ chịu hơn. Tập vui vẻ nhé, Eva. Chắc mình sẽ gặp lại nhau sớm thôi.”

Cô nàng thong thả bước đi. Tôi biết chắc chắn là cô ả đang có âm mưu gì đó, nhưng bực bội vì không thể nghĩ ra.

“Mình xong rồi nè.” Megumi đi tới. “Ai vậy?”

“Không quan trọng lắm.” Ngay lúc đó bụng tôi sôi lên, báo hiệu món bò hầm trưa nay đã bị buổi tập tiêu hóa hết.

“Tập xong lúc nào mình cũng đói hết. Bồ muốn đi ăn không?”

“Được thôi.”

Hai đứa băng qua phòng tập động đúc để vô khu vực buồng tắm. “Để mình gọi Cary hỏi xem anh ấy có muốn đi chung không nhé.”

“Ồ phải rồi.” Megumi liếm môi. “Mình đã nói với bồ là mình thấy anh ta ngon lành lắm chưa?”

“Rồi, nói tới mấy lần.” Tôi vẫy tay chào Daniel.

Vô tới phòng thay đồ, sau khi Megumi thảy cái khăn vô thùng khăn dơ, tôi ngừng lại một chút, sờ lên cái logo thêu chữ CrossTrainer trước khi bỏ khăn của mình xuống. Tôi nghĩ tới hai cái khăn treo trong phòng tắm ở nhà Gideon.

Biết đâu lần sau, tôi sẽ gọi cho anh, rủ anh đi ăn tối chung với bạn bè tôi.

Biết đâu những gì tồi tệ nhất đã qua hết rồi.

Hai đứa vô một nhà hàng Ý gần đó, rồi Cary với Trey tới, tay trong tay. Bàn của chúng tôi ngay sát cửa kính, nên vừa ăn còn vừa được ngắm thành phố hối hả bên ngoài nữa.

Cả bọn ngồi trên đệm lót dưới sàn, uống khá nhiều rượu vang, nghe Cary bình luận về người qua đường. Tôi có thể nhìn thấy tình yêu lấp lánh trong ánh mắt Trey mỗi lần anh nhìn Cary, và mừng thầm khi Cary cũng công khai âu yếm lại. Thường thì khi Cary có tình cảm với ai, anh ấy sẽ rất ngại chạm đụng vào người đó ngoài phòng ngủ. Nhưng khi thấy hai người thỉnh thoảng lại chạm vào nhau, tôi tự thuyết phục mình đó là dấu hiệu của sự thân mật chứ không phải là Cary đã mất cảm giác.

Đang ăn thì Michael lại gọi cho Megumi, nhưng cô nàng không nghe máy. Cary hỏi cô nàng có phải đang làm giá không, nên Megumi kể đầu đuôi câu chuyện.

“Nếu anh ta gọi nữa thì đưa anh nghe cho.” Cary nói.

“Trời ơi, thôi.” Tôi rú lên.

“Thì sao?” Cary chớp mắt vẻ ngây thơ. “Anh sẽ nói là cô ấy đang bận không nghe máy được, còn Trey thì cứ giả bộ ‘đòi hỏi’ lớn tiếng ở bên này.”

“Đồ quỷ!” Megumi xoa xoa tay. “Michael không phải loại người dễ mắc lừa mấy trò đó đâu. Nhưng mà anh hứa rồi, thế nào sau này cũng có lúc em phải nhờ anh giúp thôi. Em vốn khá là may mắn với đàn ông mà.”

Tôi lắc đầu, kín đáo thò tay vô giỏ kiểm tra điện thoại, hơi khó hiểu khi vẫn không thấy Gideon trả lời.

Cary giả giọng quý tộc. “Quý cô đang chờ điện thoại của người tình phải không?”

“Cái gì?” Megumi há hốc miệng. “Bồ hẹn hò với ai mà không kể mình nghe hả?”

Tôi nheo mắt nhìn Cary. “Chuyện phức tạp lắm.”

“Hoàn toàn không có chút gì phức tạp mới đúng.” Cary dài giọng. “Chỉ thuần túy là tình dục thôi mà.”

“Thế còn Cross thì sao?” Megumi hỏi.

“Ai?” Cary giật mình.

Megumi khăng khăng. “Anh ta muốn quay lại.”

Tới phiên Cary trợn mắt nhìn tôi. “Em liên lạc với hắn hồi nào vậy?”

Tôi lắc đầu. “Anh ấy gọi cho mẹ. Mà anh ấy cũng đâu có nói là muốn quay lại đâu.”

Cary cười tinh quái. “Vậy em có muốn bỏ người tình bí ẩn để quay lại với anh chàng chạy marathon đó không?”

Megumi đá chân tôi. “Gideon Cross chạy marathon trên giường hả? Mà thân hình của anh ta thì như vậy đó… Ôi Chúa ơi!” Cô nàng đưa tay phẩy phẩy, làm bộ quạt cho đỡ nóng.

“Làm ơn đừng có bàn tán chuyện quan hệ trai gái của em nữa có được không?” Tôi càu nhàu, nhìn qua Trey cầu cứu.

Trey chen vô. “Mình nghe nói ngày mai hai người đi dự một buổi ra mắt video ca nhạc hả? Mình tưởng bây giờ mấy vụ đó hết trào lưu rồi chứ.”

Tôi níu ngay cái phao. “Thì đó, mình cũng thấy ngạc nhiên nữa.”

“Và lại còn thêm Brett nữa chứ.” Cary vừa nói vừa chồm qua phía Megumi, làm ra vẻ bí mật. “Mình sẽ gọi anh ta là anh chàng đứng trên sân khấu, hay anh chàng ngồi ghế sau nhé.”

Tôi vẩy nước lên người Cary.

“Trời ơi, Eva, sao vậy? Em làm anh ướt rồi nè!”

“Nói nữa đi.” Tôi dọa. “Nói nữa là anh chèm nhẹp luôn đó.”

Khi về tới nhà, lúc mười giờ mười lăm, Gideon vẫn chưa trả lời tin nhắn. Megumi đi tàu điện ngầm về, còn lại ba đứa tôi đi tắc xi. Hai chàng trai đi thẳng vô phòng Cary, còn tôi vẫn đứng trong bếp, phân vân không biết có nên chạy qua nhà Gideon tìm anh không.

Tôi vừa tính lấy chìa khóa thì Cary bước ra, ở trần, đi chân đất.

Anh mở tủ lạnh lấy chai kem tươi, xong quay lại nhìn tôi trước khi vô phòng. “Em ổn không?”

“Em không sao.”

“Nói chuyện với mẹ chưa?”

“Chưa, nhưng em cũng đang định vậy.”

Cary đứng lại, tựa lên bàn. “Có chuyện gì muốn nói anh nghe không?”

Tôi gạt ra. “Anh về phòng đi, em không sao mà. Có gì mai rồi nói.”

“À, mai mấy giờ phải đi?”

“Brett muốn đón mình khoảng năm giờ, anh qua Crossfire gặp em được không?”

“Được chứ”. Anh chồm tới hôn lên trán tôi. “Ngủ ngon nha cưng.”

Tôi chờ nghe tiếng Cary đóng cửa phòng xong mới lấy chìa khóa đi qua nhà bên cạnh. Ngay khi bước vào gian phòng tối tăm lạnh lẽo, tôi đã biết anh không có ở đây. Nhưng tôi vẫn đi

Tôi quyết định sẽ gọi cho Angus, nên về nhà lấy điện thoại rồi vô phòng ngủ.

Và bắt gặp Gideon đang vật vã trong cơn ác mộng.

Tôi giật mình đóng sầm cửa, khóa chốt lại. Anh nằm giãy giụa trên giường, lưng cong lên, thở rít qua kẽ răng. Trên người anh vẫn mặc quần jean với áo thun, nằm đè lên trên tấm trải, giống như đang chờ tôi về thì ngủ quên mất. Cái máy tính bị hất xuống đất, giấy tờ rơi tung tóe xung quanh.

Tôi lao tới bên anh, tìm cách đánh thức anh mà không bị tấn công, vì tôi biết anh sẽ rất ân hận nếu có lỡ làm tôi đau.

Gideon gầm lên, giọng cực kỳ hung dữ. “Không bao giờ. Mày sẽ không bao giờ đụng vào cô ấy nữa.”

Tôi chết điếng.

Cả người anh co giật dữ dội rồi cuộn lại, run cầm cập.

Những âm thanh đau đớn đó làm tôi tan nát. Tôi trèo lên giường, ôm lấy vai anh. Ngay lập tức, tôi bị đè ngửa ra, Gideon chồm lên trên người, ánh mắt vô hồn. Cơn sợ hãi làm tôi tê liệt.

“Mày sẽ biết cảm giác đó như thế nào.” Anh thì thầm một cách cay độc, xoay hông chà xát vào tôi, như lúc hai đứa đang làm tình.xem qua tất cả các phòng, vì không muốn cảm thấy… thất vọng.

Tôi quyết định sẽ gọi cho Angus, nên về nhà lấy điện thoại rồi vô phòng ngủ.

Và bắt gặp Gideon đang vật vã trong cơn ác mộng.

Tôi giật mình đóng sầm cửa, khóa chốt lại. Anh nằm giãy giụa trên giường, lưng cong lên, thở rít qua kẽ răng. Trên người anh vẫn mặc quần jean với áo thun, nằm đè lên trên tấm trải, giống như đang chờ tôi về thì ngủ quên mất. Cái máy tính bị hất xuống đất, giấy tờ rơi tung tóe xung quanh.

Tôi lao tới bên anh, tìm cách đánh thức anh mà không bị tấn công, vì tôi biết anh sẽ rất ân hận nếu có lỡ làm tôi đau.

Gideon gầm lên, giọng cực kỳ hung dữ. “Không bao giờ. Mày sẽ không bao giờ đụng vào cô ấy nữa.”

Tôi chết điếng.

Cả người anh co giật dữ dội rồi cuộn lại, run cầm cập.

Những âm thanh đau đớn đó làm tôi tan nát. Tôi trèo lên giường, ôm lấy vai anh. Ngay lập tức, tôi bị đè ngửa ra, Gideon chồm lên trên người, ánh mắt vô hồn. Cơn sợ hãi làm tôi tê liệt.

“Mày sẽ biết cảm giác đó như thế nào.” Anh thì thầm một cách cay độc, xoay hông chà xát vào tôi, như lúc hai đứa đang làm tình.

Tôi quay qua cắn lên bắp tay anh, có vẻ như cái cơ bắp cứng cáp đó không hề bị suy chuyển gì.

“Chết tiệt!” Gideon giật tay lại, lúc đó tôi đánh anh bật ra theo đúng động tác học được từ Parker, rồi vùng thoát thân.

“Eva!”

Tôi quay người lại, sẵn sàng thủ thế.

Anh tuột xuống giường, suýt nữa thì té nhào vì chưa tỉnh hẳn. “Anh xin lỗi, anh ngủ quên mất. Khỉ thật… anh xin lỗi.”

“Em không sao.” Tôi ráng tỏ ra bình tĩnh. “Anh bình tĩnh đi.”

Gideon đưa tay ôm đầu, thở hổn hển. Mặt anh bết bát mồ hôi, hai mắt đỏ hoe. “Trời ơi!”

Tôi bước tới gần, cố xua tan nỗi sợ. Đây là một phần trong cuộc sống của hai đứa tôi, và chúng tôi phải đối diện với nó. “Anh có nhớ anh nằm mơ thấy gì không?”

Gideon lắc đầu.

“Em không tin.”

“Khỉ thật, em phải…”

“Anh nằm mơ thấy Nathan. Anh có thường mơ như vậy không?” Tôi cầm lấy tay anh.

“Anh không biết.”

“Đừng có nói dối em.”

“Anh không có nói dối.” Anh nổi giận. “Anh rất ít khi nhớ lại được giấc mơ lắm.”

Tôi kéo anh vô phòng tắm, cố ý bắt anh di chuyển và suy nghĩ liên tục. “Hôm nay cảnh sát tới tìm em.”

“Anh biết.”

Giọng anh khàn khàn làm tôi lo lắng. Anh đã nằm đây như vậy bao lâu rồi? Nghĩ tới chuyện anh một mình chịu đựng đau đớn trong cơn ác mộng, lòng tôi tan nát. “Họ cũng tới tìm anh hả?”

“Không có, nhưng họ có dò hỏi nhiều chuyện.”

“Đi tắm đi cưng. Xong mình sẽ nói chuyện.”

Anh ôm lấy mặt tôi, vuốt ve trên má. “Em làm gì ồn ào vậy, chậm lại thôi.”

“Em không muốn là người ngoài cuộc mỗi lần anh gặp ác mộng.”

“Cho mình một chút thời gian đi.” Anh cúi người xuống, áp trán lên trán tôi. “Anh vừa làm em sợ, cả anh cũng sợ nữa. Cho hai đứa mình chút thời gian để bình tĩnh lại đi.”

Tôi dịu người lại, đặt một tay lên ngực trái của anh.

Gideon dí mũi vào tóc tôi. “Cho anh ngửi mùi của em, cảm thấy em bên cạnh, và chấp nhận lời xin lỗi của anh nhé.”

“Em không sao mà.”

“Em có sao!” Anh cãi, nhưng giọng nói vẫn nhỏ nhẹ, dỗ dành. “Đáng lẽ anh nên chờ em ở bên nhà của hai đứa mình.”

Tôi áp mặt lên ngực anh, hạnh phúc khi nghe mấy chữ “nhà của hai đứa mình.”

“Cả đêm nay em chờ tin nhắn của anh.”

“Anh làm việc trễ.” Gideon đưa tay vô áo, vuốt ve lưng tôi. “Xong anh qua đây, định làm em ngạc nhiên, rồi làm tình với em…”

“Em nghĩ có thể là mình được tự do rồi.” Tôi nói nhỏ, tay níu chặt áo anh. “Cảnh sát nói… Em nghĩ mình không sao nữa đâu.”

“Em nói tiếp đi.”

“Nathan lúc nào cũng đeo một cái vòng ở tay.”

“Cái vòng ngọc bích, rất nữ tính.”

Tôi ngước nhìn anh. “Đúng rồi.”

“Rồi sao nữa?”

“Cảnh sát tìm thấy cái vòng đó trên tay của một tên tội phạm vừa bị giết chết. Là băng nhóm tội phạm Nga. Họ đang nghi ngờ nguyên nhân do thanh toán lẫn nhau.”

Gideon đứng yên, mắt nheo lại. “Vậy nữa hả.”

“Ừ, kỳ lạ thật. Họ nói có tìm thấy ở chỗ tên kia một số hình ảnh của em, rồi nào là đường dây buôn bán phụ nữ, nghe không khớp với…”

Gideon đưa một tay lên môi tôi. “Anh thấy lạ là vì Nathan vẫn còn đeo cái vòng đó lúc anh bỏ đi.”

Trong khi anh tắm, tôi đứng đánh răng, nhìn anh làm từng động tác một cách nhanh nhẹn, thờ ơ và hiệu quả. Không giống như lúc tôi tắm cho anh với hai bàn tay vuốt ve đầy yêu thương trìu mến. Chỉ vài phút sau anh đã xong, bước ra lấy khăn lau khô cái cơ thể đầy tuyệt vời của mình.

Rồi anh bước tới sau lưng, hôn lên gáy tôi. “Anh không có liên hệ gì với thế giới tội phạm cả.”

Tôi súc miệng xong, nhìn anh qua tấm gương. “Anh có thấy bực khi phải giải thích với em không?”

“Chẳng thà anh tự nói còn hơn để em hỏi.”

“Vậy là có người đã làm rất nhiều chuyện để bảo vệ anh đó.” Tôi quay lại đối diện anh. “Có khi nào là Angus không?”

“Không đâu. Nói anh nghe coi tên đó chết như thế nào.”

Tôi vuốt ve bụng anh, thích thú nhìn từng cơ bắp cử động dưới mấy ngón tay mình. “Hắn bị đồng bọn trả thù. Cảnh sát vốn đang theo dõi hắn nên có bằng chứng đầy đủ.”

“Vậy là do một người trong cuộc rồi, có thể là người quen biết với bọn tội phạm, hay quen biết với cảnh sát, hoặc có khi cả hai. Dù là ai đi nữa, thì họ đã chọn một đối tượng có động cơ và đằng nào cũng sẽ chết để chịu tội thay.”

“Em không quan tâm đó là ai, chỉ cần anh an toàn là được rồi.”

Gideon hôn lên trán tôi. “Phải quan tâm chứ, vì để bảo vệ anh, thì trước tiên người đó phải biết rõ anh đã làm gì.”

Tim đập thình thịch, tôi vội vàng tắt chuông cái điện thoại của Gideon rồi cất hẳn vào một ngăn nhỏ có dây kéo trong túi xách. Tôi nhìn quanh xem còn có thứ gì bất thường phải giấu nữa không. Và tôi nghĩ tới bó hoa và tấm thiệp trong phòng ngủ.

Nhưng nếu không có lệnh khám nhà thì họ không thể tự tiện vô tới đó được.

Tôi chạy vào đóng cả cửa phòng tôi lẫn phòng Cary lại. Lúc chuông cửa reo, tôi vẫn còn thở hổn hển, nên cố bước thật chậm lại, hít một hơi rất sâu rồi mới mở cửa.

“Xin chào thanh tra.”

Thanh tra Graves, một người phụ nữ rất cao, ốm, có gương mặt khắc khổ và đôi mắt xanh lanh lợi dẫn đầu. Theo sau là người đồng nghiệp Michna, lớn tuổi hơn, ít nói, đầu hói, bụng phệ. Giữa họ dường như có sự phân công rất rõ ràng: Graves sẽ tấn công dồn dập với hàng tá câu hỏi khiến đối tượng bận rộn và mất cảnh giác, trong khi Michna để ý quan sát mọi thứ còn lại. Với cách đó hẳn họ làm việc khá hiệu quả.

“Chúng tôi vào nhà được không, cô Tramell?” Câu hỏi của Graves nghe gần như lời yêu cầu. Bà ta buộc mái tóc nâu xoăn lên cao, mặc cái áo khoác che khẩu súng ngắn đeo bên mình, tay cầm cặp táp.

“Dĩ nhiên rồi.” Tôi mở rộng cửa ra. “Hai vị dùng nước hay cà phê không?”

“Cho tôi xin nước nhé.” Michna lên tiếng.

Hai người bước vào nhà, đứng chờ ở bàn ăn trong khi tôi qua tủ lạnh lấy nước. Graves nhìn tôi không rời mắt, trong khi Michna đảo mắt khắp xung quanh.

“Cô vừa đi làm về hả?” Ông ta hỏi.

Tôi thừa biết là họ đã có câu trả lời, nhưng vẫn đáp. “Vừa về được vài phút thôi. Các vị muốn vô phòng khách không?”

“Ở đây được rồi.” Graves ngắn gọn, đặt cái cặp táp lên bàn. “Nếu không phiền, bọn này chỉ muốn hỏi cô vài câu và đưa cô xem mấy tấm hình thôi.”

Tôi chết điếng. Chẳng lẽ lại là hình Nathan chụp tôi? Hay biết đâu có thể là hình hiện trường lúc hắn chết, hay thậm chí cả hình giải phẫu tử thi? Chắc không phải rồi.

“Về việc gì vậy?”

“Vừa có thêm một số manh mối có thể liên quan tới cái chết của Barker.” Michna đáp. “Chúng tôi đang tiến hành điều tra, biết đâu cô sẽ giúp được gì đó.”

Tôi hít một hơi dài, run run. “Sẵn lòng thôi, nhưng tôi không biết liệu mình sẽ có ích không.”

“Cô có biết ai tên Andrei Yedemsky không?” Graves hỏi.

Tôi nhíu mày. “Không. Ai vậy?”

Bà ta lấy từ cặp táp ra một xấp hình để trước mặt tôi. “Là người này đây. Cô gặp anh ta lần nào chưa?”

Tôi run rẩy cầm lấy tấm hình đầu tiên kéo lại gần. Trong hình là một người đàn ông mặc áo măng tô, đang nói gì đó với một người khác khi chuẩn bị bước lên xe. Anh ta khá đẹp trai, mái tóc vàng óng, da rám nắng. “Tôi không biết người này. Anh ta cũng chẳng phải thuộc dạng người gặp xong rồi dễ quên.” Tôi ngước nhìn Graves. “Mà tôi có nên biết anh ta không?”

“Ở nhà hắn có rất nhiều hình của cô, toàn hình chụp lén những lúc cô đang đi ngoài đường. Barker cũng có mấy tấm hình giống vậy.”

“Tôi không hiểu, hắn ta có được bằng cách nào?”

“Có thể là từ Barker.” Michna đáp.

“Yedemsky khai như vậy hả? Mà tại sao Nathan lại đưa hình của tôi cho hắn?”

“Yedemsky không khai gì cả. Hắn chết rồi. Bị mưu sát.” Graves trả lời.

Đầu tôi nhức như búa bổ. “Tôi không hiểu gì cả. Tôi không hề quen biết người này, và cũng không biết lý do tại sao hắn lại biết tôi.”

“Andrei Yedemsky là thành viên của một nhóm tội phạm Nga.” Michna giải thích. “Ngoài buôn lậu rượu và vũ khí ra thì bọn chúng còn đang bị nghi ngờ buôn bán phụ nữ nữa. Rất có thể Barker đang thương lượng để bán cô cho chúng.”

Tôi giật mình lùi lại một bước, lắc đầu, chưa kịp hiểu ông ta vừa nói gì. Chuyện Nathan theo dõi tôi thì tôi hiểu được, vì hắn lúc nào cũng căm ghét tôi, căm ghét chuyện cha hắn lấy vợ lần nữa chứ không ngồi khóc thương mẹ hắn suốt đời. Hắn căm thù tôi vì đã khiến hắn bị đưa đi giam lỏng để điều trị, và vì đã lấy mất năm triệu đô tiền bồi thường mà lẽ ra là tài sản thừa kế của hắn. Nhưng tội phạm Nga? Rồi đường dây buôn người? Chuyện đó vô cùng khó hiểu.

Graves lật xấp hình lựa ra một tấm chụp cái vòng đeo tay bằng bạch kim nạm ngọc bích. Trong hình, cái vòng được đặt cạnh một cây thước hình góc vuông, cho thấy là do cảnh sát chụp.

“Cô có nhận ra vật này không?”

“Có. Cái vòng đó của mẹ Nathan. Hắn đã cho sửa lại để đeo vừa tay mình, và lúc nào cũng đeo hết.”

“Lúc chết Yedemsky đeo cái vòng này trên tay.” Graves nhấn nhá. “Chắc là chiến lợi phẩm.”

“Từ cái gì?”

“Từ việc giết Barker.”

Tôi nhìn Graves chằm chằm. Bà ta biết rõ sự thật mà. “Ý bà là Yedemsky có thể là thủ phạm giết Nathan hả? Vậy thì ai giết Yedemsky?”

Bà ta nhìn thẳng vào mắt tôi, hiểu rõ tôi đang nghĩ gì. “Hắn bị đồng bọn sát hại.”

“Các vị chắc chứ?” Tôi muốn khẳng định là Gideon không có liên quan tới chuyện này. Đúng là anh đã giết người vì tôi, nhưng anh sẽ không bao giờ giết người để trốn tội.

Michna hơi nhăn mặt khi tôi hỏi câu đó. Graves trả lời. “Khẳng định là như vậy. Chúng tôi có chụp được hình làm bằng chứng hẳn hoi. Một đồng bọn của Yedemsky trả thù khi biết Yedemsky có quan hệ với cô con gái vị thành niên của gã này.”

Hy vọng lóe lên, nhưng theo sau đó là nỗi sợ hãi rụng rời. “Vậy bây giờ tính sao?”

“Cô có biết ai có liên quan tới đường dây tội phạm Nga không?”

“Chúa ơi, không có.” Tôi nói ngay. “Tôi không biết gì về thế giới đó cả, mà tôi cũng không hình dung được tại sao Nathan lại có quan hệ với bọn họ. Nhưng… đúng là biết bao nhiêu năm rồi tôi không có liên lạc với Nathan, nên cũng khó nói…”

Tôi đưa tay xoa chỗ đau nhói trên ngực. “Tôi muốn quên hết tất cả mọi chuyện này đi. Tôi muốn cuộc sống của mình không bị Nathan phá hoại nữa. Chuyện đó có bao giờ xảy ra không? Liệu hắn ta, dù đã chết rồi, có còn tiếp tục ám ảnh tôi nữa hay không?”

Graves nhanh tay cất xấp hình vào cặp, mặt vẫn lạnh như tiền. “Chúng tôi đã làm hết những gì có thể. Từ giờ trở đi là tùy thuộc vào bản thân cô.”

Tôi có mặt ở CrossTrainer lúc sáu giờ mười lăm, vì đã lỡ hẹn với Megumi và áy náy vì vụ hủy kế hoạch ngày hôm trước. Hơn nữa tôi cũng cảm thấy trong người rất bồn chồn, khó chịu, nếu không vận động chắc sẽ phát điên mất. Ngay khi hai vị thanh tra đi khỏi tôi có nhắn tin cho Gideon nói là tối nay muốn gặp anh, nhưng cho tới khi tôi bỏ túi xách vô tủ giữ đồ thì vẫn chưa thấy anh trả lời.

Cũng như tất cả những thứ Gideon sở hữu, phòng tập rất hoành tráng, cả về kích thước lẫn tiện nghi. Khu phức hợp ba tầng này, một trong hàng trăm phòng tập cùng hệ thống trên cả nước, có đủ hết tất cả mọi thứ một người đi tập thể dục cần, cộng thêm dịch vụ thư giãn và quầy sinh tố.

Megumi hơi bị choáng ngợp và không biết sử dụng một số thiết bị, nên cô nàng tham gia lớp hướng dẫn dành cho khách mới đến lần đầu. Còn tôi bước lên máy, đi bộ nhanh một lúc để khởi động rồi bắt đầu chạy. Khi đã vào nhịp, tôi để đầu óc mình trôi theo từng sải chân.

Liệu tôi và Gideon đã được tự do để xây dựng cuộc sống mới hay chưa? Vì sao? Làm cách nào đây? Tôi cứ mải đếm từng câu hỏi mà mình sẽ hỏi Gideon, và hy vọng anh cũng không biết gì như tôi. Anh không thể nào có liên quan tới cái chết của Yemensky được. Tôi không tin anh làm chuyện đó.

Tôi cứ thế chạy tới khi hai chân mỏi nhừ, mồ hôi chảy thành dòng trên người và buồng phổi đau buốt.

Cuối cùng tôi ngừng lại khi Megumi đứng ngay sát bên, vẫy vẫy tay trước mặt tôi. “Mình hoàn toàn bị ấn tượng rồi. Bồ khỏe như cái máy vậy.”

Tôi chạy chậm lại, rồi chuyển sang đi bộ trước khi ngừng hẳn. Xong tôi cầm cái khăn với chai nước lên, bước xuống sàn, thấm thía dần hiệu quả của cú vận động lâu và nặng đó.

“Mình ghét chạy bộ ghê.” Tôi thú nhận. “Còn bồ tập thế nào?”

Ngay cả khi mặc đồ tập thể dục thì Megumi cũng rất sành điệu. Cô nàng mặc áo ba lỗ màu vàng nhạt có đường viền xanh da trời rất tiệp với cái quần thun ôm sát người. Cả bộ đồ hợp thời trang và tươi sáng, đúng phong cách mùa hè.

Megumi huých vai tôi. “Bồ làm mình xấu hổ quá. Nãy giờ mình chỉ đi vòng vòng ngắm nghía mấy anh chàng đẹp trai thôi. Người hướng dẫn cho mình rất khá, nhưng phải chi được anh chàng kia chăm sóc thì tốt hơn.”

Tôi nhìn theo hướng tay cô. “Đó là Daniel. Muốn giới thiệu với cậu ấy không?”

“Muốn!”

Tôi với Megumi đi qua chỗ tấm thảm khu vực giữa phòng, vẫy tay khi Daniel cũng vừa ngước lên nhìn thấy hai đứa. Megumi vội tháo dây buộc tóc ra, dù tôi nghĩ có buộc lên nhìn cũng đẹp. Cô nàng có làn da rất đẹp và cái miệng xinh xắn đáng ganh tị.

“Chào Eva, rất vui gặp lại cô.” Daniel bắt tay tôi. “Cô đưa ai đi cùng vậy?”

“Đây là bạn tôi, Megumi. Cô ấy mới đến lần đầu tiên.”

“Hồi nãy tôi thấy cô tập với Tara.” Daniel nở nụ cười hết cỡ với Megumi. “Tôi là Daniel, nếu cần giúp gì cứ gọi tôi nhé.”

“Tôi sẽ nhớ câu đó.” Megumi nói khi bắt tay Daniel.

“Rất sẵn lòng. Cô có đề ra mục tiêu cụ thể nào cho việc tập thể dục không?”

Khi hai người bắt đầu trò chuyện, tôi đưa mắt nhìn quanh tìm xem có gì đơn giản để tập đỡ trong lúc chờ đợi không. Nhưng thay vào đó ánh mắt tôi gặp phải một thứ khác quen quen.

Tôi vắt khăn lên vai, nhìn cô nàng phóng viên mình vốn không ưa gì. Hít một hơi dài, tôi bước tới chỗ cô ả đang đẩy tạ. Mái tóc nâu tết thành bím, cặp chân dài phô ra dưới cái quần ngắn, bụng phẳng lì, chắc nịch. Cô nàng nhìn rất ổn. “Chào Deanna.”

“Đáng lẽ tôi định hỏi là cô có tập ở đây thường không.” Deanna gác tạ lên rồi đứng dậy. “Nhưng câu đó nghe kịch quá. Cô khỏe không, Eva?”

“Tôi khỏe. Còn cô?” Nụ cười của Deanna luôn có cái gì đó làm tôi cảnh giác. “Cô không thấy tức khi Gideon Cross cứ dùng tiền che đậy hết mọi tội lỗi hả?”

Vậy là Gideon nói đúng về việc Ian Hager nhận tiền xong là biến mất luôn. “Nếu tôi tưởng là cô đang theo đuổi sự thật thì tôi đã đồng ý với cô rồi.”

“Tất cả đều là sự thật hết, Eva à. Tôi đã nói chuyện với Corinne Giroux.”

“Vậy hả? Chồng cô ấy khỏe không?”

Deanna cười lớn. “Gideon nên thuê cô quản lý hình ảnh cho anh ta mới phải.”

Câu nói móc gần đúng đó làm tôi cực kỳ khó chịu. “Sao cô không tới thẳng công ty chửi vào mặt anh ấy. Cho một cái tát hay tạt ly nước chẳng hạn?”

“Có làm vậy anh ta cũng chả quan tâm đâu. Không thay đổi được gì hết.”

Tôi lau mồ hôi, nghĩ bụng Deanna nói đúng. Tôi thừa biết Gideon hoàn toàn có thể lạnh lùng tàn nhẫn tới mức độ nào. “Thì biết đâu chừng làm cô thấy dễ chịu hơn thì sao.”

Deanna với lấy cái khăn. “Tôi biết rõ cái gì sẽ làm mình dễ chịu hơn. Tập vui vẻ nhé, Eva. Chắc mình sẽ gặp lại nhau sớm thôi.”

Cô nàng thong thả bước đi. Tôi biết chắc chắn là cô ả đang có âm mưu gì đó, nhưng bực bội vì không thể nghĩ ra.

“Mình xong rồi nè.” Megumi đi tới. “Ai vậy?”

“Không quan trọng lắm.” Ngay lúc đó bụng tôi sôi lên, báo hiệu món bò hầm trưa nay đã bị buổi tập tiêu hóa hết.

“Tập xong lúc nào mình cũng đói hết. Bồ muốn đi ăn không?”

“Được thôi.”

Hai đứa băng qua phòng tập động đúc để vô khu vực buồng tắm. “Để mình gọi Cary hỏi xem anh ấy có muốn đi chung không nhé.”

“Ồ phải rồi.” Megumi liếm môi. “Mình đã nói với bồ là mình thấy anh ta ngon lành lắm chưa?”

“Rồi, nói tới mấy lần.” Tôi vẫy tay chào Daniel.

Vô tới phòng thay đồ, sau khi Megumi thảy cái khăn vô thùng khăn dơ, tôi ngừng lại một chút, sờ lên cái logo thêu chữ CrossTrainer trước khi bỏ khăn của mình xuống. Tôi nghĩ tới hai cái khăn treo trong phòng tắm ở nhà Gideon.

Biết đâu lần sau, tôi sẽ gọi cho anh, rủ anh đi ăn tối chung với bạn bè tôi.

Biết đâu những gì tồi tệ nhất đã qua hết rồi.

Hai đứa vô một nhà hàng Ý gần đó, rồi Cary với Trey tới, tay trong tay. Bàn của chúng tôi ngay sát cửa kính, nên vừa ăn còn vừa được ngắm thành phố hối hả bên ngoài nữa.

Cả bọn ngồi trên đệm lót dưới sàn, uống khá nhiều rượu vang, nghe Cary bình luận về người qua đường. Tôi có thể nhìn thấy tình yêu lấp lánh trong ánh mắt Trey mỗi lần anh nhìn Cary, và mừng thầm khi Cary cũng công khai âu yếm lại. Thường thì khi Cary có tình cảm với ai, anh ấy sẽ rất ngại chạm đụng vào người đó ngoài phòng ngủ. Nhưng khi thấy hai người thỉnh thoảng lại chạm vào nhau, tôi tự thuyết phục mình đó là dấu hiệu của sự thân mật chứ không phải là Cary đã mất cảm giác.

Đang ăn thì Michael lại gọi cho Megumi, nhưng cô nàng không nghe máy. Cary hỏi cô nàng có phải đang làm giá không, nên Megumi kể đầu đuôi câu chuyện.

“Nếu anh ta gọi nữa thì đưa anh nghe cho.” Cary nói.

“Trời ơi, thôi.” Tôi rú lên.

“Thì sao?” Cary chớp mắt vẻ ngây thơ. “Anh sẽ nói là cô ấy đang bận không nghe máy được, còn Trey thì cứ giả bộ ‘đòi hỏi’ lớn tiếng ở bên này.”

“Đồ quỷ!” Megumi xoa xoa tay. “Michael không phải loại người dễ mắc lừa mấy trò đó đâu. Nhưng mà anh hứa rồi, thế nào sau này cũng có lúc em phải nhờ anh giúp thôi. Em vốn khá là may mắn với đàn ông mà.”

Tôi lắc đầu, kín đáo thò tay vô giỏ kiểm tra điện thoại, hơi khó hiểu khi vẫn không thấy Gideon trả lời.

Cary giả giọng quý tộc. “Quý cô đang chờ điện thoại của người tình phải không?”

“Cái gì?” Megumi há hốc miệng. “Bồ hẹn hò với ai mà không kể mình nghe hả?”

Tôi nheo mắt nhìn Cary. “Chuyện phức tạp lắm.”

“Hoàn toàn không có chút gì phức tạp mới đúng.” Cary dài giọng. “Chỉ thuần túy là tình dục thôi mà.”

“Thế còn Cross thì sao?” Megumi hỏi.

“Ai?” Cary giật mình.

Megumi khăng khăng. “Anh ta muốn quay lại.”

Tới phiên Cary trợn mắt nhìn tôi. “Em liên lạc với hắn hồi nào vậy?”

Tôi lắc đầu. “Anh ấy gọi cho mẹ. Mà anh ấy cũng đâu có nói là muốn quay lại đâu.”

Cary cười tinh quái. “Vậy em có muốn bỏ người tình bí ẩn để quay lại với anh chàng chạy marathon đó không?”

Megumi đá chân tôi. “Gideon Cross chạy marathon trên giường hả? Mà thân hình của anh ta thì như vậy đó… Ôi Chúa ơi!” Cô nàng đưa tay phẩy phẩy, làm bộ quạt cho đỡ nóng.

“Làm ơn đừng có bàn tán chuyện quan hệ trai gái của em nữa có được không?” Tôi càu nhàu, nhìn qua Trey cầu cứu.

Trey chen vô. “Mình nghe nói ngày mai hai người đi dự một buổi ra mắt video ca nhạc hả? Mình tưởng bây giờ mấy vụ đó hết trào lưu rồi chứ.”

Tôi níu ngay cái phao. “Thì đó, mình cũng thấy ngạc nhiên nữa.”

“Và lại còn thêm Brett nữa chứ.” Cary vừa nói vừa chồm qua phía Megumi, làm ra vẻ bí mật. “Mình sẽ gọi anh ta là anh chàng đứng trên sân khấu, hay anh chàng ngồi ghế sau nhé.”

Tôi vẩy nước lên người Cary.

“Trời ơi, Eva, sao vậy? Em làm anh ướt rồi nè!”

“Nói nữa đi.” Tôi dọa. “Nói nữa là anh chèm nhẹp luôn đó.”

Khi về tới nhà, lúc mười giờ mười lăm, Gideon vẫn chưa trả lời tin nhắn. Megumi đi tàu điện ngầm về, còn lại ba đứa tôi đi tắc xi. Hai chàng trai đi thẳng vô phòng Cary, còn tôi vẫn đứng trong bếp, phân vân không biết có nên chạy qua nhà Gideon tìm anh không.

Tôi vừa tính lấy chìa khóa thì Cary bước ra, ở trần, đi chân đất.

Anh mở tủ lạnh lấy chai kem tươi, xong quay lại nhìn tôi trước khi vô phòng. “Em ổn không?”

“Em không sao.”

“Nói chuyện với mẹ chưa?”

“Chưa, nhưng em cũng đang định vậy.”

Cary đứng lại, tựa lên bàn. “Có chuyện gì muốn nói anh nghe không?”

Tôi gạt ra. “Anh về phòng đi, em không sao mà. Có gì mai rồi nói.”

“À, mai mấy giờ phải đi?”

“Brett muốn đón mình khoảng năm giờ, anh qua Crossfire gặp em được không?”

“Được chứ”. Anh chồm tới hôn lên trán tôi. “Ngủ ngon nha cưng.”

Tôi chờ nghe tiếng Cary đóng cửa phòng xong mới lấy chìa khóa đi qua nhà bên cạnh. Ngay khi bước vào gian phòng tối tăm lạnh lẽo, tôi đã biết anh không có ở đây. Nhưng tôi vẫn đi xem qua tất cả các phòng, vì không muốn cảm thấy… thất vọng.

Tôi quyết định sẽ gọi cho Angus, nên về nhà lấy điện thoại rồi vô phòng ngủ.

Và bắt gặp Gideon đang vật vã trong cơn ác mộng.

Tôi giật mình đóng sầm cửa, khóa chốt lại. Anh nằm giãy giụa trên giường, lưng cong lên, thở rít qua kẽ răng. Trên người anh vẫn mặc quần jean với áo thun, nằm đè lên trên tấm trải, giống như đang chờ tôi về thì ngủ quên mất. Cái máy tính bị hất xuống đất, giấy tờ rơi tung tóe xung quanh.

Tôi lao tới bên anh, tìm cách đánh thức anh mà không bị tấn công, vì tôi biết anh sẽ rất ân hận nếu có lỡ làm tôi đau.

Gideon gầm lên, giọng cực kỳ hung dữ. “Không bao giờ. Mày sẽ không bao giờ đụng vào cô ấy nữa.”

Tôi chết điếng.

Cả người anh co giật dữ dội rồi cuộn lại, run cầm cập.

Những âm thanh đau đớn đó làm tôi tan nát. Tôi trèo lên giường, ôm lấy vai anh. Ngay lập tức, tôi bị đè ngửa ra, Gideon chồm lên trên người, ánh mắt vô hồn. Cơn sợ hãi làm tôi tê liệt.

“Mày sẽ biết cảm giác đó như thế nào.” Anh thì thầm một cách cay độc, xoay hông chà xát vào tôi, như lúc hai đứa đang làm tình.

Tôi quay qua cắn lên bắp tay anh, có vẻ như cái cơ bắp cứng cáp đó không hề bị suy chuyển gì.

“Chết tiệt!” Gideon giật tay lại, lúc đó tôi đánh anh bật ra theo đúng động tác học được từ Parker, rồi vùng thoát thân.

“Eva!”

Tôi quay người lại, sẵn sàng thủ thế.

Anh tuột xuống giường, suýt nữa thì té nhào vì chưa tỉnh hẳn. “Anh xin lỗi, anh ngủ quên mất. Khỉ thật… anh xin lỗi.”

“Em không sao.” Tôi ráng tỏ ra bình tĩnh. “Anh bình tĩnh đi.”

Gideon đưa tay ôm đầu, thở hổn hển. Mặt anh bết bát mồ hôi, hai mắt đỏ hoe. “Trời ơi!”

Tôi bước tới gần, cố xua tan nỗi sợ. Đây là một phần trong cuộc sống của hai đứa tôi, và chúng tôi phải đối diện với nó. “Anh có nhớ anh nằm mơ thấy gì không?”

Gideon lắc đầu.

“Em không tin.”

“Khỉ thật, em phải…”

“Anh nằm mơ thấy Nathan. Anh có thường mơ như vậy không?” Tôi cầm lấy tay anh.

“Anh không biết.”

“Đừng có nói dối em.”

“Anh không có nói dối.” Anh nổi giận. “Anh rất ít khi nhớ lại được giấc mơ lắm.”

Tôi kéo anh vô phòng tắm, cố ý bắt anh di chuyển và suy nghĩ liên tục. “Hôm nay cảnh sát tới tìm em.”

“Anh biết.”

Giọng anh khàn khàn làm tôi lo lắng. Anh đã nằm đây như vậy bao lâu rồi? Nghĩ tới chuyện anh một mình chịu đựng đau đớn trong cơn ác mộng, lòng tôi tan nát. “Họ cũng tới tìm anh hả?”

“Không có, nhưng họ có dò hỏi nhiều chuyện.”

“Đi tắm đi cưng. Xong mình sẽ nói chuyện.”

Anh ôm lấy mặt tôi, vuốt ve trên má. “Em làm gì ồn ào vậy, chậm lại thôi.”

“Em không muốn là người ngoài cuộc mỗi lần anh gặp ác mộng.”

“Cho mình một chút thời gian đi.” Anh cúi người xuống, áp trán lên trán tôi. “Anh vừa làm em sợ, cả anh cũng sợ nữa. Cho hai đứa mình chút thời gian để bình tĩnh lại đi.”

Tôi dịu người lại, đặt một tay lên ngực trái của anh.

Gideon dí mũi vào tóc tôi. “Cho anh ngửi mùi của em, cảm thấy em bên cạnh, và chấp nhận lời xin lỗi của anh nhé.”

“Em không sao mà.”

“Em có sao!” Anh cãi, nhưng giọng nói vẫn nhỏ nhẹ, dỗ dành. “Đáng lẽ anh nên chờ em ở bên nhà của hai đứa mình.”

Tôi áp mặt lên ngực anh, hạnh phúc khi nghe mấy chữ “nhà của hai đứa mình.”

“Cả đêm nay em chờ tin nhắn của anh.”

“Anh làm việc trễ.” Gideon đưa tay vô áo, vuốt ve lưng tôi. “Xong anh qua đây, định làm em ngạc nhiên, rồi làm tình với em…”

“Em nghĩ có thể là mình được tự do rồi.” Tôi nói nhỏ, tay níu chặt áo anh. “Cảnh sát nói… Em nghĩ mình không sao nữa đâu.”

“Em nói tiếp đi.”

“Nathan lúc nào cũng đeo một cái vòng ở tay.”

“Cái vòng ngọc bích, rất nữ tính.”

Tôi ngước nhìn anh. “Đúng rồi.”

“Rồi sao nữa?”

“Cảnh sát tìm thấy cái vòng đó trên tay của một tên tội phạm vừa bị giết chết. Là băng nhóm tội phạm Nga. Họ đang nghi ngờ nguyên nhân do thanh toán lẫn nhau.”

Gideon đứng yên, mắt nheo lại. “Vậy nữa hả.”

“Ừ, kỳ lạ thật. Họ nói có tìm thấy ở chỗ tên kia một số hình ảnh của em, rồi nào là đường dây buôn bán phụ nữ, nghe không khớp với…”

Gideon đưa một tay lên môi tôi. “Anh thấy lạ là vì Nathan vẫn còn đeo cái vòng đó lúc anh bỏ đi.”

Trong khi anh tắm, tôi đứng đánh răng, nhìn anh làm từng động tác một cách nhanh nhẹn, thờ ơ và hiệu quả. Không giống như lúc tôi tắm cho anh với hai bàn tay vuốt ve đầy yêu thương trìu mến. Chỉ vài phút sau anh đã xong, bước ra lấy khăn lau khô cái cơ thể đầy tuyệt vời của mình.

Rồi anh bước tới sau lưng, hôn lên gáy tôi. “Anh không có liên hệ gì với thế giới tội phạm cả.”

Tôi súc miệng xong, nhìn anh qua tấm gương. “Anh có thấy bực khi phải giải thích với em không?”

“Chẳng thà anh tự nói còn hơn để em hỏi.”

“Vậy là có người đã làm rất nhiều chuyện để bảo vệ anh đó.” Tôi quay lại đối diện anh. “Có khi nào là Angus không?”

“Không đâu. Nói anh nghe coi tên đó chết như thế nào.”

Tôi vuốt ve bụng anh, thích thú nhìn từng cơ bắp cử động dưới mấy ngón tay mình. “Hắn bị đồng bọn trả thù. Cảnh sát vốn đang theo dõi hắn nên có bằng chứng đầy đủ.”

“Vậy là do một người trong cuộc rồi, có thể là người quen biết với bọn tội phạm, hay quen biết với cảnh sát, hoặc có khi cả hai. Dù là ai đi nữa, thì họ đã chọn một đối tượng có động cơ và đằng nào cũng sẽ chết để chịu tội thay.”

“Em không quan tâm đó là ai, chỉ cần anh an toàn là được rồi.”

Gideon hôn lên trán tôi. “Phải quan tâm chứ, vì để bảo vệ anh, thì trước tiên người đó phải biết rõ anh đã làm gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.