Tôi có một cảm giác
rất kỳ lạ khi đi làm vào sáng thứ Hai, khi nghĩ tới chuyện không có ai
biết cuộc đời tôi vừa có một thay đổi lớn. Làm thế nào mà chỉ với vài
câu nói, rồi đeo một cái nhẫn vô tay là đã khiến con người ta trở nên
khác hẳn?
Tôi không còn là Eva, cô gái chân ướt chân ráo tới New York cùng anh bạn thân nữa. Giờ đây tôi đã là vợ của một nhà tài phiệt, với hàng loạt trách nhiệm mới. Nghĩ tới đó tôi bỗng hoảng sợ.
Megumi mở cửa xong đứng dậy. Hôm nay cô nàng ăn mặc nhã nhặn một cách bất ngờ, với cái đầm đen sát cánh có những đường viền không đối xứng và giày cao gót hồng cánh sen.
“Ôi chao, da bồ rám nắng đẹp ghê. Mình ganh tị quá đi mất.”
“Cảm ơn. Cuối tuần thế nào?”
“Cũng vậy thôi. Michael hết gọi rồi.” Megumi nhăn mũi. “Tự nhiên mình lại
nhớ, sự quấy rầy của anh ta làm mình cảm thấy có người cần mình.”
Tôi lắc đầu. “Bồ điên rồi.”
“Mình biết. Kể nghe coi, bồ đi đâu vậy? Đi với chàng ca sĩ hay là chàng Cross?”
“Bí mật.” Dù tôi rất muốn kể hết ra. Lý do tôi ráng kiềm chế là vì tôi muốn Cary là người biết đầu tiên.
“Không được!” Megumi nheo mắt. “Bồ định giấu mình thiệt đó hả?”
“Dĩ nhiên là mình sẽ kể.” Tôi nháy mắt. “Chỉ không phải là bây giờ thôi.”
“Mình biết tìm bồ ở đâu rồi đó nha.” Megumi nói với theo khi tôi đi về chỗ ngồi.
Về tới bàn, tôi lấy điện thoại ra định nhắn tin cho Cary thì thấy mấy tin
nhắn anh gửi hồi cuối tuần mà bây giờ mới tới. Chắc chắn hôm thứ Bảy lúc gọi điện thoại cho bố tôi vẫn chưa nhận được gì.
Ăn trưa không? Tôi nhắn cho Cary xong, đợi một chút không thấy trả lời thì tắt chuông điện thoại rồi bỏ vô ngăn kéo.
“Cuối tuần em đi đâu vậy?” Mark hỏi khi vô tới văn phòng. “Da em phơi nắng đẹp quá.”
“Cảm ơn anh. Em đi nghỉ ở Ca-ri-bê.”
“Vậy hả? Anh đang tính chọn đảo để đi tuần trăng mặt đó. Hay em giới thiệu chỗ em ở đi?”
“Được thôi.” Tôi cười, hình như lâu lắm rồi, hay có khi cả đời, tôi chưa bao giờ thấy vui như lúc này.
“Cho anh thông tin nhé, anh sẽ đưa vô danh sách để xem xét.”
“Anh được giao nhiệm vụ tìm địa điểm hả?” Tôi đứng dậy đi lấy cà phê chung với Mark.
“Ừ.” Mark nhếch mép. “Anh để Steven lo cái đám cưới, vì anh ấy đã chuẩn bị
lâu rồi. Nhưng còn kỳ trăng mật thì phải là của anh.”
Giọng Mark tràn trề hạnh phúc, tôi hiểu rất rõ cảm giác đó. Tâm trạng anh vui vẻ
như vậy làm ngày đầu tuần của tôi càng sáng sủa hơn.
Mọi thứ sáng sủa chấm dứt lúc hơn mười giờ, khi Cary gọi điện thoại.
“Văn phòng của Mark Garrity, Eva Tramell..”
“Eva Tramell đáng bị ăn đòn.” Cary tiếp lời. “Lâu lắm rồi anh không giận em tới mức này đó.”
Tôi chột dạ, nhíu mày. “Có chuyện gì vậy Cary?”
“Anh không có thói quen nói mấy chuyện quan trọng qua điện thoại đâu, Eva,
không phải như ai đó. Mà nói cho em biết luôn, trưa nay anh sẽ bỏ một
cuộc giao lưu trong giới để đi gặp em đó, tại vì bạn bè thì phải làm như vậy.” Anh nổi cáu. “Bạn bè thì phải sắp xếp thời gian để nói với nhau
những chuyện quan trọng, chứ không phải là để lại một cái lời nhắn nhí
nhảnh rồi xong đâu.”
Rồi anh cúp máy. Tôi ngồi thừ ra, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng.
Tất cả mọi thứ như cái bánh xe đang quay đột ngột đứng lại. Cary luôn là
chỗ dựa của tôi, mỗi lần tôi với anh mà có chuyện gì thì tôi rất dễ mất
bình tĩnh. Tôi biết anh cũng vậy, không gặp tôi thường xuyên là anh cũng hay làm chuyện dại dột lắm.
Tôi lấy điện thoại di động ra gọi lại cho anh.
“Sao nữa?” Cary quát, nhưng ít ra thì anh cũng nhấc máy.
Tôi nói nhanh. “Nếu em làm anh buồn thì cho em xin lỗi. Em sẽ sửa, nha!”
“Em làm anh bực quá, Eva.”
“Ừ, anh để ý đi, trước giờ em giỏi chọc tức người khác lắm. Nhưng em không
muốn làm vậy với anh.” Tôi thở dài. “Mình mà giận nhau là em không chịu
được đâu, Cary à. Em muốn hai đứa mình vui vẻ.”
“Gần đây em làm như thể là chuyện đó đâu còn quan trọng nữa.” Anh cộc lốc. “Anh trở thành người thừa trong mắt em rồi.”
“Lúc nào em cũng nghĩ tới anh hết đó, nếu em không biết cách thể hiện thì em xin lỗi nha.”
Anh im lặng.
“Em quý anh lắm, Cary à, dù nhiều khi em cư xử khá ngu ngốc.”
Cary thở hắt ra. “Em làm việc tiếp đi, đừng có suy nghĩ nữa. Lát ăn trưa mình nói chuyện.”
“Em thành thật xin lỗi.”
“Trưa nay gặp nhé.”
Cúp máy xong, tôi cố gắng nhưng không tập trung được. Cary giận là một
chuyện, nhưng tôi đã làm anh buồn lại là chuyện khác. Bởi tôi vốn là một trong số vài người hiếm hoi trên đời được anh tin tưởng.
Khoảng mười một giờ rưỡi, tôi nhận được một xấp phong bì nội bộ. Trong số đó một cái có mảnh giấy viết tay của Gideon.
Vợ xinh đẹp quyến rũ của anh
Anh lúc nào cũng nghĩ tới em
X của em.
Tôi hạnh phúc nhịp chân dưới gầm bàn, cảm thấy ngày thứ Hai vui lên rất nhiều.
Rồi tôi viết lại cho anh.
Đen và nguy hiểm
Em yêu anh điên cuồng
Yêu cả cái vòng đỏ của anh nữa
Bà X.
Tôi bỏ tờ giấy vô phong bì rồi cho gửi đi.
Điện thoại reng lúc tôi đang trả lời thư cho người thiết kế của chiến dịch
quảng cáo thẻ quà tặng. Đầu dây bên kia là một giọng Pháp quen thuộc.
“Eva, là Jean-Francois Giroux đây.”
Tôi ngồi tựa ra ghế. “Bonjour, quý ông Giroux.”
“Hôm nay mình gặp nhau lúc nào được?”
Anh ta muốn cái quái gì ở tôi? Nếu muốn biết chỉ còn cách gặp anh ta thôi. “Năm giờ nhé? Ở gần Crossfire có một quán rượu nhỏ.”
“Vậy cũng được.”
Tôi vừa chỉ đường xong là Giroux cúp máy ngay, khiến tôi có cảm giác như
vừa bị tạt một gáo nước lạnh. Tôi xoay xoay trên ghế, ngẫm nghĩ. Có vẻ
như trong khi tôi và Gideon đang cố gắng xây dựng cuộc sống mới thì vẫn
có nhiều thứ tìm cách cản trở hai đứa. Liệu khi bọn tôi công bố về lễ
cưới, hay chỉ chuyện đính hôn thôi, thì mọi thứ có thay đổi không?
Chúa ơi, tôi chỉ mong như vậy. Nhưng liệu có bao giờ đơn giản vậy không?
Liếc nhìn đồng hồ, tôi quyết định quay lại với cái thư đang viết dở.
Tôi xuống tới sảnh lúc mười hai giờ năm phút, Cary vẫn chưa tới. Trong lúc
chờ đợi, tôi bắt đầu lo lắng nhiều hơn. Cary nói đúng. Tôi luôn tự nhủ
là Cary sẵn sàng chấp nhận ở chung với Gideon, bởi vì tôi không muốn
nghĩ tới khả năng phải chọn lựa giữa hai người.
Bây giờ khi chuyện đó không còn là lựa chọn nữa rồi. Tôi đã kết hôn, và đang ngất ngây trong hạnh phúc.
Nhưng tôi vẫn nghĩ cất cái nhẫn vào bóp là hơn. Với tâm trạng lúc này, để Cary phát hiện ra chuyện đó không hẳn là một ý hay.
Bụng tôi thắt lại khi nhận ra mình càng ngày càng giấu anh nhiều chuyện. Cảm giác đó thật khó chấp nhận.
“Eva.”
Tôi giật mình khi nghe tiếng anh gọi. Cary bước nhanh tới, hôm nay anh mặc
quần ngắn túi hộp và áo thun cổ tim. Với cặp kiếng râm và hai tay đút
túi quần, nhìn anh hơi xa cách. Mọi người ngoái nhìn lúc anh đi ngang,
nhưng Cary không để ý tới ai khác ngoài tôi.
Trước khi kịp suy
nghĩ, tôi đã chạy như bay tới, lao vào anh mạnh đến nỗi khiến anh bật
kêu lên. Tôi ôm chầm lấy Cary, áp má lên ngực anh.
“Em nhớ anh quá.” Lời nói bật ra từ tận đáy lòng, dù chưa chắc Cary đã hiểu hết lý đó thật của nó.
Anh lẩm bẩm gì đó rồi ôm tôi. “Nhiều khi em đáng ghét lắm, em gái à.”
Tôi ngẩng lên nhìn anh. “Em xin lỗi.”
Cary nắm tay tôi, hai đứa ra khỏi tòa nhà rồi tới cái nhà hàng mà lần trước
chúng tôi ăn taco với nhau. Chỗ này có cả margaritas với đá xay, thức
uống hoàn hảo cho cái thời tiết oi bức mùa hè này.
Sau mười phút xếp hàng chờ, tôi chỉ gọi hai cái taco, vì cả tuần nay đã không tập
tành gì rồi. Cary gọi tới sáu cái. Hai đứa canh lấy được một cái bàn
ngay khi có người đứng lên, và trong khi tôi chưa kịp tháo cái ống hút
ra thì Cary đã ăn hết một cái taco rồi.
“Em xin lỗi vụ lời nhắn trong hộp thư thoại nhé.”
“Em không hiểu hả.” Cary lấy khăn giấy chùi miệng, đôi môi đẹp làm tôi liên tưởng tới cảnh mỗi lần anh nở nụ cười thì y như rằng bao nhiêu phụ nữ
dù có bản lĩnh đến đâu cũng trở nên e thẹn.
“Vấn đề nằm ở tất cả mọi chuyện liên quan đến nó. Em để lại lời nhắn kêu anh suy nghĩ chuyện ở chung với Cross, sau khi em đã nói với mẹ em là em quyết định rồi, và ngay trước khi em biến mất suốt mấy ngày cuối tuần. Anh nghĩ anh có cảm thấy như thế nào thì cũng chả có nghĩa lý gì với em hết.”
“Không phải vậy!”
“Tại sao em phải ở chung với anh trong khi đằng nào em cũng ở chung với bạn
trai em?” Cary bắt đầu nổi cáu. “Và tại sao em lại nghĩ anh thích làm
người thừa trong nhà hả?”
“Cary…”
“Anh không cần ai bố thí, Eva.” Anh nheo mắt. “Nếu cần thì anh sẽ có chỗ để ngủ, có người để ở chung. Khỏi làm phước cho anh.”
Ngực tôi thắt lại. Tôi chưa sẵn sàng sống thiếu Cary. Tôi biết rồi sẽ tới
lúc hai đứa có hai cuộc sống riêng, biết đâu chỉ gặp nhau vào vài dịp
đặc biệt trong năm. Nhưng bây giờ chưa phải lúc đó. Chưa thể như vậy
được. Chỉ tưởng tượng thôi đã làm tôi hoảng hốt.
“Ai nói là em làm phước cho anh. Sao anh không nghĩ là tại em không thể sống mà không có anh bên cạnh được.”
Anh khịt mũi, cắn miếng bánh, nhai một cách giận dữ rồi hút một ngụm nước
lớn. “Anh là cái gì hả? Là cái huy chương đánh dấu ba năm điều trị của
em, hay là tấm giấy chứng nhận em đã là một Eva Khác?”
“Xin lỗi
nha.” Tôi chồm tới. “Em biết là anh giận, và em đã năn nỉ rồi. Em rất
quý anh và muốn có anh bên cạnh. Nhưng không vì vậy mà em phải ngồi đây
nghe anh mắng mỏ đâu.”
Tôi đứng dậy. “Em gặp anh sau.”
“Em với Cross định cưới nhau hả?”
Tôi nhìn anh, ngập ngừng một chút. “Anh ấy cầu hôn, và em đồng ý rồi.”
Cary gật đầu, không có vẻ gì ngạc nhiên, rồi lại ăn tiếp. Tôi cầm cái túi treo trên thành ghế lên.
“Em không thấy sợ nếu phải sống một mình trong nhà với anh ta hả?” Anh vẫn
vừa ăn vừa nói. Không có gì lạ khi Cary nghĩ ngay tới chuyện đó.
“Không, anh ấy ngủ trong phòng riêng.”
“Vậy mấy tuần vừa rồi hai đứa ở với nhau là anh ta ngủ trong phòng riêng hả?”
Tôi trố mắt. Chẳng lẽ Cary đã biết từ đầu Gideon chính là “người tình” mà
tôi hẹn hò trước giờ? Tôi cũng mệt mỏi không muốn nói dối nữa. “Đa số là vậy.”
Cary bỏ miếng taco xuống. “Cuối cùng cũng nghe được một
lời nói thật từ em. Anh cứ tưởng là em không còn biết thành thật nữa rồi chứ.”
“Anh là đồ khốn.”
Anh toét miệng cười, chỉ xuống ghế. “Ngồi lại xuống đây, cưng, mình chưa nói chuyện xong mà.”
“Anh khó ưa quá.”
Nụ cười tắt ngấm, nét mặt anh đanh lại. “Bị lừa dối suốt mấy tuần làm anh cáu kỉnh vậy đó. Ngồi xuống đây.”
Tôi ngồi xuống, trừng mắt nhìn anh. “Rồi đó. Vừa lòng chưa?”
“Ăn đi. Anh có chuyện muốn nói.”
Tôi thở mạnh cho bình tĩnh, treo túi xách lên ghế trở lại, rồi nhướn mày nhìn anh.
Anh bắt đầu. “Nếu em tưởng khi anh không rượu chè nữa và đi làm ổn định thì đầu óc anh hết nhạy bén là em lầm rồi đó. Anh biết em quay lại với
Cross từ ngày đầu tiên em nói xạo kìa.”
Tôi cắn miếng taco trên tay, nhìn anh nghi ngờ.
“Eva à, em nghĩ coi, nếu ở New York này mà có người khác có thể cả đêm không mệt giống Cross, thì chẳng lẽ anh ta thoát khỏi tay anh sao?”
Tôi phát sặc, suýt nữa thì phun thức ăn ra.
“Làm gì có ai may mắn tới mức tìm được hai anh chàng như vậy liên tiếp chứ.” Cary dài giọng. “Cho dù là em đi nữa. Muốn được may vậy thì ít nhất em
cũng phải ‘nhịn đói’ hay khổ sở một thời gian dài trước đã, vậy thì còn
có khả năng.”
Tôi quăng miếng giấy bọc ống hút vô người anh, Cary né rồi phá lên cười.
Xong anh nghiêm túc trở lại. “Bộ em sợ bị anh đánh giá vì quay lại với anh ta sau những gì anh ta làm hả?”
“Chuyện phức tạp hơn vậy nhiều, Cary à. Lộn xộn lắm, tụi em có rất nhiều áp
lực. Bây giờ vẫn vậy, vì cái ả phóng viên cứ theo dõi Gideon…”
“Theo dõi hả?”
“Chính xác. Em không muốn…” Em không muốn anh bị liên lụy, thành tòng phạm…
“Em buộc phải kín đáo.” Tôi bào chữa một cách vụng về.
Anh ngẫm nghĩ, rồi gật đầu. “Và bây giờ em định cưới anh ta hả?”
“Ừ.” Tôi uống một ngụm nước để nuốt trôi cục nghẹn trong cổ. “Ngoài tụi em ra thì anh là người duy nhất biết chuyện.”
“Cuối cùng em cũng chịu chia sẻ với anh một bí mật.” Cary mím môi. “Mà cưới xong em vẫn muốn anh ở chung với em sao?”
Tôi chồm tới, nắm tay anh. “Em biết là anh hoàn toàn có thể tìm chỗ khác để ở, nhưng em không muốn anh làm vậy. Em chưa sẵn sàng để sống không có
anh, cho dù em có lấy chồng hay không cũng vậy.”
Anh siết chặt tay tôi mạnh đến phát đau. “Eva…”
“Nghe em nè.” Tôi nói nhanh, vì thấy anh bỗng nhiên có vẻ nghiêm chỉnh nên
không muốn bị ngắt lời trước khi nói hết kế hoạch với anh. “Nhà của
Gideon có kèm theo một căn hộ một phòng ngủ ở sát bên cạnh.”
“Căn hộ một phòng ngủ ở Đại lộ Số Năm hả?”
“Ừ, thích không? Anh có không gian riêng, có cửa riêng, và cả cửa sổ nhìn
xuống Công Viên Trung Tâm nữa. Nhưng anh vẫn ở sát cạnh em, vậy là một
công đôi việc rồi.” Tôi nói thật nhanh, hy vọng có chi tiết nào đó đúng ý anh. “Mình sẽ ở lại bên phía Tây thêm ít lâu nữa trong khi chờ nhà bên
đó sửa xong. Gideon còn nói anh muốn sửa căn hộ của anh như thế nào cũng được.”
“Căn hộ của anh.” Anh nhìn chằm chằm làm tôi càng lo
hơn. Có hai người đang muốn len qua khoảng hẹp giữa bàn của tôi với bàn
bên cạnh, nhưng tôi mặc kệ.
“Có phải cho không đâu mà.” Tôi trấn an. “Em đang suy nghĩ dùng tiền của em để làm một cái gì đó. Em muốn
thành lập một tổ chức để ủng hộ mấy hoạt động từ thiện mình biết trước
giờ. Em cần anh giúp, và em sẽ trả công, không phải chỉ cho những việc
anh làm không, mà còn cho cả hình ảnh của anh nữa. Em muốn anh làm người phát ngôn của tổ chức đó.”
Tay Cary nới lỏng ra.
Tôi cảnh giác, níu tay anh lại. “Cary?”
Vai anh rũ xuống. “Tatiana có thai rồi.”
“Cái gì?” Mặt tôi tái mét, tưởng như mọi thứ đang nhảy múa xung quanh. Giữa
một rừng những tiếng nhân viên lớn tiếng gọi món ăn, tiếng chén dĩa
loảng xoảng, tôi vẫn có cảm giác mấy chữ mà Cary vừa thốt ra đó được
thét to vào mặt mình.
“Anh giỡn hả?”
“Anh cũng ước gì là chuyện giỡn.” Cary rụt tay về, vuốt lọn tóc đang rũ xuống mắt. “Không
phải là anh không muốn có con, anh cũng thích, nhưng mà… Em biết rồi đó, không phải lúc này, và không phải là với cô ấy.”
“Làm thế quái
nào mà cô ta có thai vậy?” Tôi biết Cary rất cẩn thận mấy chuyện đó, vì
hơn ai hết anh hiểu lối sống của anh có rất nhiều rủi ro.
“Thì anh đưa vào rồi…”
“Thôi đi.” Tôi nạt. “Ý em là anh vốn rất cẩn thận mà.”
“Ừm, thì cách bảo vệ đó đâu phải lúc nào cũng hiệu nghiệm. Mà Tat thì không
chịu uống thuốc, nói là thuốc làm cô ấy mệt mỏi và ăn nhiều hơn.”
“Chúa ơi.” Mắt tôi nóng lên. “Anh có chắc là của anh không?”
Cary khịt mũi. “Không. Nhưng cũng không thể khẳng định là không phải của anh. Được sáu tuần rồi, nên khả năng là rất cao.”
Tôi đành phải hỏi. “Cô ta có định giữ lại không?”
“Anh không biết. Cô ấy còn đang suy nghĩ.”
“Cary…” Tôi không ngăn được giọt nước mắt chảy xuống má. Tôi buồn thay cho anh. “Anh định sẽ làm gì?”
“Anh đâu làm được gì. Quyết định là của cô ấy mà.”
Sự bất lực đó hẳn làm cho anh rất đau khổ. Sau khi có Cary một cách ngoài ý muốn, mẹ anh đã phá thai liên tục. Tôi biết điều đó vẫn còn ám ảnh anh. “Vậy nếu cô ta quyết định sẽ mang thai, thì anh sẽ làm xét nghiệm chứ?”
“Trời ơi, Eva.” Anh nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe. “Anh làm sao nghĩ được xa vậy. Anh chỉ đang không biết phải nói sao với Trey nè. Tụi anh
chỉ vừa bắt đầu tạm ổn thôi, thì giờ anh phải báo với cậu ấy tin này
sao? Cậu ấy sẽ bỏ anh mất.”
Tôi hít một hơi dài rồi ngồi thẳng
dậy. Tôi không thể để Cary và Trey mất nhau được. Giờ đây khi không phải lo chuyện giữa tôi và Gideon nữa, tôi phải giải quyết những vấn đề khác mà trước giờ mình lờ đi. “Mình sẽ nghĩ cách, từng bước một, để vượt qua chuyện này.”
Anh nói một cách khó khăn. “Anh cần em.”
“Em cũng cần anh. Em sẽ ở bên cạnh anh trong chuyện này.” Tôi ráng mỉm
cười. “Em sẽ không đi đâu hết, ngoại trừ cuối tuần này mình về San Diego chung.” Tôi vội nói thêm câu cuối, tự nhủ là phải nhớ nói với Gideon
chuyện đó.
“Tạ ơn trời.” Cary lại ngồi bật dậy. “Anh chỉ mong được ném bóng ở chỗ bác sĩ Travis thôi.”
“Ừ.” Tôi không chơi bóng rổ, nhưng tôi cũng muốn nói chuyện với bác sĩ Travis.
Liệu ông ta sẽ nói gì khi biết cuộc đời của hai đứa tôi đã thay đổi đến mức
độ nào chỉ sau vài tháng ở New York? Lần cuối cùng gặp nhau, chúng tôi
nói về những giấc mơ rất hoàng tráng. Cary muốn trở thành người mẫu xuất hiện ở giải Super Bowl, còn tôi muốn là người thực hiện đoạn quảng cáo
đó cho anh. Giờ đây, anh đang chuẩn bị làm cha, còn tôi chỉ vừa kết hôn
với người đàn ông rối rắm phức tạp nhất trên đời.
“Bác sĩ Travis sẽ bật ngửa cho coi.” Cary như đọc được suy nghĩ của tôi.
Không hiểu vì sao câu nói đó làm cả hai phá lên cười đến chảy nước mắt.
*
Khi về bàn, tôi lại nhận được một xấp giấy nhắn. Tôi cắn môi, giở từng cái lên coi tới lúc tìm được đúng cái mình đang chờ.
Anh nghĩ ra rất nhiều cách
dùng cái “vòng đỏ” đó, bà X. à!
Em sẽ rất thích
X của em.
Đám mây đen từ bữa ăn trưa bớt đi một chút. Sau khi nghe tin động trời của
Cary, thì cuộc gặp với Giroux đối với tôi chẳng còn là vấn đề gì nghiêm
trọng.
Lúc tôi tới quán rượu thì Giroux đã chờ sẵn. Anh ta rất
bảnh bao trong cái quần ka-ki ủi thẳng thớm và áo sơ mi trắng hở cổ, ống tay xắn cao. Trang phục thoải mái, nhưng con người thì không có vẻ gì
là thoải mái cả. Điệu bộ anh ta căng như dây đàn, và lúc nào cũng có vẻ
bực dọc vì lý do gì đó.
“Eva.” Giroux chào tôi, vẫn cái cử chỉ
thân mật quá đáng mà tôi vốn không thích từ đầu, là hai cái hôn lên hai
bên má. “Enchanté.” (Rất hân hạnh.)
“Tôi có nên hiểu như vậy có nghĩa là hôm nay tóc tôi không quá vàng không?”
“À.” Giroux nở một nụ cười máy móc.
“Tôi bị trách cũng là phải.” Tôi ngồi xuống cái bàn cạnh cửa sổ, và thức uống nhanh chóng được mang ra.
Chỗ này nhìn có vẻ có từ lâu đời. Trần nhà bằng thạch cao, sàn gỗ cũ kỹ và
quầy rượu chạm khắc rất tinh tế toát lên giá trị lịch sử nhất định. Vài
chi tiết nội thất bằng kim loại mới được tu bổ thêm, và chỗ đang để giá
rượu phía sau quầy có vẻ như từng là nơi đặt bức tường cổ nào đó.
Giroux chăm chú nhìn tôi trong lúc người phục vụ rót rượu. Anh ta có vẻ như
đang tìm kiếm gì đó, dù tôi không biết chính xác là cái gì.
Tôi nhấp một ngụm
rượu vang rất ngon, còn Giroux ngồi dựa ra ghế, xoay xoay cái ly trong
tay. “Cô đã gặp vợ tôi rồi phải không.”
“Có gặp rồi. Cô ấy rất xinh đẹp.”
“Đúng vậy.” Giroux nhìn xuống ly rượu. “Cô còn có cảm nhận nào khác không?”
“Cảm nhận của tôi thì có gì quan trọng chứ?”
Anh ta lại ngước nhìn. “Cô có coi cô ấy là đối thủ hay là một mối đe dọa không?”
“Không.” Tôi nhấp thêm rượu, rồi nhìn thấy chiếc Bentley đen nhẹ nhàng đậu vào
một chỗ hẹp ngay bên ngoài chỗ tôi đang ngồi. Angus ngồi sau tay lái,
không có vẻ gì là bận tâm tới cái bảng CẤM ĐẬU XE ngay đó cả.
“Cô tin tưởng Cross đến vậy hả?”
Tôi quay lại Giroux. “Ừ. Nhưng tôi cũng mong anh sớm mang cô vợ của anh về Pháp.”
Giroux nhếch môi cười nhạt. “Cô yêu Cross đúng không?”
“Đúng.”
“Tại sao?”
Tôi mỉm cười. “Nếu anh cho là hỏi tôi câu đó sẽ giúp anh biết được Corinne
nghĩ gì về Gideon thì anh sai rồi. Gideon và tôi đối với nhau khác hẳn
tất cả những người khác.”
“Tôi có thấy điều đó từ anh ta.” Giroux nhấp rượu, ngậm trong miệng thưởng thức trước khi nuốt.
“Xin thứ lỗi, nhưng tôi không hiểu lý do của cuộc gặp này. Anh muốn gì ở tôi?”
“Lúc nào cô cũng thẳng thắn như vậy hả?”
“Ừ.” Tôi nhún vai. “Tôi không được kiên nhẫn trong mấy chuyện mập mờ.”
“Vậy thì tôi cũng sẽ thẳng thắn.” Giroux với lấy tay trái của tôi. “Trên tay cô còn dấu của một chiếc nhẫn khá lớn. Nhẫn đính hôn phải không?”
Tôi nhìn xuống, thấy anh ta nói đúng. Trên ngón tay đeo nhẫn của tôi có một đường hằn trắng hơn phần còn lại của bàn tay. Da tôi không trắng như mẹ mà có màu hơi ngăm giống bố và rất dễ bắt nắng.
“Anh rất nhạy cảm, nhưng tôi hy vọng là anh cứ giữ lấy phán đoán đó cho riêng mình.”
Lần đầu tiên nụ cười của Giroux có vẻ chân thật. “Có thể cuối cùng tôi sẽ giành lại được vợ mình.”
“Tôi nghĩ nếu anh cố gắng thì sẽ được thôi.” Tôi đứng lên, cho là đã tới lúc đi về. “Anh biết cô ấy từng nói gì với tôi không? Cô ấy nói là anh rất
dửng dưng. Thay vì ngồi chờ thì anh nên đuổi theo cô ấy. Tôi nghĩ đó là
thứ cô ấy cần.”
Giroux cũng đứng lên. “Cô ta đi theo Cross mà. Tôi không nghĩ cô ta sẽ mềm lòng khi thấy người khác đuổi theo mình đâu.”
“Chuyện đó thì tôi không biết.” Tôi rút trong túi ra tờ hai mươi đô để lên bàn, mặc kệ ánh mắt giận dữ của Giroux. “Lúc anh cầu hôn cô ấy đã đồng ý còn gì nữa. Giờ anh cứ làm lại những gì anh đã làm trước kia đi. Tạm biệt,
Jean-Francois.”
Anh ta định mở miệng nói thêm gì nữa, nhưng tôi đã ra gần tới cửa.
*
Angus đang đứng chờ cạnh chiếc xe.
“Thưa bà Cross, bà có muốn về nhà không?” Ông hỏi khi tôi ngồi lên ghế.
Cách xưng hô làm tôi mỉm cười. Cuộc nói chuyện với Giroux làm tôi nảy ra một ý khác. “Nếu được thì tôi muốn ghé qua một chỗ trước đã.”
“Dĩ nhiên là được.” Tôi nói chỗ cần tới rồi tựa ra ghế, trong lòng náo nức.
Lúc xong hết thì đã gần sáu giờ rưỡi. Tôi hỏi Angus Gideon đang ở đâu, thì mới biết anh vẫn còn ở văn phòng.
“Ông đưa tôi tới chỗ anh ấy được không?”
“Được chứ.”
Cảm giác quay lại Crossfire vào giờ này thật lạ lẫm. Dù vẫn còn người ra
vô, nhưng không khí trong tòa nhà khác hẳn lúc ban ngày. Lên tới tầng
trên cùng, cửa kính của Cross Industries đang để mở, một toán nhân viên
vệ sinh đang dọn rác và lau chùi, hút bụi.
Tôi đi thẳng vô phòng Gideon, để ý thấy đa số bàn ghế đều trống, kể cả chỗ của Scott, trợ lý
của anh. Gideon đang đứng sau bàn làm việc, đeo tai nghe, áo khoác treo
trên giá. Hai tay anh chống trên hông, miệng nói liên tục, vẻ mặt rất
tập trung.
Bức tường trước mặt anh là một dãy màn hình liên tục
phát tin tức khắp thế giới. Bên tay phải là quầy rượu, trên kệ để mấy
cái bình thủy tinh màu, vốn là mảng màu sắc duy nhất trong cái không
gian toàn trắng, đen và xám. Trong phòng có ba khu vực ghế ngồi khác
nhau, đều rất thoải mái, còn cái bàn làm việc màu đen của Gideon thì
giống như trung tâm điều khiển toàn bộ các thiết bị công nghệ xung
quanh.
Chồng tôi đứng đó, giữa bao nhiêu thứ đồ vật đắt tiền,
dáng vẻ vô cùng gợi cảm. Bộ vét với những đường cắt may tuyệt vời càng
tôn lên thân hình hoàn hảo của anh. Nhìn anh đứng giữa giang sơn quyền
lực của mình, tim tôi đập lên rộn rã. Khung cảnh thành phố tráng lệ hiện ra qua hai mặt kính trải rộng từ trần xuống tới sàn nhà, nhưng ngay cả
vẻ đẹp đó cũng không làm anh lu mờ được.
Gideon luôn làm chủ mọi thứ. Và điều đó hiển hiện rõ ràng. Tôi lấy cái nhẫn trong bóp ra đeo
lên tay, rồi bước tới gần bức tường kính có cánh cửa hai lớp ngăn cách
anh với bên ngoài.
Anh quay đầu lại, mắt sáng rực khi nhìn thấy tôi. Gideon bấm nút cho cánh cửa mở ra, rồi ngay sau đó, bức tường kính mờ
đục lại, đảm bảo ở bên ngoài không nhìn thấy được trong phòng.
Tôi bước vô.
“Tôi đồng ý.” Anh nói với người ở đầu dây bên kia. “Giải quyết xong đi rồi báo cáo lại cho tôi.”
Anh không rời mắt khỏi tôi khi tháo tai nghe bỏ lên bàn. “Em là một ngạc
nhiên thú vị đó cưng. Nói anh nghe coi cuộc gặp với Giroux như thế nào.”
Tôi nhún vai. “Sao anh biết?”
Anh nhếch mép, nhìn tôi thay cho câu trả lời. Em thắc mắc chuyện đó thật sao?
“Anh vẫn còn phải ở lại đây hả?” Tôi hỏi.
“Nửa tiếng nữa anh phải họp qua điện thoại truyền hình với văn phòng bên Nhật, rồi sau đó mình có thể đi ăn tối.”
“Mình mua gì về nhà ăn với Cary đi. Anh ấy sắp có con rồi.”
Gideon nhướn mày. “Em nói lại anh nghe.”
“Ừm, rất có thể anh ấy sẽ làm cha.” Tôi thở dài. “Anh ấy phạm một sai lầm,
và em muốn ở bên cạnh anh ấy trong lúc này. Với lại cũng để Cary quen
dần chuyện ở chung với anh nữa.”
Anh nhìn tôi dò xét. “Còn em
cũng làm cho hỏng chuyện rồi phải không. Lại đây.” Anh bước vòng qua
bàn, giơ hai tay ra. “Để anh ôm em nào.”
Tôi thả túi xách xuống, cởi giầy ra rồi bước thẳng vào lòng anh. Gideon ôm choàng lấy tôi, hôn lên trán thật kêu.
“Mình sẽ tìm cách.” Anh thì thầm. “Đừng lo.”
“Em yêu anh, Gideon.”
Tay anh siết chặt hơn.
Tôi ngẩng lên nhìn anh. Đôi mắt xanh thăm thẳm của anh dường như còn xanh hơn trên nền da rám nắng sau chuyến đi vừa rồi.
“Em có cái này cho anh nè.”
“Vậy hả?”
Tôi lùi ra một chút, cầm bàn tay trái của anh lên, rồi luồn vào ngón tay
chiếc nhẫn tôi vừa mua, phải hơi vặn một chút mới tuột qua khớp xương.
Anh đứng yên không nhúc nhích. Lúc tôi buông ra, tay anh vẫn giữ nguyên
chỗ cũ, làm như bị đông cứng lại.
Tôi nghiêng đầu ngắm nghía,
thầm nghĩ phản ứng này đúng như mong đợi của tôi. Nhưng rồi khi anh vẫn
tiếp tục im lặng, tôi ngước lên, thấy anh đang nhìn chiếc nhẫn chằm chằm như nhìn một vật lạ.
Tim tôi chùng xuống. “Anh không thích hả?”
Anh thở phập phồng, lật tay lại để nhìn mặt kia của chiếc nhẫn. Tôi chọn kiểu nhẫn có hai mặt giống nhau.
Chiếc nhẫn cưới bằng bạch kim không khác mấy với chiếc anh đang đeo bên tay
phải. Cũng cùng những đường cắt nam tính mạnh mẽ đó, nhưng được nạm hồng ngọc nên nổi bật hơn. Màu đỏ nổi bật trên làn da nâu rám nắng và bộ vét đen của anh, như một dấu hiệu rõ mồn một cho quyền sở hữu của tôi.
“Hơi quá lố hả?” Tôi nói nhỏ.
“Lúc nào em cũng làm quá hết.” Anh thì thầm, rồi ôm lấy mặt tôi, hôn mãnh liệt.
Tôi vừa định nắm tay thì đã bị anh nhấc bổng lên, đi tới cái ghế dài mà
cách đây mấy tháng anh đã áp lên người tôi lần đầu tiên.
“Anh làm gì có thời gian.” Tôi hổn hển.
Anh ngồi xuống. “Sẽ nhanh thôi.”
Gideon chiếm lấy tôi, tận hưởng sự ướt át nóng rực. Tôi càng rạo rực hơn khi thấy cả hai vẫn còn nguyên quần áo trên người.
Không biết có “nhanh thôi” thật như anh nói không, nhưng cuối cùng hai đứa thở hổn hển, dựa vào nhau trên ghế.
Tôi nuốt nước bọt rồi nói trong hơi thở. “Vậy chắc là anh thích cái nhẫn.”
Tiếng cười của Gideon làm lòng tôi tràn ngập niềm vui.
Năm phút sau, tôi nằm duỗi dài thỏa mãn trên sa lông, trong khi Gideon ngồi ngay ngắn tươm tất bên bàn làm việc với sinh lực tràn trề.
Anh
nói năng lưu loát, bình thường suốt cuộc họp, mở đầu và kết thúc với mấy câu chào bằng tiếng Nhật, giọng trầm và êm ái. Thỉnh thoảng anh liếc
nhìn tôi, miệng nở một nụ cười chiến thắng.
Tôi nghĩ anh quả xứng đáng được khen thưởng, bởi vì lúc này tôi vẫn còn bị cơn khoái cảm ban nãy làm cho váng vất.
Kết thúc cuộc họp, Gideon đứng dậy, cởi áo vét ra. Ánh mắt anh nói lên lý do tại sao.
Tôi ráng lấy sức nhướn mày, hỏi. “Mình không về hả?”
“Về chứ, nhưng chưa phải bây giờ.”
“Em nghĩ có khi anh nên bớt uống vitamin lại đi, cưng à.”
Anh nở nụ cười khi cởi nút áo. “Anh đã bỏ ra biết bao nhiêu ngày ngồi tưởng tượng cảnh làm tình với em trên cái ghế đó. Mình chưa làm được một nửa
những gì anh tưởng tượng đâu.”
Tôi duỗi người, cố tình khêu gợi. “Giờ mình lấy nhau rồi thì còn hư hỏng được nữa không?”
Tia sáng lóe lên trong mắt cho thấy anh đã có sẵn câu trả lời.
Và, tới khi hai đứa ra khỏi Crossfire lúc gần chín giờ tối, tôi đã hoàn toàn thỏa mãn với câu trả lời đó của Gideon.