“Cả câu đó nghe cũng thảm nữa. Uống thêm một ly không?”
“Sao lại không?”
Hai đứa uống hết ly rượu vừa lúc Shawna quay lại bàn cũng với Lacey, Martin và hai người bạn của anh, Kurt và Andre. Kurt rất điển trai, tóc nâu
vàng, mặt chữ điền và nụ cười láu cá. Còn Andre thì vô cùng lịch lãm,
đôi mắt đen lém lỉnh và tóc để dài tới vai. Anh chàng có vẻ để ý Megumi, làm cô vui hẳn lên.
Không bao lâu cả nhóm đã cười nói rôm rả.
“Lúc ở toilet đi ra, Kurt cứ thế vung vẩy khắp trong nhà hàng.” Martin kết thúc câu chuyện đang kể.
Anh và Andre cười rú lên, trong khi Kurt lấy chanh ném vào cả hai người.
“Có nghĩa là sao?” Tôi hỏi lại vì không hiểu cách nói đó.
“Nghĩa là anh ta để của quý thòi ra khỏi quần.” Andre giải thích. “Lúc đầu
không ai biết đó là cái gì, nhưng rồi sau đó mọi người nhìn ra, và bắt
đầu tò mò không biết đương sự có biết mình đang hớ hênh hay không. Cuối
cùng cũng không ai nói câu nào cho cậu ấy biết hết.”
“Không ai nói thật hả?” Shawna cười đến nỗi suýt té xuống ghế.
Bọn tôi om sòm đến mức cô nàng phục vụ phải tới yêu cầu nói nhỏ lại một
chút, kèm theo nụ cười lịch sự. Cô ta vừa định quay đi thì bị tôi níu
lại. “Tôi có thể gọi nhờ điện thoại được không?”
“Cô cứ nói với
một trong mấy người ở quầy pha chế đó, bảo là Dennis, là tên người quản
lý ở đây, đã đồng ý là họ sẽ đưa điện thoại cho cô ngay.”
“Cảm
ơn.” Tôi xuống ghế khi cô nàng vừa đi qua bàn khác. Không biết Dennis là ai, nhưng cả buổi tối diễn ra rất suôn sẻ, có nghĩa là Gideon hẳn đã
phải sắp đặt mọi thứ thật chu đáo.
“Có ai muốn uống nước không?” Tôi hỏi.
Cả bọn la ó phản đối, ném cả khăn giấy vào tôi. Tôi vừa cười vừa quay đi,
ra quầy đứng chờ tới lượt để lấy một chai nước và hỏi mượn điện thoại.
Tôi thuộc số của Gideon, và nghĩ là nếu gọi anh bằng máy của hộp đêm mà
anh làm chủ thì sẽ không bị nghi ngờ.
“Cross đây.” Anh nhấc máy rất nhanh.
“Chào cưng.” Tôi dựa người vào quầy, bịt tai bên kia lại. “Người yêu say xỉn gọi cho anh đây nè.”
“Anh biết rồi.” Giọng anh trở nên nhẹ nhàng, ấm áp hẳn. Nhưng đối với tôi nó còn mãnh liệt hơn cả tiếng nhạc đinh tai ở đây. “Em đi chơi vui không?”
“Vui, nhưng em nhớ anh quá. Anh có uống thuốc bổ chưa?”
Giọng anh giống như vừa nói vừa cười. “Em nổi hứng rồi hả, cưng?”
“Tại anh hết đó. Cái chỗ này giống như thuốc kích thích vậy. Em đang nóng
rực, mồ hôi nhễ nhại và cực kỳ bứt rứt đây nè. Nãy giờ em hư hỏng lắm,
nhảy nhót như một cô gái độc thân vậy đó.”
“Hư là sẽ bị phạt.”
“Vậy chắc em phải hư nhiều hơn nữa, để cho có bị phạt cũng đáng ha.”
Anh gầm gừ. “Về đây hư cho anh coi đi.”
Nghĩ tới chuyện anh đang chờ sẵn ở nhà làm tôi phấn khích. “Nhưng em đang
kẹt ở đây, mọi người chưa muốn về. Chắc cũng còn một lúc nữa đó.”
“Anh có thể ra đó tìm em. Hai mươi phút nữa thôi anh tới, em thấy sao?”
Tôi đưa mắt nhìn quanh, tiếng nhạc dồn dập bên tai. Tưởng tượng cảnh anh
tới đây, làm tình với tôi trong cái không khí buông thả này, tôi rùng
mình khao khát. “Ừ, em muốn lắm.”
“Em có thấy cái hành lang trên đầu không?”
Tôi ngước lên nhìn, thấy một hành lang treo phía trên gắn sát tường, cao
hơn sàn nhảy khoảng năm, sáu mét. Một nhóm vũ công đang đứng trên đó làm mấy động tác rất khêu gợi.
“Thấy.”
“Có một đoạn ngay
chỗ cái góc tường bằng kính đó, anh sẽ gặp em ở đó.” Rồi anh nói thêm.
“Anh muốn lúc đó em phải ướt át sẵn sàng đó.”
Tôi rùng mình khi
nghe câu nói quen thuộc. Như vậy có nghĩa là anh sẽ rất gấp gáp và dữ
dội. Tôi cũng đang muốn anh như vậy... “Em đang mặc...”
“Cưng à, giữa một triệu người anh cũng nhận ra em mà. Anh đã tìm thấy em lần đầu tiên thì lúc nào anh cũng sẽ tìm thấy em.”
Cơn khao khát sục sôi trong huyết quản. “Nhanh lên nhé.”
Tôi đặt ống nghe trở lại chỗ cũ, cầm chai nước lên uống một hơi hết sạch.
Xong, tôi xếp hàng chờ khá lâu mới được vô toilet. Vốn đã hơi choáng
váng vì rượu, tôi lại càng lảo đảo vì phấn khích khi nghĩ tới chuyện
người yêu của mình, một trong những người có thể nói là bận rộn nhất thế giới, đã sẵn sàng bỏ hết mọi việc để... làm vui lòng tôi...
Tôi liếm môi, đứng không yên.
Lúc tới lượt, tôi vội vàng vào buồng vệ sinh cởi bỏ quần lót rồi mới ra rửa mặt. Lớp trang điểm đã trôi gần hết làm mắt tôi nhòe nhoẹt, hai má đỏ
bừng vì nóng và vì nhảy nhót nãy giờ. Tóc thì rối bời, đẫm mồ hôi, bê
bết quanh mặt và cổ.
Nhưng kỳ lạ thay, tôi không thấy mình xấu xí, mà trái lại còn rất gợi tình.
Lúc đi ra tôi gặp Lacey đang xếp hàng nên dừng lại hỏi thăm. “Vui không?”
“Vui lắm. Cảm ơn bồ đã giới thiệu mình với anh họ bồ nhé.”
Tôi chẳng buồn đính chính. “Không có gì. Mình hỏi bồ một chuyện được không? Về Michael đó.”
Lacey nhún vai. “Hỏi đi.”
“Nghe nói bồ gặp anh ta trước mà phải không, vậy bồ không thích anh ta ở chỗ nào vậy?”
“Không có cảm giác. Đẹp trai, thành đạt, nhưng mình không thấy muốn lên giường với anh ta.”
“Vậy đưa qua cho người khác đi.” Cô gái đứng sau lưng xen vô.
“Thì đưa rồi đó.”
“Hiểu rồi.” Tôi tôn trọng cái quyết định chấm dứt không theo đuổi một mối
quan hệ khi không cảm thấy hứng thú trong chuyện tình dục, nhưng trong
lòng vẫn thấy hơi khó chịu. Chắc tại tôi không muốn Megumi buồn.
“Mình đi ve vãn một anh chàng đẹp trai đây.”
“Tới luôn đi.” Lacey gật đầu.
Tôi đi tìm đường lên trên, tới nơi thì thấy một dòng người đang đứng xếp
hàng dưới chân cầu thang, có nhân viên bảo vệ đứng chặn để kiểm soát số
lượng người được cho qua.
Tôi đang nhẩm tính mình sẽ phải trễ
hẹn bao nhiêu phút với Gideon, thì anh chàng bảo vệ to con ấn điện đàm
vô tai, tỏ ra tập trung nghe coi bên kia đang nói gì. Anh chàng cơ bắp
khổng lồ với làn da nâu và cái đầu trọc lốc này đeo bảng tên nhìn không
rõ. Gương mặt còn khá trẻ tươi hẳn lên khi anh ta thôi cau có và toét
miệng cười.
Anh ta chỉ một ngón tay về phía tôi. “Cô là Eva hả?”
Tôi gật đầu.
Anh chàng với ra sau lưng tháo một đầu cái dây bằng nhung đang chăng ngang ra. “Lên đi.”
Đám đông đứng chờ la ó phản đối. Tôi mỉm cười áy náy rồi chạy nhanh lên mấy bậc thang bằng kim loại. Lên tới nơi, một nhân viên nữ khác cho tôi vô, rồi chỉ qua bên trái. Tôi nhìn thấy cái chỗ mà Gideon nói, nơi hai bức
tường giao nhau, được bọc lại bởi khúc hành lang hình chữ L.
Tôi len qua đám đông đang phấn khích, cứ mỗi bước đi là tim lại đập nhanh
hơn. Ở trên này tiếng nhạc đỡ ồn hơn một chút, và không khí cũng ấm hơn. Ai nấy mồ hôi nhễ nhại. Độ cao gây cảm giác hơi nguy hiểm, dù lan can
hai bên cao đến tận vai. Tôi đi gần đến nơi thì bị một bàn tay đặt lên
eo kéo lại, áp sát vào thân thể đàn ông đang uốn éo nhảy nhót. Ngoái lại nhìn thì thấy chính là cái anh chàng hồi nãy ở dưới đã khen tôi đẹp.
Tôi mỉm cười, nhắm mắt buông mình theo tiếng nhạc. Lúc anh chàng bắt đầu
động đậy bàn tay trên hông, tôi đưa tay ra giữ lại. Anh ta cười lớn rồi
tiếp tục nhảy, nhún người xuống để áp sát hơn.
Tới bài thứ ba
thì tôi bỗng có cảm giác Gideon đang ở rất gần. Như có một luồng điện
chạy qua da, khiến từng tế bào đều nhạy cảm hẳn lên. Tôi bỗng nghe tiếng nhạc như lớn hơn lên, không khí nóng bức hơn, và tất cả mọi thứ xung
quanh đều khiến tôi bị kích thích hơn.
Tôi mỉm cười, mở mắt ra,
thấy anh đang lao tới. Ngay lập tức, tôi rạo rực, nhìn anh trong bộ áo
thun và quần jean đen, mái tóc dài chải ra sau để lộ gương mặt đẹp đến
nghẹt thở. Nhìn anh lúc này không ai có thể nhận ra đó là Gideon Cross
quyền lực. Người đang đi tới trẻ trung và hoang dại hơn nhiều, duy chỉ
có bề ngoài nóng bỏng là không thay đổi. Tôi liếm môi, uốn người gợi
cảm.