Crossfire: Chạm Mở, Soi Chiếu, Hoà Quyện

Chương 67: Chương 67




Sáng thứ Bảy khi mở mắt dậy, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là cái chai màu hổ phách có cột nơ làm bằng lá cọ, với dòng chữ viết tay kiểu cổ điển. “CHỐNG NHỨC ĐẦU”. Tôi đã được Gideon cho uống thứ này một lần rồi nên biết là rất có tác dụng. Nó làm tôi nhớ là tối qua đã uống rất nhiều rượu.

Tôi nhắm nghiền mắt, rên lên khe khẽ rồi vùi mặt vô gối chuẩn bị ngủ tiếp.

Tấm nệm hơi rung chuyển, rồi một nụ hôn ấm áp chạy dọc trên lưng. “Chào buổi sáng, thiên thần của anh.”

Tôi lẩm bẩm. “Giọng anh nghe có vẻ cực kỳ mãn nguyện.”

“Ừ, anh mãn nguyện vì em đó.”

“Đồ quỷ.”

“Ý anh muốn nói tới mấy cái đề xuất cho chiến dịch quản lý khủng hoảng của em, nhưng mà đương nhiên là chuyện tối hôm qua cũng cực kỳ tuyệt vời, như mọi khi.” Tay anh lần xuống dưới tấm chăn tìm tôi.

Tôi ngước mặt ra, thấy anh đang ngồi tựa đầu giường, máy tính đặt trên đùi, thật quyến rũ trong điệu bộ thoải mái với chiếc quần vải dây rút mặc ở nhà. Còn tôi lúc này nhìn chắc chắn là không ra làm sao. Tối qua từ hộp đêm về là tôi sang đây tìm anh. Phải đến gần sáng hai đứa mới buông nhau ra, lúc đó tôi đã quá mệt nên đi tắm vội rồi leo lên giường luôn trong khi tóc vẫn còn ướt.

Thấy anh ngồi bên cạnh, tôi tràn trề hạnh phúc. Gideon có phòng ngủ riêng, rồi cả phòng làm việc nữa, nhưng lại mang máy sang đây ngồi, chứng tỏ anh luôn muốn ở cạnh tôi, ngay cả khi tôi đang ngủ.

Tôi ngoái tìm cái đồng hồ bên cạnh giường, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên cổ tay.

“Gideon...” Một cái đồng hồ đẹp tuyệt vời được đeo vô tay tôi từ lúc nào, thiết kế theo phong cách Art-Deco với hàng trăm viên kim cương nhỏ li ti. Dây đeo bằng sa tanh màu keo, trên mặt kính xà cừ là cả hai thương hiệu, Patek Philippe và Tiffany&Co. “Đẹp quá!”

Anh mỉm cười. “Cả thế giới chỉ có hai mươi lăm cái thôi, vẫn không hiếm bằng em, nhưng biết sao được, em là duy nhất rồi.”

“Em thích quá.” Tôi ngồi dậy. “Em yêu anh.”

Gideon bỏ máy tính qua một bên, tôi lao tới ôm chầm lấy anh.

“Cảm ơn anh.” Tôi thì thầm, cảm động vì sự chu đáo đó. Hẳn là anh đi mua lúc tôi qua nhà mẹ buổi trưa, hay sau khi tôi đi chơi với đám bạn gái.

“Ừm. Nói anh nghe thử, làm sao để ngày nào cũng được em không mặc gì hết lao vào ôm như vậy hả?”

“Không cần làm gì hết.” Tôi dụi má lên mặt anh. “Chỉ cần là anh thôi là đủ rồi.”

Tôi bước xuống giường, cầm chai thuốc vô phòng tắm, rùng mình nốc cạn một hơi rồi đánh răng, rửa mặt, chải tóc. Khoác cái áo choàng vô, bước ra phòng ngủ tôi thấy Gideon đã đi mất, trong khi máy tính của anh vẫn để mở trên giường.

Tôi nhìn thấy anh lúc đi ngang qua phòng làm việc. Anh đứng đối diện cửa sổ, chân dang rộng, tay khoanh trước ngực. Trước mắt anh là khung cảnh dưới đường phố, không rộng bằng ở Crossfire hay bên Đại lộ số Năm, nhưng thấp hơn, nên dường như cũng có vẻ gần gũi, thân tình hơn.

“Tôi không lo chuyện đó.” Anh nói nhanh vào tai nghe. “Tôi biết cái rủi ro của mình rồi, không cần phải nói nữa. Vấn đề này không tranh cãi gì nữa, cứ soạn thảo hợp đồng như đã bàn đi.”

Nhận ra giọng nói nghiêm khắc khi làm việc của anh, tôi quyết định bước tiếp. Không biết cái chai vừa uống là thứ gì, chắc có thể là vitamin với thuốc bổ, hay “lông chó đốt thành tro” như tôi vẫn đùa. Uống xong bụng tôi bắt đầu ấm lên, nhưng người hơi lờ đờ, nên phải đi pha cà phê.

Uống đủ liều cafein xong, tôi buông mình xuống ghế sa lông, lấy điện thoại ra. Ba cuộc gọi nhỡ của bố, mà theo giờ California là trước tám giờ sáng. Tôi nhíu mày thắc mắc. Còn thêm cả chục cuộc gọi nhỡ của mẹ nữa, nhưng tôi quyết định để thứ hai mới nói chuyện với bà cũng chưa muộn. Và một tin nhắn của Cary. GỌI ANH ĐI!

Tôi gọi cho bố trước, tranh thủ nhấp thêm một ngụm cà phê trước khi ông nhấc máy.

“Eva!”

Cách bố gọi tên tôi cho thấy có chuyện không lành. Tôi bật ngồi thẳng dậy. “Bố, có chuyện gì vậy?”

“Tại sao từ đó tới giờ con không nói với bố chuyện của Nathan Barker?” Giọng ông khản đặc, đau đớn. Tôi rùng mình, sởn gai ốc.

Trời ơi, bố biết hết rồi. Tay tôi run cầm cập, làm đổ cả cà phê lên người, nhưng không còn biết nóng vì đang hoảng loạn trước nỗi đau của bố. “Bố à, con...”

“Thật không tin được là con, và cả Monica nữa, lại giấu bố chuyện đó. Chúa ơi, bà ấy phải nói chứ.” Ông hít một hơi dài, giọng run run. “Bố phải có quyền được biết!”

Ngực tôi nhói đau. Bố tôi vốn luôn điềm tĩnh không thua gì Gideon trong mọi tình huống, lúc này có vẻ như đang khóc.

Tôi thở hổn hển, luống cuống đặt ly cà phê lên bàn. Lệnh niêm phong hồ sơ tội phạm vị thành niên của Nathan đã được dỡ bỏ sau khi hắn chết, có nghĩa là giờ đây bất kỳ ai có thể truy cập vào dữ liệu của cảnh sát đều có thể tìm thấy cái quá khứ kinh hoàng của tôi. Bố là cảnh sát, nên nếu muốn thì chắc chắn ông đã tìm thấy hết.

“Dù có biết thì bố cũng đâu làm được gì.” Tôi cố giữ giọng thật bình tĩnh để ông đỡ lo. Có cuộc gọi khác vào máy, nhưng tôi không thèm nhìn. “Cả trước hay sau khi chuyện xảy ra cũng vậy.”

“Bố có thể ở bên cạnh để chăm sóc cho con mà.”

“Bố à, bố đã làm vậy rồi đó thôi. Nhờ được bố giới thiệu cho bác sĩ Travis mà cuộc đời con đã khác. Từ khi gặp ông ấy con mới bắt đầu giải quyết được nhiều vấn đề. Chuyện đó giúp cho con nhiều lắm đó.”

Ông bật ra tiếng rên đau đớn. “Lẽ ra bố phải giành quyền nuôi con mới đúng. Lẽ ra con phải sống với bố.”

“Trời ơi.” Bụng tôi quặn lại. “Bố đừng trách mẹ. Suốt thời gian đó mẹ không biết gì hết. Khi biết chuyện thì mẹ đã làm hết mọi thứ có thể...”

“Bà ta đâu có nói cho bố biết!” Ông quát lớn làm tôi giật mình nhảy dựng. “Đáng ra bà ta phải nói chứ! Mà làm sao không biết được, phải có dấu hiệu chứ, làm sao mà bà ấy không thấy được chứ. Chúa ơi! Khi con qua California ở là bố đã ngờ ngợ rồi.”

Tôi không kiềm được, bật khóc nức nở. “Con năn nỉ mẹ giấu bố đó. Con bắt mẹ hứa là không được nói.”

“Đó không phải là lỗi của con, Eva. Con chỉ là đứa con nít thôi. Mẹ con mới phải là người quyết định chuyện đó chứ.”

“Con xin lỗi.” Tiếng điện thoại lì lợm báo cuộc gọi liên tục làm tôi phát cáu. “Con xin lỗi, con chỉ không muốn Nathan làm những người thân yêu của con phải đau khổ thôi.”

“Bố bay sang gặp con đây.” Giọng ông bỗng bình tĩnh, dứt khoát. “Bố sẽ đi chuyến sớm nhất, tới nơi bố gọi con.”

“Bố...”

“Bố thương con lắm, cục cưng. Con là tất cả đối với bố.”

Ông cúp máy, bỏ tôi ngồi bàng hoàng trong tuyệt vọng. Dù biết chuyện xảy ra với tôi làm ông vô cùng khổ sở, nhưng giờ tôi cũng chưa biết phải xử lý như thế nào nữa.

Điện thoại lại rung lên trên tay, tôi nhìn xuống màn hình thấy mẹ đang gọi, nhưng không biết phải làm sao.

Tôi loạn choạng đứng dậy, thảy điện thoại xuống như tránh xa bệnh dịch hạch. Lúc này tôi không thể nói chuyện với mẹ được. Tôi không muốn nói chuyện với ai hết. Tôi chỉ cần Gideon.

Tôi phải dựa vào tường khi băng qua hành lang về phía phòng làm việc. Gần tới, nghe tiếng anh, nước mắt tôi càng chảy nhanh hơn.

“Cảm ơn em đã nghĩ tới anh, nhưng câu trả lời là không.” Giọng anh trầm, đầy cương quyết nhưng lại có vẻ dịu dàng và thân mật hơn lúc nãy. “Thì đương nhiên mình là bạn rồi. À, bởi là vì... anh không thể cho em cái em muốn được.”

Tôi bước tới ngưỡng cửa, thấy anh đang ngồi bên bàn làm việc nói điện thoại, đầu hơi cúi xuống.

“Thôi đi.” Anh lạnh lùng. “Em không giở trò đó với anh được đâu.”

“Gideon.” Tôi thều thào, tay với lấy nắm cửa.

Ngước lên thấy tôi, anh đứng bật dậy, vẻ cau có biến mất trên khuôn mặt. “Anh phải cúp máy đây.” Anh bỏ cái tai nghe xuống rồi chạy ra. “Sao vậy? Em không khỏe hả?”

Tôi lao vào vòng tay anh, thấy đỡ hơn hẳn khi được anh ôm.

“Bố em biết hết mọi chuyện rồi.” Úp mặt lên ngực anh, tôi thổn thức khi nhớ lại giọng nói đau khổ của bố.

Điện thoại lại reo, anh làu bàu chửi rủa rồi bế tôi lên bước ra khỏi phòng.

Ra tới hành lang, tôi nghe thấy điện thoại của mình vẫn đang rung trên bàn nước. Hai cái điện thoại reo một lúc làm tôi càng thêm căng thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.