“Mình luân phiên giữa một phòng tập có đăng ký thành viên với câu lạc bộ Krav Maga ở Brooklyn.”
“Bồ tập trước hay sau giờ làm vậy?”
“Sau, mình đâu có dậy sớm nổi, mê ngủ lắm.” Tôi đáp.
“Hôm nào mình đi theo được không? Không phải cái Kra ma gì đó, mình chỉ đi tập thể dục thôi. Phòng tập của bồ ở đâu vậy?”
Tôi nuốt xong miếng sôcôla, vừa định trả lời thì nghe có tiếng điện thoại reo.
“Bồ có tính nghe máy không vậy?” Nghe Megumi hỏi tôi mới giật mình, là điện thoại của mình.
Thì ra là cái máy hôm trước Gideon đưa, chả trách sao tôi không nhận ra tiếng chuông.
“Cưng ơi.” Tôi tranh thủ tận hưởng giọng nói của anh trong giây lát. “Chào anh. Có chuyện gì vậy?”
“Luật sư của anh vừa báo là có thể cảnh sát đã có danh tính nghi phạm rồi.”
“Cái gì?” Tim tôi như ngừng đập. Bao tử nhộn nhạo muốn đẩy thức ăn ra. “Ôi Chúa ơi.”
“Không phải là anh.”
*
Tôi không nhớ đường về văn phòng ra làm sao nữa. Megumi phải hỏi lại vụ
phòng tập tới hai lần tôi mới nghe. Một nỗi sợ hãi kinh khủng nhất tôi
từng thấy trước giờ. Nỗi sợ hãi cho người tôi yêu.
Làm sao cảnh sát có thể nghi ngờ một người khác được?
Tôi có linh cảm là họ chỉ đang muốn hù dọa Gideon, và cả tôi nữa.
Nếu đó là mục đích thì rõ ràng là đã đạt được, ít ra là với tôi. Hồi nãy
lúc nói chuyện Gideon tỏ ra rất bình tĩnh và tự chủ. Anh còn dặn tôi là
không cần phải lo lắng, anh chỉ báo tôi biết là cảnh sát có thể sẽ tìm
tôi để hỏi thêm vài chuyện, mà cũng có thể là không.
Trời ơi.
Lúc đi về bàn, tôi bước chậm rãi, thần kinh căng như dây đàn. Tôi thấy
giống như mình mới uống nguyên cả bình cà phê vậy, hai tay run cầm cập,
tim đập cực nhanh.
Tôi ngồi xuống, ráng tập trung làm việc nhưng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một lúc lâu mà không thấy gì cả.
Ngộ nhỡ đúng là cảnh sát có một nghi phạm khác thì sao đây? Đâu thể để cho người vô tội phải ngồi tù được?
Thế nhưng, trong đầu tôi vẫn thoáng qua suy nghĩ về khả năng Gideon sẽ được an toàn khi đã có người khác chịu tội thay.
Ngay lập tức tôi tự kinh tởm mình vì ý nghĩ đó. Tôi liếc nhìn lên bàn, có
tấm hình bố trong bộ đồng phục cảnh sát, đẹp trai rạng ngời đứng bên
cạnh chiếc xe tuần tra.
Tôi vừa bối rối, vừa lo sợ.
Lúc điện thoại rung tôi giật mình nhảy dựng. Nhìn thấy số của bố, tôi trả lời ngay. “Bố! Bố đang ở đâu vậy?”
“Đang ở Cincinnati. Bố phải quá cảnh chuyến bay khác.”
“Khoan đã, để con ghi lại số chuyến bay của bố.” Tôi viết vội thông tin bố
đọc. “Con sẽ chờ bố xuống máy bay. Con mong gặp bố quá.”
“Ừ, con gái cưng.” Bố thở dài nặng nhọc. “Gặp con sau nhé.”
Bố cúp máy. Sự im lặng làm tôi chết điếng một lúc. Và rồi tôi nhận ra cái
bố đang cảm thấy nhiều nhất là cảm giác tội lỗi. Giọng ông đầy ân hận,
làm tim tôi đau nhói.
Tôi vô phòng Mark. “Bố em vừa liên lạc, vài tiếng nữa ông sẽ đáp xuống sân bay LaGuardia.”
Anh ngước nhìn tôi, hơi nhíu mày, dò xét. “Vậy em về nhà chuẩn bị rồi đi đón bố đi.”
“Cảm ơn anh.” Nghe tới đó chắc Mark cũng hiểu là tôi đang không muốn nói gì thêm.
*
Tôi cầm cái điện thoại của Gideon lên nhắn tin cho anh. Em đang trên đường
về nhà. Khoảng một tiếng nữa ra sân bay đón bố. Anh nói chuyện được
không?
Tôi muốn biết anh đang nghĩ gì, đang cảm thấy thế nào. Tôi thì vừa như miếng giẻ rách, vừa rối trí không biết phải làm sao.
Về tới nhà, tôi thay đồ ra, mặc cái đầm mùa hè nhẹ nhàng, mang dép kẹp.
Tôi trả lời tin nhắn của Martin, đồng ý với anh là buổi đi chơi hôm thứ
Bảy rất vui, và hôm nào phải tổ chức lần nữa.
Xong tôi lại vô
bếp kiểm tra xem thức ăn mua cho bố có còn nguyên không, rồi lại vào xem qua phòng ngủ dành cho khách mà tôi vừa dọn ngày hôm qua xong. Cuối
cùng, tôi lên mạng dò thông tin chuyến bay của bố. Xong. Vậy là tôi vẫn
còn dư thời gian để tự hành hạ mình.
Tôi lên Google gõ kiếm “Corinne Giroux và chồng”, mở mục hình ảnh ra coi.
Hóa ra Jean-Francois Giroux rất điển trai. Hay phải nói là nóng bỏng thì
đúng hơn. Đương nhiên là không bằng Gideon. Gideon thuộc một đẳng cấp
riêng, nhưng Giroux, với mái tóc đen gợn sóng và đôi mắt xanh lá cây
nhạt, vẫn sẽ khiến người đi đường phải ngoái nhìn. Da rám nắng, thêm
hàng ria mép cực kỳ hợp với khuôn mặt. Anh ta và Corinne rõ ràng rất
xứng đôi.
Điện thoại reo, tôi chạy vội qua bàn chộp lấy cái túi xách.
“Anh đang ở kế bên nè. Nhưng anh không có nhiều thời gian.”
“Em qua liền.”
Tôi lấy túi xách rồi lao ra khỏi nhà. Một người hàng xóm đang mở cửa vào
nhà, tôi lịch sự mỉm cười chào cô ta rồi giả vờ chờ thang máy. Ngay khi
cô ta vào nhà đóng cửa lại, tôi phóng qua căn hộ của Gideon. Cửa bật mở
trước khi tôi tra chìa vào ổ khóa.
Gideon đón tôi trong bộ quần
jean áo thun với cái nón kết trên đầu. Anh nắm tay kéo tôi vô nhà, giật
bỏ nón ra rồi trao cho tôi một nụ hôn ngọt ngào, mềm mại và ấm áp.
Tôi thả túi xách xuống, ôm choàng lấy anh, rúc sát vào anh. Cảm giác được
sức mạnh cơ thể của anh, tôi vơi đi phần nào lo lắng, hít một hơi dài.
“Chào em.” Anh thì thầm.
“Anh không cần phải về đây đâu.” Tôi hình dung ra việc này làm anh mất thời
gian tới mức nào. Nào là phải thay đồ, rồi đi lại nữa...
“Cần
chứ. Em cần anh mà.” Gideon đưa tay xoa lưng, rồi hơi nhích ra nhìn mặt
tôi. “Eva à, em đừng lo lắng chuyện này nữa. Để anh giải quyết.”
“Bằng cách nào?”
Anh tỏ ra tự tin, đôi mắt xanh hoàn toàn bình thản. “Bây giờ anh đang chờ
thêm thông tin, coi cảnh sát đang nghi ngờ ai, và lý do tại sao. Khả
năng lớn là họ sẽ không tìm thấy gì đâu. Em biết vì sao rồi đó.”
Tôi nhìn anh dò xét. “Vậy lỡ họ tìm được chứng cứ thì sao?”
“Ý em hỏi là nếu vậy thì anh có để cho người khác chịu tội thay không hả?” Nét mặt anh đanh lại.
“Không phải.” Tôi đưa tay vuốt trán anh. “Em biết là anh sẽ không làm vậy. Em chỉ muốn biết anh làm cách nào thôi.”
Gideon càng cau có hơn. “Em đang bắt anh phải đoán trước chuyện tương lai hả
Eva. Anh đâu có biết được. Em chỉ cần tin anh thôi là được rồi.”
“Em tin anh.” Tôi vội vã. “Nhưng em vẫn sợ lắm.”
“Anh biết rồi. Anh cũng lo mà.” Gideon mân mê môi tôi. “Thanh tra Graves là một người rất thông mình.”
Tôi cũng có nhận xét giống anh. “Anh nói đúng, vậy thì em cũng đỡ lo hơn.”
Tôi không biết nhiều về Shelly Graves, nhưng qua vài lần gặp trước đây, tôi rất ấn tượng với đầu óc của bà ta, kiểu vừa thông minh lại vừa sành
sỏi. Lẽ ra tôi không được quên chuyện đó. Thật là kỳ cục khi mà giờ đây
tôi vừa sợ mà cũng vừa mừng vì năng lực của viên thanh tra này.
“Em sẵn sàng để đón bố chưa?”
Câu hỏi đó khiến nỗi bồn chồn quay trở lại. “Mọi thứ xong hết rồi, chỉ trừ em là chưa sẵn sàng thôi.”
Anh dịu dàng. “Em có định đón bố xong thì làm gì chưa?”
“Hôm nay Cary đi làm lại, nên tụi em tính sẽ khui sâm banh xong rồi đi ra ngoài ăn tối.”
“Em nghĩ làm vậy bố có thoải mái không?”
“Em còn không biết là em có thoải mái không nữa.” Tôi thú nhận. “Giờ này mà khui sâm banh thì thật là dở hơi. Nhưng em còn biết làm gì nữa? Nếu
không nhìn thấy em vui vẻ, bố sẽ khó mà vượt qua được lắm. Em phải chứng minh cho ông thấy là tất cả mọi chuyện xấu xa chỉ còn trong quá khứ
thôi.”