Ăn cơm xong cô chợt nhớ ra buổi chiều còn có tiết học, thế là lại lật đật chuẩn bị đồ đi học. Vừa ra tới cửa thì nhìn thấy Bảo An cũng đang chuẩn bị đi học, cô hỏi:
“Sao em còn chưa đi học?” Bảo An không quay lại nói:
“Chờ chị. Lên xe, hôm nay để em chở chị đi học.” Cô ngạc nhiên:
“Em chở chị?” Bảo An không trả lời, bực bội giục:
“Chị có nhanh lên không thì bảo, sắp muộn rồi.” Cô leo lên xe mà khó hiểu, mấy lần cô năn nỉ Bảo An chở đi học mà nó nhất quyết không chịu, sao hôm nay nhiệt tình thế?
Cô với Bảo An vừa vào trường thì nghe thấy tiếng hét của ai đó, cô giật mình:
“Chuyện gì vậy?” Bảo An bình thản đáp:
“Không có chuyện gì đâu?” Thê nhưng cô vừa bước ra khỏi nhà để xe thì một đám học sinh đứng đó, thấy cô đi ra thì bọn mỗi người nhìn một hướng, cô nghi ngờ quay lại hỏi Bảo An:
“Thật không có chuyện gì sao?” Bảo An gật đầu, cô ngờ ngợ nhưng không nói gì nữa, tạm biệt Bảo An rồi lên lớp.
Vừa mới bước vào lớp, cả lớp đều quay ra nhìn cô bằng ánh mắt như “gặp phải quỷ” mà tất nhiên là trừ cái người siêu cấp lạnh lùng nào đó rồi. Lệ Nghi thì lon ton chạy ra lôi kéo cô, liên tục hỏi:
“Diệp Chi, cậu có coi mình là bạn không vậy, quen soái ca mà giấu.”
“Cậu mau khai thật đi, hai người quen nhau bao lâu rồi? Tiến triến đến đâu rồi? Nắm tay? Ôm? Hôn? Hả hả hả?” Cô ngơ ngác hỏi lại:
“Soái ca gì? Tiến triển gì cơ?”
“Cả trường đều biết cả rồi, cậu còn giả nai làm gì?”
“Ai giả nai, cậu nói gì mình không hiểu.” Lệ Nghi nhăn mày:
“Thế cậu nói xem, lúc nãy ai chở cậu đến trường?” Cô hồn nhiên trả lời:
“Em trai mình chứ ai.” Xung quanh vang lên tiếng hít không khí còn có những tiếng hét nho nhỏ, Lệ Nghi cũng há hốc mồm:
“Em trai cậu? Hứa Bảo An?” Cô gật đầu.
“Cậu biết nó à? Lệ Nghi cằm đã muốn rớt, liên tục gật đầu:
“Biết, biết chứ, cả trường đều biết.” Cô ngạc nhiên, em trai cô từ khi nào đã trở nên nổi như vậy? Lệ Nghi dùng ánh mắt laze nhìn cô từ đầu đến chân, đi quanh cô một vòng, miệng liên tục lẩm bẩm:
“Lạ thật, hai người chẳng giống nhau tí nào, một người thì đẹp không chịu được, một người thì... chậc chậc.” Cuối cùng dừng lại trước mặt cô hỏi:
“Có thật Hứa Bảo An là em cậu không vậy?” Cô có chút bực bội:
“Không thể sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?” Lệ Nghi ngạc nhiên:
“Cậu không biết gì thật sao?” Cô gật đầu, Lệ Nghi lại nói:
“Em cậu nằm trong top soái ca của trường, hơn nữa còn đứng thứ 3 đó, bây giờ chắc cả trường đã đồn ầm lên chuyện cậu “hẹn hò” với Hứa Bảo An rồi đó.”
“Cái gì? Mình hẹn hò với Bảo An á?” Trời đất, cô đang nghe cái chuyện gì thế này? Lệ Nghi bĩu môi:
“Ai bảo cậu không dưng lại có em trai soái như vậy, sớm giới thiệu cho mình thì tốt rồi.” Bỗng mắt cậu ấy sáng lên, kéo tay cô:
“Bây giờ cậu giới thiệu cho mình cũng chưa muộn đâu.” Cô định quay sang đập cho Lệ Nghi một phát cái tội nói lung tung thì bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, quay lại nhìn thì thấy cái người ngàn năm chẳng bao giờ quan tâm đến ai đang nhìn cô chằm chằm làm cô sợ hết hồn. Đúng lúc này thì tiếng trống vang lên, cô thở phào.
Lúc ra về, cô không đứng tần ngần ở cổng không biết làm thế nào, vốn định là để Bảo An chở về nhưng với tình hình này thì... haizz, chẳng lẽ lại cuốc bộ từ đây về nhà sao? Bỗng Dương Tử Lâm ở đâu đến nói:
“Sao lại đứng đây?” Cô giật mình quay lại nhìn cậu ấy, mới một ngày không gặp mà giống như là đã lâu lắm vậy. Nhưng gặp rồi lại làm cô nhớ đến chuyện cậu ấy đã có bạn gái, cô lại buồn, khó chịu đáp:
“Tự nhiên tôi thích đứng đây thôi.” Dương Tử Lâm không để ý tới thái độ của cô, nói:
“Không có xe chứ gì, lên đi tôi chở cậu về.”
“Không cần đâu, tôi có người chở rồi.” Dương Tử Lâm lập tức lạnh giọng hỏi:
“Ai vậy?”
“Cậu hỏi nhiều thế làm gì?” Dương Tử Lâm cười:
“Cậu giỏi rồi, bữa nay không cần tôi nữa rồi đúng không?” Dứt lời liền quay xe đi mất.