Nhìn Diệp Chi cười, Dương Tử Lâm làm vẻ tức giận, nhưng trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ là hiểu lầm, thật may mắn!
Đến trước cổng nhà Diêp Chi, Dương Tử Lâm dừng lại, cô cười, vẫy tay:
“Chào cậu, tôi vào nhà đây.”
Dương Tử Lâm gật đầu nhưng không hề có ý định đi tiếp, nhìn cô như muốn nói gì đó, cô lại hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
“Diệp Chi à, xin lỗi cậu nhé!”
Cô ngạc nhiên:
“Sao tự nhiên lại xin lỗi?” Cô không hề nhận ra là giọng Dương Tử Lâm dịu dàng hơn mọi khi rất nhiều.
Dương Tử Lâm không trả lời mà hỏi ngược lại:
“Cậu vẫn coi tôi là “trúc mã” của cậu chứ?”
“Tất nhiên rồi, tôi chỉ có một “trúc mã” là cậu thôi.”
Dương Tử Lâm nghe được câu nói đó thì thoải mái cười, nhẹ giọng:
“Tôi cũng vậy.” Diệp Chi nhìn thấy nụ cười của Dương Tử Lâm thì ngẩn người, lâu rồi mới thấy cậu ấy cười tươi như vậy.
Qua một lúc Dương Tử Lâm lại nói:
“Sau này, tôi sẽ không để ai chen vào giữa chúng ta nữa. Nhất định!” Không chờ Diệp Chi trả lời đã đi mất.
Chờ Dương Tử Lâm vào nhà rồi cô mới phản ứng lại lời Dương Tử Lâm vừa nói, sẽ không để ai chen vào quan hệ “thanh mai trúc mã” của bọn họ? Phải rồi, không phải Kiều Dung lúc nào cũng theo sau Dương Tử Lâm sao, hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu. Vậy là Dương Tử Lâm đã biết rồi?
Bảo An đứng trong nhà nhìn ra, nhíu mày, cứ nghĩ là tên đó không có cơ hội để tiếp cận chị, thế mà...
Lại nhìn Diệp Chi còn đang ngẩn ngơ ngoài cổng, không biết tên kia nói cái gì nữa. Bỏ đi, chuyện của hai người ngốc này, cậu không thèm xen vào nữa. Tránh cho tự làm khổ chính mình.
Buổi chiều, cô vừa mới đưa xe ra ngoài đã thấy Dương Tử Lâm đứng chờ, cậu ấy thấy cô ra liền phàn nàn:
“Khi nào cậu mới thôi lề mề đây?”
Cô một chút cũng không hề khó chịu mà ngược lại còn vui vẻ cười hì hì:
“Thế mới là tôi chứ!” cảm giác được trở lại ngày trước, khi mà cô chưa biết đến cái tên Đỗ Kiều Dung vậy. Thật tốt!
Nhưng mà cho dù không còn Đỗ Kiều Dung thì sẽ lại có một người khác, khác nữa xuất hiện và đẩy cô ra xa Dương Tử Lâm. Cậu ấy nổi bật như vậy mà.
Cô không muốn như vậy, cô muốn biết Dương Tử Lâm có thích cô một chút nào không? Nghĩ vậy, cô liền quay sang Dương Tử Lâm đang đi bên cạnh, thử dò hỏi:
“Tôi chỉ mong chúng ta mãi bên nhau như thế này.”
“Nhưng tôi không muốn.”
“Hả?” Cô không ngờ Dương Tử Lâm lại trả lời như vậy, nhất thời đơ ra.
Dương Tử Lâm cười:
“Phải thân thiết hơn nữa.”
“A! Như bây giờ còn chưa đủ thân sao?”
Dương Tử Lâm nghiêm túc lắc đầu:
“Chưa đủ.”
Thân thiết hơn, tức là yêu sao? Dương Tử Lâm là nói thật hay chỉ là đang đùa với cô thôi? Cô không biết.
Nhưng cô thật sự muốn đánh cược một lần, dù có thành công hay không.
Đến cổng trường, cô định nói Dương Tử Lâm chờ như mọi khi nhưng lại nghĩ gần đây cô không có không ít sờ-can-đan nên thôi, vậy mà Dương Tử Lâm giống như đọc được suy nghĩ của cô, hỏi:
“Đừng nói là lại bắt tôi chờ cho cậu vào trước? Hôm nay sẽ không có chuyện đó đâu nhé!”
Cô gãi đầu:
“À... ừ, cũng định vậy.”
“Cùng vào đi.”
Dương Tử Lâm vừa vào trường, tiếng hét của các nữ sinh lập tức vang lên. Cô quay sang nhìn, thấy cậu ấy vẫn thản nhiên như thường, xem ra là quá quen rồi.
Vừa vào lớp, cô liền cầu cứu “quân sư quạt mo” Lệ Nghi.
“Cậu giúp mình viết một lá thư đi.”
“Sao lại là mình?”
“Cậu là quân sư của mình, không nhờ cậu thì nhờ ai!”
Lệ Nghi còn định nói gì đó rồi lại thôi, cúi đầu cặm cụi viết. Một lát đưa nó cho cô. Cô đọc đến đâu, mặt liền đỏ lên đến đấy, đọc xong thì đến tai cũng đỏ. Đập luôn tờ giấy vào mặt Lệ Nghi:
“Cậu viết cái gì thế hả?”
“Thì thư tình chứ gì. Hay quá hả?”
“Hay cái đầu cậu ấy, sến muốn chết.” Một lát thì “yêu anh” một hồi lại “anh yêu”, Dương Tử Lâm đọc xong mà không cười cô, thì cô đi đầu xuống đất.
Lệ Nghi bĩu môi khinh thường:
“Cậu chẳng biết gì cả, thư tình phải thế mới lãng mạn chứ!”
Cô nguýt Lệ Nghi không nói, vẫn là tự mình viết đi. Nhưng... cầm bút rồi lại chẳng biết viết gì. Nói trực tiếp thì cô lại không đủ dũng khí. Sợ rằng ấp úng nửa ngày cũng chẳng nói được từ nào. Haizzz