Crush Tuyệt Nhất Thế Giới

Chương 47: Chương 47




Edit: Cải Trắng

Nguyễn Tinh Trầm đưa chăn với gối cho Cố Húc xong là trở về phòng luôn.

Một đống việc vừa trải qua khiến cô không tài nào dám xuất hiện trước mặt Cố Húc. Cô sợ mình không thể che giấu nổi bản thân dưới cặp mắt thâm thúy lại mê người kia. Vì vậy, đành giấu mình trong căn phòng nhỏ. Một mình yên tĩnh vuốt phẳng mọi cảm xúc lẫn tâm tư.

Nhưng khi cô muốn yên tĩnh ổn định lại tâm trạng thì trái tim bé nhỏ kia cứ đập “thình thịch” không ngừng, để tay đè lên trên cũng không làm nó trở về như bình thường nổi.

Cuối cùng, Nguyễn Tinh Trầm đành mặc kệ nó. Dù sao giờ cũng chỉ có mình cô ở đây, không lo Cố Húc nghe được.

Hiệu quả cách âm của khu chung cư nhỏ này không tốt lắm, Nguyễn Tinh Trầm ngồi trong phòng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng động tĩnh bên ngoài. Cô nghe được tiếng Cố Húc dẫm chân lên sàn nhà, đi qua đi lại, hình như anh vào phòng bếp. Quả nhiên, chẳng mấy giây sau, ấm nước sôi kia lại vang lên tiếng ùng ục.

Một lát sau, bên ngoài lại vọng tới tiếng di chuyển của Cố Húc.

Giờ hình như anh đang trong nhà vệ sinh, cô nghe được tiếng nước qua khe cửa.

Không biết vì sao, chỉ bằng những âm thanh nhỏ bé như vậy thôi, tâm trạng nóng nảy bất an của Nguyễn Tinh Trầm lại được làm dịu đi, toàn thân cứng ngắc dần thả lỏng, nét mặt căng thẳng từ từ trông tự nhiên hơn. Cô thay đổi tư thế ngồi lần nữa, tay vòng qua ôm lấy chân, cằm tì vào đầu gối, ngồi trên giường.

Cặp mắt đào hoa dán chặt lên cánh cửa đóng im lìm.

Bên ngoài cánh cửa kia là người đàn ông cô đã thích trọn mười năm. Suốt mười năm nay, người đàn ông ấy là người quan trọng nhất với cô.

Vì anh, cô mới tồn tại được tới giờ phút này.

Mà vừa rồi, cách đây hai mươi phút trước, người đàn ông đó, cái người cô đã thích mười năm, coi như ánh nắng ban mai và hi vọng, chưa bao giờ dám hi vọng xa vời được ở cạnh… tỏ tình với cô.

Anh ngồi cạnh cô, giơ tay là có thể chạm tới. Anh cúi đầu, dùng ánh mắt dịu dàng và giọng nói nghiêm túc nhất để tỏ tình với cô.

Anh nói với giọng điệu cực kỳ thành khẩn. Như sợ làm phật ý cô mà khống chế cảm xúc lẫn ngữ điệu rất tốt. Không hề trêu đùa cô hay do hứng khởi nghĩ ra trò để chọc cười.

Anh thật sự thích cô, cũng thật sự muốn ở bên cô.

Nhưng mà…

Sao Cố Húc lại thích cô?

Nguyễn Tinh Trầm không hiểu, trong đầu tự động nảy câu nói ban nãy của Cố Húc: “Nhưng anh cũng rất sợ. Anh sợ mình không nói, rồi sẽ có một ngày bên cạnh em xuất hiện người khác. Em tốt như vậy, trên thế giới này có rất nhiều người thích em. Nếu một ngày nào đó, chuyện đó thật sự xảy ra, chắc chắn anh sẽ hối hận muốn chết.”

Cô… tốt lắm sao?

Ở trong mắt Cố Húc…

Cô là một người rất rất tốt sao?

Bên ngoài không còn tiếng nước chảy nữa. Nguyễn Tinh Trầm nghe thêm được tiếng tắt đèn rồi tiếng chân đi lại. Sau đó, chẳng còn âm thanh nào vang lên. Người đàn ông khiến lòng cô rối bời giờ hẳn đã nằm yên trên chiếc ghế sofa chật chội. Anh có dễ dàng chìm vào giấc ngủ không? Hay cũng giống như cô, đứng ngồi không yên, chậm chạp mãi vẫn không tài nào ngủ nổi?

Nguyễn Tinh Trầm không biết.

Cô tiếp tục ôm chân ngồi trên giường, lặng im mà ngồi, mãi cho đến khi quá mệt mỏi mới nằm xuống.

**

Đến lúc cô tỉnh đậy đã sang sáng hôm sau.

Nguyễn Tinh Trầm lấy di động xem giờ. Mới hơn tám giờ tí thôi. Sau đó, cô quay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Phía ngoài tấm rèm, bình minh điểm sáng cả bầu trời nhưng có vẻ tuyết sẽ tiếp tục rơi. Đôi mắt cô kèm nhèm mãi không mở ra nổi. Hôm qua cô lăn lộn tới hơn bốn giờ sáng mới ngủ được nên giờ đầu óc đặc quánh lại.

Mắt cay cay khó chịu, đầu nặng trịch choáng váng.

Cô dùng tay nhẹ nhàng day ấn đường, chờ tới khi cảm giác cay cay khó chịu biến mất dần mới ngồi dậy.

Nguyễn Tinh Trầm đã suy nghĩ cả đêm mà không cho ra được kết quả nào. Hoặc phải nói là, cô không dám suy nghĩ quá cặn kẽ. Tuy Cố Húc không nói đùa, rất nghiêm túc theo đuổi cô, thật sự muốn ở bên nhau… nhưng cô không dám tin. Cô sợ đây chỉ là một giấc mơ đẹp.

Tỉnh mộng rồi, chẳng còn gì nữa.

Thôi thì không quan tâm đây là mơ hay thật nữa.

Giờ Cố Húc còn đang ở bên ngoài kìa. Tối qua, lúc ở viện phúc lợi anh không ăn mấy, chắc hẳn giờ đói bụng lắm. Vì thế, Nguyễn Tinh Trầm buộc tóc lên, vỗ vỗ mặt, ngồi dậy, tính tạm dẹp chuyện đó sang một bên, giải quyết vấn đề ăn uống của Cố Húc trước đã.

Nghĩ thế nào, cô làm đúng như thế.

Tìm bừa một cái dây buộc tóc để buộc gọn mái tóc lại rồi cô xỏ chân vào dép lông, cẩn thận mở cửa đi ra ngoài, rón rén, nhẹ tay nhẹ chân vì sợ đánh thức Cố Húc.

Nhưng cô vừa mở cửa, Cố Húc ở chỗ sofa đã ngoảnh đầu sang nhìn.

Cố Húc mặc bộ quần áo ở nhà, áo lông cừu cao cổ phối với quần dáng suông thoải mái. Bộ đồ mặc ở nhà bình thường thôi mà ngắm trên người anh lại như hàng thiết kế của nhà thiết kế nổi tiếng nào đó vậy. Anh đang cầm quyển sách, ngồi tựa vào sofa.

Thế nhưng, ánh mắt anh lại không dừng trên sách mà nhìn qua chỗ Nguyễn Tinh Trầm.

Thấy ánh mắt kinh ngạc xen lẫn chút khiếp sợ của Nguyễn Tinh Trầm, Cố Húc cười nhẹ, thả sách lên bàn trà, đứng lên nói: “Dậy rồi à?”

“Anh mua đồ ăn sáng rồi. Hôm nay bên ngoài không có đồ mấy nên anh mua ít sữa đậu nành với bánh bao. Em đi rửa mặt đi, anh đi hâm nóng…” Dứt câu, thấy cô vẫn đứng ngây ngẩn tại chỗ không nhúc nhích, Cố Húc cười cười, đi tới trước mặt cô, tay chống đầu gối, khom người quan sát: “Em sao thế?”

“Đơ ra đó làm gì? Em chưa tỉnh hả?”

Nguyễn Tinh Trầm nhẹ nhàng “a” một tiếng. Đúng là cô chưa tỉnh ngủ hẳn thật. Sau đó, cô quan sát Cố Húc đang đứng trước mặt mình… Sao anh dậy sớm thế? Không chỉ đã tỉnh mà còn mua cả đồ ăn sáng rồi? Trước kia, lúc cô ngủ lại nhà anh cũng thế này. Lần nào cũng dậy muộn, tỉnh rồi thì thấy anh đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.

Bây giờ tới nhà cô, mọi thứ vẫn vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ. Cô ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Do em dậy muộn quá.”

“Không muộn đâu. Do anh dậy sớm thôi.”

Cố Húc cười nói. Thật ra, mọi chuyện không như những gì anh bảo. Anh tỉnh sớm đâu mà sớm? Rõ ràng là cả đêm qua anh không ngủ. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh đi tỏ tình với người khác. Đừng bị dáng vẻ thản nhiên bình tĩnh bên ngoài của anh đánh lừa, thực chất lòng đang hoảng loạn lắm. Sợ cô từ chối, sợ cô chạy ra xa, sợ từ nay về sau cô không thèm để ý tới anh nữa.

Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng sợ gì.

Nhưng khi đối mặt với cô gái nhỏ, anh lại lo được lo mất.

Thậm chí, anh còn lo mấy lời hôm qua đã dọa cô trốn đi thật xa nên cả đêm cứ trợn tròn mắt không ngủ nổi. Mãi cho đến khi bình minh ló đầu anh mới miễn cưỡng ngủ được mười phút. Sau khi tỉnh dậy, chuyện đầu tiên anh làm là mở cửa phòng cô gái nhỏ xem thử, xem xem cô có nhân lúc anh ngủ mà chạy trốn không.

Thấy cô nằm ở trên giường, cả người vùi trong lớp chăn bông mềm mại anh mới yên tâm.

Có điều, anh không nói cho cô biết chuyện này đâu.

Cố Húc đưa tay xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Được rồi, mau đi rửa mặt đi. Chờ em rửa mặt xong là có thể ra ăn sáng rồi.”

Dứt câu, anh đứng thẳng dậy, đi vào phòng bếp.

Anh đi rồi mà Nguyễn Tinh Trầm vẫn chưa hoàn hồn. Mãi tới khi nghe thấy tiếng bật bếp trong phòng bếp, cô mới mơ mơ màng màng đi vào toilet. Xin hãy đọc truyện tại || TrumTru yen.or g ||

Cô rửa mặt xong cũng là lúc Cố Húc hoàn thành bữa sáng. Một đĩa bánh bao, vài chiếc bánh quẩy, thêm hai bát sữa đậu nành.

Đây chắc là bữa sáng đơn giản nhất anh ăn trong vòng hơn hai mươi năm nay. Tuy nhiên, lòng anh lại cực kỳ thỏa mãn. Bánh bao với sữa đậu nành còn rất nóng. Anh chia đũa xong cũng là lúc Nguyễn Tinh Trầm đi vào.

Nguyễn Tinh Trầm buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồ ngủ, khuôn mặt nhỏ hơi ướt do mới rửa mặt xong, đặc biệt là trên hàng lông mi có đọng lại vài hạt nước li ti. Chắc do thấy khó chịu nên cô cứ nháy mắt liên tục, chớp nhiều lần đến độ mắt cũng trở nên ươn ướt.

Vẻ đẹp của cô nhìn cực kỳ thanh thuần. Giờ ra ngoài bảo cô là học sinh cấp ba có khi vẫn có người tin.

Tay Cố Húc khựng lại, anh ngắm Nguyễn Tinh Trầm không buồn chớp mắt. Lúc sau thấy khuôn mặt mềm mịn của người trong lòng mình ửng đỏ, anh mới ho nhẹ một tiếng, dời tầm mắt sang chỗ khác, ung dung nói: “Lại đây ăn sáng.”

Tuy Nguyễn Tinh Trầm hơi ngượng nhưng rất ngoan ngoãn, dịu dàng đáp một tiếng rồi ngồi xuống phía đối diện Cố Húc. Nhìn một bàn đồ ăn sáng, cô nghĩ mình có thể vô tư trò chuyện với anh như lúc trước. Nói cái gì cũng được, chỉ cần nghe giọng anh là cô vui rồi.

Hỏi anh hôm qua ngủ ngon không, sáng nay mấy giờ anh dậy, anh đi đâu mua đồ thế… Nhưng vì cuộc trò chuyện tối qua mà cô không cách nào cư xử bình thường với anh được.

Chỉ có thể cúi đầu, gặm bánh bao.

Sống lưng cứng đờ, khuôn mặt nhỏ bạnh ra, sợ Cố Húc ép hỏi.

Trông Cố Húc thì có vẻ bình thường như kiểu không để tâm lắm chứ thật ra cực kỳ thận trọng. Ngồi đối diện Nguyễn Tinh Trầm, biết cô cúi đầu nhưng anh vẫn nhìn ra được cảm xúc của cô lúc này, hiểu cô đang nghĩ gì. Anh sẽ không hỏi kết quả ngay bây giờ. Anh rất hiểu tính tình cô. Nếu bị ép tới nóng nảy, phỏng chừng người sẽ trốn luôn.

Cho nên, anh không hỏi gì hết.

Anh cười, gặp cái bánh bao nhỏ cho cô, nói: “Nhà này bán không nhiều đồ ăn sáng lắm nhưng rất được. Đáng tiếc, hôm nay bọn anh phải đi rồi. Bằng không sẽ ghé qua ăn thêm vài lần nữa.”

Dứt câu, anh nhàn nhã hỏi thăm: “Bao giờ em về?”

Chắc do giọng Cố Húc quá dịu dàng lại thêm cảm giác rất đỗi đời thường nên nỗi lo đang dâng cao trong lòng Nguyễn Tinh Trầm bỗng được thả lỏng, cả người cứng ngắc cũng nhẹ nhàng hơn. Cuối cùng thì cô cũng ngẩng đầu, nhẹ giọng nói với Cố Húc: “Em tính ngày mai đi.”

“Ngày kia em có buổi chụp hình rồi tiện đường ghé qua công ty.”

Cố Húc thuận miệng hỏi: “Có phim mới à?”

“Chị Chu nhận thêm cho em kịch bản đô thị, tổ chế tác khá ổn, số tập không dài mà em cũng khá hứng thú với thể loại đó nên định qua xem thử.” Do tâm trạng được thả lỏng nên Nguyễn Tinh Trầm nói chuyện với Cố Húc tự nhiên hơn hẳn, vừa ăn bánh bao vừa nhắc tới kịch bản với anh, mắt hơi cong cong như vầng trăng non.

Vốn Cố Húc chỉ thuận miệng hỏi nhưng nghe xong lòng lại hơi xao động.

Dù sao thì sau bộ phim của ông Hạ, anh chưa có lịch trình mới.

Nhưng chủ yếu là…

Giờ thể loại phim tình yêu đô thị có khá nhiều cảnh thân mật. Để cô gái nhỏ diễn cảnh đấy với nam diễn viên khác? Anh ăn dấm đến chết mất!

Tác giả có lời muốn nói:

Nếu một ngày nào đó, Tinh Tinh diễn cảnh thân mật với nam diễn viên khác, ở hiện trường sẽ có cảnh tượng thế này…

Tinh Tinh cùng vị nam diễn viên nào đó đang nghiêm túc đóng phim, còn người đàn ông hay ăn dấm kia thì đứng ở một bên sa sầm mặt.

Nhân viên công tác vây xem: Ôi ôi ôi, Tinh Tinh xứng đôi với XX ghê. Nụ hôn ấy, tôi thích (Nói xong thì có một ánh mắt như muốn giết người phóng tới, day day trán), sao cứ có cảm giác lành lạnh.

Người đàn ông ăn dấm nào đó xoay người gọi điện thoại, lạnh lùng nói: “Mười phút sau, tôi muốn nam diễn viên đó cuốn xéo khỏi giới giải trí.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.