Củ Cải Tinh Lật Đổ Tiểu Bạch Thỏ

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

Cây củ cải thực hạnh phúc

Tục ngữ có câu, phàm là những người bị tổn thương về mặt tình cảm, đều sẽ đem tình cảm dành hết cho thú cưng bên người.

Bạch Quảng Hàn chính là như vậy.

Hôm nay y đóng cửa hàng sớm, ôm Tam Thiên đến cửa hàng vật nuôi. Hàng bán trong đó bày biện la liệt đủ các chủng loại, thuốc diệt bọ chét, bàn chải lông, xích chó… linh tinh đủ loại nhưng cây củ cải lại không cần dùng đến, bất quá Bạch Quảng Hàn muốn mua cho Tam Thiên một cái tổ nhỏ ấm áp thoải mái. Y chọn tới chọn lui, chọn trúng một cái tổ màu hồng nhạt ở giữa có hoa văn khắc chìm, lại mua một chiếc nơ bướm hồng anh đào, đoan đoan chính chính buộc lên thân cây củ cải, nhìn qua tựa như chú chó đang cực kỳ hạnh phúc.

Dưới ánh mắt quái dị của lão chủ tiệm, Bạch Quảng Hàn thong dong ôm cây củ cải đi thanh toán tiền.

Tam Thiên sung sướng chui vào ***g ngực Bạch Quảng Hàn, hy vọng đường về nhà có thể lâu hơn một chút.

Thời gian hạnh phúc luôn thực ngắn ngủi, Tam Thiên cảm thấy bản thân vẫn chưa bị ủ ấm thì cũng đã tới cửa nhà rồi. Bạch Quảng Hàn đặt tổ vải bông nhỏ ở trên tràng kỷ, sau đó an trí Tam Thiên ở bên trong, Tam Thiên ngồi bên trong tổ, ngửa đầu lưu luyến mà nhìn y, bộ dạng kia vừa đáng yêu lại đáng thương, Bạch Quảng Hàn vỗ vỗ lá của hắn : “Về sau cậu sẽ ngủ ở đây, biết không?“

Tam Thiên hiểu chuyện gật đầu.

Nhìn bộ dạng thuận theo của hắn, Bạch Quảng Hàn trong lòng không nhịn được lại cảm khái, vẫn là nuôi củ cải tốt.

Ngay sau đó, Bạch Quảng Hàn phát hiện cái cây củ cải này không chỉ biết nghe lời, còn rất tài giỏi, hắn theo chỉ đạo của Bạch Quảng Hàn, có thể rửa chén chà nồi, còn có thể nhanh nhẹn quét rác lau bàn giặt quần áo nấu cơm, trình độ tuyệt vời có thể so với nàng tiên ốc.

Bạch Quảng Hàn rất hạnh phúc, bởi vì y từ đó sống trong giai cấp địa chủ.

Tam Thiên rất thích Bạch Quảng Hàn, vô luận y làm cái gì, Tam Thiên luôn nhắm mắt theo đuôi theo sát ở phía sau y, cho đến khi bị vẻ mặt xấu hổ của Bạch Quảng Hàn ngăn ở cửa phòng tắm.

Bạch Quảng Hàn thoải mái ngâm mình trong bồn tắm nước ấm, duỗi thân người, đem cánh cửa phòng tắm mở ra, hơi nước trắng bốc lên tràn ngập, một cây củ cải trắng cô đơn giữa những đám mây hơi nước ngơ ngác ngồi trên sàn nhà trước cửa phòng tắm.

Thực sự là cái cây củ cải ngốc không để người khác bớt lo mà, Bạch Quảng Hàn không biết nên làm thế nào, lại có chút cảm động, vớ lấy cây củ cải, ôm hắn để lên trên giường : “Hôm nay cứ ngủ trên giường đi“

Tam Thiên ôm lấy chăn bông mềm mại, cảm thấy bản thân giống như bước trên những đám mây vậy rất hạnh phúc.

Bạch Quảng Hàn trước khi ngủ thích đọc một đoạn tiểu thuyết, uống một chén sữa, hôm nay y cũng làm như vậy.

Y đem sữa nóng để trên đầu giường, bắt đầu im lặng xem sách. Nhưng mà Tam Thiên ngửi được mùi thơm của sữa ấm, ngồi không yên, làm như kẻ trộm lẻn đến tủ đầu giường, nhìn từ trên xuống dưới chén chất lỏng màu trắng ngà này.

Bạch Quảng Hàn giả bộ đọc sách, kì thực trộm quan sát hắn.

Tam Thiên không thể kìm nén sự hiếu kỳ, đem cánh tay nhỏ đặt ở vành chén, nhìn đông ngó tây, rốt cuộc nhịn không được, đem tay dò xét vào trong cái chén.

Đương nhiên chính là chỉ hạ xuống một chút, hắn liền nhanh như tia chớp co rụt tay lại, ra sức hoảng hốt, giống bị bỏng.

Bạch Quảng Hàn cười hô hố.

Tam Thiên ngẩng đầu nhìn y, càng làm lực chú ý tập trung đến trên sữa.Hắn sợ bỏng, nhưng lại bỏ không được sữa ngọt ngào, quẩn quanh chén thủy tinh dạo một vòng lại một vòng.

Bạch Quảng Hàn lấy cái chén qua thổi hơi vù vù, thổi cho sữa nguội bớt, để xuống trước mặt Tam Thiên.

Tam Thiên đưa cánh tay nhúng vào trong sữa, nhìn thấy Bạch Quảng Hàn khóe miệng gợi lên, trong lòng ấm áp dạt dào, cuộc đời hắn lần đầu tiên ăn đến thơm như vậy ngọt như vậy, ngọt đến độ không biết nên làm thế nào mới tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.