Suy nghĩ điên khùng đó lóe lên trong đầu cũng như lúc nước lũ bất ngờ đổ ập tới, lý trí của Đồng Duyệt ngăn chặn vài lần một cách yếu đuối cho có lệ rồi thôi, giơ tay đầu hàng.
Hai mươi tám năm cuộc đời Đồng Duyệt chẳng hề có bất cứ liên quan gì đến hai chữ “điên khùng” này. Hành vi khác thường duy nhất chính là vụ trốn học đi xem show diễn của ca sĩ X vào học kỳ hai năm lớp tám cùng Tang Bối. Đồng Duyệt không thích ca sĩ X, cứ cảm thấy cách nói chuyện của anh ta ẻo lả làm sao đó, cứ như tất cả phụ nữ trên đời đều si mê anh ta vậy, vừa lên sân khấu đã phóng điện khắp nơi.
Trốn học là một hành động đầy kịch tính, Tang Bối vừa đề nghị Đồng Duyệt đã đồng ý ngay tắp lự.
Hai người như muốn khoe khoang, ngồi trong khách sạn ngay trước nơi biểu diễn của ca sĩ X suốt một buổi chiều, sau đó mới đi vào trung tâm thi đấu Olympic. Tiếng gào thét của các fan hâm mộ suýt chút nữa làm tốc mái trung tâm thi đấu, ánh đèn phát ra từ gậy cổ vũ mạnh liệt như biển lửa, vậy mà Đồng Duyệt lại có thể ngủ gật trong biển lửa đó. Show diễn kết thúc mà Tang Bối vẫn hào hứng khó kiềm lòng, kéo Đồng Duyệt ra phòng game chơi trò diệt trừ quái thú. Trong đó có mấy anh chàng Tang Bối thân thiết đã ném cho cô một bao thuốc lá. Tang Bối thuần thục châm lửa rồi nhả một vòng khói thật điệu nghệ.
Đồng Duyệt thấy thế thì ngớ cả ra. “Cậu thử không?” Tang Bối hỏi.
Cô ngậm điếu thuốc vào miệng, châm lửa, vừa mới rít một hơi thì Ngạn Kiệt đầu đầy mồ hôi đã đi vào.
Lúc đó là tháng Ba, người ta thường nói rét tháng Ba bà già chết cóng đúng không, vậy sao anh lại đổ mồ hôi?
Cô từ tốn chớp mắt một cái, ngay tức thì hứng luôn một cái tát của Ngạn Kiệt.
Cô vô cùng bình thản, thực ra là cô đang sợ hãi đến đứng hình. Khi cô định thần lại thì không may nuốt hơi thuốc đó vào bụng, lập tức sặc sụa đến chảy nước mắt nước mũi tùm lum.
Không ai bước tới giúp cô.
Một người đàn ông có vẻ ngoài ưa nhìn, một là sẽ lạnh lùng, hai là sẽ đưa đẩy thiếu nghiêm túc. Từ khi lên cấp ba Ngạn Kiệt đã là một anh chàng đẹp trai, anh thuộc tuýp người thứ nhất. Một tầng sương lạnh lẽo phủ trên diện mạo ưa nhìn, không khí lạnh lùng đó có thể khiến đối phương không rét mà vẫn run lẩy bẩy, thậm chí đến cô nàng Tang Bối tóc đỏ tóc xanh không sợ trời không sợ đất còn không dám thở mạnh.
Cô cùng Ngạn Kiệt đi bộ về nhà. Quãng đường từ phòng game về tới nhà phải đi qua sáu trạm xe bus. Hai chân tê dại, má bỏng rát mà cô không dám giơ tay ra sờ.
Về đến cửa nhà, Ngạn Kiệt bất ngờ quay lại hỏi: “Lần sau còn dám trốn học nữa không?” Đây là câu đầu tiên anh nói với cô.
“Em không dám nữa anh ạ!” Giọng cô nhỏ như muỗi kêu.
Sau đó, tuy không đến mức làm gia đình nở mày nở mặt nhưng cô không lần nào khiến người thân phải phiền lòng nữa.
Tối nay hẳn là không bình thường.
Trung Sơn ban ngày chỉ là một con phố rất đỗi bình thường với mặt đường lát đá bóng loáng, những phòng trà nối đuôi nhau dày đặc, quán bar thấp thoáng dưới bóng cây, đến cả cửa hàng McDonald cũng tỏa ra hơi thở thanh cao nhã nhặn, rẽ vào khúc cua là đình nghỉ chân, đi thêm vài bước nữa chính là ngôi trường cao cấp nhất ở Thanh Đài mang tên đại học Thanh Đài.
Nhưng chỉ cần bóng đêm vừa phủ xuống, con đường Trung Sơn sẽ thay đổi hoàn toàn, trở thành nơi đông đúc nhộn nhịp nhất trong thành phố, ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ các phòng trà, ánh đèn le lói, tiếng nói chuyện ồn ào của những anh phục vụ ngoài cửa lẫn trong tiếng nhạc xập xình, ánh mắt của đàn ông và phụ nữ, vẻ ám muội lộ rõ, mùi rượu cay cay…
Bóng đêm tuyệt vời!
Đồng Duyệt mở cửa “Bóng đêm hớp hồn” khi đồng hồ điểm đúng chín giờ. Quán bar “ Bóng đêm hớp hồn “ trước đây có tên là “Cầu vồng”, do con gái của một vị tướng tá nào đó trong binh đoàn Hải quân của Thanh Đài mở, tiếc thay cô gái đó lại là một viên pha lê, để mang đến danh phận cho người bạn gái của mình, cô ta di dân sang Pháp, vì vậy nơi này hiện giờ là địa bàn của Tang Bối.
“Hả? Cậu mặc váy?” Tang Bối đứng sau quầy bar xinh đẹp chẳng thua kém gì những bóng hồng ngoài kia.
Đồng Duyệt chép miệng, cô tự đi vào trong quầy, rót cho mình một ly sô đa, lấy một quả ô liu bỏ vào miệng. Ô liu mới được ướp chưa lâu nên vẫn còn rất giòn.
“Lại đi xem mắt à?” Tang Bối khoanh tay trước ngực nhìn Đồng Duyệt chằm chằm. Đồng Duyệt có dáng người cao dong dỏng, kể cả mái tóc ngắn xinh xắn hay khuôn mặt thanh tú trông đều rất giống diễn viên điện ảnh Cao Viên Viên - người quảng cáo cho thương hiệu kem đánh răng “Thơm Miệng“. Nhưng Cao Viên Viên đó nhìn mới thân thiện làm sao, còn Đồng Duyệt, tuy hai người là bạn nối khố nhưng trong ấn tượng của Tang Bối, trên mặt Đồng Duyệt không còn bất cứ một biểu cảm nào khác ngoài hai chữ “hờ hững“.
Đồng Duyệt đang mặc chiếc váy nền xanh lá cây hoa trắng, trông không khác gì những bông hoa rơi xuống bãi cỏ tháng ba. Đồng Duyệt mặc váy trông bồng bềnh và thanh tú hơn bình thường. Đồng Duyệt là một cô nàng lười biếng, một chiếc quần jean chẳng ra sao cô cũng mặc được suốt ba tháng. Lúc nào cô cũng chê mặc váy rườm rà, trừ khi nào muốn gây ấn tượng tốt với đối phương cô mới bất đắc dĩ xỏ vào một lần, như khi đi xem mắt chẳng hạn.
Đồng Duyệt nhai ô liu rôm rốp, không đáp lời.
“Tháng này cậu đi xem mắt mấy lần rồi?” Tang Bối hỏi tiếp.
“Tớ không nhấc được chân lên.” Đồng Duyệt nhướng mày.
“Hả?”
“Hai bàn tay không đếm xuể.”
“Cái cậu này.” Tang Bối phì cười bước tới đẩy Đồng Duyệt một cái, “Thế có thu hoạch được gì không?”
“Nếu thu hoạch được tớ còn đứng đây hay sao?” Đồng Duyệt bước tới nhấc ly chầm chậm nhấp một ngụm. Người đàn ông hôm nay cô gặp là một nhân viên cơ quan nhà nước, chỉ trong vòng một bữa cơm mà nghe không dưới mười cuộc điện thoại, giọng điệu hà khắc và cứng nhắc. Vừa đặt điện thoại xuống, anh ta liền nhìn cô đến mức khiến phần thịt ở môi rung lên bần bật. Cô thầm thấy mệt thay anh ta, ăn xong cô để lại tiền suất ăn của mình rồi bỏ đi.
Cô có thể tưởng tượng sắc mặt người đàn ông đó sẽ thế nào nhưng vẫn không ngoái lại.
“Già rồi, đừng có kén chọn nữa.”
Nghe thấy Tang Bối sặc sỡ đủ màu sắc thốt ra một câu nghiêm túc như vậy, Đồng Duyệt thấy hơi buồn cười.. Không phải cô kén chọn mà là người đàn ông đó không phải người cô cần.
“Đừng có suốt ngày đến ăn chực uống chực nữa, hôm nay cậu phải giúp tớ một tay, phải giúp tớ kiếm tiền!” Tang Bối đưa một đĩa trái cây tới, “Phòng 888 trên gác.”
Đã ăn của người ta thì miệng cũng không còn cứng rắn được nữa, Đồng Duyệt miễn cưỡng nhận lấy. Lúc đi lên, cô bị Tang Bối đẩy vào phòng thay đồ rồi bị ép phải mặc một bộ váy có thắt lưng, sau mông còn mọc thêm một cái đuôi thật dài.
“Mọi thứ trên đời đều chỉ là tương đối, nhưng có một điều tuyệt đối, đó là người đàn ông nào cũng thích hồ ly tinh.” Tang Bối cao giọng tuyên bố “chân ní“.
Đồng Duyệt ngoe nguẩy cái đuôi đi lên gác. Tang Bối đã tu sửa “ Bóng đêm hớp hồn” thành một cái hầm trú ẩn, bất cứ lúc nào cũng có người chui ra khỏi động làm người ta sợ chết khiếp. Trên gác là một không gian nhã nhặn hơn, ánh đèn mờ ảo chiếu lên thảm hoa, mỗi cánh cửa đều vô cùng bí ẩn lại còn cách âm, từ bên trong có thể nhìn ra người ngoài hành lang rõ mồn một nhưng đứng bên ngoài thì không thể biết được trong phòng đang xảy ra những chuyện gì.
Chẳng dễ gì mới tìm được cửa động số 888.
Cô gõ cửa nhưng không ai lên tiếng. Cô đợi thêm một lát rồi mới từ tốn mở cửa ra, thì lập tức chạm mặt với tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc liền bị giật mình theo bản năng. Một đám đông đang ngồi trong phòng, cả trai lẫn gái phân bổ vị trí rất đều, xen kẽ một nam một nữ. Một người đàn ông bụng bia đang hát, cô gái hát cùng thì nhún nhảy bên cạnh. Đó không phải hát mà là cố gắng biến ca khúc “Thiên Lộ” của Hàn Hồng thành tiếng sói hú.
Da gà khắp người Đồng Duyệt nổi lên, cô vội cụp mắt đặt đĩa hoa quả xuống, định chuồn êm.
Cái đuôi đằng sau bị ai đó túm lấy.
Cô vừa quay lại đã nhìn thấy người đàn ông ngồi ở một góc sofa, một tay khoát lên thành ghế, tay còn lại cầm ly thủy tinh lắc lư mấy viên đá bên trong bằng động tác không nhanh không chậm. Ánh đèn tối quá làm cô không nhìn rõ mặt, chỉ trông thấy thân hình cao ráo nhưng chỉ thế đã đủ để Đồng Duyệt nhận ra ngay.
Một người lạ quen mặt.
Người lạ quen mặt nghĩa là đã có dịp gặp người ta vài lần, gặp nhau cũng gật đầu bắt tay như ai nhưng chưa bao giờ nói chuyện, cũng chẳng biết tên họ người ta là gì.
Trong tình huống này nếu tỏ thái độ như tình cờ gặp người quen thì không phù hợp lắm.
Đồng Duyệt thu tầm mắt, quay về phía người đàn ông đang cầm “đuôi” mình: “Anh còn muốn gọi thêm gì nữa ạ?”
Người đàn ông đó chính là gã vừa hát, ông ta tỏ vẻ hào hứng, nheo đôi mắt cá vàng lại: “Cô em này đến đây từ bao giờ nhỉ? Trông cũng được đó, nào, ngồi xuống đây uống một ly với anh nào, lát nữa anh sẽ đưa tiền boa cho.”
Đồng Duyệt suýt thì nôn hết suất cơm tối.
Mọi người trong phòng cười phá lên.
“Uống cái này phải không?” Đồng Duyệt không thể làm Tang Bối mất mặt nên vẫn cố gắng gượng.
“Cô em muốn uống gì?” Gã kia giả bộ thương hoa tiếc ngọc.
“Uống rượu trắng rồi pha vang đỏ vào.”
“Ok ok, nghe cô em hết.”
“Vậy anh chờ một chút, tôi xuống dưới lấy rượu.”
“Đừng bắt anh phải chờ lâu đó.” Người đàn ông giật cái đuôi của cô cái nữa rồi véo má Đồng Duyệt, sau đó mới thả cô đi.
Đồng Duyệt quay người, đuôi mắt liếc tới người lạ quen mặt như đang cẩn thận nghiên cứu ly rượu trên tay, không hề nhận ra cô.
Tang Bối là người lăn lộn đã lâu trong giang hồ nên chẳng thành phần nào là chưa gặp. Cô xách một chai sâm panh lên, uống hết lượt với tất cả mọi người mới giải quyết xong chuyện “cô em“.
“Không sao. Tiền vẫn kiếm lại được mà, những kẻ đó làm trong giới bất động sản nhà đất nên giàu ú ụ, muốn chặt chém thế nào cũng ok.” Nói xong Tang Bối không dám sai bảo Đồng Duyệt nữa.
Đồng Duyệt cho dù cô không trang điểm cũng vẫn là một mỹ nhân khiến người ta không thể bỏ qua dù ở bất cứ nơi đâu. Thế nhưng bản thân cô lại hoàn toàn không coi trọng nhan sắc của mình, ngoài việc gặp gỡ “Đại Bảo” mỗi ngày, cô thậm chí còn hiếm khi mua một cây son môi.
(1) Đại Bảo là nhãn hiệu mỹ phẩm phổ thông của TQ.
Mười một giờ Đồng Duyệt tạm biệt Tang Bối, ngày mai 10/9 là ngày nhà giáo, cô không chỉ phải lên lớp từ tiết một mà buổi chiều còn phải tới hội trường tham gia lễ tuyên dương giáo viên thành phố nên phải dậy sớm.
Đêm tháng chín ở Thanh Đài rất mát mẻ, gió có vị mặn của biển nên thổi vào người hơi dinh dính. Muốn về nhà trọ phải đi xe bus ở trạm đối diện, cô nhìn dòng xe cộ định băng qua đường.
Một chiếc Mercedes màu đen tự nhiên đỗ xịch lại trước mặt cô, cửa xe chầm chậm hạ xuống, gương mặt của người lạ quen mặt kia từ từ lộ ra.
Cô trả lời cái gật đầu của anh bằng động tác chào xã giao.
“Tôi tiễn cô một đoạn được không?” Nụ cười của anh lịch thiệp và không hề nhạt nhòa.
Cô lắc đầu. Đây chỉ là phép lịch sự chứ không phải thành ý từ tận đáy lòng.
“Nhà tôi ở Ánh trăng hồ sen, cô có tiện đường không?” Anh nhìn cô bằng ánh mắt bình thản trong sáng như viên đá nằm dưới đáy sông.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim cô chậm lại một nhịp rồi lại lén lút đập nhanh hơn.
Anh mở cửa bước xuống, vòng qua đầu xe tới trước mặt cô, nhét chìa khóa xe vào tay cô: “Chắc phải nhờ cô lái xe rồi, tôi uống không ít mà. Cô biết lái chứ?”
“Vâng!” Không chỉ biết lái xe, cô còn biết thay bóng đèn, sửa khóa cửa, sửa bồn cầu nữa.
Hai người không nói chuyện, cô lái xe còn anh nhắm mắt giả vờ ngủ. Cửa kính mở, đường phố thưa thớt xe cộ. Đường ở Thanh Đài hơi dốc nên khi đi từ đỉnh dốc xuống có thể tha hồ chạy nhanh như chơi đu dây vậy, thú vị hết sức.
Ánh trăng hồ sen là một khu nhà mới xây. Bên thi công không biết đã phải trồng thêm mấy chục gốc cổ thụ trăm năm tuổi, cây nào cây nấy sum suê khỏe mạnh. Trong số đó cây có niên đại lớn nhất là một cây hoa quế. Một hồ nước lớn được đào chính giữa khu nhà, thả rất nhiều loại hoa sen khác nhau. Lúc này không chỉ là mùa hoa quế mà còn đang chính vụ lá sen tỏa hương, hai mùi thơm hòa vào nhau rồi được gió đêm đưa vào trong xe. Đồng Duyệt thốt lên một câu: “Tuyệt quá!”
Anh mở to mắt mới nhận ra xe đã đi vào khu nhà: “Cô có muốn tham quan một vòng không?”
Đồng Duyệt nhìn đồng hồ, 11h45, hơi muộn nhưng cô không từ chối.
Anh không dẫn cô đi xung quanh mà đưa thẳng vào thang máy. Nhà anh ở tầng cao nhất đối diện hồ nước đó, nhà tuy không rộng nhưng bố cục hợp lý đâu vào đó và được dọn dẹp rất sạch sẽ. Điều lạ là trong phòng ngủ không có giường mà chỉ có các tấm nệm tatami như của người Nhật. Không phải cô đòi đi tham quan phòng ngủ mà là muốn ra ban công thì phải đi qua phòng ngủ, anh nói qua đó ngắm cảnh!
Đứng trên ban công mới biết nơi này khá gần biển. Mấy hôm nữa là trung thu nên trăng đã khá tròn, sáng quắc, trăng chiếu xuống mặt biển như trải xuống một tầng sương mỏng. Cô chưa được ngắm biển như vậy bao giờ nên mới ngây cả ra.
“Trong nhà chỉ có nước khoáng thôi.” Anh cất giọng áy náy sau lưng cô.
Cô cúi xuống quay lại, không ngờ anh đang ở rất gần nên chẳng khác nào cô nhào vào lòng anh. Cúc áo anh chạm vào trán cô, hơi lành lạnh.
Cô nghe thấy nhịp tim vững vàng của anh, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của da thịt anh.
Suy nghĩ điên cuồng đã lóe ra trong đầu vào chính thời khắc này.
Cô thoáng chần chừ, nhưng chỉ trong phút chốc, sau đó cô ngước lên nhắm hai mắt lại. Trên tay anh không bưng nước. Như chỉ chờ đợi khoảnh khắc này, khi môi cô chạm vào môi anh, anh lập tức há miệng ngậm môi cô trọn vẹn. Hương táo ngọt ngào lan tỏa khắp nơi trong miệng cô, cô đưa tay ôm anh thật chặt với thái độ liều lĩnh chẳng màng kết quả tựa như ném bình gốm đang ôm chặt trong lòng xuống đất đánh choang một tiếng, để mặc mảnh vụn rải đầy đất.