Ngày hôm sau...
Vì nhà cũng gần trường nên Thiên Anh đi bộ. Trên đường đến trường, cô đi được một đoạn đường ngắn thì phát hiện ra một cô gái xinh đẹp ngất tại một gốc cây ven đường.
Thân cây to đã lấp đi toàn bộ thân hình nhỏ nhắn kia, nên chắc không ai nhìn thấy.
- Bạn gì ơi!!! Bạn có sao không, sao bạn ngất ở đây thế này? - Thiên Anh vội chạy đến lay người cô gái đó. Cô bắt đầu cảm thấy mình cần cứu người. Tim cô bỗng đập nhanh dữ dội và nhanh chóng bắt taxi đưa cô gái kia đến bệnh viện.
Sau một hồi lâu, cô gái kia được kiểm tra xong xuôi. Một vị bác sĩ từ trong phòng khám đi ra, Thiên Anh vội đứng lên hỏi han:
- Bác sĩ. Cô gái ấy sao rồi?
- Cô là người nhà của bệnh nhân sao? - Vị bác sĩ hỏi lại với giọng khá nghiêm trọng, tay đẩy gọng kính u buồn.
- Dạ...dạ...à vâng. Cháu là em chị ấy, vậy chị ấy sao rồi bác sĩ.
- Là em hả, thế cháu có thường thấy bệnh nhân có biểu hiện gì xấu như chảy máu cam, hoa mắt, chóng mặt nhiều không?
- Cháu...không biết. Mà chị ấy làm sao hả bác sĩ? - Thiên Anh lắc đầu và hỏi tiếp, cô có cảm giác chẳng lành.
- Chị của cháu bị bệnh máu trắng...
- Sao cơ ạ, máu trắng ý ạ, có nặng lắm không bác sĩ...
- Tạm thời chúng tôi vẫn đang theo dõi. Chuyện này cháu không nên nói cho bệnh nhân biết không thì bệnh nhân sẽ hoang mang lo sợ thậm chí là không muốn sống nữa. Cháu nên nhớ. Bây giờ cháu vào thăm bệnh nhân được rồi.
Vị bác sĩ nói xong rồi cầm tập hồ sơ trên tay dảo bước về phía trước
Chuông điện thoại của Thiên Anh vang lên. Cô bắt máy.
- Thiên Anh, hôm nay không đi học sao? Mày ốm hả?
Đó là giọng của Vy. Nghe đến từ “không đi học” Thiên Anh bỗng giật mình và nhìn vào đồng hồ đeo tay, nghĩ thiết “thôi chết rồi...quên“.
- À, tao hơi mệt nên tao xin nghỉ rồi, hihi, chiều tao vẫn đi học được mà, mày không cần lo đâu.
- Vậy hả, ừm thôi cúp máy nhé, vào lớp rồi.
- Bye.
Thiên Anh ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh nhân. Chăm chú nhìn nét mặt của cô gái đó và không khỏi ngưỡng mộ . Dù gương mặt trắng bệch nhưng cô gái vẫn đẹp như thiên thần.
“Đẹp quá...mình xách dép cho người ta chắc cũng không được” - Thiên Anh nghĩ rồi pha nước ấm chờ cô gái tỉnh lại.
Vừa pha xong thì cô gái đó cũng lờ mờ mở mắt, giọng nói vô cùng yếu ớt.
- Đây là đâu?
Thiên Anh nghe thấy tiếng nói. Vội đặt ấm nước xuống và đến bên cạnh cô gái.
- Đây là bệnh viện. Sáng nay mình thấy bạn ngất ở gốc cây ven đường nên đưa bạn vào đây. Bạn có mệt nữa không? Hình như bạn học cùng trường với mình.
- Trường Light sao?
Thiên Anh gật đầu, cô phát hiện ra áo của cô gái kia giống hệt áo của cô từ huy hiệu đến màu sắc.
- Ừ đúng rồi. Trường Light. Mình tên Thiên Anh 11a1
- Thế thì phải gọi tôi là chị rồi. Tôi là Hàn Tử Tuyết 12a1
- Vâng chị. Mà nhà chị ở đâu em đưa về. - Thiên Anh ngoan ngoãn gọi bằng chị, cô gật gù cười cười.
- Em thân thiện thật đấy. - Tuyết nhìn lên đồng hồ đeo tay - Hơn mười giờ rồi sao?
- Vâng - Thiên Anh bên cạnh gật đầu
Tử Tuyết ngó xung quanh hình như kiếm thứ gì đó. Thiên Anh vội lấy chiếc balô đen dưới chân giường đưa cho Tử Tuyết
- Của chị đây!
- Ừm. Cảm ơn em !
Tử Tuyết nhận lấy chiếc balô rồi mở ra lấy điện thoại của mình thì thấy hai cuộc nhỡ và một tin nhắn.
Cô ấn số rồi gọi cho người cô lưu là Khánh Anh
- Tao đây. Hôm nay nhà tao có việc bận nên nghỉ học. Mày gọi có việc gì không?
- Không thấy mày đến tao gọi hỏi thôi. Không có gì thì cúp máy đây.
- Ừm
Tuyết cất điện thoại đì rồi quay sang nhìn Thiên Anh:
- Chị bị ngất đột ngột vậy bác sĩ bảo chị sao không?
- Dạ...bác sĩ bảo vẫn còn đang theo dõi, chắc không sao đâu ạ.
Thiên Anh nhớ đến lời bác sĩ nói nên rất lúng túng và ái ngại không dám nói sự thật mình đã biết. Cô đành đợi thời gian sẽ trả lời cho cái sự thật này vậy.
- Ừ. Vậy giờ mình về được rồi
Tuyết leo xuống giường.
Thiên Anh đeo cặp sách chéo người rồi cùng Tuyết bước ra.
- À hôm nay chị không đi xe. Mình đi taxi về nhé!
- Vâng chị! - Thiên Anh ngoan ngoãn gật đầu.
- Taxi. - Tuyết vẫy taxi
Đến nhà Thiên Anh. Tử Tuyết hơi hiếu kì nhìn bao quát ngôi nhà, cũng rất to, nhưng so với nhà cô thì vẫn còn là...
- Em cho chị số điện thoại. Giờ chị với em là người một nhà. Ok!
- Dạ vâng...0162.......
- Rồi bye em. Cảm ơn hôm nay cứu chị nhé. Khi nào rảnh chị đãi em ăn nha.
- Thôi em không cần đâu, chị khoẻ là được rồi. giờ em vào trong đây.
Nhìn dáng người nhỏ bé của Thiên Anh bước đi một cách nhẹ nhàng. Tử Tuyết thầm nghĩ “Cô bé thật tốt”