Cứ Lạnh Lùng Đi ! Rồi Anh Sẽ Mất Em !

Chương 67: Chương 67: Có phải chết là hết đau




- Yeahhhhhh….xuất phát thôi, biển ơi, đợi taooooooooooo – Nam hét lên sung sướng và chạy vòng quanh xe như con nít

- Tuyết ơi, sáng cho thằng này uống thuốc giảm khùng chưa mà sao bệnh vẫn nặng vậy? – Hoàng cau mày rồi cười cười

- Hết thuốc rồi còn đâu, ngày lên cơn mấy chục lần bao nhiêu thuốc cho vừa – Tuyết cười

- Thảm nào….ê Nam ơi, ai hỏi gì thì đừng bảo mày là bạn bọn tao nhớ, haha – Hoàng cười chêu, cả đám cười lớn

- Á, thằng quỷ - Nam hét lên rồi đuổi theo Hoàng chạy vòng quanh xe đến mệt thì mới chịu buông

- Vy với Thiên đâu rồi nhỉ? Muộn rồi, sao chưa thấy đến – Minh nhìn vào đồng hồ đeo tay mà nheo mày khó chịu

Cùng lúc đó, Yun đi tới và õng ẹo…

- Lên xe đi mọi người, đến giờ đi rồi

- Đây là khu vực của em à? Về lớp đi – Hoàng dừng chạy và lên tiếng

- Hứ…anh có quyền cấm em sao, anh trai?? – Yun nói tiếng “Anh trai” rõ khinh bỉ

- Có quyền đó. Về lớp đi – Hoàng nói như quát

- Chị Tuyết, hôm nay em đi chung xe với mọi người được ko? – Yun ko thèm cãi nhau với Hoàng nữa mà thay đổi giọng ngọt sớt nói với Tuyết

Tuyết ko nói gì chỉ nhún vai đi ra chỗ khác gọi điện thoại. Yun hơi bực mình và nheo mắt lại, gương mặt xinh đẹp hiện lên vài nét nhăn như đã già.

- Toàn trường tập trung lên xe, đã đến giờ khởi hành – tiếng loa thông báo vang lên, Vy với Thiên Anh vẫn chưa đến

- Anh Khánh, anh Minh chắc chờ Thiên Anh với Vy đúng ko? Chắc họ ko đến đâu, lúc ở lớp họ bảo là ko đi rồi mà – Yun cố tình nói sai sự thật để nhóm Khánh Anh mau lên xe…bỏ rơi hai người kia ở lại

- Thật ko? – Minh hơi nghiêng đầu hỏi

- Có ngu mới tin nó – Hoàng chen vào

...



5 phút…10 phút…thời gian cứ thế trôi qua. Bỏ ngoài tai những lời hối thúc của mọi người trên xe và vài cán bộ trong trường và người lái xe… Minh và Khánh Anh vẫn đứng đợi hai người con gái ấy…

- Lên xe trước đi rồi đợi , đứng đó mỏi ra – Tuyết thò đầu từ trong xe ra nói, nói xong cô bật nắp coca ra uống lấy hơi vì khá khát

Minh và Khánh Anh hơi gật đầu rồi cũng bước lên xe…nhưng vừa bước lên xe, ổn định được chỗ ngồi, bác tài xế theo thời gian xuất phát của nhà trường nên đã lái xe đi luôn…

- Dừng lại – Cả Khánh Anh và Minh đều đồng thanh nói, hai chất giọng khác nhau, 1 giọng lạnh lẽo đến rựng tóc gáy và 1 giọng gay gắt đến thiêu cháy tất cả.

Do bác tài đeo tai nghe lên mơ màng ko nghe tiếng gì? Chỉ nghe thấy qua qua nhưng lại tưởng lũ học sinh bên dưới chêu đùa nhau nên cũng chằng thèm mảy may đến

- Sao đã cho chạy xe rồi. Đúng là…- Vy càu nhàu khi vừa vội nhảy từ taxi xuống cổng trường thì cũng là lúc chiếc xe du lịch còn lại lăn bánh, cả Thiên Anh và Vy đều gọi theo nhưng có lẽ người trên xe ko nghe tiếng

Vy vội bấm điện cho Minh xem anh đang ở đâu, lên xe chưa, vì có lẽ vừa rồi vội quá nên đt cô cũng ko thèm để ý đến ( để chế độ rung nhẹ mà, cả Thiên Anh cũng vậy )

Thấy số của Vy, Minh vội nghe máy nhưng chưa kịp nói gì thì Vy đã cho 1 tràng

- Anh đã ở đâu đấy, có phải lên xe đi rồi ko? Đến muộn 1 chút mà ko đợi được sao? Đúng là…hừ…

- Em đâu rồi, đến chưa? Xe dừng lại rồi đây – Minh quay đầu về phía sau. Vì anh ngồi ghế cuối cùng nên nhìn mọi vật từ kính sau lưng rất rõ

Vy ko nói gì cúp máy luôn và chạy đến phía xe. May sau 1 hồi la hét của lũ học sinh lên bác tài cũng nghe tiếng mà cho dừng xe lại, ko thì suýt chút nữa là nghỉ hưu sớm với 2 cha nội kia rồi

- Mẹ kiếp,.Hai con nhỏ đáng ghét – Yun buông câu chửi thề rồi quay lên, tay siết chặt điện thoại – đã thế thì lần này ko thoát được đâu.

“ Này, tý nữa vẫn thực hiện như vậy nha, hai con đó lên xe rồi, hừ…”

“ Ok”

Yun nhắn tin cho Hữu Tuệ, vì Yun mặt giày có trình độ lên đã leo được lên xe của lớp 12a1 còn Hữu Tuệ bị “ kì thị” vì là em của Vương Khang lên nếu mặt giày cỡ nào cũng ko ngồi chung xe nổi với nhóm Khánh Anh

……….

- Ok ok, để tôi gọi con bé đến, chắc nó đang trên đường đến, mọi người thông cảm – ông Vũ ( cha của Hoàng với Yun, đặt tên để gọi cho dễ vậy ) đau đầu vì nghe những lời phàn nàn từ phía bên đối tác và c.ty vì chưa thấy Yun đến họp

- Ông Vũ, nếu con bé ko đến thì huỷ hợp đồng lần này được rồi đấy, thiệt hại gì tất nhiên phía c,ty Anh Vương phải chịu trách nhiệm và bồi thường – ông Trí lên tiếng như 1 lời đe doạ

- Đúng rồi đó, hay là làm dở quá nên giờ ko dám đến đây họp – 1 người khác lên tiếng

…..

Ông Vũ đang rất rối bời ko biết phải làm thế nào,.Gọi cho Yun thì nó ko nghe máy, thậm chí còn tắt luôn đi. Ông đành gọi cho Hoàng nhưng cũng ko được.

- Hừ….- Ông tức giận đập bàn rồi mau chóng tự mình đi giải quyết, trông chờ vào đám con thì có ngày cạp đất mà ăn…( 0_o )

Biển ơi, mày đẹp quá !

Tất cả sung sướng reo lên sau một hồi ngồi vật vã trên xe. Nhất là Hoàng khổ sở phải nghe Minh và Vy cãi nhau suốt buổi, Tuyết và Nam đá đểu nhau ko ngừng nghỉ, Song Anh thì chuyện gì cũng nói với nhau thật vui vẻ ( F.A ngồi chung với bọn có gấu cũng có cái khổ )

- Trường mình bị rồ…….rồi….- Vy chợt nhớ ra gì đó và hét toáng lên. Khổ sở nhất là cái tai của Minh ngay bên cạnh

- Sao vậy? – All đồng thanh nhìn Vy

- Giữa tháng 5 mà cho đi tắm biển đế chết người à? – Vy nói tiếp

Tất cả như chợt tỉnh, vì ham chơi quá quên mất đang là mùa lạnh, mất hứng toàn tập

- Thế mà vẫn có người nhảy xuống hồ đó – Nam nháy mắt chêu Vy

- Đây gọi là mĩ nhân cứu anh hùng đó – Tuyết đệm vào

- Này…- Vy đỏ mặt quát

- Ha ha, Vy ơi là Vy – Nam cười lăn lộn

- Thằng kia…thích chết đuối à? – Minh lên tiếng ,hất mặt ra biển và nói tiếp – Biển chắc sâu hơn hồ đó, nếu có sao Tuyết ko cứu nổi đâu – anh châm biếm làm cả bọn cười sặc sụa. Đây là câu hay trong ngày…ya ya

- Chắc ra đây chỉ để ngắm biển quá à? – Thiên Anh lên tiếng

- Ngắm biển đẹp chứ sao? Nhất là ở cùng với…ha ha – Nam cười dã man rồi kéo tay Tuyết mất hút

- Chỉ được cái đi chơi mảnh là cùng – Minh chớp chớp mắt

Sau 1 ngày bơ phờ lạnh lẽo bên bãi biển chỉ ngắm mà ko thể tắm, lũ học sinh mong mỏi lên xe để đi lên rừng và….leo núi.

Đến nơi, cảnh vật xung quanh hơi hiu quạnh, những thác nước cheo leo, róc rách chảy, những ngọn núi xung quanh bao phủ bơi xương mù dày đặc. ko gian thật mát mẻ và dễ chịu

- Em tưởng rừng ko có trò gì chơi chứ mà đằng kia nguyên một khu vui chơi kìa – Thiên Anh cười cười và chỉ tay về phía xa xa

- Em muốn leo núi, đi thôi – Vy xung phong

- Núi này ko có bậc thang đâu mà leo, đây gọi là trò chơi thám hiểm, em ko chơi được đâu, đừng có hứng – Minh nhảy vào nói làm Vy tụt hứng thật. Nhìn vách núi cheo leo mà ko có bậc thang đi lên, chỉ đơn giản 1 sợi dây an toàn mà leo được đến đỉnh núi thì cũng đủ xuống gặp Diêm Vương luôn, đang leo mà ko may thì có mà bay xuống núi mất xác

- Lớp mình có ai dám leo núi ko kìa?? – 1 girl nhanh nhảu lên tiếng

Vì Hoàng có vẻ sợ độ cao lên anh ko chơi những trò như này

Lúc đó, Minh, Nam, Khánh Anh đã chuẩn bị cho cuộc chinh phục đỉnh núi cao vời vợi ấy lần đầu rồi

- Cẩn thận đó mấy cha nội – Vy hét lên, có gì đó hơi lo lắng

- Cẩn thẩn nhé !!!! – Tuyết và Thiên Anh đồng thanh

Trong thời gian họ leo núi, mọi người có thể vui chơi những thứ khác nhưng 3 người – Vy – Anh – Tuyết ko thể rời mắt khỏi những người mình yêu thương

Tự nhiên thấy nóng nóng, tiện có chiếc mũ lưỡi trai đen cạnh balo của Khánh Anh, Thiên Anh lấy tạm để quạt luôn, biết đấy là của Khánh Anh nên cô rất giữ gìn



Chiếc balo đen đính đầy đinh nhọn xung quanh đang dần được mở ra….và…

Nhân cơ hội 3 người kia ko để ý và Hoàng ko có ở đây, 1 cánh tay đã thò vào balo và lấy đi chiếc vòng hình bọ cạp to bản ở đó rồi nhanh chóng thu tay về và nở nụ cười tươi rói nhưng cực đểu

Chiếc balo màu hồng cũng đính đinh dần được mở ra và chiếc vòng bọ cạp được cất vào ngăn nhỏ nhất của chiếc balo ấy mà ko có ánh mắt nào nhìn thấy…

“ Hữu Tuệ, chuẩn bị đi, đợi họ leo núi xong”

“ Đợi tự hắn thấy mất đồ đã, giờ mình nói hắn nghi chết”

“ À ừ nhỉ, quên đấy, vậy nhé, coi như đã thành công 1 nửa”

“ Ừ”



- Thiên Anh ơi, khát nước quá, lấy giùm chị lon coca trong balo Khánh Anh đi – Tuyết lên tiếng

- Sao lại trong balo anh Khánh ạ - Thiên Anh hỏi

- Ừ, chị để nhờ

- Vâng

Thiên Anh từ từ ra cạnh chiếc balo của Khánh Anh và mở nó ra

- Em cần gì à? – Hoàng đứng phía sau lên tiếng

- Dạ…em – Thiên Anh chưa nói dứt câu thì Hoàng có chuông dt, anh liền nghe và đi ra chỗ khác. Thiên Anh tiếp tục công việc của mình

- Đây chị

- Cảm ơn em !

Tối…

Ánh sáng chủ yếu từ phía đống lửa đang rực cháy và ánh trăng vàng trải dài vô tận

Khánh Anh mở balo và tìm kiếm thứ gì đó !

Nó đâu rồi

Anh hơi mất bình tĩnh tìm kĩ lại nhưng càng tìm càng ko thấy…

- Ai lấy nó – Khánh Anh đứng lên và nói, giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương khiến tất cả chùn mình

- Lấy gì? Nói rõ ra xem nào – Minh nghiêng người hỏi

- Mất gì? – Hoàng hỏi

- Chiếc vòng hình bọ cạp, ai đã lấy – Khánh Anh hơi gắt

- À, anh, có phải chiếc vòng đen đen có ít viền trắng ko? – Yun lên tiếng, cố nín cài cười đểu cáng trong tâm

- Sao? – Khánh Anh ngờ vực hỏi

- Lúc bọn anh leo núi, em có thấy Thiên Anh kia lục cặp sách anh, chắc nhỏ lấy – Yun nói

- Đừng nói bậy – Hoàng bênh vực Thiên Anh

- Anh biết gì ko mà bảo em nói bậy? Chính mắt em thấy mà? Vả lại nhỏ muốn lấy chiếc vòng đó để trả thù cho anh trai nhỏ từ lâu rồi, à mà anh thử lục trong balo nhỏ xem nào

Thấy Yun nói có lý và Hoàng chợt nhớ đến cảnh Thiên Anh đang mở balo của Khánh Anh vào đúng lúc 3 người kia đang leo núi, lúc đó Hoàng có đt gấp lên ko để ý xem Thiên Anh làm gì…

- Thiên Anh ko có ở đây, đợi em ấy về rồi mới lục ko thì…– Hoàng vẫn lên tiếng muốn giải vây cho Thiên Anh nhưng trong thân tâm anh có gì đó nghi ngờ Thiên Anh. Anh ko biết điều anh đang nghĩ có phải sự thật ko? Mong là ko?

- Luôn đi – Khánh Anh lạnh lùng cắt ngang lời Hoàng. Yun nhếch mép đầy tự đắc

Chính tay Hoàng là người lục và…

- Đấy thấy chưa? Em đã nói là chỉ có chuẩn, chính cha nó và anh trai nó lập mưu cho nó đấy, anh thấy thế nào – Yun cười khả ố và nói mỉa mai Khánh Anh và Hoàng

- Câm mồm – Khánh Anh quát và nắm chặt nấm đấm ngăn cục tức trong người

- Có chuyện gì ồn ào vậy ? – Tuyết từ đâu bước ra cười toe toét với Nam nhưng

khi nhìn thấy gương mặt của Khánh Anh như muốn giết người cô liền lạnh mặt lại

- Thiên Anh đâu – Khánh Anh hỏi Tuyết

- Ai biết, nó với Vy đi cùng nhau ấy – Tuyết trả lời rồi Nam kéo Tuyết ra chỗ khác nói chuyện

Minh nghe thấy nhắc đến Vy thì lập tức mở máy ra và gọi cho Vy

- Các bạn đi tìm Vĩnh Thiên Anh 11a1 về đây đi – Yun lên tiếng nghiêm nghị

- Ko cần – Khánh Anh lạnh lùng rồi bỏ đi…

..

Sau khi nghe Minh kể, Vy hơi chạnh lòng và ko tin…

- Thiên Anh…mày lấy của anh Khánh hả? – Vy hỏi ngập ngừng

- Lấy gì? À ừ…sao ko? – Thiên Anh cười vì cô cứ nghĩ cái mà Vy đang hỏi là chiếc mũ lưỡi trai hay lon coca của Tuyết chẳng hạn

- Mày…là mày thật sao??? Mày đúng là – Vy ko nghĩ Thiên Anh lại là người như vậy?

- Cô dám…- Khánh Anh tình cờ nghe được cuộc nói chuyện ngắn ngủi ấy và đập tay lên thân cây trút giận. Dứt khoát Khánh Anh bỏ đi và ko thèm nghe tiếp câu chuyện, anh chỉ biết mọi chuyện đã quá rõ ràng

- Thôi, anh Minh gọi tao rồi, tao đi trước đây – Vy lấy cớ rồi bỏ đi, cô muốn tự mình Thiên Anh nghĩ lại mình đã làm ra chuyện tày trời gì mà đâu hay biết cô đang bị oan…



...

- Anh, ko phải em mà, em ko lấy…sao mọi người ko tin em – Thiên Anh lên tiếng giải thích

- Hừ…- Khánh Anh lạnh lẽo nhìn cô bằng ánh mắt đầy sát khí và tức giận như muốn nuốt chửng cô

- Ko giải thích gì nữa, mọi chuyện đã quá rõ ràng , mang về cho bố cô đi – Yun cười mỉa mai nhưng ko ai nhìn thấy

- Bạn… - Thiên Anh nhìn Yun bằng ánh mắt đầy phẫn nộ khiến Yun hơi giật mình, đúng là có tật giật linh tinh mà…

- Kết thúc ở đây? Tất cả ko bàn gì thêm, còn cô…biến đi – Khánh Anh chỉ thẳng vào mặt Thiên Anh mà nói..

Anh ko muốn đối xử với cô như vậy nhưng anh rất ghét phản bội, vì quá yêu cô nên anh ko kìm được lòng trước hành động này, riêng người khác, anh đã ko cần giải thích mà đã cho đi gặp tổ tông luôn.

Dù giải thích như nào thì cô vẫn bị hắt hủi, ngay cả Hoàng và Vy đều ko tin cô, vì Hoàng nhìn thấy, vì cô đã vô tình “ thú nhận” với Vy

Thiên Anh buồn bã chạy đi, nước mặt rơi lã chã thấm ướt khuôn mặt

…. Chắc cô sẽ ko bao giờ quên được cái cảm giác bất mãn ngày hôm nay và ánh mắt đó, ánh mắt nhìn cô chằm chằm đầy cay nghiệt và lạnh lẽo như muốn nuốt chửng cô và rút sạch mọi sự sống và tình yêu bé nhỏ trong con người cô. Đau quá, sâu quá…!!!

Cơn mưa vô tình trút xuống ko báo trước, lạnh ! Cảm giác khó chịu làm sao? Đau? Buồn? Tổn thương???

- Khánh Anh, có hiểu lầm gì đó ở đây chăng? Tao nghĩ Thiên Em ko phải là người như vậy đâu – Nam lên tiếng khi cơn mưa trút xuống, mọi người đều vào trong hang trú mưa còn Thiên Anh đâu? Cô đang ở đâu? Đang đau khổ ra sao?

- Mà mày để vòng ở balo làm j? – Hoàng hỏi

- Leo núi đeo vòng to vậy vướng nên bỏ ra – Khánh Anh trả lời ngắn gọn

- Đi tìm Thiên Anh đi, trời đang mưa, mà trên rừng núi lại nguy hiểm nữa – Hoàng tiếp tục nói

- Mày quan tâm thì đi mà tìm – Khánh Anh cáu kỉnh

- Trời tạnh mưa rồi về thành phố - Khánh Anh nói tiếp

……

…..



- Cha ko ưa con, anh thì ko quan tâm em như ngày xưa, giờ bạn thân duy nhất là Vy mà mày ko tin tao anh chị cũng ko nghe em, người yêu cũng vậy? Ông trời ơi, con làm gì nên tội chứ sao ông trời ác với con vậy? Con ko làm…con ko lấy mà – Thiên Anh hét lên trong vô vọng, màn mưa dày đặc như lấp trôi cả thân thể cô. Dưới vách núi ko thấy đáy…Thiên Anh thầm nhắm mắt…- Có phải nhảy xuống là kết thúc mọi chuyện ko? Có phải nhảy xuống là hết đau ko? Có phải chết là hết đau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.