Một tiếng trôi qua rất nhanh.
Việc đầu tiên tỉnh dậy. Châu
San bấm số gọi cho Hoàng. Gọi rất nhiều
nhưng đáp lại cô là dòng chữ “thuê bao quý khách…”
Dù biết thuê bao nhưng cô vẫn
gọi, cô vẫn mong anh nghe máy của cô.
Bấy giờ. Thiên Anh vẫn chưa tỉnh, cô vẫn được truyền dịch
-
Khỏe chưa? – Vy lên
tiếng hỏi Châu San
Châu
San không nói gì, gật đầu, ánh mắt buồn
bã cụp xuống
-
Tìm anh…Hoàng đi.
Được không? – Châu San mở lời. Cô vẫn
còn hi vọng rất nhiều vào anh. Anh là hạnh phúc của cô, cô không muốn đánh mất
anh.
-
Bây giờ à?
-
Được không? Nốt
hôm nay thôi mai tớ phải về Pháp rồi. – Châu San nói như khóc. Cô không nghĩ hôm cuối cùng mình
ở đây lại đau buồn như thế này. Cô đã từng tham lam nghĩ đến cảnh ăn uống rồi
đi chơi tạm biệt. Cô buồn quá.
-
Anh Kỳ - Vy khó
xử nhìn sang Thiên Kỳ, nhìn đôi mắt rơm rớm nước mắt của Châu San , Vy cảm thấy
đau lòng thật nhiều. Cô cũng đau lắm chứ. Cô vẫn đang hi vọng lắm đây
-
Người của anh đã
tìm khắp đó rồi, tìm đi tìm lại cả chục lần rồi vẫn không thấy cậu ta đâu. – Thiên
Kỳ lên tiếng
-
Vâng – Châu San cúi gằm mặt xuống, không muốn nói thêm gì.
Trong thâm tâm cô đang rất rối bời. Con tim cô đang không ngừng gào thét.
Đau
quá…xót quá.!
- Muốn ăn gì không? – Vy hỏi
Châu
San lắc đầu
-
Vậy nằm nghỉ đi,
mai còn lấy sức lên máy bay. Bây giờ tôi sẽ đi mua vé bay cho cậu
-
Cảm ơn
…
Buổi
chiều
Gió
thôi lồng lộng
Hành
lang bệnh viện vắng bóng người qua lại. Ở đó…chỉ có một người con gái đứng, mái
tóc dài khẽ bay, trang phục bệnh nhân nói lên sự tiều tụy của cô gái. Ánh mắt
cô nhìn về xa xăm, nhìn về cánh đồng hoang, căn nhà hoang, nhìn về nụ cười của
người con trai ấy…
Nụ
cười ấy sẽ không biến mất mãi mãi phải không?
Nụ
cười ấy vẫn sẽ tiếp tục tồn tại…phải không?
Dặn
mình không khóc nhưng sao nước mắt cứ rơi khi nghĩ đến điều không hay ấy.
“Hoàng
à? Anh phải bình an trở về đấy, còn em, còn mọi người và đặc biệt là Châu San ,
tất cả đều cần anh, tất cả đều yêu thương anh. Anh mà đi mọi người sẽ không tha
thứ đâu. Mong anh…bình an”
Thiên
Anh nhắm mắt vào nói như cầu nguyện.
Phía sau. Một người con trai
luôn sẵn sàng hi sinh vì cô, luôn sẵn sàng dang rộng đôi tay bảo vệ cho cô.
- Lệ Băng…một tảng băng không
bao giờ rơi lệ. – Anh lên tiếng, giọng
nói ấm áp biết mấy. Cô ôm chầm anh , tìm kiếm sự yên lòng ngay lúc này. Anh khẽ vỗ nhẹ vai cô, dù không muốn nói lên
điều anh vừa biết nhưng dù sao anh cũng không giấu nổi cô mãi mãi nên anh đã
nói ra
- Còn một người….em cần đến thăm. Nếu không em
sẽ hối hận
Cô nhẹ đẩy mình ra khỏi người
anh. Khóe môi mấp máy không lên lời
-
Là…là…ai ?
-
Em đi theo anh –
Anh nắm tay cô, dẫn cô đi về phía trước. Cô biết phía trước cô là màu của sự
đau khổ nhưng cô vẫn phải tiếp tục bước tiếp, cô phải vượt qua màu đen tối ấy
để chạm tới màu hồng của hạnh phúc
Đứng
trước cánh cửa trắng toát, nổi bật lên là chữ thập đỏ nho nhỏ chính giữa. Cô
nhìn anh khó hiểu
-
Hạo Khánh Anh ,
cậu ta ở trong đó.
-
Anh đừng đùa thế?
Không vui đâu – Cô cố mỉm cười, không tin lời anh nói. Anh đang mạnh khỏe như
vậy sao đùng một cái lại ở trong đây được. Cô chả tin đâu
Nhịp
tim của anh mới được hồi phục, đập lại bình thường và được đưa vào phòng hồi
sức, nhưng anh lại một lần nữa nguy kịch, nhịp tim trở lên bất ổn và có khả
năng ngừng đập mãi mãi, lúc đó anh còn ho ra máu nên một lần nữa…anh lại phải
vào cấp cứu.
-
Mà sao anh biết
anh Khánh ở trong đó – Thiên Anh nghi
ngờ hỏi.
-
Là Hàn Tử Tuyết
nói. Anh vừa gặp cô ấy ở đây khi anh đang đi dạo – Anh thành thật trả lời
-
Hic, anh nói là
anh đang đùa đi. Sao lại thế được – Thiên Anh vẫn cười ngốc nghếch. Biết anh trai mình sẽ không
bao giờ đùa kiểu này nhưng cô vẫn muốn
đó không phải sự thật, cô muốn anh đang nói đùa.
Ting…
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, trên
ca-bin là một chàng trai. Cô chết lặng khi nhận ra đó là Khánh Anh, người mà cô
yêu thương. Giờ thì cô đã tin vào lời nói của Thiên Kỳ, cô đã tin nhưng cô vẫn không
tin…Khánh Anh lại nằm trên đó. Anh bị
sao thế này?
Im lặng tuyệt đối, cô không khóc, hồn cô
như đã bay mất khỏi xác, cô cứ đứng im, không như mọi lần cô sẽ chạy đến khóc
lóc hỏi thăm anh sao rồi. Nhưng…
Đôi chân cô không nhúc nhích nổi, đôi chân
cô như bị chôn chặt xuống đất. Không nhấc nổi.
Gương mặt xanh xao không một giọt máu,
khắp người đều băng gạt chi chit, anh phải thờ bằng bình oxi, chỉ vậy thôi cũng
đủ để cô ngã khụy
-
Thiên Anh – Thấy bất ổn, thấy khó thở vì đôi mắt lim
dim im lìm của Thiên Anh , Thiên Kỳ bèn lên tiếng, đánh thức cô
Đáp lại là sự im lặng đến rợn người.
Ca-bin đẩy Khánh Anh đi xa hơn…đi xa
khỏi cô hơn.
-
Anh ấy…không sao đâu – Thiên Anh mỉm cười, tự trấn an bản thân mình, nụ cười
chua xót chạm đến từng mạch máu…đau ê ẩm.
-
Ừ, không sao đâu. Em ổn chứ? – Thiên Kỳ lo lắng. Xoa
đầu cô em gái bé bỏng.
-
Em…ổn. – Gương mặt không cảm xúc mấp máy môi, nói ra
từng chữ bây giờ thật khó khăn đối với cô
Em ổn? Câu nói ấy không hợp với tâm
trạng của cô lúc này. Cô đang rất tệ. Vì mọi người đã lo lắng rất nhiều rồi nên cô không muốn ai
lo lắng cho mình nữa.
Phải nghe lời mẹ…thay sự lo lắng bằng sự
bình tĩnh, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
Tại sân bay. Ánh mắt lưu luyến tiếc nuối
nhìn lại Việt Nam một lần nữa. Trước khi lên máy bay Châu
San không quên ôm Vy lần cuối. Ai nấy cũng đều biết nhóm Khánh Anh bị thương hết nên không đến tiễn cô đưa. Chỉ
duy nhất có Vy
-
Cảm ơn Vy, cảm ơn vì tất cả đã đối xử tốt với tớ trong
suốt thời gian qua. Thật không có gì hạnh phúc hơn khi quen được các bạn. Bạn
gửi lời của tớ đến mọi người rằng…tớ cảm
ơn mọi người rất nhiều, tớ yêu mọi người rất nhiều và hãy giữ liên lạc với tớ
nhé. Tớ sẽ không quên mọi người đâu,
nhất định đấy. Nếu có khả năng tớ sẽ quay lại đây tìm các bạn…và tớ cũng mong
các bạn cũng sẽ đi tìm tớ…dù chỉ trong suy nghĩ.
-
Châu San – Vy ôm chầm lấy Châu San , mắt ươn ướt – Châu
San đã được liệt vào danh sách bạn thân
của Nguyễn Đường Vy này, nếu có cơ hội chúng ta sẽ hội ngộ nhau. Châu San lên đường bình an nhé.
Châu San cảm động, nghe Vy nói vậy cô càng không muốn
rời mọi người hơn nhưng không thể làm
khác được
-
Cảm ơn…tớ đi đây. Tạm biêt, hẹn gặp lại – Châu San cúi đầu thay câu chào. Kéo theo vali bước vào
bên trong.
Chỉ một bước chân nữa thôi, cô sẽ xa đất
nước Việt Nam.
Thời gian hạnh phúc ấy trôi qua thật
ngắn ngủi. Chiếc nhẫn Hoàng tặng đang phát sáng nơi ngón áp út của cô. Cô cười
và hôn lên nó với một câu nói
-
Anh…còn sống mà…đúng không?
Máy bay cất cánh, ngồi trên máy bay, cô không
ngừng nghĩ về những điều xảy ra trong khoảng thời gian cô ở Việt Nam cùng Hoàng. Thật là hạnh phúc. Bây giờ đã phải
xa mà cô còn chưa biết Hoàng còn sống hay đã chết. Cô cứ ngỡ thời gian qua chỉ
là giấc mơ, thà đó là giấc mơ còn hơn sự thật. Nhưng…chiếc nhẫn trên tay cứ
phát sáng và bảo cô rằng đó không phải giấc mơ
……….
Ba năm sau.
Hoàng thật sự đã ra đi.
Cảm ơn ông trời vì ngày định mệnh ấy không
cướp Khánh Anh rời xa khỏi thế giới này.
Ba năm rồi, Khánh Anh vẫn thế, vẫn cao ngạo và đẹp trai. Điều đáng
nói hơn bây giờ anh chỉ là người bình thường, anh là Khánh Anh chứ không còn là Kevin trong thế giới ngầm
nữa. Cả Tuyết và Nam cũng đã tách ra khỏi cái gọi là giang hồ để có một cuộc
sống yên bình của tuổi trẻ, không dây dưa đến máu…
Những món đồ liên quan đến tổ chức, vòng
cổ, nhẫn…vòng tay bọ cạp đều được Khánh Anh cất đi cẩn thân vào một chiếc hộp sắt và chôn
dưới lòng đất. Hi vọng không phải sử dụng đến chúng lần nào nữa, hãy để chúng
ngủ quên trong kí ức.
Vy và Minh đã kết hôn trước sự chứng
kiến của cha mẹ hai bên, bạn bè và đặc biệt là chúa. Giờ họ đang thật hạnh phúc,
dù đã kết hôn và đã có một con gái hai tuổi nhưng tính trẻ con của hai người
ngày nào vẫn chưa giảm đi một phần, thậm chí còn tăng lên.
Không chỉ hai người họ đã kết hôn mà cặp
đôi Nam
và Tuyết cũng đã kết hôn và cũng có con trai hai tuổi. Những chiếc nhẫn cưới
lấp lánh trên tay chứng minh cho tình yêu bất diệt của họ.
Sau khi kết hôn, Nam và Tuyết, Minh và
Vy chuyển ra sống riêng. Vì đã lập gia đình rồi không thể ở mãi biệt thự của Khánh
Anh được.
Căn biệt thự của Khánh Anh đã trở nên yên tĩnh hơn mỗi ngày vì không còn
tiếng cãi nhau chí chóe của mấy người kia. Nhưng “ngựa quen đường cũ” hôm nào
mấy người này cũng đến phá đám nhà Khánh Anh
Mỗi lần họ đến Khánh Anh chỉ muốn phang cái gậy và đuổi tất cả về thôi.
-
Này, song Anh chúng mày không cưới đi, để đến bao giờ
con của con tao ra đời thì chúng mày mới cưới à? – Minh lên tiếng
-
Thiên Anh không
chịu cầu hôn tao – Khánh Anh nói tỉnh bơ
-
Nghĩ sao mày? Mày không cầu hôn Thiên Em lại bắt Thiên
Em cầu hôn mày, thế thì mày cô đơn suốt đời đi con – Nam
-
Bây giờ mốt nữ cầu hôn nam rồi – Thiên Anh cười, lườm Khánh
Anh
-
Thiên Anh ngại
cưới – Khánh Anh bĩu môi nhìn Thiên Anh
-
Sao vậy? – Đồng thanh
-
Cưới khổ lắm…huhu – Thiên Anh khóc như trẻ con
-
Công nhận khổ thật – Vy lẩm bẩm liền ăn ngay cú đấm
của Minh
-
Khổ ở đâu? – Minh lườm
-
Đấy, vừa đánh đấy – Vy lườm lại không kém
-
Đùa thôi mờ - Minh làm mặt cún con cực đáng yêu. Nhìn
vậy thôi mà đã làm bố rồi đấy. Vy không chịu cười được liền phá lên cười
-
Nhìn này – Khánh Anh tiến lại phía tủ cạnh tivi, lấy một sấp thiệp
mời ra đưa cho mọi người xem
-
Oa, đẹp thế? Sao lần bọn tao cưới không tìm mua được
cái đẹp như vậy nhỉ? – Tuyết nói
-
Đơn giản vì tự tao thiết kế mà – Khánh Anh nói với giọng tràn đầy tự tin.
-
Á, mày được, chả chia sẻ cho anh em gì cả - Nam hùa vào nói
Phải công nhận thiệp rất đẹp, thiệp chủ
yếu là màu đỏ của hạnh phúc
Khánh Anh tiến
lại gần tủ, lấy thêm ra rất rất nhiều thiệp và tung cho mọi người và nói
-
Nhiệm vụ của chúng mày là phát hết số thiệp này cho
tao
-
Sao lại là bọn tao ? – Cả lũ đồng thanh
-
Sao không phải bọn mày? – Khánh Anh lườm, nói với giọng đe dọa
-
Được thôi – Cả lũ chấp nhận số phận, sau bao năm vẫn
bị Khánh Anh bắt nạt.
Lễ cưới sẽ được tổ chức vào tuần sau.
….
Cuối cùng cũng đã đến ngày trọng đại
trong cuộc đời của cặp đôi song Anh. Dù được Tuyết và Vy trấn an tinh thần rất
nhiều nhưng Thiên Anh vẫn thấy hồi hộp
và lo lắng.
Hoàn thành công đoạn make-up. Thiên Anh thấy tự tin hẳn lên vì gương mặt mình “đẹp”
lên rất nhiều. Bộ váy cô dâu do chính cô tự chọn cũng làm cô rất thoải mái. Chiếc
váy để lộ hai vai trắng ngần không tì vết và vòng eo thon thả. Cô cũng phải
công nhận rằng…đời người con gái đẹp nhất lúc làm cô dâu. Trông cô rất đẹp và
lung linh.
-
Con gái? Đã xong chưa?
- Ông Trí mỉm cười nhìn cô
-
Con xong rồi – Cô vui vẻ nói
Cô theo ông bước lên lễ đường, một tay
cô khoác tay ông, một tay cầm bó hoa, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt khi pháo
hoa cứ thế nổ trên đầu cô. Hai thiên thần bé xinh một nam một nữ đi phía sau
tung hoa.
Khánh Anh đứng đó…với bộ vest lịch lãm, trông anh đẹp
như một hoàng tử bước ra từ trong truyện tranh…và cô là công chúa.
…
Cha sứ lên tiếng
-
Khánh Anh con
có đồng ý lấy Thiên Anh làm vợ dù cho…
-
Con đồng ý – Anh mỉm cười hạnh phúc
-
Thiên Anh con
có đồng ý lấy Khánh Anh làm chồng dù cho…
-
Con đồng ý…- Cô cười tươi sau lớp dế mỏng che mặt
-
Ta tuyên bố từ giờ hai con sẽ là vợ chồng của nhau…
SAu lời tuyên bố của cha sứ, tiếng nhạc
nổi lên, tất cả những ai có mặt đều thi nhau vỗ tay. Ông Đường và ông Trí nhìn
nhau gật đầu mỉm cười xã giao. Vậy là hai người đã trở thành thông gia. Nhớ lại
hồi xưa một người là ông chủ một người là đàn em thật buồn cười, không ngờ cuộc
đời này lắm thứ kì diệu đến vậy.
Khánh Anh nhìn Thiên Anh , nở cụ cười hạnh phúc và sau
đó đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ và sau đó càng nồng nhiệt hơn, nụ hôn đó sẽ
chứng giám cho họ là cặp đôi hạnh phúc nhất thế gian.
Đến màn tung hoa của cô dâu. Theo người
ta nói, ai mà cướp được bó hoa ấy thì người đó sẽ có tin vui.
Nhìn Nam và Minh xăng tay áo lên để
chuẩn bị ra trận cướp hoa, Vy và Tuyết không ai bảo ai cùng xông vào đánh hai ông
chồng
-
Này, có vợ rồi muốn tin vui nào nữa – Tuyết và Vy nói
y hệt nhau
-
À đâu, đùa thôi
mà, hihi, đùa thôi – Nam
-
Đâu, ai định cướp đâu – Minh nói như mình vô tội.
….
Bỏ hoa được tung lên khá cao và xa…
Một bàn tay vươn nhẹ lên lấy nó. Nụ cười thoáng trên
môi, tất cả nhìn về phía người đã lấy được bó hoa ấy. Một người con trai cao
ráo, đẹp trai, không mặt thân thuộc, nụ cười ngày ấy đang hiện hữu.
-
Chúc mừng cậu…
Cả lễ đường nhốn nháo lên chúc mừng
người đang cầm bó hoa ấy.
Tất cả nhìn người con trai ấy…đang dần dần
tiến sâu vào trong lễ đường.Khuôn mặt đẹp trai như tỏa ra ánh hào quang. Mọi
người đều nhìn chàng trai và mỉm cười
-
Có phải bắt được bó hoa này thì tôi sẽ có tin vui không?
– Người con trai cất giọng lạnh lùng.
-
Đúng rồi – Cha sứ mỉm cười đáp.
Sau đó, chàng trai cũng mỉm cười, nụ
cười đã bấy lâu được chôn vùi.
======= Sắp kết thúc truyện rồi. Mn để lại ý kiến nha. Cảm ơn======