King koong...king koong...
Thiên Anh bấm chuông một lúc lâu mới thấy có người ra mở cổng, lập tức người đối diện cúi đầu chào Thiên Anh, nói với giọng lễ phép:
- Tiểu thư Thiên Anh đến chơi ạ?
- Vâng, anh Thiên Kỳ có trong không chị? - Thiên Anh cũng lễ phép không kém. Cô chưa bao giờ phân biệt đối xử với người làm. Cô quan tâm họ cứ như là chị em trong nhà vậy, nên người làm của nhà anh Thiên Kỳ và người làm ở nhà cô đều quý cô hết mực.
- À thiếu gia ra ngoài từ sáng chưa về, thiếu gia không nói là sẽ đi đâu.
- Vậy thôi em về đây. Mọi người làm việc vui vẻ nhé!
- Vâng, tiểu thư về...
Trên đường. Thiên Anh không dứt ra khỏi được những dòng suy nghĩ mông lung khiến đầu cô như bị khủng bố.
“Anh Thiên Kỳ đi đâu chứ. Ảnh nói không thích ra ngoài đường vì gương mặt mà. Giờ gần tối rồi mà vẫn chưa về...sao lạ vậy”
Ở một nơi khác, nói chính xác là một quán bar. Ánh đèn mờ làm mọi người bên trong càng thêm ảo diệu, khó xác định.
- Thiên Bảo, mới một năm không gặp mà anh đã bí ẩn đến nỗi che mặt nạ thế kia cơ đấy! - Vương Khang cười nhếch mép, hắn cố tình nói lời xỉ nhục đến đối phương.
- Cậu cũng biết lý dom không phải này nọ - Thiên Kỳ không cáu gắt, hiển nhiên anh giữ thái độ lạnh lùng.
[ Thiên Bảo là tên trong giang hồ của Thiên Kỳ ]
- Vậy nên anh với em cùng chung một kẻ thù. Đúng chứ? - Vương Khang chỉnh giọng. Thay vào đó là một chất giọng giang hồ thật nghiêm túc, cũng pha chút lưu manh.
- Thì sao? - Thiên Kỳ biết rõ Vương Khang có ý gì nhưng anh vẫn thử hỏi. Anh muốn tự miệng hắn nói ra những điều hắn nghĩ.
- Nếu anh muốn trả thù cho gương mặt mình thì hãy cùng em tiêu diệt thằng Kevin là được. Một mình anh thì không bao giờ đấu lại được thằng đó đâu. Anh cũng biết hắn là người đứng đầu và xưng bá mọi tổ chức mà. Và tất nhiên một mình em cũng không phải đối thủ của hắn. Nhưng hai anh em mình kết hợp thì chưa chắc hắn sẽ thắng.
- Tuỳ cậu thôi, nhưng mày cũng là kẻ thù của tôi đấy!
- Kẻ thù? Vì sao? - Vương Khang cười méo xệch, câu nói của Thiên Kỳ làm hắn khó hiểu.
- Cậu là thằng làm em tôi đau khổ suốt năm trời. Đừng nói là đã quên rồi.- Thiên Kỳ gằn giọng. Nhắc đến nỗi đau của Thiên Anh, anh không thể không bức xúc.
- Em nào? - Vương Khang vẫn chưa hiểu, cái đầu của hắn đang bị phân tâm bởi tiếng nhạc xập xình của bar.
- Vĩnh Thiên Anh. Mày nhiều em đến thế cơ à?
- Thiên Anh...Thiên Anh là em của anh sao? Sao không nghe Thiên Anh nhắc đến anh bao giờ. Thiên Anh chỉ nói cô ta có anh tên Thiên Kỳ chứ đâu có anh nào tên Thiên Bảo. - Hắn sốt sắng, ho khan.
- Đúng vậy, Thiên Kỳ là tôi. Thiên Bảo cũng là tôi.
Vương Khang định tiếp lời thì có tiếng chuông điện thoại làm ngắt quãng, hắn dè chừng nhìn Thiên Kỳ rồi xin phép bắt máy.
- Anh hai. Về đi, anh đang ở đâu mà ồn thế. Mẹ vừa mới bên Italy đáp máy bay xuống đấy, anh mau về “bái kiến” mẹ đi. - Cô em gái của hắn gọi.
- Ừ, anh đang ở bar, anh về liền.
- Rồi. Nhanh nhé.
- Em có chuyện nên về trước - Vương Khang nói với Thiên Kì rồi vớ lấy cái áo khoác đen trên bàn về luôn.
Vin Siêu Nhân : Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. :))) hi