Lặng im để anh kéo đi, trong
lòng cô tràn ngập cảm xúc khó tả, không nói không rằng kiểu như không quan tâm.
Không gian lắng xuống như đè
nén mọi vật, giọt mồ hôi đi từ trên khuôn mặt xinh đẹp rơi “tõm” xuống đất và
vỡ tan. Cô vẫn im lặng chẳng nói gì, bàn tay anh trở nên ấm dần, bàn tay cô vẫn
bị tay anh nắm chặt.
Đã lâu rồi bàn tay cô mới “có
bạn”, một cảm giác yên bình chạy đến tận tim, xuyên qua mọi ngóc ngách của cơ
thể.
Anh chẳng biết mình nên đưa
cô đi đâu vào thời điểm này để thích hợp nhất, thế nên anh cứ cầm tay cô dắt đi
dạo khắp nơi, không biết đâu sẽ là điểm dừng.
-
Giận anh à? – Anh
lên tiếng, giọng trầm ấm đến nỗi cô phải ngạc nhiên kinh khủng. Đôi mắt anh
hướng về phía trước, chưa thể nhìn thẳng vào mắt cô để nói.
-
Vâng. – Cô thành
thật gật đầu, nói nhỏ, gương mặt có chút buồn bã. Cảm xúc trong cô khi biết tin
đó là gì chắc anh không thể hiểu hết, cô đau đến nỗi chỉ cần một cơn gió nhẹ
thổi qua cũng đủ làm tim cô buốt giá, nó như hàng ngàn con dao đâm vào tim cô,
để nó rỉ máu mà chẳng dám rút ra.
-
Anh làm gì em sẽ
hết giận? – Anh nhẹ giọng hỏi, âm thầm nhìn sâu vào đôi mắt đang thờ ơ của cô.
Ánh mắt cô khó hiểu thật, màu nâu buồn khiến cho ai thấy cũng đều thương yêu.
Rút
tay ra khỏi bàn tay anh, đôi tay cô đỏ ửng vì bị nắm chặt quá lâu. Bàn tay anh
bỗng cô đơn giữa màu đen của đất trời. Hẫng, ngỡ ngàng, anh nhìn cô, khó hiểu,
cô cúi cúi đầu nói
-
Em phải về rồi
Nói
xong, cô toan quay lưng đi
Anh
sẽ không kéo em lại đúng không? Anh sẽ chẳng gọi tên em để em dừng bước đúng
không? Anh sẽ vẫn lạnh lùng nhìn em đi giống hôm đó đúng không? Em biết mà, em
không sao đâu, em ổn mà, anh đừng thương hại một cô bé ngốc nghếch như em được
không? Anh nên về bên đó, nơi đó có hạnh phúc kìa?
Dòng
cảm xúc nghẹn ngào trong cổ họng, cô chẳng thể nào nói thành lời. Yêu anh, cô
rất yêu, nhưng càng yêu bao nhiêu thì cô càng giận anh bấy nhiêu, một trái tim
nhỏ bé yếu đuối như cô mà anh cứa vào đó hàng ngàn vết thương, anh đâu có thể
đếm được nó kinh khủng đến nhường nào.
-
Em định trốn anh
à? Trốn đến bao giờ nữa? – Giọng anh lạnh tanh pha chút tức giận. Anh điên mất,
nhìn cô thờ ơ anh chỉ muốn hét lên thật to, kéo cô lại, ôm thật chặt như cưỡng
bức, nhưng anh sợ lắm, sợ cô ghét bỏ anh. Trong từ điển của anh từ khi sinh ra chữ
“sợ” đã không tồn tại, thế nhưng bây giờ bỗng nó hiện lên một cách rõ rệt.
Gương mặt của anh thoáng chút buồn ẩn sau nụ cười nửa miệng lạnh nhạt.
Mắt
anh nhắm nhắm rồi lại mở, đứng nhìn cô mà suy nghĩ. Cô đã gầy đi bao nhiêu so
với tháng trước, cuộc sống hẳn là rất vất vả. Anh thương cô lắm.
Giọng
nói cô đều đều vang lên, phá tan cái yên tĩnh của màn đêm. Ánh trăng rọi xuống
khuôn mặt nhỏ xinh một vệt sáng dài, nét mặt âm u hiện lên càng lúc càng rõ.
-
Vâng, em muốn rời
khỏi anh
Cô
bước đi được một bước, chân kia mới chạm nhẹ xuống đất, đặt nỗi buồn nên đất,
ước gì đất có thể cảm nhận được nỗi buồn của cô và gánh bớt cho cô một nửa thì
tốt quá. Giọng nói anh khàn khàn và lạnh
lùng vô đối, mọi thứ xung quanh chỉ có thể diễn tả bằng một từ “Lạnh”
-
Em cứ thử rời
khỏi tôi đi, xem em có bao nhiêu bản lĩnh, rời xa thật xa vào, đừng để tôi tìm
thấy, em sẽ không thoát khỏi tôi lần nữa đâu.
Lời
nói phát ra từ miệng anh khiến cô hơi kinh hãi, anh nói là anh làm, cô nghĩ cô
thoát khỏi anh dễ dàng được sao. Một khi anh đã yêu cô thật lòng thì cô có cố
trốn tránh anh cũng tìm ra bằng được, chỉ cần anh nhìn thấy cô, cô giận bao lâu
anh cũng chịu…
Mà…xin
cô đừng rời khỏi anh
Đã
cố dặn lòng không được khóc, không được dao động trước người con trai này nữa,
hãy để cho hạnh phúc của họ trọn vẹn, gia đình họ đầm ấm, để đứa bé kia có
người cha theo đúng cách, thế nhưng, đứng trước anh, cô lại không thể lạnh lùng
nữa, nghe anh nói vậy, cô chợt cười buồn rồi đâu đó cô nghĩ mình tủi thân ghê
gớm. Câu nói của anh như thứ kích thích chạm đến tuyến nước mắt của cô. Từng
giọt rơi nhẹ xuống vạt áo. Cái gọi là mãnh mẽ để bước qua mà cô rèn luyện lâu
ngày cũng chỉ vì một lời nói mà tất cả trở về con số 0. Anh ở đây, cô không thể
nào cố tỏ ra mạnh mẽ được, rát gượng gạo đúng không?
-
Em nên mạnh mẽ
trước mặt người khác, còn trước mặt anh có lẽ không hợp. Em cứ yếu đuối, anh
luôn sẵn sàng bảo vệ em. – Anh cười nói vì đọc được tâm tư của cô, thấy bước
chân cô khựng lại, hi vọng làm lành của anh càng được lên cao.
-
Hic hic, em không
biết đâu. – Cô khóc mà như cười, lòng anh bỗng xao xuyến đến khó tả, anh nghĩ
cô sẽ tha thứ cho anh, sớm quay lại với anh thôi, anh lại tiếp tục nói
-
Chuyện đó em hãy
yên tâm đi, anh sẽ cho em câu trả lời thích hợp trong thời gian ngắn nhất, bây
giờ em hãy quay về với anh.
Anh
không thể nói một ngày không có cô anh như phát điên, xa cô một ngày cứ tưởng
chừng hàng ngàn thế kỉ, đau lắm, nhớ lắm. Anh không thể nói xa cô anh ăn không
ngon ngủ không yên, vì hình ảnh của cô hiện lên trong đầu anh rất nhiều, ngay
cả trong mơ cũng không chịu buông tha. Anh không thế nói ra tất cả những gì
mình đã và đang nghĩ, bởi vì anh là người giấu kín tâm tư nhất trong tất cả
những người sống nội tâm, hãy nhìn thẳng vào mắt anh mà tìm câu trả lời trong
đó, nếu cô hiểu anh như cô tự hiểu chính bản thân mình vậy.
Trong
lúc đang lưỡng lự vì chính mình cũng chẳng nên biết giải quyết ra sao, một
giọng nam ấm thân quen vang lên khiến cô như bị thôi miên
-
Hãy quay về nếu
còn yêu, em còn nhớ dòng status anh post cho em xem không? Đường buông tay nhau
vì những cảm xúc nhất thời, vì nỗi đau còn lại là cả đời. Hạnh phúc đó mới
chính là của em, em có quyền giành lấy chứ đừng nhường cho ai khác, em hiểu
chứ?
Hoàng
từ từ bước đến sánh cặp của một cô gái nhỏ nhắn. Mấy phút trở lại…
-
Cho hỏi, ông chủ
quán bar này hiện giờ có ở đây không? – Hoàng đến bar tìm Khánh Anh vì vừa nghe
được chuyện ông chủ của quán bar SAL dạo này hay đến đây vào mọi ngày, vừa rồi
còn ra tay khử một tên không biết lễ độ là gì, để hắn ra đi mà chưa nếm hết
được vị đời nó ra sao.
Hoàng
không ngờ cái cô gái mà anh kéo lại hỏi là cô gái sừng cổ lên cãi anh ở cổng
trường đại học Star World hôm ấy.
-
Ông chủ tôi ra
ngoài được tầm nửa tiếng rồi. Mà không biết ông chủ kéo cả bạn tôi đi làm gì
ta? – Châu San lẩm bẩm vế sau nhưng mấy từ đó cũng lọt vào tai Hoàng.
-
Bạn cô á? Bạn cô
là ai? – Hoàng trừng mắt lên hỏi như quan trọng lắm. Châu San khẽ nhíu mày vì
sự hấp tấp trong lời nói của anh
-
Liên quan đến anh
à? – Châu San nói rồi định vào trong thu dọn đồ của mình và trở về phòng trọ
thì Hoàng kéo thẳng tay cô chạy ra ngoài mặc cho cô la hét om sòm như bị bắt
cóc.
-
Anh bỏ ra đi, làm
cái quái gì vậy?
-
Đi tìm ông chủ
của cô cùng tôi, tôi không muốn đi một mình. – Anh bịa cớ rồi cứ thế kéo cô đi
như kiểu quen biết từ lâu.
Tay
cô nằm gọn trong bàn tay rắn chắc của anh, trong lòng bỗng có cảm giác lạ kì
nhưng cô không muốn nghĩ đến mà lắc đầu cho qua.
Băng qua làn đường đã ít xe
cộ, bỗng tay Hoàng nắm chặt tay cô hơn khiến cô suýt chút nữa rên lên và chửi
mắng cho anh một trận, nhưng con tim cô lại bất giác đập lỗi nhịp, đôi môi cong
lên vẽ một nụ cười âm thầm.
Thở dốc khi thấy bóng dáng
quen thuộc của cặp đôi Song Anh từ phía xa, anh hít hơi thật sâu rồi lấy lại
tinh thân, chạy nhiều mệt mỏi quá.
…
-
Anh Hoàng. – Cô khẽ
thốt lên tên anh, bàn tay cô khẽ nắm hờ, gió luồn qua kẽ tay mát lạnh.
-
Lâu lắm anh mới
nói dài dòng như vậy, em nên nể anh chứ hả? – Anh tiến đến gần cô hơn, cười nhẹ
nhàng kiểu ân cần. Bất giác khóe môi cô nở nụ cười rạng rỡ.
-
Đấy, cười đẹp thế
còn cứ giấu – Hoàng than
-
Hoàng à? Mày hơn
tao rồi đấy.! – Khánh Anh lên tiếng, anh không thể im lặng được nữa.
-
Hơn ở điểm gì? Tao
biết tao đẹp trai phong độ hơn mày mà, còn hơn cái gì nữa nhỉ? – Hoàng lên cơn
tự sướng, tâm hồn bay cao vun vút, tối rồi nên chẳng biết đường bay xuống…
-
Mày làm cho người
yêu tao cười trước tao rồi. – Khánh Anh cũng mỉm cười nhẹ
-
Ầy, tao là ai,
mày đừng hâm mộ tao…
Nhận
ra sự có mặt của Châu San, Thiên Anh khẽ lên tiếng hỏi
-
Bạn quen anh
Hoàng à?
-
Hoàng nào, mình
chả biết. – Châu San nói, trong đầu nghĩ ngợi không thôi, thì ra tên vô duyên
này tên là Hoàng, nghe cái tên đã ưa không nổi rồi, chẳng biết nhường nhịn con
gái gì cả.
Thiên
Anh cười cười chỉ tay vào Hoàng, anh lườm cháy da thịt cô và Châu San.
-
Ông chủ? – Châu San
khẽ rùng mình vì giờ mới để ý đến Khánh Anh, cô cúi đầu lễ phép
-
Là bạn của “vợ
tôi” thì gọi tôi bằng anh thôi – Khánh Anh mở lời, lần đầu tiên nói một câu dài
với người mà anh chưa nghĩ là tồn tại trên hành tinh này bao giờ.
Từ
lúc va vào người anh ở bar, thấy Châu San ríu rít gọi anh là ông chủ nên cô đã
biết dung nhan của ông chủ ra sao. Cô mà nói cô làm thêm ở đấy chắc giờ anh xé
xác cô ra mất. Nghĩ vậy thôi cô cũng khẽ rùng mình, lảng tránh sang vấn đề
khác.
-
Muộn rồi, em phải
về. Em về trước nhé.!
-
Gì? Về trước á?
Em không định để anh đưa về à? – Khánh Anh nhíu mày.
-
Không đâu – Cô bật
cười.
-
Này…- Anh trừng
mắt đáng sợ, mới dịu dàng được một lúc mà giờ đã trở lại bản tính vốn có rồi,
cô thầm bĩu môi, cười trộm
Một
lúc sau, Song Anh mới lên xe về, Hoàng và Châu San không ai nói với nhau câu gì
mà mỗi người đi một ngả.
Trong
lòng Hoàng thầm cầu mong tình yêu của cặp đôi này sẽ mãi bền vững, đừng gieo
thêm đau khổ cho nhau nữa, cứ yêu xong giận hoài không thấy mệt à?
Vừa
nghĩ vừa thấy buồn cười, anh bật cười khanh khách, anh nên cất cô vào ngăn lạnh
của trái tim thôi, vấn vương làm gì nữa. Mệt mỏi và tuyệt vọng lắm rồi.
-
AAAAAAAAAAAA…-
Anh ngửa mặt hét lên trời cao, tiếng hét anh vang đến tai ông trời, “Đang say
giấc ngủ, đang mơ siêu đẹp thì có thằng điên hét ầm ĩ, đáng trừng phạt.” Và
rồi, sự trừng phạt của ông trời là cho mưa xuống. Những hạt mưa xé toạc không
gian bay phấp phơ xuống, thi nhau chạm đất rồi bắn lung tung lên mặt đường.
Những hạt mưa bay, chạm đến ánh sáng đèn đường đẹp mê hồn.
-
Anh về đi. –
Thiên Anh nói với Khánh Anh rồi định mở cửa xe xuống.
-
Em không thấy
trời đang mưa to à? Cho anh ở lại đi. –
Anh nở nụ cười ủy mị gian tàn đến kinh hãi. Khẽ rùng mình một cái, Thiên Anh
chêu chọc
-
Anh đi ô tô thì
sợ gì mưa. Vả lại anh làm gì có vé ở lại đây.!
-
Em bán vé không?
Anh mua.
-
Em không bán.
-
Không bán thì
được vào miễn phí rồi. – Anh cười. Anh biết đây là nhà cô trọ, còn có chủ nhà
bên trong, cổng chính đã khóa, chỉ còn cổng phụ cô mới có chìa khóa nên anh
không thể cho xe vào trong được. Anh lái xe đậu lại ở bên lề đường rồi xuống
xe, kéo theo cả cô xuống.
-
Này, anh về đi –
Cô tí nữa thì quát lên, phòng thì làm gì còn, cô và anh lại khác giới, ở chung
một phòng thật là bất tiện, cô sọ chủ nhà nói này nói nọ về sự trong sáng của
cô.
-
Anh đến đây tìm
em, đã làm gì kịp mua nhà mà về. – Anh nhăn nhó nói để khiến cô dao động. Thực
ra thì anh rất nhiều nhà ở đây, nhắm mắt cũng tìm thấy một căn biệt thự của
anh.
-
Nhưng…
Chằng
để cô nói xong, anh trừng mắt bắt cô mở cổng rồi lững thững đi vào trong hơn cả
chủ nhà. Cô chỉ biết nhìn anh và lắc đầu.
Lên
đến phòng, cô bật đèn phòng lên, đập vào mắt anh là căn phòng bé tẹo teo, không
cả bằng cái phòng tắm nhà anh…
Hic
hic, chỉ tại phòng tắm nhà anh rộng quá cỡ thôi mà, chứ căn phòng này bằng
phòng ngủ nhà cô rồi. ><
-
Này, em ở đây
sao? – Anh khó chịu nhìn cô nhưng khó chịu giảm đi bớt khi anh nhìn thấy những
tấm hình ngộ nghĩnh cô treo trên tường. Anh ít chụp ảnh lắm mà, sao cô có nhiều
ảnh anh vậy. Coi bộ trình độ chụp trộm của cô cao quá đấy.
-
Vâng, em ở đây? –
Cô ngoan ngoãn trả lời
-
Anh ngủ ở đó đúng
không? – Anh tiện tay chỉ lên giường của cô, chiếc giường duy nhất trong phòng.
-
Đó là giường của
em. – Cô chau mắt lên nhìn anh, chạy đến giường rang tay ra ôm lấy nó để chứng
tỏ nó là của mình, mà tay thì ngắn có ôm nổi được cả chiều rộng của giường đâu.
-
Thiên Anh, anh
hỏi nhé, mai sau em có lấy anh không? – Anh giả vở nghiêm giọng, trong đầu ẩn
chứa âm mưu gì đó.
-
Chắc có. – Cô cười
nói, mặt thoáng đỏ ửng. Cô xấu hổ.
-
Thế thì mai sau
anh và em đằng nào chẳng ngủ chung giường, vậy thì giường của anh cũng là của
em và ngược lại, thế nên…aaaaaaa – Anh không nói nữa mà hét lên xông thẳng lên
giường ôm lấy cô.
Nụ
cười hạnh phúc vẫn giữ trên môi hai người cho đến khi chìm sâu vào giấc ngủ
muộn, nụ cười ấy vẫn trọn vẹn nở rộn ràng. Cuối cùng thì họ cũng làm lành với
nhau…hai trái tim, chung nhịp đập, hơi thở đều đặn khiến giấc ngủ của cả hai như đang lên thiên đường của hạnh phúc.
“Cười
lên nhé, vì hạnh phúc là của em…”