Cứ Lạnh Lùng Đi ! Rồi Anh Sẽ Mất Em !

Chương 1: Chương 1: Mình Chia Tay Đi !




- Mình chia tay đi !

Đó là một lời nói hết sức lạnh lùng của một người con trai nói với một người con gái.

- Lý do?

Cô trân trân nhìn anh, muốn một lời giải thích thật xứng đáng, mong anh, đừng làm cô đau lòng. Nhưng không...

- Tôi hết yêu em từ lâu rồi. Mà nói vậy cũng không đúng, chính xác hơn là tôi chưa từng yêu em. Đối với tôi em là một món đồ chơi đã hết hạn nên phải vứt đi thôi. Tạm biết nhé! Bye cưng.

Cô gái dường như không muốn tin vào những điều mình vừa nghe thấy. Những lời nói vô tình kia không khác gì những mũi dao lam sắc nhọn cứa vào từng nấc da thịt cô. Cô đau lòng và đôi chân như muốn ngã khuỵ xuống. Cô nhìn thằng vào mắt anh và hét lên:

- Anh tồi tệ đến vậy sao?? Coi tình cảm của tôi như một món đồ chơi như vậy hả. Chết tiệt.

Dứt câu cô chạy vụt mất. Nước mắt lăn dài. Con cô là một món đồ chơi ư? Vậy những ngày tháng đó còn quan tâm cô, nuôi lớn hi vọng trong cô làm gì. Hả?

Người con trai đứng cười nhếch mép. Gương mặt đểu cáng lập tức trở lên lạnh lùng khó đoán. Bàn tay vuốt lại mái tóc đã bị gió thổi bung.

Làm sao đây khi cô quá yêu anh... Cô cứ chạy, để bước chân của mình rời xa khỏi anh. Xa mãi mãi.

Những ngày dài cô không ngừng gào thét tên anh trong giấc mơ. Ngày ngày giam mình trong căn phòng lạnh lẽo mặc anh trai khuyên bảo hết lời.

Cô cứ như người điên suốt gần một năm, cho đến bây giờ, cô hoàn toàn giữ được bĩnh tĩnh, gạt bỏ nỗi đau và sống bình thường. Cô luôn cười và thân thiết với mọi người. Không phải vì cô giả tạo để quên nỗi đau mà người con trai ấy ban cho mà vì ngày xưa...lúc mới chào đời và đến khi mẹ cô mất, cô luôn tự khuyên mình phải luôn luôn cười tươi và sống tốt.

Cô có một người anh trai hết sức tốt bụng và tràn đầy tình yêu thương, anh luôn lo lắng cho đứa em gái này, cô thất tình, quả thật là một điều hết sức lo sợ. Anh cứ khăng khăng đòi sống cùng cô, vì sợ cô làm điều dại dột, mãi lâu sau, khi cô trở lại bình thường thì anh mới yên tâm ra sống riêng. Cha cô sống và làm việc bên Mĩ có khi 5 năm mới trở về thăm cô một lần. Cuộc sống của cô tưởng chừng hạnh phúc nhưng thật sự rất thiếu thốn tình thương.

Người con trai duy nhất mà cô từng yêu giờ đã nói ra những lời cay đắng đó. Thật sự cô rất shock vì không biết mình đã làm sai điều gì. Cô tự hỏi lòng và dằn vặt bản thân suốt ngần ấy thời gian.

Đó là một kí ức tồi tệ nhất. Đến giờ đã hơn 2 năm rồi cô thật sự vẫn rất hận anh. Mặc dù tình cảm dành cho anh đã vơi dần nhưng cô vẫn chưa hết yêu anh, vẫn chưa quên được anh. Từ đó, cô rất nhạy cảm với thứ gọi là tình yêu và rất sợ nó. Sợ nó vụt mất một lần nữa.

...

- Thiên Anh, làm gì mà khóc kia?

Tiếng cô bạn thân vang lên lôi Thiên Anh ra khỏi kí ức. Thiên Anh giật mình và cười trừ, ánh mắt kia vẫn không giấu nổi nỗi buồn.

- Tao đâu có khóc, bụi bay vào mắt đó thôi. Giờ tao về trước tại tao có việc! - Thiên Anh chối rồi chuyển chủ đề.

- Mày đánh trống lảng ghê nhỉ? Giờ mày bận cái gì nào? Bạn bè không chia sẻ nhau được sao? Tao biết mày đang khóc đó! - Vy nói với giọng bực. Cô biết Thiên Anh đang nghĩ gì, cô biết Thiên Anh đang rất dày vò đau khổ.

- Tao...

- Nếu mày còn nghĩ đến anh ta thì tao chịu mày. Hãy quên nhanh đi đừng để đau khổ dài dài. Giờ mày muốn về thì về đi, tao cũng có việc bận phải đi đây.

Nói xong Vy đi luôn để lại Thiên Anh đằng sau với giọt nước mắt rơi nhẹ rồi cô lại cười vì có lẽ Đường Vy nói đúng. Phải quên nhanh mời không đau khổ dài dài.

“Thiên Anh à, tao xin lỗi đã nói nặng lời với mày, mày là cô gái đáng yêu hay cười cơ mà, tại thằng cha đó mà mày cứ khóc một mình, tao thật sự không chịu nổi..cố lên bạn tôi ơi” - Vy lắc nhẹ đầu với dòng suy nghĩ. Cô bỏ đi mà không nói thêm một lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.