Màn đêm vẫn vô tình cuốn những cơn gió lạnh lẽo đến
thắt lòng. Bệnh viện đã vắng người qua lại, chỉ phút chốc, những bước chân dồn
dập chạy trong từng hành lang, mùi đặc trưng của bệnh viện thoang thoảng mà xé
lòng. Hàng loạt y, bác sĩ được điều đến, lập tức…2 cánh cửa phòng cấp cứu mở
ra…2 chiếc xe đẩy vào trong…
-
Bằng mọi cách cứu hai người đó ! – Khánh Anh lên tiếng
rồi quay ra ghế ngồi chờ.
“Tinh”
Cánh cửa màu trắng lạnh lẽo đóng lại.
Mọi thứ xung quanh như yên lặng lắng nghe tình hình bên trong
Một lúc sau, Hoàng nhận ra sự khác
thường của Minh, Khánh Anh cũng vậy, Hoàng liền hỏi :
-
Minh, mày bị thương sao?
-
Không sao đâu – Minh lắc đầu, tựa người vào ghế, có vẻ
anh đã mệt mỏi
Hoàng ko nói gì thêm, bấm điện gọi cho
ai đó. Chỉ trong tích tắc, một vị bác sĩ có mặt.
-
Vào trong đi – Hoàng đẩy Minh vào bên trong phòng
khám, nơi vị bác sĩ kia đứng chờ
-
Ơ cái thằng này, tao ko sao mà – Minh nhăn mặt vì bị
Hoàng đẩy
-
Vào trong đi – Bấy giờ, cả Khánh Anh và Hoàng đều đồng
thanh, rùng mình vì bá khí toát ra từ người cả 2 khiến Minh lạnh người, gật gù
đi vào trong khám
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, trời
đã tờ mờ sáng, cửa phòng cấp cứu của Tuyết đã mở ra nhưng vẫn chưa thấy cửa
phòng của Nam
mở ra
-
Sao rồi bác sĩ ?– Hoàng nhanh nhau nói trước
-
Bệnh nhân bị đánh đập mạnh đến bất tỉnh, ở đầu và một
số chỗ bị thương nhưng ko nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần dưỡng sức vài ngày
sẽ ổn, bây giờ bệnh nhân vẫn đang hôn mê, người nhà có thể đến thăm. Một cậu đi
theo tôi làm thủ tục nhập viện – Bác sĩ nói rồi nhanh chóng đi
-
Để tao đi, làm thủ tục cho Nam luôn – Hoàng nói
-
Để hai người đó chung phòng luôn nhé ! – Minh nói
-
Ừ - Hoàng gật đầu rồi đi
…
Khánh Anh và Minh sải chân về phía phòng
của Tuyết, cả đêm hôm qua hai người ko thể chợp mắt được 1 lúc vì chờ đợi, có
lẽ cả hai đã quá mệt nhưng vẫn mặc kệ
Hơn 1 tiếng sau, cánh cửa phòng cấp cứu
của Nam cũng mở ra, Nam đang trong tình trạng hôn mê và cũng được đưa vào phòng
của Tuyết, phòng 307. Chắc chắn Nam bị nặng hơn Tuyết vì trên người anh toàn
những thứ kim chọc khắp cùng, bình thở oxi cũng đi theo có lẽ 24/24
…
Kể từ tối hôm qua, Vương Khang mất tích
ko thấy đâu, Mãnh Long cũng bàn tán xôn xao nhưng ko biết kết quả ra sao, bà
Liên cũng mất tích theo con trai luôn và cái chết của Hữu Tuệ sẽ được giấu kín,
chỉ là Hữu Tuệ đi du học…mà thôi
Cổng trường mở ra, học sinh ùa vào, một
buổi học mới bắt đầu nhưng có lẽ cả trường đang chờ đợi bóng dáng ai đó, những
người con trai thanh tú, cao ráo, chờ đến trống vào lớp nhưng vẫn chưa thấy họ
đến
Tất cả nữ sinh ìu xìu bước vào lớp.
Tại lớp 11a1
-
Hai em..hôm nay ko đi học muộn nữa à? – Vy và Thiên
Anh vừa bước vào lớp thì tiếng bà chủ nhiệm vang lên, cả lớp rầm rầm
-
Cô thích học sinh đi muộn ạ? Vậy lần sau bọn em đi
muộn vậy – Vy nói tỉnh bơ
-
Ăn nói với cô giáo thế đó hả? – Yun đứng dậy lên tiếng
Tất cả im lặng nhé ! Hôm nay cô có thông báo với lớp
chúng ta – Bà giáo cười cười bỏ qua rồi nói
tiếp – Bạn Vũ Hữu Tuệ lớp chúng ta sẽ nghỉ học hẳn ở đây, bạn ấy đi du
học dài hạn bên Mỹ nhé ! Hiệu trưởng thông báo cho cô vậy, giờ thì vào tiết mới
-
Con nhỏ này, đi ko báo cho tao một cái, hừ…- Yun vừa
lôi sách vở ra vừa lẩm bẩm
-
Càng vui – Vy cười cười, Thiên Anh cũng cười
-
Mất một hotgirl, tiếc ghê nhỉ? – 1 nam sinh lên tiếng
-
……. –
Tan học
-
Hôm nay mày thấy họ đến trường ko? – Vy hỏi Thiên Anh
-
Ko thấy
-
Lạ vậy nhỉ? Có chuyện gì cũng phải báo cho người ta
một tiếng chứ - Vy bực bội dậm chân tại chỗ
-
Về đi, đứng đây làm gì? – Thiên Anh nói
-
À ừ…
Về đến nhà, Vy liền gọi lại cho Minh xem
có được ko, có tiếng nhạc chờ cất lên, hy vọng anh sẽ nghe máy, anh nghe thật
-
Minh, anh đang ở đâu đấy? Sao hôm nay bọn anh nghỉ
học? Sao hôm qua em gọi ko được? – Vy hỏi một lèo
-
Ừ, anh đang ở viện – Minh nói
-
Cái gì? – Vy hét lên rồi lấy lại bình tĩnh – Sao vậy?
– Thiên Anh chen vào – Anh bị sao à? Hay ai bị sao? Ở viện nào? Phòng bao
nhiêu, em đến – Vy hỏi
-
Đến đây….
Vy gác máy, ko kịp thay đồng phục ra,
cùng Thiên Anh chạy đi bắt taxi rồi đến viện ngay. Theo lời anh nói, anh đang ở
phòng 307, hai người vừa bay xuống xe liền chạy đi tìm phòng 307 luôn
Phòng 307 xuất hiện trước mặt, Thiên Anh
và Vy cùng chạy vào, Minh, Hoàng, Khánh Anh ngồi đó, Khánh Anh và Hoàng nhắm hờ
mắt, ko biết hai người ngủ hay thức, Nam và Tuyết nằm đó, im lặng, mỗi người 1
giường, Tuyết đang được truyền nước, còn Nam thì sao??? Người anh dày đặc ống
dẫn khí và kim chọc vào, chân tay được băng bó kín mít. Sao lại thế này? Đó là
câu hỏi của Vy và cả Thiên Anh, hai người bàng hoàng 1 lúc, mắt ngấn nước nhưng
chưa đến nỗi tuôn trào ra như trẻ con khóc, Vy hỏi Minh
-
Anh Minh, họ bị sao vậy?
-
Bị thương – Minh khẽ trả lời, câu trả lời của anh cụt
lủn, Vy hơi nghiêng đầu, bị thương? Nhìn như vậy ai chả biết là bị thương? Sao
anh trả lời kì vậy
-
Ý em là….- Vy đang nói nửa chừng liền thôi ko nói nữa
khi thấy nét mặt khác lạ của Minh, hai người con trai bên cạnh cũng ko kém
Cả Vy và Thiên Anh đứng đó một lúc, lặng
quan sát từng người, sao tất cả trở lên lạnh lẽo như vậy?
-
Hai em ngồi xuống đi, đứng vậy mỏi lắm – Hoàng lên
tiếng, anh khẽ mở mắt, người đầu tiên anh nhìn thấy là Thiên Anh
-
Vâng – Đồng thanh
Một lúc sau, Minh đứng dậy, kéo Vy ra
ngoài, Vy chỉ im lặng đi theo, ko nói 1 lời. Nhận được tin nhắn, Hoàng cũng đi
ra ngoài, bên trong chỉ còn hai con người đang ngồi đó, song Anh lặng yên, ko
nói gì. Thiên Anh ko dám nhìn thẳng vào anh, cô chỉ khẽ liếc nhìn anh 1 lúc rồi
lại chăm chú nhìn vào hai người bệnh, cô muốn biết lý do vì sao hai người đó
lại nằm đây nhưng chưa dám mở lời hỏi anh, tự nhiên cô cảm thấy mình rụt rè
vậy.
Ko gian như bị đè nén, từ hôm qua đến
giờ, chỉ hai từ “im lặng” cứ được nêu lên mãi, Khánh Anh đứng dậy đi ra ngoài,
anh vừa mở cửa ra, Thiên Anh quay người gọi anh
-
Anh Khánh…
Khánh Anh quay lại
-
Em muốn nói chuyện với anh, được ko ạ? - Thiên Anh
tiếp lời
-
Ra ngoài đi
Thiên Anh đứng dậy đi theo anh, khuôn
viên của bệnh viên vắng bóng người vì đây đang là buổi trưa, bệnh nhân nghỉ
ngơi hết rồi
-
Em muốn biết vì sao…
-
Em chỉ cần biết họ bị thương là đủ rồi, em ko cần biết
lý do đâu – Khánh Anh quay nhẹ người về phía Thiên Anh, nói đều đều
-
Nhưng…tại sao? Em muốn biết
-
Nghe anh đi – Khánh Anh lạnh lùng, anh ko muốn cho cô
biết người hại Nam và Tuyết chính là người anh ruột của cô, anh biết như vậy cô
sẽ khó xử và rất đau lòng
-
Thiên Anh? – Anh nhẹ giọng gọi tên cô – Em có đang
quen người con trai nào ko? – Anh hỏi
-
Em ko - Thiên Anh trả lời luôn ko cần suy nghĩ. Bất
giác anh cười
-
Em ko quen anh à?
-
À…em có…- Cô gãi gãi đầu, cô có hiểu anh hỏi gì đâu,
cứ buột miệng nói thôi chứ
………
10h tối…
- Thiên Anh? Em về nhà anh cất cho anh
thứ này đi – Khánh Anh lên tiếng rồi đưa cho cô một cái vòng cổ hình bọ cạp
Cô cười – Anh tin em hẳn rồi chưa?
- Anh tin, anh có việc gấp phải đi
trước, phiền em nhé ! Yêu em – Anh nói rồi hôn lên trán cô, cô cười chào anh
- À mà, cất ở trong phòng anh à? – Cô
gọi với
- Ừ
Cửa phòng mở ra, đập vào mắt Thiên Anh
là một cô gái đang ngủ rất ngon lành trên chiếc giường rộng rãi đó, ko ai khác
là Yun, sao cô ta lại ở đây? ở trong phòng của anh
Nghe thấy tiếng mở cửa rõ mồn một, Yun
ngỡ là Khánh Anh, nhỏ nhồm dậy định nói thì khựng lại 1 lúc khi thấy Thiên Anh
- Sao cô ở đây? – Yun hỏi
- Tôi mới là người phải hỏi câu này chứ?
- Thiên Anh
- Nói trước đi, sao cô vào đây? – Yun
gắt vô cớ
Thiên Anh ko trả lời, mặt đỏ chót, bấm
số gọi Khánh Anh. Anh nhấc máy, cô liền hỏi
- Anh…sao cô ta lại ngủ trong phòng của
anh
- Ai?
Thiên Anh đang định nói nữa thì đt hết
pin, sập cả nguồn, Khánh Anh gọi lại ko được, ngỡ có chuyện gì? Lại hiểu lầm
à? Chắc ko phải
- Làm sao mà đỏ mặt thế kia? Tôi với anh
ấy ngủ chung 1 phòng từ lâu rồi mà có sao đâu – Yun cười gian
- Ừ, có sao đâu - Thiên Anh cười khinh bỉ
rồi cất thứ cần cất rồi đi ra ngoài
Yun hơi lắc đầu, đầu tiên cô chỉ vào đây
xem anh về chưa? Chưa về, cô ngồi chờ 1 lúc, tự dưng ngủ quên…
Thiên Anh đi kiếm cái sạc rồi sạc luôn
tại nhà Khánh Anh, cô mệt mỏi ngả người ra ghế rồi ngủ luôn
Cạch…
Hoàng bước vào, trên tay là túi đồ ăn
nhanh, nhìn thấy Thiên Anh, anh hơi ngạc nhiên định gọi cô nhưng lại thôi, anh
ko muốn đánh thức giấc ngủ kia, anh khẽ đi vào lấy chăn ra choàng lên người cô.
Anh choàng nhẹ vậy mà cô tỉnh
- Ơ anh…
- Anh xin lỗi đã làm em thức
- Ôi, em ngủ quên, em cảm ơn anh mới
đúng - Thiên Anh cười
- Ừ, sao em lại ở đây
- Em sạc nhờ pin…hi...ơ mấy giờ rồi anh
- 1h sáng rồi
- A…thôi em về đây
- Muộn vậy về gì, em ở đây đi, pin chưa
đầy…- anh cười
- Anh ăn muộn vậy? Anh từ viện về à?
- Anh ko, anh có chút chuyện riêng thôi
- À, anh, em muốn hỏi 1 chuyện…
- Chuyện gì?
- Sao Thiên Anh lại ở đây ạ?
- À, nó ở nhà mấy hôm, nó bị đuổi
- Dạ vâng…thế thôi anh ăn đi
- Mà có chuyện gì sao? – Hoàng nghiêng
đầu nhìn nét mặt của Thiên Anh
- Dạ ko
- Anh biết em đang nghĩ gì ! Nhưng em
đừng hiểu lầm nhé, ko có chuyện gì xảy ra đâu…- Hoàng cười xoa xoa đầu Thiên
Anh
- Em nghĩ gì đâu…- cô đỏ mặt cười
2 tháng sau…
Nam được xuất viện, tình trạng sức khoẻ
của anh bây giờ đã hoàn toàn hồi phục, trước đó, Tuyết được xuất viện từ tháng
trước rồi. Cuộc sống trở lại những gì đẹp đẽ như ban đầu. Riêng về chuyện Hữu
Tuệ đã đi mãi còn đang là một bí mật với những người ko có mặt trong đêm hôm
đó.
Trong 2 tháng đó, cứ mỗi tuần, Thiên Anh
lại thấy Thiên Kỳ đi đâu đó với 1 bó hoa hồng bạch, cô hỏi, anh chỉ im lặng lắc
đầu. Có lẽ anh ko muốn nói, cô ko muốn hỏi nữa…dù sao…cô cũng phải tôn trọng
hành động của anh. Và anh cũng sắp về Mỹ sống luôn rồi, cô chưa quyết định có
nên đi cùng anh hay ko? Sao lần nào cô cũng phải lựa chọn như thế này…
“Thiên Anh, tối nay cậu rảnh ko? Đi ăn
nhé !” – đó là dòng tin nhắn của Phong
“Sao lại là tối nay”
“ Ừ, hôm nay sinh nhật tôi, được không?”
“ Được chứ ! Vậy mấy giờ?”
“ 8h nhé! Tôi sẽ đến đón”
“ Rồi.Ok”
“ Tối nay đẹp vào nhá!”
….
Có một chuyện quan trọng mà Thiên Anh vô
tình quên mất…hôm nay cũng là ngày kỉ niệm 6 tháng yêu nhau của cô và Khánh
Anh..thế mà cô đã vụng về quên mất…
Trở lại 2 ngày trước…
-
Tính ra 2 ngày nữa là tròn 6 tháng nhỉ? Hai người có
kế hoạch gì chưa? – Vy cười cười nhìn song Anh
-
Kế hoạch gì? – cả hai đồng thanh…
-
Đi chơi…kỉ niệm hoặc gì gì đó chẳng hạn…
-
Chắc có – Khánh Anh cười, nụ cười trọn vẹn nhất từ
trước đến nay
-
Mà hai người hơn 2 năm rồi đấy nhỉ? - Thiên Anh chuyển
chủ đề, ánh mắt nháy nháy Vy và Minh
-
Liên quan giề? – Cả hai đồng thanh, 4 con mắt nhìn
nhau lườm lườm 1 lúc rồi quay ra cười sằng sặc như vừa trốn trại
-
Chả liên quan…
…
Một cô gái với mái tóc buộc gọn gàng,
mái bằng ngộ nghĩnh nhìn trông rất vô ( số) tội, gương mặt bầu bĩnh đẹp mê hồn
y như 1 con búp bê sống mà trên mặt ko có gì là tác dụng của son phấn cả, mặt
trắng, môi đỏ như cánh hoa anh đào sẵn rồi… hoàn toàn là mặt mộc. Áo phông
trắng cùng chân váy đen, đôi giày đế bánh mì cao năng động, trẻ trung. Nhìn
gương mặt với bộ đồ ko liên quan gì với nhau cả nhưng hôm nay trông cô rất đẹp…
Thiên Anh vừa bước ra. Vy đang uống coca
và ăn bánh rán cũng sặc, coca bắn đầy sàn nhà..
-
Con nào vào nhà tao đây? – Vy chớp chớp mắt
-
Con người…
-
Thôi đi đi, kẻo trể giờ…- Vy cười
-
Tao đi khỏi mày cũng đi ngay ấy mà, mau mà lau dọn
đi..- Trước khi đi, Thiên Anh nói vọng lại
-
Biết rồi…
Vy ko có ý định hỏi Thiên Anh đi đâu vì
cô tự đoán được hôm nay có lẽ nhỏ bạn mình sẽ ko đi đâu với ai ngoài 1 người…đó
là Khánh Anh. Nhưng sự thật thì…cô nàng vẫn chưa hề nhớ ra điều gì.
Chiếc xe của Phong đậu ngay trước cổng
nhà Thiên Anh, Phong hơi ngớ người 1 lúc rồi cũng vội khởi động máy
Đúng như Thiên Anh nói, 1 lúc sau…Vy
cũng chuồn đi chơi cùng Minh luôn
Bây giờ hơn 8h 1 chút, tại nhà hàng
Helen sang trọng, Phong đã đặt bàn sẵn. Cậu là 1 người ko thích “nhốt” mình
trong phòng nên thường chọn những bàn ăn thoáng đãng và hoà nhập chung cùng mọi
người nên cậu ko bao giờ chọn phòng riêng. Bàn của cậu đặt trên tầng 3 gần cửa
sổ, nhìn ra bên ngoài rất đẹp, ánh đèn đường và đen xe cộ nổi lên ngày 1 nhiều.
Những ngọn nến lung linh được sếp lại 1
cách đẹp đẽ, những bông hoa được chăm chút và cắm vào lọ một cách tỉ mỉ…Thiên
Anh nhìn chúng mà cứ tưởng tượng đến 1 buổi cầu hôn gì gì đó thật lãng mạn, màu
vàng của nhà hàng bao trùm lên thật ấm áp…
Cũng Helen nhưng tầng 4, một chàng trai
đang hướng mắt nhìn ra ngoài bầu trời đêm. Người con gái ấy đã trễ hẹn 20 phút
rồi…
-
Sao sinh nhật chỉ có tôi và cậu? – Thiên Anh thắc mắc
-
Lần này đặc biệt hơn mọi lần….
…
11h…
-
Thiên Anh, tôi và cậu cũng quen nhau được hơn 2 tháng
rồi, tôi muốn nói với cậu một việc…- Phong chưa nói dứt câu thì điện thoại của Thiên
Anh vang lên. Là Vy gọi.
-
Xin lỗi, có điện thoại - Thiên Anh cười rồi bắt máy
“ Mày với anh Khánh đi chơi vui ko?” –
Vy cố tình chêu vì Vy đoán tầm này đang là lúc cao trào lên cô muốn phá tẹo
- Sao lại anh Khánh” - Thiên Anh cau mày
“ Mày bị ngu à? Đi chơi kỉ niệm 6 …- Vy chưa
kịp nói xong thì Thiên Anh đã hét ầm lên
-
Chết tao rồi….tao quên..- Thiên Anh vội cúp máy luôn
ko cho Vy ho he thêm gì.
-
Đúng rồi, tầng 4…- Thiên Anh lẩm bẩm – Phong này, có
chuyện gì khi khác nói nhé, tôi có việc gấp mất rồi – cô nói rồi vội chạy đi,
Phong tròn mắt nhìn theo
“Thiên Anh ơi, sao mày quên được cả
chuyện này cơ chứ, huhu, mà sao anh ko gọi cho em phát…chết mất thôi” – cô vừa
chạy vừa nghĩ, mong là anh vẫn đợi mình. Ái…sao vẫn mong dù trể hẹn những 3
tiếng như vậy chứ, ai mà đợi nổi
Chạy lên đến tầng 4, ko thấy anh đâu…cô
chạy vào phòng vệ sinh tìm ( tìm người yêu trong phòng vệ sinh hả bà? ) cũng ko
thấy. Gọi điện lần đầu tiên ko nghe, cô gọi lại mấy lần…cuối cùng anh cũng bắt
máy…
-
Anh Khánh Anh….anh đâu rồi…AAAAA…- Thiên Anh vội chạy
quá ngã luôn xuống cầu thang vì bất cẩn…
Đầu dây bên kia, Khánh Anh chỉ lắc đầu,
ngay lúc đó,anh xuất hiện ngay trước mặt cô, đỡ cô dậy và cùng nhau đi ra khỏi
nhà hàng. Với cú ngã có 102, Thiên Anh sước tay và tím cả vùng ở lưng và bụng…gì mà nhọ thế ko biết
Khánh Anh đưa Thiên Anh về nhà mình, lôi
cô lên phòng và đóng cửa lại ( thói quen rồi )
-
A…đau em…- Thiên Anh nhăn nhó vì bị Khánh Anh “ném”xuống
giường ko thương tiếc
-
Ngồi yên đấy – Anh lạnh lùng và đi lấy thuốc
…
-
Hình như Khánh Anh về rồi đấy – Nam lên tiếng
-
Ừ, cả Thiên Anh nữa..- Tuyết
-
Sao chúng nó ở trong phòng cùng nhau làm gì nhỉ? – Nam cười
gian
-
Nghĩ gì đấy…- Tuyết chớp chớp mắt nhìn Nam rồi buông 1
câu – Lên rình đi
Thế là cả hai rón rén đến cạnh phòng của
Khánh Anh
-
A, anh nhẹ thôi, đau em…- Thiên Anh nhăn nhó vì anh
bôi thuốc mạnh tay quá, tím gì mà cả lưng lần bụng vậy,.chắc lúc ngã lộn mấy
chục vòng mất
*Xoẹt*
- Ơ…- Khánh Anh bất ngờ xé áo của Thiên
Anh làm cô nàng bối rối ko biết làm gì
- Vướng – Anh nhẹ giọng, tay vẫn bôi
thuốc đều đều lên lưng cô, Thiên Anh đưa hai tay lên giữ áo vì sợ bị hở
- Chúng nó làm gì đấy? – Nam áp tai mà
nghe mãi ko thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng Thiên Anh la hét om sòm…bị đau mà
- Gọi…gọi cả Vy với Minh lên đi…chắc vui
– Tuyết cười rồi nói thầm vào tai Nam
- Ko cần gọi, chúng nó đây này
- Oái , lên từ bao giờ đấy – Tuyết giật
mình khi thấy Vy và Minh đang đứng phía sau
- Hai người kì ghê, họ vui với nhau mà
cứ rình là sao…đã thế….- Vy lập lửng ko nói hết câu vội
- Đã thế gì? – Nam và Tuyết
đồng thanh
- Đã thế ko rủ em…- Vy phun ra 1 câu rất
ư là bình thản
- Ặc..sặc…
- Nói bé thôi…- Minh đưa tay lên miệng
Vy ra hiệu cho tất cả. thế là 4 người 4 kiểu đứng 4 kiểu rình như lũ ăn trộm…dáng
ai cũng đến buồn cười
Bên trong…
-
Hình như nhóm anh Nam đang ở ngoài - Thiên Anh lên
tiếng
Khánh Anh cũng biết điều đó nhưng anh
phải bôi thuốc xong cho cô đã rồi anh rình lại trộm sau…
Anh đi ra cửa…khẽ mở cửa…
-
AAAAA…/ Ôi bố mẹ ơi../ Ai ngu mà mở cửa ra thế - Tuyết
và Minh kêu / Vy than / Nam
cáu
Hiện giờ…Nam
đang nằm đè lên người Tuyết, Tuyết bị úp mặt xuống đất, Minh đè chân lên Nam và bị Vy đè
lên người…trông đến khổ sở…
Cả lũ lom rom đứng dậy..
-
Aaa…bọn tao ko nhìn thấy gì, ko biết gì, hai người cứ
tiếp tục đi..- Nam
hét lên khi cả lũ thấy Thiên Anh đang nude phần trên nhưng cô nàng đã che phần
trước…đơn giản vì mới bôi thuốc xong vẫn còn sót lên chưa mặc áo vào được.
Đi
ra – Khánh Anh nghiến răng trước khi đá bay cả 4 ra ngoài – Phạt nhé ! Cả 4
chạy xung quanh khuôn viên 50 vòng – Khánh Anh cười nhếch mép rồi đóng sầm
___________________________________________________________
Bỏ time ra like page truyện nhé ! Tác giả sẽ báo cho các bạn lúc nào đăng được truyện trên đây. Nếu các bạn thích t.g sẽ tổ chức game cho các bạn chơi. Game liên quan đến truyện nhé ! <3 <3
https://www.facebook.com/HaoKhanhAnhyeuVinhThienAnh?fref=ts