Cứ Lạnh Lùng Đi ! Rồi Anh Sẽ Mất Em !

Chương 34: Chương 34: Tuyệt vọng




Tối....

Cơn mưa trút xuống mang theo những nỗi buồn khác nhau. Hẳn là trong ai cũng đang rất lo lắng cho Tử Tuyết

Ở bên Mĩ, hình như Nhất Nam cũng đang có 1 tâm trạng ko ổn tẹo nào nếu ko nói là tồi tệ hết mức có thể. Anh vẫn điên cuồng trong những bản nhạc sôi động trong quán bar bên đó, nhảy...và nhảy....anh sẽ quên hết...

Nhất Nam có nhà riêng bên đó, 1 căn biệt thự xa hoa nhưng lạnh lẽo.

Bên Mĩ ko mưa, thời tiết khác hẳn với Việt Nam.

...

Ly cafe đã cạn , bỗng nhiên rơi xuống đất....

- Ko xong rồi, sao mình cảm thấy bất an thế này. Phải đến viện xem sao mới được - Thiên Anh là người đánh rơi ly cafe ấy. Bỗng nhiên cô có cảm giác chẳng lành, ánh mắt cô bỗng đỏ hoe và ngấn lệ, cô gọi cho Đường Vy

- Vy ơi, đến viện đi, tao có cảm giác lạ lắm...

- Mày cũng vậy à, tao cũng có cảm giác chẳng lành, tao đang trên đường đến nhà mày đây.,mày ra cổng trước đi

- Ừ nhanh lên đó

Con đường mưa rả rích, mọi người chìm đắm hết trong giấc ngủ,. hai cô gái vẫn đang đi trên đường, những cảm xúc khó tả đan xen nhau

Bệnh viện trước mặt rồi nhưng họ lại sợ...sợ mùi thuốc sát trùng..sợ mùi đau khổ

Đã quá nửa đêm rồi, bệnh viện cũng đã đóng cửa, Thiên Anh và Đường Vy ko nghĩ ra, bệnh viện cũng phải có giờ giấc, ko như những ngôi nhà bình thường thích đóng cửa mở cửa lúc nào cũng được..

Tất cả chìm trong màu đen và màn mưa lạnh tanh. Chỉ còn ánh điện đường và trong khu cư trú ngoại của bệnh viện sáng lên...

Họ đâu biết, chính căn phòng của Tử Tuyết nằm cũng đang sáng rực 1 màu trắng lạnh lẽo...

...

Tối hôm nay, biết tin con gái mình đang đấu tranh giữa sự sống và cái chết, cha của Tử Tuyết đã bỏ bê công việc bên Mĩ lại và trở về Việt Nam đưa con đi, sang Mĩ, có thể Tử Tuyết sẽ được cứu sống

Trước lúc đi, Tử Tuyết có tỉnh lại 1 lần, lời cuối cùng trước khi cô lên máy bay cùng cha là nói với bác sĩ. yêu cầu ông ko được cho họ ( Khánh Anh,.Hải Minh, Đường Vy, Thiên Anh ) biết về chuyến ra đi thầm lặng này của cô. Cô ko muốn họ mãi hy vọng là cô có thể sống và trở về bên họ để rồi họ lại tuyệt vọng...và có lẽ...nếu cô có được cứu sống thì cô cũng muốn sang Mĩ để quên đi nỗi buồn suốt mấy ngày qua tại Việt Nam, Việt Nam - nơi những kỉ niệm đẹp đẽ nhất giữa cô và Nhất Nam. giữa cô và Khánh Anh...và cả hai người kia nữa...chắc cô sẽ in sâu trong lòng nhưng...tình yêu giữa cô và Nhất Nam...có lẽ phải quên đi...

Nói xong,. Tử Tuyết ngất đi thật nhanh như chưa hề tỉnh lại. Đi kề bên cô ko thể thiếu 1 đoàn bác sĩ giỏi cấp quốc tế

Một chiếc máy bay tư nhân vút cao trong màn mưa. Tạm biệt. Tử Tuyết đã để lại tất cả nơi đây, những niềm vui, nỗi buồn,. sự quan tâm chia sẻ...cô đã ra đi...!!!

Màn mưa dày đặc như nước mắt của Tử Tuyết, cô đã ko tạm biệt được mọi người mà đã lặng lẽ ra đi.

Ngày mai. Chắc sẽ là ngày đau thương của những con người ở lại...

- Tối này rồi mà còn nghe tiếng máy bay nhỉ? - Thiên Anh ngây thơ cố nhìn qua ô cửa kính thẫm nước mưa

- Giờ về, sáng mai đến viện sớm vậy? Chứ còn cách nào để vào trong đây - Đường Vy lái xe phóng nhanh trong màn mưa

....

Nắng lên sớm thật

Bình minh thật đẹp và yên bình.

Nếu nói hoàng hôn đại diện cho 1 tình yêu vô bờ bến thì bình minh sẽ là tượng trưng cho 1 tình yêu đẹp

Bệnh viện...

- Chắc hôm nay chị Tuyết sẽ tỉnh lại thôi, tao có đem theo cháo để chị ăn bồi bổ rồi nè - Thiên Anh cười và nói với Đường Vy nhưng trong lòng thật sự rất đang lo lắng

Hải Minh, Khánh Anh đi phía sau, Hải Minh ấm áp có thể nói là hơn cả Nhất Nam thế mà đi gần Khánh Anh, sự ấm áp của anh giảm đi 1 nửa.

Phòng bệnh của Tử Tuyết trước mặt. Cánh cửa đóng chặt ko có dấu hiệu j là có người bên trong

Thiên Anh là người chạy nhanh nhất mở cửa

- Chị...chị Tuyết...chị ấy ko có trong phòng, chị ấy đi đâu rồi - Nỗi lo lắng trong Thiên Anh tăng lên

- Tử Tuyết đi đâu rồi - Hải Minh hốt hoảng ko kém

- Có khi nào chị ấy tỉnh và đi vệ sinh chẳng hạn - Đường Vy hy vọng đó là sự thật

Khánh Anh ko để ý đến lời Thiên Anh và Đường Vy đang nói với nhau. Anh gọi cho bác sĩ riêng khám cho Tử Tuyết đến

Dù Khánh Anh nói nhỏ thế nào nhưng lời nói của anh cứ như 1 mệnh lệnh to tát, chỉ trong 10s là bác sĩ đã có mặt

Cái mặt hình sự thêm chút ái ngại ủ rũ của bác sĩ làm tăng cơn nguy lên gấp trăm vạn lần

- Bác sĩ, bệnh nhân phòng này đâu rồi - Hải Minh

- Tối hôm qua bệnh nhân đã đi....

Bác sĩ chưa nói xong thì có hai vật thể nặng đổ rầm xuống. Đó là Thiên Anh và Đường Vy, hai cô đều ngất lịm đi trong nước mắt hoen mi

Hải Minh đỡ Đường Vy và Khánh Anh đỡ Thiên Anh

Lúc này,. Hải Minh cũng ko đứng vững được nữa. Anh bế Đường Vy trên tay và chạy. Những bước chân tưởng chừng như sắp đổ sụp

Khánh Anh, Anh vẫn giữ được vẻ mặt lạnh nhất có thể thế nhưng trong tim anh đang cồn cào biết mấy, anh vẫn ko tin đó là sự thật, bác sĩ chưa nói dứt câu mà, bế Thiên Anh trên tay, anh cảm nhận được hơi thở gấp rút và nhịp tim đập mạnh của cô. Bỗng, anh cảm thấy đau đớn...

Bác sĩ khám cho Thiên Anh và Đường Vy xong, 1 lúc sau cả hai cũng tỉnh lại, tim Thiên Anh vẫn đập rất mạnh, cô cảm nhận được sự đau đớn trong lòng mình và tất cả mọi người trước cái ra đi ko báo trước của Tử Tuyết

Khánh Anh vẫn ko hề tin vào chuyện này. Anh gặng hỏi bác sĩ bằng được...

Anh muốn sống phải thấy người - chết phải thấy xác

- Tôi hỏi nốt 1 câu,.nếu bạn tôi chết rồi. thì thi thể cô ấy đâu? - Khánh Anh lạnh lùng nhìn bác sĩ như muốn ăn tươi nuốt sống

- Cậu cứ bình tĩnh lại đã, người nhà của bệnh nhân đã đem thi thể bệnh nhân đi từ tối hôm qua và họ yêu cầu mấy người đây ko được tìm Tử Tuyết nữa. Chắc họ có nỗi khổ tâm của họ. Cậu thông cảm cho họ và cho tôi nữa

- Đi đi - Khánh Anh phẩy tay, anh ngồi xuống ghế, cạnh Thiên Anh

Bảo anh ko được tìm nữa sao? Thật là hoang đường, anh sẽ tìm bằng được Tử Tuyết dù cô đã hoá thành tro, anh cũng phải tận mắt được thấy.

Và anh...anh ko tin cô chết. Anh ko tin....

- Thiên Anh, đi bar với anh - Khánh Anh ko đợi câu trả lời của Thiên Anh. Anh nắm lấy bàn tay ướt mồ hôi và nước mắt của cô dắt đi

Thiên Anh chỉ muốn ngồi đây chứ ko hề muốn đi đâu bây giờ cả. Gương mặt cô xanh xao ko tả nổi, cô gạt tay anh ra, muốn chạy đi nhưng ko thể, bàn tay anh nắm quá chặt...

Đường Vy được Hải Minh đưa về tận nhà

- Có lẽ. Buổi đính hôn của chúng ta hoãn lại đi anh, anh Nam đi rồi. Giờ đến chị Tuyết thì cũng....

- Ừ em. Em vào nhà đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. mai anh đến đón đi học - Hải Minh nói giọng buồn bã nhất khi anh trở về Việt Nam, anh chào cô bằng nụ hôn nhẹ lên trán

- Chào anh ! - Đường Vy mỉm cười, hạnh phúc của cô là Hải Minh, anh chính là cả thế giới của cô nhưng Tử Tuyết, chị ấy cũng là thế giới của cô...mất chị...cô như mất đi 1 phần quan trọng nào đó trong thế giới nhỏ bé ấy.

Thiên Anh được Khánh Anh đưa đến bar

Chắc anh sẽ lấy bạo lực ra để giải toả nỗi buồn này mất, khi vừa vào trong bar, có những con người và lời nói đã khiến anh chướng tai gai mắt rồi.

- Kevin có bồ mới sao. Giờ tao mới biết này. Chuyện này lạ à nha

- Mày ngu lắm. Mấy hôm trước anh ta chẳng đi cùng nhỏ này vào đây

- Dạo này tổ chức Hắc Long im nhỉ, chả thấy hoạt động j cả, cả Thiên Long nữa. Thế này sớm muộn Mãnh Long của Vương Khang lên đứng đầu cho coi, haizz.

- Nghe nói Kevin tìm lại được chiếc vòng cổ đó rồi đấy. Mãnh Long muốn lên đứng đầu phải lấy được chiếc vòng đó với cái nhẫn j đó cơ mà. Kevin đời nào để Vương Khang lấy được

...bla..bla...

Tiếng xì xầm to nhỏ, Thiên Anh đang buồn, vả lại tiếng nhạc cũng ko cho phép cô nghe thấy nhưng Khánh Anh thì khác

Từ lúc sinh ra đến bây giờ, anh đã luyện cho mình 1 đôi mắt tinh anh và 1 đôi tai rất thính. Tất cả những lời nói dù được che đậy kín như vậy, dù dùng tay che mồm nhưng anh vẫn đoán ra...họ đang đề cập đến vấn đề j...

Anh thật sự đang rất ko vui. Cộng thêm cả chuyện này nữa... Ôi ko....

- Những ai vừa nói...đứng hết ra đây - Khánh Anh dùng động tác chỉ tay, máu lạnh trong anh bắt đầu trỗi dậy....và giờ...tất cả...đừng mong anh tha thứ cho dù chỉ là 1 câu

Ở 1 góc khác

- Kevin đi chung cùng em gái anh kìa? Nhìn cho kĩ đi ko bảo em vớ vẩn. em nói đâu có sai. Kevin đang cặp với Thiên Anh đấy - Vương Khang chỉ tay về phía Thiên Anh và Khánh Anh, Thiên Kỳ nhìn theo hướng Vương Khang chỉ. Anh hơi sôck nhưng cũng giữ được bình tĩnh. Thiên Kỳ ko muốn Thiên Anh là bạn gái của Khánh Anh,. Ko đời nào anh lại cho em gái yêu quý của mình đi yêu kẻ thù của mình. Và tất nhiên. Bằng mọi giá anh sẽ bắt Thiên Anh phải chấm dứt hết với Khánh Anh...

- Lệ Băng...em giỏi lắm - Thiên Kỳ đập mạnh tay xuống bàn rồi quay sang Vương Khang - Nó là Lệ Băng, đừng gọi nó là Thiên Anh trước mặt tao, nó ko thể làm bạn gái kẻ thù của tao được. - Nói xong, Thiên Kỳ định đi ra chỗ Thiên Anh nhưng Vương Khang cản lại

- Nếu anh muốn trả thù hắn. Nếu anh muốn hắn phải quỳ gối xin anh tha thứ. Anh hãy nghe theo em. Thiên Anh....à ko..Lệ Băng của anh sẽ làm được điều đó thay anh...

- Nhưng...

- Anh cứ nghe theo em, chắc chắn, Lệ Băng ko còn yêu em nữa nên em ko thể nào lợi dụng được cô ấy, chỉ có anh là anh trai mà Lệ Băng quý nhất. Anh biết mình phải làm j chứ?

Mặc dù Thiên Kỳ rất muốn trả thù cho gương mặt của mình nhưng anh ko muốn lấy Thiên Anh ra để đạt được mục đích riêng của anh. Thà anh mãi mãi ko trả thù được còn hơn...và...anh đang lo lắng 1 ngày nào đó. Thiên Anh phát hiện ra người anh trai yêu quý của cô lại là 1 tay chơi trong giang hồ. Là 1 đại ca của băng đảng có tiếng trong giang hồ ko biết Thiên Anh sẽ sock đến cỡ nào

Là anh trai của Thiên Anh. Thiên Kỳ biết Thiên Anh thích j và ghét j. Anh biết rõ Thiên Anh rất ghét côn đồ và đặc biệt là giao lưu với họ nhưng anh đâu biết, từ khi Thiên Anh quen ATN thì cô đã dần quen với cuộc sống ồn ào, cãi vã và chém giết hơn. Nên có lẽ. Thiên Anh biết được Thiên Kỳ là....thì cô sẽ ko sock mạnh giống như Thiên Kỳ đang nghĩ

...

Những âm thanh bạo lực bắt đầu vang lên, Khánh Anh tự tay đấu với hơn 30 tên to nhỏ khác nhau trong bar. Anh yêu cầu Thiên Anh ra chỗ khác tránh bị va chạm và anh cũng cảm thấy ngu xuẩn khi đưa Thiên Anh đến bar vào giờ này

Hầu hết những người đang đấu với anh đều biết võ và là người của Mãnh Long, trong tay thì toàn dao với mã tấu còn anh thì tay ko

Chưa bao giờ anh xuống sức như bây giờ. 1 dòng máu chảy xẹt qua lưng anh. 1 con dao dâm xoẹt qua người anh. Thiên Anh đứng 1 góc., cô chứng kiến hết tất thảy mọi việc đang diễn ra,.nhìn anh bị đánh dã man, những cánh tay của anh đã chảy máu loang nổ khắp da thịt và chiếc áo sơ mi hàng hiệu nhưng anh ko kêu đau 1 tẹo nào, Thường thì kể cả 50 người biết võ và hung hăng hơn 30 người kia anh cũng xử lý đẹp hết nhưng hôm nay...thật sự mà nói...anh ko còn đủ sức để đánh hết lũ này

Lần luợt côn, phớ mã tấu bay loạng choạng trên ko trung, Thiên Anh thấy anh đau. cô cũng đau biết nhường nào, trong tim cô giờ đang muốn vỡ vụn ra vì thấy khuôn mặt đầy máu tươi của anh

Thiên Anh định lao ra, cô muốn thay anh đau đớn, cô chợt nhận ra mình đã yêu anh....yêu rất nhiều

- Dừng hết lại - Một giọng nói uy quyền của 1 chàng trai đeo mặt nạ vang lên, tất cả mã tấu...rơi lần lượt xuống đất, tất cả dừng lại theo đúng lệnh và ko đánh Khánh Anh nữa. Thiên Anh đang ôm lấy Khánh Anh. cô sợ anh bị sao...cô đang rất lo lắng

Người ra lệnh vừa rồi là Thiên Kỳ. Vì Thiên Kỳ thấy Thiên Anh lao ra muốn bảo vệ Khánh Anh, sợ cô em bị bất chắc lên anh đã ra lệnh dừng lại

Cùng lúc đó. Người của Hắc Long đến bao vây cả quán bar, Khánh Anh vẫn ra lệnh lạnh lùng cho đàn em

- Xử hết đi

Rồi đám hỗn chiến lại bắt đầu, Khánh Anh bị thương nhưng ko thể để Thiên Anh dìu mình được. Anh đổi tư thế thành mình dìu Thiên Anh...

- Em đưa anh đến viện nha anh! - Thiên Anh run run nhìn anh. Nhìn vào những vết thương của anh

- Em biết bó vết thương chứ?

- Em biết.

- Thế thì đến viện làm j? - Khánh Anh nói rồi thong thả như ko đau đớn 1 tẹo nào. Anh ngồi vào vị trí lái xe rồi kéo tay Thiên Anh vào trong xe, ngồi bên cạnh anh

...

Khánh Anh đưa Thiên Anh về biệt thự của mình

- Anh Khánh Anh...anh bị sao đây. Ai đánh anh thành ra thế này...ôi ko - Khánh Anh vừa bước vào trong nhà. Yun đã chạy ra với vẻ mặt lo lắng tột độ

- Cô vẫn còn ở đây sao?. - Khánh Anh hỏi Yun

- Em chờ anh từ sáng, anh đi đâu, bị sao vậy, để em lấy thuốc bôi cho anh - Yun định chạy đi lấy bông băng nhưng Khánh Anh kêu lại

- Ko cần đâu, có người giúp tôi rồi - Khánh Anh kéo tay Thiên Anh lên phòng bỏ mặc Yun với cục tức lớn trong lòng

- Ai vậy anh? Sao cô ta lại được vào phòng anh chứ? - Yun hét lên

- Bạn gái ko được vào sao? - Khánh Anh hờ hững rồi đi thằng. Anh mặc kệ Yun chạy theo nhưng anh ko màng đến

Đến cửa phòng, cho Thiên Anh vào trước rồi anh mới vào. Yun bên ngoài đập cửa nhưng anh ko quan tâm..

Trong phòng anh có hẳn 1 tủ thuốc dự trữ

Thiên Anh bắt đầu lấy bông băng và thuốc ra chuẩn bị bôi cho anh.

Anh cởi phăng cái áo sơ mi ra và bước lại phòng tắm

- Anh đi đâu vậy?

- Tắm

- Nhưng bị nhiễm trùng thì sao? Để em lau rồi băng vết thương cho anh...

- Sẽ bẩn !

Câu nói khá hàm súc của anh làm Thiên Anh đành ngồi chờ anh bên ngoài. Đợi anh tắm xong

Căn phòng của anh rất rộng. Chắc phải rộng gấp mấy lần phòng của cô mất. Cô có tính là tò mò lên trong khi đợi anh tắm, cô đã đi khắp phòng, khắp ngóc ngách để ngắm nhìn căn phòng đồ sộ của anh

- Tò mò quá ko tốt đâu em - Khánh Anh bước ra từ phòng tắm, anh ở trần. tóc anh vẫn ướt , trông anh bây giờ thật quyến rũ...Thiên Anh nhìn anh ko rời mắt...

- Em nhìn đủ chưa?

Khánh Anh cất giọng lạnh làm Thiên Anh giật mình

- Ơ...thôi anh ra đây ngồi để em giúp anh bôi thuốc rồi em còn phải về nữa - Thiên Anh ngượng ngùng dẫn đến lúng túng

Khánh Anh chỉ cười khẩy rồi lại gần chỗ Thiên Anh

Thiên Anh làm động tác bôi thuốc và băng bó lại khá nhẹ nhàng và chuyên nghiệp, vì chán quá ko có chuyện j nói. Thiên Anh tự nhiên lôi tuột suy nghĩ trong đầu cô ra

- Vừa rồi anh nói em là bạn gái...

- Đừng nghĩ bậy...tiếp tục đi - Khánh Anh lên tiếng bá đạo làm Thiên Anh đau khổ đến méo xệch cả mặt, anh ko biết cho người khác hoang tưởng 1 lúc ư?

Băng bó hết vết thương ở hai cánh tay, rồi trên mặt và ngực, đến lưng...

Thiên Anh bàng hoàng với hình xăm con bọ cạp trên lưng anh...

Cô cố gợi nhớ ra 1 vấn đề j đó

Hình xăm bọ cạp ở lưng...Kevin...ô tô cửa kính dán hình bọ cạp...

Thiên Anh đau đầu trong dòng suy nghĩ ngắn. Cô giật mình khi phát hiện ra 1 điều thật kinh khủng đối với cô, tim cô như ngừng đập ngay tức khắc

Anh hai có nói, người làm khuôn mặt của anh ra như vậy tên Kevin j đó..và còn có hình xăm bọ cạp to phía sau lưng....Kevin...Kevin...chằng phải tên của anh Khánh Anh sao, đúng rồi, mỗi lần vào bar là mọi người lại gọi anh là Kevin...ko thể nào...ko thể thế được. Sao anh Khánh Anh lại là kẻ thù mà anh trai mình hận nhất chứ.??? Sao có thể vậy được.... - Thiên Anh lắc đầu mãi. Cô vô ý đập mạnh tay lên lưng Khánh Anh. Bất giác Khánh Anh quay lại thì thấy Thiên Anh đang nước mắt lưng tròng. Anh ko hề có bất kì cảm xúc nào trước nước mắt ấy

- Anh...anh...ko thể nào...- Thiên Anh lẩm bẩm câu ko thể nào suốt, Khánh Anh ko hiểu 1 tẹo nào, chưa kịp hỏi thì Thiên Anh chạy đi, cô mở cửa phòng ra và chạy xuống. Cô khóc thật rồi

Khánh Anh khoác tạm chiếc áo sơ mi lên rồi chạy xuống theo Thiên Anh.

- Thiên Anh...- Khánh Anh gọi nhưng Thiên Anh ko quay lại. cô chạy thật nhanh...chạy mãi....

- Anh gọi em sao? Nhỏ kia về rồi hả? Anh gọi em lên bôi thuốc cho đúng chứ? - Yun lầm tưởng Khánh Anh gọi mình. Vì cả hai người đều tên Thiên Anh mà...@@@

- Ko - Khánh Anh lạnh lùng rồi đi lên phòng, anh cũng mặc kệ chuyện Thiên Anh chạy đi...

Thiên Anh ko muốn tin nhưng chắc chắn đó là sự thật.

- Sao vậy...sao ông trời bất công với con quá vậy. Chị thân yêu của con đi đâu rồi...đến người con yêu cũng lại là kẻ thù của anh trai yêu quý của con. Nhất định anh Thiên kỳ sẽ ko cho con yêu anh Khánh Anh đâu. Sao lại vậy chứ...ông trời ơi...con phải làm sao đây...con nỡ yêu anh Khánh Anh mất rồi - Thiên Anh ngồi co người lại bên 1 góc đường. Cô đang rất đau khổ. Nước mắt rơi...1 mình cô...đau...rất đau

Cô cảm thấy những điều mà cô hy vọng giờ tuyệt vọng hết rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.