Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Chương 107: Chương 107: Chương Ngoại Truyện 2 : Chìm Tàu




Một tháng sau.

Tại trường của những thiên thần, Long Anh, Huyền Anh đi lung tung ở ngoài sân trường chờ Lâm đến lớp rồi cùng vào. Một lúc sau, cả hai trèo cầu trượt chơi, Long Anh mải nhìn Huyền Anh bị một nhóc béo che lấp nên đâm luôn nhóc béo ục ịch đó và bị nhóc đỏ đẩy ngã xuống dưới, cậu nhóc kêu ầm lên, vừa kêu vừa lấy tay xoa xoa vùng mông đã đỏ ửng

-AAAAA

Huyền Anh thấy thế chạy đến bên Long Anh

-Thằng béo kia sao nỡ đẩy anh Long xuống dưới! – Huyền Anh cau có quát nhóc béo đang cùng lũ bạn chơi cầu trượt

Nhóc béo nghe tiếng quát liền trừng mắt nhìn Huyền Anh và Long Anh, nhóc béo này nổi tiếng là nghịch ở trường và “lưu manh” từ bé nên rất nhiều đứa nhỏ học ở đây đều sợ, riêng Long Anh và Huyền Anh chưa bao giờ thấy sợ nhưng…nếu chỉ có hai đứa không thể đấu lại với “bang” lực lưỡng của nhóc béo kia, nếu cho thêm Lâm, Nhi, Bảo vào nữa cũng không đủ “tỉ thí” với tên “lấy thịt đè người” kia

-Tại thằng ranh con đó nhìn đểu ta còn đâm vào ta nữa. – Nhóc béo hất hàm nói

-Ta nhìn đểu mi bao giờ - Long Anh chu mỏ lên cãi lại, rõ ràng nhóc chỉ nhìn xem Huyền Anh thôi đâu mà

-Á đấy mi khinh không thèm nhìn ta – Nhóc béo nói vô cớ, đám trẻ ở đó cười sặc sụa

-Mi bị điên à? Thôi chúng mình đi, thằng béo này bị điên đó – Long Anh kéo tay Huyền Anh thì bị nhóc béo kia chặn lại

-Muốn gì? – Long Anh hất hàm, cất giọng lạnh lùng y hệt Khánh Anh

-Muốn nắn hai mi - Nhóc béo cười rồi kéo thêm một đội nhóc nữa xông vào đánh Long Anh và Huyền Anh.

-Thằng béo kia, ai cho mi đánh em ta – Bảo và Nhi xông vào, cùng lúc đó Lâm cũng đến hỗ trợ Long Anh và Huyền Anh

-Đội của nó đấy – Nhóc béo nói với “đàn em” – Đánh hết đi – Nhóc béo ra lệnh

-AA…chạy thôi – Nhi kéo cả lũ chạy, bị nhóc béo kia đè thì chỉ có thịt nát xương tan thôi. Cả lũ chạy nhanh tít lự nhưng vẫn không quên nghoảnh đầu lại lè lưỡi nhóc béo chạy như đi bộ kia.



Đúng như mọi hôm, Thiên Anh đến đón Long Anh và Huyền Anh và gặp Vy đang đón nhóc Bảo, Tuyết đón nhóc Nhi và Châu San đón nhóc Lâm. Lâu lắm rồi bốn người mới cùng đón con một lúc như thế này vì bây giờ mỗi người đều bận một công việc riêng của mình

-Ô, Khánh Anh mới đi một tháng mà Thiên Anh hành hạ hai đứa con thế kia sao? – Tuyết chêu khi thấy cả Long Anh lẫn Huyền Anh đều có vết xước ở mặt, ở chân tay qua bộ quần áo ngắn tinh nghịch

-Long Anh, Huyền Anh, sao mặt hai con xước hết thế này? – Thiên Anh lo lắng nhìn hai đứa con

-Vừa nãy nhóc béo ở trường gây sự với con – Long Anh cười híp mắt – Thằng ý béo quá con không đánh nổi nên bị thương

-Lúc nó đuổi bọn con còn bị ngã đó cô, ha ha buồn cười lắm! – Nhi chen vào, mấy đứa kia cũng chen vào nói liến thoắng, đúng là con của những người đặc biệt nên chúng cũng rất đặc biệt, đặc biệt nhất là quậy phá với lắm chuyện.

-Thiên Anh , bao giờ anh Khánh về thế? Cũng được một tháng rồi đấy? – Vy hỏi

-Không biết nữa, thấy bảo đi vài tháng – Thiên Anh nói

-Thế ở nhà buồn không? Chuyển sang ở với tao này – Vy chớp chớp mắt, vẫn cái vẻ đáng yêu ngày nào.

-Không? Làm phiền vợ chồng mi xấu hổ lắm – Thiên Anh cười.

-Ơ kìa…- Thiên Anh hốt hoảng khi thấy Huyền Anh chạy ra lòng đường và bị một chiếc xe máy phóng với tốc độ nhanh xèo qua, may cô kịp kéo Huyền Anh vào

-Không sao chứ? Thiên Anh - Châu San, Vy, Tuyết đều lo lắng hỏi, tất cả có một phen thốt tim

-Hi không sao – Cô cười

-Huyền Anh , lần sau không được chạy lung tung nghe chưa? Nguy hiểm lắm đấy – Châu San vuốt vuốt má Huyền Anh

-Con xin lỗi, con biết rồi. – Huyền Anh cười vô tư, vẻ đáng yêu của nhóc làm người lớn không tài nào trách cứ nổi.

Cũng đã muộn, nhà nào về nhà nấy.

Thiên Anh tắm cho hai đứa con và chuẩn bị bữa tối, một tháng rồi Khánh Anh đã vắng nhà. Không biết bây giờ anh đang làm gì? Đã ăn cơm chưa?

Một tháng trước…

-Thiên Anh , mai anh đi có việc ở đảo – Khánh Anh nói ngắn gọn

-Bao giờ anh về? – Thiên Anh hỏi

-Vài tháng, chưa xác định được, cha anh với công ty du lịch biển bên đó có hợp tác với nhau phát triển nhưng ông ấy đang bị bệnh không đi được, sắp tới ở đó mở tiệc mừng nên ông ấy nhờ anh đi

-Không đi không được à?

-Đấy là phép lịch sự trong kinh doanh mà – Anh cười

-Vậy cũng được, tí nữa em giúp anh chuẩn bị đồ…



-Mẹ ơi, con nhớ ba Khánh, bao giờ ba về - Long Anh làm nũng, mắt dưng dưng như sắp khóc, đúng là cha con nhà này…xa là nhớ gặp nhau là kẻ thù…

-Tháng sau ba sẽ về thôi, yên tâm – Thiên Anh nở nụ cười nhẹ

-Bố mãi chả về để dạy con võ – Long Anh nói

-Con muốn học võ nữa sao? Để làm gì ? – Thiên Anh hỏi

-Để con trả thù thằng béo kia chứ?

-Chết mất – Thiên Anh cười, xoa xoa đầu Long Anh

-Mẹ kêu ba về đi – Huyền Anh chạy ra chen vào

-Con cũng muốn học võ giống Long Anh nữa sao? – Thiên Anh nghi ngờ nhìn đứa con gái của mình

-Đó chỉ là một phần thôi, con nhớ ba lắm – Bất chợt Huyền Anh khóc um lên

-Huhu con muốn gặp ba, mẹ đưa tụi con đi gặp ba đi mà…- Long Anh cũng giãy nảy lên khóc, nhìn hai con khóc Thiên Anh xót xa, khẽ vỗ lưng cả hai

-Để mẹ xem, thôi các con ăn cơm đã – Thiên Anh cười, lòng cô chợt da diết khó tả, dù cho ngày nào anh cũng gọi điện về đều đặn nhưng không được ôm anh, không được ngủ trong vòng tay anh, hai con không được “chiến đấu với kẻ thù”, không được ba đưa đi xung quanh thành phố tìm chỗ chơi nên cũng thấy trống vắng rất nhiều.

Ngày thứ nhất tháng sau…rồi đến ngày thứ hai…thứ ba… Khánh Anh vẫn bận chưa thể về được. Ngày nào Long Anh với Huyền Anh cũng réo ầm lên muốn đi gặp ba

Ngày thứ tư…

Thiên Anh gọi cho Khánh Anh

-Cho em địa chỉ chính xác đi, em đưa con đến gặp anh, chúng nó muốn gặp anh đến nỗi khóc hoài luôn rồi…

-Chẳng phải em cũng nhớ anh sao? Có khóc không? – Anh chêu chọc

-Tất nhiên là không rồi…- Cô cắn răng nói

Anh nói địa chỉ chính xác từng li từng tí một cho cô rõ

-Khi nào em đến em sẽ gọi cho anh!



Tại một căn biệt thự khác.

Vy và Minh đang solo chơi game trên màn hình tivi mà “bơ” luôn nhóc Bảo ở bên cạnh. Chán quá Bảo liền hét ầm lên

-Ba…mẹ, chơi với con đi

-Đợi ba bắn chết mẹ con đã…- Minh không nhìn Bảo mà cứ chăm chú bắn Vy trên màn hình tivi to cỡ bự

-Nào anh bắn nhẹ thôi, nhường em chứ! – Vy cau có khi bị Minh bắn cho liên hoàn

-Đã gọi là solo rồi làm gì có chuyện nhường

-Yaa….lại thua rồi – Vy vứt tay điều khiển game của mình xuống

-Ha ha, Bảo à? Thấy ba Minh giỏi hem? – Minh chạy đến nựng má Bảo

-Giỏi nhưng sao ba mẹ không sinh thêm em bé cho Bảo chơi, suốt ngày ba mẹ chơi với nhau không thèm chơi với con luôn – Bảo xụ mặt

- Ai bảo con không chịu ngủ sớm, đã thế còn không chịu ngủ riêng nữa – Minh nói

-Ý gì đây? – Vy lườm

-Lần sau con sẽ đi ngủ sớm mà! – Bảo ngây thơ nói, Minh và Vy phá lên cười.

Cùng lúc đó. Tuyết và Nam đang cãi nhau vì lý do rất củ chuối đó là…

-Em tắm cho con đi, anh là đàn ông ai đi tắm cho trẻ con

-Trẻ con thì cũng là con anh chứ, anh tắm đi, em đang bận

-Bận gì chứ? Ngồi xem tivi ăn quà thế kia bảo bận à? Em tắm đi, nó là con gái mà, anh là đàn ông đấy.

-Nó mới bốn tuổi hơn chứ mấy mà anh còn bày đặt con gái với đàn ông. Không nói nhiều tắm đi

-Không…

-Tắm đi

-Không

-Tắm đi

-Không

-Yaaaaaaaaaa…mày chết với bà…

Ngày hôm sau…

Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Từng con sóng nhẹ vỗ vào bờ, bãi cát trắng chẳng mấy chốc bị sóng làm cho ướt át một vùng…

Thiên Anh đứng cạnh hai đứa con và chờ xoát vé lên tàu. Mới đầu Khánh Anh cho tàu riêng của anh đến đón mẹ con Thiên Anh nhưng tàu bị hỏng giữa chừng thế nên Thiên Anh đi tàu chung với nhiều người khác.

Xoát vé xong, cô bước lên tàu, dẫn theo hai đứa con đáng yêu đang ríu rít nói chuyện với nhau.

Trời đang đẹp bỗng sóng vỗ mạnh hơn, từng đợt mây đen kéo đến phủ lên màu xanh của trời.

-Hai đứa vào trong thôi, sắp mưa rồi! – Thiên Anh dắt hai đứa vào trong khoang tàu, còn một vài người vẫn ở bên ngoài, tiếng cười nói không bao giờ là hết.

Ở đâu đó…

- Để ý…phía trước có đá ngầm…

- Mau cho tàu hoạt động chậm lại, đá ngầm trước mắt…

- Linh kiện của tàu bị hỏng rồi, hiện đang sửa, chưa thể cho tàu đi chậm lại được…

- Báo cho mọi người biết, mặc áo phao bảo hộ vào…

Lúc đó, trên tàu không đủ áo phao vì ai nấy cũng giành giật của nhau, Thiên Anh nghe tin gần cuối lên không có áo phao, cũng may Long Anh và Huyền Anh được phát cho áo phao trẻ em.

Sóng biển đập mạnh hơn bao giờ hết, từng cơn sóng đen xô vào tàu dữ dội, đó là một điểm chẳng lành.

Thiên Anh lo lắng ôm chặt hai đứa con, người người trên tàu hoảng loạn khi tàu đang tiến thẳng đến hòn đá ngầm mà không thể nào dừng được.

Đoàng…

Tiếng sấm vang lên, một cơn mưa lớn bắt đầu ập xuống, dòng người hối hả chạy loạn

Những khoang thuyền bắt đầu bị rò rỉ, nước biển tràn vào một cách vô tình…càng lúc càng nhiều

-Mẹ ơi…con sợ! – Long Anh và Huyền Anh nép vào lòng Thiên Anh khóc.

-Đừng sợ, mẹ ở bên các con đây! – Thiên Anh vỗ về, cô thử gọi cho Khánh Anh nhưng tín hiệu kém, anh không nhận được máy.

Không lâu sau, thuyền cứu hộ đến nhưng thuyền rất bé và chỉ có hai cái

-Cho trẻ con và phụ nữ lên trước! – Tiếng bảo vệ phát ra. Huyền Anh và Long Anh mau chóng được bế lên thuyền cứu hộ thế nhưng…Thiên Anh vừa rời khỏi khoang tàu của mình thì có một phụ nữ khác xô ngã và lên thuyền trước.

-Thuyền đã hết chỗ, cô hãy ở lại chờ chuyến sau! – Tên bảo vệ ngăn Thiên Anh lại, cô như đuối sức nhìn Long Anh và Huyền Anh trên thuyền, hai đứa đang khóc và gọi mẹ…

-Làm ơn…chăm dùng tôi hai đứa nhỏ đó – Thiên Anh chỉ vào hai đứa con của mình và nói tiếp – Khi nào lên được bờ, làm ơn hãy gọi vào số nào đó trong danh bạ bảo họ đến đón con giùm tôi…- Thiên Anh chỉ kịp đưa chiếc điện thoại của mình cho người phụ nữ lạ trên thuyền đang ngồi cạnh Long Anh và Huyền Anh nhất. Người phụ nữ thương xót gật đầu và nhận chiếc điện thoại

-Mẹ ơi…đừng bỏ con!!! – Long Anh và Huyền Anh khóc nấc lên, cơn mưa càng to, sóng biển đập dữ dội.



-Mưa to quá, chúng ta về thôi!! – Một chàng trai nói với một cô gái, cô gái đưa mắt nhìn không gian trước mắt, như phát hiện điều gì đó, cô nhanh chóng nói

-Cho tàu đến kia đi, hình như có tàu gặp nạn.

Chiếc tàu của cô gái nhanh chóng đi đến phía tàu gặp nạn. Cùng lúc đó, chiếc tàu đó chìm xuống. Thiên Anh cũng bị văng ra khỏi tàu…mặt nước biển mặn chát như cuốn lấy thân thể cô.

Thiên Anh vừa bị chìm xuống, cô cố với tay lên không trung, như cố nắm lấy một hi vọng.

Ngay lúc đó, tưởng chừng tuyệt vọng nhưng bàn tay cô đã được bàn tay ai đó nắm lấy và kéo lên.

Cô gái kia nhìn Thiên Anh , ánh mắt xót xa nhìn Thiên Anh đã ngất đi, cô gái đó nhờ chàng trai bên cạnh mình bế Thiên Anh vào trong nằm, cô gái cũng bước theo sau.

Thiên Anh được đắp một mảnh khăn vắt nước lên trán, môi cô từ trắng bệch đã trở nên hồng hào hơn.

-Em quen cô gái này à? – Chàng trai thấy cô gái cạnh mình nhìn Thiên Anh bằng ánh mắt rất khó hiểu, hối hận và thương tiếc đan xen, rồi con chăm sóc cho Thiên Anh rất đặc biệt

-Em nợ cô ấy rất nhiều…- Cô gái đứng dậy, lặng người và nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ của khoang thuyền. Trời vẫn mưa như trút nước, tàu của cô liên tục bập bênh vì sóng biển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.