Sáng hôm sau, ánh sáng nhỏ len lói vào căn phòng yên tĩnh, màu hồng
của hạnh phúc được ánh nắng phủ lên đẹp long lanh. Bức tranh buổi sáng ở Pháp
hiện lên trong tích tắc.
Thiên Anh cựa quậy rồi từ từ mở mắt ra, cô nằm im bất
động một lúc mới chợt giật mình vì cả đêm hôm qua anh vẫn nắm tay cô đi ngủ.
Nhìn gương mặt đẹp quyến rũ kia đang ngủ, thật bình yên và đáng yêu biết nhường
nào, không như lúc anh thức chỉ có lạnh lùng và lưu manh…Lặng im ngồi ngắm anh,
không tạo ra kì tiếng động nào, sợ phá vỡ giấc ngủ của anh, tay anh vẫn nắm tay
cô như thế, như có một sợi chỉ vô hình siết chặt cô và anh lại không muốn
buông, nhưng sợi chỉ lại rất mỏng manh, không biết nó có đủ để siết cô và anh
gần nhau mãi mãi, hay khi đứt vì một bàn tay khác chạm vào, anh và cô lại buông
tay nhau như cái ngày ấy.
-
Đừng nhìn anh quá
lâu. – Anh khẽ mở mắt, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô như đang muốn cười mà không
cười được. Cô hơi khó hiểu, nhìn anh và hỏi với giọng điệu ngây thơ không biết
gì. Đúng là cô không biết gì thật
-
Sao không được
nhìn anh quá lâu??
-
Vì em sẽ say nắng…-
Anh đắc ý cười nửa miệng
-
Anh gián tiếp
khoe mình đẹp đó hả? – Cô chau mày nhìn anh cười
-
Không hẳn chỉ có
thế thôi đâu…- Anh mấp máy môi, lười biếng nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp kéo cả cô
nằm xuống. Cô không chịu nằm vì nhận ra đã gần trễ giờ học ca đầu tiên, đi học
muộn mấy lần đều bị đứng ở cổng rồi nên cô rất sợ. Nếu có được vào trong thì
ánh mắt của giảng viên đại học nhìn cô cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy,
nghĩ đến cô khẽ rùng mình lau mồ hôi trộm.
-
Em…em phải dậy.
Em muộn học mất – Cô nói vội rồi phi thằng vào wc làm vscn, anh cũng dậy theo
cô.
-
Để anh đưa em đi –
Anh lên tiếng
-
Thôi, em quen đi
xe bus rồi, anh buồn ngủ thì ở lại ngủ tiếp đi. – Cô nói
-
Em im lặng. – Anh
nhìn cô bằng đôi mắt đáng sợ, lời nói đích thị là ra lệnh. Đấy, anh dịu dàng có
được lâu đâu. Giang sơn khó đổi, bán tính khó rời mà.
-
Này anh, anh
thích dọa nạt em thế hả? Làm em đứng tim anh mới chịu được à? – Cô vuốt vuốt
ngực vì bị ánh mắt của anh dọa dẫm, đau khổ nói, từ bây giờ cô sống với con
người trước kia của cô, cô sẽ vui vẻ, nói lại tất cả những điều mình nghĩ trong
đầu, ngây thơ thì có ngây thơ nhưng biết thế nào là tốt hơn cho bản thân mình,
suốt ngày chỉ biết im lặng khi bị người khác khống chế cô thấy mình “thánh
thiện” quá rồi. Nhớ lại mối tình đầu của mình, hồi vẫn xưng hô thân mật với Vương
Khang , cô hồn nhiên vô tư lắm, hay đấu đá với anh, như cái tính cách của Vy
nhưng hình như cô còn trẻ con và nhắng nhít hơn nhiều.
Hãy
thay đổi tất cả nếu có thể giữ được người mình yêu. Cô sẽ làm bản thân mình trở
nên hoàn thiện hơn khi về nước, bởi vì
lúc đó, cô sẽ phải trải qua sóng gió như nào mà cô chưa thể hình dung ra được.
Đối diện với người con gái đó, thật sự cô rất bối rối, dù có không ưa nhỏ đến
đâu, cô cũng chẳng bao giờ tìm cái cách hãm hại chia rẽ như nhỏ, bởi cô khác
nhỏ. Bởi cô là một thiên thần.
Anh
nhếch mép cười khi thấy ngôn từ lạ lẫm mà anh chưa được nghe bao giờ, giờ lại
được phát ra từ miệng nhỏ xinh của cô, gan cô to ra phết. Anh hất mặt lại hỏi
-
Thế em có nghe
anh không?
-
Sao em phải nghe
anh. Sao anh không nghe em đi? – Cô gắng hỏi nốt câu, ra vẻ không sợ rồi chuẩn
bị tư thế chạy, nhỡ may anh “lên cơn” thì cô chỉ có nước đi viện hoặc xuống âm
phủ chơi với Vương ca. Cô nghĩ, anh sẽ hằm hằm nhìn cô với vẻ mặt lạnh tanh
đáng sợ, rồi kèm theo giọng nói bá đạo lạnh lùng để dọa nạt cô, bắt cô làm theo
ý mình, nhưng không, cô đã sai, mà ngược lại anh còn nói với giọng nửa vời,
kiểu nửa đùa nửa thật rồi tóm ngay cổ áo lôi cô ra ngoài.
-
Anh không thích
nói nhiều, đừng để…
Anh
không nói tiếp, cười nhẹ rồi lôi cô ra ngoài, dùng chân đá cửa lại, cánh cửa
đóng sầm vào, cô đau khổ nhìn cái cặp sách cùa mình “cô đơn” ở bàn học. Đi học
mà không có cặp sách thì không cái gì vậy trời…Cô than thầm trong lòng, hổ báo
với anh là điều sai lầm.
Chạy
xuống cầu thang, chạy ra ngoài sân, ở khuôn viên nhà chủ, có một vườn hoa rất
đẹp, bà chủ nhà đang mải mê tưới hoa mà không quan tâm bất kì cái gì xung quanh
nhưng khi đôi Song Anh lướt qua, suýt chút nữa bà làm rơi bình tưới nước trên
tay, mắt đăm đăm nhìn theo người con trai như nhân vật hư cấu đang kéo theo
khách trọ của mình chạy ra ngoài. “Ôi đẹp trai dã man, là con rể của mình thì
tốt” Bà thầm nghĩ, nhặt lại bình tưới nước và tiếp tục tưới. Trong đầu lóe lên
một tia nghi ngờ, nhà bà chỉ cho con gái thuê thế nhưng…“ Ơ sao lại có con trai
vào đây, chẳng lẽ hai đứa chúng nó…”
Biết
là quan tâm nhiều đến chuyện xã hội hoặc chuyện của người khác là không tốt,
nhưng nếu tối qua Khánh Anh có qua đêm ở
nhà bà thì phải chả tiền chứ nhỉ? Ôi bà
đang nghĩ gì vậy? Tham lam quá!
Chiếc
xe đậu bên ngoài đường đã phủ một lớp bụi mỏng, lá cây và hơi nước vẫn còn đọng
lại trên xe sau trận mưa tối qua. Anh và cô leo lên xe, đóng sầm cửa lại, bên
trong rung rung như có động đất, lá cây ở bên trên lã chã rơi xuống mặt đường.
-
Cặp sách của em…huhu
– Cô làm mặt mếu, xoa xoa cánh tay đỏ ứng vì bị anh kéo mạnh siết chặt.
-
Đi học cần gì cặp
sách – Anh nói một câu rất ư là vô lý, đi học không mang cặp sách, sách vở lấy
đâu ra mà học với chả hành. Anh nói như thật.
-
Thôi vậy, anh đưa
em đến trường đi, muộn học của em rồi…- Cô thôi không cãi vì biết dù cãi đúng
mình cũng chẳng thắng được anh
Anh
đạp thắng, bánh xe dần dần di chuyển chầm chậm, qua hẻm nhỏ một chút, anh bắt
đầu tăng ga, chiếc xe điên cuồng hòa vào dòng người tấp nập.
-
Trường em ở bên
kia mà anh – Cô nhíu mày, phát hiện nghi vấn anh đi “sai đường”, anh vẫn ung
dung lái xe và nói
-
Sáng nào em cũng
nhịn đói đi học như vậy sao?
-
Em không – Cô lắc
đầu nguầy nguậy. Vì có hôm cô học ca 2 hoặc ca 3 lên cô đi học muộn, thời gian
đó cô vẫn có thể đi ăn sáng được, còn hôm nào cô phải học ca 1 thì cô phải đi sớm, không có thời
gian đâu mà ăn sáng, bởi vì cô còn phải chờ xe bus.
-
Có anh ở đây,
đừng có nhịn bữa sáng nào. – Anh trừng đôi mắt hai mí của anh lên, lạnh lùng ra
lệnh, xe rẽ vào một nhà hàng sang trọng, nhà hàng màu đỏ chói lóa hiện lên
trước mắt, Thiên Anh lắc đầu phản ứng
-
Em muộn học rồi,
em không ăn đâu, anh ăn một mình đi
-
Em nói gì? – Anh bá
đạo nhìn cô. “Tõm” giọt mồ hôi nhẹ rơi xuống, cô nuốt nước bọt ừng ực nhìn anh,
giữ thái độ bình tĩnh
-
Em nói là…vào ăn
thôi.
Nghe
cô nói, anh hạ hỏa, cười cười và xoa đầu cô
-
Mai về Việt Nam, em chuẩn
bị đi – Trong lúc chờ thức ăn đến, anh nói
-
Em không về đâu.
Em còn học.
-
Thích không?
-
Thích lắm.
-
Thích học hơn anh
chứ gì? Vậy em cứ ở lại đi, anh về một mình – Anh nói với giọng giận dỗi. Bàn
tay anh siết chặt cốc nước lọc trên tay, như muốn bóp nghiền cốc nước vô tội
ra. Tức giận nhìn cô
-
Vâng. – Cô gật
đầu bâng quơ, liếc nhìn thái độ của anh, có vẻ chêu được anh tức cô mãn nguyện
lắm.
-
Đứng dậy, không
ăn nữa. Anh về - Anh chau mày đập bàn đứng dậy, lần đầu tiên trong lịch sử cô
được thấy thái độ tức giận như vậy của anh, đáng yêu hơn lạnh lùng vô cùng
nhưng tự nhiên cô cảm thấy khó chịu anh. Cô phiền lòng, ảo não nói
-
Em mệt lắm !
Cô
cúi mặt xuống, ngăn không cho nước mắt rơi, bấu víu nơi vặt áo, tay cô tím bầm.
Anh luôn chỉ nghĩ cho bản thân mình, không nghĩ đến tâm trạng của cô gì cả.
Nhưng anh là thế mà, anh cao như ông trời, tính cách của anh cô cũng biết rõ,
cô chẳng trách anh vì một thứ cỏn con
thế này.
-
Em giận anh – Anh
kéo kéo tay cô
-
Em không – Cô quay
đầu đi, anh cười lắc đầu, dạo này anh cười nhiều quá đển nỗi một ngày không cười
là lạ lạ sao ấy. Vì cô cả đấy.
-
Xin lỗi – Anh choàng
dậy hôn má cô, bất ngờ nên cô không né kịp, rồi nghe thoang thoảng giọng nói ấm
áp của anh phả vào tai mình – Anh yêu em
-
Em không yêu anh
đâu…- Cô xấu hổ, cúi gằm mặt xuống bàn, không muốn cho anh nhìn thấy vẻ mặt ấy,
ngại chết đi được.
Thế
là cả ngày, cô không vác xác đến trường vì bị anh “bắt cóc”. Anh lôi cô đi hết
chỗ này đến chỗ kia của Pháp, nơi nào anh và cô dừng chân là nơi đó trỗi dậy
hàng ngàn câu dư luận khác nhau và hai người là nhân vật chính. Cuối cùng anh
đưa cô đến bar. SAL sang trọng hiện lên trước mắt.
-
Thì ra đây là bar
của anh.
-
Song Anh Love –
Anh hất mặt lên dòng chữ to đùng ở trước cửa bar, cô ngạc nhiên vì nhận ra bấy lâu nay cô chẳng để ý dòng chữ
ấy có ý nghĩ gì. Cô nhìn anh cười hạnh phúc và thắc mắc
-
Sao anh có cả bar
bên này vậy?
Anh
lắc đầu không trả lời, kéo tay cô bước qua cánh cửa cảm ứng của bar. Vệ sĩ cúi
đầu hàng loạt khi thấy ông chủ bước vào. Nghe tin ông chủ đến, Endy đang làm
việc bỗng ngoe nguẩy chạy đến, nhưng vừa đến nơi thì đập vào mắt ả là “cô nhân
viên lau dọn” mà ả hay ngược đãi và sai vặt. Sợ Thiên Anh căm ghét trả thù nên ả lặng lẽ tránh mặt Thiên
Anh được bao lâu hay bấy lâu.
-
Ơ Lệ Băng. Sao em
đến đây vào giờ này, chẳng phải tối em mới phải đi làm sao? – Một tên nhân viên
cùng cấp với Thiên Anh chạy đến hỏi mà không
để ý người con trai bên cạnh cô là ai. Thiên Anh gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói
-
Dạ, em…
-
Tránh ra – Khánh
Anh lạnh lùng lên tiếng cắt ngang lời Thiên
Anh khiến cô giật mình, thầm thương cho
cái lỗ tai của mình sắp tới sẽ bị anh hành hạ cho trận. Cô nhíu mày lắc lắc nhẹ
đầu nhìn tên nhân viên kia, tỏ ý bảo anh ta vào trong không thì đi du lịch âm
phủ như chơi.
Trong
ánh sáng lập lòe phát ra trong bar, dù mới gặp ông chủ một lần nhưng tên đó
cũng vẫn nhớ như in gương mặt ấy, đẹp mà lạnh. Khẽ rùng mình lo sợ bị ông chủ
lưu vào tâm, tên đó khẽ cúi đầu chào và xin phép lỉnh trước. Hiện tại người vẫn
còn đang run bần bật, tâm hồn trên mây chưa kéo lại được, ngỡ ngàng khi thấy “Lệ
Băng” thân thuộc đi cạnh ông chủ mà không có vấn đề gì? Tưởng ông chủ ghét phụ
nữ đến gần lắm mà, mà giờ chính tay ông chủ lại còn cầm tay cô nhân viên cấp
thấp nữa chứ. Đáng để quan tâm thậttrong bar, dù mới gặp ông chủ một lần nhưng
tên đó cũng vẫn nhớ như in gương mặt ấy, đẹp mà lạnh. Khẽ rùng mình lo sợ bị
ông chủ lưu vào tâm, tên đó khẽ cúi đầu chào và xin phép lỉnh trước. Hiện tại
người vẫn còn đang run bần bật, tâm hồn trên mây chưa kéo lại được, ngỡ ngàng
khi thấy “Lệ Băng” thân thuộc đi cạnh ông chủ mà không có vấn đề gì? Tưởng ông
chủ ghét phụ nữ đến gần lắm mà, mà giờ chính tay ông chủ lại còn cầm tay cô
nhân viên cấp thấp nữa chứ. Đáng để quan tâm thật.
Khánh
Anh giận dữ khi hiểu chuyện, một lần nữa
anh lại bạo lực kéo tay cô, tiến thẳng vào trong phòng vip SA hỏi tội. Anh đẩy
cô xuống ghế ngồi, cô không dám nhìn
thẳng vào mắt anh, chỉ dám liếc trộm. Tim đập thình thịch như sắp văng ra khỏi
lồng ngực.
Trong
cái âm u đáng sợ, cô chỉ biết im lặng, để anh lên tiếng trước
-
Nói đi. – Anh gằn
mạnh giọng, nói cho anh biết đi, tại sao cô lại phải vất vả như vậy. Chính lần
trước cô là người bị tên khách không tên tuổi trên giang hồ kia mắng mỏ như xỉ
nhục đó sao, nghe cái tên Lệ Băng, anh ngỡ không phải cô nên anh mới nói là không
liên quan, thế mà…anh xót xa biết bao.
-
Em…
-
Tại sao em vào
đây làm việc, em biết ở đây nguy hiểm thế nào không? – Anh to tiếng, càng to
tiếng bao nhiêu chứng tỏ anh càng quan tâm cô bấy nhiêu, anh không chịu được
khi nghĩ đến cái cảnh cô vất vả, trong khi anh còn sống.
Lắc
lắc. Cô không nói gì, chỉ lắc đầu.
-
Mau nói đi. – Anh
quát. Không thấy lạnh lùng đâu, chỉ thấy đầy nóng nực phát ra từ cơ thể anh, cổ
họng anh nóng bừng khô rát. Nhìn anh như vậy, cô không khỏi đau lòng, nước mắt
vô thức rơi, cô đang rất lúng túng, bối rối không muốn nói gì. Nhưng cuối cùng
cô cũng thốt lên vài tiếng
-
Em…xin lỗi, em
sai rồi, đừng mắng em…- Cô khóc như trẻ con, anh bảo cô không được phép mạnh mẽ
trước mặt anh, vậy thì cô yếu đuối đó.
Anh
thương cô, ôm cô vào lòng, nước mắt nóng hổi khẽ chạm đến chiếc áo sơ mi mỏng
manh của anh, luồn vào da thịt đau nhói.
-
Anh xin lỗi, anh
to tiếng quá rồi. – Anh dịu dàng nắm tay cô, xoa xoa lên đôi tay đang lạnh ngắt
đó, truyền hơi ấm cho cô.
-
Em buồn ngủ quá.!
– Cô lảng tránh, ôm chặt anh và ngủ gật trong lòng anh. Thiên thần trong tay
anh đang ngủ, anh hơi lắc đầu, vỗ vỗ lưng cô như an ủi. Khi cô ngủ say, anh mới
khẽ buông người cô ra, bế cô qua cánh cửa bí mật của phòng vip SA, nơi có một
chiếc giường và vô vàn thứ khác liên quan đến giang hồ. Đặt cô xuống giường, đắp chăn lại cho cô, rồi
đi ra ngoài.
Đứng
trước mặt Endy, anh lạnh lùng nói
-
Cô còn nhớ mấy
người hôm quát mắng Lệ Băng chứ? Hôm đầu tiên tôi về đây này.
-
Dạ, em không nhớ
- Cô lắc đầu, cố lục lọi trí nhớ của mình mà không được, đơn giản vì mấy người
đó không phải là khách quen thường xuyên đến bar.
-
Ừ - Anh ừ hử lạnh
lùng rồi ra lệnh
-
Từ mai, bar này
sẽ không cần quản lý.
Nói
rồi, anh quay lưng bước đi, để lại Endy với gương mặt xám xịt khi nhận thức
được câu anh nói, thế là cô mất việc rồi sao? Cô đã đối xử tệ với người mà cô không
nên rồi. Bây giờ cô chỉ ngẩn người ra vì hối hận không còn kịp nữa rồi.
Trong khi cô còn đang ngủ, anh đi
tự mình đi mua vé máy bay chuẩn bị cho chuyến bay về nước ngày mai mà không cần
nhờ đến đàn em.
Tình cờ đi trên đường, anh gặp
Hoàng đang lái xe đi lung tung đâu đó. Hai người chạm mặt rồi lái xe song song
cùng nói chuyện với nhau
-
Về Việt Nam
chứ? – Khánh Anh hỏi
-
Tạm thời chưa được, tao còn…- Hoàng ngập ngừng không nói
ra cái mình đang nghĩ trong đầu.
-
Vì cô gái đó à? – Anh nhếch mép hỏi, suy nghĩ của anh
quả thật là sâu xa và đúng đắn. Cứ như anh đi guốc trong đụng người khác vậy. Tâm
tư tình cảm suy nghĩ của ai anh cũng có thể nhìn thấu được. Trên đời này chắc
chỉ còn duy nhất một người như thế, đó là anh, nếu anh là số hai thì không ai
là số một, còn số ba và các số còn lại đã tuyệt chủng.
-
Cô gái nào? – Mặt anh thoáng đỏ bừng.
-
Đừng giấu chứ? – Anh cười đểu
-
Cô ta cũng du học ở đó sao? Vậy mấy năm mới về nước –
Anh hỏi tiếp
-
3 năm
-
Thế 3 năm sau mày mới về sao? Buồn cười
-
Không, tuần sau tao về. Mày đi đâu đây?
-
Mua vé máy bay, mai về nước
-
Sớm thế? Thiên Anh có về cùng không?
-
Không muốn về cũng phải về.
-
Em ấy còn học chứ?
-
Nghỉ.
…
Thiên Anh à? Hình như anh dần quên được em rồi đấy, sau
những lần cãi vã với nhỏ chảnh chọe đó, anh có cảm giác y như ngày anh gặp em
vậy, nhưng anh sẽ không đến với nhỏ ấy đâu, anh sợ anh sẽ làm nhỏ tổn thương vì
nhỏ chỉ là người thay thế em trong tim anh, khó quá, anh phải làm sao nhỉ?
Nhưng hình như anh…thích nhỏ đó mất rồi, à đâu, yêu rồi mới đúng.
Tối nay, trời lại đổ cơn mưa. Thiên
Anh cũng được Khánh Anh đưa về đến nhà trọ kịp trước khi mưa. Và anh
lại có cớ ở lại cùng cô.
-
Cắt ngăn nhé! – Cô mở tủ ôm thêm đống chăn ra và gập
thành hình dài, để giữa giường để cắt ngăn giữa cô và anh – Mỗi người một nửa
giường – Cô nói và mỉm cười
-
Sao phải cắt ngăn? – Anh nhíu mày nhìn cô
-
Em sợ…
-
Sợ gì?
-
Em không chịu nổi – Cô thoáng đỏ mặt, anh nghĩ theo
cách của anh, nhìn cô cười gian tà.
-
Anh cũng không chịu nổi, nhưng còn khó chịu hơn là em
cắt ngăn như vậy.
-
Nhưng…
-
Nghe anh…
Anh vẫn giữ nguyên nụ cười gian tà
đó, giựt mấy cái chăn và vật cản không cần thiết nắm phăng xuống đất không thương
tiếc.
-
Mai về cùng anh đấy, hôm nay anh đến thu lại hồ sơ học
bạ của em ở trường ý rồi – Nằm trên giường, anh nói
-
Gì chứ? Anh đã hỏi ý kiến em đâu mà tự thu của em…- Cô
bật dậy lên tiếng
-
Anh biết hỏi em cũng không có tác dụng gì nên hỏi làm
gì?
-
Anh…aaaaaa tức quá. – Không làm gì được anh, cô đành
hét toáng lên
-
Anh quá tuyệt, đúng không?
-
Anh đáng ghét…
-
Sáng mai bay trễ nên ngủ nướng thoải mái nhé, tối nay
phải ngủ muộn…- Anh cười gian tà, cô giật mình nhảy tót xuống giường
-
EM KHÔNG
-
Gì vậy? – Anh lắc đầu cười lớn – Anh thích cách suy
nghĩ của em, em yêu ạ.!
-
Anh biết được em đang nghĩ gì? – Cô đỏ mặt, mấy ngón
tay đan vào nhau không biết phải làm gì
-
Thôi nào, ngủ thôi – Anh nhồm người dậy, kéo cô nằm
xuống.
Lặng im nghe tiếng gió lùa từ bên
ngoài vào trong, những thân cây khẳng khiu trơ trọi giữa trời mưa lạnh ngắt. Là
thứ cảm giác đó, hạnh phúc và ấm áp. Không cô đơn nên dù mưa có lớn, gió có to
thế nào ai đó cũng không sợ lạnh.
Giấc ngủ đêm nay, còn yên bình hơn
giấc ngủ đêm qua.
“Mãi yêu em, cô bé ngốc”