Cự Linh Thần Chưởng

Chương 5: Chương 5: Hai mảnh lụa trắng




Chợt thấy người cao lớn Hổ Ma Phạm Hống cất tiếng lạnh lùng nói :

- Vậy ra các hạ đã biết danh tiếng bảy con mãnh hổ của tại hạ rồi đó.

Hắn vừa nói vừa đưa tay khẽ vỗ lên đầu hắc hổ nằm phục ở chân hắn. Lập tức hắc hổ vươn mình đứng lên, gầm một tiếng dữ dội, vang lừng cả một khu rừng núi. Con hổ đen đó đứng lên, bốn chân rất cao, thân hình dài lớn, trông như một con bò mộng. Tiếng gầm của nó mới thật kinh dị, như sấm động rung chuyển cả đất, khiến Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân giật mình kinh hãi.

Tiếng gầm của con hổ đen vừa hết, đột nhiên có ba tiếng hổ gầm từ xa vang lại. Tiếp theo sau lại ba tiếng gầm nữa. Trong chớp mắt đã thấy có sáu bóng hổ chạy vọt tới. Sáu con hổ này tuy lớn nhỏ khác nhau, song lông chúng toàn một màu đen mượt giống như con hồ nằm dưới chân Phạm Hống.

Giây lát sau, tất cả bảy con hổ đen đã nằm phục trước mặt Phạm Hống, như các mãnh thú chầu một con chúa tể.

Câu Hồn bang chủ đưa cặp mắt lóng lánh sáng quắc như điện nhìn qua bảy con hắc hổ một lượt rồi nói :

- Bảy con mãnh hổ này quả thật là vật hãn hữu. Song le có điều đáng tiếc.

Phạm Hống nói :

- Điều gì đáng tiếc?

Câu Hồn bang chủ nói :

- Các nhân vật trong bản Bang, trừ một mình ta, còn không có một người thứ hai có thể biết rõ thân phận lai lịch của huynh đệ trong bang. Bằng hữu có bảy con hổ như thế này thành thử ai cũng biết rõ thân phận của bằng hữu là người nào. Như vậy tất nhiên họ phải giết chết bằng hữu mới đúng quy lệ.

Phạm Hống cười một cách lạnh lùng nói :

- Các hạ nói như vậy, sợ hơi sớm quá một chút.

Câu Hồn bang chủ cười khanh khách hỏi :

- Bằng hữu họ Phạm, tin Cô Quỷ Bốc Âm bị chết chắc bằng hữu đã nghe thấy rồi?

Phạm Hống hừ một tiếng hỏi lại :

- Nghe thấy rồi thì sao?

Câu Hồn bang chủ lạnh lùng nói :

- Nếu bằng hữu không chịu nhập Câu Hồn bang bằng hữu sẽ chết dưới tay ta.

Phạm Hống cười một cách quái gở nói :

- Nói như vậy tức là các hạ muốn lấy cái chết bức bách ta chăng? Tại sao không hỏi trước xem Phạm mỗ có phải là người biết sợ không?

Câu Hồn bang chủ đáp :

- Bằng hữu nói đúng có một nửa. Ta không phải lấy cái chết bức bách bằng hữu, mà chỉ lấy cái lợi dẫn dụ bằng hữu đó thôi.

Phạm Hống thốt ra một tiếng “A” kinh ngạc: như thể lời nói của Câu Hồn bang chủ đã làm hắn hết sức khích động. Phạm Hống ngần ngừ rồi nói :

- Lời nói vô bằng cớ, mắt có nhìn thấy mới biết thật hư.

Câu Hồn bang chủ gật đầu :

- Tự nhiên ta sẽ cho bằng hữu nhìn thấy, khó gì!

Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân nghe đến đoạn này đã biết ngay sự tình sẽ tiến triển ra sao rồi.

Bởi vì tình cảnh này y hệt như cảnh mà hai người đã nhìn thấy tại miếu thờ họ Bốc, khi hai người núp trong chiếc quan tài bằng đá, nhìn trộm Câu Hồn bang chủ nói chuyện với Cô Quỷ Bốc Âm.

Hai cảnh trước giống hệt, tức là rồi đây Câu Hồn bang chủ sẽ chìa ra cho Phạm Hống xem vật gì đó, để cám dỗ hắn gia nhập Câu Hồn bang. Lần trước tới giai đoạn này, Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân nấp trong quan tài bằng đá, chỉ nhìn được qua một lỗ hỏng nhỏ xíu nên không thể trông rõ vật mà Câu Hồn bang chủ đem ra phô trương cám dỗ. Hai người không biết đó là vật gì, nhưng thấy Cô Quỷ Bốc Âm có vẻ hết sức xúc động và kinh ngạc, nên họ đoán rằng vật đó phải là một vật quan trọng và quí giá ghê gớm lắm.

Lần này, nhờ nấp sau một tảng đá, hai người có thể nhìn bao quát cả nơi Câu Hồn bang chủ đứng nói chuyện với Hổ Ma Phạm Hống.

Nghe thấy Câu Hồn bang chủ nói đến đoạn cho xem vật cám dỗ đó, Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân hết sức tò mò, thầm nghĩ lần này nhất định phải nhìn cho rõ, xem đó là vật gì mà từ trước đến nay đã có uy lực cám dỗ không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm gia nhập Câu Hồn bang. Chắc hẳn đó phải là vật kỳ trân dị bảo, hiếm có trên thế gian này.

Lúc ấy, Câu Hồn bang chủ vừa nói dứt lời, tay mặt của hắn đã đưa lên khoa lên khoa lại mấy lượt. Tay Câu Hồn bang chủ khoa lên như vậy, chợt thấy “phập, phập” như tiếng lụa vải bị gió đánh vào.

Từ trong tay áo của Câu Hồn bang chủ đã tung ta một vật gì trăng trắng dưới ánh trăng sao. Nhìn kỹ Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân nhận thấy ngay đó chỉ là một mảnh lụa trắng. Tuy trong đêm tối, mảnh lụa đó một màu trắng tinh nên trông khá rõ. Tuy nhiên đó chỉ là một mảnh lụa trơ trụi, trên mặt không thấy có gì khác lạ.

Kim Ngang Tiêu thấy Câu Hồn bang chủ cầm mảnh lụa đó phất đi phất lại làm cho Hổ Ma Phạm Hống nhìn, chàng không khỏi ngạc nhiên kinh lạ.

Đột nhiên, Kim Ngang Tiêu thò tay vào ngực áo của mình, sờ nắn ở trong đó. Trong ngực áo của chàng, mảnh lụa trắng vật di tặng của Nhất Huyền thần ni vẫn còn nằm nguyên đó, không hề mất mát.

Vậy mà trước mắt chàng đây, Câu Hồn bang chủ cũng đang cầm một mảnh. Bất luận về kích thước lớn nhỏ, màu sắc hình dạng mảnh lụa trắng trong tay Câu Hồn bang chủ giống hệt mảnh lụa hiện nằm trong ngực áo Kim Ngang Tiêu.

Lúc đó, Kỳ Vân bắt đầu nhận thấy mảnh lụa trắng của Câu Hồn bang chủ giống hệt mảnh lụa mà Nhất Huyền thần ni đưa cho bạn nàng. Kỳ Vân lấy làm quái lạ hết sức.

Lại nói Câu Hồn bang chủ vừa cầm mảnh lụa phất trước mặt thì toàn thân Hổ Ma Phạm Hống đứng ngây ra sững sờ, nét mặt biến đổi kinh dị, đôi mắt của hắn vụt sáng quắc lên, để lộ ra một lòng tham muốn vô biên, như thể hắn đã nhìn thấy vật quí giá hơn cả tính mạng của hắn nữa.

Câu Hồn bang chủ phất mảnh lụa vài lượt rồi lại cầm hai đầu mãnh lụa, giương ra cho Phạm Hống nhìn. Nhưng chỉ thoáng một cái, Câu Hồn bang chủ đã thu mảnh lụa lại, bỏ luôn vào trong tay áo, trước khi Phạm Hống có phản ứng gì khác.

Phạm Hống ngây người một lúc lâu rồi mở mồm ra ấp úng :

- Thật... thật không? Cái... cái đó có... thật?

Nghe giọng nói của Phạm Hống thì hắn có vẻ đã nhìn rõ đó là vật gì, nhưng lại không tin rằng vật đó có thật. Hắn ngỡ là vật giả chăng? Nhưng đó là vật gì?

Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân lúc này thật hết sức kinh ngạc, vì trên mảnh lụa trắng đó hai người đã trông thấy rõ, chẳng có vật gì khác lạ hết. Vậy mà tại sao cao thủ võ lâm như Hổ Ma Phạm Hống lại ngây người ra đến nỗi như hồn siêu phách tán. Quả là kỳ dị hết chỗ nói.

Chợt thấy tiếng Câu Hồn bang chủ dịu giọng nói.

- Nếu bằng hữu chịu gia nhập bản bang, tất nhiên bằng hữu sẽ được hưởng thụ chung với ta.

Phạm Hống giật mình, cúi đầu suy nghĩ một lát, đột nhiên thốt ra một tiếng cười lạnh lùng rồi nói :

- Các hạ đến đây chỉ có một mình, còn ta, ngoài ta ra, lại có thêm bảy mãnh hổ. Xét tình hình như vậy, chưa biết chừng ta chẳng cần gia nhập Câu Hồn bang mà vẫn hưởng thụ vật đó một mình!

Câu Hồn bang chủ bật cười khanh khách nói :

- Ta đã đoán biết thế nào bằng hữu cũng nói câu đó. Bằng hữu muốn thử một phen cũng được, không hại gì. Bao giờ bằng hữu ý đầu tâm phục, gia nhập bản bang cũng không muộn.

Đôi mắt của Phạm Hống vụt tia ra những tia sáng loáng, hắn nhìn Câu Hồn bang chủ chằm chặp một lúc lâu. Từ trước đến nay, mỗi khi giao đấu với một địch thủ nào, Hổ Ma Phạm Hống có lệ là nếu người đã ra tay thì hổ đứng im, trái lại hổ xông ra thì người đứng im bất động. Tuyệt nhiên không bao giờ cả người cả thú tấn công địch thủ.

Đó là vì Phạm Hống hết sức tự phụ, cho rằng chỉ cần hắn hay hổ ra tay cũng đủ đánh bại được đối phương rồi, chớ không khi nào cả người và vật phải xuất lực cùng một lúc.

Song le lúc này hắn biết rằng mấy năm gần đây Câu Hồn bang chủ đã tạo nên một uy danh ghê gớm trong võ lâm, tất nhiên Câu Hồn bang chủ không phải là người thường, có thể nói đó là một nhân vật xuất chúng, đệ nhất cao thủ.

Vì vậy Phạm Hống ngần ngại, không muốn giữ đúng quy củ. Song hắn cũng muốn tìm hiểu võ công của đối phương ra sao, nên hắn nảy ý nghĩ thả cho bảy con hổ xông ra trước đối địch để nhận định xem tài nghệ của Câu Hồn bang chủ cao đến mức nào.

Chủ ý đã định, Hổ Ma Phạm Hống liền lùi lại mấy bước, Câu Hồn bang chủ như đã đoán được ý nghĩ của hắn, không chờ hắn mở mồm tuyến bố, đã nói luôn :

- Bằng hữu họ Phạm muốn ta đấu trước với bảy con mãnh hổ chăng?

Phạm Hống gật đầu :

- Đúng thế.

Câu Hồn bang chủ lại nói :

- Có điều cần phải phân minh trước là ta đấu với bảy con mãnh hổ này, đàn hổ của bằng hữu tất sẽ bị tiêu diệt, vì một khi ta đã ra tay, ta tuyệt không có thể dung tình nhẫn nhượng.

Hổ Ma Phạm Hống thấy Câu Hồn bang chủ nói như vậy, trong lòng đã thấy tức, nghĩ thầm :

- “Ngươi muốn đánh bảy hắc hổ của ta, tưởng dễ dàng lắm sao? Được lắm, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết mùi, để từ nay ngươi hết khoác lác”.

Phạm Hống nghĩ đoạn, gật đầu cười nhạt.

- Nếu các hạ có được bản lãnh như vậy thì xin cứ thẳng tay.

Phạm Hống nói dứt lời, thân hình di động lùi lại mấy bước, hai tay hắn vỗ vào nhau phát ra một tiếng “bốp” vang dội.

Đó là hiệu lệnh cho hổ xung chiến.

Bảy con hắc hổ từ trước đến giờ vẫn nằm phục, trên mặt đất, lúc này vừa nghe thấy hiệu lệnh của chủ, lập tức đứng cả lên, mùi xú uế của chúng xông lên nồng nặc.

Như đã quen với các trận đấu, bảy con hổ lầm lủi tản ngay ra thành một vòng tròn, vây Câu Hồn bang chủ vào giữa. Phạm Hống thấy bảy con hổ đã bao vây đối phương, hắn liền lùi bước nữa, lùi khá xa, đoạn hai tay hắn lại đập vào nhau làm hiệu “bốp, bốp, bốp” ba tiếng phát ra.

Lập tức có ba con mãnh hổ rống lên như truyền lại hiệu lệnh cho nhau. Rồi bảy bóng hổ đen ngòm, với mười bốn cặp mắt sáng xanh lè như điện quang, nhất tề chồm vào Câu Hồn bang chủ tấn công.

Hổ Ma Phạm Hống nuôi bảy con hổ đen này từ lúc chúng còn nhỏ, hắn đã mất công huấn luyện cho đàn hổ hết sức thuần phục, và cũng hết sức hung ác. Người nào bị bảy con hổ này cùng tấn công một lượt thì dù võ công cao cường đến đâu cũng bị thất bại, vì một người không thể nào đề phòng được cả bảy mặt một lúc và chỉ sơ ý một mặt cũng đủ để móng hổ xé xác ra rồi.

Bảy con hổ đã tập luyện thành một lối tấn công đặc dị. Một khi tấn công thì cả bảy con cùng tấn công, một khi thoái thì con cùng thoái, động tác của chúng rất ăn khớp với nhau. Thành thử trong mấy năm gần đây, không biết bao nhân vật võ lâm phải táng mạng dưới móng vuốt của bảy con hắc hổ này.

Lại nói bảy con hổ theo hiệu lệnh của Hổ Ma Phạm Hống, nhất tề nhảy tới tấn công Câu Hồn bang chủ, khí thế dũng mãnh vô cùng khiến Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân trông thấy cũng kinh tâm động phách.

Nhưng Câu Hồn bang chủ vừa thấy bảy con hổ nhảy tới vồ, hắn liền rú lên một tiếng thánh thót, nhanh như chớp thân hình hắn bay vọt lên cao như một cái pháo thăng thiên. Thân pháp của Câu Hồn bang chủ rất đẹp. Hắn phi thân bay vọt lên cao chân hắn bốc lên khỏi mặt đất có tơi trên hai trượng, bảy con hổ nhảy tới, tức thì vồ vào không khí.

Thân hình của Câu Hồn bang chủ vun vút như một bóng ma bay trong không khí. Sau khi nhảy tránh thế công của bảy con hổ, Câu Hồn bang chủ liền trầm mình xuống ngay, tốc độ cũng mau vô kể. Trong lúc hắn phi thân lên cao, rồi chao mình hạ xuống như chớp nhoáng đó, hai tay của Câu Hồn bang chủ đã đánh ra hai chưởng.

“Bộp, bộp” hai tiếng, rõ rệt là tiếng xương sọ bị bể nát, thì ra hai chưởng của Câu Hồn bang chủ đã đấm trúng đầu hai con hắc hổ. Hai con hổ bị trúng đòn rống lên một tiếng thê thảm, tưởng đến rung chuyển cả rừng núi, rồi hai bóng hổ đen bay vọt ra, gục xuống đất chết ngay lập tức.

Phạm Hống đứng bên quan sát, thấy Câu Hồn bang chủ vừa ra tay có một chiêu đầu, đã đấm chết hai hắc hổ của mình, trong lòng hắn không khỏi kinh hãi vô cùng.

Phạm Hống mồ côi cha mẹ từ thuở mới lọt lòng nhờ sữa hổ mà sống, nên có thần lực hơn người. Hơn nữa, từ thuở ấu thời Phạm Hống đã sống giữa đàn hổ, nên đối với loài hổ Phạm Hống không khỏi có chút tình gần như đồng loại. Riêng đối với bảy con hổ đen này thì Phạm Hống hết sức yêu chương, hàng ngày quấn quít bên chúng, như mẹ trông con.

Lúc này thấy chỉ trong chớp mắt đã bị mất hai con hổ, Phạm Hống vừa kinh hãi, vừa tức giận, hai tay liên tiếp vỗ vào nhau, ra lệnh cho đàn hổ thoái lui.

Song le, năm con hổ còn lại thấy đồng loại bị địch nhân đả thương như cuồng dại, ngay cả chủ nhân ra lệnh chúng cũng không nghe. Những tiếng gầm rống ghê gợn vang lên, năm con hổ nhe nanh múa vuốt hung tợn điên cuồng, cùng nhảy cả tới định chụp lên người Câu Hồn bang chủ.

Thân hình Câu Hồn bang chủ di động phiêu hất, nhanh như luồng khói, len lỏi vượt ra ngoài vòng vây của năm con hổ. Câu Hồn bang chủ vừa vượt ra ngoài, tay hắn đã quờ lại phía sau, nắm đúng vào đuôi một con hổ.

Đột nhiên, Câu Hồn bang chủ nghiêng mình vận sức, người xoay đi như chong chóng, tay nắm đuôi hổ lăng thật mạnh.

“Bịch” một tiếng vang dậy, cả thân hình con hổ to lớn nặng nề đập vào sườn núi đá hết sức dữ dội. Sức đập đó mạnh đến thế nào, con mãnh thú hung dữ lập tức bị gãy xương đứt gân, máu tươi tóe ra linh láng, bắn vọt tứ bề, nằm gục xuống chết tươi.

Trông con mãnh hổ đó lúc này không còn hình dạng một con vật nữa, mà chỉ là một đống thịt với máu tươi đỏ lòm.

Phạm Hống thấy tình thế quá nguy, nếu cứ tiếp tục nữa, tất cả bảy con hổ đều bị chết hết.

Hắn vội nhảy vọt đến, hai tay giang ra, đoạn hắn rú lên một tiếng, hai tay nắm lấy hai gáy hai con hổ còn sống, dìm xuống cho đầu hai con mãnh thú chui xuống đất.

Hai con mãnh hổ gầm rống kinh hồn, nhưng ngay lúc đó Phạm Hống đã vung tay ném hai con hổ đó ra xa. Hai con hổ lăn trên mặt đất mấy vòng, rồi nằm gục xuống gầm gừ, không dám xông lên nữa.

Trong lúc Phạm Hống ném hai con hổ ra xa như vậy thì đồng thời hai chân hắn cũng lần lượt phi ra, đá hai con hổ nữa bắn ra ngoài xa đến ba bốn trượng. Sau khi ngăn cản được bốn con hổ rồi, Phạm Hống mới dùng tay thân hình đứng im lại, cất tiếng từ từ nói :

- Quả nhiên, thân thủ của các hạ quá giỏi.

Tuy Phạm Hống nói như vậy nhưng trong lòng hắn hết sức đau xót vì ba con hổ bị Câu Hồn bang chủ đấm chết.

Mắt Phạm Hống lừ lừ nhìn Câu Hồn bang chủ, hơi giận bốc lên ngùn ngụt.

Câu Hồn bang chủ khuất phục Phạm Hống

Câu Hồn bang chủ cất tiếng the thé :

- Mấy trò nhỏ mọn đó có đáng kể chi!

Phạm Hống lớn tiếng :

- Các hạ muốn ta tâm phục khẩu phục, tất phải chỉ giáo cho vài chiêu mới xong.

Câu Hồn bang chủ thản nhiên đáp :

- Chính ta cũng có ý như thế. Nào mời bằng hữu ra tay.

Hổ Ma Phạm Hống võ công rất cao, và toàn bộ võ công của Phạm Hống là do thân pháp của loài hổ tạo thành, bởi vậy các chiêu võ của Phạm Hống hoàn toàn khác hẳn võ học của các môn phái thời đó.

Mỗi chiêu, mỗi thức của Phạm Hống đều chiếu theo các tác động của loài hổ luyện thành. Câu Hồn bang chủ nói chưa dứt lời, đã thấy thân hình Phạm Hống trầm xuống như người lùn, toàn thân hắn phát ra những tiếng “lách cách” do xương cốt vận chuyển, rồi mười ngón tay xòe ra như vuốt cọp, thân hình Phạm Hống nhảy chồm tới vồ vào người Câu Hồn bang chủ, mười ngón tay xoe xóe đánh vào không khí nghe rợn người.

Câu Hồn bang chủ chờ cho mười đầu ngón tay của Phạm Hống vồ gần tới người hắn, đột nhiên hắn xoay người, lách qua thân hình Phạm Hống, xuyên về phía sau. Trong lúc người Câu Hồn bang chủ luồng qua cạnh người Phạm Hống chư vậy hắn đã đánh ra một chưởng, vô thanh vô tức, nhắm đúng vào ngực Phạm Hống tấn công.

Phạm Hống biến chiêu thật mau lẹ vô cùng. Sau khi vồ không trúng, hai tay Phạm Hống lập tức trao trở lại, tay trái vồ vào không khí, nhưng tay mặt muốn nhắm và cổ tay Câu Hồn bang chủ, định nắm chặt lấy.

Câu Hồn bang chủ cười the thé nói :

- Khá lắm đó.

Tay Câu Hồn bang chủ đang đánh ra thành chưởng, vừa thốt ra câu nói, đột nhiên cánh tay Câu Hồn bang chủ rút lại, biến quyền thành trảo, năm ngón tay xòe ra. Nhưng Câu Hồn bang chủ không vồ vào người Phạm Hống. Trái lại năm ngón tay của Câu Hồn bang chủ đón lấy năm ngón tay của Phạm Hống đang xòe ra định vồ vào cổ tay hắn. Năm ngón tay của Câu Hồn bang chủ rất chuẩn đích, đón đúng vào năm ngón tay của Phạm Hống.

Trong chớp mắt, mười đầu ngón tay của hai đấu thủ, cùng một thế trảo, đã chọi phải nhau. Chợt nghe Phạm Hống rú lên một tiếng quái gở, rung chuyển cả sơn cốc, thân hình Phạm Hống loạng choạng văng lên hai bước như muốn ngã, rồi mới gắng gượng xoay mình lại được.

Câu Hồn bang chủ buông ra một chuỗi cười dài, rồi cất hàm hỏi :

- Thế nào?

Nét mặt của Phạm Hống lúc đó lộ ra một vẻ kinh dị không thể nào tả được. Nguyên vừa rồi, năm đầu ngón tay của Phạm Hống chọi vào năm đầu ngón tay của Câu Hồn bang chủ, chính lúc đó Phạm Hống đã định vận hết kình lực vào năm đầu ngón tay của mình, hầu đẩy cho đối phương phải lùi lại.

Ai ngờ giữa lúc ấy, Phạm Hống chợt cảm thấy một luồn khí lạnh ghê gớm xâm nhập vào năm ngón tay hắn, làm cánh tay hắn bỗng lạnh buốt xương cốt như hóa thành băng giá, hắn chưa bao giờ gặp phải một tình cảnh quái gở đến như vậy. Phạm Hống thấy kình lực của mình bị tiêu tan mất hết, đồng thời hắn đang vận sức đẩy mạnh lên, nên không kềm hãm được, phải loạng choạng hai bước mới dừng lại được rồi quay người trở lại.

Thấy Câu Hồn bang chủ buông ra hai tiếng “Thế nào?” Phạm Hống lặng người đi một lúc rồi mới hỏi lại.

- Ngươi vừa xử miếng đó là công phu gì vậy?

Câu Hồn bang chủ lại cười dài đáp :

- Võ công của ta bao gồm hết võ công của bảy môn phái, lại thêm những môn thần công tuyệt đỉnh đã thất truyền từ lâu trong võ lâm. Môn thần công vừa rồi của ta chỉ là một trong các môn võ công đó. Nếu ngươi gia nhập bản bang, lại biết dùng lễ đệ tử đối với ta, ta sẽ để ý xem hành động của ngươi như thế nào, tự nhiên rồi ta sẽ dần dần truyền thụ các môn tuyệt đỉnh công phu cho ngươi. Bây giờ, ngươi chớ có hỏi nhiều vô ích.

Câu Hồn bang chủ nói mấy câu đó, quả lúc đầu cũng thấu đến lòng ruột của Phạm Hống, làm hắn khích vô cùng. Nhưng đến đoạn sau, Câu Hồn bang chủ lại bảo hắn phải lấy lẻ đệ tử tức là phải coi Câu Hồn bang chủ là sư phụ, trong lòng Phạm Hống không khỏi căm giận đến cực điểm.

Nên nhớ Hổ Ma Phạm Hống từ nhỏ sống chung với mãnh thú, bè bạn toàn là một loài hổ, nên tâm tính hắn cũng cuồng bạo hung ác chẳng kém gì mãnh hổ. Hơn nữa hắn là người nên trí óc minh mẫn hơn loài hổ, giữa đám hổ hắn là vua, nên đã từ nhỏ sinh ra tính tự cao tự đại ghê gớm.

Sau này lớn lên, hắn luyện thành võ công hết sức cao cường, nội trong các nhân vật võ lâm, bất cứ ai nghe đến tên hắn đã có ý kinh hoảng, từ trước đến nay không một ai dám gây sự chọc giận hắn.

Vậy mà hôm nay Câu Hồn bang chủ ngạo mạn, đòi hắn phải lấy lễ đệ tử bái mình làm sư phụ. Thật quả suốt trong đời hắn, hắn chưa bao giờ thấy ai dám nói với hắn như vậy.

Hơi giận bốc lên ngùn ngụt, Phạm Hống đã trở lại thú tính của loài hổ. Hắn rú lên một tiếng kinh hồn, nhảy vào Câu Hồn bang chủ tấn công. Thế nhảy của Hổ Ma Phạm Hống hết sức dũng mãnh, lại thêm cùng lúc đó, bốn con hắc hổ nằm phục ở xa cất tiếng gầm rống để trợ uy cho chủ, nghe thật kinh hồn bạt vía.

Thân hình của Câu Hồn bang chủ trầm xuống như một người lùn. Hắn không chờ Phạm Hống nhảy tới, hai tay vung lên tạo thành hai luồng kình phong, đẩy mạnh về phía trước. Phạm Hống nhảy đến lưng chừng chợt thấy hai luồng kình phong mãnh liệt ghê gớm xông đến. Hắn không thể nào gượng được, thân hình đành phải né sang một bên để tránh.

Phạm Hống nhảy đến chỗ Câu Hồn bang chủ là đã xuất hết toàn lực vào thế nhảy đó.

Nay bất ngờ hắn phải né tránh sang một bên, thành thở thân pháp phải mất chuẩn đích, quá đà văng tới trượt qua bên cạnh Câu Hồn bang chủ, đập ngay phải một khối đá lớn ở phía sau đối phương một chút. Hổ Ma Phạm Hống lúc này đã tới độ giận dữ điên cuồng, hai mắt hắn phát ra những tia như tia lửa. Hắn bị đập người vào tảng đá nên lại càng cáu giận, tưởng như muốn trúc hết nổi uất hận lên tảng đá to lớn đó.

Hai tay Phạm Hống dang ra, nhanh như cắt, hắn vồ lấy khối đá, mười đầu ngón tay như mười móc sắt cào vào khối đá. Tiếng đá bể vỡ phát ra ầm ầm, bụi đá bay tứ tung, trên khối đá đã thấy mười vết sâu hoắm và dài thòng, do mười ngón tay của Phạm Hống cào phải.

Song do trong lúc Phạm Hống điên cuồng cào cấu vào khối đá thì Câu Hồn bang chủ thân hình nhẹ nhàng phiêu hốt đã nhảy tới sau lưng Phạm Hống. Bàn tay Câu Hồn bang chủ đột nhiên khoa lên, thủ pháp mau lẹ vô kể, nhẹ nhàng vồ vào vai Phạm Hống ba cái. Phạm Hống đứng ngây người ra không thốt được một lời nào.

Câu Hồn bang chủ lạnh lùng nói :

- Nếu vừa rồi ta dùng kình lực, đánh vào yếu huyệt ở sau lưng ngươi, lúc này liệu ngươi có sống được không?

Nghe mấy lời đó, Hổ Ma Phạm Hống lộ nét mặt cực kỳ kinh hoảng. Hắn sững sờ một lúc rồi mới nói :

- Ngươi... ngươi là ai vậy?

Câu Hồn bang chủ lớn tiếng đáp :

- Ngươi hỏi như vậy là phạm vào điều đại kỵ của bổn Bang chủ. Xét ngươi lần đầu vô tình phạm lỗi, ta có thể tha tội cho ngươi được. Nhưng lần sau, nếu ngươi tái phạm, tất sẽ khó lòng tránh khỏi trừng phạt.

Phạm Hống gầm lên một tiếng dữ dội, đột nhiên thân hình chuyển động, bốn con hắc hổ cũng chồm lên, nhảy vọt đi. Cả người lẫn vật đều chạy đi nhanh như chớp.

Nguyên Hổ Ma Phạm Hống biết đối thủ võ công quá cao, tự lượng sức không thể địch được nên hắn ra hiệu cho đám hổ rồi đột nhiên bỏ chạy. Định chạy thoát thân nên thân pháp Phạm Hống mau lẹ hết sức, không ngờ Câu Hồn bang chủ lại còn mau hơn hắn.

Phạm Hống và bốn con hổ vừa băng mình đi được vài trượng Câu Hồn bang chủ đã rú lên một tiếng thánh thót, thân hình hắn không biết di động cách nào mà nhanh như biến, trong chớp mắt hắn đã đứng chắn ngay trước mặt Phạm Hống.

Vừa nhảy tới chặn đường, Câu Hồn bang chủ đã vung hai cánh tay, phát ra một luồng kình lực mạnh như di sơn đảo hải, đánh bật bốn con hắc hổ trở lại, không cho chúng chạy đi nữa.

Hổ Ma Phạm Hống không chậm trễ cũng rú lên một tiếng, vận hết kình lực vào cánh tay, tấn công đối thủ ở trước mặt một đòn tối mãnh liệt để tìm đường thoát thân.

Câu Hồn bang chủ không né tránh, đưa chưởng lên nghênh đỡ “Bùng” một tiếng, hai chưởng giao nhau. Thân hình cao lớn Phạm Hống bỗng nhiên rung chuyển, hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng căm hận, thân hình ngả ngồi xuống đất.

Câu Hồn bang chủ nhảy vọt tới, và trong lúc Phạm Hống chưa đứng lên được, tay Câu Hồn bang chủ đã vung ra đặt vào đúng đỉnh đầu của Phạm Hống. Câu Hồn bang chủ quát lớn :

- Thế nào?

Hổ Ma Phạm Hống biến hẳn sắt mặt, toàn thân võ công của hắn lúc này cũng vô ích, vì đối phương đã đặt tay lên đỉnh sọ của hắn chỉ đánh xuống một đòn hắn cũng tan sọ mà chết.

Bởi vậy Hổ Ma Phạm Hống đành chịu khuất phục, ngồi im không dám động đậy.

Câu Hồn bang chủ lại nói :

- Lúc này tính mạng ngươi do chính ngươi định đoạt. Ngươi sống hay chết là do một lời nói của ngươi mà thôi.

Hổ Ma Phạm Hống lớn tiếng :

- Phạm mỗ đây có phải là người sợ chết không?

Câu Hồn bang chủ cười :

- Ngươi chớ quên vật ta vừa cho ngươi coi khi nãy.

Phạm Hống giật mình sững sờ, Câu Hồn bang chủ lại nói :

- Võ công của ngươi tuy không bằng ta, nhưng trong số các cao thủ trong bản bang cũng không có mấy người được bản lãnh cao cường như ngươi. Xét ra như vậy, địa vị của ngươi trong bang tất phải hết sức cao.

Phạm Hống ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên hắn gật đầu :

- Thôi được!

Phạm Hống vừa thốt ra hai tiếng đó, Câu Hồn bang chủ đã rụt tay lại, đoạn lui về sau mấy bước.

Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân thấy tình thế như vậy, bất giác hồi hộp vô cùng, trống ngực đập loạn trong lồng ngực. Bởi vì hai người biết rằng từ đây Câu Hồn bang lại có thêm một cao thủ tuyệt đỉnh, cao thủ đó chính là Hổ Ma Phạm Hống, một trong mười sáu đại cao thủ nức tiếng trong võ lâm đương thời.

Phạm Hống tung mình nhảy vọt lên, đứng trước mặt Câu Hồn bang chủ. Câu Hồn bang chủ liền nói :

- Nửa năm nữa, vào ngày mười hai tháng chạp, trên ngọn Gián Vân phong, núi Thanh Thành, sẽ có buổi chính thức nhập bang. Lúc đó sẽ có nhiều người khác, chớ không phải chỉ có một mình ngươi, ngươi khá chuẩn bị đến đúng ngày.

Phạm Hống gật đầu :

- Được, tại hạ biết rồi.

Nơi ẩn núp bị lộ

Giữa lúc ấy, đột nhiên Câu Hồn bang chủ ngẩng đầu lên hỏi :

- Hai người cùng theo ngươi đến đây là những người như thế nào vậy?

Vừa nói, Câu Hồn bang chủ vừa nhìn về phía khối đá có Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân nghe thấy Câu Hồn bang chủ bảo Phạm Hống: “Đến ngày mười hai tháng chạp, tại ngọn Gián Vân phong trên núi Thanh Thành” chính là nơi cư trú của Dã Hồn Đơn Độc Hạc và cũng là nơi mà hai người định đi đến bây giờ.

Trong thiên hạ trời đất này có biết bao danh lam thắng cảnh núi to sông lớn vậy mà Câu Hồn bang chủ không chọn, lại chọn ngọn Gián Vân phong trên núi Thanh Thành làm nơi cử hành lễ nhập bang cho một nhân vật võ lâm cao thủ như Hổ Ma Phạm Hống, tất nhiên việc này phải có nguyên nhân gì đây.

Chẳng lẽ biết bao huynh hùng trong thiên hạ đều là bộ hạ của Câu Hồn bang chủ? Chẳng lẽ Dã Hồn Đơn Độc Hạc cũng vậy hay sao? Chính lúc hai người đương lo lắng như vậy thì Câu Hồn bang chủ đưa ra một câu hỏi như trên, thử hỏi hai người làm sao không bay hồn bạt vía, kinh hãi tưởng đến chết đứng ngay được. Thật là tiếng sét đánh ngang đầu, thì ra cặp mắt ghê gớm của Câu Hồn bang chủ đã phát giác chỗ hai người ẩn nấp từ bao giờ.

Nghe Câu Hồn bang chủ hỏi như vậy Hổ Ma Phạm Hống lộ sắc mặt hết sức kinh dị vội hỏi lại :

- Ta đem theo hai người đến hồi nào? Đâu có!

Trong lúc Câu Hồn bang chủ nói, cặp mắt lóng lánh sáng quắc của hắn luôn luôn nhìn về phía tảng đá có Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân ẩn nấp.

Thấy Phạm Hống hỏi lại với vẻ ngạc nhiên, Câu Hồn bang chủ vẫn không rời tảng đá, cặp mắt đột nhiên lóe ra những tia ghê gớm, hắn buông ra một chuỗi cười rùng rợn, lạnh như băng giá, đoạn dằn mạnh từng lời, hắn lanh lảnh nói :

- To gan thật! Hai ngươi chưa ra còn đợi đến bao giờ?

Phạm Hống vội hỏi :

- Bang chủ, chẳng lẽ quanh đây có kẻ ẩn nấp rình mò?

Câu Hồn bang chủ cười gằn :

- Dĩ nhiên có kẻ rình rập. Ngươi chưa nhận thấy hay sao?

Hổ Ma Phạm Hống bất giác đỏ mặt. Vừa rồi tuy Phạm Hống bị thất bại về tay Câu Hồn bang chủ, nhưng trong lòng hắn vẫn có điểm bất phục.

Đến lúc này, rõ ràng là hắn chẳng thấy gì hết, vậy mà Câu Hồn bang chủ đã phát giác có hai kẻ ẩn nấp, hắn phải nhìn nhận võ công của Câu Hồn bang chủ còn cao hơn hắn nhiều.

Đỏ mặt vì xấu hổ đã lộ xuất sự non kém của mình Phạm Hống gầm lên một tiếng tay vung ra làm hiệu. Tay Phạm Hống vừa đưa lên hai con hắc hổ vụt nhảy như một lằn chớp, chồm đến chỗ tảng đá lớn, Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân thấy Câu Hồn bang chủ đã phát giác hành tung của mình, trong khoảnh khắc hai người kinh hãi đến tê liệt cả tay chân, trống ngực đập mạnh hơn trống làng, không biết làm thế nào bây giờ.

Hai người thừa biết rằng chẳng phải nói đến Câu Hồn bang chủ là tay võ công tuyệt đỉnh, không thể nào là địch thủ của hắn, mà chỉ riêng một mình Hổ Ma Phạm Hống cũng đủ khó lòng đối phó được rồi. Không đối địch được mà chạy cũng không xong, vì chỉ chạy được vài trượng là bị hai tên ma đầu tóm cổ lại rồi.

Trong lúc quẫn bách tuyệt vọng, hai người đưa mắt nhìn nhau trong tâm đã chuẩn bị, định búng nhảy ra, không phải để đối địch mà để chửi mắng cho Câu Hồn bang chủ và Hổ Ma Phạm Hống một trận kịch liệt, rồi sau đó chịu chết cũng cam tâm.

Nhưng hai người chưa kịp nhảy ra thì hai con hắc hổ đã chồm tới, Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân quát lên một tiếng kinh hoảng, vội kéo tay Kỳ Vân nhảy lui về phía sau hơn một trượng.

Song le, thân pháp của hai con hổ hết sức linh diệu: Hai người vừa nhảy lui, hai con hổ đã nhảy tới khối đá lớn, lập tức mượn đà nhảy theo luôn, thân hình của chúng tạo thành một kình phong thổi tới ào ào. Trong lúc nguy cấp, chỉ thoáng một giây ngắn ngủi. Kim Ngang Tiêu cũng có thể nhìn thấy Câu Hồn bang chủ và Phạm Hống đứng ở chỗ cũ, khoanh tay nhìn, thân hình bất động, như thể chúng cho rằng hai con hắc hổ cũng thừa đủ sức để giải quyết vấn đề.

Kim Ngang Tiêu trầm người xuống như một người lùn, mười ngón tay chàng xòe ra như mười cái móc, thừa thế hai con hổ đang đà nhảy tới, chàng đưa tay lên định nhắm thẳng mắt một con, móc mắt nó.

Còn Kỳ Vân đứng yên, định chờ con hổ phi tới gần là nàng sẽ nhanh nhẹn tránh tạt về một bên. Hai con hắc hổ đã được Phạm Hống huấn luyện thuần thục, sức của chúng lại mạnh không thể tưởng tượng. Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân lúc này tuy một người chuẩn bị tấn công, một người sẵn sàng né tránh, song đã lâm vào tình thế rất nguy hiểm.

Dưới ánh trăng bàn bạc, hai bóng con mãnh thú to lớn đang chồm tới, tưởng như trong chớp mắt thân hình của chúng sẽ đè ập lấy hai thanh niên nam nữ nhỏ nhắn và sẽ nuốt chửng họ.

Đột nhiên giữa lúc hai con hắc hổ sắp phi tới đích, thân hình của chúng lái sang một bên, cả hai con đều rống lên một tiếng quái gở, đồng thời cả hai bị bắn ra ngoài như có sức mạnh ghê gớm đẩy chúng.

Hai con thú bị văng ra ngoài, khiến Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân giật mình kinh dị. Hai người vội nhảy lùi, mắt nhìn hai con hổ, thấy chúng bị lăn trên mặt đất mấy vòng, rồi từ từ dừng lại nằm im không nhúc nhích. Rõ rệt là chúng đã hết sống.

Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân đã trải qua biết bao việc quái gở, nhưng lúc này thấy hai con hổ nhảy vồ mình, sắp tới nơi bỗng chúng bị bắn văng ra ngoài nằm chết, thì thật hai người không thể nào tưởng tượng, y hệt như một chuyện mê ngủ. Trong lúc hai người còn ngây ra vì kinh ngạc thì Hổ Ma Phạm Hống đã rú lên một tiếng hết sức quái gở, thân hình hắn như một luồng khói bay vọt tới chỗ hai người.

Thế nhảy của Phạm Hống nhanh như chớp nhoáng, hắn vừa nhảy lại vừa rú lên ghê rợn khiến ai nghe thấy cũng phải kinh tâm động phách. Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân hoảng hốt vội nhảy tránh sang hai bên, Phạm Hống nhảy đến còn cách hai người độ sáu bảy xích hai người đã cảm thấy một luồng kình phong dữ dội đập vào mặt.

Hai người lúc này không còn hy vọng tìm cách đào tẩu, vì biết dù chạy cũng không thoát. Bởi vậy cả hai xuống tấn thấp, rồi vận hết sức đánh ra mỗi người một chưởng thật mạnh.

Công lực của Phạm Hống vốn có tính chất kỳ dị đặc biệt, khác hẳn người thường. Đà nhảy của hắn vọt tới cùng với thân hình của hắn đã tạo thành một sức mạnh ghê gớm. Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân nếu không đánh ra một chiêu thì họa may còn có thể gắng gượng đứng vững được, nhưng vì mỗi người đánh ra một chưởng nên đột nhiên một sức phản ứng phát ra, gây thành một sức mạnh đẩy hai người lùi lại không sao cưỡng được, thì thốt nhiên một tiếng “bùng” dữ dội phát ra.

Chính lúc ấy, một đám mây đen từ đâu kéo đến che khuất mặt trăng, nên ánh sáng trăng mờ tối. Nghe thấy “bùng” một tiếng kinh khủng như vậy, Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân vội chú ý nhìn kỹ, thấy một vật gì lớn, hình tròn và đen ngòm, đang phóng vào người Phạm Hống ngược với chiều hắn nhảy tới.

Vì trời tối sầm lại nên hai người không trông rõ vật đó là vật gì chỉ thấy luồng gió cực mạnh do sức bay của vật đó phát ra, nên hai người đoán đó là một vật rất nặng.

Phạm Hống đang nhảy vọt tới, hắn chưa phát chiêu mà đã làm hai người bắn lùi trở lại bảy tám trượng, nên hắn biết ngay rằng hai người trước mặt hắn, võ công hết sức tầm thường.

Hắn liền thi triển môn công phu độc đáo của hắn gọi là Hổ Trảo Công, định bụng chỉ một cái vồ là hai kẻ đó chết ngay tức khắc. Nhưng chính giữa lúc ấy thì tiếng “bùng” phát ra dữ dội, Phạm Hống chợt thấy như thể có một bóng người từ phía trước nhảy bổ tới hắn.

Hổ Ma Phạm Hống là một tay võ công thượng thặng, ứng biến thần tốc. Trong lúc bất ngờ, nhận thấy có kẻ địch tấn công hắn vội vung tay thành trảo, nhắm đúng hình tròn đen đó tấn công một đòn rất mạnh. Nguyên môn Hổ Trảo của Phạm Hống có tất cả mười bảy thức, mỗi thức là một thế biến hóa tinh diệu.

Phạm Hống xuất thủ nhanh như điện, hai tay hắn vừa vung ra đã vỗ trúng vật tròn và đen đang phóng tới. Song le, mười ngón tay của Phạm Hống vừa đụng phải vật đó, hắn đã biết là nguy hiểm rồi. Thì ra vật tròn và đen đó chẳng phải là hình người nhảy đến tấn công hắn, mà chỉ là một khối đá lớn rất cứng.

Trong lúc Phạm Hống xuất chiêu như vậy, chân hắn đã phải chậm lại một chút. Khối đá đó bay đến nhanh vô kể, nếu Phạm Hống rút tay lại, tất nhiên khối đá sẽ bay đến đập trúng vào ngực hắn.

Thế bay của khối đá hết sức dũng mãnh, Hổ Ma Phạm Hống võ công tuy cao, nhưng nếu bị cả khối đá đó bay tới đập phải người chắc hắn sẽ bị thương nặng chớ không chơi.

Vì thế dù nhận biết đó là khối đá Phạm Hống bắt buộc phải tiếp tục xử xuất chiêu Song Quản Tề Hạn, hai tay đồng thời đánh thẳng vào khối đá.

Chỉ thấy mấy tiếng “cách, cách, cách” phát ra, mười ngón tay của Phạm Hống xuyên vào đá cứng, làm đá vụn bay tứ tung. Song le cả khối đá đó rất nặng, theo đà bay tới, lại nặng thêm gấp bội, thân hình của Phạm Hống bị đẩy lùi lại một bước, đồng thời xương cổ tay hắn cũng bị gãy.

Phạm Hống vội rút tay lại, tung mình nhảy vọt lên không rống lên một tiếng quái dị. Khối đá lớn tuy bị Phạm Hống vồ trúng nhưng đà bay còn mạnh Phạm Hống nhảy lên cao, nên khối đá lướt qua dưới chân hắn tiếp tục bay về phía sau mấy trượng nữa rồi mới rớt xuống.

Hống bay vọt lên không, rồi trao người hạ xuống, chân chưa chấm đất, Phạm Hống đã quát hỏi :

- Bang chủ! Ông làm thế là có ý thế nào?

Thì ra Phạm Hống tưởng chính Câu Hồn bang chủ đã ném khối đá đó. Bởi vì Phạm Hống nhận thấy khối đá nặng nhưng bay tới rất nhanh, hơn nữa hắn đã ra tay vỗ trúng khối đá mà chỉ làm khối đá bể vỡ một góc thôi chớ không thể cản được thế bay của khối đá. Xét ra như vậy, người ném khối đá tất phải có một công lực ghê hồn, và theo ý nghĩ của Phạm Hống thì chỉ có Câu Hồn bang chủ mới có công lực thâm hậu như vậy.

Không ngờ Phạm Hống vừa nói dứt lời, Câu Hồn bang chủ đã cất giọng lanh lảnh quát bảo :

- Mau đuổi theo chúng. Địch có ba người!

Phạm Hống kinh ngạc đứng ngây người ra. Hắn không ngờ rằng hắn đã nhầm. Kẻ ném khối đá tấn công hắn không phải là Câu Hồn bang chủ mà là địch nhân bí mật. Và tất cả có những ba tên, vậy ngoài hai đứa nhỏ vừa rồi, còn có một tên nữa.

Trong lúc Phạm Hống còn sững sờ thì thân hình Câu Hồn bang chủ đã như một luồng khói vọt đi, bay sát ngang người hắn, nhanh nhẹn tuyệt luân đuổi theo kẻ địch. Phạm Hống gầm lên một tiếng, cũng phi thân chạy theo luôn.

Lúc đó bóng trăng bị che khuất, cả một vùng núi rừng tối đen, xung quanh lối một trượng chỉ còn có thể thấy lờ mờ, nên ngoài ra không thể trông rõ vật gì nữa. Vả lại miền núi này rất hiểm trở, các mô đá lởm chởm khắp nơi, dù có địch nhân núp ở ngay đó cũng không thể nào trông thấy.

Phạm Hống chạy đi được bốn năm trượng chợt thấy một bóng đen nhảy vụt lại. Phạm Hống không còn thì giờ suy nghĩ, vội xuất thủ xử một chiêu Ngạ Hổ Quặc Dương, cánh tay tả vòng lại, tay mặt năm ngón tay xòe ra như vuốt hổ xoe xóe phóng ra vồ về phía trước.

Nhưng bóng vừa nhảy tới nhanh vô kể, Phạm Hống chưa vồ tới, bóng đó đã né tránh sang một bên. Phạm Hống định đánh ra một chiêu thứ hai, thì bóng đen đó trầm giọng quát :

- Ta đây!

Phạm Hống nghe giọng nói biết là Câu Hồn bang chủ, liền thu tay về không đánh ra nữa đoạn, hỏi :

- Đã bắt được địch chưa?

Câu Hồn bang chủ chửi một tiếng tức bực, đập :

- Nào có bắt được.

Phạm Hống nói :

- Chúng nó có chạy lên trời cũng không thoát!

Nói dứt lời, hắn ngửa cổ rống lên một tiếng rất dài. Tiếng gầm rống của Phạm Hống giống hệt tiếng gầm của mãnh hổ, nhưng có lẽ còn mạnh mẽ hơn, tiếng đó vang dội đi rất xa, tựa hổ như rung chuyển cả rừng núi.

Chỉ trong chớp mắt, từ ba bốn bề vẳng lại một loạt những tiếng gầm rống của mãnh hổ, nghe kinh thiên động địa, hòa lẫn với tiếng rống của Phạm Hống tạo nên một thứ âm thanh ghê rợn, khiến bất cứ ai cũng phải kinh tâm động phách.

Phạm Hống gầm lên một tiếng liên hồi trong lúc lâu rồi ngưng tiếng. Tuy tiếng gầm của Phạm Hống đã ngừng, tiếng hổ gầm ở các phương hướng vẫn tiếp tục, như thể có cả ngàn con hổ thi nhau gầm thét, vang cả một góc trời.

Phạm Hống bật ra một chuỗi cười lạnh lùng, nói :

- Trong miền núi này có tất cả một trăm bảy mươi chín con mãnh hổ. Nghe tiếng hiệu lệnh của tại hạ, tất cả những con hổ đó đều ra khỏi hang của chúng để truy tầm địch nhân. Khứu giác của đoàn hổ rất tinh nhuệ, bọn ba tên đó tưởng có thể lợi dụng đêm tối ẩn núp, nhưng chúng quyết không thể nào thoát khỏi nanh vuốt đàn hổ của tại hạ. Chúng ta chỉ chờ lúc chúng bị hổ xé xác đến xem là vừa.

Câu Hồn bang chủ cười có vẻ thích thú nói :

- Phạm huynh có tài lạ như vậy, có thể giúp ích rất nhiều cho bản bang đó.

Phạm Hống đáp :

- Kỹ thuật nhỏ mọn thì có gì đáng kể?

Trong lúc hai người nói chuyện thì tiếng hổ gầm ở ba bề bốn mặt đột nhiên biến chuyển như thể hướng về có một phía mà thôi. Thì ra tất cả các con hổ đã tập trung về một khu vực và khu vực đó tất nhiên có địch nhân ẩn núp. Câu Hồn bang chủ và Phạm Hống lập tức thi triển khinh công, nhằm về phía đó chạy đi như bay.

Hang quái vật

Lại nói về Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân trong lúc nguy cấp, bỗng thấy một khối tròn tròn to lớn và đen xì nhắm vào Phạm Hống bay tới, khiến hai người sửng sốt ngay người ra. Nhưng đồng thời hai người cảm thấy sau gáy của mình có bàn tay ai cứng như thép nguội nắm phải. Thì ra có một người nào đã nhảy đến sau họ không một tiếng động, không một luồng gió thoảng, đến khi người đó giơ tay nắm lấy chỗ huyệt hiểm yếu ở sau gáy mình, hai người mới biết.

Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân kinh sợ thất thần, định há mồm kêu lên một tiếng kinh hoảng, song muốn kêu lên cũng không được. Hai người muốn vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay người đó, nhưng bị nắm trúng nguyệt, hai người toàn thân mềm nhũn, không còn chút hơi sức nào nữa.

Lúc đầu hai người tưởng mình đã lọt vào tay Câu Hồn bang chủ nên vừa kinh vừa giận. Nhưng sau khi bị nắm vào gáy, hai người bỗng hoa mắt, đồng thời hai người nghe gió thổi vù vù. Thì ra hai người đã bị xách bổng lên rồi đem đi. Người xách Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân chạy đi như vậy, phải có tài nghệ kinh công trác tuyệt, bởi vì hai người cảm thấy mình bị đem đi với một tốc độ nhanh không thể tưởng tượng.

Trong chớp mắt, hai người đã bị đem đi xa đến mấy dặm. Đột nhiên hai người cảm thấy một sức mạnh ghê gớm ở phía sau ném mạnh hai người về phía trước. Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân kinh hoảng kêu lên một tiếng “Ối”, thân hình hai người đã lăn mạnh về phía trước, bắn đi như hai mũi tên, không sao có thể gượng lại được.

Cả hai bị bắn đi xa đến bảy, tám trượng rồi mới rơi bịch xuống đất. Tuy nhiên cách ném rất thân tình, hai người bị bắn đi như vậy mà lúc rơi xuống đất, không hề bị thương. Hai người vội nhảy vọt ngay lên, đứng nhìn quanh, thấy chu vi bốn bề tối đen như mực, không biết mình đang ở chốn nào?

Giữa lúc định đi quanh xem sao, hai người chợt nghe thấy một loạt bảy tám tiếng động rất mạnh, nện xuống đất nghe bịch, bịch, bịch như chày dã, từ khoảng cách xa lối sáu bảy trượng truyền lại. Hai người giật mình đứng im nghe ngóng, không đoán hiểu được đó là những tiếng gì, thì vừa lúc ấy những tiếng động im hẳn, xung quanh tứ bề yên tĩnh như cũ.

Nhưng im lặng chẳng được bao lâu, xung quanh núi gần đó phát ra những tiếng hổ rống vang dậy cả một góc trời. Đó chính là lúc Phạm Hống ra lệnh cho tất cả nhưng con hổ ở gần đó phải ra khỏi hang để truy tầm địch nhân.

Kỳ Vân mở mồm nói trước, bảo :

- Ngang Tiêu ca ca, người vừa rồi đem chúng ta đến đây là có ý gì vậy?

Kim Ngang Tiêu đáp :

- Tôi không rõ. Có lẽ người đó muốn cứu chúng ta.

Hai người thận trọng dò dẫm, bước sang bên cạnh mấy bước, để dò xem địa thế nơi mình đứng như thế nào. Nhưng vừa bước được mấy bước, thân hình hai người đã đụng phải một khối đá sừng sững như một bức tường. Hai người vội quay lại, bước về phía sau. Song lẹ cũng chỉ đi được mấy bước là chạm phải tường đá.

Cả hai giật mình kinh hãi kêu lên :

- Đây là một cái hang. Chúng ta ở trong hang núi!

Kim Ngang Tiêu vội lấy đá lửa trong người ra đánh, rồi châm vào mồi lửa cho cháy sáng. Hai người nhìn quanh một lượt, quả nhiên thấy đang đứng giữa một hang núi. Hang núi này nhỏ hẹp nhưng rất dài không biết chừng ăn sâu vào lòng núi cũng nên.

Một đầu là cửa hang, nhưng lúc này cửa hang đó có sáu, bảy khối đá lớn bị mất lối ra vào. Còn một đầu chỉ thấy tối đen thăm thẳm, không biết sâu đến đâu.

Kim Ngang Tiêu ngắm nhìn một lúc, chợt chàng giật mình, vội tắt mồi lửa trên tay, vì chính lúc ấy những tiếng hổ gầm vang bên ngoài mỗi lúc một nghe gần hơn. Hơn nữa, tiếng hổ gầm nghe rất kinh khủng, như thể có cả ngàn con hổ đang chạy về phía hang núi này để tìm mồi.

Hai người lắng tai nghe tiếng hổ gầm một lúc, bỗng Kỳ Vân thất thanh kêu lên.

- Nguy rồi! Đàn hổ này do Phạm Hống sai đến để tìm chỗ chúng ta ẩn nấp. Hắn với tên Câu Hồn bang chủ nhất định phải theo đàn hổ đến đây bây giờ.

Kim Ngang Tiêu vội chạy về phía cửa hang, ghé tai nghe ngóng. Tiếng hổ gầm đã gần sát hang núi, hơn nữa nếu chú ý nghe chăng có thể nhận thấy cả tiếng móng vuốt hổ cào vào đá sột soạt, rõ rệt là chúng đang trèo lên núi để tiến tới hang này.

Kim Ngang Tiêu vội nói :

- Vân muội muội, chúng ta không thể ra ngoài hang này nữa rồi.

Kỳ Vân nghiến răng nói :

- Hang núi này trong có vẻ rất sâu không biết đi đến đâu? Tốt hơn hết chúng ta hãy theo đường hang này mà chạy, không biết chừng có đường thoát thân cũng nên.

Kim Ngang Tiêu ngẫm nghĩ chỉ còn có cách đó chớ không còn cách nào khác được nữa. Vả lại lúc này tình thế cấp bách lắm rồi nếu không quyết định và hành động thật mau, sợ không thể thoát khỏi. Bởi vì mấy khối đá lớn chắn ngoài cửa hang tuy có thể ngăn chặn đàn hổ, nhưng chặn thế nào được Câu Hồn bang chủ và Hổ Ma Phạm Hống là hai tay cao thủ vào bực thượng đẳng của võ lâm.

Bởi thế, Kim Ngang Tiêu vội nói :

- Phải đó! Chúng ta chạy mau.

Hai người băng mình trong bóng tối, chạy liền về phía trong hang sâu. Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân, tuy võ công còn kém xa Câu Hồn bang chủ và Hổ Ma Phạm Hống là hai tay tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng hai người cũng là danh gia đệ tử, cho nên võ công cũng có căn bản khá tốt.

Hai người để khí kinh thân, băng mình đi chạy rất mau, trong chớp mắt đã chạy được hơn một dặm trong hang tối.

Hang tuy sâu, nhưng ở phía trong không giống bên ngoài.

Đường hang bên ngoài rộng, song càng vào trong hang càng thu hẹp lại. Chạy được hơn một dặm thì đến mấy khúc cong, và sau mấy chỗ ngoằng ngèo đó, đường hang chật đến nỗi hai người không chạy ngang hàng được nữa, mà phải người trước người sau.

Lúc đó hai người đã chạy đến giữa lòng núi, nên không còn nghe thấy tiếng hổ gầm ở bên ngoài nữa. Chợt Kỳ Vân chạy sau nắm lấy áo Kim Ngang Tiêu giật lại và nói :

- Ngang Tiêu ca ca, chúng ta hãy dừng lại một chút xem chỗ này như thế nào?

Kim Ngang Tiêu gật đầu, dừng bước. Chàng lấy đá lửa ra đánh, châm vào mỗi lúc nào cũng đem theo bên người. Khi ánh lửa cháy lên, hai người mới thấy ở giữa một đường hang sâu và hẹp, bề ngang không quá hai xích, hai bên là tường đá. Tuy nhiên hai bên tường đá rất nhẵn nhụi, nếu không trong đêm tối, hai người chạy vội, tất va chạm phải kẽ đá lổm chổm và bị thương. Hai người lưu ý nhìn về đường hang phía trước mặt, song từ đó trở đi đường hang lại có vẻ bắt đầu mở rộng dần ra.

Kim Ngang Tiêu vẫn cầm nguyên mồi lửa cháy tiếng lên mấy bước. Quả nhiên đi được hơn mười trượng nữa, đường hang lại rộng. Nhìn về phía trước nữa, vẫn thấy thăm thẳm tối om, không nhìn rõ đường hang còn sâu đến bao nhiêu.

Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân thấy tình thế đó, trong lòng vừa kinh vừa mừng. Hai người kinh không phải là vì Câu Hồn bang chủ và Phạm Hống có thể tìm đến chỗ này ngay bây giờ, mà và thấy hang sâu quái dị, ăn sâu vào lòng núi, không biết chừng có thể xảy ra biến cố dị trạng bất ngờ.

Song le hai người mừng là vì hy vọng đường hang dài như thế này, rất có thể sẽ đưa đến một lối thoát ra ngoài đánh lạc hướng truy tầm của Câu Hồn bang chủ và Phạm Hống. Hai người không có thì giờ suy nghĩ lâu dài lập tức tiếp tục tiến sâu vào phía trong nữa. Đi được trên một dặm nửa thì mồi trên tay Kim Ngang Tiêu cháy hết, lửa tắt ngấm, xung quanh tối đen như mực.

Kỳ Vân định cho tay vào bọc trước ngực, lấy môi ra thắp tiếp, nhưng Kim Ngang Tiêu giơ tay cản lại, vì chàng sợ rằng trong hang này không biết gặp những sự gì, nếu đốt cháy hết môi, đến lúc hữu dụng không có thì nguy.

Tâm tình trước bầy rít khổng lồ

Hai người tiếp tục đi trong bóng tối. Đường hang lúc này đã khá rộng nên cũng dễ đi. Đi được một khoảng thời gian lối nửa giờ, bỗng nhiên cả hai người đứng sững cả lại, Kỳ Vân đứng nép vào Kim Ngang Tiêu, toàn thân nàng rung lẩy bẩy.

Kim Ngang Tiêu cũng thấy choáng váng, tóc gáy dựng ngược muốn nói một câu cho Kỳ Vân đỡ sợ, nhưng chàng không nói được ra lời. Nguyên lai trước mặt hai người đột nhiên xuất hiện những ánh sáng lốm đốm đỏ hồng, nhỏ như hạt đậu, lấp la lấp lánh. Định thần trông kỹ, hai người nhận thấy những điểm sáng đó cứ đôi một, đôi một, khẽ di chuyển, song chỉ lanh quanh ở một chỗ. Trong bóng đêm dầy đặc trong hang sâu, những điểm sáng hồng đó lẫn lộn với nhau, thật khó nhìn ra được đó là những vật gì.

Song chỉ một lát sau, hai người nhận thấy những điểm sáng đó thành đôi một và sau mỗi đôi chấm sáng lại có những hình to lớn đen sì, lờ mờ di chuyển trong bóng đêm thành thử không phải khó khăn lắm, cũng đoán ra rằng mỗi cặp chấm sang hồng đó là một đôi mắt của một loài quái vật nào đó.

Nếu thực đó là loài độc vật hay quái vật, thì một hai con đâu đáng kể cho hai người quan tâm. Đằng này cả một khu những đốm sáng đó trông như sao chi chít trên trời, tất nhiên bầy quái vật ở trước mặt hai người không phải có ít, sợ tới cả trăm con.

Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân đến đây, thấy bị kẹt, nên tiến thoái lưỡng nan. Phía sau có kẻ địch ghê gớm đang đuổi theo, trước mặt có cả một bầy quái vật chắn ngang đường, làm sao hai người không kinh hoảng?

Đứng sững sờ một lúc, Kim Ngang Tiêu hạ thấp giọng thì thầm :

- Vân muội muội, vị tất Câu Hồn bang chủ đã đuổi kịp đến đây bây giờ. Chúng ta hãy lui lại vài bước, để xem trước mặt là những vật gì.

Kỳ Vân tuy là cô gái to gan lớn mật, nhưng nàng lại có tính sợ những vật gì ngoằn ngoèo như rắn rít bò lẩy bẩy, ngay đến một con giun cũng làm nàng hét lên kinh hãi thất thần.

Lúc này thấy một đàn quái vật, tuy chưa biết là vật gì ở trước mắt, Kỳ Vân đã run rẩy, không còn chú ý gì nữa.

Nàng rung giọng hỏi :

- Ngang Tiêu ca ca! Cái... cái gì... thế? Cái gì bò... lêu nghêu... thế?

Kim Ngang Tiêu không đáp câu hỏi, giục :

- Em hãy mau lấy mồi lửa ra châm sáng lên xem sao?

Kỳ Vân tay run bắn, muốn thò tay vào ngực áo lấy mồi lửa ra mà không sao lấy được. Nàng hổn hển nói không ra hơi :

- Anh... huynh lấy giùm.

Kim Ngang Tiêu không kịp suy nghĩ, vội thò tay vào ngực áo Kỳ Vân tìm mồi châm lửa. Tay chàng vừa thọc vào ngực áo cô gái, chàng giựt mình chợt nghĩ đến cử chỉ sàm sở của mình. Từ mấy ngày nay, Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân luôn luôn ở bên nhau, cùng nhau vào sanh ra tử biết bao lần, song hai người chưa hề nghĩ đến vấn đề trai gái tâm tình.

Kim Ngang Tiêu cũng không lúc nào nghĩ đến Kỳ Vân là cô gái, chàng chỉ coi nàng như một người bạn trai mà thôi.

Lúc này tay chàng thọc vào ngực áo của Kỳ Vân, tất nhiên chàng phải đụng vào ngực nàng. Chàng thấy gò ngực nhô lên, mềm mềm, nên giật nẩy người như đụng phải lửa.

Còn Kỳ Vân bị chàng trai trẻ đụng vào ngực, nàng bất giác toàn thân rung chuyển, một cảm giác kỳ lạ như luồng điện chạm qua người cô gái. Kim Ngang Tiêu mặt nóng bừng, thầm trách mình đã quá đường đột với cô gái. Chàng nghĩ như vậy nên vội rụt tay lại ngay, như thể đụng phải vật gì quá ghê gớm.

Chợt thấy Kỳ Vân hỏi :

- Ngang Tiêu ca ca, huynh... huynh làm sao thế?

Kim Ngang Tiêu luống cuống :

- Tôi... tôi.

Kỳ Vân bỗng thở dài hỏi tiếp :

- Ngang Tiêu ca ca, huynh không... hoan hỉ muội hay sao?

Kim Ngang Tiêu thật không ngờ giữa lúc tình thế nguy hiểm như thế này, Kỳ Vân lại hỏi một câu như vậy? Kỳ Vây đã ở cạnh Kim Ngang Tiêu trong mấy ngày qua, trải bao hoạn nạn với chàng, nhưng chưa lúc nào nàng nghĩ rằng Kim Ngang Tiêu là người con trai, còn nàng là một thiếu nữ. Kỳ Vân còn nhỏ tuổi nên chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề tình ái.

Song le, vừa rồi, Kim Ngang Tiêu chạm tay vào người nàng khiến trong lòng nàng bỗng nổi lên một cảm giác kỳ lạ, thành thử nàng buột mồm hỏi câu đó. Kim Ngang Tiêu ngây người ra một lúc, rồi dịu dàng đáp :

- Vân muội muội, huynh với muội đã vào sanh ra tử, trải qua bao nhiêu hoạn nạn, lẽ nào huynh không hoan hỉ muội?

Hai người nói với nhau mấy lời đó, trong tâm bỗng cảm thấy một cảm giác lạ lùng là trước đây chưa từng thấy bao giờ. Có thể nói trong lòng đôi bạn trẻ lúc đó hết sức vui sướng, nhưng lại kinh hoảng, ngỡ ngàng, như chợt bước vào một thế giới kỳ lạ, con tim trong lồng ngực đập loạn. Sự nguy hiểm ghê gớm ngay trước mắt cũng không thể khiến cho hai người quan tâm nữa.

Đứng sững sờ một lúc lâu, Kim Ngang Tiêu mới lấy mồi lửa, đánh đá lửa lên châm đốt, đoạn giơ cao mồi lửa cho ánh sáng chiếu về phía trước mặt.

Ánh sáng vừa chiếu rõ trong hang tối, trên mặt của Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân lập tức phát hiện một vẻ hết sức kinh hoảng. Trước mắt họ là một khoảng hang rộng có tới hai trượng, nhưng chỉ đến đó là hết, không có đường nào tiếp nữa, như thể chỗ đó là nơi tận cùng của hang núi. Vì thế nơi đó trông như một cái động.

Song le, trên khoảng hang như động đó, lổn ngổn không biết cơ man nào là loài rít, mỗi con dài tới mấy xích, bề ngang tới ba tấc. Những con rít đó đều nằm trên những khối đá, chúng luôn luôn ngọ nguậy, vừa trông thấy ánh lửa đốt lên, con nào con nấy đều nghênh đầu lên, một nửa thân hình dựng đứng, mồm chúng há hốc trông đến gớm ghiếc, hơi độc phun ra phì phì. Tất cả đều như sắp sửa chồm đến gần hai người, trông chúng hung dữ quái gở không thể tưởng tượng.

Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân không thể tự chủ được phải lùi lại mấy bước. Hai người vừa lùi xong thì từ phía đường hang ở sau lưng họ bỗng vọng đến một tiếng gầm rống đó tuy còn ở đầu hang thật xa vọng lại, nhưng hai người hiểu rằng Câu Hồn bang chủ và Phạm Hống đã tìm thấy cửa hang và đang tiến vào hang đuổi theo hai người.

Kim Ngang Tiêu cười lên một tiếng chua chát, khẽ nói :

- Vân muội muội, giả thử chúng ta không sợ đàn rít khổng lồ này, thì cũng không thể chạy xa được nữa, vì đường hang đến đây là tận cùng rồi.

Kỳ Vân cất giọng u uẩn hỏi :

- Ngang Tiêu ca ca, nếu thế chúng ta phải chết ở đây hay sao?

Rít Kim Tiền và rít Ngân Tiền

Kim Ngang Tiêu đau đớn vô cùng, đầu ốc choáng váng, muốn nói nhưng không ra lời. Nghe Kỳ Vân hỏi thế, chàng lặng im, khẽ gật đầu buồn bã.

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau thì đàn rít ở trong động trước mặc họ bỗng bắt đầu bò rất mạnh. Trước chúng chỉ ngọ nguậy ở một chỗ, nhưng bây giờ chúng bò ra xa.

Hai người tưởng đàn rít sắp bò tới cắn mình, nên hoảng hốt vội lùi lại luôn mấy bước. Song le, hàng ngàn con rắn khổng lồ đó tuy bò ra xa, nhưng không có con nào bò ra khỏi động để tiến đến chỗ hai người.

Đoàn rít bò lổn ngổn một lúc rồi im. Thật kỳ lạ, lúc này nằm im nhưng chúng vẫn nằm thứ tự. Nhìn kỹ ra mới biết chúng nằm thành hai hàng thẳng cặp, như một đoàn quân sắp thành đội ngũ chỉnh tề.

Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân cảm thấy hết sức kỳ quái, đứng trổ mắt ra nhìn. Định thân hình kỹ, hai người nhận thấy đàn rít nằm thành hai lối đi, mỗ lối rộng độ ba xích. Lúc này cả ngàn con rít đều nằm im, nhưng chân chúng luôn luôn cựa quậy, sát xuống nền đá nghe sột sạt, lạch cạch rất ghê tai.

Kim Ngang Tiêu ngắm nhìn hồi lâu, đột nhiên chàng kêu lên một tiếng thất thanh, bảo Kỳ Vân :

- Này, Vân muội muội, muội thử nhìn xem, cũng là rít cả, nhưng có những con khác nhau.

Kỳ Vân chú ý nhìn, quả nhiên nàng nhận thấy có sự khác nhau thật. Những con rít nằm thành lối đi ở bên trái đều có vệt rất rõ là trên lưng chúng con nào cũng có ba chấm tròn và vàng, trông như ba kim tiền (tiền vàng).

Còn ở hàng bên phải toàn thị một loại rít trên lưng có ba chấm trắng tức là ba ngân tiền (tiền bạc).

Hai loại rít Kim Tiền, Ngân Tiền chia ra nhau hai bên, rất phân minh rõ rệt. Hàng nào có rít Kim Tiền thì toàn một loại Kim Tiền, chớ không hề có rít Ngân Tiền dù là một con, lọc sang được và ngược lại cũng thế.

Hai người ngắm nhìn hai đàn rít nằm ở dưới đất trong động, nhìn mãi một lúc lâu rồi mới từ từ ngẩng đầu nhìn lên. Khi vừa đưa mắt nhìn lên phía trên, hai người đã kinh ngạc sững sờ, đứng chết lặng không nói được lời nào.

Thì ra lúc trước trong động nay chặt đàn rít khổng lồ, nên hai người không trông suốt được đến bức tường đá cuối động. Lúc này đàn rít đã bò xuống nằm sắp hàng ở dưới đất, nên trên mấy mặt đường của động đá không còn một con rít nào che khuất nữa.

Bởi vậy, nhờ có ánh lửa chiếu, hai người trông suốt vào tận trong cùng động và nhìn thấy ở cuối động có hai cánh cửa bằng đá phân ra hai bên, mỗi góc một cửa. Điều kỳ lạ là hai lối đi mà đàn rít sắp thành hàng đều chạy vào hai cửa đó. Nghĩa là ở đầu chốt mỗi hàng rít đều có một cánh cửa đá.

Hai cửa đá đó khá lớn và trên mỗi phiến đá làm cách cửa đều có mười chữ lớn viết rất rõ. Xét ra như vậy thì mục đích của đàn rít sắp thành hai lối đi là để chỉ cho hai người nhìn hai cánh cửa đó.

Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân vội chú ý đọc mười chữ ở trên tấm cửa bên phải, thấy viết như sau :

“Cửa này là đường sống, cửa bên là đường chết”.

Hai người lại đọc đến hàng chữ viết trên tấm cửa bên trái. Kỳ lạ thay, trên tấm cửa đá này cũng có mười chữ viết như sau :

“Cửa này là đường sống, cửa bên là đường chết”.

Dĩ nhiên, ngoài hai cửa đó không có một cửa thứ ba nào. Cả hai cửa đó đều tự nhận mình là đường sống, còn đổ cho cửa bên là đường chết. Vậy cửa nào là đường sống mà cửa nào là đường chết?

Kim Ngang Tiêu cười một cách đau khổ :

- Thế này là trò đùa gì vậy? Mình bôn tẩu giang hồ thật không ngờ lại gặp trò cười bi đát như thế này.

Kỳ Vân vội nói :

- Ngang Tiêu ca ca, bất luận vào đường sống hay đường chết, hai ta cũng vào một cửa.

Đường sống hay đường chết?

Lúc bấy giờ tiếng gầm rống của Hổ Ma Phạm Hống hòa lẫn với tiếng rú the thé của Câu Hồn bang chủ vẫn luôn luôn vọng tới. Song mỗi lúc, tiếng gầm rú đó nghe lại càng gần hơn, tức là hai kẻ thù đang chạy trong hang núi và đang tới gần chỗ của hai người.

Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân không thể quay trở lại được nữa mà đứng nguyên chỗ này thì chỉ lát sau kẻ thù tới nơi, họ cũng hết sống. Hai người này bị hãm vào thế cùng, không còn đường nào thoát thân nữa.

Tuy nhiên trong động phía trước mặt, đàn rít trông thật hung ác gớm ghiếc, nhưng từ lúc chúng sắp hàng đến giờ, chúng luôn luôn nằm im, như chờ đợi.

Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân đưa mắt nhìn nhau, đoạn không ai bảo ai cùng tiến lên đến gần động đá, tức là đến gần chỗ đàn rít sắp hàng. Kim Ngang Tiêu ngẫm nghĩ một chút rồi nói :

- Thôi, ta đành liều với vận mạng may rủi. Chúng ta cùng tiến vào cửa bên trái, nếu may thì sống, mà không may chết cũng đành.

Kỳ Vân gật đầu :

- Phải đấy, sống chết là do Trời định, bên phải hay bên trái cũng thế mà thôi.

Hai người dắt tay nhau kẻ trước người sau, cố nén lòng khiếp hãi, bước vào lối đi bên tả. Hai người cố đi thật chính giữa để tránh những con rít sắp hàng hai bên thành lối đi, và cũng cố giữ cho chân còn cách xa rít ở hai bên lối một xích.

Song le, hai người vừa bước đi được mấy bước trong lối đi bên tả, thì đột nhiên những con rít ở lối đi bên hữu bỗng cựa quậy, bò lỗm ngỗm, cả mấy ngàn chân rít đạp cào xuống nền đá sột soạt ầm ầm, đồng thời những cặp mắt lóe lên như than hồng trong đêm tối nhất tề nhìn về phía hai người, trong khi những đầu rít đó lắc la lắc lư, khác nào chúng muốn ngăn không cho hai người đi vào con đường bên tả đó.

Hai người cả kính vội đứng sững ngay lại. Kim Ngang Tiêu cảm thấy tinh thể quái dị hết sức, bởi vì đàn rít không những sắp thành hai lối phân minh ngay ngắn, mà mỗi lối đi đó đều nhắm thẳng vào một cửa đá, trông như thể đàn rít giàn chào và hoan nghênh khách bên ngoài đi tới.

Như thế làm sao hai người không cho rằng đàn rít cũng tinh khôn hiểu biết như người, tất nhiên đàn rít này phải có người chăn dạy, huấn luyện cho thuần thục.

Có điều lạ lùng nhất là cả hai cửa đều tự xưng là cửa sống, còn cho cửa kia là cửa chết.

Còn hai hàng rít thì khi hai người bước vào lối đi bên trái, những con rít sắp hàng ở lối đi này nằm im thin thít, để mặc cho hai người bước vào, nhưng những con rít ở lối đi bên phải lại làm rầm lên như phản đối.

Thật không ai ngờ rằng giống rít lại có thể tinh khôn như người vậy. Nếu trước đây có ai nói như vậy quyết nhiên Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân không tin, mà cho là bịa đặt.

Đàn rít có vẻ như chia làm hai, một loại kim tiền. Và một loại ngân tiền, mỗi loại đều canh giữ một cửa.

Xét ra như vậy đàn rít này phải do hai người khác nhau chăn nuôi và huấn luyện. Và người nào cũng hy vọng đàn rít của mình sẽ đón được người ở bên ngoài vào, nên mới luyện cho đàn rít biết sắp hàng nghinh đón như vậy.

Tất nhiên, rít của chủ nào binh vực chủ nấy, nên khi đàn rít bên này thấy khách lạ bước vào lối đi bên kia mà bỏ rơi bên mình thì chúng đã nhao nhao lên phản đối. Theo đó suy ra, dĩ nhiên sau hai tấm cửa này phải có chủ nhân của dân rít cư ngụ, mỗi cửa là một chủ.

Kim Ngang Tiêu suy đoán như vậy, liền nói cho Kỳ Vân biết điều mình vừa nghĩ.

Kỳ Vân nói :

- Chúng ta hãy đổi lối, thử đi sang lối bên tay mặt xem sao?

Kim Ngang Tiêu khẽ gật đầu. Đoạn hai người lùi trở lại, rồi cùng tiến vào lối đi bên tay mặt. Lập tức những con rít nằm ở bên phải liền nằm dẹp xuống, im lìm bất động, như cố ý dọn đường cho hai người đi cho dễ.

Không ngờ cùng lúc ấy, những con rít ở lối đi bên tay trái lại nhao nhao lên, chúng khuấy động, khua mạnh hàng ngàn hàng vạn cặp chân, lột sột loạt xoạt, chẳng khác nào đàn rít ở bên tay mặt vừa rồi.

Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân phải đứng sững ngay lại nhìn nhau không biết phải làm thế nào. Họ đi bên trái thì bên phải phản đối, ngược lại đi bên phải thì bên trái phản đối, biết làm thế nào bây giờ?

Lúc đó tiếng gầm rống của Phạm Hống đã đến gần lắm rồi. Đồng thời chiếc mồi lửa trên tay Kim Ngang Tiêu cũng hết, lửa tắt ngắm, trong động lại tối om.

Chia tay mỗi người một cửa

Kim Ngang Tiêu thấy thế hoảng hốt vội nói :

- Vân muội muội, xem tình thế như thế này chúng ta không thể nào vào một cửa, vì đi cửa này thì đàn rít độc ở cửa kia không chịu. Chỉ có cách là chúng ta chia tay nhau, mỗi người vào một cửa xem thế nào.

Kỳ Vân ngẩng đầu lên nhìn chàng, đôi mắt cô gái lúc này đẫm lệ, nghẹn ngào nói :

- Ngang Tiêu ca ca, hai chúng ta rút cục phải chia tay nhau hay sao?

Kim Ngang Tiêu thở dài :

- Vân muội muội, nếu không làm thế thì biết làm thế nào. Chúng ta đành chịu cho đàn rít độc cắn chết hay cam tâm chờ Câu Hồn bang chủ đến giúp chúng ta?

Kỳ Vân cũng thở dài não nuột :

- Thôi đành.

Hai người chia tay nhau, mỗi người bước vào một lối. Quả nhiên mấy hàng rít đều nằm im thin thít, như thế chúng đã hài lòng tất cả.

Hai người bước đi chỉ trong chớp mắt đã tiến tới trước hai cửa đá. Hai người dừng lại, quay mặt sang nhìn nhau trong bóng tối mờ mờ, trong lòng hai người đau đớn tưởng đứt từng khúc ruột.

Cả hai người đều nghĩ bước qua hai cửa này rồi đến nơi nào xảy ra những sự gì, họ hoàn toàn không thể đoán trước. Có điều hai người đều dự đoán trước là một khi phân chia nhau từ chỗ này, mỗi người một hoàn cảnh, bất luận là họa hay phúc, nhưng từ đây không biết đến năm nào, tháng nào mới có thể cùng nhau gặp mặt được nữa.

Biết đâu hai người chia tay nhau đây chẳng là lần chót họ thấy nhau. Từ nay suốt đời cho đến lúc chết chẳng được gặp mặt nhau nữa. Nước mắt rưng rưng, lòng nghẹn ngào thổn thức, đôi bạn trẻ lặng người đi nhìn nhau, không nói được một lời.

Đột nhiên tiếng gầm rống của Phạm Hống vang dậy, kẻ thù bị đuổi tới nơi rồi, có lẽ chỉ trong khoảnh khắc là chúng tới chỗ này. Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân đã đến đường cùng, không đâu trì hoãn được nữa. Hai người lặng lẽ quay đi, dùng sức mỗi người tự đẩy tấm cửa của mình.

Cánh cửa đá không nặng lắm, chỉ khẽ đẩy chúng cũng mở ra thôi. Hai người nhìn nhau lần chót, rồi cố nén đau thương nhắm mắt bước liền qua cửa.

Nói năng về Kim Ngang Tiêu sau khi bước qua cánh cửa đá chàng vẫn thấy tối om om, lúc này mồi lửa đã hết, chàng không thể dõi sáng được nữa.

Chàng bước qua cánh cửa thì cánh cửa đá tự nhiên đóng lại. Chàng dựa lưng vào cửa ngây người ra, trong khi ở bên ngoài động chợt có tiếng kêu kinh ngạc của Hổ Ma Phạm Hống và Câu Hồn bang chủ.

Hai tên ma đầu đó đã đuổi tới động vừa đúng lúc Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân vào lọt trong cửa đá.

Tiếng kêu kinh ngạc của chúng có lẽ là do chúng đã phát hiện thấy những con rít khổng lồ nằm trong động.

Chợt thấy tiếng cười the thé của Câu Hồn bang chủ :

- Đây là loài rít kim tiền và ngân tiền, là những vật rất hiếm lạ trên thế gian. Thật trời đã giúp bản bang vậy.

Phạm Hống hỏi :

- Bang chủ. Tại sao không thấy địch nhân đâu hết?

Câu Hồn bang chủ thản nhiên đáp :

- Lúc này tự nhiên là chúng đã nằm ở trong bụng đàn rít này rồi!

Kim Ngang Tiêu thấy Phạm Hống và Câu Hồn bang chủ đã đuổi tới nơi, trong lòng chàng kinh hoảng vô cùng, tự nghĩ :

- Tại sao hai tên đó chưa xuống tới cửa này. Bọn ta tiến vào cửa được tất nhiên chúng cũng có thể vào. Vậy chúng còn chờ gì nữa?

Kim Ngang Tiêu nghĩ đến đó liền cất bước đi luôn, chạy thẳng về phía trước, không cần suy nghĩ gì hơn nữa, vì chàng cho rằng dù gặp sự gì nguy hiểm đến đâu cũng còn hơn là rơi vào tay Câu Hồn bang chủ.

Nhưng lúc Kim Ngang Tiêu vừa đi khỏi cửa đá lối mười trượng thì bỗng ở phía bên ngoài cửa có tiếng thét thất thanh của Câu Hồn bang chủ vọng lại :

- Lui! Lui mau! Tay hãy lui khỏi nơi này để tìm cách khác.

Liền theo đó, tiếng Phạm Hống rú lên rừng rợn, tiếng rú mỗi lúc một xa, tức là hai tên ma đầu đã chạy ra khỏi động rít.

Kim Ngang Tiêu mừng thầm. Chàng đoán đàn rít đã ngăn cản Câu Hồn bang chủ và Phạm Hống không cho chúng tiến đến cửa, và có lẽ còn định xông ra cắn chúng nửa. Vì thế Câu Hồn bang chủ và Phạm Hống mới bỏ chạy. Hai tên đó vũ công thật cao, nhưng đàn rít quá đông, lại quá kinh khủng, nhất thời không dễ gì trừ diệt được hết.

Nhưng tại sao đàn rít cho Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân đi qua, mà không cho Câu Hồn bang chủ và Phạm Hống đi qua. Điều đó Kim Ngang Tiêu không sao đoán ra được. Dẫu sao lúc này chàng không có thì giờ suy nghĩ lâu hơn. Chàng định thần lại, rồi cắm cổ chạy về phía trước. Chạy được khoảng nửa giờ đồng hồ, Kim Ngang Tiêu chợt thấy phía trước mặt xa xa có ánh sáng mờ mờ như thể đó là cửa ra ngoài trời.

Kim Ngang Tiêu cả mừng, càng chạy nhanh hơn nữa. Chẳng bao lâu, phía trước mặt mỗi lúc mỗi thấy sáng thêm, quả nhiên đó là cửa ra ngoài thật. Chỉ lát sau Kim Ngang Tiêu đã chạy ra khỏi hang núi, ra đến ngoài trời.

Lúc ấy, trời đã hừng sáng nên Kim Ngang Tiêu đã trông thấy ánh sáng từ lúc còn chạy ở trong hang. Ra đến ngoài, chàng mới thấy trước mặt chàng là một thung lũng rất rộng lớn, xung quanh tứ bề đều có núi cao bao bọc, trông chẳng khác gì một cái giếng khổng lồ.

Cửa hang Kim Ngang Tiêu vừa chạy ra ở lưng lửng sườn núi, nên chàng đứng trông bao quát cả thung lũng thu nhỏ lại, trông chỉ rộng độ hai trượng đường kính, nhưng có một ngọn suối chảy ở chính giữa, phân chia thung lũng ra làm hai phần.

Phần bên phải thấy mọc toàn một loại trúc chi chít, tưởng không có một chỗ nào đất trống.

Trái lại, phần bên trái thấy mọc toàn một loại hoa dại, nhưng rất nhiều màu cực đẹp, vàng đỏ, tím xanh chen lẫn nhau, chính giữa là một khu mọc toàn một loại mai.

Gần một tháng nay Kim Ngang Tiêu luôn luôn bôn tẩu, trốn tránh khổ sở, đến nay đột nhiên tìm thấy một nơi phong cảnh tuyệt đẹp, chẳng khác gì cảnh Đào Nguyên, chàng bất giác đứng ngây người ra ngắm nhìn.

Song le, cũng lúc ấy, trong lòng chàng cảm thấy đau đớn hết sức. Sở dĩ chàng đau khổ là chàng chợt nghĩ đến Kỳ Vân. Chàng nghĩ mình tình cờ lại đến một nơi phong cảnh tuyệt đẹp như thế này thực là may mắn, nhưng còn Kỳ Vân đi vào của đá bên phải, không biết lúc này chạy tới đâu và gặp những sự nguy hiểm khủng khiếp như thế nào?

Chàng đang nghĩ ngợi đau khổ như vậy, bỗng nhiên có tiếng khóc từ đâu vẳng lại. Kim Ngang Tiêu nghe thấy tiếng khóc đó có vẻ quen thuộc hết sức, chàng vội quay đầu lại nhìn để tìm chỗ phát ra tiếng khóc đó.

Vừa nhìn về phía đó, tim Kim Ngang Tiêu bỗng nhảy loạn trong lồng ngực, trong lòng vui sướng không thể tả.

Thì ra lúc chàng vừa chạy ra khỏi hang, thấy trước mặt là một nơi phong cảnh hết sức hữu tình nên chỉ ngây người ra ngắm cảnh, không để ý quan sát xung quanh.

Lúc này chàng nghe tiếng khóc, mới nhìn về phía đó và nhận thấy gần nơi mình đúng có một ngọn suối, chính là ngọn suối chảy từ chỗ núi gần chàng rồi xuống tới thung lũng, phân chia thung lũng ra làm hai phần.

Nhưng không phải chỉ có ngọn suối mà thôi. Ở bên kia ngọn suối có một người ngồi đang ôm mặt khóc lóc thảm thiết và người đó chẳng phải là ai xa lạ, chính là... Kỳ Vân!

Kim Ngang Tiêu mừng rỡ hết sức, vội lớn tiếng gọi :

- Vân muội muội! Vân muội muội! Tại sao muội khóc thế?

Kỳ Vân nghe tiếng gọi giật nảy mình vội quay người lại, nhận thấy đó là Kim Ngang Tiêu, nàng bất giác ngây người ra tưởng như mình chiêm bao.

Mãi đến lúc lâu, Kỳ Vân mới rú lên một tiếng mừng rỡ, rối đang khóc như vậy nàng bỗng bật cười khanh khách, tỏ vẻ sung sướng vô kể.

Kỳ Vân gọi lớn :

- Ngang Tiêu ca ca, muội có khóc bao giờ đâu. Nhưng vừa rồi nghĩ đến huynh, tưởng huynh đã thất lạc, nên không thể nào cầm được nước mắt. Huynh làm thế nào đến được chỗ ấy thế?

Vợ chồng lão quái Ngô Công

Lúc này đôi bạn trẻ lại tái ngộ ở cùng một nơi, nhưng giữa hai người có một ngọn suối nhỏ ngăn cách.

Kim Ngang Tiêu không kịp trả lời Kỳ Vân, chàng vội nhún mình đề khí, tung người nhảy qua suối sang bên Kỳ Vân.

Song do thân hình chàng vừa vọt lên, chưa kịp bay qua suối thì ở phía sau lưng chàng đột nhiên có một tiếng “bộp”.

Kim Ngang Tiêu chưa kịp quay đầu lại nhìn, bả vai chàng đã thấy đau nhói. Chàng thấy bả vai chàng đau không thể chịu nổi, như thể có một vật gì chụp vào vai mình, rồi một luồng kình lực rất lớn kéo chàng trở lại, khiến chàng không cưỡng nổi, rớt phịch xuống đất, trở về chỗ cũ.

Đồng thời mắt chàng hoa lên, thoáng như có một bàn tay quật đi quật lại “bốp, bốp” hai má chàng đã bị tát hai tát.

Hai cái tát có sức mạnh ghê gớm, Kim Ngang Tiêu choáng váng cả đầu óc, đau thấu đến tâm can, hai mắt chàng như có muôn vạn bông hoa lửa nhảy múa, tai chàng phát ù, chàng chịu không nổi loạng choạng lăng ra đất.

Phải đến một lát, chàng mới tỉnh lại, thì thấy Kỳ Vân đang gọi lớn :

- Ngang Tiêu ca ca, Ngang Tiêu ca ca.

Kim Ngang Tiêu lắc mạnh đầu mấy lượt, như để thần trí sáng suốt trở lại, đoạn chàng quay đầu nhìn về phía Kỳ Vân thấy nàng vẫn ngồi ở chỗ cũ, tức là ở bên kia bờ suối, tuy nhiên lúc này hai má nàng có vẻ đỏ ửng và sưng vù lên.

Nhìn qua thế đó, Kim Ngang Tiêu hiểu ngay rằng Kỳ Vân cũng vừa bị ai đánh.

Kim Ngang Tiêu kinh ngạc hết sức, vội đưa mắt nhìn quanh tứ bề, song do xung quanh vẫn hoang vu chẳng có một bóng người nào khác.

Nếu không phải trên mặt chàng lúc đó còn đau rát và nóng bừng, có lẽ chàng đã tưởng như việc vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ chớ không phải là sự thật.

Kim Ngang Tiêu vùng đứng lên nói :

- Vân muội muội, ai vừa đánh muội thế?

Kỳ Vân lắc đầu :

- Nào muội có biết. Vừa rồi muội chỉ thấy có hai sợi dây bay tới lưng huynh...

Giữa lúc Kỳ Vân nói đến đó, Kim Ngang Tiêu bỗng trông thấy hai sợi dây sáng trắng, dài lối bảy hay tám trượng từ trong rừng mai ở sau lưng Kỳ Vân bay ra như hai con rắn loằng ngoằng trên không trung, rồi nhắm vào bả vai Kỳ Vân chụp xuống.

Kim Ngang Tiêu vội kinh hãi thét lên :

- Vân...

Chàng vừa mở mồm thốt được một tiếng, thì sau lưng chàng phát ra một tiếng “bốp”, rồi tiếp theo ngay sau đó, bả vai chàng bỗng thấy đau nhói như lúc nãy, đồng thời một luồng kình lực ghê gớm kéo chàng giật lùi.

Chàng vội đưa mắt nhìn về phía Kỳ Vân ở bên kia bờ suối. Vừa nhìn chàng đã kinh hãi hoảng hồn: hai sợi dây trắng như hai con quái xà đã quấn lấy vai Kỳ Vân rồi kéo tuốt nàng bay vào trong rừng mai.

Trong chớp mắt, thân hình Kỳ Vân đã mất tăm.

Kim Ngang Tiêu mãi lo cho Kỳ Vân nên quên cả thân thể của mình. Mãi đến lúc mấy cành trúc và lá trúc đập vào mặt, chàng mới giựt mình nhìn quanh: té ra chàng cũng như Kỳ Vân, nghĩa là cũng bị hai sợi dây quấn vào vai rồi lôi tuốt vào rừng trúc ở sau lưng chàng.

Thành ra Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân mỗi người bị lôi đi một phía, bằng một cách y hệt nhau. Chỉ có khác là hai sợi dây trắng cuốn chàng là từ rừng trúc bay ra, cho nên đến lúc kéo chàng, chàng bị lôi vào rừng trúc, đối diện với rừng mai ở trước mặt.

Kim Ngang Tiêu đã rõ hình thể ở nơi này. Thung lũng chia làm hai, một bên là rừng trúc, một bên là rừng mai. Phân chia hai địa giới là ngọn suối mà chàng và Kỳ Vân vừa đứng hai bên bờ.

Kim Ngang Tiêu bị lôi vào rừng trúc, chàng kinh ngạc hết sức không biết việc gì đã xảy ra mà chẳng thấy bóng dáng địch nhân đâu hết.

Sau khi bị vào giữa rừng trúc, Kim Ngang Tiêu ngã ngồi xuống đất. Chàng vội đưa tay lên bờ vai, thấy vai đau xót vì sợi dây quấn vào khiến chàng bật máu tươi.

Cùng lúc đó, tai chàng nghe thấy có người nói :

- Đứng lên... rồi quỳ xuống!

Kim Ngang Tiêu nghe thấy giọng nói đó, rõ rệt là giọng ra lệnh bảo chàng phải đứng lên rồi quỳ xuống. Nhưng Kim Ngang Tiêu vốn tính bướng bỉnh, bị sợi dây quật vào vai đến rớm máu không đứng lên mà cũng không quỳ xuống.

Chàng ngồi một chỗ. Song quay đầu nhìn quanh một vòng.

Chàng chợt thấy trong một khoảng rừng trúc ngay trước mặt có một cây trúc rất lớn, cao đến hai trượng.

Và trên cây trúc có một người ngồi.

Kim Ngang Tiêu định thần, đưa mắt nhìn kỹ người đó, bất giác buộc mồm kêu lên một tiếng thất thanh.

Sở dĩ Kim Ngang Tiêu kinh hoảng như vậy không phải là vì hình dạng của người đó, vì dung mạo kẻ đó không có gì đáng sợ.

Người ngồi trên cành trúc lớn chính là một ông già lùn, đầu tóc trắng xóa, song tóc lại ngắn có vài tấc (đời xưa ở Trung Hoa tóc mọi người đều dài như tóc đàn bà, bởi vậy tóc ngắn là lạ lùng) rất tức cười cổ quái, mặt ông già đó hồng hào, hai mắt sáng quắc, trông có vẻ hết sức tráng kiện, thần khí sung mãn.

Điều làm cho Kim Ngang Tiêu hoảng sợ là ở trên đùi ông già đó có một con rít khổng lồ cuốn mình nằm thon lỏn như con chó nằm trên bụng chủ.

Con rít đó lớn kinh khủng, chân dài đến ba xích bề ngang mình đến nửa xích. Trên lưng con rít lại có ba chấm vàng tức là ba kim tiền, đôi mắt tròn hao háu, cái miệng rộng rất ghê, ai nhìn thấy có cảm tưởng là lão đang vuốt ve một con mèo hay con chó.

Kim Ngang Tiêu cứ trố mắt ra nhìn con rít, mồm chàng há hốc, không nói được ra lời.

Lão già liền nói :

- Đã bảo ngươi đứng lên rồi quỳ xuống, ngươi không nghe thấy sao?

Kim Ngang Tiêu vội chống tay xuống đất, lồm cồm đứng lên chàng thấy lão nhắc lại tiếng “quỳ” liền thấy tức và hỏi lại :

- Tại sao tôi phải quỳ trước mặt ông?

Lão già bật cười hô hố nói :

- Ngươi đã tiến vào Thiên Trúc cốc của ta, lại còn có ý muốn trốn sang Vạn Mai cốc, như vậy là phạm vào điều đại kỵ của ta. Nếu người không quỳ, ta nổi giận lên, ta sẽ ra lệnh cho con rít này ăn thịt ngươi.

Lão già vừa nói như vậy thì con rít nằm trên đùi lão có vẻ như nghe hiểu tiếng người, nó liền nghênh cái đầu gớm ghiếc lên hai con mắt đỏ hồng như hai cục than cháy nhìn chừng chừng vào Kim Ngang Tiêu, khiến chàng sởn gai ốc, không thể tự chủ được phải lùi lại một bước.

Nhưng đồng thời Kim Ngang Tiêu cảm thấy kỳ lạ hết sức.

Vì theo lão già vừa nói, chàng phạm vào tội muốn trốn sang cốc khác nhưng từ khi chàng tiến vào cốc (thung lũng) này, chàng không hề nhìn thấy thung lũng nào khác.

Nếu thung lũng này quả gọi là Thiên Trúc cốc như lão già vừa nói, thì còn Vạn Mai cốc ở chỗ nào, chàng đâu có biết.

Chàng liền định lại thần trí bình tĩnh nói :

- Lão trượng, lão trượng đã hiểu nhầm rồi. Cháu bị kẻ thù truy đuổi gắt gao, nên mới vô tình chạy vào nơi ẩn cư của lão trượng, thật có lỗi với lão trượng lắm. Nhưng cháu nào muốn trốn sang cốc khác, và Vạn Mai cốc ở chỗ nào, cháu cũng không biết.

Lão già “hừ” một tiếng nói :

- Vừa rồi, nếu ta không kéo ngươi lại, thì ngươi đã nhảy sang Vạn Mai cốc rồi, ngươi còn chối cãi gì nữa?

Kim Ngang Tiêu ngây người ra, đột nhiên chàng tỉnh ngộ nói :

- Lão trượng chẳng lẽ thung lũng này có hai tên sao?

Lão già cười :

- Cháu nhỏ thông minh lắm. Nguyên thung lũng này có một ngọn suối chảy ở giữa, ngăn ra làm hai phần, một bên gọi là Thiên Trúc cốc tức là đây, phía bên kia tức là Vạn Mai cốc. Này cháu nhỏ, ta dặn cháu điều này: ở bên Vạn Mai cốc trước mặt đó, là nơi cư ngụ của một lão quái vật, bất thân tình lý, hành động như cầm thú, thì đột nhiên thanh âm cao hẳn lên vang động cả một miền thung lũng. Kim Ngang Tiêu thấy lão già nói như vậy, chàng kinh hoảng hết sức, đó là Kỳ Vân hiện đang ở trong Vạn Mai cốc ở phía trước mặt, nếu qua bên đó có một “lão quái vật” khủng khiếp như vậy thì Kỳ Vân gặp phải nguy hiểm rồi còn gì nữa.

Chàng sợ quá, đang định nói rõ sự việc để cầu cứu với lão già, đột nhiên có một chuỗi cười “ha ha” rất quái dị, từ bên Vạn Mai cốc vọng sang.

Tiếng cười đó mới nghe biết ngay là tiếng của một bà già, tiếng the thé như xuyên vào tai người nghe.

Rồi một giọng nói của một lão bà từ bên đó vang lên :

- Này cháu gái nhỏ, ta dặn cháu điều này: ở bên Thiên Trúc cốc trước mặt đó, là nơi cư ngụ của một lão súc sinh chẳng phải vừa đâu, nếu cháu vượt suối qua bên ấy là cháu đã phạm vào điều đại kỵ của ta rồi đó.

Lão già bên này nghe thấy nói như vậy liền quát lên một tiếng, gọi lớn :

- Lão quái vật, ngươi bảo ai là súc sinh đó?

Tiếng nói của bà lão ở bên kia lập tức vọng sang ngay :

- Lão súc sinh kia, ngươi bảo ai hành động như cầm thú?

Lão già bên này “hừ” một tiếng bực tức, nét mặt có vẻ hết sức bất mãn, liền phân trần với Kim Ngang Tiêu :

- Cháu có nghe thấy không? Lão quái vật đó thật là chẳng biết chút tình lý nào cả.

Kim Ngang Tiêu cười cũng không được mà không cười cũng chẳng xong, chàng phải quay đầu đi. Nhưng rồi nhịn mãi không được, chàng phải khì cười “phì phì” một hơi dài.

Lão già bên này lên tiếng mắng chửi người ta trước, đến khi người ta chửi lại, còn xỏ mồm bảo người ta là không biết chút tình lý nào cả, còn lộ vẻ bất mãn khó chịu, quả là đáng tức cười.

Thầy Kim Ngang Tiêu cười, lão già phát cáu hỏi :

- Ngươi cười cái gì thế?

Kim Ngang Tiêu không biết lai lịch ông già quái gở này như thế nào, chàng cũng chưa bao giờ nghe nói có nhân vật nào trong võ lâm lại có thể nuôi được một con rít lớn và độc như vậy. Tuy nhiên xét qua lối xuất thủ của lão, cung kình lực ghê gớm do hai sợi dây phát ra vừa rồi, chàng hiểu rằng đây là một quái nhân võ công đến mức tinh thâm không sao lường được.

Thái độ và ngôn ngữ của lão quái này đối với bà lão ở bên Vạn Mai cốc trước mặt, chứng tỏ hai người là hai tay oan gia đối đầu, thù nghịch cực thâm, chỉ chờ cơ hội là ra tay chém giết nhau. Nếu không, làm sao người bên này không muốn cho có ai đặt chân lên khu vực của người bên kia? Kim Ngang Tiêu nghĩ như vậy, đoạn chợt nhớ ra việc chàng không khỏi giật mình: nếu lão quái bên này không thích cho Kỳ Vân sang bên Vạn Mai cốc thì tất lão bà bên kia cũng ghét mình hết sức, vì mình đã tiến vào Thiên Trúc cốc của lão quái.

Song do Kim Ngang Tiêu cũng yên tâm phần nào vì Kỳ Vân không đến nỗi bị nguy khốn, lão bà gọi nàng là “cháu gái nhỏ” tất nhiên đối với Kỳ Vân bà cũng có cảm tình, chớ không hạ độc thủ.

Chàng liền cất tiếng nói :

- Lão trượng, cô gái chạy sang Vạn Mai cốc đó vốn là một người bạn gái vào sinh ra tử với tôi, đối với tôi rất là thân thiết. Cả hai chúng tôi đều bị kẻ địch đuổi đến đây, nên mới được chạy lạc vào một nơi.

Lão già gật đầu :

- Cháu cứ yên tâm. Một khi cháu đã chạy đến Thiên Trúc cốc này thì không có kẻ địch nào có gan đuổi đến đây đâu.

Kim Ngang Tiêu nghe nói khấp khởi mừng thầm. Chàng nghĩ lão quái này có võ công ghê gớm như vậy, nếu bảo hộ mình thì còn lo gì bọn Câu Hồn bang nữa.

Có điều chàng lấy làm tức rằng lão già bên này với lão già bên kia hai người thù nghịch nhau. Nếu không cả hai vị dị nhân này liên thủ hợp sức với nhau, chắc hẳn Câu Hồn bang chủ có đến ba đầu sáu tay cũng phải thất bại.

Kim Ngang Tiêu có biết đâu rằng chàng đã nhầm lẫn... hoàn toàn.

Trước hết là lão già ở Thiên Trúc cốc (thung lũng có ngàn cây tre) và lão bà ở Vạn Mai cốc (thung lũng có vạn cây mai), không phải là hai kẻ thù mà là... một cặp vợ chồng già. Vợ chồng lão quái giận nhau từ bao năm nay, hàng ngày chửi bới nhau, thề không nhìn mặt nhau, nhưng rút cục hai người vẫn là vợ chồng. Còn chuyện đối với Câu Hồn bang, những việc xảy ra kế tiếp đã vượt ra ngoài sự tưởng tượng của Kim Ngang Tiêu. Đó là những việc quái dị hết sức bất ngờ.

Ba chục năm ẩn cư trong thung lũng

Kim Ngang Tiêu vẫn thắc mắc ở điểm không biết lão quái này có địch nổi Câu Hồn bang chủ không, nên chàng nghỉ thầm: “Ta thử nói tên kẻ thù ta ra, xem lão phản ứng như thế nào? Do đó ta có thể biết được đại khái trình độ võ công của vị quái nhân này”.

Chủ ý đã định, Ngang Tiêu liền nói :

- Lão trượng, kẻ địch đuổi theo chúng tôi là những người võ công cực kỳ cao thâm.

Lão quái trợn mắt hỏi :

- Kẻ nào vậy?

Kim Ngang Tiêu đáp :

- Trong bọn địch nhân, có một tên gọi là Phạm Hống.

Chàng cố ý không nói đến Câu Hồn bang chủ là vì mấy năm gần đây, ba chữ Câu Hồn bang đã khiến bất cứ ai trong võ lâm nghe thấy cũng phải kinh hồn đáng tởm. Chàng đâm sợ nếu nói rõ là Câu Hồn bang chủ, không biết chừng lão này cũng khiếp hãi nốt và không dám cho chàng trốn lánh ở đây.

Lão quái nghe đến tên Phạm Hống, liền nhíu đôi lông mày rậm và trắng xóa lại, có vẻ lạ lùng lắm rồi hỏi lại :

- Tên gì?

Kim Ngang Tiêu nói gọn thon lõn :

- Hổ Ma Phạm Hống!

Lão quái ngẩng mặt ra, rồi lắc đầu.

- Trong võ lâm lại có tên đó sao? Ta chưa từng nghe thấy.

Kim Ngang Tiêu không khỏi kinh lạ hết sức. Chàng nói :

- Lão trượng, trong võ lâm vẫn tương truyền: Tam Phật, Tứ Chân, Ngũ Thiệp, Cô Quỷ, Nhị Ma, Dã Hồn, chẳng lẽ lão trượng không biết hay sao? Phạm Hống chính là một trong Nhị Ma hắn gọi là Hổ Ma vậy.

Lão quái xua tay :

- Nhị Ma với chẳng Tam Ma, ta nào có biết. Còn Cô Quỷ Dã Hồn là cái gì, ta không nghe thấy nói đến bao giờ.

Kim Ngang Tiêu lạ lùng, không biết nói sao. Tam Phật, Tứ Chân... đều là những nhân vật mà bất cứ ai đến học võ nghệ, ngay cả đến những người không học võ, cũng biết đến, vì đó là câu chuyện tương truyền trên cửa miệng của giang hồ. Cớ sao họ lão quái không biết?

Kim Ngang Tiêu không biết lão quái định làm gì, chàng vội gọi lớn :

- Tiền bối, tiền bối đi đâu đó?

Lão quái như không nghe thấy tiếng gọi của chàng, lão nhún mình nhảy cái nữa, tức thì thân hình lão vọt đi như gió, chạy ra khỏi rừng trúc.

Kim Ngang Tiêu kỳ lạ, cũng chạy theo sau xem sao.

Kim Ngang Tiêu chạy ra khỏi rừng trúc thì thấy lão quái đứng ở bên bờ suối, tức là đường ranh giới ngăn cách hai khu vực trong thung lũng.

Lão quái đứng ở bờ suối bên này. Nhưng bờ suối bên kia cũng có hai người đang đứng nhìn sang phía lão.

Kim Ngang Tiêu thấy hai người đó, một người chính là Kỳ Vân, còn một người nữa là một bà lão già, đầu tóc trắng xóa như tuyết, da mặt nhăn nheo, nhưng đỏ hồng, trông không rõ bà bao nhiêu tuổi.

Trên vai bà lão cũng có một con rít khổng lồ nằm vắt ngang, nhưng con rít này trên lưng có ba hàng chấm trắng, tức là ba hàng ngân tiền, lấp la lấp lánh.

Kim Ngang Tiêu chạy đến bờ suối bên này đứng cạnh lão quái. Chàng thấy lão quái và lão bà lúc này đang giương mắt nhìn nhau chăm chú.

Một lúc lâu sau, lão quái mới cất tiếng hỏi :

- Lão quái vật, ngươi đã biết chưa?

Lão bà cũng hỏi một câu y hệt :

- Lão súc sinh, ngươi đã biết chưa?

Hai người hỏi nhau xong hai câu đó, rồi lặng lẽ nhìn nhau, khe khẽ gật đầu, như đã hiểu nhau muốn nói gì rồi.

Chàng liền hỏi thử :

- Lão trượng, vậy trong võ lâm, về các nhân vật võ công thượng đẳng, lão trượng biết có những ai, xin nói tên cho cháu biết.

Lão quái giơ từng ngón tay lên một :

- Võ lâm cao thủ tính ra... ta là một, lão quái vật ở bên Vạn Mai cốc kia là hai..., còn nếu nói đến người thứ ba, có thể kể tạm đến lão Không Không hòa thượng phái Nga Mi... Thượng đỉnh cao thủ chỉ có vậy thôi, ngoài ra ta chẳng biết ai nữa.

Kim Ngang Tiêu sững sờ ngây người ra một lúc.

Lão quái nói đến “Không Không hòa thượng” Kim Ngang Tiêu biết ngay đó là lão muốn nói đến vị Chưởng môn đời mười chín của phái Nga Mi Không Không đại sư.

Nhưng Không Không đại sư đã viên tịch từ mười năm trước rồi. Hiện nay, vị Chưởng môn đời thứ hai mươi của Nga Mi là một vị đệ nhất cao thủ trong thiên hạ, tên gọi Bách Trượng thiền sư, tức là một “Tam Phật”. Vậy lão quái nói đến Không Không đại sư gọi là “lão hòa thượng” coi như ngang hàng với mình, tất nhiên lão quái phải là một vị võ lâm tiền bối.

Nghĩ vậy, Kim Ngang Tiêu mừng thầm hỏi :

- Trừ ba vị lão trượng vừa nói, chẳng lẽ không còn ai vào hàng thượng đẳng võ công nữa sao?

Lão quái ngẫm nghĩ, đột nhiên mặt đỏ bừng vội nói :

- Còn, còn một người nữa, nhưng người đó võ công cao hơn ta gấp bội, bởi vậy ta không muốn nói đến người đó, nói ra ta thật xấu hổ. Nhà ngươi muốn hỏi, phải chăng là có ý muốn hạ nhục ta đó sao?

Kim Ngang Tiêu vội nói :

- Cháu đâu dám. Lão trượng tha thứ cho tội sơ suất đó. Dám hỏi lão trượng ẩn cư ở đây đã bao lâu rồi?

Lão quái nói :

- Trong thung lũng này, ta có để ý đâu đến ngày tháng. Sang mỗi năm một lần tuyết xuống, ta lại chém vào gốc cây trúc một nhát để làm dấu. Cháu nhỏ thử đếm xem bao nhiêu vết chém, tức sẽ biết ngay.

Kim Ngang Tiêu cúi đầu nhìn gốc cây trúc lớn, chàng thấy ở gốc cây quả nhiên có vô số vết chém, đếm được cả thảy đến ba mươi mấy vết!

Thì ra lão quái ẩn cư ở đây đã trên ba chục năm rồi. Thảo nào lão không biết đến tên Hổ Ma Phạm Hống là ai cả.

Kim Ngang Tiêu thấy trong lúc nguy nan lại gặp được dị nhân, nên trong lòng vui sướng vô hạn. Chàng liền nói :

- Tiền bối ẩn cư ở đây mấy chục năm, chắc hẳn tiền bối cũng không biết đến ba chữ “Câu Hồn bang”?

Lão quái nói :

- Chưa từng nghe thấy. Ta ẩn cư ở đây, chỉ biết cùng lão quái vật bên kia đấu khí, tĩnh mịch hết sức. Cháu có biết gì về tình hình võ lâm, hãy nói cho ta nghe.

Kim Ngang Tiêu gật đầu :

- Cháu xin đem việc “Câu Hồn bang” ra nói để tiền bối rõ.

Lão quái có vẻ thích thú :

- Được, cháu nói tường tận cho ta nghe.

Kim Ngang Tiêu đằng hắng, đoạn đem tất cả những hành động của Câu Hồn bang trong mấy năm gần đây, thuật lại một lượt. Chàng vạch rõ tính cách thần mật quái dị, tàn ác vô song của Câu Hồn bang, tàn hại võ lâm, sau đó thuật đến cảnh ngộ của gia đình chàng và gia đình Kỳ Vân, bị Câu Hồn bang bức hại ra sao, nhất nhất không giấu một điểm nào.

Lão quái nghe một lượt rồi chặc lưỡi có lẽ kỳ lạ lắm hỏi :

- Chẳng lẽ không ai biết người Câu Hồn bang là ai sao?

Hình khắc chim phượng

Kim Ngang Tiêu thở dài :

- Thật không có ai biết rõ lai lịch của bọn Câu Hồn bang. Tên Bang chủ của chúng lại càng bí mật hơn nữa, có lẽ trên thế gian này không có ai nhìn được mặt thật của hắn. Tuy nhiên cháu được biết một chi tiết nhỏ là ám khí của Câu Hồn bang chủ sử dụng, có khắc hình một con chim Phượng nhỏ rất tinh vi.

Kim Ngang Tiêu nói điều đó ra là chàng yên trí rằng lão quái ẩn cư ở thung lũng này mấy chục năm nay, ngay cả đến Câu Hồn bang là gì cũng không biết thì làm sao có thể biết Câu Hồn bang chủ là ai được?

Không ngờ chàng vừa nói đến ám khí khắc hình chim Phượng, lão quái bỗng giật nảy này vội hỏi lại :

- Cháu nhỏ nói thế nào?

Kim Ngang Tiêu chưa để ý đến thái độ của lão quái, nên chàng vẫn điềm nhiên nhắc lại :

- Tên Câu Hồn bang chủ sử dụng một thứ ám khí, trên ám khí đó có khắc hình chim Phượng.

Lão quái cúi đầu xuống, thò tay xuống đất vẽ lên mặt đất mấy nét đơn sơ rồi hỏi :

- Hình chim Phượng có phải như thế này không?

Kim Ngang Tiêu từ lúc trông thấy hình chim Phượng in hằn trên nắp áo quan bằng đá trong Bốc thị Từ đường, chàng đã ghi khắc sâu vào tâm khảm, làm sao quên được?

Thấy lão quái hỏi vậy, chàng vội cúi đầu xuống nhìn hình vẽ lão quái vừa gạch xuống đất.

Lập tức chàng giật mình thót một cái, tim nhảy loạn trong lồng ngực.

Hình vẽ lão quỷ vạch xuống đất đó tuy không hoàn toàn giống hẳn, nhưng chỉ nhìn qua chàng hiểu ngay rằng đó là hình con chim Phượng, cùng loại với hình in trên nắp áo quan bằng đá trong Bốc thị Từ đường.

Kim Ngang Tiêu vội hỏi :

- Tiền bối, nếu thế tiền bối đã biết Câu Hồn bang chủ là người nào?

Chàng vừa nói, vừa lưu ý nhìn sắc mặt của lão quái.

Chàng thấy khuôn mặt của lão quái lúc này hiện rõ vẻ lạ thường, như thể lão quái đã gặp một việc gì làm lão sung sướng đến cực điểm.

Lão quái liềm ôm lấy con rít trên đùi lão, đặt nó nằm vắt ngang trên vai, rồi đứng lên.

Kim Ngang Tiêu chưa nhìn rõ lão quái có động tác thế nào, chỉ thấy “soạt” một tiếng, người lão quái đã phi đi xa đến hơn một trượng.

Kim Ngang Tiêu không biết lão quái định làm gì, chẳng vội gọi lớn.

- Tiền bối, tiền bối đi đâu đó?

Lão quái như không nghe thấy tiếng gọi của chàng, lão nhún mình nhảy cái nữa, tức thì thân hình lão vọt đi như gió, chạy ra khỏi rừng trúc.

Kim Ngang Tiêu thấy kỳ lạ, cũng chạy theo sau xem sao.

Kim Ngang Tiêu chạy ra khỏi từng trúc thì thấy lão quái đứng ở bên bờ suối, tức là đường ranh giới ngăn cách hai khu vực trong thung lũng.

Lão quái đứng ở bờ suối bên này. Nhưng bờ suối bên kia cũng có hai người đang đứng nhìn sang phía lão.

Kim Ngang Tiêu thấy hai người đó, một người chính là Kỳ Vân, còn một người nữa là một bà lão già, đầu tóc trắng xóa như tuyết, da mặt nhăn nheo, nhưng đỏ hồng, trông không rõ bà bao nhiêu tuổi.

Trên vai bà lão cũng có một con rít khổng lồ nằm vắt ngang, nhưng con rít này trên lưng có ba hàng chấm trắng, tức là ba hàng ngân tiền, lấp la lấp lánh.

Kim Ngang Tiêu chạy đến bờ suối bên này đứng cạnh lão quái. Chàng thấy lão quái và lão bà lúc này đang giương mắt nhìn nhau chăm chú.

Một lúc lâu sau, lão quái mới cất tiếng hỏi :

- Lão quái vật, ngươi đã biết chưa?

Lão bà cũng hỏi một câu y hệt :

- Lão súc sinh, ngươi đã biết chưa?

Hai người hỏi nhau xong hai câu đó, rồi lặng lẽ nhìn nhau khe khẽ gật đầu, như đã hiểu nhau muốn nói gì rồi.

Kim Ngang Tiêu đứng bên cạnh, thấy sự tình quái lạ như vậy, nhịn không nổi phải bật ra câu hỏi :

- Tiền bối, hai vị đã biết chuyện gì thế?

Lão quái cười hì hì nói :

- Cháu nhỏ, cháu vừa nói đến Câu Hồn bang chủ, đó chính là người võ công quá cao, hơn ta gấp bội mà lúc nãy ta không muốn nói tới đó. Người đó năm xưa là chủ nhân của ta và của lão quái vật này. Bây giờ được nghe tin của chủ cũ, làm sao ta không mừng rỡ? Thật ta cám ơn cháu nhỏ quá, đã đem tin tức lại cho ta biết.

Kim Ngang Tiêu nghe lão quái nói như vậy, chàng choáng váng cả người, mặt thất sắc.

Ngây người ra một lúc lâu, Kim Ngang Tiêu mới ấp úng hỏi được một lời :

- Thế... thế các vị... tiền... tiền bối là người thế nào... vậy?

Lão quái cười :

- Tên tuổi của bọn ta dù có nói ra cháu nhỏ cũng không biết đâu. Mấy chục năm trước, võ lâm thường gọi chúng ta là “Thiên Sơn song quái”.

Kim Ngang Tiêu có cảm tưởng như chàng đã được nghe thấy ai nói đến bốn chữ “Thiên Sơn song quái” rồi, nhưng lúc này tâm trí rối loạn, chàng không sao nhớ ra được những chi tiết như thế nào.

Chàng định cất tiếng hỏi nữa thì, lão bà nói :

- Này lão súc sinh, tin tức của chủ nhân đã rõ, hai chúng ta còn ở đây tức khí cãi vã với nhau hay sao? Sao ta không đi tìm chủ nhân đi cho rồi?

Lão quái nói :

- Hà, mấy chục năm nay bà chỉ chửi rủa tôi thôi, hôm nay định làm lành với tôi đấy à?

Lão bà buông một chuỗi cười dài :

- Biết được tin của chủ nhân là một việc đại hỷ. Bởi vậy tôi rất vui sướng trong lòng định cùng ông bàn tính công việc đó!

Lão quái thấy bà lão dịu giọng nói như vậy, khoái chí cười ha hả. Lão bà cũng cười lên hô hố.

Thái độ của cặp vợ chồng già chứng tỏ họ đang vui sướng đến cực độ.

Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân chết lặng trong lòng, đành ngẩng mặt nhìn nhau. Hai người cảm thấy số phận mình chua xót hết sức, họ chạy vào thung lũng này bất ngờ gặp dị nhân võ công cao cường ghê gớm, trong lòng đã phát sinh ra một niềm hy vọng, ai ngờ chỉ trong khoảnh khắc, tia hy vọng đó đã tắt ngúm.

Hơn nữa, Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân không khỏi thấy lo lắng và bồn chồn, vì không biết hai vợ chồng lão quái sẽ xử trí với mình ra sao? Vợ chồng lão quái đã nhận Câu Hồn bang chủ là chủ nhân của họ, tất nhiên đối với Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân là thù địch, đâu có chịu buông tha.

Càng nghĩ, Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân càng thấy kinh hoàng nóng ruột.

Hai người chưa biết tính kế nào thoát thân, thì bỗng hai vợ chồng lão quái bay vọt lên không cao đến ba trượng, gặp nhau trên không trung trên ngọn suối ngăn đôi khu vực.

Thân hình hai lão quái còn lơ lửng trên không thì cả hai giơ tay đập vào nhau “bùng” một tiếng dữ dội.

Bốn chưởng giao nhau, mười đầu ngón tay của người này đan vào mười đầu ngón tay của người kia, rồi cả hai cùng dùng sức kéo mạnh về phía sau.

Hai vợ chồng lão quái hành động như vậy, tựa hồ như người nào cũng muốn kéo đối phương nhảy qua khu vực của mình.

Song do, giằng co như vậy trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lơ lửng trên không, nhưng không người nào kéo được người nào, vì công lực của hai lão quái ngang nhau.

Rút cục cả hai thân già đều rơi tõm xuống ngọn suối, nước bắn tung tóe, ả hai ướt như chuột lột, nhưng sung sướng cất tiếng cười khanh khách như trẻ con.

Hai vợ chồng lão quái nhìn Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân, rồi cùng nói :

- Hai đứa ngươi có công báo tin cho chúng ta biết, vậy ta cho phép hai ngươi cư ngụ tại Thiên Trúc cốc và Vạn Mai cốc.

Nói dứt lời, vợ chồng lão quái phi thân nhảy ra khỏi ngọn suối.

Quần áo hai lão ướt sũng, đầu tóc nước bám đầy, rũ rượi, nhưng cả hai cười hi hi hô hô như trẻ thơ rồi vút một cái, cả hai cùng phi thân nhảy về phía cửa đá, mỗi người chạy theo đường riêng của mình tới đường hầm mở cửa đá, cả hai còn dừng lại cãi nhau vài câu, rồi lại cười khanh khách, sau đó mới chạy vào đường núi, mỗi người tự mở cửa riêng của mình rồi chạy ra ngoài.

Lại một phen đào tẩu

Hai vợ chồng lão quái đi khỏi, thung lũng trở nên yên tĩnh như cũ.

Kim Ngang Tiêu nhảy sang bờ bên kia ngọn suối, đứng cạnh Kỳ Vân rồi bảo :

- Vân muội muội, muội đã nói gì với lão bà đó?

Kỳ Vân nói :

- Em thuật lại cho lão bà nghe chuyện Câu Hồn bang chủ sử dụng ám khí trên có khắc hình chim Phượng. Lão bà nghe xong vẽ xuống đất hình chim Phượng và hỏi có phải hình thế này không. Em bảo đúng, lập tức lão bà chạy ra bờ suối ngay.

Kim Ngang Tiêu thở dài, nhận thấy hoàn cảnh gặp gỡ của Kỳ Vân với lão quái bà giống y hệt như cảnh ngộ của mình với lão quái.

Chàng vội nói :

- Vân muội muội, thảo nào Câu Hồn bang chủ có võ xông cao cường tuyệt đỉnh như vậy, đến nỗi trong thiên hạ không có ai địch lại hắn. Hai vợ chồng lão quái này võ công đến mức nào chúng ta chưa được rõ lắm, nhưng thấy hai người đó nuôi được những con rít khổng lồ như thế, chắc hẳn họ cũng là những nhân vật phi thường. Vậy mà hai vợ chồng lão quái còn phải nhận Câu Hồn bang chủ là chủ nhân, xét ra như thế cũng đủ hiểu Câu Hồn bang chủ võ công đến mức ghê gớm thế nào.

Kỳ Vân lo lắng nói :

- Hai vợ chồng lão quái chạy ra ngoài tìm Câu Hồn bang chủ. Chắc chỉ lát nữa họ sẽ dẫn Câu Hồn bang chủ về đây, chúng ta mau tẩu thoát.

Kim Ngang Tiêu đã biết vùng thung lũng này tuyệt nhiên không có chỗ nào khả dĩ ẩn thân, thấy xung quanh thung lũng là những núi đá cao sừng sững ngất trời, tựa hồ như những bức tường bọc quanh một cái giếng khổng lồ, tuyệt không có một đường lối nào đi ra ngoài, trừ hai cửa đá ăn thông ra đường hầm.

Nhưng hai người biết rằng không thể chạy ra đường đó lúc này, vì chạy ra như vậy tất nhiên sẽ gặp bọn lão quái và Câu Hồn bang chủ từ ngoài trở vào. Như thế còn nguy hiểm hơn là cứ ẩn nấp trong thung lũng này.

Hai người xoay người nhìn quanh địa thế một lúc, rồi Kim Ngang Tiêu lên tiếng nói với giọng quả quyết :

Không còn cách nào khác, chúng ta phải chạy đến chân núi leo qua núi đá, chạy ra ngoài thung lũng là xong. Núi đá cao và thẳng như bức tường, nhưng ta cố gắng tìm kiếm, may ra có thể tìm thấy lối trèo lên được.

Kỳ Vân gật đầu :

- Ta hãy thử xem, còn hơn đứng đây chờ chết.

Hai người liền thi triển khinh công, chạy xuyên qua rừng mai, tới chân núi cao sững và dựng đứng như bức tường. Kim Ngang Tiêu ngẩng đầu trông lên cao.

Chàng thấy sườn núi thẳng tắp, trừ một vài chỗ lồi lõm, hay một vài khóm cây chĩa ngang, một vài cây tùng mọc theo sườn núi, còn ngoài ra không có chỗ bám víu hay để chân lên được.

Kim Ngang Tiêu ngắm nhìn hồi lâu, đoạn khẽ nói :

- Vân muội muội, muội có sợ không?

Kỳ Vân liếc mắt nhìn chàng, mím môi nói :

- Sợ mà được à? Trèo đi!

Kim Ngang Tiêu nói :

- Huynh trèo lên trước, muội theo liền ở phía sau huynh.

Kỳ Vân lặng lẽ gật đầu. Kim Ngang Tiêu nhún mình lấy đà, nhảy vọt lên cao đến bảy tám trượng, vận sức vào hai tay, bám lấy một mô đá. Rồi cứ thế nép thân hình vào sườn núi đá, chàng từ từ bò lên.

Kỳ Vân cũng nhảy lên theo, và bò ngay ở dưới chân chàng. Hai người bò một lúc lâu thì lên được đến khoảng ba mươi lăm trượng cao.

Lúc đó, Kim Ngang Tiêu ngoảnh đầu lại nhìn về phía dưới thấy thung lũng thu gọn dưới tầm mắt, nhưng nhìn một lúc lâu thấy đầu óc chàng choáng váng vì chỗ đó đã khá cao.

Nhìn lên phía trên, thấy núi vẫn còn cao ngất, phía trên lại có vẻ nhô ra, thật cheo leo hiểm trở, nhìn thấy ngán.

Hai người dừng lại một chút, Kim Ngang Tiêu nói :

- Vân muội muội, chúng ta cố bò mau lên, nếu tên Câu Hồn bang chủ bất thần về đến thung lũng, hắn sẽ trông thấy chúng ta ở trên sườn núi. Lúc đó muốn thoát thân còn khó nữa.

Kỳ Vân nghiến răng, hừ một tiếng không nói, không rằng, đoạn lại cố gắng tiếp tục bò. Hai người dùng hết sức, tăng gia tốc độ để bò cho mau hơn nữa. Lúc này quần áo của hai người đã bị những kẽ đá nghiến rách tơi tả, mảnh đá siết vào thịt đau đớn vô cùng.

Bò được nửa chừng, hai người gặp một mô đá lồi ra có thể chứa được hai người.

Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân liền bò lên đó, tựa lưng vào sườn núi nghỉ xả hơi.

Hai người vừa ngồi yên vị, bỗng thấy ở phía dưới thung lũng liên tiếp có hai tiếng “bịch bịch” rất lớn.

Cả hai kinh hoàng, vội nép người xuống mô đá ghé đầu nhìn xuống dưới. Chỗ hai người có thể trông ra cửa đường hầm tiến ra cửa đá, nên hai người nhìn về phía đó, thấy có bốn người từ đường hầm phải ra mau lẹ hết sức.

Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân lúc này ở trên cao đến năm sáu chục trượng, nhưng nhìn xuống rất rõ. Bốn người vừa tiến vào thung lũng chính là hai vợ chồng lão quái, Câu Hồn bang chủ và Hổ Ma Phạm Hống.

Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân trống ngực đánh thình thình, vội nép chặt người xuống mô đá, không dám nhúc nhích nữa.

Kim Ngang Tiêu nói :

- May mà chúng ta đã bò lên đến chỗ này, nếu không, chúng ta không có cách nào ẩn tránh một khi đang bò lơ lửng ở sườn núi.

Kỳ Vân thở dài, cất giọng u uẩn nói :

- Ngang Tiêu ca ca, chúng ta cứ phải trốn tránh đào tẩu mãi thế này bao giờ mới thôi?

Kim Ngang Tiêu buồn rầu hỏi lại :

- Vân muội muội, muội tuyệt vọng rồi sao?

Kỳ Vân bỗng ngẩng phắt đầu lên, mắt long lanh sáng chắc :

- Hừ, muội tuyệt vọng? Huynh nói đùa làm gì? Muội chỉ hận mình đánh không lại chúng, thành thử mỗi lần gặp chúng là ta phải chạy trốn không còn cách nào khác. Nhưng rồi có ngày dù không đánh lại được chúng, muội cũng liều mạng với chúng một phen.

Đàn rít đi tìm người

Kim Ngang Tiêu thừa biết tính tình Kỳ Vân rất cương ngạnh, nếu đã nói thì là làm.

Chàng sợ Kỳ Vân liều mạng thật nên vội khuyên nàng :

- Vân muội muội, quân tử báo thù chờ mười năm cũng không muộn kia mà!

Kỳ Vân đang lúc căm giận, phồng mồm trợn mắt, khuôn mặt cô gái đã xấu, lúc này lại càng khó coi hơn nữa.

Phía dưới thung lũng, bọn Câu Hồn bang chủ bốn người bắt đầu đi quanh thung lũng, tìm chỗ này ngó chỗ kia.

Rồi nghe thấy tiếng đổ phá ầm ầm, cành mai, gốc tre đổ gãy, trong chớp mắt trong rừng mai cũng như trong rừng trúc đã thấy lộ ra một khoảng trống lớn.

Ngay cả đến mấy gian nhà lá của vợ chồng lão quái cũng bị họ phá đổ sụp.

Bọn người tìm tòi cuồng mãnh một hồi như vậy, rồi thấy tụ lại một nơi, như để bàn tính mưu kế. Dĩ nhiên Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân không thể nghe thấy lời chúng nói, nhưng hai người cũng hiểu rằng chúng đang bàn kế tìm cho ra hai người.

Đột nhiên, hai vợ chồng lão quái rú lên một tiếng dài. Hai con rít khổng lồ nằm trên vai vợ chồng lão quái bỗng nhảy xuống, phi nhanh như mũi tên.

Hai con rít lớn đó chạy về phía đường hầm để ra chỗ cửa đá. Chỉ một lát sau thấy hai con trở lại thung lũng, nhưng theo sau hai con, một bên là ánh ngân tiền lấp lánh, một bên là ánh kim tiền sáng quắc, lúc nhúc tất cả mấy trăm con rít bò vào thung lũng.

Thì ra hai con rít đã chạy ra ngoài cửa đá, kêu gọi đồng bọn của chúng là hai loại rít ngân tiền và rít kim tiền vào thung lũng.

Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân nấp trên sườn núi cao ghé mắt nhìn xuống thấy tình thế như vậy, hai người không khỏi giật mình kinh hoảng. Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng nghi ngại không biết đối phương có dụng ý thế nào.

Giữa lúc ấy giọng nói oang oang của lão quái dưới thung lũng vọng lên :

- Hai cháu nhỏ ơi, sao hai cháu không ra ngay đi, còn trốn lánh làm gì. Ta với bà lão quái vật này có thể bảo đảm cho hai cháu khỏi chết, không việc gì mà sợ.

Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân nghe rõ lời nói đó, nhưng làm sao hai người tin được. Đồng thời, hai người nhận thấy chỗ ẩn núp của mình rất kín, chưa chắc đã bị kẻ thù khám phá, nên hai người không dại gì xuất đầu lộ diện trong lúc này.

Lão quái ở dưới thung lũng, gọi rống lên ba lần, nhưng hai người vẫn im hơi lặng tiếng mặc kệ.

Im lặng một lát, bỗng lão quái rú lên một tiếng rất dài và lão bà cũng rú lên tiếp theo như để phụ họa.

Lập tức đàn rít bỗng phân ra làm hai hàng rít Ngân Tiền và hàng rít Kim Tiền. Hai hàng rít đó liền phân tán đi ngay, tỏa rộng ra tứ phía như thể một đạo binh bắt đầu giàn mặt trận. Chỉ trong chớp mắt đàn rít lan rộng, đi khắp thung lũng, bất cứ xó xĩnh hang núi gốc cây nào chúng cũng lục lạo tới.

Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân chợt hiểu, nhìn nhau thất sắc: hai vợ chồng lão quái đã ra lệnh cho đàn rít đi tìm tung tích hai người. Rít là giống vật có khiếu giác minh mẫn, chúng đánh hơi là có thể tìm thấy ngay dấu vết hai người và tìm đến chỗ họ ẩn tránh.

Quả nhiên, mấy chục con rít đã bò lần đến chân núi đá cao như bức tường. Lối bò của đàn rít nhanh nhẹn vô kể. Mấy trăm chiếc chân của chúng khua động lạch cạch vào sườn núi đá, trong chớp mắt đã có con bò được lên mười trượng trên cao.

Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân điếng người, muốn chết lặng vì mấy con rít đó nhằm đúng nơi hai người trèo lên lúc trước để bò lên núi.

Rõ rệt là chúng đã đánh thấy hơi người, rồi cứ theo vệt hơi đó bò đi tìm kẻ thù của chủ chúng. Mấy con rít đi trước có vẻ là những con dẫn đầu. Sau khi chúng tìm thấy lối đi lên, hàng trăm con rít khác tức thì theo sau ngay. Cẳng rít đập xuống sườn núi đá lách cách lộp cộp, như gậy sắt nện vào đá, từ phía dưới vọng lên, đến tai Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân nấp phía trên.

Hai người kinh hãi đến nỗi ngây người ra không có phản ứng gì được.

Kim Ngang Tiêu cuống quít nhìn quanh, rồi nhìn lên phía trên núi. Chàng thấy ở cách đầu mình mấy trượng có một chỗ sườn núi, hõm vào, trông tối om om như thể đó là một cái hang ở giữa sườn núi, song không biết hang đó nông sâu ra sao.

Kim Ngang Tiêu vội bảo Kỳ Vân :

- Vân muội muội, ta mau bò lên kia!

Kỳ Vân nghiến răng đáp :

- Vô ích. Đàn rít rõ ràng là có mũi ngửi rất thính, chúng đã đánh hơi thấy ta ẩn nấp ở chỗ này. Bây giờ dù có đổi chỗ, chưa chắc đã giấu được chúng. Vả lại chúng ta làm sao mà bò nhanh hơn được loài rít?

Kim Ngang Tiêu nói :

- Chẳng lẽ ta cứ ở đây bó tay chịu chết hay sao? Muội mau bò lên đó đi.

Kỳ Vân quyết tâm hy sinh

Kỳ Vân lắc đầu nói :

- Không, muội có biện pháp thế này. Huynh phải bò lên đó trước, rồi chui luôn vào trong hang đó. Còn muội ở ngoài cầm cự với đàn rít.

Kim Ngang Tiêu kêu lên :

- Vân muội muội, muội nói gì lạ vậy?

Kỳ Vân ngắt lời :

- Nếu huynh không nghe, muội bò xuống đánh nhau với đàn rít ngay bây giờ.

Kim Ngang Tiêu cuống cuồng, vội nắm lấy cổ tay Kỳ Vân, kéo nàng, miệng hét :

- Bò lên mau!

Nhưng Kỳ Vân cũng dùng sức kéo lại, nàng vốn khỏe hơn Kim Ngang Tiêu, nên vừa giựt mạnh tay, cổ tay nàng đã tuột ra khỏi bàn tay của Kim Ngang Tiêu.

Ngay lúc đó, Kỳ Vân hành động nhanh như cắt. Tay nàng vừa thoát khỏi tay Kim Ngang Tiêu, lập tức nàng lật ngược bàn tay lại đánh chàng một chưởng.

Kim Ngang Tiêu lùi lại, né tránh ngọn chưởng của Kỳ Vân.

Kỳ Vân vội nói :

- Ngang Tiêu ca ca, huynh phải giữ mình làm trọng, để rồi về sau báo thù cho muội.

Nói dứt lời nàng đứng phắt ngay lên, như sắp sửa nhảy xuống đàn rít. Kim Ngang Tiêu kinh hoảng hết sức, chàng vội đứng lên theo.

Song le, trong lúc quá vội vàng, Kim Ngang Tiêu đã quên rằng chàng vừa tránh ngọn chưởng của Kỳ Vân. Nên đã lùi lại một bước.

Chỗ hai người nấp rất hẹp, chỉ là một khoảng hõm sâu vào sườn núi, nên càng ở trong càng thấp, chỉ độ ba xích là cùng.

Bởi vậy, chàng vừa vội vàng đứng lên, đầu đã đụng “cốp” vào núi đá. Nên nhờ lúc đó chàng đứng lên gấp rút, nên dùng sức rất mạnh, đầu chàng đập vào mô đá nhô ra như nắm đấm, thành thử mô đá nhằm đúng vào Hậu Đính huyệt trên đầu chàng.

Hậu Đính huyệt thuộc mạch ăn liền với thần kinh, ở cách Bách Hội huyệt có hai thốn, ai bị đánh vào đó lập tức bị xỉu liền, Kim Ngang Tiêu bị mô đá dội trúng yếu huyệt, nên chàng thấy hai mắt tối sầm, ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự.

Lúc Kỳ Vân đứng lên, trong lòng nàng đã quyết định hy sinh, bởi vậy nàng không quay lại nhìn chàng, mà chỉ về phía trước gọi lớn :

- Ngang Tiêu ca ca, chạy mau!

Tiếng gọi của nàng quả nhiên đã khiến bốn người dưới thung lũng chú ý. Cả Câu Hồn bang chủ, Hổ Ma Phạm Hống cùng vợ chồng lão quái cùng ngẩng đầu nhìn lên phía sườn núi.

Kỳ Vân thấy mục đích của mình đạt được, lập tức từ chỗ mình đứng, phi thân nhảy xuống một chỗ thấp hơn khoảng mười trượng.

Hai con rít lớn đã trông thấy nàng, chúng liền bò về phía nàng vừa nhảy tới. Đoàn rít theo sau cũng đổ xô về phía ấy. Như vậy là Kỳ Vân đã tập mẹo “điệu hổ ly sơn” mục đích dẫn đàn rít chạy theo mình, để Kim Ngang Tiêu được thoát thân.

Đàn rít trông thấy kẻ địch như thấy mồi ngon, râu đầu chúng vĩnh ngược, răng chúng nhe ra, trông rất kinh khủng.

Trông thấy đàn rít khủng khiếp như vậy, Kỳ Vân gan đầy mình mà cũng phải toát mồ hôi lạnh, tay chân mềm nhũn, đứng ngây người ra như chết đứng.

Trong lúc đó, đàn rít đã bò đến mau lẹ vô kể. Đồng thời ở dưới thung lũng, hai vợ chồng lão quái rú lên như tiếng cấp bách, rồi cũng phi thân, nhảy về phía núi, ngay bên dưới chỗ Kỳ Vân đang đứng.

Nhờ tiếng rú cấp bách đó - có lẽ là tiếng rú ra lệnh cho đàn rít ngừng lại, không được xông lên cắn Kỳ Vân - Kim Ngang Tiêu đã thoát một cách may mắn, mặc dầu lúc đó chàng đang ngất xỉu, không biết gì hết.

Nguyên do chính lúc đó có độ mười con rít lớn, không theo đàn rít nọ chạy về phía Kỳ Vân mà cứ thẳng đường, xông lên chỗ Kim Ngang Tiêu, nằm mê man, chắc hẳn chúng đã ngửi thấy hơi lạ. Nghe thấy hiệu lệnh của vợ chồng lão quái, mười con rít đó đều ngưng cả lại và lui xuống phía dưới.

Còn đàn rít chạy về phía Kỳ Vân, sau khi nghe tiếng rú của lão quái, chúng cũng ngừng cả lại, vây quanh nàng, nhưng không có con nào xông lên cắn nàng. Giữa lúc ấy, đột nhiên lại có tiếng lão quái ở chân núi vọng lên mấy tiếng.

Lập tức mấy con rít xông đến gần Kỳ Vân. Kỳ Vân kinh hãi quá, chân tay tê liệt chưa kịp có phản ứng gì thì mấy con rít đã cắn vào áo nàng.

Kỳ Vân tin là mình sắp bị cắn chết nên nàng nhắm nghiền mắt lại. Không ngờ, nàng bỗng thấy thân hình nàng bị nhấc bổng lên, rồi bị đưa xuống phía dưới.

Kỳ Vân vội mở mắt nhìn quanh, thấy xung quanh mình lổn ngổn những lưng rít gớm ghiếc, đầy lông lá, mùi rất hôi nồng không thể tả, xông vào mũi nàng làm nàng buồn nôn.

Lúc đó cô gái đã hoàn toàn tuyệt vọng. Nàng tin rằng nếu không bị rít cắn chết bây giờ thì khi chúng đưa nàng xuống thung lũng, cả ngàn con rít sẽ xông lại xâu xé nàng ra làm trăm ngàn mảnh để chúng chia nhau ăn.

Đầu óc choáng váng vì hơi rít nồng nặc, trong lòng vừa kinh vừa hoảng, lại vừa căm hận xót xa cho số phận mình, nên huyết đảo lộn Kỳ Vân ngất lịm đi, không biết gì nữa.

Bàn tay khổng lồ

Lại nói Kim Ngang Tiêu đụng đầu vào mô đá, va chạm đúng Hậu Đỉnh huyệt bị ngất xỉu, mê man không biết bao lâu rồi mới tỉnh lại. Chàng mở mắt ra nhìn, thấy trước mắt tối om.

Kim Ngang Tiêu định lại thần trí, cố gượng ngẩng đầu nhìn ra ngoài chỗ đá hõm ở sườn núi. Thì ra lúc đó trời đã tối, trên trời các ngôi sao lấp lánh, một vầng trăng bạc chiếu tỏa ánh sáng xuống cả một miền thung lũng.

Nhân ánh sáng trăng, Kim Ngang Tiêu chăm chú nhìn xuống thung lũng quan sát, thấy rừng mai rừng trúc lúc này cây cối ngổn ngang như vừa trải qua một cơn tàn phá ghê gớm, song trong thung lũng hết sức yên tĩnh, chẳng có một bóng người nào.

Kim Ngang Tiêu không rõ sau khi mình ngất đi rồi, những biến cố gì đã xảy ra. Nhưng chợt nhớ lại tình hình lúc trước khi mình bị ngất đi, chằng cảm thấy đau lòng hết sức, vì biết rằng Kỳ Vân chẳng có hy vọng gì thoát chết, có thể nói mười phần thì chín phần lúc này Kỳ Vân đã chết rồi.

Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân sống bên nhau trong mấy tháng nay, hết vào sinh ra tử, hoạn nạn có nhau, vui buồn cũng chia sẻ cho nhau hai cuộc đời buộc liền trong một vận mệnh, nên tình thân của hai người càng thắm thiết thân hơn cốt nhục.

Ngày nay, Kim Ngang Tiêu còn sống sót có một mình không biết đến năm nào tháng nào mới có thể báo thù cho nàng được, Kim Ngang Tiêu nghĩ đến đó, lòng đau như cắt, hai hàng lệ tuôn trào, rơi lã chã.

Chàng khóc một hồi, rồi nhìn quanh kiếm đường đào tẩu. Tuy nhiên chàng không dám bò xuống núi, vì sợ bọn Câu Hồn bang chủ vẫn còn rình rập trong thung lũng để chờ chàng xuất hiện để hạ thủ.

Kim Ngang Tiêu ngẫm nghĩ một lát, rồi bò lên phía trên đỉnh núi, chớ không bò xuống. Không ngờ chỉ bò được vài trượng nữa chàng đã gặp một cái hang nhỏ, nhưng sâu thăm thẳm. Kim Ngang Tiêu nghĩ thầm miền núi này có nhiều hang hốc, biết đâu đây chẳng là một đường hầm đi ra ngoài thung lũng.

Nghĩ vậy chàng liền bò vào hang đó. Càng bò chàng càng thấy hang ăn sâu vào trong lòng núi.

Bò được một lát, thì Kim Ngang Tiêu vững tâm: đây quả là một đường hang rất dài. Đường hang lúc này mở rộng và cao chàng không phải bò nữa mà có thể đứng lên đi được.

Thấy đường hang rộng lớn như vậy, Kim Ngang Tiêu ngây người nhìn quanh, nhưng tứ bề tối om như mực, chàng nào có trông thấy gì. Kim Ngang Tiêu mệt mỏi ngồi phịch xuống đất dựa lưng vào đá. Chàng nhớ đến Kỳ Vân và tưởng đến lúc nàng chết thảm dưới nanh vuốt của đàn rít hung dữ, chàng đau đớn lại ôm mặt khóc rưng rức một hồi.

Kim Ngang Tiêu ngồi như vậy không biết bao lâu. Mãi đến lúc đột nhiên từ phía trên đầu chàng có ánh sáng le lói chiếu xuống, chàng mới giật mình trông lên. Thì ra chỗ chàng đang ngồi quả là trong lòng một cái hang núi rất sâu. Nhưng ở trên đỉnh hóc hang, ngay ở trên đầu chàng, lại có một cái lỗ như ông thông hơi, rộng đến một trượng, ăn thẳng lên cao, có lẽ tới đỉnh núi, và thông ra ngoài trời.

Lúc ấy trời đã sáng, cho nên ánh sáng bình minh từ bên ngoài chiếu vào, khiến chỗ Kim Ngang Tiêu ngồi như có đèn chiếu rõ, còn ở phía trên qua khe hở, chàng thấy da trời xanh biếc, thỉnh thoảng có đám mây trắng bay qua.

Kim Ngang Tiêu vội đứng lên, nhìn quanh mình một lượt. Vật đầu tiên mà chàng trông thấy ở trong hang núi này là một vật hết sức kinh dị. Đó là một bàn tay khổng lồ bằng đá, một bàn tay y hệt như tay người thường, nhưng to lớn kinh khủng, cao có đến hai trượng.

Bàn tay này do đá lớn tạc thành, trông rất tinh vi: bàn tay đứng thẳng, cổ tay gắn liền với nền hang đó. Tư thế của bàn tay đá khổng lồ này cũng rất lạ. Ba ngón tay đứng thẳng, chỉ lên trời đó là ngón tay út, ngón tay vô danh và ngón tay giữa.

Ngón tay cái hơi gập lại một chút, còn ngón tay chỏ gập ngang, chỉ về phía nền đất ở trước mặt.

Thứ đá dùng để tạc thành bàn tay này là thứ đá rất đẹp, trắng muốt như ngọc. Bàn tay to lớn như vậy, mặc dầu bằng đá tạc thành, nhưng hình dáng và tư thế của các ngón tay trông rất tự nhiên, có thể nói trăm phần trăm giống hệt bàn tay người thật.

Kim Ngang Tiêu đứng ngây người ngắm bàn tay đá khổng lồ, tự hỏi không biết ai đã tạc thành một bàn tay đá trong hang sâu như thế này? Hơn nữa, một khối đá lớn như vậy, làm thế nào mà đem được vào trong hang này?

Chàng đứng nhìn bàn tay một lúc, rồi trông về phía ngón tay chỏ của bàn tay đá chỉ ở trước mặt. Thì ra ngón tay đó chỉ đúng vào nơi khởi đầu một thông đạo từ dưới chạy ngược lên phía trên, như một ống khói đặt nằm chênh chếch.

Kim Ngang Tiêu liền chạy ngay lại đường hầm đó, thì thấy đường khá rộng, và tuy đường dốc ngược lên trên cao như vậy, một người có thể bò lên một cách không khó khăn lắm.

Nhìn theo đường lên phía trên, thấy đường đó dài thẳm, rồi đến chỗ cong cong, không thể nhìn xa hơn được nữa, nên không biết đường đó dài đến đâu.

Không nghĩ ngợi, Kim Ngang Tiêu liền bò luôn vào thông đạo và cứ theo đường đó bò ngược mãi lên. Bò được đến hơn nửa giờ chàng thấy ở phía xa xa trên đầu, có ánh sáng mờ mờ.

Kim Ngang Tiêu mừng thầm, tăng gia nội lực, hai nắm giữ các khe đá, hai chân đạp mạnh, tiếp tục bò nữa để tiến đến nơi có ánh sáng.

Chẳng bao lâu chàng bò hết thông đạo, chui ra ngoài. Ánh sáng ban ngày rực rỡ làm chàng chói mắt, phải nhắm mắt lại một lát rồi mới mở ra được.

Thì ra chàng đã tới đỉnh núi bọc quanh thung lũng như một cái tường rào khổng lồ. Trên đỉnh ngọn núi này lại có một khoảng bằng phẳng, rộng có đến trên mười vuông, khắp trên khoảng đất rộng này đều có cỏ mọc đầy, toàn là một thứ cỏ voi, cao bằng đầu người. Song tứ bề yên tĩnh, chỉ có ngọn cỏ bị gió thổi rạt rào, quang cảnh hết sức vắng vẻ hoang lương.

Ở giữa đám cỏ lớn đó có bốn cây cổ thụ rất to. Hai cây này thân cao độ hai trượng, nhưng trân thân cây bám đầy một loại cây leo có hoa như cây man la, chằng chịt từ thân cây nọ sang cây kia, còn dưới gốc cây toàn một loài thảo mọc đầy, um tùm chi chít, thành thử mới trông qua, bốn cây này lẫn lộn vào trong đám cỏ, không thể phân biệt ngay được.

Kim Ngang Tiêu ngắm nhìn một hồi, định quay mình ra tìm một đường khả dĩ từ đỉnh núi xuống chân núi, thì thốt nhiên mắt chàng đập phải một vật gì ở giữa bốn cổ thụ. Định thần nhìn kỹ, chàng thấy đó là một đoạn tường lộ ra trong đám lá um tùm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.