Kim Ngang Tiêu đứng ngây người suy nghĩ, trái tim đập thình lình trong lồng ngực.
Bốn chữ “Độc Phật Mê Chân”, dĩ nhiên ai ai cũng biết. Trước đây, khi Câu Hồn bang chưa xuất hiện, người trong võ lâm nghe nói đến tên Độc Phật Mê Chân đã kinh hãi rụng rời, như thể nghe nói đến tên một loài ta ma quỷ quái.
Từ khi Câu Hồn bang xuất hiện, cách hành động so với Độc Phật Mê Chân còn ác độc tàn bạo hơn, thành thử danh tiếng của Độc Phật Mê Chân bị Câu Hồn bang làm lu mờ.
Kim Ngang Tiêu cũng là một danh gia đệ tử trong võ lâm, nên dĩ nhiên chàng đã nghe nói đến tên vị Độc Phật Mê Chân này nhiều lần rồi. Lúc trước nghe nói những hành vi tàn bạo của Độc Phật chàng đã tưởng tượng Mê Chân tất phải là một nhà sư trông có vẻ hung thần ác sát, nay chàng có ngờ đâu một ma đầu đại cao thủ danh tiếng lẫy lừng như vậy chỉ là một người mặt trắng trẻ con trông như chàng thiếu niên độ mười lăm hay mười sáu tuổi, môi đỏ răng trắng rất xinh trai.
Dĩ nhiên Kim Ngang Tiêu không thể nào biết được rằng Độc Phật Mê Chân sự thật tuổi đã cao, sánh ngang với các bậc tiền bối già lụ khụ trong võ lâm vẫn còn tên tuổi.
Sở dĩ Độc Phật Mê Chân trông mặt non trẻ như vậy là vì một sự tình cờ, năm ông mười lăm tuổi Mê Chân đi lạc vào thâm sơn cùng cốc, vô ý ăn phải một thứ cỏ rất quái lạ, cỏ đó có hiệu lực làm cho bộ mặt không thể nào biến đổi được nữa, thành ra cho đến lúc tuổi già, vẻ mặt của Độc Phật Mê Chân vẫn là vẻ mặt của một cậu bé mười lăm tuổi.
Sau khi biết rõ mình gặp phải một tay ma đầu ghê gớm Độc Phật Mê Chân rồi, Kim Ngang Tiêu đứng chết sững. Than thầm trong bụng rằng số phận mình thật không may. Chàng thừa hiểu rằng những người như Độc Phật Mê Chân đi đến đâu gieo rắc hãi hùng khủng bố đến đó, và nhất là đã làm việc gì thì quyết nhiên việc đó không phải chuyện tốt lành.
Nhưng chàng đã trót gặp rồi không sao trốn tránh được nữa. Và lúc này nếu Độc Phật Mê Chân có bắt chàng làm việc gì, thật cũng khó mà thoái thác, vì thoái thác tức là đem họa vào thân ngay. Tuy vậy, Kim Ngang Tiêu vẫn còn hy vọng tìm được cách thoát thân để xa lánh ông Phật này.
Độc Phật Mê Chân như đoán hiểu được ý nghĩ của Kim Ngang Tiêu, lão lạnh lùng cất tiếng nói :
- Ngươi nghe cho rõ tên ta, định chạy trốn phải không?
Kim Ngang Tiêu gượng nói :
- Dạ... tôi đâu dám thế!
Độc Phật Mê Chân hừ một tiếng rồi nói :
- Ngươi không dám chạy thì được. Ta muốn sai ngươi thay ta lẻn vào chùa Thiên Phật, lên đỉnh ngọn tháp đá trong chùa, lấy một chiếc hộp gấm đem ra đây cho ta.
Kim Ngang Tiêu thấy Độc Phật Mê Chân bảo mình làm một việc như thế, nghĩ ra thật khó khăn hết sức, nên chàng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm vì lẽ khó như vậy chàng làm thế nào được?
Tất nhiên một việc vượt quá sức mình, chàng không làm được, Độc Phật Mê Chân cũng không thể phiền trách gì. Nghĩ vậy, Kim Ngang Tiêu vội đáp :
- Mê Chân đại sư, việc đó tại hạ không thể nào tuân lời đại sư được.
Độc Phật Mê Chân sa sầm nét mặt hỏi :
- Ngươi dám cưỡng lại lệnh của ta chăng?
Kim Ngang Tiêu nói :
- Mê Chân đại sư, không phải tại hạ dám cãi lời, mà vì việc đó quá sức, tại hạ không sao làm nổi. Tại hạ tuy cũng biết chút võ công, nhưng ngay đến đệ tử hạng thứ ba của Thiên Phật tự, tại hạ địch cũng không nổi, như vậy làm sao có thể vào chùa lấy trộm đồ vật?
Độc Phật Mê Chân cất tiếng cười khanh khách nói :
- Ta đã sai ngươi đi, tất có cách làm cho ngươi lấy được. Ngươi hãy chờ ở đây cho đến nửa đêm, nếu chùa Thiên Phật không trả lời ta, và làm thỏa mãn lời yêu cầu của ta, lúc đó ta sẽ tấn công vào chùa. Một khi ta đã ra tay, chắc chắn là Bách Trượng thiền sư sẽ ra nghinh chiến. Lúc đó ngươi thừa cơ lẻn vào chùa.
Kim Ngang Tiêu lắc đầu quầy quậy :
- Không được đâu. Cái hộp mà Đại sư bảo tôi lấy, chắc hẳn phải là vật chí bảo của chùa. Tất nhiên vật đó phải có người canh giữ nghiêm ngặt, tôi làm sao địch nổi những người ấy?
Mê Chân sa sầm nét mặt :
- Ngươi nói quanh nói co, chung quy tại ngươi không muốn đi chớ gì?
Kim Ngang Tiêu nói :
- Không phải tôi không muốn đi. Nhưng việc này khó quá, thật tôi làm không nổi.
Mê Chân gay gắt đáp :
- Làm được hay không, không việc gì đến ngươi hết. Nhưng nếu ngươi tâm ý không muốn làm cho ta, ta khó lòng tha thứ cho ngươi được.
Kim Ngang Tiêu nghĩ thầm trong Thiên Phật tự, các vị cao thủ không kể xiết, làm sao mình có thể vào lấy trộm báu vật cho được?
Chi bằng ta cứ theo lời lão hòa thượng này lẻn vào chùa, để đến lúc ta thất thủ bị bắt, ta sẽ đem trình đầu sự thật nói cho các vị cao tăng biết. Như vậy ta vừa lọt được vào chùa, xin được nơi tá túc ẩn thân, chẳng tiện việc cho ta hay sao?
Kim Ngang Tiêu có chủ ý nên đáp :
- Được, tôi xin tuân lệnh đại sư. Chờ đến lúc Đại sư tấn công vào chùa, tôi sẽ thừa cơ lẻn vào lấy trộm chiếc hộp đó.
Hai con Xà Kiến Sầu hay “Truy Phong thú”
Chàng nói như vậy tưởng Độc Phật Mê Chân phải hài lòng lắm. Không ngờ Độc Phật cười lên một tiếng, nói :
- Bụng người nghĩ thế nào ta đã biết hết. Nhưng nếu ngươi chịu vào chùa là được việc cho ta rồi, ta sẽ có cách bắt ngươi làm việc cho ta đến nơi đến chốn cho ta.
Nói dứt lời, Độc Phật Mê Chân bỗng hất nhẹ hai tay áo đồng thời miệng Độc Phật phát ra hai tiếng kêu “chít chít” quái gở như tiếng huýt sáo.
Lập tức, từ trong tay áo của Độc Phật Mê Chân có hai con quái vật phi nhanh như chớp.
Hai con quái vật đó, sau khi từ hai tay áo của Độc Phật nhảy ra, liền chạy vòng quanh một vòng trên mặt đất. Hai con quái vật đó nhảy ra đã nhanh, mà chạy lại nhanh hơn nữa, nhanh không thể nào tưởng tượng nổi?
Kim Ngang Tiêu chưa nhìn rõ hình thù chúng ra sao chỉ thấy loang loáng vun vút trước mặt hai vật gì vàng vàng, nhỏ như hai con chuột cống. Chạy một vòng trong chớp mắt, hai vật lạ đó liền nhảy lên đứng trên chiếc mõ khổng lồ của Độc Phật.
Lúc này, Kim Ngang Tiêu mới định lại thần trí, giương mắt nhìn cho rõ. Chàng thấy hai con vật đó quá giống như hai con “tùng thử” (chuột sống trong cây thông).
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn, Kim Ngang Tiêu nhìn kỹ lại, nhận thấy đó không phải là tùng thử. Đó là hai loài vật quái dị vô cùng, chàng chưa bao giờ trông thấy, mà cũng chưa nghe thấy ai nói đến hình dạng như vậy bao giờ.
Chàng nhìn hai con quái vật đó, bất giác cảm thấy gợn tóc gáy.
Hai con vật lạ đó trông giống như loài tùng thử thật, nhưng lông của chúng không mềm như lông loài chuột, mà là một thứ lông cứng tua tủa như lông nhím, đuôi của chúng cũng rất lớn, mới thoáng trông tựa như đuôi to xù của loài tùng thử, bỗng nhìn kỹ Kim Ngang Tiêu không khỏi giật mình kinh hãi.
Thì ra đuôi của hai con vật lạ này có rất nhiều con rắn bám đầy, thành thử trông đuôi đó to lớn dị thường. Những con rắn đó nhỏ như rắn đung, có con chỉ bằng một cây kim, nhưng con nào con nấy ngo ngoe, trông độc ác vô cùng.
Hai chân sau của mỗi con vật lạ đó có móng rất sắc, đồng thời ở gót chân sau đó cũng có nhiều rắn nhỏ xíu bám đầy, cũng giống như đuôi của chúng.
Kim Ngang Tiêu kinh hãi thất thần, đứng chết lặng không nói một lời nào. Chợt thấy Độc Phật Mê Chân đưa tay ra vỗ nhẹ lên đầu hai con vật lạ hai cái.
Hai con vật quái dị liền phát ra những tiếng kêu “chi chí” như tiếng chuột rúc, đoạn chúng cất cao đầu, bốn mắt đỏ như hạt đậu đen láy nhìn Kim Ngang Tiêu không chớp.
Độc Phật Mê Chân cười lên hô hố nói :
- Ta sẽ sai hai con thú lạ này đi mở đường cho ngươi, để ngươi vào chùa làm việc đó cho ta.
Kim Ngang Tiêu ngạc nhiên hỏi :
- Vật... vật này là... con gì vậy?
Mê Chân đáp :
- Hai con dị thú này tên gọi là Xà Kiến Sầu chuyên ăn các thứ trùng xà kịch độc. Những loài độc xà gặp hai con này là chỉ việc nằm im chờ chết.
Kim Ngang Tiêu do dự :
- Không biết hai con vật này có thể mở đường được không?
Độc Phật Mê Chân cười :
- Ngươi có thấy ở đuôi và hai chân sau của chúng có rắn nhỏ bám đầy không? Những con rắn đó là một loài rắn tối độc, tên gọi “Thiết Tuyến xà” (rắn giây sắt), thân của chúng cứng như sắt, ngay cả đến Xà Kiến Sầu cũng cào không chết được chúng. Bởi vậy các con Xà Kiến Sầu có thói quen bắt những con rắn sắt này đem theo ở đuôi và chân chúng.
- Ha ha... Hai con Xà Kiến Sầu này có cả thảy hai mươi bốn con Thiết Tuyến xà. Như vậy hai mươi bốn con rắn sắt cũng ví bằng hai mươi bốn tay võ lâm cao thủ. Nhà ngươi bảo hai con Xà Kiến Sầu của ta không lợi hại hay sao?
Kim Ngang Tiêu vừa ngạc nhiên vừa bối rối. Chàng định kiếm cớ nọ cớ kia để thoái thác, nhưng sự tình đã như thế này thì thoái thác làm sao được nữa?
Bỗng Độc Phật Mê Chân hú lên một tiếng nho nhỏ, con Xà Kiến Sầu bỗng nhiên nhảy vọt về phía Kim Ngang Tiêu.
Kim Ngang Tiêu cả kinh, định lùi lại hay né tránh không ngờ hai con Xà Kiến Sầu này vốn là dị thú hiếm có trong thế gian, tác động của chúng mau lẹ không thể tả, chúng chạy nhảy nhanh hơn gió, vì thế chúng còn có một tên nữa gọi là “Truy Phong thú”.
Kim Ngang Tiêu vừa giật mình lùi lại thì đã thấy hai vai mình có vật chạm vào nghe bịch một tiếng nhỏ.
Chàng kinh hãi quay đầu nhìn, thì ra hai con Xà Kiến Sầu đã chễm chệ nằm trên vai chàng, mỗi con một bên.
Đồng thời Kim Ngang Tiêu cảm thấy trên vai chàng có những tiếng sột soạt, hình như có vật gì ngọ ngoạy. Đó chính là những con rắn nhỏ tối độc, bám trên đuôi và hai chân con Xà Kiến Sầu.
Kim Ngang Tiêu kinh hoảng đến nỗi mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa.
Chợt thấy Độc Phật Mê Chân nói :
- Hai con thú lạ này ta đã nuôi dạy từ mấy năm nay, nên chúng rất thuần phục và tinh khôn. Bởi thế, ngươi hãy yên lòng chúng không hại ngươi đâu. Song le nếu ngươi có ý phản trắc là ngươi khó lòng thoát chết đó.
Kim Ngang Tiêu rùng mình, cố nén cảm giác kinh tởm đối với hai con thú lạ và mấy chục con rắn đang ngọ nguậy ở trên vai. Chàng nghĩ thầm: hai con thú lạ này lợi hại thật, nhưng chẳng lẽ trong chùa Thiên Phật không có nhân vật cao thủ nào trừ khử được chúng chăng? Ta hãy chờ lúc nào đến chùa rồi sẽ hay.
Độc Phật Mê Chân giơ tay ra hiệu, đoạn nói :
- Ngươi hãy tạm thời lùi lại, ẩn thân sau khối đá kia, chờ đến lúc ta tấn công vào cửa chùa, ngươi hãy lẻn vào. Nhưng nếu người trong chùa ra đánh với ta, không phải là Bách Trượng thiền sư, ngươi không được tiến vào chùa vội.
Kim Ngang Tiêu gật đầu, đoạn chàng lui trở lại chỗ nấp khi trước, ở sau tảng đá lớn.
Túy Phật Thiên Hồ xuất hiện
Hai con Xà Kiến Sầu vẫn nằm trên Kim Ngang Tiêu, lúc này chúng hoàn toàn im lặng như ngủ.
Kim Ngang Tiêu không dám đưa tay lên gạt chúng cho chúng rơi xuống đất. Tuy nhiên khi chàng trở về đến chỗ nấp, cách xa Độc Phật Mê Chân mấy trượng, chàng hồi hộp băn khoăn vô cùng, không rõ việc này kết quả sẽ ra sao, hung hay cát đối với chàng.
Dẫu sao Kim Ngang Tiêu không dám cưỡng lại lời của lão Phật độc, chàng đành chờ đến nửa đêm, khi vào đến chùa rồi sẽ tìm cách ứng chiến.
Một lúc sau trở về chiều, rồi dần dần tối mịt. Màn đêm dần buông xuống, cảnh tượng trên miền thâm sơn vô cùng hoang vu tĩnh mịch.
Từ chùa Thiên Phật một hồi chuông boong boong nổi lên, nhưng đây không phải là chuông chiều như mọi ngày, mà là thứ chuông hiệu lệnh, có lẽ để sai bảo đệ tử tăng gia sư canh phòng lúc ban đêm.
Kim Ngang Tiêu đứng một chỗ hồi lâu nên tâm trí chàng cũng đã bình tĩnh trở lại, không bàng hoàng lo sợ như lúc mới gặp Độc Phật Mê Chân nữa.
Trời mỗi lúc một tối đen, chùa Thiên Phật vẫn im lìm, không một ánh đèn lọt ra ngoài, thành thử cả một tòa chùa miếu lớn như vậy lúc này như lẫn hẳn vào với mấy ngọn núi.
Kim Ngang Tiêu nhìn cảnh chùa cô liêu tịch mịch như vậy, bất giác khẽ thở dài. Chàng thầm nghĩ nếu không phải mang mối huyết cửu phụ mẫu, cùng mối hận toàn gia Kỳ Vân bị chết oan, có lẽ chàng sẽ tới đây sớm khuya kinh kệ, tâm hồn được an nhàn bình tĩnh suốt một đời.
Trong lúc chàng đang ngắm nhìn bóng chùa lờ mờ trong màn đêm và ngây người suy nghĩ, đột nhiên bốn tiếng chuông chùa nổi lên. Liền sau đó, cửa chùa mở rộng, có tới trên hai chục nhà sư tay cầm đuốc cháy sáng rực, phân làm hai hàng bước ra khỏi chùa.
Trên sân chùa lúc đó, nhờ ánh đuốc sáng rực, nên trong rõ như ban ngày.
Độc Phật Mê Chân vẫn ngồi vịn dưới gốc cây tùng, thỉnh thoảng lại gõ vào chiếc mõ lớn ở trước mặt. Trước ánh sáng mấy mươi cây đuốc, Độc Phật Mê Chân vẫn nhắm mắt ngồi im không chút cử động.
Hai hàng nhà sư cầm đuốc ra khỏi cửa chùa độ hai ba trượng, liền đứng cả lại. Đồng thời, từ phía trong chùa bỗng có một chuỗi cười dài “hi hi” “hố hố” vọng ra.
Kim Ngang Tiêu nghe tiếng cười đó, bất giác giật mình kinh hãi. Chàng nhìn về phía Độc Phật Mê Chân thì thấy ông Phật độc từ từ mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn vào cửa chùa.
Kim Ngang Tiêu giật mình kinh hãi như vậy, không phải là vì tiếng cười đó có vẻ gì lạ lùng quái gở, vì tiếng cười đó chàng nghe rất quen.
Chàng chỉ suy nghĩ một chút là nhận ra ngay rằng đó là tiếng cười của nhà sư mà chàng và Kỳ Vân đã gặp trên thuyền đi về hướng Tây, nhà sư đầy mình đeo hồ lô rượu, võ công tối chỉ cực cao, tên gọi Túy Phật Thiên Hồ.
Kim Ngang Tiêu cảm thấy kinh hãi, lo ngại làm sao. Chàng không hiểu tại sao đêm nay, cả “Tam Phật” đệ nhất cao thủ võ lâm, bỗng nhiên tự hội tụ cả ở nơi này. Ba ông Phật đó là Bạch Phật Bách Trượng thiền sư, Độc Phật Mê Chân và nay vừa xuất hiện Túy Phật Thiên Hồ nữa.
Kim Ngang Tiêu nghĩ thầm: ba ông Phật trong võ lâm hội điểm trên ngọn Tùng Vân Phong của núi Nga Mi này, nhất định phải là một đại biến cố của võ lâm.
Như vậy, việc Độc Phật Mê Chân bức bách chàng vào chùa lấy trộm, giờ đây càng thêm rắc rối, phức tạp, không biết kết quả sẽ đi đến đâu?
Tiếng cười “hi hi hô hô” vừa chấm dứt thì thoáng một cái, một bóng người từ trong chùa nhảy ra ngoài. Bóng người đó chính là một nhà sư mặc áo cà sa rách, quanh người đeo lủng lẳng không biết bao nhiêu là hồ lô, lớn có nhỏ có.
Nhà sư đó nhảy ra ngoài sân, đoạn ngửa mặt lên trời, buông ra một chuỗi cười dài, tiếng cười thật ghê rợn, bất cứ ai nghe thấy cũng phải rùng mình kinh hãi.
Tiếng cười đó là cả một môn nội công khủng khiếp, nó xoáy vào tay những người xung quanh, khiến người kém nội lực thấy choáng váng, mắt hoa tai ù đi. Kim Ngang Tiêu đứng nấp sau tảng đá đó, vội vàng đưa tay ra ôm chặt lấy phiến đá để cho người khỏi té.
Độc Phật Mê Chân lim dim mắt. Tay gõ mõ đột nhiên mau lẹ hơn trước, những tiếng “bốc bốc bốc” liên tiếp nổi lên dồn dập như bão táp mưa sa.
Tiếng cười của nhà sư mới ra ghê gớm là thế, nhưng rút cục vẫn không lấn át được tiếng mõ của Độc Phật Mê Chân. Nhưng đồng thời tiếng mõ đó cũng không lấn át được tiếng cười, rút cục cả hai thứ tiếng đó trộn lẫn nhau, tạo thành một âm thanh dị thường.
Nhìn thấy hồ rượu lủng lẳng ở quanh mình nhà sư, Kim Ngang Tiêu đã biết ngay nhà sư vừa mới nhảy ra đó là Túy Phật Thiên Hộ.
Túy Phật Thiên Hồ vừa cười vừa chậm bước đi lại trước mặt Độc Phật Mê Chân, vị Phật say lập tức đứng lại, đồng thời tiếng cười ghê rợn cũng chấm dứt.
Lúc đó, tay gõ mõ của Độc Phật Mê Chân cũng chậm lại, thỉnh thoảng mới nghe “bốc” một tiếng mà thôi.
Túy Phật Thiên Hồ tới trước mặt ông Độc Phật, liền nâng hồ rượu lên uống vài hơi, cười “khà khà” mấy tiếng, đoạn nói :
- Lão quái vật, lâu nay không thấy nhỉ?
Độc Phật Mê Chân hỏi lại :
- Tửu quỷ, ngươi đến đây làm gì?
Túy Phật Thiên Hồ quay ngoắt tay lại chỉ vào Thiên Phật tự lừng lững trong bóng tối nói :
- Lão quái vật, sao nhà ngươi không đến vũng nước nào cúi đầu xuống ngắm xem thân hình ngươi ra sao? Tòa Thiên Phật tự kia, đem cho ngươi, liệu thân hình ngươi như vậy có xứng đáng ở trong chùa này hay không?
Độc Phật Mê Chân lạnh lùng đáp :
- Xứng đáng hay không xứng đáng, có liên quan gì đến tên tửu quỷ như ngươi không?
Túy Phật Thiên Hồ cười hô hố :
- Nếu ta không có ở đây, tự nhiên là không có liên quan gì với ta. Bách Trượng Phật huynh nếu không gặp lúc bế quan chưa ra, ta cũng chẳng cần ra can thiệp làm gì. Nhưng hôm nay Bách Trượng Phật huynh bế quan chưa ra mặt ở đây, ha... ha... Nếu vậy là liên can với ta nhiều lắm đó.
Độc Phật Mê Chân vẫn ngồi im, cất tiếng lạnh lùng hỏi :
- Nhà ngươi muốn gì?
Túy Phật nâng hồ rượu, tu một hơi rồi chùi mép nói :
- Nhà ngươi xuống núi đi cho khuất mắt ta.
Mê Chân cười gằn :
- Tửu quỷ, nhà ngươi xuống núi chớ không phải ta.
Nhị Phật ác chiến
Túy Phật Thiên Hồ liền nhảy vọt đi tới trước một bước, hai đầu vai ông bỗng thấy rung rung, tức thì hai hồ rượu ở sau lưng ông lắc mạnh, đồng thời có tiếng xoe xóe phát ra, hai tia rượu từ trong hồ bỗng phát ra mãnh liệt vô kể.
Hai tia rượu đó, ra khỏi miệng hồ, chỉ nhỏ bằng ngón tay, nhưng lúc bắn ra ngoài phát ra tiếng rào rào, như thể cả hai ngọn thác đổ xuống.
Độc Phật Mê Chân buông ra một tiếng cười lanh lảnh, tay phải vung mạnh lên, chiếc mõ khổng lồ đã quay lông lốc, phát ra một luồng kinh phong dữ dội, ngăn cản hai tia rượu của Túy Phật đang phóng tới.
Trong khoảng chớp mắt, chỉ nghe thấy một tiếng “bùng” thật kinh khủng, hai luồng kình lực của Độc Phật ngăn chặn nên bắn vọt lên cao, rồi rớt xuống tung tóe khắp nơi. Các cây thông trong khoảng chu vi ba trượng đó, bị các giọt rượu bắn phải đều lay động như thể gặp một trận cuồng phong, đồng thời lá thông bị các giọt rượu bắn phải làm rớt xuống rào rào, phủ kín cả mặt đất.
Túy Phật Thiên Hồ liền lùi lại một bước. Độc Phật Mê Chân nói :
- Nhà ngươi đón lấy cái này cho ta nhé!
Túy Phật đáp :
- Được!
Độc Phật Mê Chân liền đưa hai tay ra phía trước, đặt vào sau chiếc chuông lớn rồi hất mạnh. Tức thì chiếc mõ khổng lồ đó bắn vọt về phía Túy Phật nhanh như chớp.
Chiếc mõ đó bay đi là là trên mặt đất dũng mãnh không thể tả, ngay cả những lá thông trên mặt đất cũng bị cuống theo rào rào. Túy Phật Thiên Hồ trầm mình xuống lấy tấn, hai tay đẩy ra phía trước.
Trông hình dạng và thế võ của Túy Phật lúc đó, rõ rệt là ông ta muốn dùng chưởng lực ở hai tay ngăn chặn chiếc mõ đó lại.
Song là, chính lúc chiếc mõ vù vù bay tới, còn cách thân Túy Phật độ ba bốn trượng, đột nhiên Túy Phật nhảy vọt lên, thân hình ông phi lên cao như một chiếc pháo thăng thiên. Tác động của Túy Phật thật bất ngờ, mà thân pháp của ông trong thế nhảy đó cũng quái dị vô cùng.
Lúc đầu Túy Phật trầm mình xuống rồi đưa hai tay ra, tư thế của ông đã lạ lùng hết sức rồi. Vậy mà khi nhảy vọt lên cao, ông ta vẫn giữ nguyên tư thế đó, không thay đổi, thật không hiểu làm sao mà thân hình của ông cứ bay vọt lên cao.
Túy Phật vừa cất mình bay vọt lên cao, thì chiếc mõ khổng lồ của Mê Chân bay vụt qua chân ông, qua tới mấy trượng phía sau rồi mới rớt xuống lăn lóc trên mặt đất.
Nhưng Túy Phật không chút quan tâm đến chiếc mỏ, mặc cho nó bay qua chân, Túy Phật vừa bay lên cao thân hình còn lơ lửng trên không, thì hai tay ông đã phóng ra, nhằm Độc Phật Mê Chân đánh tới hai chưởng cực mạnh.
Tính ra hai vị Phật cao thủ võ lâm, một người “độc” một kẻ “say” gặp nhau chưa nói được vài ba lời, đã ra tay động thủ. Cả hai chẳng cần phân biệt phải trái nhiều lời, lập tức xử xuất những chiêu quái dị cốt hạ nhau cho thật mau lẹ.
Trong chớp mắt cả hai cũng đã dùng những món độc đáo tặng nhau, trước hết Túy Phật dùng hai tia rượu bắn vào Độc Phật rồi Độc Phật trả đòn bằng cách ném chiếc mõ khổng lồ vào Túy Phật.
Lúc này Túy Phật ở trên không đẩy hai chưởng tấn công Độc Phật, hai chưởng đó vận xuất từ lúc Túy Phật còn đứng dưới đất, đến lúc nhảy lên cao, công lực của hai chưởng càng tăng gấp bội, gây ra kinh phong ào ào đẩy tới Độc Phật Mê Chân.
Độc Phật Mê Chân đứng phắt ngay lên, miệng chửi một tiếng, đồng thời hai tay đẩy ra phía trước. Tư thế của Độc Phật lúc đó chứng tỏ là ông muốn dùng chưởng chọi lại chưởng của đối phương đang đánh tới.
Song là, trong lúc ấy thì Túy Phật Thiên Hồ đã rớt xuống đất. Hai chân ông vừa chạm đất, chợt thấy ông phát ra tiếng cười “hố hố” đồng thời ông lại nhún mình nhảy vọt lên cao lần thứ hai, lên tới hơn một trượng trên không.
Việc xảy ra thật ngoài ý nghĩ của mọi người, không ai có thể tưởng tượng tình thế biến hóa như vậy.
Chưởng lực của Độc Phật Mê Chân phát ra ào ào, nhưng không trúng Túy Phật, thành thử luồng cuồng phong đó thừa thế đẩy chiếc mõ ở phía sau lăn đi mấy mươi trượng xa hơn nữa.
Túy Phật Thiên Hồ nhảy lên cao rồi lại lập tức phát ra một chưởng từ trên cao đánh xuống. Kình phong từ trên cao đánh xuống mạnh không thể tả.
Độc Phật Mê Chân võ công tuy cao, nhưng vừa rồi ông đã vận dụng toàn lực phát ra hai chưởng, không thể nào thu hồi về ngay được.
Chưởng lực của Túy Phật Thiên Hồ như ngọn núi Thái Sơn ập xuống. Độc Phật Mê Chân kêu rống lên một tiếng quái dị, thân hình ông trầm xuống một chút rồi vội vã nhảy vọt ra phía ngoài, chỉ một li nữa là bị trúng chưởng của đối phương.
Chưởng lực của Túy Phật Thiên Hồ đánh hụt đập xuống đất nghe “bùng” một tiếng dữ dội. Thân hình của Túy Phật cũng sà xuống đất.
Chân vừa chấm đất. Túy Phật đã nhún mình nhảy vọt, đuổi theo Độc Phật, đồng thời miệng cười hố hố Túy Phật nói :
- Hòa thượng trên người ta có đủ các loại hồ lô lớn nhỏ, duy chỉ thiếu một chiếc “vãi đái hồ lô mà thôi...”
Túy Phật nói như vậy có ý là chế diễu Độc Phật, nhảy tránh chưởng vừa rồi, suýt vải đái ra quần!
Bộ mặt non choẹt như trẻ nít của Độc Phật Mê Chân lúc này đã hồng lên vì tức giận và hổ thẹn.
Thân hình của Độc Phật Mê Chân nhảy vọt đi nhanh như chớp, thoáng một cái đã nhảy vọt tới cái mõ lớn vừa bị lăn lốc ở gần đó.
Nhưng Túy Phật Thiên Hồ cũng mau lẹ vô cùng, nhảy theo bên gót, thành thử Độc Phật vừa đứng bên cạnh chiếc mõ thì Túy Phật cũng đứng trước mặt.
Thất Đại Càn Khôn
Độc Phật Mê Chân liền quát lên một tiếng, nghiêng mình một cái, một tay đưa ra nắm lấy chiếc mõ to lớn dị thường, vung cao lên lập tức một luồng kình phong phát ra, chiếc mõ biến thành luồng hào quang, nhắm vào Túy Phật Thiên Hồ tấn công.
Chiếc mõ to lớn nặng nề như vậy, Độc Phật Mê Chân cầm một tay như trò đùa, nội lực thâm hậu kinh người.
Hơn nữa, trong lúc chiếc mõ lớn trên tay Độc Phật quay tít như vậy, đột nhiên có những tiếng “tách tách” phát ra, trong chớp mắt không biết có bao nhiêu ám khí ở trong mõ bay ra. Có thứ kêu xóe xóe quay tít như chong chóng có thứ vù vù bay thẳng nhanh như gió, có cái phát ra ánh sáng vàng lấp lánh, có cái loang loáng một màu sáng trắng chói lóa, tất cả nhắm vào người Túy Phật Thiên Hồ bay tới.
Thì ra chiếc mõ của Độc Phật có chứa những cơ quan phóng ám khí rất lợi hại. Túy Phật Thiên Hồ hoàn toàn bất ngờ. Thật ra khi ông vừa thấy Độc Phật Mê Chân vận dụng chiếc mõ làm khí giới để tấn công. Túy Phật Thiên Hồ đã định ngay chủ ý, định dùng chưởng đỡ chiếc mõ đó, hầu thử xem nội lực của đối phương tiến tới đệ nào. Vì thế, Túy Phật Thiên Hồ đã giơ tay hữu lên, sắp sửa đánh vào chiếc mỏ.
Không ngờ, chỉ trong chớp mắt, trong chiếc mõ phát ra mấy tiếng “lách cách” rồi không biết cơ quan ám khí nhất tề bay ra kêu vo vo như đàn ong.
Chưởng của Túy Phật chưa kịp phát ra, ba bốn ngọn ám khí đã bay xẹt tới gần ông.
Túy Phật Thiên Hồ kinh hoảng, trong lúc cấp bách tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, ông cũng nhận thấy các loại ám khí của Độc Phật toàn là loại tối độc và trong tám chín phần đều là những thứ chuyên phá nội gia khí công.
Tuy bị bất ngờ, Túy Phật, đứng vào hàng đệ nhất cao thủ võ lâm, đâu có thể bị hạ dễ dàng như vậy.
Trong thời gian kỳ tốc, điện quang thạch hỏa như vậy, ông ứng chiến mau lẹ vô cùng.
Chỉ thấy Túy Phật khẽ lắc mình, lập tức thân hình ông bắn vọt trở lại, tránh những mũi ám khí.
Tuy vậy, cùng lúc đó cũng có hai tiếng “bốp bốp” trên người Túy Phật phát ra. Rồi đến lúc Túy Phật lùi lại được đến năm sáu trượng, và các loại ám khí lả tả rớt xuống đất, đột nhiên trước chùa Thiên Phật lúc đó có mùi rượu thơm xông lên nồng nặc.
Thì ra trong số các hồ rượu của Túy Phật đeo trên người, to có nhỏ có, có lẽ đến một nửa số đã bị ám khí của Độc Phật đánh trúng làm vỡ tan, làm rượu trong hồ lô vung vãi trên khắp mặt đất.
Túy Phật tuy không bị thương vì ám khí, nhưng trong lòng ông Phật say đau như cắt, vì một nửa số rượu quí của ông tích trữ trong các hồ lô, đã bị đổ cả xuống đất.
Độc Phật cất tiếng cười hô hố :
- Nhà ngươi sợ quá hay sao mà...“vải” cả nước tiểu ra đầy sàn đó?
Mê Chân gọi rượu quí của Túy Phật là nước tiểu để trả thù lại lời châm chọc của Túy Phật khi trước.
Lúc đó, Túy Phật vừa thoát khỏi một trận ám khí cực kỳ nguy hiểm, nên chỉ đứng gượng cười chớ không đối đáp được lời nào. Độc Phật nói dứt lời, nhảy tới Túy Phật Túy Phật liền nói :
- Nhà ngươi thủ đoạn gian trá, dùng ám tiễn đả thương người, như vậy biệt hiệu “Độc Phật” của ngươi oan uổng gì nữa?
Độc Phật lại cười hề hề, tay giơ chiếc mõ khổng lồ lên hỏi :
- Nhà ngươi có biết chiếc mõ của ta có tên gọi là gì không?
Túy Phật lắc đầu :
- Không biết nhà ngươi thử nói ta nghe!
Độc Phật tỏ vẻ đắc ý :
- Chiếc mõ này ta gọi là Thất Đại Càn Khôn.
Túy Phật thừa biết đối phương là tay quỷ kế đa đoan, gian trá lọc lừa và hiểm độc vào hàng thượng đỉnh.
Vừa rồi, Túy Phật thật không thể nào ngờ rằng chiếc mõ của Độc Phật lại có cơ quan phóng ám khí, trong võ lâm cũng chưa có ai nói đến cái mõ phóng ám khí của Độc Phật. Bởi thế Túy Phật cũng hoàn toàn bất ngờ và suýt bị nguy đến tính mạng.
Lần này Độc Phật lại đem chiếc mõ ra hỏi, Túy Phật dự đoán có lẽ đậy là một quỷ kế gì nữa chăng, nên ông hết sức cẩn trọng.
Tuy vậy, khi Độc Phật nói đến tên mõ là Thất Đại Càn Khôn Túy Phật không khỏi kinh ngạc, buộc mồm hỏi :
- Tại sao gọi là Thất Đại Càn Khôn?
Độc Phật cười đắc ý nói :
- Vừa rồi nhà ngươi đã nếm mùi càn khôn thứ nhất, chắc có Thất Đại Càn Khôn lợi hại như thế nào? Nếu ngươi còn bướng bỉnh đối đầu với ta, ta chắc chỉ đến càn khôn thứ ba là ngươi về Tây Phương chầu Phật tổ mất rồi.
Túy Phật nghe nói vậy hiểu ngay rằng trong chiếc mõ có ám bảy loại cơ quan cực kỳ nguy hiểm, vì thế gọi là Thất Đại Càn Khôn. Có lẽ ngoài việc phóng ám khí, chiếc mõ còn có những cách biến hóa rất lợi hại để hạ đối phương.
Túy Phật suy nghĩ giây lát rồi quát lớn :
- Lão quái vật bất luận nhà ngươi có bao nhiêu “càn khôn” ta cũng mặc. Việc hôm nay ta cũng nhất định can thiệp, không cho nhà ngươi toại ý hoành hành.
Nói dứt lời, Túy Phật múa đôi tay áo bay vù vù phát ra kình phong nhắm Độc Phật tiến tới tấn công.
Độc Phật cũng cầm chiếc mõ múa tít, thành một chiếc cầu vòng sắc đen, ngăn chặn đòn tấn công của Túy Phật.
Hai nhân vật đại cao thủ võ lâm xuất thủ thật nhanh, thân pháp kỳ diệu mau lẹ không thể tưởng tượng. Chỉ nghe thấy tiếng hai người hò hét mắng chửi lẫn nhau, cùng những luồng kình lực đập vào nhau kêu “bùng, bùng” như sấm động. Kim Ngang Tiêu đứng bên ngoài chỉ nghe thấy, chỉ thấy những hình quay lốc, không thể nào trông rõ hai người nữa.
Lúc này Kim Ngang Tiêu vẫn núp sau khối đá lớn và mấy lần chàng định lén nhập vào Thiên Phật tự. Nhưng chàng lại sợ Độc Phật nhìn thấy, vì Độc Phật đã biết chỗ chàng nấp rồi Về sau Độc Phật và Túy Phật càng đánh càng kịch liệt. Kim Ngang Tiêu yên lòng dù có nhìn thấy chàng lén vào chùa. Độc Phật cũng không dễ ngừng tay để nhảy đến cản trở mình được.
Nghĩ vậy Kim Ngang Tiêu liền lùi lại mấy bước rồi đi vòng qua bên hữu, tức là chàng đến bên hông của Thiên Phật tự. Kim Ngang Tiêu vừa lén đến đó, chợt từ trong chùa vọng ra một tiếng niệm Phật sang sảng.
Bách Trượng thiền sư xuất hiện
Tiếng niệm Phật đó kinh dị không thể tả. Tiếng đó vang ra như một hồi chuông, liên miên bất tuyệt, đồng thời từ mấy ngọn núi xung quanh Thiên Phật tự những tiếng vọng phát ra, hòa lẫn với nhau, như thể tiếng nhạc từ trên cao đổ xuống trần tục, khiến người trần nghe thấy bất giác cảm thấy một lòng hoan hỉ ngưỡng mộ vô biên.
Tiếng niệm Phật đó không những rất lớn mà còn uy nghiêm như giọng thiên thần truyền lệnh, thật khó lòng mô tả cho trúng thanh âm huyền diệu đó.
Kim Ngang Tiêu nghe thấy tiếng niệm Phật đó, chàng giật nẩy mình vội đứng im không giám nhúc nhích nữa. Đồng thời chàng nhận thấy một sự lạ khác. Hai con dị thú Xà Kiến Sầu bấm trên vai chàng, có vẻ kinh hãi vô cùng trước tiếng niệm Phật đó, chúng co rúm cả người lại, thu vào thành một khối nằm im trên vai Kim Ngang Tiêu không chút cử động.
Kim Ngang Tiêu trố mắt hả mồm, nhìn về phía cửa chùa nơi có tiếng niệm Phật phát ra. Chợt chàng thấy một vị tăng nhân cao lớn lạ thường, dễ có dò tới trên chín xích, dáng điệu ung dung từ tốn và hết sức nghiêm trang. Mặt nhà sư đó phi thường, hai tai lớn phệ xuống, da mặt trắng như ngọc, hai mắt lóng hào quang, mới thấy ai cũng có cảm tưởng là Phật tổ hiện thân.
Vị tăng nhân đó bước ra thì Độc Phật và Túy Phật đang đánh nhau túi bụi lập tức dừng lại, mỗi người nhảy ra một bên.
Túy Phật cười khanh khách :
- Tốt lắm lão quái vật, ngươi đã gây sự, khiến chủ nhân Thiên Phật tự đã ra đây rồi. Để coi ngươi làm thế nào?
Độc Phật cười nhạt :
- Chủ nhân ra thì ta nói chuyện với chủ nhân nói chuyện, can dự gì đến nhà ngươi mà cuống cuồng như vậy?
Độc Phật nói đoạn, tiến tới trước mặt vị tăng nhân mới ra và chắp tay nói :
- Chào Phật huynh!
Kim Ngang Tiêu vừa nghe Túy Phật nói như vậy chàng đã biết ngay vị tăng nhân mới ra chẳng ai xa lạ chính là vị đệ nhất cao thủ của Phật môn, một ngôi thái đầu của võ lâm, tức là Trường Phật Bách Trượng thiền sư đó.
Chàng thấy Bách Trượng thiền sư có phong thái uy nghi lẫm liệt như vậy, bất giác sinh lòng thán phục vô cùng.
Bách Trượng thiền sư cũng chấp tay đáp lại lễ vị Độc Phật và nói :
- Chào Phật huynh chẳng hay Phật huynh tới đây làm gì?
Độc Phật cười nhạt nói :
- Người xuất gia không nên nói dối. Phật huynh đã biết rõ ý định của ta đến đây làm gì rồi, cớ sao còn giả bộ hỏi nữa? Như vậy là chẳng phải phạm giới sao?
Túy Phật nghe đến đó, không chờ Bách Trượng trả lời, đã cất tiếng cười hô hố nói :
- Lão quái vật như ngươi cũng nói đến giới luật của Phật môn hay sao?
Bách Trượng đáp lời Độc Phật :
- Thiện tai! Bần tăng tọa quan vừa mới ra không biết. Sở dĩ bần tăng ra đây là vừa mới mở quan thấy ngoài chùa có tiếng hò hét giao chiến nên mới chạy ra đây. Thật ra Phật huynh đến đây có điều chi chỉ bảo?
Bách Trượng vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía tảng đá chỗ Kim Ngang Tiêu đang nấp.
Lúc này trời tối, tứ bề đen như mực, trừ nơi trước cửa chùa có mây ngọn đuốc sáng, còn những nơi khác bị bóng đêm che phủ, nhìn không rõ.
Kim Ngang Tiêu đứng nấp sau tảng đá trong bóng tối, nên chàng yên trí không có ai nhìn thấy chàng được. Ai ngờ Bách Trượng lại đưa mắt nhìn về phía chàng mấy lượt, chàng hiểu rằng nhãn quan của Bách Trượng sáng quắc như điện đã trông thấy chỗ chàng nấp rồi.
Kim Ngang Tiêu bất giác đưa chân tiến lên hai bước, chàng bước như vậy là muốn chạy tới trước mặt Bách Trượng làm lễ bái kiến, thuật ngay đầu đuôi câu chuyện của mình và yêu cầu Thiền sư mở lượng bao dung cho chàng ẩn náu lại chùa Thiên Phật.
Nhưng chàng vừa bước được hai bước, bỗng thấy hai vai đau nhói. Chàng vội ngừng bước quay đầu nhìn lại. Thì ra hai con dị thú Xà Kiến Sầu nằm trên vai chàng lúc này đang dùng móng chân sắc bén của chúng bám chặt lấy vai, móng chúng cắm vào thịt chàng tưởng thấu đến tận xương, đau đớn vô cùng.
Đồng thời hai con đó giương đôi mắt sáng lóng lánh, quắc lên nhìn chàng, như thể chúng tức giận chàng hết sức, vì chàng đã chạy đi.
Kim Ngang Tiêu đã giật mình kinh hãi, không ngờ hai con vật quái dị đó thông minh như người. Nếu chàng không nghe theo ý muốn của chúng, cứ chạy lại chỗ Bách Trượng thiền sư, tất nhiên hai con thú sẽ sai mấy con rắn nhỏ xíu ở đuôi chúng cắn chết chàng.
Kim Ngang Tiêu tính toán thầm: tốt hơn hết là cứ theo đúng lời Độc Phật Mê Chân, lén vào trong chùa Thiên Phật. Trong chùa chắc hẳn sẽ có những vị cao tăng đối phó được với hai con thú này.
Một khi các vị cao tăng trừ khử hai con thú, chàng sẽ thoát nanh vuốt của chúng, lúc đó chàng sẽ đem đầu đuôi câu chuyện thuật lại cho các vị cao tăng nghe, chắc cũng chẳng muộn nào.
Nghĩ vậy, Kim Ngang Tiêu không chạy tới nữa, mà lùi lại hai bước trở về chỗ cũ. Lập tức hai con thú rút móng nhọn của chúng ra khỏi da thịt chàng.
Sau đó, Kim Ngang Tiêu đi vòng ra bên hông chùa. Bị bức tường cao che khuất, Kim Ngang Tiêu không còn trông thấy ba vị Phật đang đứng trước cửa chùa nữa.
Chàng tới bên hông chùa ngẩng đầu lên nhìn thấy bức tường bên cạnh không cao lắm. Chàng liền đề khí thi triển khinh công nhún mình nhảy qua bức tường đó lọt vào trong chùa.
Bên trong chùa rộng mênh mông, ngoài tòa chánh điện thờ Phật còn biết bao phòng thất tất cả đều chìm đắm trong bóng tối, im lặng như tờ, như thể trong chùa không có một ai.