Cự Long Thức Tỉnh

Chương 283: Chương 283: “Anh chạy tới đây làm gì?”




Nhìn thấy cảnh tượng này, Khang Hiểu Vũ và Phùng Nham lại lần nữa thấy chấn động, tên ẻo lả này hóa ra lợi hại đến thế sao?

Lúc này đây, Khang Hiểu Vũ hối hận đến xanh cả ruột. Nếu biết trước sẽ có cục diện này, đánh chết hắn cũng không phủi sạch quan hệ với Giai Mỹ.

Phải biết rằng, với tư cách là tổng giám đốc của Giai Mỹ tại Cảng Đài, mức lương hàng năm của hắn ta đã đạt mức hai triệu tệ, công ty chuẩn bị sẵn siêu xe, vệ sĩ, phòng ốc, đãi ngộ ưu ái đến mức chẳng có ai đủ đẳng cấp chơi cùng. Công việc này chắc chắn không thể có nhiều, ngày ngày hắn sống trong xa hoa và hưởng lạc, ngày tháng tiêu sái biết bao.

Thế nhưng bây giờ công việc này chẳng còn liên quan gì tới hắn ta nữa, vả lại, với thái độ ban nãy của hắn ta, nếu Lục Hi muốn truy cứu tới cùng, chỉ cần một câu của anh thôi, chắc hắn ta không còn một mảnh vụn.

Mỗi một người ở nơi này đều là sự tồn tại như đao phủ, muốn hắn ta chết, chắc có đến hàng vạn phương pháp.

Khang Hiểu Vũ vội vàng động não, bắt đầu tính toán trong đầu, nghĩ xem làm thế nào mới thoát được kiếp nạn này.

Đúng lúc ấy, Lục Hi nhìn Dương Hải Phong đang ôm một bên cánh tay và khấu đầu dưới đất, qua hồi lâu mới nói.

“Vốn dĩ, với tính tình của tôi, cách làm việc của anh đủ để anh biến thành tro rồi. Nhưng nể tình anh cũng có vài phần khí khái, biết sai rồi, tôi cũng đành độ lượng một lần. Anh chuyển nhượng năm mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Hợp Nhất cho Giai Mỹ, tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa”.

Dương Hải Phong nghe xong lập tức nói: “Không thành vấn đề, tôi sẽ làm ngay, cảm tạ anh Lục tha cho tôi một mạng”.

Dương Hải Phong tỏ ra cực kỳ thức thời, không hề nề hà.

Thực ra trong lòng hắn ta hiểu rõ, nếu Lục Hi muốn lấy mạng của mình thì chỉ cần một câu nói là đủ. Hắn ta không phải chết, lại còn giữ được năm mươi phần trăm cổ phần, so sánh cân nhắc hai lựa chọn, căn bản chẳng cần suy xét, ngu đến mấy cũng biết nên chọn thế nào.

Người chết rồi, tiền tài nhiều bao nhiêu cũng đâu còn tác dụng gì.

Thấy hắn ta trở nên thức thời như thế, Lục Hi cũng khá bất ngờ, chốc lát sau mới nghe anh nói: “Được rồi, chuyện này cứ làm như vậy đi”.

Nói rồi, Lục Hi đỡ Hoắc Tư Duệ, hai người chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc ấy, Lục Hi đột nhiên quay đầu nói với Khang Hiểu Vũ: “Cút ra khỏi Cảng Đài, đừng bao giờ quay về Hoa Hạ nữa, ngày mà anh để tôi nhìn thấy anh, chính là ngày anh chết”.

Khang Hiểu Vũ bỗng thấy toàn thân run rẩy, vội vàng gật đầu.

Khang Hiểu Vũ có chút ý đồ với Hoắc Tư Duệ, Lục Hi đâu đến mức không nhìn ra. Tuy rằng bây giờ anh vẫn chưa quyết định nên làm thế nào, nhưng Hoắc Tư Duệ đâu phải người mà hắn ta có thể vấy bẩn được.

Lúc này, một đám lão đại hộ tống Lục Hi rời đi, tới bên ngoài căn biệt thự, Hoắc Hướng Anh chợt nói với Lục Hi.

“Anh Lục, hôm nay có một bữa tiệc, không biết anh có thể tham dự được không?”

“Tiệc gì?”, Lục Hi hỏi.

“Là một bữa tiệc giao lưu của giới kinh doanh Cảng Đài, hai người bạn của anh cũng tham dự”, Hoắc Hướng Anh mỉm cười nói.

Người khác đã thành minh tinh rồi, nhìn thấy Hoắc Tư Duệ ở bên cạnh, không nói rõ hai người đó là ai, sợ gây ra rắc rối không cần thiết.

Nếu phụ nữ mà ghen tuông lên thì không phải cứ dùng vũ lực là giải quyết được đâu.

Lục Hi vừa nghe xong đã mỉm cười: “Cũng được, lâu rồi không gặp họ, tối nay tôi sẽ đi tìm ông”.

Hoắc Hướng Anh vội vàng gật đầu, Lục Hi có thể đồng ý tham gia là được, đúng là nể mặt ông ta lắm rồi.

Ngay sau đó, Lục Hi và Hoắc Tư Duệ lên xe, chiếc Mercedes Benz chạy thẳng đi.

Đám đông chăm chú nhìn họ rời đi.

Đợi chiếc xe của anh đi khuất hẳn, không còn trông thấy nữa, đám đông mới tò mò hỏi: “Ông Hoắc, người đó là ai thế, hình như ông rất coi trọng người đó”.

Hoắc Hướng Anh vừa nghe thấy đã lập tức nói: “Đừng nói linh tinh, anh Lục không phải người bình thường. Chúng ta và anh Lục cách biệt một trời một vực, hôm nay các cậu được gặp anh Lục một lần đã là vinh hạnh cho các cậu rồi. Sau này gặp anh Lục cứ giữ lễ phép như vãn bối là được, những điều khác không cần hỏi”.

Đám đông nghe xong mà càng thêm kinh ngạc.

Lời nói của Hoắc Hướng Anh đã đặt Lục Hi lên một vị trí vô cùng tôn quý, phải biết rằng, ở trong xã đoàn cực kỳ chú trọng bối phận.

Người có bối phận càng cao thì đi đến đâu cũng được tôn trọng, lời nói cũng có trọng lượng hơn. Đây là quy tắc được truyền lại từ hàng trăm năm qua, người của xã đoàn hết sức coi trọng.

Không thể nghi ngờ gì thêm, câu nói của Hoắc Hướng Anh đã cảnh cáo họ rằng, sau này tuyệt đối phải nghe lời của anh Lục.

Một người không thuộc về xã đoàn nhưng có thể khiến Hoắc Hướng Anh sùng bái như thế, chắc chắn rất ghê gớm, đám đông có vẻ mất hồn.

Lục Hi và Hoắc Tư Duệ không mất bao lâu đã về tới khách sạn.

Ở trong phòng tổng thống, Hoắc Tư Duệ nói với Lục Hi: “Anh Lục, hôm nay anh thực sự quá lợi hại, không ngờ một người bạn của anh lại có năng lực lớn đến thế ở bên này, tôi thực sự tò mò, anh rốt cuộc có bao nhiêu bí mật nhỉ”.

Bí ẩn và kỳ tích trên người Lục Hi nhiều tầng nhiều lớp, Hoắc Tư Duệ thật sự rất tò mò.

Lục Hi mỉm cười điềm nhiên: “Trên người tôi quả thực có nhiều bí mật, cũng quen biết được vài người có bản lĩnh, sau này, đợi cơ hội đến, tôi sẽ nói cho cô biết”.

“Ừm”, Lục Hi gật đầu.

Cô nhận ra rồi, Lục Hi thực sự có điều gì đó cần kiêng dè chứ không phải là không thích cô.

Chuyện như thế này, cô cũng chẳng có cách nào được, chỉ đợi Lục Hi tự nghĩ thông suốt, có lẽ mới có đáp án, nóng lòng cũng chẳng được ích lợi gì.

“Cô xử lý công việc của công ty đi, tôi phải tham gia một buổi tiệc, ở đó có vài người bạn cần phải gặp. Bên này bây giờ rất bận rộn, tôi không đưa cô đi cùng nữa”, Lục Hi nói.

Hoắc Tư Duệ gật gật đầu, không hỏi Lục Hi cần đi gặp ai. Lục Hi không nói thì không cần nghe ngóng làm gì, tránh cho anh thấy không vui.

Vả lại bên này quả thực có rất nhiều công việc đợi cô xử lý, cô cũng không có thời gian.

Siêu thị cần khai trương trở lại, xác nhận ứng viên cho vị trí tổng giám đốc, tiếp nhận cổ phần từ Dương Hải Phong, những việc này còn đang đợi cô đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.